Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Công danh
Niên Tiểu Hoa
2025-04-01 08:38:32
Tống Anh nói xong, Ngưu Đại Lực liên tục gật đầu như gà con mổ thóc: "Xấu xí!"Bị người khác mắng xấu xí trước mặt mọi người, Hứa tiểu thư tức giận đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Thế nhưng, bên phía đối diện có không ít khách nam, nàng ta cũng không phải thôn phụ dưới quê như Tống Anh, hoàn toàn không dám thoải mái mắng ngược lại. "Tống cô nương... Ngươi thật sự là..." Hứa tiểu thư che mặt khóc thút thít, sau đó đột nhiên nói, "Ta biết ta có lỗi với Ngưu cô nương.Nếu đã như thế... ta xin lỗi Ngưu cô nương là được!"Nói xong, nàng ta lề mà lề mề đứng lên, dường như muốn quỳ xuống trước mặt Ngưu Đại Lực. Chỉ là nàng ta còn chưa kịp quỳ xuống đã bị người bên cạnh ngăn cản.
"Ngươi là thiên kim của Hứa gia, thân phận tôn quý, sao có thể quỳ xuống trước mặt bọn họ!? Ta thấy bọn họ chỉ là muốn chút bạc mà thôi.Nếu đã như thế..." Quách tiểu thư quay đầu nhìn nha hoàn nhà mình, "Tiểu Thúy, thưởng cho bọn họ một ít là được!"Tống Anh bật cười một tiếng. "Câm miệng!" Lục Giai cau mày, "Hôm nay là tiệc của Lục phủ ta, Quách tiểu thư và Hứa tiểu thư như vậy là muốn làm gì? Đuổi người thay Lục gia ta có phải không?""Quách tỷ tỷ, chuyện này... rõ ràng là Hứa tiểu thư không đúng, ngươi hà tất phải xen vào?" Lục Nhạc Lăng cũng hơi tức giận. Quách tiểu thư lại không thể tin được: "Dù sao thì Hứa tỷ tỷ cũng là thiên kim tiểu thư, sao có thể bị người khác làm nhục như thế?"Tống Tuân nhìn sang, sau đó bình tĩnh đứng lên. "Nếu huynh muội bọn ta và chư vị đã không hợp nhau mà còn ở lại đây thì có vẻ là bọn ta không đúng rồi.Lục hiền đệ, huynh muội bọn ta về trước." Tống Tuân cảm thấy lúc này cũng nên đi rồi. Muội muội hắn cũng không chịu thiệt gì.
Trường hợp này, nếu muội muội muốn chiếm hời thì quả thực là chuyện không thể.Ở đây, ngoại trừ huynh muội bọn họ thì tất cả đều là con cháu nhà giàu, trong xương cốt đều có mấy phần khinh thường hai người. Ngay cả Lục Giai, trước khi giao hảo với hắn, chẳng phải cũng như vậy sao?"Tống huynh!" Lục Giai gấp gáp. "Hiền đệ yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ chuyện này không liên quan gì tới ngươi." Tống Tuân hoàn toàn không tức giận với Lục Giai. Mời nhiều người như vậy tới đây, Lục Giai không thể nào chỉ lo cho mình hắn và muội muội được.Tuy Lục gia có gốc sâu rễ bền nhưng hiện giờ chủ nhân của Lục gia đang làm quan ở kinh thành, ở huyện Lễ cũng không phải có thể tùy tiện làm theo ý mình, ít nhiều cũng phải cho công tử những nhà khác chút mặt mũi. Trong lòng không khỏi kiên định hơn. Nhất định phải có công danh!Lục Giai hụt hẫng trong lòng, hắn ta thật sự rất muốn làm hảo hữu với Tống Tuân..."Lần sau ta sẽ chỉ ngắm hoa với mình Tống huynh." Lục Giai nói thêm. Không có người khác thì sẽ không có chuyện phiền lòng thế này đúng không? Còn về thân phận của Tống huynh...Trước đây, đúng là hắn ta có để ý, nhưng khi đó hắn ta cho rằng Tống Tuân đã học hành mấy năm mà ngay cả đồng sinh cũng không thi đậu lại còn suốt ngày ra vẻ là một đệ tử tốt.Thế nhưng hiện giờ, sau khi đã biết rõ, hắn ta mới thật sự phát hiện ra phẩm tính của Tống Tuân vô cùng đáng quý. Tống Tuân khẽ mỉm cười, chuẩn bị đưa Tống Anh rời đi. Tống Anh hơi mím môi, không tức giận với quyết định của Tống Tuân. Vốn là tam quan không hợp, cưỡng ép ở cùng một chỗ cũng khá khó chịu, có điều, chủ động rời khỏi bàn tiệc thì hơi khó coi.Nếu nàng là Tống Tuân, người khác khiến nàng khó chịu thì nàng phải khiến người khác càng khó chịu hơn. Nhưng bản tính của Tống Tuân quả thực không phải người hiếu chiến, quyết định như vậy cũng là chuyện bình thường. Chỉ là không ngờ mới đi được hai bước, Tống Tuân lại quay đầu, liếc mắt nhìn Hứa tiểu thư và Quách tiểu thư, đột nhiên nói: "Có câu này, lúc nãy Tống mỗ quên nói.""Hai vị tiểu thư thật sự là thiên kim của thế gia vọng tộc, muội muội ta chỉ là một thôn phụ, đương nhiên không thể sánh bằng.Hôm nay Tống mỗ cũng đã được mở mang tầm mắt, sau khi về chắc chắn sẽ mời người thuyết thư tới tán dương thái độ ngang ngược của hai vị thiên kim.Phải rồi... Trước đây ta từng nhìn thấy vài quyển tạp thư trong hiệu sách khá được một số thư sinh yêu thích.Hôm nay, sau khi trở về, chắc chắn ta sẽ nghiên cứu nhiều hơn, cũng để thư sinh trong trấn đều có thể được chiêm ngưỡng phẩm tính của hai vị."Nói xong, Tống Tuân thản nhiên cười một tiếng.
Thế nhưng, bên phía đối diện có không ít khách nam, nàng ta cũng không phải thôn phụ dưới quê như Tống Anh, hoàn toàn không dám thoải mái mắng ngược lại. "Tống cô nương... Ngươi thật sự là..." Hứa tiểu thư che mặt khóc thút thít, sau đó đột nhiên nói, "Ta biết ta có lỗi với Ngưu cô nương.Nếu đã như thế... ta xin lỗi Ngưu cô nương là được!"Nói xong, nàng ta lề mà lề mề đứng lên, dường như muốn quỳ xuống trước mặt Ngưu Đại Lực. Chỉ là nàng ta còn chưa kịp quỳ xuống đã bị người bên cạnh ngăn cản.
"Ngươi là thiên kim của Hứa gia, thân phận tôn quý, sao có thể quỳ xuống trước mặt bọn họ!? Ta thấy bọn họ chỉ là muốn chút bạc mà thôi.Nếu đã như thế..." Quách tiểu thư quay đầu nhìn nha hoàn nhà mình, "Tiểu Thúy, thưởng cho bọn họ một ít là được!"Tống Anh bật cười một tiếng. "Câm miệng!" Lục Giai cau mày, "Hôm nay là tiệc của Lục phủ ta, Quách tiểu thư và Hứa tiểu thư như vậy là muốn làm gì? Đuổi người thay Lục gia ta có phải không?""Quách tỷ tỷ, chuyện này... rõ ràng là Hứa tiểu thư không đúng, ngươi hà tất phải xen vào?" Lục Nhạc Lăng cũng hơi tức giận. Quách tiểu thư lại không thể tin được: "Dù sao thì Hứa tỷ tỷ cũng là thiên kim tiểu thư, sao có thể bị người khác làm nhục như thế?"Tống Tuân nhìn sang, sau đó bình tĩnh đứng lên. "Nếu huynh muội bọn ta và chư vị đã không hợp nhau mà còn ở lại đây thì có vẻ là bọn ta không đúng rồi.Lục hiền đệ, huynh muội bọn ta về trước." Tống Tuân cảm thấy lúc này cũng nên đi rồi. Muội muội hắn cũng không chịu thiệt gì.
Trường hợp này, nếu muội muội muốn chiếm hời thì quả thực là chuyện không thể.Ở đây, ngoại trừ huynh muội bọn họ thì tất cả đều là con cháu nhà giàu, trong xương cốt đều có mấy phần khinh thường hai người. Ngay cả Lục Giai, trước khi giao hảo với hắn, chẳng phải cũng như vậy sao?"Tống huynh!" Lục Giai gấp gáp. "Hiền đệ yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ chuyện này không liên quan gì tới ngươi." Tống Tuân hoàn toàn không tức giận với Lục Giai. Mời nhiều người như vậy tới đây, Lục Giai không thể nào chỉ lo cho mình hắn và muội muội được.Tuy Lục gia có gốc sâu rễ bền nhưng hiện giờ chủ nhân của Lục gia đang làm quan ở kinh thành, ở huyện Lễ cũng không phải có thể tùy tiện làm theo ý mình, ít nhiều cũng phải cho công tử những nhà khác chút mặt mũi. Trong lòng không khỏi kiên định hơn. Nhất định phải có công danh!Lục Giai hụt hẫng trong lòng, hắn ta thật sự rất muốn làm hảo hữu với Tống Tuân..."Lần sau ta sẽ chỉ ngắm hoa với mình Tống huynh." Lục Giai nói thêm. Không có người khác thì sẽ không có chuyện phiền lòng thế này đúng không? Còn về thân phận của Tống huynh...Trước đây, đúng là hắn ta có để ý, nhưng khi đó hắn ta cho rằng Tống Tuân đã học hành mấy năm mà ngay cả đồng sinh cũng không thi đậu lại còn suốt ngày ra vẻ là một đệ tử tốt.Thế nhưng hiện giờ, sau khi đã biết rõ, hắn ta mới thật sự phát hiện ra phẩm tính của Tống Tuân vô cùng đáng quý. Tống Tuân khẽ mỉm cười, chuẩn bị đưa Tống Anh rời đi. Tống Anh hơi mím môi, không tức giận với quyết định của Tống Tuân. Vốn là tam quan không hợp, cưỡng ép ở cùng một chỗ cũng khá khó chịu, có điều, chủ động rời khỏi bàn tiệc thì hơi khó coi.Nếu nàng là Tống Tuân, người khác khiến nàng khó chịu thì nàng phải khiến người khác càng khó chịu hơn. Nhưng bản tính của Tống Tuân quả thực không phải người hiếu chiến, quyết định như vậy cũng là chuyện bình thường. Chỉ là không ngờ mới đi được hai bước, Tống Tuân lại quay đầu, liếc mắt nhìn Hứa tiểu thư và Quách tiểu thư, đột nhiên nói: "Có câu này, lúc nãy Tống mỗ quên nói.""Hai vị tiểu thư thật sự là thiên kim của thế gia vọng tộc, muội muội ta chỉ là một thôn phụ, đương nhiên không thể sánh bằng.Hôm nay Tống mỗ cũng đã được mở mang tầm mắt, sau khi về chắc chắn sẽ mời người thuyết thư tới tán dương thái độ ngang ngược của hai vị thiên kim.Phải rồi... Trước đây ta từng nhìn thấy vài quyển tạp thư trong hiệu sách khá được một số thư sinh yêu thích.Hôm nay, sau khi trở về, chắc chắn ta sẽ nghiên cứu nhiều hơn, cũng để thư sinh trong trấn đều có thể được chiêm ngưỡng phẩm tính của hai vị."Nói xong, Tống Tuân thản nhiên cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro