Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Thật sao?
Niên Tiểu Hoa
2025-04-01 08:38:32
Tống Anh bất đắc dĩ giả chết, ngoan ngoãn im lặng đứng bên cạnh, không nói một chữ nào. Nàng là người cần mặt mũi, ôm đùi trước mặt nhiều người như vậy không thích hợp biết bao?"Nghe nói lúc nãy chất tức phụ nhi này của ta có chút mâu thuẫn với ba vị khách của quý phủ nhỉ?" Hoắc Triệu Uyên cũng không biết vì sao mình lại tức giận, mở miệng nói tiếp: "Ta làm trưởng bối cũng không thể dung túng cho trẻ con nhà mình bắt nạt người khác.Hay là mời ba vị ấy tới hỏi thăm, nếu do nhà ta có chỗ không đúng thì ta sẽ xin lỗi bọn họ?""..." Lục lão gia tử líu lưỡi. Võ Thần Vương là vị vương gia đáng thương nhất, cũng như đáng sợ nhất triều Đại Định từ khi lập quốc tới nay. Hoắc thị là gia tộc lớn ở tiền triều, khi tiền triều diệt vong, Hoắc thị lập công lớn.Lúc đó, chủ của tộc Hoắc thị còn là Đại nguyên soái trong quân đội.Sau này, khi Hoắc Triệu Uyên được sinh ra, tộc Hoắc thị bị oan, toàn bộ người trong tộc, nam tử thì xử trảm, nữ tử thì bị ép làm kỹ nữ.Nhưng gia giáo của Hoắc gia nghiêm ngặt, nghe nói trong đêm đó, tám phần nữ tử toàn tộc đã tự sát bỏ mình. Còn lại hai phần, sau này đều bị tra tấn đến chết, chỉ có mình lão thái quân được công trạng của vong phu che chở nên giữ được tánh mạng, bị trông giữ ở kinh thành. Hoắc Triệu Uyên lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, được hạ nhân nuôi lớn, nhưng trong xương cốt vẫn còn chảy dòng máu của Hoắc gia, sau này lập được công trạng, sửa lại án sai của Hoắc gia.Ngày án sai được sửa lại, vị này được phong làm Võ Thần Vương.Thế nhưng Võ Thần Vương này còn chưa kịp hiếu thuận với lão thái quân thì đối phương đã kích động đến mức qua đời. Vì vậy, tính cách lại càng cứng rắn hơn. Toàn bộ gia tộc chỉ còn một mình hắn, đương nhiên là vô cùng đáng thương. Nhưng được công trạng của tổ tiên và sự áy náy từ vụ án oan che chở, chỉ cần Hoắc Triệu Uyên không mưu nghịch thì cả đời sẽ cao cao tại thượng, ngay cả mấy vị vương gia trong hoàng thất khi gặp hắn cũng phải tỏ ra khách khí để tránh làm tổn thương lòng người trong thiên hạ. Thế mà bây giờ, một người như vậy đứng trước cổng nhà ông ấy không chịu đi, còn muốn bắt tiểu bối xin lỗi...Lục lão gia tử có thể làm sao đây? Đành phải cho người đi mời. Lúc tới đây, Hứa tiểu thư và huynh muội Quách gia đều cảm thấy hơi khó hiểu. "Lục gia gia... đây là..." Quách thiếu gia hơi cau mày. "Vị này chính là thúc phụ của Tống cô nương... cũng chính là Hoắc đại nhân sống ở bên cạnh.Hắn mời các ngươi tới đây là muốn hỏi thăm xem... lúc nãy đã chịu ấm ức gì..." Lục lão gia tử cũng cảm thấy lời mình nói trái với lương tâm. Đây là tới tính sổ đấy. Quách thiếu gia sửng sốt. Còn Hứa tiểu thư và Quách tiểu thư cũng ngẩng đầu nhìn sang theo bản năng. Chỉ thấy vi Hoắc đại nhân này trông chỉ hơn hai mươi tuổi, vô cùng trẻ tuổi! Lập tức cảm thấy khó tin. "Không biết vì sao chất tức phụ nhi ngu dốt này của ta lại khiến ba vị không vui?" Sắc mặt của Hoắc Triệu Uyên vô cùng hoà nhã, trông có vẻ không hề có lực sát thương. Tống Anh nghiến răng. "Bẩm Hoắc đại nhân, tiểu nữ tử chỉ có chút bất đồng so với Tống cô nương mà thôi." Đầu óc của Quách tiểu thư không được tốt lắm, trong lòng nàng ta không hề căng thẳng, thản nhiên đáp, sau khi nói xong còn bồi thêm một câu: "Lúc nãy khuyên Tống cô nương là quả phụ thì phải chú ý tới thanh danh một chút, tránh bị người khác nhiều lời.Dù sao thì ở đây... gần như đều là nam tử chưa có hôn ước, nếu quá thân cận thì không tốt lắm.""Thì ra là thế." Hoắc Triệu Uyên gật đầu, quay sang nhìn Hứa Thải Nguyệt, hỏi: "Ngươi và nàng cũng vì chuyện này mà nảy sinh mâu thuẫn sao?"Hứa Thải Nguyệt do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu: "Đúng vậy.""Xem ra hai vị đều là cô nương tốt, hiểu biết lễ nghĩa." Giọng Hoắc Triệu Uyên nhàn nhạt, "Nếu đã như vậy thì sau này hai vị cũng đừng ra ngoài nữa.Trên đường nhiều nam tử như thế, nói mấy câu cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh, không tốt đâu.""Hả?" Hai người sửng sốt. "Không ngờ nha đầu không nên thân nhà ta lại khiến ba vị là người ngoài không hề thân thiết phải nhọc lòng, xem ra trưởng bối trong nhà là ta không đúng." Hoắc Triệu Uyên lạnh lùng cười, "Tống thị, ngươi có để mắt tới nam tử nào trong thiên hạ không? Nếu có, ta sẽ làm chủ cho ngươi, cho ngươi thập lý hồng trang* đưa ngươi xuất giá.Nếu ai cảm thấy ngươi không giữ phụ đạo thì ta sẽ giúp ngươi băm người đó ra."*Thập lý hồng trang là một loại hôn tục ở huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang (phía Đông tỉnh Chiết Giang), diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm. "Thật sao?" Tống Anh ngứa đòn hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro