Dục Vọng Chiếm Hữu

Chương 32

Cuồng Thượng Gia Cuồng

2024-11-11 20:58:16

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Từ Du Du đã để lại cho Lưu Đông Khải một mảnh giấy nhắn, rồi đeo ba lô, cầm ô lén lút ra khỏi khách sạn.

Không phải cô không muốn chào tạm biệt, chỉ là cô không nghĩ ra lý do đột ngột bỏ đi. Hơn nữa, ánh mắt Lưu Đông Khải nhìn cô ngày càng nồng nàn, đã từng phải chịu đựng một người đàn ông điên cuồng, sao cô lại không hiểu tình ý trong ánh mắt ấy? Điều này cũng khiến cô như ngồi trên lửa, và cũng là một trong những nguyên nhân cô bỏ đi.

Cả cuộc đời cô…liệu có thể không còn chút vướng bận nào mà yêu một người đàn ông? Cô thật sự rất ghét sự biệt ly. Cô lưu luyến nhìn biển báo của khách sạn, thứ mà cô vẫn xoay đi lật lại hằng ngày. Nếu có thể, cô thật sự muốn ở lại cổ trấn này cả đời, sống một cuộc sống không cạnh tranh hơn thiệt.

Những hạt mưa bụi đã rơi khỏi bầu trời u ám, gội sạch những viên gạch đá trên đường. Bóng tối phủ lên cổ trấn một vẻ u buồn, tiếng nước nhỏ tí tách càng cho thấy rõ vẻ tĩnh lặng, chiếc ghe lững lờ trôi ven sông.

Trong con ngõ hẹp lạnh lẽo, có chú chó nhỏ không biết của nhà ai đang ngồi dựa vào ghế trúc dưới mái hiên, nghiêng đầu nhìn cô gái bước đi trong mưa.

Gạt lọn tóc ướt dính trên má, cô thầm cười khổ, so cô với nó, ai mới giống chó mất chủ đây?

Sau khi ra khỏi trấn, cô không đi lên đường cái mà lại chui vào con đường đất nhỏ sau rừng trúc.

Vào rừng trúc, cô đến cạnh một hòn đá lớn, cố hết sức đẩy nó ra, rồi móc lấy cái muôi cơm từ trong ba lô để đào xới chỗ đất ẩm ướt. Chỉ trong chốc lát, một cái túi đã được lấy ra, túi giấy được bọc bằng ba lớp ni lông.

Trong túi chính là số tiền cô bán đồ trang sức, còn có cả chứng minh của cô.

Nghĩ đến vẻ mặt thương hại của Lưu Đông Khải lúc biết tình cảnh thê thảm của mình, cô chợt có cảm giác phạm tội.

Nếu sớm biết ông chủ khách sạn là người lương thiện như vậy, cô tuyệt đối không lừa anh.

Mở túi ra, mọi thứ bên trong vẫn còn nguyên. Chứng minh thư ghi rõ hai chữ “Hứa Triển” nhưng lại khiến cô có cảm giác xa cách. Đã bao lâu rồi chưa có người gọi tên cô?

Giờ khắc này, cô gái ở nơi đất khách quê người lại có cảm giác như đã cách cả một thế giới. Không biết giờ này mẹ và em trai thế nào? Còn cô, tiếp theo đây nên đi đâu?

Từ Du Du – cũng chính là Hứa Triển, dưới ánh bình minh lờ nhờ, trong màn mưa lạnh lẽo, nắm chặt lấy chiếc túi, ngồi xổm dưới đất, vùi mặt vào đầu gối và khóc dấm dứt, tiếng nức nở khe khẽ bị tiếng mưa rơi át đi.

Giải tỏa hết nỗi lòng nghẹn ứ, Hứa Triển biết mình còn phải tiếp tục con đường phía trước.

Thu dọn mọi thứ, cô lập tức đeo ba lô và ra đường cái.

Đi thêm một đoạn đường nữa thì sẽ có một trạm xe, cứ sáu giờ sáng sẽ có một chuyến xe lửa.

Đáng tiếc, kế hoạch không thắng được thay đổi bất ngờ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Triển vừa ra đến đường cái đã có một chiếc xe tiến tới.

Xe vốn đã đi qua, nhưng bỗng nhiên phanh gấp rồi lùi lại, một cái đầu thò ra từ cửa sổ.

“Cô gái nhỏ, trùng hợp thế, chúng ta lại gặp nhau rồi. Em đi đâu đây? Lên đi, anh chở em một đoạn!”

Hứa Triển vô cùng căng thẳng, tại sao lại gặp phải Sơn Ca? Sao cô có thể đồng ý được, vì vậy, cô vội vàng xoay người lại, “Sáng sớm đi mua thức ăn, chuẩn bị về trấn rồi, không phiền đến anh, anh cứ lo việc của anh đi!”

Đáng tiếc, Sơn Ca không tin lời Hứa Triển nói. Hắn cười hì hì, bước ra khỏi xe và nói với cô: “Lừa ai chứ? Sao vừa nhìn thấy anh đã định về? Em gái lại khách sáo với anh rồi!” Vừa nói, hắn vừa tiến tới, kéo tay Hứa Triển, một tay khác thì ôm cô vào lòng.

Hứa Triển càng hoảng sợ, lập tức giãy giụa, dùng sức đá Sơn Ca vài cái, đồng thời lớn tiếng nói: “Anh làm gì thế hả! Mau buông ra!” Trong lúc giằng co, ba lô của cô rơi xuống đất.

Tên Sơn Ca này là tay xã hội đen, từ một tên côn đồ cùng đáy xã hội mà giờ đã lủng lẳng bạc vàng, nhìn dáng vẻ lỗ mãng thì hẳn là đã làm không ít những chuyện lừa gạt người khác!

Mấy ngày bận rộn vì nhà cổ, chạy đông chạy tây, hắn chưa được “ăn mặn” lần nào. Ngày hôm qua, vừa thấy Hứa Triển, hắn đã thầm nghĩ cách để đưa cô nàng này lên giường; Hôm nay dậy sớm, định vào huyện đối diện làm việc, không ngờ lại thấy cô đi một mình.

Một cô gái đi làm thuê cho khách sạn nhỏ trong trấn, có thể có bối cảnh gì cơ chứ? Nhìn trước ngó sau không thấy ai, nếu không tóm cô nàng lên xe chơi đùa một chút, quả thực là có lỗi với “người anh em”.

Hai tên đàn em đi theo hắn đương nhiên hiểu ra “cái phúc” của đại ca, tự nhiên cười hề hề: “Anh Sơn, em lái xe ra sau núi, em với Đức Tử canh cho anh. Nhưng anh phải nhanh nhanh lên một chút, không là ông chủ Trương không đợi được đâu.” Nói xong, hắn thật sự lái xe tới.

Vóc dáng Sơn Ca hệt một con gấu, xách được Hứa Triển lên cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ như tóm một con gà. Quả nhiên, Hứa Triển bị đưa vào rừng trúc.

Giờ này, Hứa Triển có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Mặc dù dân ở đây thuần hậu chất phác, nhưng không tránh khỏi có kẻ xấu đến. Sớm biết sẽ gặp phải tên khốn này, cô nhất định sẽ chọn tầm giữa trưa có đông người qua lại để bỏ đi.

Cô bị Sơn Ca lôi vào xe, quần áo trên người cũng bị tên lưu manh lột bỏ. Hắn bị Hứa Triển cào vài đường trên mặt, thẹn quá hóa giận, hắn bịt miệng cô lại. Sau đó, hắn tháo găng tay, lôi sợi dây thừng và mảnh giẻ lau trong hộc xe ra, bịt miệng Hứa Triển, trói hai tay cô lại.

Đến khi quần áo Hứa Triển bị cởi hết, hai mắt Sơn Ca như bốc hỏa.

Cô nàng này có vóc người quả không tệ, bầu ngực đầy đặn, cánh tay trắng nõn bị bàn tay hắn tóm chặt nên hằn vết hồng hồng, giờ lại bị trói nên trông càng gợi tình. Hắn chỉ hận không thể chơi chết cô nàng!

Sơn Ca hấp tấp cởi quần, lại duỗi tay ra chuẩn bị xé quần lót của Hứa Triển.

Hứa Triển lạnh người, cảm giác buồn nôn dâng lên. Mặc dù Uông Nhất Sơn cũng từng cưỡng bức cô, nhưng tối thiểu thì tên cầm thú đó vẫn còn dáng người, còn tên Sơn Ca này, từ ngoại hình đã giống cầm thú. Hắn cởi cúc áo, trước ngực đầy lông, khuôn mặt núng thịt, chảy xệ, nhìn thoáng qua thật giống một con gấu đen. Khi vừa nhìn thấy thứ dưới thân hắn, Hứa Triển cảm thấy như sắp nôn ra cả lục phủ ngũ tạng!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng lúc này, ở sườn núi truyền đến tiếng ồn, một người đàn ông hô lên: “Du Du, Du Du, em ở đâu?”

Thì ra, khi ngủ dậy, Lưu Đông Khải thấy cửa mở, lên tầng gọi Từ Du Du thì mới phát hiện ra tờ giấy nhắn của cô. Lưu Đông Khải quýnh lên, vội vàng đạp xe đi tìm cô.

Đi được nửa đường, anh thấy ba lô của Hứa Triển ở dưới đất, còn thấy hai người đàn ông đang đứng hút thuốc ở ven đường.

Anh nhặt ba lô lên, hai gã đàn ông kia liền trợn mắt ra đuổi anh đi.

Lưu Đông Khải nhớ mang máng là hai gã này đi theo Sơn Ca đến khách sạn, lập tức nghĩ Từ Du Du gặp chuyện không may nên muốn lao đến sườn núi tìm, thế nên hai gã kia cũng đuổi theo.

Sơn Ca nghe thấy tiếng hô hoán ấy thì biết là không thể xơi tái miếng thịt tươi ngon này rồi.

Hắn nổi giận đùng đùng mặc quần, nhốt Hứa Triển trong xe rồi đi tới bên đường.

Lưu Đông Khải tướng thư sinh, sao có thể là đối thủ với hai tên côn đồ, vì thế đã bị đánh cho đến co quắp cả người.

Sơn Ca lại hung hăng đá một phát vào bụng anh, sau đó ngồi xổm xuống và nói: “Thằng em, bây giờ hiểu rõ con người tao rồi chứ? Lúc còn thương lượng tử tế với mày thì mày liệu hồn mà sắp xếp đi, đừng đạp lên thể diện của tao, tao không phải người đủ kiên nhẫn đâu! Con bé ở khách sạn mày tự nguyện theo tao, có biết nó theo tao được bao nhiêu không? Ba nghìn! Tao đang vui vẻ, mày đến phá đám làm cái gì? Tốt nhất là mày nên bán lại khách sạn đấy cho tao, Sơn Ca tao vô cùng hào phóng! Nếu không, mày đừng hòng nghĩ đến chuyện tiếp tục làm ăn ở cái trấn này! Đừng nghĩ là tao cảnh cáo suông! Bề trên nhà tao có thế lực không nhỏ đâu, giết chết chúng mày cũng không ăn nhằm gì!”

Nói xong, hắn vung tay lên, không thèm đếm xỉa đến người đàn ông lăn quay dưới đất, cùng hai tay thuộc hạ lên xe, đưa Hứa Triển rời đi.

Đúng là bề trên của Sơn Ca có thế lực, việc che đậy quá đơn giản! Cho nên, mấy năm qua, hắn càng trở nên ngang ngược. Về Lưu Đông Khải, hắn không thèm để ý. Ngày hôm qua, sau khi ra khỏi khách sạn, hắn có nghe nói, Lưu Đông Khải là kẻ bệnh tật từ nơi khác đến đây làm ăn. Cường long không đánh nổi mãnh xà! Tên họ Lưu đâu phải là đối thủ của hắn, cho dù báo cảnh sát, hắn cũng không sợ! Đến lúc đó, hắn sẽ “cắn” chết tên họ Lưu, ra giá cực thấp cho căn khách sạn kia, nhờ người thân làm quy tắc ngầm, sau đó sẽ giăng một cái bẫy vơ sạch tài sản!

Lại phải nói thêm, Sơn Ca hắn cũng từng bị hại! Sau bao năm đi buôn, trải qua vô số chuyện, kiểu tranh chấp như thế này đã ăn nhằm gì. Rồi nhân viên an ninh cũng chẳng hơi đâu đi nghiêm túc điều tra chuyện này, hù dọa tên họ Lưu một chút, không chừng toàn bộ khối bất động sản đó có thể về tay chỉ với giá bèo.

Với loại thủ đoạn đổi trắng thay đen, hắn – Sơn Ca – tùy tiện xì hơi một cái cũng có thể quật ngã người khác!

Vì vậy, Sơn Ca đắc ý ôm lấy cô nàng còn đang giãy giụa vào lòng, vừa sờ ngực, vừa hôn hít, thật hận không thể dẹp hết chuyện làm ăn, rồi thuê một phòng và mây mưa với cô nàng một lần!

Về phần Lưu Đông Khải, nằm dưới đất một lúc lâu, sau được dân địa phương đi qua và đỡ lên, không thèm đến bệnh viện, anh liền tới đồn cảnh sát gần nhất.

Tại đồn cảnh sát, anh lấy chứng minh thư và tiền trong ba lô của Hứa Triển ra, nhìn cái tên trên chứng minh mà lòng âm ỉ đau. Anh không biết tại sao Hứa Triển lại lừa gạt mình, nhưng anh biết, chắc chắn Hứa Triển không tự nguyện đi theo tên Sơn Ca kia. Người có thể cứu cô ấy, chỉ có mình mà thôi!

Vì vậy, anh đưa chứng minh thư của Hứa Triển cho viên cảnh sát trước mặt, “Đồng chí, tôi muốn báo án, cô gái này bị bắt cóc!”

***

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Vọng Chiếm Hữu

Số ký tự: 0