Cúi Đầu – Em Kh...
Tước Nhĩ
2025-03-15 02:55:44
Bị nghe lén nãy giờ, Đoạn Cận Tình thẹn quá hóa giận nói: “Sao cậu không đóng cửa chứ? Hai người phu xướng phụ tùy định đùa cợt tớ phải không?”“Không có đâu.” Hạ Ngưỡng cau mày, chỉ vào con mèo nhỏ dưới sàn: “Bởi vì… mèo của anh ấy cứ thích sang chơi với tớ.”“…”Đoạn Tiêu không để ý đến họ, anh cầm bát đã rửa sạch tự nhiên đi vào trong bếp. Sau khi loay hoay một lúc, anh cầm ly nước ngồi xuống bàn trà.Năm Giờ Rưỡi đi theo phía sau.Nó do dự giữa anh và Hạ Ngưỡng một lúc, cuối cùng nhảy lên đùi anh.Đoạn Tiêu ngả người nằm dài trên sofa, như thể anh chính là chủ nhân căn nhà. Tay chống đầu nằm một bên, dáng vẻ nhàn nhã thoải mái.Trên mặt anh không còn chút dấu vết nào của dáng vẻ mệt mỏi đêm qua.Anh vừa vu.ốt ve mèo vừa trêu chọc, giọng khích bác: “Đoạn Cận Tình, cô nói xem, khóc lóc thế này có xấu hổ không?”Đoạn Cận Tình không nói lời nào, quay sang nhìn bạn thân: “Trên đời chỉ còn mỗi tên đàn ông này thôi sao?”Cô ấy quả thật chẳng màng đến sự khó xử của người khác.Hạ Ngưỡng khẽ đẩy khuôn mặt cô ấy trở lại, nhẹ giọng: “Đừng nói bừa, chúng tớ không như cậu nghĩ đâu. Cậu lo xử lý chuyện của cậu trước đi.”“Cháu thật sự sẽ giúp cô sao?” Đoạn Cận Tình nghi ngờ nhìn anh, “Cô không có tiền trả cho cháu đâu. Ít nhất thì… số tiền ít ỏi trong tài khoản của cô bây giờ chắc cũng chẳng lọt vào mắt cháu.”Cô ấy nói như vậy là vì hồi nhỏ, con rắn yêu thích mà cô ấy nuôi trèo lên cây rồi bị mắc vào dây đèn nháy.Đoạn Tiêu nói có thể giúp, nhưng trước khi cứu rắn, anh đã đòi hết số tiền lì xì cả năm của cô ấy.Việc này khiến Đoạn Cận Tình luôn đặc biệt cảnh giác với bất kỳ sự giúp đỡ nào từ phía anh.Đoạn Tiêu chẳng muốn phí lời, anh đi thẳng vào vấn đề: “Bố của cô tức giận vì chuyện gì?”“Còn vì gì nữa? Cả mạng xã hội lan truyền thông tin về thân phận của ông ấy và chuyện cô là ái nữ của hoàng tộc, nên đã làm ông ấy mất mặt! Đúng là bực mình với đám người không có não này!”“Sai rồi. Anh trai cô đang tham gia bầu cử nghị viên, người duy nhất bị ảnh hưởng là anh trai cô.” Đoạn Tiêu nhướng mày, “Cô có nói với gia đình về chuyện yêu đương không?”Đoạn Cận Tình ấp úng: “Chưa, ai lại đi kể chuyện yêu đương cho gia đình nghe chứ. Cháu biết rõ họ thích xen vào chuyện của chúng ta đến mức nào mà. Nhỡ họ lại giống mẹ cháu, dùng gậy chia rẽ uyên ương thì sao?”“…”Ngồi bên cạnh, Hạ Ngưỡng cảm thấy vô cùng khó xử, mặt cô đỏ bừng, cúi đầu chăm chú nghịch ngón tay, cố gắng phớt lờ cuộc đối thoại.Nếu không bị Đoạn Cận Tình kéo đến đây, cô thật sự muốn tránh càng xa càng tốt.“Cô sao vậy, nói vào chuyện chính, đừng lạc đề.” Đoạn Tiêu liếc nhìn cô ấy, điềm tĩnh tiếp tục: “Gã bồ cũ bội bạc của cô, ngoài vụ đánh anh ta, cô còn làm gì khác không?”Đoạn Cận Tình vội vàng lắc đầu, ngồi nghiêm chỉnh, tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Không, cô đâu có làm mấy chuyện bắt nạt người ta như trên mạng nói, cô cũng không bảo gia đình xử anh ta.”Đoạn Tiêu cười khẽ: “Ngốc nghếch. Bố cô cấm cô đóng phim, không phải ông ấy đã âm thầm đầu tư vào công ty của cô để giúp cô đứng vững sao? Ông ấy tức là vì cô quá yếu đuối.”Đoạn Cận Tình không phục: “Chỉ có cháu là mạnh, cháu tưởng ai cũng như cháu chắc.”“Sao không xử anh ta?” Đoạn Tiêu cố gắng kiên nhẫn hỏi, “Anh ta có chụp hình không?”“Chụp hình gì? Mấy bức chụp chung đều là cô chủ động chụp thôi. Anh ta bảo không thích selfie, chắc chỉ có vài tấm.”Anh day day huyệt thái dương: “Ý cháu là ảnh giường chiếu.”“Đương nhiên là không có! Cô với anh ta mới yêu nhau hơn một năm, lại gặp nhau chẳng được mấy lần. Ít nhất trong 8 tháng đầu cô còn ở phim trường quay phim, lấy đâu ra chuyện ngủ với anh ta.” Đoạn Cận Tình vừa nhận ra ý của anh, liền bùng nổ, giận dữ nói: “Sao cháu lại nghĩ đến chuyện đó? Cháu có sở thích chụp kiểu ảnh như vậy à!”Nói xong, cô ấy khiếp sợ nhìn Hạ Ngưỡng đang ngồi một bên.“…”Anh còn chưa kịp mở lời, Hạ Ngưỡng đã đứng phắt dậy, cô chỉ muốn chạy trốn khỏi chỗ này ngay lập tức: “Tớ… Tớ vào phòng thu dọn hành lý trước, còn vài thứ chưa dọn xong.”Đoạn Cận Tình ngơ ngác nắm lấy tay áo cô nhưng không giữ lại được.Sau vài giây im lặng, đợi khi cửa phòng đóng lại, Đoạn Cận Tình mới hạ giọng hỏi: “Cậu ấy giận hay ngại vậy?”Đoạn Tiêu nhếch môi: “Cả hai.”Quay lại chuyện chính, anh gọi điện cho Lục Gia Trạch, bảo trợ lý của anh ấy sắp xếp cho bộ phận quan hệ công chúng liên hệ với công ty Giải Trí Tân Dực.Công ty mà Đoạn Cận Tình đang đầu quân vốn đã không còn nhiều cơ hội phát triển, nếu không có bố cô ấy đầu tư thì họ đã chẳng giữ cô ấy đến giờ.Bố cô ấy vốn cũng chẳng quan tâm lắm đến những hợp đồng phim nhỏ lẻ mà cô ấy ký.“Cháu định chuyển cô sang công ty của Lục Gia Trạch à?” Đoạn Cận Tình lưỡng lự, “Không ổn đâu. Nếu các bác biết sẽ cho rằng cô cháu ta tự tung tự tác đấy.”Đoạn Tiêu nhướng mày: “Chuyển đi không phải là cô, mà là tên bạn trai cũ của cô và nữ minh tinh đã ‘Dìm cô xuống’ đó.”“…”Đây chẳng phải tin xấu gì quá lớn, cùng lắm chỉ là một cơn sóng nhỏ.Nếu họ muốn nổi tiếng, vậy thì cứ để họ được toại nguyện mà gắn kết với nhau. Đã rơi vào tay anh, muốn trừng trị thế nào chẳng phải từ từ đều có cách à.“Thời gian này cô hãy tạm dừng hết các hoạt động thương mại, đi cùng quản lý mới làm vài việc cho thiên hạ xem. Trước đây chẳng phải cô đã tài trợ cho các bé gái phải bỏ học ở Tây Tạng sao?”Đoạn Cận Tình bĩu môi: “Cô không làm để cho người ta xem đâu, năm ngoái cô còn đích thân đến Tây Tạng thăm ba đứa bé ấy. Chúng nó học giỏi lắm.”“Việc từ thiện mà không ai nhìn thấy thì có làm cả đời cũng chẳng nghĩa lý gì.” Anh luôn lạnh lùng, sắc bén nói, “Đã bỏ tiền ra thì phải để người ta biết.”Sử dụng những chiêu trò tiếp thị cơ bản nhất, sớm muộn gì dư luận cũng sẽ đảo chiều.“Nhà họ Đoạn không có người nhu nhược, ai cũng phải là hạng nhất trong lĩnh vực của mình. Cô thực sự khiến bố cô cảm thấy mất mặt đấy.” Làm xong những gì cần làm, Đoạn Tiêu giễu cợt chẳng chút kiêng dè: “Chúc mừng, năm nay nhà mình lại có chuyện vui để nghe trong bữa cơm tất niên rồi.”Chẳng cần nghĩ cũng biết cả gia đình sẽ thay phiên nhau dạy bảo cô ấy thế nào.Nhưng ít ra lần này cô ấy không còn phải một mình gánh hết mọi chuyện. Tâm trạng của Đoạn Cận Tình cũng dễ chịu hơn, mặc kệ lời giễu cợt của anh: “Cô buồn lắm đó, cháu không thể an ủi cô chút nào sao?”Nhắc đến an ủi, cơn giận của anh lại dâng lên nên cười lạnh: “Nhờ quản lý của cô sắp xếp cho cô học khóa nâng cao EQ đi. Đừng xuất hiện vào lúc không nên nữa.”Nghe ra ý mỉa mai, Đoạn Cận Tình miễn cưỡng nói: “Nhưng chuyện của cô gấp hơn việc yêu đương của hai đứa chứ!”“Không ai sẽ mãi mãi xoay quanh cô. Chút chuyện nhỏ thế này cô cũng không tự mình giải quyết nổi, lớn chừng này rồi cơ mà?” Cuối cùng, Đoạn Tiêu nghiêm túc nhắc nhở: “Bên cạnh cô có ai vô dụng như thế đâu? Nhìn Hạ Ngưỡng đi.”Lời nói của anh khó nghe và gây tổn thương nhưng không sai chút nào.Dù Đoạn Cận Tình có đủ mọi điều kiện ưu việt, vào nghề đã lâu cũng đạt được không ít thành tích, nhưng vẫn bị xoay vòng vòng trong những thị phi tình cảm.Không biết nên nói cô ấy quá ngây thơ hay ngu ngốc.Người ở bên cạnh cô ấy – Hạ Ngưỡng, tuy không có bất kỳ sự hậu thuẫn nào nhưng trong lĩnh vực vũ đạo của mình, cô chưa từng bị đả kích đến mức phải từ bỏ hoặc khóc lóc khắp nơi.Một người trưởng thành đúng nghĩa sẽ không bao giờ dùng nước mắt để đối diện với vấn đề.“Cháu đừng lấy tiêu chuẩn của bạn gái cháu mà đòi hỏi ở cô. Hạ Ngưỡng đủ tự lập là vì cậu ấy không có ai chống lưng, đã quen sống như vậy rồi. Nhưng cô thì khác!” Đoạn Cận Tình ấm ức nói, “Ban đầu mọi người chẳng ai quan tâm đến cô, còn không giúp cô nữa.”“Phải đút cơm tận miệng thì cô mới chịu ăn à?” Đoạn Tiêu lườm cô ấy, sắc mặt sa sầm đầy cảnh báo: “Hay là phải dạy cô cả cách nhai nữa?”“…”Dường như chỉ khi có Hạ Ngưỡng ở đây, anh mới không lạnh lùng đến mức vô tình như vậy.“Thôi được rồi, không cãi nữa… Là lỗi của cô, được chưa? Lần sau cô sẽ suy nghĩ kỹ.” Đoạn Cận Tình nhận thua, rồi lập tức lớn tiếng gọi cứu viện: “Hạ! Hạ Hạ, nếu cậu còn không ra đây thì có khi chẳng còn gặp lại tớ nữa đâu.”Cô ấy vừa cầu cứu xong.Đoạn Tiêu lập tức ném con mèo từ trên đùi xuống, đứng dậy đá nhẹ nó ý bảo đi đến cửa phòng.Hạ Ngưỡng vừa mở cửa, con mèo Năm Giờ Rưỡi đã nhảy bổ vào chân cô. Con mèo này rất hiếm khi nhiệt tình như vậy, cô cúi xuống, cười ôm lấy nó.Cô chưa kịp bước ra, chỉ cảm thấy một bóng dáng cao lớn áp sát ngay trước mặt.Cô vừa ngước mắt lên, Đoạn Tiêu đã đẩy cô lùi vào trong phòng. Một người đàn ông cao lớn là thế, cách cả con mèo cô đang ôm mà ép sát người cô.Bên ngoài, Đoạn Cận Tình lấy lại chút khí thế, nói vọng vào từ phòng khách: “Này cháu trai, có thể đừng thản nhiên tán tỉnh trước mặt người lớn không? Đã thế lại còn là bạn thân của cô cháu đấy——”Chưa kịp nói hết câu, cửa phòng đã bị anh đóng sầm lại, con mèo bị thả ra ngoài.Đoạn Cận Tình và con mèo cùng nhìn nhau, cả hai lập tức im bặt.Trong phòng, rèm cửa vừa được kéo lại, chiếc vali đã xếp sẵn của Hạ Ngưỡng đặt ngay bên cạnh. Căn phòng tối mờ, anh cũng không có ý định bật đèn.Hạ Ngưỡng không rõ anh vào đây để làm gì, cô nhíu mày vì khoảng cách quá gần: “Hai người nói chuyện xong rồi à?”Đoạn Tiêu cúi đầu, rũ mắt nhìn cô: “Bao giờ em đi?”“Ý anh là vào đoàn phim hả? Sáng mai em sẽ đến công ty của họ cùng đi xe công ty.”Anh tỏ vẻ không hài lòng với lịch trình này: “Sáng mai?”“Ừhm.” Hạ Ngưỡng ngạc nhiên nhìn anh: “Anh muốn nói gì với em à? Không thể ra ngoài nói sao?”Ánh mắt Đoạn Tiêu bình tĩnh nhưng lại mãnh liệt, anh đặt câu hỏi ngược lại: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”“Không có, từ sáng đến giờ anh cứ kỳ lạ thế nào ấy.” Anh đứng gần như vậy khiến cô ngẩng đầu mãi cũng mỏi: “Có phải anh thấy khó chịu ở đâu không?”“Không có.””Hạ Ngưỡng ngẫm nghĩ: “Vậy tại sao tự dưng anh lại nói xin lỗi em? Vì chuyện này sao?”Cô giơ tay, chỉ vào ngón tay từng bị anh lừa là đã xăm hình. Thực ra dưới góc nhìn của cô điều đó khó có thể xảy ra, vì Đoạn Tiêu đã làm nhiều việc quá đáng với cô.So với vài năm trước, kể cả thời gian gần đây anh vẫn không ngừng ép buộc và uy hiếp cô thì một hình xăm không đáng để anh phải đặc biệt xin lỗi.“Phải rồi, cái này làm sao để tẩy đi hoàn toàn? Em thấy nó nhạt dần mỗi ngày một chút.” Nghĩ đến cảnh mình bị anh lừa hôm đó, cô vẫn không khỏi dở khóc dở cười: “Anh đúng là nhạt nhẽo thật.”“Anh lười đến chỗ Nhậm Hàng lấy thuốc tẩy, đến cuối tháng sẽ phai hết thôi.”“Được thôi.” Hạ Ngưỡng không ý kiến gì, còn tốt bụng nói thêm: “Em chấp nhận lời xin lỗi của anh.”Đoạn Tiêu bình thản nhìn cô: “Anh xin lỗi rồi là có thể được tha thứ sao?”“Có lẽ vậy…” Cô nhìn anh không chắc chắn: “Ai cũng đều phải có cơ hội để sửa đổi mà.”“Dù cho là đã xăm thật, em cũng không phớt lờ anh phải không?”Dù ban đầu cô nghĩ rằng đó là hình xăm thật thì cô cũng chỉ giận dỗi đánh anh một cái, như thể cô luôn cam chịu mọi thứ.Anh đối xử với cô ra sao, cô cũng không bận lòng.“Em đối với ai cũng tốt vậy sao?”Hơi thở anh gần đến mức cô có thể cảm nhận được, đường viền quai hàm chìm trong bóng tối, yết hầu của anh khẽ chuyển động.“Người khác bị ốm, em cũng sẽ chăm sóc như tối qua sao? Sáng ra em cũng nấu sẽ cháo cho họ ăn? Đối với mèo của người khác, em cũng tốt như vậy à?”Hạ Ngưỡng bị anh áp sát vào cánh cửa, cô mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh đang đặt trên vai cô, lại như có một sức mạnh vô hình đang bao trùm.Cô không hiểu hết những câu hỏi của anh, ngơ ngác đáp: “Nhưng đối với bạn bè xung quanh, em đều vậy mà, đây chẳng phải là việc gì quá đặc biệt.”“Anh không muốn.”“Anh không muốn giống như bao người khác. Em không thể đối xử với anh và mọi người như nhau.” Đoạn Tiêu cúi đầu, giọng trầm ấm: “Nếu không, anh sẽ không phân biệt được.”“Anh muốn phân biệt điều gì?” Hạ Ngưỡng khó hiểu nhìn anh, bỗng như nghĩ ra điều gì: “Anh phải là… không phải anh lại đang tự đề cao bản thân rồi. Bên cạnh em chẳng ai phiền phức như anh đâu.”Anh khẽ cười, đầu ngón tay lướt nhẹ lên má cô: “Ừhm, anh phiền phức nhất.”Bộ dạng bị mắng mà vẫn lấy làm tự hào.Hạ Ngưỡng cảm thấy thật phí lời, cô giận dỗi gạt tay anh ra, nhưng anh lại thích thú véo nhẹ má cô.Trước khi cô nhăn mũi nổi giận, Đoạn Tiêu thì thầm bên tai cô một câu: “Đèn ngủ người tuyết mà người khác tặng, em cũng sẽ giữ lâu như thế sao?”Lời nói ấy như sét đánh ngang tai, Hạ Ngưỡng sững sờ, mắt chuyển hướng về chiếc đèn trên kệ đầu giường của mình.Anh nhìn thấy thứ đó, nên mới có thái độ khác thường như vậy sao?Hạ Ngưỡng mím chặt môi, một lúc sau mới nói: “Cái đó là lúc chuyển nhà, Miểu Miểu đã mang theo qua đây.”Lời giải thích này thật ra rất thiếu thuyết phục.Giải thích được lý do tại sao nó ở đó, nhưng không giải thích được vì sao cô vẫn giữ nó.Từ khi 18 tuổi đến nay, cô đã có 4 năm để vứt bỏ chiếc đèn người tuyết trong chiếc cốc thủy tinh này.Quả nhiên, Đoạn Tiêu tiếp tục gặng hỏi: “Vậy tại sao em vẫn giữ nó?”“Ở đây em không có phòng chứa đồ, cũng đã lâu em không dọn dẹp phòng. Trước đây nhiều thứ vẫn luôn ở đó, nhưng điều này không có ý nghĩa gì cả.”Anh đổi cách hỏi: “Khi nhận nó, có phải em đã rất thích anh không?”Nghe đến đây, Hạ Ngưỡng siết chặt tay, nhìn anh với ánh mắt nóng bừng: “Anh đang chế giễu em sao? Tại sao em lại thích một người cưỡng ép em chứ?”Lại phải nhắc đến những chuyện này, trách anh vì những việc sai trái đã gây ra trong quá khứ.Mái tóc của Đoạn Tiêu rủ xuống, che một phần đôi mắt dài đen láy, anh mím đôi môi mỏng: “Em đã nói mà, xin lỗi là sẽ được tha thứ.”“Nhưng anh xin lỗi vì điều gì? Anh có cần phải xin lỗi không?” Khóe mắt cô hơi đỏ, rưng rưng: “Hai năm đó chúng ta chỉ là giao dịch. Anh bỏ tiền ra, em cũng đã trả lại cho anh rồi.”“Giữa chúng ta có tình cảm.”“Không có! Đừng lấy một chiếc cốc cũ nát ra làm cớ.” Hạ Ngưỡng khó khăn nói: “Em đã nghiêm túc chia tay với anh, là anh hết lần này đến lần khác ngựa quen đường cũ, chẳng chịu dừng lại… Vừa rồi em còn thấy tin nhắn của anh Chung.”Sắc mặt Đoạn Tiêu lạnh dần: “Anh ta lại tố cáo với em à?”Nghe câu nói vô tình thừa nhận của anh, cô lập tức hiểu ra mọi việc đều có liên quan đến anh.Hạ Ngưỡng trừng mắt nhìn anh: “Anh Chung chỉ hẹn em tối nay đi xem kịch múa thôi!”Nguyên văn lời của Chung Cập Nguy là mấy hôm nay bận rộn, muốn hẹn gặp cô như tối qua, trò chuyện thư giãn một chút.Từ khi bắt đầu sự nghiệp, hiếm khi anh ấy căng thẳng như vậy. Anh ấy có nhắc đến việc gần đây bị cướp mất dự án, còn liên tục bị chèn ép.Về đối thủ cạnh tranh đột ngột xuất hiện này, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.“Em biết em không hiểu về chuyện kinh doanh của các anh, nhưng dường như mỗi lần có việc liên quan đến em, anh đều trở nên không bình thường. Khi thì uy hiếp em, khi thì uy hiếp cả những người bên cạnh em!”Đoạn Tiêu cụp mi, không biện hộ cũng chẳng biết phải biện hộ thế nào.Anh im lặng nhìn giọt nước mắt sắp rơi ở khóe mắt cô, sau đó nhẹ nhàng co ngón tay, khẽ chạm vào khóe mắt ấy.“Không ai nghĩ chúng ta bên nhau là phù hợp, ngay cả em cũng thấy không hợp.” Cô gạt tay anh ra, nhấn mạnh lần nữa: “Em luôn cảm thấy không hợp, anh có thể nghiêm túc lắng nghe những gì em nói được không?”Đoạn Tiêu khẽ nói: “Anh sẽ thay đổi.”“Anh sẽ không thay đổi đâu, em nói với anh bao nhiêu lần rồi.” Hạ Ngưỡng hít sâu một hơi, giọng nói dần bình tĩnh lại: “Dù anh có thay đổi cũng chỉ là giả vờ thôi.”“Vậy em không quan tâm đến anh nữa sao?”“Hả?” Giọng anh dịu lại, vươn tay nâng cằm cô lên, anh tiến sát lại hỏi với vẻ mập mờ: “Hạ Ngưỡng, em không quan tâm đến anh nữa sao?”Kẻ vốn chưa từng cúi đầu thì không nên cúi đầu.Nếu không sẽ dễ dàng đánh lừa tâm trí người khác.Cô không muốn phân tích xem anh đang chơi trò gì nữa, cô muốn quay đầu đi nhưng bị anh ép vào cánh cửa, không thể nhúc nhích.Gương mặt đẹp trai của anh tiến lại gần, Hạ Ngưỡng giận dữ, giãy giụa đá đầu gối vào chân anh: “Anh vừa mới nói là sẽ thay đổi đấy!”Đoạn Tiêu dừng lại, bất ngờ đổi chủ đề: “Mai em vào đoàn, hôm nay chắc rất rảnh.”“Ý anh là gì?”Anh giữ đầu cô tựa vào ngực mình, sau đó đột ngột đấm mạnh lên cửa.Một tiếng “Bụp” vang lên, kèm theo đó là tiếng hét bên ngoài: “Á! Tai tôi!”Đoạn Cận Tình – đang áp sát cửa nghe lén – che miệng hô đau chậm nửa nhịp, vô cùng lúng túng.Cửa bật mở, Hạ Ngưỡng không ngờ lại có người đang nghe lén, mặt cô lộ vẻ ngượng ngùng, nhìn cô ấy lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”“Không sao.” Đoạn Cận Tình nghiến răng, uể oải đáp. “Hai người ở trong lâu như vậy… tớ chỉ lo hai người sẽ đánh nhau thôi.”Đoạn Tiêu buông tay, bất lực liếc cô ấy một cái rồi đẩy Hạ Ngưỡng lên phía trước: “Cho cô mượn cô ấy một ngày.”Câu này anh nói với Đoạn Cận Tình.Hạ Ngưỡng đoán chắc anh biết Đoạn Cận Tình không có nhiều bạn bè, muốn cô đưa cô ấy đi giải khuây, nên do dự hỏi: “Nhưng em biết dẫn cô ấy đi đâu chơi đây?”Lát nữa Đoạn Tiêu phải quay lại công ty, nghe vậy anh nghiêng đầu nhìn cô: “Đi xem kịch múa đi, đi cùng anh Chung ấy.”“…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro