Chương 17
Cuồng Thượng Gia Cuồng
2024-11-11 20:58:16
Bạch Gia Nặc không ngờ mình còn có thể gặp lại Hứa Triển. Nếu không vì nỗi ấm ức của em gái, hắn nhất định không tốn thời gian vào loại con gái chẳng đặc sắc này.
Vì vậy, khi nhìn thấy Hứa Triển đứng cạnh Uông Nhất Sơn trong bữa tiệc của một người bạn, hắn có đôi chút bất ngờ.
Uông Nhất Sơn không đá con bé này đi sao?
Gọi là tiệc rượu thì hơi khoa trương.
Đây vốn là tiệc tái hôn của một thạc sĩ kinh tế tên Thiệu Thính Trường. Nghe nói cô vợ mới từng du học ở Pháp, làm nghiên cứu sinh về nghệ thuật.
Mọi người đều mừng thay cho mối tình muộn này, cho rằng đây là nhân duyên trời định, bởi vì Thiệu Thính Trường là người đam mê tranh Tàu, lúc rảnh rỗi hay ở nhà mài mực vung bút.
Cũng vì thế, cách bài trí bữa tiệc theo phong cách nghệ thuật Đông Tây. Nét bút mực vụng về bên cạnh màu sắc đậm theo kiểu hội họa phương Tây. Đóa hồng đỏ vắt xiên qua trang giấy trắng, đây là tác phẩm hai vợ chồng cùng thực hiện, đúng là phu phụ hòa hợp.
Địa điểm tổ chức tiệc cũng rất khéo, chính là nơi mà Thiệu phu nhân mới khai trương phòng tranh. Những người đến dự hầu hết là cấp dưới của Thiệu Thính Trường, hoặc không thì cũng là bạn bè trong thương giới, cho nên gần như ai cũng mua một bức. Mấy tác phẩm nghệ thuật tao nhã này, dù giá hơi cao nhưng khách khứa đến đều cho rằng nó đáng giá nên không hề mặc cả. Bỗng chốc, tranh được trưng bày đều bán hết sạch, ngay cả tranh để trong kho cũng không còn lấy một bức.
Những người không mua được tranh đều nắm tay xuýt xoa tỏ vẻ tiếc nuối, muốn đến gặp Thiệu phu nhân để đặt hàng, tỏ ý chờ bao lâu cũng được.
Hứa Triển không hiểu về nghệ thuật, cũng không có dự án nào cần Thiệu Thính Trường giúp đỡ, nên đương nhiên chẳng có hứng thú để đi tâng bốc mấy bức tranh vớ vẩn đó. Có điều, bàn thức ăn ở cuối đại sảnh mới là cái hấp dẫn cô nhất.
Từ lúc Uông Nhất Sơn đến bữa tiệc là đã có không ít người tới chào hỏi. Hứa Triển rất biết điều, nhỏ giọng nói với anh ta: “Anh làm việc của anh đi, tôi đi ăn cái gì đây.” Uông Nhất Sơn mỉm cười, vỗ lưng cô, “Đi đi, ăn ít thôi, lúc nào tan tiệc, anh sẽ đưa em đi ăn đồ Nhật Bản.”
Hứa Triển cầm đĩa đi lấy mấy miếng vịt sốt cam, salad cá ngừ, chân giò hun khói, rồi ngồi ở một góc khuất sau bức vách che, thư thả dùng hết đĩa thức ăn.
Đồ ngon đã vào hết trong bụng, lại uống thêm một cốc nước hoa quả, ngồi sau bức vách, cô nghe được đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
Tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu như thế này, Hứa Triển phát hiện ra, ngoài vẻ hào nhoáng và cử chỉ tao nhã, những vị khách đến đây cũng chẳng khác gì mấy người thích buôn chuyện ở huyện. Đơn giản là mua bán qua lại, tiếp sau đó sẽ là chuyện trong nhà ngoài ngõ, cuối cùng là nói xấu sau lưng người khác.
Chẳng hạn như bây giờ, chủ đề bàn tán của mấy bà vợ chính là vị Thiệu phu nhân mới.
Nghe nói vị này là người phụ nữ mới hai mươi tám tuổi, tên là Địch Diễm Thu, xuất thân không cao quý, chỉ là cô gái bình thường ở một thôn nhỏ phía nam. Cô ta có một thời gian làm công nhân trong xí nghiệp ở Quảng Châu, sau đó tự trang trải để đến đại học Trung Sơn dự thi, rồi lấy được bằng hệ chính quy của trường. Sau này, nhờ dựa vào một người đàn bà có chồng ngoại quốc, cô ta mới có thể ra nước ngoài học, khi về nước thì xin vào một học viện kinh tế, vì vậy mới quen được Thiệu Thính Trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà vợ đầu của Thiệu Thính Trường, người thất nghiệp nhiều năm, lại là người đàn bà hơn bốn mươi nhan sắc tàn phai, đâu phải là đối thủ của Địch Diễm Thu còn đang xuân sắc?
Nhưng điều khiến người ta bái phục nhất là, cô ta rõ ràng là người vợ chẳng ra gì, giở trò bội tình bạc nghĩa. Dưới thủ đoạn của cô ta, bà vợ trước của Thiệu Thính Trường đã chủ động nhường chỗ, làm cho cuộc hôn nhân mấy chục năm coi như cũng có đoạn kết tạm viên mãn.
Vì vậy, gia đình có biến cố, chẳng những ảnh hưởng đến đường công danh của Thiệu Thính Trường, mà còn có hệ lụy sâu xa hơn. Nhất là nhìn vào cảnh tượng này, ai có thể nói người đàn bà khôn khéo ấy không phải vợ hiền có số vượng phu đây?
*Vợ có số vượng phu sẽ giúp chồng được rạng danh, thành đạt.
Cô tò mò nhìn xuyên qua bức vách vải, đánh giá một lượt vị Thiệu phu nhân kia. Người này có vóc dáng thon thả, cao ráo, mặc một bộ sườn xám thanh nhã, mái tóc dài búi cao, đôi khuyên phỉ thúy như hai giọt nước đung đưa trên tai, từ đầu đến chân toát lên một vẻ cổ điển, quý phái. Nhìn vị phu nhân cao quý lúc này, không ai có thể tưởng tượng ra bóng dáng một cô công nhân ở thôn quê.
Còn tay Thiệu Thính Trường, bụng phệ, đầu nhoáng dầu, khuôn mặt thì như được chắp từ mỡ.
Hứa Triển đang nhàn rỗi, ngồi bổ sung kiến thức từ mấy bà vợ, lại nhìn cảnh mấy người đá lông nheo với nhau mà suýt nữa phun miếng pho mát đang nhấm trong miệng ra.
Lúc này, Thiệu phu nhân đang đứng cạnh Uông Nhất Sơn, cười gợi tình, còn kéo theo một cô gái trẻ mặc bộ váy hồng nhạt, không biết thủ thỉ điều gì. Từ ánh mắt ngượng ngập của cô gái đó, có thể dễ dàng nhận thấy rằng Thiệu phu nhân đang làm công việc của bà mối.
Hứa Triển thầm trấn an trong lòng, hy vọng cô gái này có thể hút được linh hồn nhỏ bé của Uông Nhất Sơn, để cô được giải thoát.
“Đồ ăn ngon không?” Đột nhiên, một bên salon lún xuống, Hứa Triển quay đầu lại. Bạch Gia Nặc ngồi xuống, mỉm cười nhìn cô, cũng không hề khách sáo mà lấy một viên pho mát trên đĩa của Hứa Triển rồi bỏ vào miệng.
Hứa Triển không hề tỏ ra tức giận, ngược lại, còn chủ động đưa đĩa đến trước mặt anh ta và cười nói: “Tôi vẫn còn này, anh ăn thêm đi.”
Phản ứng của cô khiến Bạch Gia Nặc sửng sốt, hắn cười, “Sao thế? Quả ớt nhỏ không phun lửa nữa à?”
Hứa Triển nghiêng đầu, cười, “Không phải Bạch tổng đã dạy tôi rồi sao? Con gái mà nóng tính thì chỉ có thiệt. Tôi thấy rất có lý, cho nên đang sửa dần đây!”
Lúc nói câu này, cô mở to hai mắt, ra vẻ cô gái ngây thơ. Gương mặt thanh tú không có gì đặc biệt, nhưng dáng vẻ như thế này thì đúng là phải cân nhắc.
Đột nhiên, Bạch Gia Nặc đã hiểu vì sao Uông Nhất Sơn không buông tay rồi. Cho dù cô gái này có bày ra bộ mặt mềm yếu, nhưng trong ánh mắt vẫn còn nguyên sự mạnh mẽ, thật sự kích thích bản tính chinh phục của đàn ông.
Ăn thịt ăn cá nhiều, vậy thì, một lần thử ăn rau dại, hẳn là mùi vị không tệ? Nghĩ như vậy, hắn mỉm cười, chuẩn bị tiến đến gần món rau dại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nháy mắt, một cái đĩa úp vào cạnh sườn Bạch Gia Nặc.
Hứa Triển đứng bật dậy, bước nhanh vài bước ra, sau đó nói với Bạch Gia Nặc: “Ngại quá, vừa nãy bị tuột tay, anh chờ một chút, tôi đi lấy khăn cho anh.” Nói xong, cô chạy biến mất hút.
Bạch Gia Nặc nhặt đĩa lên, chiếc quần âu màu đen dính đầy pho mát, cứ thế mà đi ra ngoài kia thì quá gây chú ý!
Đợi một lúc, không thấy Hứa Triển quay lại, anh ta nhìn qua tấm vách che thì thấy Hứa Triển đang đứng cạnh một bàn đầy đồ ăn, chọn xong món yêu thích thì liền đi ra một góc khác, rồi ăn ngấu nghiến, thậm chí còn không thèm liếc sang bên này lấy một cái.
Nghĩ tới lời thề phải sửa tính vừa rồi của cô gái nhỏ, Bạch Gia Nặc cười. Hắn gọi điện cho tài xế bảo anh ta mang quần dự phòng lên cho hắn, trong lòng thì đang thầm nói: Hứa Triển, tôi nhớ kỹ cô rồi đấy!
Sau khi chén hết một đĩa đồ ngon, Hứa Triển mới phát hiện ra là Uông Nhất Sơn không còn ở trong phòng tiệc. Cô nàng thỏa mãn xoa bụng, lại phát hiện ra thêm một điều nữa, nãy giờ cô uống ba cốc nước hoa quả, vì thế đang rất muốn vào nhà vệ sinh.
Cô ra nhà vệ sinh, nhưng ở đây đã chật kín người.
Trong lúc chờ, đột nhiên Hứa Triển phát hiện ra một khúc quanh ở cuối hành lang, ở đó có một phòng làm việc. Có lẽ căn phòng này chính là cửa sau của phòng tranh, xem ra ông chủ ở đây là một người tiếc mạng, ngộ nhỡ có xảy ra hỏa hoạn thì ông ta sẽ là người chạy thoát đầu tiên.
Cửa ban công chỉ khép hờ, cô thò đâu vào trong nhìn, đúng là trời không tuyệt đường sống của người ta! Bên trong quả nhiên có một phòng vệ sinh.
Nhu cầu giải quyết nỗi buồn cấp bách hơn, bất chấp ngoài cửa dán biển không phận sự miễn vào, Hứa Triển đẩy cánh cửa gỗ ra, vừa đóng cửa lại là ngồi ngay xuống bồn cầu.
Giải quyết xong, đang định xả nước, cô đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa ngoài, sau đó là tiếng đóng và khóa cửa.
Không xong rồi! Có người vào.
“Nhất Sơn, dạo này bận nhiều việc sao? Mấy lần gọi điện đều là trợ lý của cậu nghe.”
Hứa Triển nghe thấy một tiếng “Nhất Sơn” này mà kinh hãi. Cô vội lén nhìn qua khe hở của cánh cửa.
Đúng là Uông Nhất Sơn rồi! Anh ta lười biếng bắt chéo chân, thong dong ngồi trên chiếc ghế bằng da thật. Còn vị Thiệu phu nhân kia thì đang quấn lấy anh ta, cả người ẻo lả dựa vào anh ta. Hai viên ngọc phỉ thúy như hai đôi mắt đầy quyến rũ, lóe ra ánh quang mê hồn.
“Ừ!” Câu trả lời của Uông Nhất Sơn cũng thể hiện vẻ lười biếng.
“Thế nào? Con gái phó chủ tịch Trương không tồi chứ? Người ta đang chờ câu trả lời của cậu đấy! Người ta là con nhà gia giáo, mới tốt nghiệp, rất ngây thơ, chắc chắn là gái trinh rồi. Con bé vừa thấy cậu đã thích, thích vô cùng!” Lời nói trong miệng Địch Diễm Thu như của một vị bề trên nhiệt tình, nhưng năm ngón tay trắng nõn lại như con rắn trắng luồn lách vào trong quần Uông Nhất Sơn, dừng lại ở một chỗ nào đó, thành thục ve vuốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro