Thích Sờ Tiểu H...
Đông Trúc
2024-11-04 01:20:22
Nghe vậy, biểu tình trên mặt Văn Quốc Đống lập tức cứng đờ: “Tô Bối! Con nhìn rõ xem ba là ai!?”
“Hư... ông xã... anh hung dữ với em... em bị bệnh... anh còn hung dữ với em...”
Tô Bối vừa nói, vừa tủi thân ghé vào vai Văn Quốc Đống khóc lên.
Văn Quốc Đống trầm mặt ôm Tô Bối bước nhanh về phía ga ra, nhưng người phụ nữ trong lòng không hề khiến hắn bớt lo.
Tay Tô Bối nắm lấy cổ áo Văn Quốc Đống, trong mắt rưng rưng đầy nước mắt, chất vấn: “Có phải anh có người khác ở bên ngoài rồi hay không!?”
Văn Quốc Đống bị động tác bất thình lình của Tô Bối làm cho cổ họng nghẹt lại, thiếu chút nữa không thở nổi.
“Tô Bối!”
Tô Bối nghe thấy giọng nói đang cố gắng hết sức để đè nén tức giận của người đàn ông, nhất quyết không buông tha nói: “Anh hung dữ với em... Anh còn dám hung dữ với em!”
Gân xanh trên trán Văn Quốc Đống giật nảy điên cuồng: “Nó không có ngoại tình...”
Văn Lê là con của hắn, đối phương có đức tính gì hắn là người biết rõ nhất.
“Em không tin!” Hai mắt Tô Bối tan rã nhìn Văn Quốc Đống: “Trừ phi bây giờ anh chạm vào em, chứng minh cho em xem!”
Văn Quốc Đống xanh mặt, không để ý tới Tô Bối đang càn quấy, ôm người bước nhanh về phía ga ra.
Tô Bối thấy thái độ này, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận, cô hung hăng cào vào lưng Văn Quốc Đống qua lớp quần áo.
Văn Quốc Đống nhíu mày, sức lực của Tô Bối cào không đau không ngứa, còn nhẹ hơn so với gãi ngứa.
“Anh!!!”
Tô Bối thấy rõ sự giễu cợt trên mặt người đàn ông, hít sâu một hơi, hung tợn cắn một cái lên vai Văn Quốc Đống.
“Shh ...”
Văn Quốc Đống mãnh liệt hít vào một ngụm khí lạnh, mà vết cắn này của Tô Bối mang theo tâm tư trả thù mạnh mẽ, nên cô vẫn cắn cho đến khi trong miệng có mùi máu tươi mới chịu nhả ra.
Tô Bối hài lòng nhìn vết cắn thấm máu trên vai người đàn ông, vươn đầu lưỡi liếm liếm vết cắn.
“Ông xã, anh là của em... Đây là dấu ấn em dành cho anh!”
“Nếu anh dám chạy... Em liền cắn anh... Nếu anh dám chạm đến người phụ nữ khác... Em sẽ cắn đứt cái cây thịt kia của anh!”
Nghe xong câu này, ánh mắt Văn Quốc Đống lập tức thay đổi, cánh tay ôm Tô Bối bất giác siết chặt vài phần.
“Tô Bối, con phát sốt đến nỗi cháy hỏng đầu óc rồi!?”
“Em không có... Em nói thật đấy, anh là của em...”
Tô Bối thân mật ôm Văn Quốc Đống, thân thể nóng bỏng không ngừng cọ xát lên người hắn.
“Vậy sao?”
Văn Quốc Đống cúi đầu nặng nề nhìn Tô Bối ngây thơ vô tri, chút kiên nhẫn cuối cùng của hắn đã bị Tô Bối làm cạn kiệt không còn một mảnh.
Hắn trực tiếp mở cửa xe, thô bạo ném người vào trong.
Tô Bối bị ném mạnh vào ghế sau, đầu óc choáng váng trong giây lát, chờ cô tỉnh táo lại.
Văn Quốc Đống đã ngồi vào vị trí lái xe, chuẩn bị lái xe.
“Ông xã... anh... anh thật sự có người ở bên ngoài sao?”
Tô Bối ôm đầu gối, co ro đáng thương ở ghế sau xe.
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tô Bối trong gương chiếu hậu, không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, mới nghe giọng nói buồn bực của người phụ nữ: “Trước kia anh thích gọi người ta là tiểu dâm phụ nhất... Thích sờ tiểu huyệt người ta nhất... Bây giờ, anh lại toàn kêu Tô Bối... Cũng không sờ người ta...”
“Tiểu huyệt người ta thật sự rất khó chịu... Quần lót đều ướt...”
Nghe cô nói, biểu tình trên mặt Văn Quốc Đống thiếu chút nữa cứng đờ: “Đủ rồi...”
Vừa rồi cơ thể mềm mại nũng nịu của Tô Bối không ngừng cọ vào người hắn, hắn là bố chồng của cô, nhưng hắn cũng không phải là bố chồng thực sự, trên người làm sao không có phản ứng gì.
Ý thức được bản thân bị Tô Bối dẫn ra dục hỏa cả người, mà người phụ nữ này còn không biết giữ mồm giữ miệng nói hết bí mật khuê phòng.
Sắc mặt Văn Quốc Đống âm trầm vô cùng khó coi.
Tô Bối khóc lóc mơ màng ngủ thiếp đi.
*
Lúc Tô Bối tỉnh lại, đập vào mắt là một khoảng không gian màu trắng chói lóa.
“Chị dâu tỉnh rồi...”
Văn Uyển bắt chéo chân ngồi trước giường bệnh của Tô Bối, tự gọt một quả táo đưa cho Tô Bối.
“Chị...” Tô Bối không nhận quả táo, xoa xoa cái gáy đang đau cứng: “Sao em lại ở đây?”
“Bác cả bảo em lập công chuộc tội...”
Nói xong, Văn Uyển len lén lại gần trước mặt Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Có phải chị đã làm gì với bác cả của em không?”
“Hư... ông xã... anh hung dữ với em... em bị bệnh... anh còn hung dữ với em...”
Tô Bối vừa nói, vừa tủi thân ghé vào vai Văn Quốc Đống khóc lên.
Văn Quốc Đống trầm mặt ôm Tô Bối bước nhanh về phía ga ra, nhưng người phụ nữ trong lòng không hề khiến hắn bớt lo.
Tay Tô Bối nắm lấy cổ áo Văn Quốc Đống, trong mắt rưng rưng đầy nước mắt, chất vấn: “Có phải anh có người khác ở bên ngoài rồi hay không!?”
Văn Quốc Đống bị động tác bất thình lình của Tô Bối làm cho cổ họng nghẹt lại, thiếu chút nữa không thở nổi.
“Tô Bối!”
Tô Bối nghe thấy giọng nói đang cố gắng hết sức để đè nén tức giận của người đàn ông, nhất quyết không buông tha nói: “Anh hung dữ với em... Anh còn dám hung dữ với em!”
Gân xanh trên trán Văn Quốc Đống giật nảy điên cuồng: “Nó không có ngoại tình...”
Văn Lê là con của hắn, đối phương có đức tính gì hắn là người biết rõ nhất.
“Em không tin!” Hai mắt Tô Bối tan rã nhìn Văn Quốc Đống: “Trừ phi bây giờ anh chạm vào em, chứng minh cho em xem!”
Văn Quốc Đống xanh mặt, không để ý tới Tô Bối đang càn quấy, ôm người bước nhanh về phía ga ra.
Tô Bối thấy thái độ này, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận, cô hung hăng cào vào lưng Văn Quốc Đống qua lớp quần áo.
Văn Quốc Đống nhíu mày, sức lực của Tô Bối cào không đau không ngứa, còn nhẹ hơn so với gãi ngứa.
“Anh!!!”
Tô Bối thấy rõ sự giễu cợt trên mặt người đàn ông, hít sâu một hơi, hung tợn cắn một cái lên vai Văn Quốc Đống.
“Shh ...”
Văn Quốc Đống mãnh liệt hít vào một ngụm khí lạnh, mà vết cắn này của Tô Bối mang theo tâm tư trả thù mạnh mẽ, nên cô vẫn cắn cho đến khi trong miệng có mùi máu tươi mới chịu nhả ra.
Tô Bối hài lòng nhìn vết cắn thấm máu trên vai người đàn ông, vươn đầu lưỡi liếm liếm vết cắn.
“Ông xã, anh là của em... Đây là dấu ấn em dành cho anh!”
“Nếu anh dám chạy... Em liền cắn anh... Nếu anh dám chạm đến người phụ nữ khác... Em sẽ cắn đứt cái cây thịt kia của anh!”
Nghe xong câu này, ánh mắt Văn Quốc Đống lập tức thay đổi, cánh tay ôm Tô Bối bất giác siết chặt vài phần.
“Tô Bối, con phát sốt đến nỗi cháy hỏng đầu óc rồi!?”
“Em không có... Em nói thật đấy, anh là của em...”
Tô Bối thân mật ôm Văn Quốc Đống, thân thể nóng bỏng không ngừng cọ xát lên người hắn.
“Vậy sao?”
Văn Quốc Đống cúi đầu nặng nề nhìn Tô Bối ngây thơ vô tri, chút kiên nhẫn cuối cùng của hắn đã bị Tô Bối làm cạn kiệt không còn một mảnh.
Hắn trực tiếp mở cửa xe, thô bạo ném người vào trong.
Tô Bối bị ném mạnh vào ghế sau, đầu óc choáng váng trong giây lát, chờ cô tỉnh táo lại.
Văn Quốc Đống đã ngồi vào vị trí lái xe, chuẩn bị lái xe.
“Ông xã... anh... anh thật sự có người ở bên ngoài sao?”
Tô Bối ôm đầu gối, co ro đáng thương ở ghế sau xe.
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tô Bối trong gương chiếu hậu, không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, mới nghe giọng nói buồn bực của người phụ nữ: “Trước kia anh thích gọi người ta là tiểu dâm phụ nhất... Thích sờ tiểu huyệt người ta nhất... Bây giờ, anh lại toàn kêu Tô Bối... Cũng không sờ người ta...”
“Tiểu huyệt người ta thật sự rất khó chịu... Quần lót đều ướt...”
Nghe cô nói, biểu tình trên mặt Văn Quốc Đống thiếu chút nữa cứng đờ: “Đủ rồi...”
Vừa rồi cơ thể mềm mại nũng nịu của Tô Bối không ngừng cọ vào người hắn, hắn là bố chồng của cô, nhưng hắn cũng không phải là bố chồng thực sự, trên người làm sao không có phản ứng gì.
Ý thức được bản thân bị Tô Bối dẫn ra dục hỏa cả người, mà người phụ nữ này còn không biết giữ mồm giữ miệng nói hết bí mật khuê phòng.
Sắc mặt Văn Quốc Đống âm trầm vô cùng khó coi.
Tô Bối khóc lóc mơ màng ngủ thiếp đi.
*
Lúc Tô Bối tỉnh lại, đập vào mắt là một khoảng không gian màu trắng chói lóa.
“Chị dâu tỉnh rồi...”
Văn Uyển bắt chéo chân ngồi trước giường bệnh của Tô Bối, tự gọt một quả táo đưa cho Tô Bối.
“Chị...” Tô Bối không nhận quả táo, xoa xoa cái gáy đang đau cứng: “Sao em lại ở đây?”
“Bác cả bảo em lập công chuộc tội...”
Nói xong, Văn Uyển len lén lại gần trước mặt Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Có phải chị đã làm gì với bác cả của em không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro