Đừng Chạm Vào Đuôi Cá Của Tôi

Chương 7

2024-11-21 23:24:39

Tư Hàn: "Nếu cậu cần, tôi có thể giới thiệu cho cậu một số thanh niên ưu tú."

Câu trả lời quá mức này mà Tống Tinh Dã có chút không chịu nổi.

Vì thấy đối phương cũng có ý tốt nên cậu không nói gì.

Tống Tinh Dã: "Xin hỏi anh đã kết hôn chưa?"

Tư Hàn: "Chưa."

Tống Tinh Dã thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng anh đã kết hôn rồi, thế thì tôi không tiện đến ké hồ bơi của anh nữa."

Tư Hàn: "…"

Tống Tinh Dã: "Ngâm bồn tắm thật chật, anh muốn xem đuôi của tôi không?"

Một câu nói ép Tư Hàn phải đánh chữ bằng cả hai tay nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ chụp ảnh của Tống Tinh Dã.

Ngay khi một bức ảnh cận cảnh đuôi cá theo phong cách thẳng nam có độ nét cao được gửi đi, Tư Hàn cũng gửi lời muốn nói của mình: "Là một người cá, cậu không nên tùy tiện tiết lộ ảnh đuôi của mình."

Nhận được câu trả lời như vậy, còn ai dám nói chuyện trao đổi ảnh đuôi cá nữa.

Tống Tinh Dã: "Không sao đâu, tôi tin anh là người tốt."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tư Hàn rất lâu không trả lời, vì anh đang xem đuôi của Tống Tinh Dã.

Chỉ thấy chiếc máy ảnh đơn giản thô sơ, với góc nhìn của chủ nhân, dừng lại ở một cái đuôi lớn đáng thương đang chen chúc trong bồn tắm.

Có thể thấy, đây là một cái đuôi màu trắng tinh rất đẹp, nếu có thể thoải mái bung ra trong nước thì phần đuôi mềm mại chắc hẳn sẽ rất đầy đặn.

Những vảy cá trắng ngọc bằng móng tay phủ trên chiếc đuôi có đường cong đẹp mắt, mặc dù kỹ thuật chụp không tốt nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp.

Tư Hàn không thể không thừa nhận rằng, trong số rất nhiều cái đuôi mà anh từng thấy, chiếc đuôi này thực sự có vẻ đẹp khiến người ta không thể quên.

Tuy nhiên, người cá sở hữu chiếc đuôi này rõ ràng là chưa từng trải sự đời, không có chút cảnh giác nào, cứ thế mà gửi ảnh đuôi cho một người đàn ông xa lạ.

Tư Hàn khá tức giận, với tư cách là một người lớn tuổi, anh thấy Tống Tinh Dã chẳng hề chín chắn chút nào.

"Cậu có bố mẹ không?"

Tống Tinh Dã: "Ờ, tất nhiên là có."

Tư Hàn: "Nếu cậu không thể tự quản lý bản thân mình, hãy nói với bố mẹ về thân phận người cá của cậu, họ sẽ dạy cậu cách trở thành một người cá."

Tống Tinh Dã: "…"

Sao tự nhiên lại chuyển sang chế độ răn dạy thế này? Chẳng lẽ không phải họ đang nói chuyện về hồ bơi sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Tinh Dã: "Nói cho bố mẹ tôi biết sẽ xảy ra chuyện rất kinh khủng."

Tư Hàn: "Chẳng hạn?"

Tống Tinh Dã: "Bán tôi cho ông già lắm tiền."

Tiểu thuyết và phim truyền hình đều diễn như thế.

Tư Hàn không nói nên lời nghĩ đến cái đuôi đẹp đẽ kia, đúng là thứ mà ông già lắm tiền thích nhất.

Nên Tư Hàn mới không thích người cá, sự tồn tại của người cá đại diện cho rất nhiều sự bất công, rất nhiều bi kịch bất khả kháng.

Là một người xa lạ vô tình gặp nhau, Tư Hàn biết mình không nên xen vào chuyện của con người cá này.

Kể cả đối phương thực sự bị bố mẹ bán cho ông già lắm tiền thì đó cũng là số phận của họ.

Tống Tinh Dã: "Anh là người bạn đầu tiên tôi kết giao sau khi biến thành người cá, những nỗi phiền não này ngoài nói với anh ra, tôi cũng không biết có thể nói với ai."

Đúng là vậy, những người bạn xung quanh cậu mỗi lần nói đến người cá đều chảy nước miếng, Tống Tinh Dã sao dám nói chứ.

Tư Hàn: "Cậu không đăng ký cũng không phải là cách lâu dài."

Tống Tinh Dã: "Thôi thì cứ để vậy đi, chúng ta nói chuyện về hồ bơi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Chạm Vào Đuôi Cá Của Tôi

Số ký tự: 0