Đừng Chạm Vào Đuôi Cá Của Tôi

Chương 9

2024-11-21 23:24:39

Tư Hàn buông điện thoại, lắc đầu với dì Lưu: "Không sao."

Nhưng dì Lưu rất thương thiếu gia mà mình chăm từ hồi cấp hai này: "Bà chủ và ông chủ đưa tiểu thiếu gia đi dạo rồi, khoảng tám giờ sẽ về."

"Ừ."

Lúc đó Tư Hàn đã ăn xong bữa tối, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ tiếp tục làm việc trong phòng sách.

Ting ting.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên.

Tống Tinh Dã: "Anh bạn! Tôi gánh xong rồi, ha ha ha!"

Tư Hàn ăn thêm mấy miếng cơm, nghĩ ngợi rồi vẫn mở khóa màn hình, xem đối phương nói gì.

"Tôi đang ăn cơm."

Tống Tinh Dã: "Tôi muốn bơi quá, muốn lắm luôn _(:з"∠)_"

Tư Hàn: "Nhà tôi không chỉ có mình tôi."

Tống Tinh Dã: "Anh không có biệt thự riêng gì sao?"

Tư Hàn: "Tôi quen cậu chưa đầy hai ngày, cậu vẫn nên kiềm chế một chút thì hơn."

Nếu không lại vừa đăng ảnh vừa muốn đến bể bơi nhà anh, rất dễ khiến anh hiểu lầm rằng cậu người cá này đang theo đuổi anh.

Tống Tinh Dã: "Anh bạn! Tôi mới phân hóa khi hai mươi tuổi, trước hai mươi tuổi tôi là một thằng đàn ông chính hiệu! Tôi kiềm chế nổi sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tư Hàn: "Cậu có thể bắt đầu học từ hôm nay."

Tống Tinh Dã rất phiền lòng, đúng là người cá rất coi trọng những thứ này, không giống với sự hoang dã của bọn con trai kia.

"Nóng chết mất, tôi đi tắm một bồn nước trước đã nhé, anh cứ ăn cơm đi, hẹn nói chuyện sau."

Tư Hàn cau mày, cho rằng cậu người cá này tức giận rồi.

Nhưng anh tự thấy mình nói không sai mà.

Bên cạnh, dì Lưu lo lắng muốn chết, chỉ thấy thiếu gia nhà mình cầm điện thoại mặt mày buồn rười rượi, vì công việc mà ngay cả bữa tối cũng không ăn yên ổn được.

"Thiếu gia, ăn cơm trước đi, có chuyện gì thì ăn cơm xong rồi giải quyết cũng được mà, phải không?"

Tư Hàn hoàn hồn, gật đầu, theo dì Lưu thấy thì anh luyến tiếc lắm mới buông điện thoại xuống.

Ăn xong cơm, cha mẹ và em trai vẫn chưa về, Tư Hàn thường cũng không đợi họ.

Anh sẽ trực tiếp lên lầu tắm.

Nhưng hôm nay, anh liếc nhìn bể bơi ngoài trời, quyết định đi bơi một vòng.

Người làm vườn trong nhà là chú Trần thấy vậy liền bật đèn bể bơi.

Ông bà Tư đi dạo cùng con trai út về nhìn thấy con trai cả đang bơi trong bể bơi thì giật mình: "Lộ Lộ, đó có phải anh cả con không?"

Tư Lộ nhìn về phía bể bơi: "Không phải, đó là một người trông giống anh cả."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bà Tư trừng mắt nhìn Tư Lộ: "Nói năng tử tế nào."

Nhưng Tư Hàn lại đi bơi, vợ chồng nhà họ Tư khá ngạc nhiên, vì bể bơi này đều là Tư Lộ dùng.

Tư Hàn coi nhà như khách sạn, đến rồi đi vội vã.

Theo lời Tư Lộ thì là, rất lạnh lùng.

Ông Tư cười híp mắt nhìn chằm chằm bể bơi: "Như vậy không phải rất tốt sao, làm việc mệt rồi thì nên thư giãn một chút, đừng suốt ngày quanh quẩn có ba địa điểm, chỉ biết làm việc."

"Bố, bố nói xem nếu con xuống, anh cả con có lập tức lên không?" Tư Lộ mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại rục rịch.

Ông Tư: "Sẽ."

Tư Lộ: "..."

Anh trai nhà người ta đều rất thích người cá.

Chỉ có anh trai nhà họ là tránh người cá như tránh tà vậy!

Trước khi phân hóa, Tống Tinh Dã cảm thấy mạng sống của mình do điều hòa ban tặng, sau khi phân hóa, mạng sống của cậu do bồn tắm ban tặng.

Tứ đại mỹ nam thành phố A

Tần Thiếu Phàm: "Đi phố KK ăn tôm hùm đất, đi hay không đi?"

Tống Tinh Dã: "Không đi."

Giang Ngôn: "Sao vậy Tinh Tử?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Chạm Vào Đuôi Cá Của Tôi

Số ký tự: 0