Ba~ Tiểu Dâm Ph...
Đông Trúc
2024-11-04 01:20:22
Sau khi Tô Bối đẩy tinh dịch tràn đầy kia vào lại lỗ nhỏ, cô nâng nâng mông, đem gối đầu lót ở dưới mông.
Hoa huyệt gắt gao hút chặt thứ mà Văn Quốc Đống bắn vào, mặc dù không thể một lần trúng thưởng ngay.
Nhưng cô luôn đặt cược...
Điện thoại di động trên tủ đầu giường rung cả buổi trời, Tô Bối lấy ra xem.
Mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Văn Lê gọi tới.
Điện thoại di động vẫn còn rung, Tô Bối do dự một hồi rồi nhận máy.
“Chuyện gì?”
Chỉ nghe đầu dây bên kia ồn ào một hồi, thì âm thanh bén nhọn của Lâm Quyên vang lên.
“Tô Bối!! Ba cô đâu?! Ông ấy ở đâu?! Vì sao lâu như vậy không nghe điện thoại?!”
“Ông ta sao lại nấu cơm cho cô? Văn Quốc Đống dựa vào cái gì mà nấu cơm cho cô!? Các người.. Các người..!”
Tô Bối nghe Lâm Quyên rống giận thở không ra hơi, chỉ biết lúc trước cô đăng video trong nhóm bạn bè, chắc Văn Lê cho Lâm Quyên xem.
Chậc... Vì sao không nghe điện thoại...
Bởi vì khi bà gọi điện thoại, chồng bà đang phang tôi trên giường con trai bà...
Mặc dù Tô Bối rất muốn xem hình ảnh Lâm Quyên nổi trận lôi đình, Văn gia gà bay chó sủa, nhưng... Tuyệt đối không phải bây giờ.
“Này!? Tô Bối! Tiểu tiện nhân!? Cô có nghe thấy tôi nói gì không!?”
“Mẹ…” Tô Bối yếu ớt đáp một tiếng, ôn nhu nói: “Ba tự mình xuống bếp nấu cơm cho con là bởi vì người giúp việc và bảo mẫu trong nhà không có tới... Hơn nữa...”
Nói đến đây, Tô Bối cố ý muốn nói lại thôi dừng lại một lát.
Đầu dây bên kia Lâm Quyên không nhịn được lại mắng vài tiếng.
Tô Bối mới khúm núm tiếp tục nói: “Ba nói... Hiện tại trong nhà chỉ có hai chúng ta... Sau này chúng ta đều tự mình nấu cơm...”
Vừa dứt lời, quả nhiên Lâm Quyên ở đầu bên kia nổi giận, không ngừng to giọng dùng những từ ngữ khó nghe mắng Văn Quốc Đống, cũng mắng cô.
“Tại sao ba cô không nghe điện thoại của tôi?! Ông ấy đang làm gì vậy!?”
Tô Bối chỉnh nhỏ âm lượng điện thoại xuống vài nấc, tiện tay ném sang một bên.
Đôi tay nhỏ bé bắt chước động tác vừa rồi lúc Văn Quốc Đống thao cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp bầu ngực sữa, khàn giọng nói: “Ba cơm nước xong thì đi thư phòng rồi... Con cũng không biết ba đang làm cái gì...”
Lâm Quyên cũng không biết là tin hay là không tin, đột nhiên hạ giọng nói: “Con khốn nạn, mày đừng đắc ý quá sớm! Lấy lòng Văn Lê với ba nó thì thế nào, Văn Lê bây giờ cũng đang ở chỗ của tao thôi…Sớm muộn gì cũng có một ngày tao để nó bỏ mày.”
Nghe thế, Tô Bối nhắm hai mắt lại, một tay phủ lên hoa huyệt bị cự côn của Văn Quốc Đống thao đến bây giờ vẫn chưa khép lại được, bên trong còn chứa đựng tinh dịch nóng hổi của người đàn ông.
Nghĩ tới đây, thân thể Tô Bối nóng lên vài phần, lúc nói chuyện với Lâm Quyên, âm thanh cũng nhu hòa chút ít: “Mẹ... Con cùng Văn Lê là thật lòng yêu nhau...”
Lâm Quyên nghe giọng nói dịu dàng nững nịu của Tô Bối, oán hận mắng một câu “Tiện nhân”, liền cúp điện thoại.
Tô Bối nhếch môi, cô đúng là đang lấy lòng Văn Quốc Đống? Dùng thân thể nịnh nọt hắn...
*
Văn Quốc Đống lạnh lùng trở về phòng, cắm đầu vào phòng tắm, nước lạnh trong vòi sen chảy đến mức lớn nhất.
Mặc dù dòng nước lạnh như băng từ trên đầu xối xuống, nhưng cỗ dụ hỏa trong thân thể bị Tô Bối đốt lên, làm thế nào cũng không xuống được.
Giống như bây giờ bên tai vẫn còn có tiếng rên rỉ dâm đãng của Tô Bối, cùng với một tiếng lại một tiếng câu người mất hồn gọi ‘Ba’.
Văn Quốc Đống ở trong phòng tắm tắm nước lạnh gần nửa giờ, mới đem hơi thở thuộc về Tô Bối trên người tắm rửa sạch sẽ.
Chỉ là vừa nghĩ tới Tô Bối, vật lớn dưới thân hình như có thể làm cho hắn nhớ tới huyệt non mềm mại nhiều nước của Tô Bối khít chặt bao nhiêu, nhìn côn thịt dưới thân mơ hồ có xu thế ngẩng đầu.
Tung hoành quan trường mười mấy năm, khôn khéo một đời, nhất thời hồ đồ lại bị con dâu mình câu lên giường.
Đột nhiên Văn Quốc Đống mở mắt, giống như nhớ tới cái gì xoay người xuống giường, sải bước thẳng đến phòng ngủ Tô Bối.
“A... ba... tiểu dâm phụ còn muốn... ư...”
Hoa huyệt gắt gao hút chặt thứ mà Văn Quốc Đống bắn vào, mặc dù không thể một lần trúng thưởng ngay.
Nhưng cô luôn đặt cược...
Điện thoại di động trên tủ đầu giường rung cả buổi trời, Tô Bối lấy ra xem.
Mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Văn Lê gọi tới.
Điện thoại di động vẫn còn rung, Tô Bối do dự một hồi rồi nhận máy.
“Chuyện gì?”
Chỉ nghe đầu dây bên kia ồn ào một hồi, thì âm thanh bén nhọn của Lâm Quyên vang lên.
“Tô Bối!! Ba cô đâu?! Ông ấy ở đâu?! Vì sao lâu như vậy không nghe điện thoại?!”
“Ông ta sao lại nấu cơm cho cô? Văn Quốc Đống dựa vào cái gì mà nấu cơm cho cô!? Các người.. Các người..!”
Tô Bối nghe Lâm Quyên rống giận thở không ra hơi, chỉ biết lúc trước cô đăng video trong nhóm bạn bè, chắc Văn Lê cho Lâm Quyên xem.
Chậc... Vì sao không nghe điện thoại...
Bởi vì khi bà gọi điện thoại, chồng bà đang phang tôi trên giường con trai bà...
Mặc dù Tô Bối rất muốn xem hình ảnh Lâm Quyên nổi trận lôi đình, Văn gia gà bay chó sủa, nhưng... Tuyệt đối không phải bây giờ.
“Này!? Tô Bối! Tiểu tiện nhân!? Cô có nghe thấy tôi nói gì không!?”
“Mẹ…” Tô Bối yếu ớt đáp một tiếng, ôn nhu nói: “Ba tự mình xuống bếp nấu cơm cho con là bởi vì người giúp việc và bảo mẫu trong nhà không có tới... Hơn nữa...”
Nói đến đây, Tô Bối cố ý muốn nói lại thôi dừng lại một lát.
Đầu dây bên kia Lâm Quyên không nhịn được lại mắng vài tiếng.
Tô Bối mới khúm núm tiếp tục nói: “Ba nói... Hiện tại trong nhà chỉ có hai chúng ta... Sau này chúng ta đều tự mình nấu cơm...”
Vừa dứt lời, quả nhiên Lâm Quyên ở đầu bên kia nổi giận, không ngừng to giọng dùng những từ ngữ khó nghe mắng Văn Quốc Đống, cũng mắng cô.
“Tại sao ba cô không nghe điện thoại của tôi?! Ông ấy đang làm gì vậy!?”
Tô Bối chỉnh nhỏ âm lượng điện thoại xuống vài nấc, tiện tay ném sang một bên.
Đôi tay nhỏ bé bắt chước động tác vừa rồi lúc Văn Quốc Đống thao cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp bầu ngực sữa, khàn giọng nói: “Ba cơm nước xong thì đi thư phòng rồi... Con cũng không biết ba đang làm cái gì...”
Lâm Quyên cũng không biết là tin hay là không tin, đột nhiên hạ giọng nói: “Con khốn nạn, mày đừng đắc ý quá sớm! Lấy lòng Văn Lê với ba nó thì thế nào, Văn Lê bây giờ cũng đang ở chỗ của tao thôi…Sớm muộn gì cũng có một ngày tao để nó bỏ mày.”
Nghe thế, Tô Bối nhắm hai mắt lại, một tay phủ lên hoa huyệt bị cự côn của Văn Quốc Đống thao đến bây giờ vẫn chưa khép lại được, bên trong còn chứa đựng tinh dịch nóng hổi của người đàn ông.
Nghĩ tới đây, thân thể Tô Bối nóng lên vài phần, lúc nói chuyện với Lâm Quyên, âm thanh cũng nhu hòa chút ít: “Mẹ... Con cùng Văn Lê là thật lòng yêu nhau...”
Lâm Quyên nghe giọng nói dịu dàng nững nịu của Tô Bối, oán hận mắng một câu “Tiện nhân”, liền cúp điện thoại.
Tô Bối nhếch môi, cô đúng là đang lấy lòng Văn Quốc Đống? Dùng thân thể nịnh nọt hắn...
*
Văn Quốc Đống lạnh lùng trở về phòng, cắm đầu vào phòng tắm, nước lạnh trong vòi sen chảy đến mức lớn nhất.
Mặc dù dòng nước lạnh như băng từ trên đầu xối xuống, nhưng cỗ dụ hỏa trong thân thể bị Tô Bối đốt lên, làm thế nào cũng không xuống được.
Giống như bây giờ bên tai vẫn còn có tiếng rên rỉ dâm đãng của Tô Bối, cùng với một tiếng lại một tiếng câu người mất hồn gọi ‘Ba’.
Văn Quốc Đống ở trong phòng tắm tắm nước lạnh gần nửa giờ, mới đem hơi thở thuộc về Tô Bối trên người tắm rửa sạch sẽ.
Chỉ là vừa nghĩ tới Tô Bối, vật lớn dưới thân hình như có thể làm cho hắn nhớ tới huyệt non mềm mại nhiều nước của Tô Bối khít chặt bao nhiêu, nhìn côn thịt dưới thân mơ hồ có xu thế ngẩng đầu.
Tung hoành quan trường mười mấy năm, khôn khéo một đời, nhất thời hồ đồ lại bị con dâu mình câu lên giường.
Đột nhiên Văn Quốc Đống mở mắt, giống như nhớ tới cái gì xoay người xuống giường, sải bước thẳng đến phòng ngủ Tô Bối.
“A... ba... tiểu dâm phụ còn muốn... ư...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro