Phụ Nữ Dịu Dàng...
Đông Trúc
2024-11-04 01:20:22
Từ mùng một đến mùng năm.
Trên cơ bản Tô Bối ở Văn gia chưa từng gặp qua Lâm Quyên, dường như người Văn gia không cảm thấy kỳ lạ đối với chuyện này.
Lâm Quyên vẫn luôn không thấy bóng dáng, ngay cả Văn Lê cũng giống như không nhớ tới mình còn có một người mẹ.
Văn gia vẫn luôn có khách mang đồ tới cửa, đều là mấy chị em dâu của Văn gia ra mặt tiếp đãi.
Đám tiểu bối trẻ tuổi, có thể trốn được bao xa thì liền trốn.
Đám anh chị em họ không phải hẹn leo núi, thì hẹn cùng nhau chơi bóng, đánh bài vui chơi.
Chỉ có Văn Lê không nhiệt tình với những hoạt động này, cũng không tham dự chuyện của mấy anh chị em, Tô Bối thấy rõ quan hệ xa cách của Văn Lê với những người này.
“Chị dâu... Hôm nay thời tiết không tệ lắm... Cùng nhau đi ra ngoài ngắm cảnh đi!”
Cô gái tóc punk thân thiện dán sát lại, kéo cánh tay Tô Bối lắc lư: “Mấy ngày nay em vẫn luôn không tìm được người mẫu thích hợp... Chị dâu giúp em đi...”
“Hửm? Người mẫu?”
Tô Bối vẫn không tìm được cơ hội tiếp xúc với những người này, hiện giờ những lời này của cô gái xem như đưa ra lý do.
“Em học hội họa... Người mẫu đứng đắn, nếu không có nhiều thời gian, vậy chỉ hai tiếng thôi.”
Tô Bối nhìn Văn Lê vẫn đắm chìm trong trò chơi, khẽ gọi: "Ông xã...”
“Đi đi, nhớ về sớm một chút...”
Văn Lê tập trung tinh thần chơi game, đầu cũng không ngẩng lên.
Tô Bối liếc Văn Quốc Đống cầm cần câu ra cửa, ánh mắt lóe lên: “Ừm... Vậy em đi đây...”
Cô gái tóc Punk là em họ nhỏ nhất của Văn Lê, tuy rằng đặt tên là Văn Uyển, nhưng tính cách đường hoàng này không hề dính dáng tới từ ‘dịu dàng’ một chút nào.
Trước khi ra cửa, Văn Uyển cố ý lôi kéo Tô Bối thay quần áo.
Văn Uyển vẫn chọn một bộ sườn xám, chỉ có điều bộ này khác với bộ Tô Bối chọn đêm giao thừa.
Sườn xám tối hôm đó trông trầm ổn mang theo một tia diễm lệ, mà bộ sườn Văn Uyển chọn lại càng nghiêng về sự dịu dàng của cô gái Giang Nam.
Tô Bối nhìn mình trong gương, dưới sự trang điểm của Văn Uyển, là kiểu nhẹ nhàng, trên gương mặt lộ ra chút phong tình không thể nói rõ.
“Chị dâu... Ánh mắt dịu dàng một chút...”
Văn Uyển búi tóc thay Tô Bối, nhìn người con gái trong gương, mở miệng nói: “Tuy chị dâu có đẹp thì đẹp thật đấy, chỉ là đẹp quá có tính công kích... Đám đàn ông vẫn luôn thích người phụ nữ ôn nhu như nước...”
“Nhưng dường như bọn họ không biết người phụ nữ quá dịu dàng... Có thể dìm chết bọn họ ở trong nước... Chị dâu chị nói xem có phải không?”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhìn thiếu nữ trang điểm mắt khói ở trong gương, lại nhìn khuôn mặt như tranh vẽ của mình dưới tay cô gái, ánh mắt nhu hòa vài phần, trong nụ cười nhợt nhạt quả thật lộ ra một sự dịu dàng cưng chiều người khác.
“Ừm…”
Văn Uyển buộc tóc xong, dựa vào vai Tô Bối mỉm cười: “Sườn xám tôn lên mỹ nhân... Đập chứa nước phía sau núi có một rừng mai... Mùa đông đúng lúc hoa nở... Tới bên đó đi?”
Đôi mắt Tô Bối giật giật: “Được...”
*
Trong dịp tết âm lịch, thời tiết rét lạnh, đúng là mùa hoa mai nở rộ.
Văn Uyển một chiếc áo choàng màu trắng cho Tô Bối, cũng không quá lạnh.
Khi hai người đến sau núi.
Chỉ thấy hai bóng lưng thẳng tắp ngồi ở bên cạnh đập chứa nước, thỉnh thoảng trò chuyện hai câu.
Nhưng Tô Bối cách hai người đó khá xa, không nghe rõ người bên kia nói gì.
Văn Uyển nhìn ánh mắt Tô Bối, vẻ mặt vui sướng: “Đúng vậy đúng vậy... Chị dâu... Chính là loại ánh mắt này... Rất dịu dàng... Lại dịu dàng thêm chút nữa, thể hiện nhu tình một chút...”
Biểu tình trên mặt Tô Bối cứng đờ, lặng lẽ dời mắt khỏi người của Văn Quốc Đống, nhìn về phía hoa mai ở bên cạnh.
Trên cơ bản Tô Bối ở Văn gia chưa từng gặp qua Lâm Quyên, dường như người Văn gia không cảm thấy kỳ lạ đối với chuyện này.
Lâm Quyên vẫn luôn không thấy bóng dáng, ngay cả Văn Lê cũng giống như không nhớ tới mình còn có một người mẹ.
Văn gia vẫn luôn có khách mang đồ tới cửa, đều là mấy chị em dâu của Văn gia ra mặt tiếp đãi.
Đám tiểu bối trẻ tuổi, có thể trốn được bao xa thì liền trốn.
Đám anh chị em họ không phải hẹn leo núi, thì hẹn cùng nhau chơi bóng, đánh bài vui chơi.
Chỉ có Văn Lê không nhiệt tình với những hoạt động này, cũng không tham dự chuyện của mấy anh chị em, Tô Bối thấy rõ quan hệ xa cách của Văn Lê với những người này.
“Chị dâu... Hôm nay thời tiết không tệ lắm... Cùng nhau đi ra ngoài ngắm cảnh đi!”
Cô gái tóc punk thân thiện dán sát lại, kéo cánh tay Tô Bối lắc lư: “Mấy ngày nay em vẫn luôn không tìm được người mẫu thích hợp... Chị dâu giúp em đi...”
“Hửm? Người mẫu?”
Tô Bối vẫn không tìm được cơ hội tiếp xúc với những người này, hiện giờ những lời này của cô gái xem như đưa ra lý do.
“Em học hội họa... Người mẫu đứng đắn, nếu không có nhiều thời gian, vậy chỉ hai tiếng thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Bối nhìn Văn Lê vẫn đắm chìm trong trò chơi, khẽ gọi: "Ông xã...”
“Đi đi, nhớ về sớm một chút...”
Văn Lê tập trung tinh thần chơi game, đầu cũng không ngẩng lên.
Tô Bối liếc Văn Quốc Đống cầm cần câu ra cửa, ánh mắt lóe lên: “Ừm... Vậy em đi đây...”
Cô gái tóc Punk là em họ nhỏ nhất của Văn Lê, tuy rằng đặt tên là Văn Uyển, nhưng tính cách đường hoàng này không hề dính dáng tới từ ‘dịu dàng’ một chút nào.
Trước khi ra cửa, Văn Uyển cố ý lôi kéo Tô Bối thay quần áo.
Văn Uyển vẫn chọn một bộ sườn xám, chỉ có điều bộ này khác với bộ Tô Bối chọn đêm giao thừa.
Sườn xám tối hôm đó trông trầm ổn mang theo một tia diễm lệ, mà bộ sườn Văn Uyển chọn lại càng nghiêng về sự dịu dàng của cô gái Giang Nam.
Tô Bối nhìn mình trong gương, dưới sự trang điểm của Văn Uyển, là kiểu nhẹ nhàng, trên gương mặt lộ ra chút phong tình không thể nói rõ.
“Chị dâu... Ánh mắt dịu dàng một chút...”
Văn Uyển búi tóc thay Tô Bối, nhìn người con gái trong gương, mở miệng nói: “Tuy chị dâu có đẹp thì đẹp thật đấy, chỉ là đẹp quá có tính công kích... Đám đàn ông vẫn luôn thích người phụ nữ ôn nhu như nước...”
“Nhưng dường như bọn họ không biết người phụ nữ quá dịu dàng... Có thể dìm chết bọn họ ở trong nước... Chị dâu chị nói xem có phải không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy thế, Tô Bối nhìn thiếu nữ trang điểm mắt khói ở trong gương, lại nhìn khuôn mặt như tranh vẽ của mình dưới tay cô gái, ánh mắt nhu hòa vài phần, trong nụ cười nhợt nhạt quả thật lộ ra một sự dịu dàng cưng chiều người khác.
“Ừm…”
Văn Uyển buộc tóc xong, dựa vào vai Tô Bối mỉm cười: “Sườn xám tôn lên mỹ nhân... Đập chứa nước phía sau núi có một rừng mai... Mùa đông đúng lúc hoa nở... Tới bên đó đi?”
Đôi mắt Tô Bối giật giật: “Được...”
*
Trong dịp tết âm lịch, thời tiết rét lạnh, đúng là mùa hoa mai nở rộ.
Văn Uyển một chiếc áo choàng màu trắng cho Tô Bối, cũng không quá lạnh.
Khi hai người đến sau núi.
Chỉ thấy hai bóng lưng thẳng tắp ngồi ở bên cạnh đập chứa nước, thỉnh thoảng trò chuyện hai câu.
Nhưng Tô Bối cách hai người đó khá xa, không nghe rõ người bên kia nói gì.
Văn Uyển nhìn ánh mắt Tô Bối, vẻ mặt vui sướng: “Đúng vậy đúng vậy... Chị dâu... Chính là loại ánh mắt này... Rất dịu dàng... Lại dịu dàng thêm chút nữa, thể hiện nhu tình một chút...”
Biểu tình trên mặt Tô Bối cứng đờ, lặng lẽ dời mắt khỏi người của Văn Quốc Đống, nhìn về phía hoa mai ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro