Chương 37
2024-11-21 23:24:39
Sau khi Tư Hàn ngâm mình xuống nước, Tống Tinh Dã ngắm nhìn thân hình đẹp của anh Hàn nhà mình một lúc, rồi vào phòng thay đồ, thay quần... lót một lần do khu nghỉ dưỡng cung cấp.
Nói thật, cái quần...lót này thực sự rất tệ, phỏng chừng chỉ cần chạm vào nước là sẽ trở nên trong suốt.
Trai tráng phóng khoáng Tiểu Tống thậm chí còn thường xuyên bơi mà không mặc quần, đương nhiên không quan tâm đến một chiếc quần... lót trong suốt.
Tiểu Tống: "Anh Hàn, em tới rồi!"
Một bóng hình cao gầy trắng trẻo bay về phía hồ bơi khá rộng rãi, làm tung tóe những giọt nước ấm áp, sự xuất hiện như vậy vừa vặn làm dịu đi sự ngượng ngùng của Tư Hàn, vì anh không muốn nhìn thấy Tống Tinh Dã từ từ đi tới chút nào.
Không cần nghĩ cũng biết đó sẽ là một cảnh tượng khá ngượng ngùng.
"Tuyệt quá!" Tống Tinh Dã ngoi đầu lên khỏi mặt nước, lau mặt và khen ngợi, phải biết rằng đã lâu lắm rồi cậu không được đụng vào nước.
Lúc này vừa xuống nước, cậu phải bơi ngay ba bốn vòng nữa mới được!
Vì thế Tư Hàn dựa vào phiến đá trơn nhẵn, mặt không biểu cảm nhìn chàng trai trẻ đang bơi đi bơi lại trong hồ, trên tóc và trên mặt còn đọng lại những giọt nước do đối phương bắn tung tóe lúc nãy.
Không ai biết anh đang nghĩ gì trong lòng.
Thực ra Tư Hàn không nghĩ gì cả, bây giờ đầu óc anh trống rỗng, vì ngay từ lúc bước vào đây, mọi nhịp điệu của anh đã bị đảo lộn.
Người cá vừa mới phân hóa căn bản không thể khống chế được việc lộ đuôi ở trong nước.
Quả nhiên Tống Tinh Dã bơi được một lúc thì đột nhiên kéo quần và hét lên: "Trời ơi, em chịu không nổi nữa rồi, em sắp lộ đuôi rồi!"
Tầm mắt của Tư Hàn theo đường bay của chiếc quần mà đi, cuối cùng nhắm chặt mắt lại, sự hối hận trong lòng đạt đến đỉnh điểm vào lúc này.
Đồng thời gợn sóng nước bên cạnh nói cho anh biết, bây giờ trong hồ bơi không còn hai đôi chân nữa, mà là một đôi chân và một cái đuôi.
Sau khi Tống Tinh Dã theo bản năng lộ ra đuôi, vây đuôi mềm mại đầy đặn tản ra trong làn nước ấm áp, như một tấm vải voan trắng, theo động tác vẫy đuôi của cậu mà ẩn hiện trên mặt nước.
Là một người cá mới lần đầu dùng đuôi để điều khiển nước, thiên phú điều khiển nước hoàn toàn đánh bại con người này khiến Tống Tinh Dã rất kinh ngạc.
Đây có lẽ là lợi ích duy nhất của việc biến thành người cá, cậu rất thích.
"Tuyệt quá." Tống Tinh Dã chân thành cười lên, giọng nói trong trẻo dễ nghe của chàng trai trẻ lan tỏa trên mặt nước có một loại ma lực làm người ta ngứa tai.
Chỉ một phút nhắm mắt, Tư Hàn dựa vào bên hồ đã nghe thấy tiếng cười của người cá hai lần, ba lần tiếng vây đuôi vỗ nước.
Những từ như hoạt bát và thuần khiết đã xuất hiện vô số lần trong đầu Tư Hàn.
Anh phải thừa nhận rằng, đây là một người cá khác biệt, thậm chí còn tốt đẹp...
Tống Tinh Dã chơi đã thỏa thích cuối cùng cũng nhớ tới việc chia sẻ cái đuôi mới của mình với anh Hàn, vì thế cậu bơi đến bên Tư Hàn, nằm trên phiến đá bên hồ: "Này! Anh Hàn!"
Một vốc nước tạt vào ngực, Tư Hàn bất đắc dĩ mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một cái đuôi màu trắng quấn quanh trước người mình, cái đuôi còn thỉnh thoảng thò ra khỏi mặt nước để khoe mẽ.
"Đuôi của em, đẹp không?" Giọng điệu của Tống Tinh Dã đủ để gọi là đắc ý.
Bởi vì cậu cảm thấy đuôi của Tư Hàn cũng hẳn là một cực phẩm nên những người cá có đuôi đẹp như nhau như bọn họ, trời sinh đã nên trở thành bạn tốt.
Nói thật, cái quần...lót này thực sự rất tệ, phỏng chừng chỉ cần chạm vào nước là sẽ trở nên trong suốt.
Trai tráng phóng khoáng Tiểu Tống thậm chí còn thường xuyên bơi mà không mặc quần, đương nhiên không quan tâm đến một chiếc quần... lót trong suốt.
Tiểu Tống: "Anh Hàn, em tới rồi!"
Một bóng hình cao gầy trắng trẻo bay về phía hồ bơi khá rộng rãi, làm tung tóe những giọt nước ấm áp, sự xuất hiện như vậy vừa vặn làm dịu đi sự ngượng ngùng của Tư Hàn, vì anh không muốn nhìn thấy Tống Tinh Dã từ từ đi tới chút nào.
Không cần nghĩ cũng biết đó sẽ là một cảnh tượng khá ngượng ngùng.
"Tuyệt quá!" Tống Tinh Dã ngoi đầu lên khỏi mặt nước, lau mặt và khen ngợi, phải biết rằng đã lâu lắm rồi cậu không được đụng vào nước.
Lúc này vừa xuống nước, cậu phải bơi ngay ba bốn vòng nữa mới được!
Vì thế Tư Hàn dựa vào phiến đá trơn nhẵn, mặt không biểu cảm nhìn chàng trai trẻ đang bơi đi bơi lại trong hồ, trên tóc và trên mặt còn đọng lại những giọt nước do đối phương bắn tung tóe lúc nãy.
Không ai biết anh đang nghĩ gì trong lòng.
Thực ra Tư Hàn không nghĩ gì cả, bây giờ đầu óc anh trống rỗng, vì ngay từ lúc bước vào đây, mọi nhịp điệu của anh đã bị đảo lộn.
Người cá vừa mới phân hóa căn bản không thể khống chế được việc lộ đuôi ở trong nước.
Quả nhiên Tống Tinh Dã bơi được một lúc thì đột nhiên kéo quần và hét lên: "Trời ơi, em chịu không nổi nữa rồi, em sắp lộ đuôi rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tầm mắt của Tư Hàn theo đường bay của chiếc quần mà đi, cuối cùng nhắm chặt mắt lại, sự hối hận trong lòng đạt đến đỉnh điểm vào lúc này.
Đồng thời gợn sóng nước bên cạnh nói cho anh biết, bây giờ trong hồ bơi không còn hai đôi chân nữa, mà là một đôi chân và một cái đuôi.
Sau khi Tống Tinh Dã theo bản năng lộ ra đuôi, vây đuôi mềm mại đầy đặn tản ra trong làn nước ấm áp, như một tấm vải voan trắng, theo động tác vẫy đuôi của cậu mà ẩn hiện trên mặt nước.
Là một người cá mới lần đầu dùng đuôi để điều khiển nước, thiên phú điều khiển nước hoàn toàn đánh bại con người này khiến Tống Tinh Dã rất kinh ngạc.
Đây có lẽ là lợi ích duy nhất của việc biến thành người cá, cậu rất thích.
"Tuyệt quá." Tống Tinh Dã chân thành cười lên, giọng nói trong trẻo dễ nghe của chàng trai trẻ lan tỏa trên mặt nước có một loại ma lực làm người ta ngứa tai.
Chỉ một phút nhắm mắt, Tư Hàn dựa vào bên hồ đã nghe thấy tiếng cười của người cá hai lần, ba lần tiếng vây đuôi vỗ nước.
Những từ như hoạt bát và thuần khiết đã xuất hiện vô số lần trong đầu Tư Hàn.
Anh phải thừa nhận rằng, đây là một người cá khác biệt, thậm chí còn tốt đẹp...
Tống Tinh Dã chơi đã thỏa thích cuối cùng cũng nhớ tới việc chia sẻ cái đuôi mới của mình với anh Hàn, vì thế cậu bơi đến bên Tư Hàn, nằm trên phiến đá bên hồ: "Này! Anh Hàn!"
Một vốc nước tạt vào ngực, Tư Hàn bất đắc dĩ mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một cái đuôi màu trắng quấn quanh trước người mình, cái đuôi còn thỉnh thoảng thò ra khỏi mặt nước để khoe mẽ.
"Đuôi của em, đẹp không?" Giọng điệu của Tống Tinh Dã đủ để gọi là đắc ý.
Bởi vì cậu cảm thấy đuôi của Tư Hàn cũng hẳn là một cực phẩm nên những người cá có đuôi đẹp như nhau như bọn họ, trời sinh đã nên trở thành bạn tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro