Tiểu Dâm Phụ Th...
Đông Trúc
2024-11-04 01:20:22
Tô Bối vừa vào cửa, Văn Quốc Đống trầm mặt ngẩng đầu lên, nhìn Tô Bối thướt tha chân thành, lông mày nhíu chặt lại.
“Tô Bối, rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì?!”
Mặc dù sắc mặt Văn Quốc Đống khó coi, nhưng nghe giọng điệu và thần thái không nhìn ra được chút hỉ nộ nào.
Tô Bối nói lý do đã chuẩn bị trước đó ra.
“Mẹ ăn cơm xong sắc mặt không tốt lắm, con bảo A Lê đi xem, A Lê nói mẹ bị bệnh cũ, cho nên con không để ý...”
Đôi mắt thâm trầm sắc bén của Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm Tô Bối, không bỏ qua chút biểu tình nào trên mặt Tô Bối.
“Chuyện tế tổ, sắp bắt đầu nghi thức con mới biết chuyện này...”
Tô Bối biết Văn Quốc Đống ở trong bộ đội là lính trinh sát, sau khi chuyển nghề lại ở trong hệ thống công an đợi chừng mười năm, đương nhiên cô không dám dùng thái độ như với Văn Lê dùng ở trên người Văn Quốc Đống.
Hiện giờ cô là trợ lý của luật sư hình sự ở công ty luật, khi đối mặt với thẩm vấn, cô thường ở bên cạnh dự thính không ít nên đã học được nghệ thuật ngôn ngữ.
Sự thật trong trần thuật khách quan là trong bảy phần thật xen lẫn ba phần giả, lại kéo nhân chứng bằng chứng có sức ảnh hưởng khác.
Cho dù Văn Quốc Đống hoài nghi cô rắp tâm bất lương, cũng không thể bắt bẻ được.
Văn Quốc Đống nhìn vẻ mặt không chút sơ hở của Tô Bối, gương mặt âm trầm hòa hoãn hơn.
“Giữa mẹ chồng con và thím năm vẫn luôn có mâu thuẫn, sau này khi làm việc dùng đầu óc một chút.”
Sau khi nói xong, ánh mắt Văn Quốc Đống hơi lạnh: “Tô Bối... Cho tới bây giờ ba chưa từng để ý xuất thân của con, ba cũng tin con là người thông minh... Nhưng nếu muốn ở Văn gia lâu dài, thì một số tâm tư đừng nên có... Như vậy con mới có thể sống an ổn sống tiếp với Văn Lê được.”
Tô Bối làm như không nghe hiểu lời Văn Quốc Đống nói, trên gương mặt sửng sốt một giây: “Ba... Ba đây là có ý gì?”
Còn chưa kịp nói xong, Văn Quốc Đống lại cúi đầu nhìn văn kiện, trầm giọng đuổi khách: “Chuyện tế tổ tối hôm nay, ba không nói với mẹ chồng con... Sẽ có người nói, mấy ngày tới con tránh mặt bà ấy đi...”
Nghe thấy thế, trên mặt Tô Bối hiện lên chút khó chịu, một lúc lâu sau mới nói: “Con đã biết...”
Ra khỏi thưu phòng, cảm xúc của Tô Bối mãi không thể ổn định.
Đặc biệt là câu ‘đừng nên có một số tâm tư, con mới có thể sống an ổn được với Văn Lê…’
Những lời này mặc dù không cay nghiệt như Lâm Quyên, nhưng giống như một cái tát vang dội hung hăng tát vào mặt Tô Bối.
Văn Quốc Đống đang cảnh cáo cô, đừng nhớ thương thứ khác, mọi thứ cô có hiện giờ đều là ông cho, ông muốn thu hồi sẽ dễ như trở bàn tay…
Sau khi Tô Bối trở về phòng vẫn luôn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm hòn non bộ ở sân sau biệt viện Văn gia một lúc lâu.
Bên tai không tự giác vang lên những lời người phụ nữ mặc trang phục thời Đường nói trên bàn cơm.
“Chỉ cần không phải loại phụ nữ bụng to mặt dày mày dạn tìm tới cửa, đừng nói là dân quê, cho dù trong nhà vô cùng nghèo khó, đứa con dâu này tôi đều nhận…”
Lúc ấy biểu cảm trên mặt Lâm Quyên, chính là xấu hổ phẫn nộ và chật vật mà cô chưa bao giờ thấy.
Thâm ý trong lời nói của Văn Quốc Đống cô không muốn quản, cô chỉ biết thứ mình muốn, thì nhất định phải lấy tới tay!
Cô không sợ chọc Văn Quốc Đống không vui, cô chỉ sợ trong mắt Văn Quốc Đống không có cô…
Cô biết rõ tối hôm nay là bị tính kế, cũng muốn thay Lâm Quyên ra tay, không phải là vì cái này…
Nhưng mà chuyện Lâm Quyên có thể làm được, Tô Bối cô trẻ tuổi muốn gương mặt có gương mặt, muốn dáng người có dáng người, sao không làm được…
*
Sáng sớm khi trời hơi sáng, đám người Văn Lê mới chậm rãi từ từ đường trở về.
Vừa vào cửa, Văn Lê gấp không đợi nổi nhào lên giường, bàn tay to thò vào trong chăn sờ một cái, quả nhiên sờ được da thịt nhẵn nhụi trơn bóng.
“Ưm... Lạnh quá...”
Nửa đêm Tô Bối không ngủ được, trong đầu toàn là suy nghĩ làm thế nào bắt được Văn Quốc Đống.
Nghĩ đi nghĩ lại, lập tức nhớ tới cơ bắp nhìn thấy vào ban ngày, cùng với dưới háng căng phồng của Văn Quốc Đống…
Huyệt nhỏ vốn đã ướt sũng, trong lúc nhất thời lại ngứa ngáy, cô dứt khoát cởi sạch vừa nghĩ tới Văn Quốc Đống vừa dùng tay thỏa mãn mình.
“Tiểu dâm phụ thật ngoan! Cởi sạch như vậy đợi ông xã về, ông xã phải thương yêu em...”
“Tô Bối, rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì?!”
Mặc dù sắc mặt Văn Quốc Đống khó coi, nhưng nghe giọng điệu và thần thái không nhìn ra được chút hỉ nộ nào.
Tô Bối nói lý do đã chuẩn bị trước đó ra.
“Mẹ ăn cơm xong sắc mặt không tốt lắm, con bảo A Lê đi xem, A Lê nói mẹ bị bệnh cũ, cho nên con không để ý...”
Đôi mắt thâm trầm sắc bén của Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm Tô Bối, không bỏ qua chút biểu tình nào trên mặt Tô Bối.
“Chuyện tế tổ, sắp bắt đầu nghi thức con mới biết chuyện này...”
Tô Bối biết Văn Quốc Đống ở trong bộ đội là lính trinh sát, sau khi chuyển nghề lại ở trong hệ thống công an đợi chừng mười năm, đương nhiên cô không dám dùng thái độ như với Văn Lê dùng ở trên người Văn Quốc Đống.
Hiện giờ cô là trợ lý của luật sư hình sự ở công ty luật, khi đối mặt với thẩm vấn, cô thường ở bên cạnh dự thính không ít nên đã học được nghệ thuật ngôn ngữ.
Sự thật trong trần thuật khách quan là trong bảy phần thật xen lẫn ba phần giả, lại kéo nhân chứng bằng chứng có sức ảnh hưởng khác.
Cho dù Văn Quốc Đống hoài nghi cô rắp tâm bất lương, cũng không thể bắt bẻ được.
Văn Quốc Đống nhìn vẻ mặt không chút sơ hở của Tô Bối, gương mặt âm trầm hòa hoãn hơn.
“Giữa mẹ chồng con và thím năm vẫn luôn có mâu thuẫn, sau này khi làm việc dùng đầu óc một chút.”
Sau khi nói xong, ánh mắt Văn Quốc Đống hơi lạnh: “Tô Bối... Cho tới bây giờ ba chưa từng để ý xuất thân của con, ba cũng tin con là người thông minh... Nhưng nếu muốn ở Văn gia lâu dài, thì một số tâm tư đừng nên có... Như vậy con mới có thể sống an ổn sống tiếp với Văn Lê được.”
Tô Bối làm như không nghe hiểu lời Văn Quốc Đống nói, trên gương mặt sửng sốt một giây: “Ba... Ba đây là có ý gì?”
Còn chưa kịp nói xong, Văn Quốc Đống lại cúi đầu nhìn văn kiện, trầm giọng đuổi khách: “Chuyện tế tổ tối hôm nay, ba không nói với mẹ chồng con... Sẽ có người nói, mấy ngày tới con tránh mặt bà ấy đi...”
Nghe thấy thế, trên mặt Tô Bối hiện lên chút khó chịu, một lúc lâu sau mới nói: “Con đã biết...”
Ra khỏi thưu phòng, cảm xúc của Tô Bối mãi không thể ổn định.
Đặc biệt là câu ‘đừng nên có một số tâm tư, con mới có thể sống an ổn được với Văn Lê…’
Những lời này mặc dù không cay nghiệt như Lâm Quyên, nhưng giống như một cái tát vang dội hung hăng tát vào mặt Tô Bối.
Văn Quốc Đống đang cảnh cáo cô, đừng nhớ thương thứ khác, mọi thứ cô có hiện giờ đều là ông cho, ông muốn thu hồi sẽ dễ như trở bàn tay…
Sau khi Tô Bối trở về phòng vẫn luôn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm hòn non bộ ở sân sau biệt viện Văn gia một lúc lâu.
Bên tai không tự giác vang lên những lời người phụ nữ mặc trang phục thời Đường nói trên bàn cơm.
“Chỉ cần không phải loại phụ nữ bụng to mặt dày mày dạn tìm tới cửa, đừng nói là dân quê, cho dù trong nhà vô cùng nghèo khó, đứa con dâu này tôi đều nhận…”
Lúc ấy biểu cảm trên mặt Lâm Quyên, chính là xấu hổ phẫn nộ và chật vật mà cô chưa bao giờ thấy.
Thâm ý trong lời nói của Văn Quốc Đống cô không muốn quản, cô chỉ biết thứ mình muốn, thì nhất định phải lấy tới tay!
Cô không sợ chọc Văn Quốc Đống không vui, cô chỉ sợ trong mắt Văn Quốc Đống không có cô…
Cô biết rõ tối hôm nay là bị tính kế, cũng muốn thay Lâm Quyên ra tay, không phải là vì cái này…
Nhưng mà chuyện Lâm Quyên có thể làm được, Tô Bối cô trẻ tuổi muốn gương mặt có gương mặt, muốn dáng người có dáng người, sao không làm được…
*
Sáng sớm khi trời hơi sáng, đám người Văn Lê mới chậm rãi từ từ đường trở về.
Vừa vào cửa, Văn Lê gấp không đợi nổi nhào lên giường, bàn tay to thò vào trong chăn sờ một cái, quả nhiên sờ được da thịt nhẵn nhụi trơn bóng.
“Ưm... Lạnh quá...”
Nửa đêm Tô Bối không ngủ được, trong đầu toàn là suy nghĩ làm thế nào bắt được Văn Quốc Đống.
Nghĩ đi nghĩ lại, lập tức nhớ tới cơ bắp nhìn thấy vào ban ngày, cùng với dưới háng căng phồng của Văn Quốc Đống…
Huyệt nhỏ vốn đã ướt sũng, trong lúc nhất thời lại ngứa ngáy, cô dứt khoát cởi sạch vừa nghĩ tới Văn Quốc Đống vừa dùng tay thỏa mãn mình.
“Tiểu dâm phụ thật ngoan! Cởi sạch như vậy đợi ông xã về, ông xã phải thương yêu em...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro