Đừng Chạm Vào Đuôi Cá Của Tôi

Chương 50

2024-11-21 23:24:39

Nói dối không đổi sắc!

"Nghĩ gì vậy?" Tư Hàn hỏi người cá đang ngẩn người, đôi lông mày đẹp nhướng lên nhẹ: "Tiếc nuối vì không quen được người cá xinh đẹp?"

"Sao có thể chứ?" Tống Tinh Dã vội vàng phủ nhận, đưa tay gãi gãi má hơi đỏ: "Nói thật với anh, cách đây không lâu em vẫn rất thích người cá nhưng bây giờ em phát hiện ra mình không có cảm giác gì cả... Xem ra em thực sự đã trở thành một người cá."

Tư Hàn nghĩ, cậu chính là một người cá.

"Vừa nãy Tư Lộ nói muốn giới thiệu bạn gái cho em, em còn hơi khó xử." Tống Tinh Dã mím môi, ngẩng đầu nhìn Tư Hàn: "Cảm ơn anh Hàn, nếu không có anh giúp em giải vây, em không biết phải làm sao."

Dù sao thì cũng không muốn những người quen biết cậu phát hiện ra sự thay đổi của cậu.

"Sớm muộn gì cậu cũng..." Tư Hàn nói được một nửa thì thu lời lại, định thần nói: "Về đi."

Lùi lại hai bước, Tư Hàn quay người rời đi, trong lòng nghĩ, Tống Tinh Dã sớm muộn gì cũng sẽ công khai mình là người cá.

Đến lúc đó, cha mẹ và bạn bè của Tống Tinh Dã chắc chắn sẽ tranh thủ thời gian chọn lọc cho cậu những người đàn ông phù hợp để kết hôn.

Theo sở thích chọn bạn đời hiện nay của mọi người thì những người đàn ông thuần loài người phù hợp với Tống Tinh Dã, không ngoài độ tuổi từ hai mươi hai đến hai mươi lăm, ngoại hình nổi bật, tài hoa, có tương lai và gia đình tốt.

Đến lúc đó Tống Tinh Dã chỉ cần chọn một người trong số đó là được, hẳn là không có người đàn ông nào từ chối sự ưu ái của cậu, trừ khi người đàn ông đó là một kẻ thiểu năng.

Tư Hàn nghĩ đến những điều này, không khỏi kéo xa khoảng cách với Tống Tinh Dã, tránh xa mùi hương ngọt ngào trên người đối phương có sức hấp dẫn bẩm sinh với đàn ông, giống như biển cả có thể nhấn chìm người ta.

Đó là tín hiệu cho thấy cơ thể người cá đang dần trưởng thành, đối với lý trí của những người đàn ông thuần loài người thì tín hiệu này quá không thân thiện.

Dạo này, Tống Tinh Dã đã quen với vẻ lạnh lùng của Tư Hàn, cậu không suy nghĩ nhiều mà đi theo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có vẻ như cậu không hề bận tâm đến việc bị hắt hủi.

Khi Tư Hàn đi quá nhanh, cậu sẽ chạy theo: "Anh Hàn, chân anh dài thật."

Chậc chậc, vừa dài vừa thẳng, rất bắt mắt.

Tư Hàn: "..."

Anh tiếp xúc với Tống Tinh Dã một thời gian, luôn cảm thấy trí tuệ của người này chưa phát triển đầy đủ, nói theo cách thô tục là thiếu não.

Nếu không thì cũng chẳng mặc kệ mọi thứ, thích thì đuổi theo anh, còn làm ra chuyện hoang đường như cùng nhau ngâm mình lộ đuôi.

Bất kỳ người cá nào có chút đầu óc đều phải biết lộ đuôi trước mặt đàn ông thuần loài người đại diện cho điều gì, sẽ phải đối mặt với nguy hiểm như thế nào.

Tư Hàn nuốt nước bọt, cảm thấy một trận nóng bức khó tả, không phải loại nóng bức do vận động mang lại, mà là ngọn lửa bùng lên từ trong ra ngoài.

Tống Tinh Dã đuổi kịp Tư Hàn nhưng Tư Hàn bước nhanh như gió, không dám để ý đến cậu.

Bởi vì người bên cạnh này có vẻ như sắp động dục thật rồi, toàn thân tỏa ra hơi thở hấp dẫn bạn đời, chỉ cần đứng bên cạnh thôi cũng khiến người ta khó thở.

Tư Hàn nhắm mắt lại.

"Có phải anh mệt vì vận động không?" Tống Tinh Dã nhìn vẻ khó chịu của anh: "Vậy thì về tắm rửa, ngủ một giấc là ngày mai sẽ ổn thôi."

"Đừng lại gần." Tư Hàn buột miệng thốt ra, rồi nói thêm một câu: "Trên người tôi toàn mồ hôi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Chạm Vào Đuôi Cá Của Tôi

Số ký tự: 0