Đăng ký kết hôn...
Tước Nhĩ
2025-03-15 02:55:44
[Ngoại truyện trước và sau khi kết hôn]——Sau khi thanh toán cho phòng khám thú y xong, Hạ Ngưỡng xách lồng mèo lên xe.Cô gọi cho Đoạn Tiêu để kể về chuyện hôm nay mà cứ thấy khá buồn cười.Nguyên nhân là do con Năm Giờ Rưỡi phải lòng một bé mèo hoang giống Dragon Li trong khu chung cư, cứ hễ dắt nó xuống lầu đi dạo là nó lại lẽo đẽo theo người ta.Bé mèo Dragon Li xinh đẹp cao quý kia nào thèm để ý đến nó, huống chi nó còn là một thái giám.Nhưng hôm qua Năm Giờ Rưỡi bị một con chó Samoyed sủa, giống như đang bắt nạt, nó đuổi theo Năm Giờ Rưỡi sủa một lúc lâu, chắc mắng chửi thậm tệ lắm.Kết quả là con mèo Dragon Li vốn chẳng thèm ngó ngàng đến Năm Giờ Rưỡi lại đột nhiên xông lên giúp nó đánh con chó, còn cào rách mặt con Samoyed.Con Dragon Li là thú cưng bị bỏ rơi trong khu chung cư, không thể tìm ra chủ nhân. Ban quản lý tiểu khu đã hỏi ý kiến các chủ hộ, thống nhất xem có nên đuổi nó đi không, nhưng mọi người đều khá bao dung nên thấy không cần làm vậy.Sau trận chiến, chủ nhân của con Samoyed thua cuộc đã tìm tới cửa, yêu cầu Hạ Ngưỡng chịu trách nhiệm về tình trạng thương tích của con chó nhỏ.Con mèo Dragon Li không có chủ.Nhưng con Năm Giờ Rưỡi mà nó bảo vệ thì có chủ.Hạ Ngưỡng vừa tan làm đã nhận được cuộc gọi của dì Vương, cô không nói nên lời.Cô đưa Năm Giờ Rưỡi đi khám sức khỏe, tiện thể thanh toán tiền thuốc men cho con Samoyed kia, lại còn phải chịu áp lực vô hình mà xin lỗi chủ của con chó.Có lẽ vì nghe thấy tên mình được thốt ra từ miệng mẹ, giọng điệu lại có vẻ không vui vẻ gì…Trên ghế phụ, Năm Giờ Rưỡi ngoan ngoãn co ro trong lồng, bất động.“——Anh có nghe em nói không đấy? Con mèo vàng to lớn mà nó thầm thương trộm nhớ đã cho con Samoyed kia một trận.” Hạ Ngưỡng vừa lái xe vừa bực bội lẩm bẩm, “Hồi nãy em xấu hổ với chủ con chó kia gần chết.”“Vậy nuôi con mèo Dragon Li kia luôn đi?”“Em đi tìm con Dragon Li đó mà chẳng thấy đâu, em đoán chắc nó không còn trong tiểu khu nữa. Em còn nghi ngờ là nó sợ Năm Giờ Rưỡi lấy thân báo đáp nên mới bỏ trốn.”Đoạn Tiêu ở đầu dây bên kia bật cười: “Lúc em nói mấy chuyện này thì đừng phấn khích thế được không?”“Em phấn khích ở đâu?” Hạ Ngưỡng nghe giọng anh thờ ơ thì càng giận hơn, “Sao không phải là anh đi giải quyết chuyện này! Chủ con chó kia còn là người nước ngoài, em nói tiếng Anh nhiều đến mức lưỡi cũng líu lại luôn.”“Anh đang làm việc, không nhận được cuộc gọi của dì Vương.”“Làm…” Cô chợt hiểu ra, “Bây giờ cũng đang làm việc sao?”Đoạn Tiêu liếc phóng viên báo Tài chính và Kinh tế đang cúi đầu ghi chép trước mặt: “Ừhm.”“Vậy anh nghe điện thoại của em làm gì?”“Anh nào dám không nghe.” Giọng anh uể oải, “Nghe rồi mà em còn tức giận đến vậy, nếu không nghe để tối nay anh phải ngủ ở phòng làm việc sao?”Hạ Ngưỡng cũng không biết đối diện anh có ai, nghe anh nói những lời chẳng đâu vào đâu thì cúp máy, liếc bản đồ điều hướng: “Không nói nhảm với anh nữa, lát nữa em ở dưới lầu công ty đợi anh.”“Được.”Cuộc gọi kết thúc, Đoạn Tiêu nới lỏng cà vạt, nhấp ngụm nước: “Xin lỗi, là điện thoại của vợ tôi.”“Không sao, là do phía chúng tôi không phối hợp thời gian hợp lý, làm anh lỡ giờ tan làm.” Phóng viên nói với vẻ đồng cảm, sau đó chợt nhận ra, “Ơ… Vợ? Đoạn tổng kết hôn rồi sao?”Tình trạng hôn nhân của người đứng đầu công ty niêm yết thường được công khai, để xác nhận có ký kết thỏa thuận tiền hôn nhân hay không, có tranh chấp tài sản với bạn đời hay không.Dù sao anh cũng nắm quyền một tập đoàn có giá trị thị trường khổng lồ, giá trị con người anh cũng liên quan mật thiết đến thị trường chứng khoán.Đoạn Tiêu gật đầu, ý bảo có thể viết chi tiết này vào: “Mấy ngày nữa sẽ đăng ký kết hôn, tuần sau sẽ tổ chức hôn lễ.”Phóng viên hiếm khi nắm được một tin sốt dẻo, ghi chép lại với vẻ vui mừng: “Chúc mừng Đoạn tổng!”Phỏng vấn xong, trợ lý Thôi gõ cửa và xách lồng mèo vào: “Tổng giám đốc Đoạn, cô Hạ nhờ lễ tân gửi lên ạ.”Đoạn Tiêu nhìn Năm Giờ Rưỡi với vẻ ghét bỏ: “Cô ấy đâu rồi?”“Có người bạn hẹn cô ấy uống cà phê gần đây, cô ấy nói phải muộn một chút mới quay lại.”“Biết rồi, cô tan làm trước đi.”Đồng thời, điện thoại anh cũng nhận được tin nhắn Hạ Ngưỡng gửi đến.【Cấm Tiêu】: Cận Tình đang chụp ảnh bìa tạp chí ở tòa nhà bên cạnh, rủ em qua chơi.【Cấm Tiêu】: Năm Giờ Rưỡi đòi ra ngoài chơi, anh cho nó uống nước nhé.【Cấm Tiêu】: Sao cô gái ở quầy lễ tân công ty không tin đây là mèo của anh thế? Có phải vì anh nuôi nó béo quá rồi không… Dù thế nào đi nữa thì nó đã lên tầng bằng thang máy chủ tịch rồi.Đoạn Tiêu đọc xong, trả lời một chữ “OK”.Vừa thả Năm Giờ Rưỡi ra khỏi lồng, nó đã tự động nhảy lên bàn làm việc, thò cái đầu đầy lông vào cốc uống nước của anh.Đoạn Tiêu đỡ lấy tập tài liệu suýt nữa bị nó làm rơi xuống, anh không chạm vào nó mà đang đánh giá thân hình mập mạp của nó.Hình như nuôi hơi quá cân rồi.Vừa rồi trợ lý Thôi phải dùng hai tay mới xách được lồng vào.Thật ra, năm nay Năm Giờ Rưỡi mới chỉ hơn 4 tuổi.Lần đầu tiên gặp nó ở cửa hàng mèo, vì nó ốm yếu vàng vọt nên không thu hút được ai, chẳng ai vu.ốt ve, chẳng ai mua nó.Dáng người nó bây giờ đã khác xa lúc trước, ngay cả Hạ Ngưỡng cũng không nhận ra nó.…Hai năm trước, vào ngày 5 tháng 5, là sinh nhật của Hạ Ngưỡng.Hạ Ngưỡng tập luyện ở đoàn múa xong thì đã muộn, trước khi về trường, cô ngồi ở quán mì phố Tây khu đại học một lát.Ăn bát mì trường thọ xong, lúc tính tiền, cô đứng ở quầy thu ngân một lúc lâu.Ông chủ thấy cô nhìn về phía nhà bếp thì hắng giọng ho khẽ, nhắc nhở: “Cô bé, 8 tệ.”“Cảm ơn ông chủ.” Quét mã thanh toán xong, Hạ Ngưỡng mới hoàn hồn, mỉm cười, “Mì ngon lắm ạ.”Ông chủ sờ sờ mũi: “Vậy sao? Vậy đến thường xuyên nhé.”Rời khỏi quán mì thì đã 10 giờ rưỡi. Làn gió đêm Hè mát mẻ thoang thoảng mùi ớt bột và thì là từ những quầy thịt nướng, mấy cửa hàng ven đường khác cũng lục tục đóng cửa.Chỉ có một cửa hàng mèo mới mở vẫn còn buôn bán, thời gian đóng cửa là 11 giờ, nhưng có thể thấy bà chủ cũng đang dọn dẹp đồ đạc của mình.Đối diện với cửa ra vào là một cửa sổ sát đất, trong đó có hai vị khách đang vu.ốt ve chơi đùa với mèo. Có lẽ vì cửa hàng mèo này mới bắt đầu kinh doanh nên số lượng mèo không nhiều lắm, chỉ khoảng hai mươi con.Hai cô gái trông có vẻ là sinh viên đại học ở gần đây, đang đi qua đi lại giữa đàn mèo để cho chúng ăn.Trong số đó, mấy con mèo xinh xắn rất được cưng chiều. Chỉ có một chú mèo Anh lông ngắn màu xanh và trắng gầy gò là không được ai coi trọng, nên nó chỉ có thể cuộn tròn trong góc.Giống mèo này đáng lý chỉ cần được ăn no thì sẽ mập mạp, trở nên đáng yêu. Nhưng nhìn qua cả đàn thì nó nhỏ con nhất, nên chắc không giành được thức ăn.Lông con mèo hơi rối, có những mảng màu loang lổ trên cổ, cũng không thuần chủng, trông hệt con khỉ nước, thảo nào chẳng được khách yêu thích.Hạ Ngưỡng trả tiền nửa giờ, vào chơi với nó một lúc, nhân cơ hội cho nó ăn ít thức ăn.Lần đầu tiên có khách hàng chịu gần gũi nó, bé mèo nhỏ cũng tỏ ra hưng phấn.Nhưng cửa hàng mèo sắp đóng cửa, với tình hình kinh tế hiện tại thì cô không thể mua chú mèo này về ký túc xá nuôi. Trước khi đi, cô chỉ có thể nhìn nó bám vào cửa kính, nhìn cô bằng ánh mắt khát khao.Hai vị khách còn lại trong cửa hàng mèo cũng rời đi.Bà chủ tắt đèn, đang định kéo cửa cuốn xuống.Bỗng nhiên, một bóng người cao lớn vững chãi xuất hiện trước cửa hàng.Bà chủ quay đầu, liếc anh một lượt từ trên xuống dưới: “Xin lỗi anh chàng đẹp trai, tiệm đóng cửa rồi.”Đoạn Tiêu chỉ vào chú mèo Anh lông ngắn ở góc cửa kính: “Có bán con mèo này không?”“Anh muốn nó?”“Đúng, bao nhiêu tiền?”Bà chủ báo một con số, không chắc lắm: “2500.”“Được.”Anh lấy ví ra, mới sực nhớ bên trong toàn là thẻ tín dụng quốc tế không quẹt trong nước được, mấy cái thẻ nội địa duy nhất liên kết với ví cũng đã bị quý bà Đoạn khóa hết.Đoạn Tiêu do dự, mân mê những tờ đô la Mỹ mệnh giá 100 đô trong ví.Bà chủ thấy trong ví của anh có hơn chục tờ đô la Mỹ, cũng không phân biệt được thật giả, cười cười: “Chỗ tôi không phải ngân hàng, chỉ nhận Nhân dân tệ.”“…”Sau đó, đợi khoảng mười phút, Lục Gia Trạch mang di động đến trả tiền giúp anh.Lên xe, tiện đường đưa anh về nhà, Lục Gia Trạch nhìn con thú bốn chân trong lồng: “Người anh em, tôi vừa chạy khỏi khách sạn chỉ để mua con khỉ xấu xí này cho cậu sao?”Đoạn Tiêu phản bác bằng vẻ mặt thản nhiên: “Nó là mèo.”“Được được được, mèo.” Lục Gia Trạch khó hiểu, “Cậu rảnh quá hay sao, nuôi mèo con làm gì? Còn mang về Mỹ, qua hải quan phải làm bao nhiêu giấy tờ kiểm tra chứng nhận.”“Phiền thì phiền chút thôi.” Anh đặt tay lên lồng, giọng nói bị màn đêm làm cho mờ nhạt, “Ít nhất thì không phải quay về một mình.”Lúc Hạ Ngưỡng tới đón bọn họ, đã là 6 giờ rưỡi tối.Văn phòng trên tầng cao nhất đèn đuốc sáng trưng, có không ít người vẫn đang bận rộn làm việc. Phúc lợi tăng ca của cấp bậc quản lý ở tập đoàn Đoạn Thị không tồi, nên chẳng ai phàn nàn.Đoạn Tiêu đang dạy dỗ Năm Giờ Rưỡi dám thò chân vào cốc nước của anh, anh dùng khăn tay lau khô cho nó, cau mày: “Nếu không phải nể mặt mẹ của mày, thì thể nào hôm nay mày cũng bị tao quẳng từ đây xuống dưới.”Năm Giờ Rưỡi giả ngu trước lời dọa dẫm “Quẳng từ trên cao xuống” của anh, bị gõ đầu mấy cái, lông mèo bay tứ tung như hoa bồ công anh.Đột nhiên nó quay đầu nhìn về phía cửa.Giây tiếp theo, Hạ Ngưỡng xuất hiện ngoài cửa văn phòng anh, gõ gõ cửa: “Đi thôi, về nhà.”Cửa mở toang, mấy người ở phòng ngoài vẫn nghe được giọng trong phòng chủ tịch, vị Đoạn tổng kia đang phàn nàn với bạn gái——“Nó rửa chân trong cốc nước của anh, anh đánh nó mấy cái thì làm sao?”Giọng bạn gái dịu dàng, đang oán trách: “Anh đừng mạnh tay với nó mãi thế, dạo này nó đang bị rụng lông… Hơn nữa em đã nói với anh rồi, con mèo Dragon Li ở khu chung cư biến mất tăm, với nó thì đây là một kiểu từ chối trá hình. Nói cách khác, Năm Giờ Rưỡi vừa thất tình đấy.”“Em có thể bớt tưởng tượng ra mấy chuyện ma quỷ này được không?”“Đâu phải em tưởng tượng ra, dì Vương cũng nói với em như thế, vốn dĩ anh chẳng hiểu mèo!” Hạ Ngưỡng lên án, “Anh chẳng quan tâm gì đến đời sống tình cảm của nó cả.”Đoạn Tiêu chống hai tay lên đôi lông mày mệt mỏi, xoa xoa mặt, vùi lấp tiếng thở dài trong lòng bàn tay rộng lớn, “Anh chịu thua em rồi.”Mấy thư ký bên cạnh đều mỉm cười chào hỏi hai người, người ở phòng trà nước còn lấy bọn họ làm chủ đề tán gẫu. Hạ Ngưỡng nghe thấy, nhưng vẫn luôn duy trì vẻ mặt thân thiện suốt dọc đường.Trong thời gian đó, Đoạn Tiêu mặt dày mày dạn, trước lúc vào thang máy còn bất chấp mọi người mà hôn cô.Đợi thang máy đóng cửa, cô mới quay đầu lại, đầy tức giận: “Tại sao cứ khăng khăng bắt em lên đây, mấy chục tầng lầu chứ ít đâu. Anh là em bé học mẫu giáo à? Còn cần có người đến đón tan làm.”“Anh đang cứu vãn hình tượng của em.” Đoạn Tiêu nắm tay cô, nhéo nhéo đầu ngón tay cô, “Em quên sáng nay anh đến công ty thế nào rồi à?”Nhắc đến chuyện này, Hạ Ngưỡng hơi chột dạ.Sáng nay Đoạn Tiêu đến công ty với một dấu tay in hằn trên mặt. Nguyên nhân vì cô gặp ác mộng lúc nửa đêm, tỉnh dậy vừa khóc vừa tát anh, còn mắng: “Anh quá đáng lắm!”Lúc đó mới hơn 4 giờ sáng, Đoạn Tiêu còn buồn ngủ mơ màng nên không nghe rõ cô nói gì, còn vô thức hôn lên lòng bàn tay cô.“Sao thế?” Thấy cô thật sự đang khóc, anh mới bật đèn ngủ đầu giường, “Em mơ thấy gì?”Hạ Ngưỡng ấm ức kể lại cơn ác mộng đó: “Mơ thấy em giết anh…”Mới nghe được một nửa mà anh đã thấy hoang đường, rất buồn cười nhưng cố nhịn, đến cuối cùng mới hỏi: “Vậy em có gọi điện không?”“Anh đoán xem.” Cô khóc đến mức mặt mũi đỏ gay, thấy dấu tay in hằn trên má anh thì lực chú ý bị dời, “Giờ phải làm sao, tìm quả trứng gà luộc chườm lên được không?”Giờ này lấy đâu ra trứng gà luộc.Đoạn Tiêu không để ý nhiều, ôm cô vỗ về an ủi rồi ngủ tiếp.Kết quả là cả buổi sáng, dấu tay trên mặt anh vẫn không biến mất.Đợi ở công ty cả ngày, Đoạn Tiêu uể oải cụp mi: “Nếu em không đến đón anh, cả công ty sẽ đồn anh bị bạo lực gia đình mất.”Hạ Ngưỡng thấy dấu tay trên mặt anh đã sắp tan, an ủi: “Sẽ không đâu, nói không chừng bọn họ còn tưởng Giám đốc Đoạn đánh anh.”“Mẹ anh chưa từng đánh vào mặt anh.” Đoạn Tiêu liếc cô u oán, “Sau khi anh trưởng thành, bà ấy chưa từng đánh anh.”Sau khi trưởng thành, anh chỉ bị Hạ Ngưỡng đánh, lần nào cũng nhắm chuẩn và xuống tay thẳng vào gương mặt quý giá của anh. Mỗi lần giáng một bạt tai, đều đủ khiến Đoạn Tiêu phải chườm túi đá nửa tiếng.Hạ Ngưỡng đuối lý: “Xin lỗi mà… Ai bảo anh dọa em trong mơ.”Anh nghe thế thì mỉm cười, một tay còn xách lồng mèo, bèn chồm tới cắn lên má cô: “Có biết lý lẽ không thế?”“Á!” Cô bị đau, đánh lên cánh tay anh, “Sao em lại không biết lý lẽ chứ? Em đã nói rõ nguyên nhân cho anh đấy thôi.”“Muốn gán tội cho ai thì chẳng lo thiếu cớ. Ai dung túng em cái tật đổ oan cho người khác đấy, hửm?”Hạ Ngưỡng ngẩng đầu kiêu ngạo: “Anh chứ ai.”Đoạn Tiêu khịt mũi cười, không phản bác câu này mà kéo cô ra khỏi cửa thang máy.Hôm sau Hạ Ngưỡng dậy hơi muộn, mới sáng sớm đã lầm lì giận dỗi, lúc ăn cháo cũng không thèm nói chuyện với anh.Đoạn Tiêu đặt chìa khóa siêu xe lên bàn: “Đi team building thôi mà? Muộn chút cũng có sao.”“Em đã nói hôm nay phải dậy sớm rồi, tối qua anh còn đùa giỡn đến tận khuya.” Cô ném chìa khóa xe McLaren lại, chọn một chiếc GTR thường thường bậc trung trong hộp đựng chìa khóa, “Trước đây em rất ít khi về công ty họp, ngày team building còn đến muộn, thật sự còn phách lối hơn cả ông chủ.”Anh đón chìa khóa xe bị ném lại, súc miệng bằng nước trà: “Sao cái tính cáu kỉnh lúc thức dậy của em còn tệ hơn anh thế.”Hạ Ngưỡng quay đầu: “Anh nói gì cơ?”“Anh đã nói gì đâu.” Anh giơ tay lên, tỏ ý, “Đi thôi.”Cô nhíu mày, đi thẳng.…Địa điểm team building là ở mấy căn biệt thự do công ty thuê, dựa vào vùng núi ở ngoại ô. Hạ Ngưỡng xem bản đồ, thấy khá gần biệt thự Tây Sơn.Nhưng hôm nay Đoạn Cận Tình bay sang Paris xem show diễn, không có ở nhà.Lúc Đoạn Tiêu đến, cô đang được quản lý dẫn đi chơi cùng mấy đồng nghiệp, đang mò cá dưới sông.Giữa trưa nắng gắt, phơi nắng đến toát mồ hôi.Lễ ký kết hợp đồng được hoàn thành trong phòng làm việc ở lầu hai.Nguyên nhân là do ông chủ của công ty Hạ Ngưỡng muốn di cư, đang vội chuyển nhượng cổ phần.Thật ra triển vọng phát triển của công ty này không tốt lắm, gần như hai năm nay không ký được hợp đồng với người mới nào khá khẩm.Hạ Ngưỡng có giá trị thương mại nhất, nhưng lúc trước ký với họ cũng không ký hợp đồng trọn gói, họ chỉ đại diện cho một phần quyền lợi của cô. Cũng may lúc trước vừa ký thì đã ký hẳn mười năm.Vừa tung cổ phiếu ra, vốn đang bị người ta ép giá.Nhưng không ngờ lại được cậu cả nhà họ Đoạn thu mua, nói muốn mua lại công ty này.Ông chủ Thang nhìn con số định giá công ty trên hợp đồng mà vui mừng khôn xiết, luật sư của hai bên xem xét xong, thấy không có vấn đềKhi đã hoàn tất việc ký hợp đồng, Đoạn Tiêu gọi ông chủ cũ lại: “Ông gọi Hạ Ngưỡng đến đây giúp tôi được không?”Ông chủ Thang nghi vấn trong lòng, nghĩ thầm lẽ nào mình gặp phải cậu ấm nhà giàu vung tiền như rác, tới đây chơi trò quy tắc ngầm.Tuy ông ấy đã chuyển nhượng công ty này, nhưng coi như còn chút lương tâm, hỏi với vẻ cảnh giác: “Anh tìm cô ấy có việc gì không? Anh cũng xem qua quy mô của công ty chúng tôi rồi, mấy vũ đoàn đều sống dở chết dở… Thật ra Hạ Ngưỡng là vũ công nổi tiếng của công ty chúng tôi, trên tay cô ấy còn có mấy hợp đồng đại diện game khá ổn, tiếng tăm không tệ.”Nhấn mạnh giá trị của Hạ Ngưỡng xong, ông chủ Thang chỉ muốn nói với anh rằng: Không dễ động vào cô gái này đâu.Đoạn Tiêu thông minh như thế, vừa nghe đã hiểu ra, cũng hơi bực mình. Không ngờ đã sắp kết hôn rồi mà người trong công ty cô lại không biết cô không phải người độc thân.“Đừng dông dài nữa.” Anh mất kiên nhẫn, nói, “Sáng nay cô ấy chưa tỉnh ngủ, quên mang bình giữ nhiệt theo.”“Hả?”“Hả gì mà hả? Cô ấy là vợ tôi.”Ông chủ Thang bị sốc: “???”Ông chủ Thang sửng sốt không thôi, lúc truyền lời xuống dưới cũng giản lược khá nhiều.Vì vậy, người quản lý của Hạ Ngưỡng cũng bồn chồn, nhận được lệnh “Ông chủ mới muốn gặp riêng Hạ Ngưỡng trong phòng làm việc” thì thấp thỏm gọi cô từ bờ sông về.“Tiểu Hạ à, em ở dưới trướng chị cũng gần hai năm, em biết bình thường chị đối xử tốt với em thế nào mà.”Hạ Ngưỡng lau nước trên tay, trả lời “dạ” với vẻ khó hiểu: “Sao thế chị Băng Băng?”“Không phải là chị không che chở em.” Từ Thụy Băng siết chặt nắm tay, dẫn cô đi về phía khu biệt thự, “Chẳng phải trước đó chị đã nhắc em rằng công ty sắp đổi lãnh đạo cấp cao sao? Hình như hôm nay đổi chủ rồi, ông chủ Thang vừa đi. Ngay cả chị cũng chưa gặp ông chủ mới.”“Vậy chúng ta cùng đi qua đó à?”“Chị nghĩ, một ông chủ lớn gọi riêng một nhân viên nhỏ đã ký hợp đồng như em qua đó thì có thể có ý tốt gì chứ!”Hạ Ngưỡng sửng sốt, nhìn chiếc xe và biển số xe quen thuộc ở cổng lớn, lại liếc thấy người quen thuộc: “Trợ lý Thôi?”Trợ lý Thôi chuyển xe sang hướng khác rồi mới bước xuống cung kính chào hỏi: “Cô Hạ.”“Sao chị lại đến đây?”“Đi cùng Đoạn tổng đến ký hợp đồng, anh ấy đang đợi cô ở thư phòng trên tầng hai.”“Anh ấy đến đây ký hợp đồng?” Hạ Ngưỡng không kịp suy nghĩ kỹ, xoay người lại, nói, “Chị Băng, vậy em lên trước nhé.”Từ Thụy Băng đứng tại chỗ, trợn mắt há mồm: “Quen biết nhau à?”Trợ lý Thôi nhớ tới chuyện dở khóc dở cười xảy ra trong thư phòng vừa rồi, cảm thấy mình có nghĩa vụ phải chứng thực danh phận cho ông chủ: “Họ là vợ chồng.”“…”Hạ Ngưỡng chạy băng băng lên lầu, đẩy cửa thư phòng ra với đầy thắc mắc.Đoạn Tiêu đang tựa lưng vào ghế, chắc hẳn kiểu hợp đồng nhỏ như hôm nay không tốn nhiều sức lực của anh. Thậm chí anh còn chẳng ăn mặc chỉnh tề, gác đôi chân dài lười biếng lên góc bàn, xoay ghế.Cô chớp chớp mắt: “Đoạn tổng?”Đoạn Tiêu đã nghe xưng hô này từ miệng không ít người, nhưng hiếm khi nghe cô gọi anh như thế. Lần nào nghe cũng thấy mới mẻ.Anh gõ ngón tay lên mặt bàn, ra vẻ ta đây: “Vào đi.”Hạ Ngưỡng chưa chắc mình đoán đúng hay không, cô bước đến cạnh bàn làm việc: “Anh mua lại công ty của bọn em thật ư? Tại sao?”Đoạn Tiêu nhìn lên nhìn xuống vết bùn trên gấu váy cô, đưa bình giữ nhiệt bên cạnh qua: “Uống nước.”Cô đang khát, uống ừng ực mấy ngụm trà hoa. Đặt bình xuống, lại chen đến trước mặt anh, giữ chặt chiếc ghế đang xoay lung tung: “Anh trả lời em nhanh lên.”“Vị tiểu thư này, xin đừng quấy rối t.ình d.ục nơi công sở.” Đoạn Tiêu chọc chọc vào eo cô, “Bây giờ anh coi như là ông chủ của em.”Hạ Ngưỡng thấy động tác của anh, ngồi nghiêng người, ý cười dần đậm: “Vậy ông chủ này, đừng ôm em được không?”“Chuyện này không sử dụng quyền lợi của ông chủ, mà sử dụng quyền lợi của chồng em.” Anh bế cô lên đùi, cọ cọ vào má cô, “Sáng nay lúc ra ngoài em đã quên hôn anh.”Hạ Ngưỡng hôn qua loa lên khóe môi anh: “… Anh nhạt nhẽo ghê.”Anh ấn ngón tay vào cằm cô, hơi dùng sức. Hôn một cái thật thỏa thuê, bấy giờ mới nhét cây bút máy vào tay cô.Bút máy ký tên là loại đặt làm riêng, dùng loại mực chống làm giả, chuyên dùng để ký tên.Cô khó hiểu: “Làm gì?”Mở hai văn kiện hợp đồng trên bàn ra cho cô xem. Trong đó có một bản là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, một tuần sau, công ty mà Hạ Ngưỡng đang làm việc sẽ đổi tên thành Công ty quản lý truyền thông Hướng Dương.Hướng Dương, Hướng Ngưỡng.Ký thỏa thuận này rồi thì cô chính là bà chủ của công ty này.Hạ Ngưỡng bật cười: “Anh không làm ông chủ của em nữa à?”“Công ty của em sắp đi đến đường cùng rồi, nếu không ai mua lại thì sẽ bị chia cắt.” Đoạn Tiêu sờ nắn cổ tay cô, áp môi vào sau gáy, “Anh không muốn làm chủ thay em, em tự làm chủ của chính mình đi.”Cô nhìn sang bên cạnh: “Vậy cái toàn tiếng Anh này là gì đây?”“Tự em nằm mơ nói mớ, cứ nói gì mà căn nhà ở Miami, không phải muốn có sao? Mua cho em một trang viên, cuối năm sang đó nghỉ dưỡng.”“…”Nhưng mà, đấy là cơn ác mộng của cô.Hạ Ngưỡng khựng lại, suy nghĩ tại sao anh lại muốn cô ký tên ngay bây giờ, vậy có được tính là tài sản trước hôn nhân của cô không?“Nhưng mà em vẫn rất muốn đi Miami.” Nói rồi, cô lại thận trọng, “Nhất định anh có yêu cầu gì đó.”“Một trong những sính lễ.” Đoạn Tiêu không phủ nhận, đẩy cả hai bản hợp đồng về phía trước rồi chuyển chủ đề, “Vậy khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?”Nói ra thì ngại quá.Hình như cô có hơi lo lắng trước hôn nhân, mấy hôm nay cứ trì hoãn không đến Cục Dân chính.Hơn nữa mấy hôm trước cô bận lưu diễn, thật sự không có thời gian. Hạ Ngưỡng do dự: “Hôm nay em rảnh, nhưng giờ quay về thì không kịp nữa.”Nhà và Cục Dân chính ở hai hướng cách xa nhau, từ đây quay về căn hộ ở trung tâm thành phố rồi lại đến Cục Dân chính, đến giờ người ta tan làm mất rồi.“Về làm gì?” Đoạn Tiêu nói như thể đấy là lẽ dĩ nhiên, “Sổ hộ khẩu của em ở trong xe, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro