Cái nhìn đầu ti...
Tước Nhĩ
2025-03-15 02:55:44
Rất lâu sau này, khi Hạ Ngưỡng nhớ lại ngày hôm đó. Cô chợt nhận ra người đầu tiên cô gặp chính là Đoạn Tiêu, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã có ác cảm với anh.Sau này loại suy nghĩ ấy vẫn không thay đổi.Anh nói chuyện rất hồ đồ, làm việc hồ đồ, mà làm người cũng hồ đồ.Trong nhận thức của Hạ Ngưỡng, tất cả những cậu ấm con nhà giàu đều có sự tự tin bẩm sinh, bề ngoài thì phong nhã lịch sự có trình độ, nhưng trong thâm tâm sẽ không quan tâm đến cảm xúc của người khác.Huống chi là kiểu người như Đoạn Tiêu, anh luôn phơi bày vẻ kiêu ngạo và khó gần lên mặt.Anh thậm chí còn không muốn giả vờ lịch sự.Khuôn viên cơ sở chính của trường trung học trực thuộc lớn gấp mấy lần trường chi nhánh. Trước khi tới được văn phòng của chủ nhiệm lớp Hạ Ngưỡng còn phải đi ngang qua căn tin.Cô nhớ ra đã quên mua cây bút đỏ trong túi đồ văn phòng phẩm nên bước vào.Lúc thanh toán, phía trước cô có một chàng trai cao hơn cô nửa cái đầu dường như không mang tiền, lề mề cả nửa ngày vẫn đứng đó tìm tiền lẻ.Hạ Ngưỡng đứng phía sau chàng trai, nhìn bộ đồng phục chàng trai đang mặc, phía sau có một chữ “Đoạn” lớn được viết bằng bút nhũ vàng, như thể do chính chàng trai viết ra.Thoạt nhìn, trông chàng trai giống dạng học sinh ngang bướng nghịch ngợm.Lại là “Đoạn”Trong trường này họ “Đoạn” thật đúng là nhiều, chẳng lẽ là vì do “Đoạn thị” mở sao?Mắt liếc thấy chàng trai đang cầm chai cocacola, Hạ Ngưỡng không muốn lãng phí thời gian của mình nên đã bước lên trước: “Để tôi thanh toán cùng luôn đi.”Cô đưa một tờ tiền lẻ 10 tệ cho nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân cũng nhanh tay quét mã vạch của hàng hóa.Hạ Ngưỡng đưa chai cocacola đã được thanh toán tới tay chàng trai kia: “Cho đấy.”“Móa!” Đoạn Ngật Nhiên đang đứng ở ngoài cửa, nhìn cô đi tới thì không nhịn được trực tiếp phun ra một câu chửi bậy.Hạ Ngưỡng hơi nghi ngờ, lặp lại lời cậu ấy nói: “Móa? Móa cái gì?”Cô vẫn mặc đồng phục của trường chi nhánh, màu xanh trắng đan xen. Buộc tóc đuôi ngựa thấp, mái tóc đen thẳng rũ xuống sau vai, hàng mi cong đen như lông quạ đón lấy từng tia nắng ban mai rực rỡ.Cô có khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, nhưng lại mang vẻ mặt khó hiểu nói lại một câu chửi th.ô t.ục.Sự tương phản này khiến Đoạn Ngật Nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cậu ta vội đón lấy chai cocacola kia, lắc lắc trong tay: “Cậu đừng học theo cách nói chuyện của tôi! Đây cũng chẳng phải lời hay ý đẹp gì, chẳng qua là tôi thấy hơi ngạc nhiên khi cậu trông giống một nàng tiên nhỏ thôi.”Hạ Ngưỡng thiện ý mỉm cười, không tìm tòi sâu hơn: “Ồ.”Cô không có ý định tiếp tục trò chuyện nên quay mặt về phía trước.“Này cậu cao bao nhiêu?” Đoạn Ngật Nhiên đi theo bên cạnh cô, sải bước đi sóng vai với cô, vẻ mặt cà lơ phất phơ, “Tôi tên là Đoạn Ngật Nhiên, lớp 10/19 trung học .”“Tôi lớp mười hai.”“Vậy chính là đàn chị của em rồi? Chị không phải là học sinh ban Nghệ thuật mới được phân tới chứ?”Vừa khai giảng chưa được bao lâu, đã có rất nhiều học sinh ban Nghệ thuật lục tục từ chi nhánh tới. Hạ Ngưỡng gật đầu: “Đúng vậy.”“Chị học cái gì vậy?” Đoạn Ngật nhiên dường như không nhận ra đối phương là người không ưa náo nhiệt nên vẫn ồn ào nói cười, “Để em đoán một chút, dáng người và khí chất thế này, không phải là đàn tranh thì cũng là múa.”Thật sự bị cậu ấy đoán trúng rồi.Hạ Ngưỡng dừng bước: “Tôi học múa, tới cửa phòng làm việc của chủ nhiệm rồi, tạm biệt.”“Chị học lớp nào vậy?” Đoạn Ngật Nhiên đứng đó, mắt liếc nhìn cánh cửa văn phòng đang đóng, “Đúng rồi, chị tên gì? Lần sau em trả tiền cho chị.”“Lớp 12/1.” Cô có chút bất lực, “Chỉ có 3 tệ thôi, không cần trả lại đâu.”Không biết có phải là ảo giác của Hạ Ngưỡng không, nhưng cô luôn cảm thấy khi mình nói là lớp 12/1, khóe mắt chàng trai này hiện lên một vẻ tránh né và có chút kiêng kị.Chủ nhiệm của lớp 12/1 là một người phụ nữ miền Nam thấp hơn Hạ Ngưỡng nửa cái đầu, tên là Lữ Trinh.Cô ấy bước trên giày cao gót vang lên từng tiếng cộc cộc, bước tới cạnh Hạ Ngưỡng rồi dẫn cô tới phòng học: “Lớp 12/1 của chúng ta là lớp tốt nhất khối, năm trong số 10 học sinh dẫn đầu đều là của lớp 12/1… Cô đã xem qua tư liệu của em rồi, thanh tích văn hóa của em hơi yếu, nhưng chuyên môn Nghệ thuật lại dẫn đầu, chẳng trách phòng giáo vụ lại xếp em vào lớp chúng ta.”Hạ Ngưỡng đứng bên yên lặng lắng nghe.Các kỳ thi nghệ thuật đều sẽ lần lượt bắt đầu vào tháng 12 của học kỳ này, từ cuộc thi cấp tỉnh đến cấp trường trên cả nước, và sẽ không kết thúc cho đến tháng ba của học kỳ sau.Học sinh Nghệ thuật phải học chương trình văn hóa là bởi vì các trường nghệ thuật đều sẽ có điều kiện văn hóa khi ứng tuyển. Tuy nhiên yêu cầu của các trường cao đẳng và đại học thông thường đều không quá cao, khoảng 300 điểm là được.Nhưng muốn vươn tới nơi tốt hơn, danh tiếng hơn như Đại học Kinh Bắc, thì ít nhất phải đạt trên 500 điểm.Hạ Ngưỡng vừa đoạt được giải thưởng Đào Lý đầu năm nay, huy chương vàng cũng giúp cô được các giáo viên trong ban Nghệ thuật ưu ái ba phần, gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, nên đương nhiên sẽ sắp xếp cho cô vào lớp có thành tích tốt nhất.Cô cũng là học sinh Nghệ thuật duy nhất của lớp 12/1.Hai người vừa đi tới hành lang tầng ba thì có một chàng trai với đầu tóc uốn xoăn bằng giấy bạc bất ngờ lao ra. Vừa nhìn thấy chủ nhiệm lớp, anh ấy đã phanh lại ngay lập tức rồi nhanh chóng quay trở lại phòng học.“Lục Gia Trạch!” Lữ Trinh lớn tiếng gọi anh ấy, “Lớp đang trong giờ tự học, em chạy ra đây làm gì?”Hạ Ngưỡng lén lút nhìn chàng trai kia, ánh mắt ngập ngừng nhìn vào mái tóc được uốn xoăn của anh ấy.Không phải nói đây là lớp tốt nhất à? Sao lại có kiểu người lập dị… như người Châu Phi thế này!Mấy chữ cuối cùng kia, là vì Hạ Ngưỡng nhìn thấy màu da đen của anh ấy, không nhịn được nhẹ giọng nói ra.Hành lang yên tĩnh được hai giây, chủ nhiệm lớp không kìm chế được cười ra tiếng.Lục Gia Trạch lập tức giống như mèo bị dẫm phải đuôi, bất mãn nói: “Người Châu Phi cái gì chứ! Ông đây chẳng qua là đi theo đoàn thám hiểm khoa học tới Kenya du lịch trong kỳ nghỉ hè, không bôi kem chống nắng nên mới bị phơi thành như vậy thôi.”Hạ Ngưỡng lúng túng cụp mắt: “Ngại quá, là tôi thấy lạ nên nghĩ sai thôi.”Lục Gia Trạch liếc nhìn cô một cái, lại không đứng đắn nói: “Được rồi, nhìn cậu xinh đẹp nên tôi tha thứ cho cậu, người mới tới à?”Dám bắt chuyện ở trước mặt cô giáo, nhìn thế nào cũng không giống học sinh ngoan.“Em định làm gì đấy hả!” Cô chủ nhiệm bị phớt lờ bước lên phía trước, véo lấy lỗ tai anh ấy, “Chẳng phải tuần trước cô đã bảo em bỏ kiểu tóc xấu xí này đi để quay về kiểu tóc cũ à? Em đã hứa với cô thế nào!”“Ai ai, chị Trinh à! Chị nhẹ tay chút đi, kiểu tóc này em đã phải bỏ ra 1 vạn 6 nghìn tệ để làm đấy, duỗi thẳng ra không phải là lãng phí tiền à…”Lục Gia Trạch gào khóc, bị cô chủ nhiệm thấp hơn mình nửa cái đầu xách vào phòng học.Bên trong, lớp tự học yên tĩnh cũng trở nên ồn ào.Hạ Ngưỡng yên lặng đi theo phía sau, liếc nhìn một đống người dưới bục giảng, không quen một ai trong số họ.Nhưng những người này đều sẽ là bạn học của cô trong năm lớp 12 này.Sau khi Lữ Trinh dạy dỗ xong mới nhớ tới còn có một học sinh mới chuyển lớp, cô ấy bèn vỗ nhẹ lên bục giảng: “Mọi người dừng lại hai phút nào. Bạn này là học sinh từ ban Nghệ thuật chuyển tới lớp chúng ta, mọi người vỗ tay chào đón bạn nào.”Bốp bốp bốp bốp——Hạ Ngưỡng đứng trên bục giảng, trước cái nhìn chăm chú của bốn mươi người, cúi đầu chào: “Chào mọi người, mình tới từ ban vũ đạo. Tên là Hạ Ngưỡng, mong rằng sau này sẽ được mọi người chiếu cố nhiều hơn.”Cô cũng không phải là người có tài hùng biện, không giỏi nói lời dễ nghe.Sau khi làm theo văn mẫu để giới thiệu xong, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.Ai ngờ được ở dưới lớp lại có giọng nam ác ý nói: “Bạn học Hạ, bạn là ‘Ngứa’ nào? Là ngứa ngáy trong lòng à*?”(*Vì tên của Hạ Ngưỡng, Chữ Ngưỡng (仰) có pinyin là ‘yǎng’, còn chữ ‘ngứa’ (痒) trong từ ‘ngứa ngáy’ cũng có đồng âm pinyin là ‘yǎng’ nên ở câu trên bạn học đang dùng từ đồng âm để trêu chọc cô.)Chỉ giống như một câu nói đùa, không phân biệt được là có ác ý hay không.Nhưng Hạ Ngưỡng vẫn khó chịu nhìn về nơi phát ra âm thanh.Phòng học chỉ có chừng ấy, người cũng không nhiều. Nhưng cô không thể xác định được chàng trai vừa nói ra câu ấy, mà lại bắt gặp một đôi mắt đen lạnh lùng thờ ơ đang nhìn cô.Chàng trai trẻ lười biếng chống tay lên thái dương, cây bút máy xoay giữa những ngón tay với khớp xương rõ ràng. Bắt gặp ánh mắt của cô, chàng trai vẫn không hề né tránh mà chăm chú nhìn thẳng vào cô.Anh nhàn nhã nhìn chằm chằm một cách thư thái như thể đang chăm chú vào thứ đồ trong tay mình, không hề có loại cảm giác dò xét hay đánh giá, nhưng lại khiến cho đối phương có cảm giác không được tự nhiên.Người này, chính là Đoạn Tiêu.Hạ Ngưỡng nhớ rất kỹ khuôn mặt đứng đầu bảng xếp hạng.Mối duyên từ ánh mắt thật sự rất kỳ diệu, cách nữa phòng học cô vẫn có thể bắt được ánh mắt của anh, nhưng chỉ càng cảm thấy đáng ghét hơn.Khuôn mặt đẹp đến ưu việt, giữa hàng lông mày anh tuấn có một vẻ kiêu ngạo và khó ưa.Thu lại sự chú ý của mình, Hạ Ngưỡng lạnh nhạt trả lời: “Là “Ngưỡng” trong “Ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không hổ với người.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro