Đối đầu – Nhịn...
Tước Nhĩ
2025-03-15 02:55:44
Tiếng chuông cuộc gọi video đến vẫn vang lên trong đêm yên tĩnh, khiến người ta không thể làm ngơ.Đương nhiên, thứ càng không thể làm ngơ chính là câu nói Hạ Ngưỡng vừa buột miệng nói ra——”Không phải tất cả đàn ông đều giống anh.”Đoạn Tiêu đột nhiên bóp chặt má cô, bàn tay còn lại giật phăng chiếc áo khoác trên người cô một cách mạnh bạo và thô lỗ, mấy chiếc cúc áo bị giật đứt rơi xuống sàn nhà.Cô ngoan cố kháng cự đến cùng cũng vô ích, sức lực nhỏ bé giống như kiến muốn lay cây không chỉ khiến lửa giận trong anh bùng lên, mà còn tăng thêm sự hứng thú trong anh.Điện thoại ngừng đổ chuông, sau đó là một loạt thông báo có tin nhắn đến.Nhưng chiếc điện thoại đã bị ném sang bên, không ai để ý tới.Đoạn Tiêu phủ môi lên vành tai cô li.ếm cắn, vòng tay mạnh mẽ như gông cùm xiềng xích không cho cô có cơ hội thở d.ốc, tay anh bóp eo sườn khiến cô đau nhức.Anh cất giọng xấc xược: “Anh thế nào? Em nghĩ cậu ta không muốn ngủ với em à?”Hạ Ngưỡng chỉ cảm thấy dây thần kinh lý trí bị đứt đoạn, rõ ràng biết mình không thể chống đối nhưng cô vẫn bị kích động mà nói năng lỗ mãng: “Bản thân anh có suy nghĩ ghê tởm thì thôi đi, lại còn dùng suy nghĩ ghê tởm đó phỏng đoán người khác!”Anh cười lạnh: “Cho nên em rất thích kiểu người như vậy?”Cô trả lời ngay tức thì: “Dù sao cũng không thích kiểu người như anh!”Tóc cô rối tung, vài sợi vướng vào cánh tay anh. Chiếc áo trễ vai bên trong bị kéo lệch, để lộ quá nửa bờ vai trắng nõn tròn trịa.Gương mặt kiều diễm đầy quyến rũ ửng hồng vì tức giận, đôi mắt long lanh ngấn lệ.Vòng eo cô nhỏ nhắn chỉ vừa đủ anh nắm trọn trong một bàn tay, chỗ nào trên tấm thân cũng mềm mại yếu đuối. Vậy mà lại có thể đứng đối đầu gay gắt với người đàn ông cao lớn.Đoạn Tiêu im lặng vài giây, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm đầy nguy hiểm, như đang nhìn thẳng vào con mồi bị cắn vào mạch máu ở cổ: “Anh cho em cơ hội nói lại một lần nữa.”Ký ức về những lần từng chọc giận anh ùa về.Hạ Ngưỡng mím chặt môi, không nói nửa lời.Lòng bàn tay hết thuốc tê cũng bắt đầu đau nhức, chỗ bị kim chỉ xuyên qua đau tới mức khóe mắt cô dần ướt nhòe, hàm răng run rẩy.Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này anh thậm chí còn không thèm xem thử ai gọi đến mà thẳng tay hất điện thoại vào tường.Một chiếc cà vạt được buộc từ phía sau đầu cô vòng ra trước, phần thừa bị nhét vào miệng cô.“Không nói hả?” Đồng tử anh đỏ đậm, anh siết chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô, “Vậy đừng nói gì nữa.”Chiếc cà vạt được cởi ra lúc 2 giờ 30 sáng, ga giường ướt đẫm dính nhớp bị lột ra.Cô cuộn tròn trong chăn, chỉ có đầu ngón tay tự do mân mê lớp vỏ chăn. Đôi mắt cô mở to thanh tỉnh nhìn vào bóng tối.Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài.Thành thị ồn ào tấp nập bị tiếng ồn trắng của đêm khuya bao trùm, sương mù bao phủ trung tâm thành phố. Những giọt mưa gõ vào cửa sổ sát đất, trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá cay nồng.Hạ Ngưỡng mặc chiếc áo phông nam rộng thùng thình, che phủ cặp đùi đầy dấu răng và vết cắn, mà không hề hay biết cô quyến rũ đến nhường nào.Mái tóc dài thẳng mượt buông xõa trước ngực, mí mắt sưng húp, xương quai xanh và ngực vẫn còn hơi đau.Lúc đặt chân xuống thảm, chân cô mềm nhũn suýt ngã, nhưng không phát ra dù chỉ một tiếng động.Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ra ngoài, hư ảo mờ mịt như một bóng ma có thể biến mất bất cứ lúc nào.Hạ Ngưỡng đi chân trần trên sàn nhà có hệ thống sưởi rồi ngồi xổm trước tủ dưới tivi ngoài phòng khách, lôi hộp y tế gia đình ra.Dưới ánh sáng yếu ớt trong đêm cô tìm thấy vỉ thuốc giảm đau màu cam trắng. Cô nuốt liền hai viên, uống nước vội vàng nên khiến cổ họng đau nhức vì bị sặc.Hạ Ngưỡng che miệng, vùi mặt vào cánh tay ho khan vài tiếng. Tấm lưng mảnh mai co lại như một quả bóng nhỏ, gần như ho đến mức kiệt sức mà quỳ sụp xuống sàn.Ngẩng đầu lên, cô thấy Đoạn Tiêu đang dựa vào khung cửa nhìn mình.Dưới màn đêm tĩnh mịch, chỉ có màn hình trên đỉnh trung tâm thương mại là còn sáng đèn.Anh có bờ vai rộng và đôi chân dài, hình dáng hung dữ khuất trong cảnh tranh tối tranh sáng. Chỉ thấy hình dáng, không rõ biểu cảm trên mặt.Nhất là khi không lên tiếng, càng khó đoán được tâm tình bất định của anh.“Em không chạy.” Giọng cô khàn đặc khi nói, âm sắc run rẩy như sắp khóc. Cô nói thêm một câu thừa thãi: “Ngoài trời đang mưa.”Hai kẻ cứng đầu, cuối cùng kẻ yếu thế hơn phải chịu thua.Hôm sau Hạ Ngưỡng không đi thi, bài thi diễn ra vào buổi sáng. Cô ngủ thẳng tới chiều mới tỉnh, điện thoại bị rơi hỏng nên không nhận được tin nhắn.Lúc thức dậy, chỉ có dì Vương đến hầm canh cho cô đang bận rộn trong bếp.“Cô Hạ, A Tiêu nói cô bị thương ở tay, tôi có hỏi chuyên gia dinh dưỡng rồi… món canh này rất tốt cho cơ thể của cô.”Hạ Ngưỡng gật đầu, quay lại phòng tắm rửa mặt.Trước lúc ra khỏi phòng, cô vô thức mở tủ quần áo, thật ra đa số quần áo của cô đã dọn đi. Nhưng đến cuối năm, mấy nhân viên sale của các thương hiệu xa xỉ lại gửi đồ mới đến, có cả đồ nữ.Đoạn Tiêu là khách hàng VIC quan trọng của nhiều thương hiệu cao cấp, chưa bao giờ phải lo lắng về việc sở hữu những mẫu trang phục mới nhất.Cô chọn mặc bộ đồ kín đáo nhất, ra ngoài ngồi vào bàn ăn thì nhìn thấy một chiếc điện thoại mới.Que chọc sim và sim điện thoại cũ của cô đều ở bên cạnh.Kích thước điện thoại nhỏ hơn một chút, từ Pro Max thành Pro. Nhưng thuận tiện hơn cho Hạ Ngưỡng khi bây giờ cô chỉ có thể dùng một tay.Thường những lúc dì Vương đến nấu ăn là do Đoạn Tiêu bận, hoặc hai người đang chiến tranh lạnh.Dì Vương do dự mở lời: “Có phải lại cãi nhau với A Tiêu không? Tính cậu ấy hơi tệ, cả Đoạn tổng cũng không quản lý được, cứ hễ hai mẹ con gặp nhau ở nhà là gà bay chó sủa.”Hạ Ngưỡng cúi đầu uống canh, không nói một lời.“Mỗi lần Đoạn tổng ném đồ vào người cậu ấy để trút giận, mối quan hệ ngày một căng thẳng hơn … Bọn họ đều là những người có tính cách nóng nảy không ai có thể kiểm soát được.” Dì Vương thở dài, nói thêm, “Yo, thật ra nhiều lúc chỉ cần chiều theo đứa trẻ này một chút là được rồi, cậu ấy cũng đâu phải đứa trẻ hư hỏng gì.”“Cháu biết.”Cuối cùng cô cũng lên tiếng.Biết quy tắc này nhưng vẫn cãi nhau. Chỉ có thể nói là chuyện không thể nhượng bộ, vậy thì không còn gì để nói.“Tại sao cháu phải chiều theo anh ấy mà không phải anh ấy chiều theo cháu?” Đột nhiên Hạ Ngưỡng lại lên tiếng, “Anh ấy muốn gì được nấy, tại sao mọi người còn giúp anh ấy bắt nạt cháu?”Dì Vương sững người, vẻ mặt hơi lúng túng.Hạ Ngưỡng thản nhiên: “Bởi vì dì cũng biết cháu là người được anh ấy bao nuôi, nên mỗi ngày đều phải tươi cười mềm mỏng với anh ấy.”“… Không phải ý đó.”Nhưng dì Vương không có lý lẽ để phản bác.Bà ấy cũng giống chú Thành ở nhà họ Đoạn, giấu Đoạn phu nhân đến đây làm việc, lĩnh hai đầu lương.Hai người họ đã ở bên nhau gần hai năm, nhưng dường như vẫn còn che giấu. Người nhà không biết dì Vương đã tới trường đưa đồ cho cô mấy lần, hình như mấy bạn học chung cũng không biết chuyện.Không phải chỉ có đàn ông lớn tuổi mới nuôi ‘chim hoàng yến’.Những thiếu gia nhà giàu cũng thích nuôi tình nhân, có người còn nuôi hẳn mấy cô.Dì Vương đã làm việc rất nhiều năm, lại luôn làm việc cho giới nhà giàu, có kiểu người nào chưa từng gặp.Bình thường không thấy Hạ Ngưỡng cáu kỉnh, chả biết sao hôm nay lại bướng bỉnh như vậy.Trước lúc về trường, Hạ Ngưỡng đặt tấm thẻ ngân hàng lên bàn. Dì Vương tưởng cô quên mang theo nên vội vàng đuổi đến cửa thang máy.Cô nói: “Là của anh ấy.”“Đồ quan trọng như vậy, cháu đưa tận tay cho cậu ấy thì tốt hơn.” Dì Vương khó xử, “Nhỡ đâu cậu ấy về lại…”Hạ Ngưỡng hơi mệt mỏi, cô ấn phím tầng thang máy, nói khẽ lúc cửa thang máy đóng lại: “Cháu không muốn nói chuyện với anh ấy nữa.”Sau khi thi xong môn cuối cùng, mọi người trong ký túc xá đều đang thu dọn đồ đạc.Kỳ nghỉ Đông đúng dịp Tết âm lịch, vé xe đã bán hết từ sớm. Hai người bạn cùng phòng mua vé sớm, họ không phải người địa phương nên đã rời đi trước lúc Hạ Ngưỡng trở về.Khi cô đẩy cửa bước vào, chỉ còn mỗi Trang Tĩnh đang kéo khóa vali, thấy cô về cô ấy hơi lo lắng: “Sao hôm nay cậu không đi thi?”“Cậu không biết đâu, hôm nay bà chị Diệp Nghiên Nghiên phụ coi thi đó!” Trang Tĩnh vừa nhắc tới chuyện này đã muốn cạn lời.“Chính là người lần trước cạnh tranh với cậu để tham gia giải Hoa Sen đó, vốn dĩ không ai nói gì, chị ta lại vô duyên vô cớ nói cậu ‘không tôn trọng thầy cô, cố tình bỏ thi’… Sau đó tâm trạng giảng viên không vui, nói để cậu thi lại vào học kỳ sau.”Hạ Ngưỡng gật đầu: “Nên vậy.”Trang Tĩnh thấy cô ủ rũ thì lo lắng: “Cậu sao vậy, sao giọng nhỏ thế, bị cảm à? Tối qua cậu ở chỗ Đoạn Tiêu hửm?”“Ừ.”“Vậy thì tốt, tớ còn tưởng cậu gặp chuyện gì.” Trang Tĩnh thu dọn đồ đạc xong, cười hì hì tạm biệt cô, “Tớ đi đây bảo bối! Chúc mừng năm mới, năm sau gặp lại nhé.”Hạ Ngưỡng mỉm cười: “Thượng lộ bình an.”Ký túc xá trở lại vẻ yên tĩnh, cô ngồi ngây người một lúc cũng không vội thu dọn đồ đạc. Đã xác định sẽ đi thực tập nghỉ Đông ở đoàn múa thành phố rồi, nhưng không được cung cấp chỗ ở.Ôn Vân Miểu là học sinh cấp ba, kỳ nghỉ Đông ít ỏi đến đáng thương, chỉ vài hôm nữa cô ấy đã phải quay lại trường.Hạ Ngưỡng lại không muốn về nhà cô Hai, chắc về ngoại ô Kinh Châu ăn Tết với em gái xong thì quay lại đoàn múa.Trước đó cô đã xem thử mấy căn nhà, nhưng danh sách nhà đã lưu không được đồng bộ sang điện thoại mới, chỉ có thể xem lại từ đầu.Cô dùng wifi trường tải một ứng dụng thuê nhà rồi lên đó tìm kiếm.Ngoài hành lang vang tiếng động, cánh cửa hé mở bị đẩy ra, là Đàm Thư Ngưng: “Hạ Ngưỡng? Em vẫn chưa đi à?”Đêm mùa Đông trời nhanh tối, Hạ Ngưỡng bật đèn lên: “Đàn chị?”“Không phải khoa mình đã nghỉ Đông rồi à? Cả tòa nhà sắp không còn ai.” Nói đến đây, Đàm Thư Ngưng lại tám chuyện, “Sao sáng nay em không đi thi?”“Chị cũng biết à.” Hạ Ngưỡng ngập ngừng, nói, “Em ngủ quên.”“Không ai trong ký túc xá gọi em ư? Thôi, kỳ sau thi lại vậy.” Đàm Thư Ngưng nhìn vali của cô, “Em còn chưa đi sao? Mau thu dọn đồ đạc đi.”“Không vội, lát nữa em tới khách sạn ở.”“Tại sao? Không phải em với Đoạn Tiêu———” Đàm Thư Ngưng dừng hai giây, nhìn biểu cảm của cô rồi nói tiếp, “Chị cũng nghe người ta nói, hai người đang cặp kè hả?”Tác hại của việc bị anh công khai đã xuất hiện.Mọi người đều nhận định rằng hai người là một cặp.Hạ Ngưỡng nói qua loa: “Chuyện tình cảm đổi thay trong chớp mắt. Giờ em đang cần tìm nhà gấp.”“Thế à… Nếu giờ em không vội về quê ăn Tết, chị có thể cho em mượn căn phòng chị thuê.”“Thật ạ?”“Để chị cho em xem ảnh nhà chị, chị đang ở ghép với một chị đã đi làm. Chị chỉ có một phòng đơn, rất ít đồ đạc nhưng vẫn còn chăn bông, em xách vali tới ở luôn là được. Nhưng hơi chật chội lại xa trường một chút, được cái gần chỗ chị đang làm việc.”Đàm Thư Ngưng đang thực tập bên ngoài, vẫn luôn thuê nhà ở. Chị ấy là dân bản xứ nên tất nhiên thời gian này không cần dùng đến.Dù sao cũng để trống, chi bằng chuyển qua cho Hạ Ngưỡng.Nhưng chị ấy cũng chỉ có thể cho Hạ Ngưỡng ở tạm một tuần.Nghỉ Đông hai tháng, sau Tết chị ấy phải quay lại thực tập tiếp.Đàm Thư Ngưng đưa chìa khóa cho cô: “Ở khách sạn đắt lắm, cuối năm cái gì cũng tăng giá. Em giúp chị chia tiền thuê nhà một tuần là được, cứ từ từ tìm nhà.”Xem như đã giải quyết được vấn đề cấp bách, Hạ Ngưỡng nhận lấy, nói: “Cảm ơn đàn chị, lát nữa em chuyển tiền cho chị.”Đàm Thư Ngưng nhìn thoáng qua bàn tay đang bất tiện của cô, hơi do dự: “Được rồi, chị đi trước đây, bố mẹ chị đang đợi dưới lầu.”“Vâng.”Hạ Ngưỡng thở phào nhẹ nhõm, có chút xúc động trước vận may ít ỏi của mình. Tay cô còn bị thương nên di chuyển vali hơi khó.Vất vả lắm mới xách đồ ra khỏi lầu ký túc xá, khi đi về phía cổng trường điện thoại reo lên mấy tiếng.【Năm nhất đại học ngành Tài Chính lớp 3, Lâm Vọng】: Hình ảnh jpg.【Năm nhất đại học ngành Tài Chính lớp 3, Lâm Vọng】: Hôm nay về trường chơi bóng, đột nhiên thấy một mỹ nữ đáng thương chỉ có một tay, xin hỏi, có cần hiệp sĩ Tiểu Lâm giúp đỡ không?Điện thoại mới, tin nhắn trước đó không được đồng bộ. Hạ Ngưỡng mở bức hình cậu ta gửi, chính là bóng lưng của cô.Cô bật cười, quay người lại: “Sao em còn ở trường?”Lâm Vọng mặc trang phục bóng chày, cầm gậy bóng chày trên tay chạy đến trước mặt cô: “Ngày mai là sinh nhật em, em muốn mừng sinh nhật với bạn bè xong mới về nhà.”Cậu ta cầm giúp túi xách trong tay cô, giúp cô kéo vali về phía trước: “Đàn chị… Tay chị bị khâu à?”“Ừ.”Hạ Ngưỡng luôn cảm thấy, mỗi khi nhắc đến chuyện này lại thấy đau.“Tối qua em thấy vết thương trên tay chị quá sâu, nhất định phải xử lý cẩn thận.” Lâm Vọng do dự, “Nhưng em thấy, hình như đàn anh hơi tức giận khi chị ở đồn cảnh sát. Em sợ anh ấy không quan tâm việc chị đang bị thương.”Ngón tay đang cầm điện thoại của cô siết chặt: “Không có, anh ấy đưa chị đến bệnh viện rồi.”“Vậy thì tốt rồi, vậy tại sao chị không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của em?”Hạ Ngưỡng thản nhiên: “Khi đó đã về đến nhà, không tiện nhận video call của em. Sau đó…chị đi ngủ sớm.”“Không phải vì đàn anh tức giận à?” Lâm Vọng dừng bước, hỏi cô, “Đàn anh tức giận, đúng chứ?”Cô sững người: “Em biết anh ấy sẽ giận, sao còn gọi điện đến?”“Vì em thấy rất kỳ lạ.” Lâm Vọng nói thẳng, “Sao anh ta lại sợ em tới vậy?”Hạ Ngưỡng thấy gán từ này cho Đoạn Tiêu thì thật buồn cười: “Sợ? Em nghĩ nhiều rồi.”“Đàn chị, em không nghĩ nhiều. Đàn anh sợ em thật. Anh ấy sợ em đến gần chị, sợ chị sẽ chấp nhận em.” Lâm Vọng nói nghiêm túc, “Một cô gái ưu tú được người khác theo đuổi là chuyện rất bình thường. Sao anh ấy lại xem tất cả người khác giới bên cạnh chị như kẻ thù thế? Anh ấy không tự tin về mối quan hệ giữa hai người nên mới hành động như vậy.”Không đợi Hạ Ngưỡng tìm cớ, Lâm Vọng đã nói tiếp: “Còn chị thì sao? Tại sao luôn phải sợ anh ấy, tại sao luôn sợ chọc giận anh ấy, chị có đang yêu đương thật không đấy?”“Trước đây em có lướt xem thử những lời bàn tán về hai người trong nhóm chat trường, em nhớ hồi trước chị đã nói với em rằng số tiền kia không phải của chị.”Lâm Vọng nhìn sắc mặt cô, dè dặt hỏi: “Chị với anh ấy có dính dáng chuyện tiền bạc à…”Cậu ta nói đến đây thì đã rất thất lễ rồi.Lời chưa nói ra đã dừng lại đúng lúc, đôi bên đều hiểu rõ trong lòng.Sắc mặt Hạ Ngưỡng thản nhiên, cô vẫn rất bình tĩnh khi bị vạch trần lớp mặt nạ xấu xí cuối cùng trong mối quan hệ giữa hai người. Có lẽ vì để chuyển ra khỏi nhà Đoạn Tiêu cô đã phải tốn rất nhiều sức lực.“Có nhiều lúc, tôi ghét những đổi thay trong cuộc đời mình. Tôi từng nghĩ rằng mình có thể thỏa hiệp với một số bất công.” Hạ Ngưỡng mỉm cười, nói chậm rãi, “Nhưng hình như vẫn không chịu đựng được.”Lâm Vọng không hiểu, nhưng dưới ánh đèn đường cậu ta mơ hồ thấy được vết đỏ bị tóc che khuất trên cổ cô, hệt như dấu ngón tay bóp vào.Tim cậu giật thót.Taxi đã chờ sẵn ở cửa, Lâm Vọng giúp cô bỏ vali lên xe.Hạ Ngưỡng cầm túi xách của mình, bình tĩnh nói: “Chị đi đây, cảm ơn em đã giúp đỡ.”“Đàn chị!” Lâm Vọng chặn cửa xe, cười với cô, “Ngày mai chị cũng ở Kinh Châu đúng không, đến dự tiệc sinh nhật của em được chứ?”“Gửi địa chỉ cho chị nhé.”Dù cô không chắc mình sẽ đến, nhưng vẫn tặng quà được.Trên sàn đấu đã đổi hai lượt võ sĩ, tối nay mấy võ sĩ quyền anh thấy cậu ấm Đoạn trên sàn đấu thì đều có hơi không cam lòng khi phải lên chịu đòn.Đoạn Tiêu c.ởi trần, mồ hôi trên lưng và cơ bắp đang chảy xuống theo những đường cong trên cơ thể thon gầy. Khuỷu tay và mắt cá chân có vết máu do bị trầy xước, vài chỗ bầm tím trên vai.Khăn ướt lau máu bị ném vào thùng gỗ, nhuộm đỏ một vùng.Anh súc miệng, cắn mở bao tay trên tay, quấn băng trắng qua loa, rồi nhìn xuống phía dưới với vẻ mặt vô cảm: “Người tiếp theo.”Không ai nhúc nhích, mấy võ sĩ đều nhìn nhau, không muốn lên chịu trận. Đánh mạnh thì sợ có chuyện, lại e ngại anh sẽ ra tay thật.Nhưng đánh nhẹ thì không giữ nổi bát cơm này.“Chơi tay không.” Lục Gia Trạch đang xem dưới võ đài, ném vỏ trái cây trong tay đi, “A Tiêu muốn đánh Muay Thái à?”Huấn luyện viên đứng cạnh nhỏ giọng: “Tối nay cậu ấy lạ quá, cứ đánh tiếp thế này thì phải vào viện mất, hay anh khuyên cậu ấy chút đi?”Lục Gia Trạch không biết nên khuyên thế nào.Bình thường họ tập quyền anh cho vui, đàn ông mà, chủ yếu để có chỗ giải tỏa.Nhưng giải tỏa thì giải tỏa, tổn hại sức khoẻ thì không được.Anh ấy đang loay hoay không biết tìm chủ đề gì để nói thì điện thoại của Đoạn Tiêu đổ chuông, màn hình hiện tên Hạ Ngưỡng.Lục Gia Trạch gọi lớn bảo dừng lại: “Cậu nghe điện thoại đi, là cô em Hạ Ngưỡng nhà cậu đấy.”Đoạn Tiêu liếc nhìn di động, không nhấc máy ngay nhưng cũng không có ý định đánh tiếp. Anh chậm rãi lau mồ hôi, khoác áo hoodie rồi bước xuống sàn đấu.Chuông điện thoại vẫn reo, đến lúc anh mặc quần áo xong thì tắt hẳn.Anh cầm điện thoại, vừa bước ra ngoài vừa nhấn gọi lại, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.“Em sẽ không quay về. Anh nói với dì Vương đừng gọi điện cho em nữa.” Hạ Ngưỡng đứng ngoài ban công, giọng nói lẫn vào tiếng gió nghe có vẻ hơi yếu ớt, “Em để thẻ trên bàn, mật khẩu là sinh nhật anh, em trả hết tiền nợ cho anh đấy.”Đoạn Tiêu cụp mắt, vài sợi tóc rối khẽ chạm vào xương mày lạnh lẽo của anh. Anh cười khẩy: “Em tưởng trả tiền cho anh là chúng ta chẳng nợ nần gì nhau nữa?”Cô không lên tiếng.Anh lấy hộp thuốc lá ra, dùng răng cắn một điếu, mí mắt hơi cụp xuống: “Hạ Ngưỡng, em thích chơi tới phải không?”“Em không chơi, em cũng không muốn chơi với anh nữa.”“Đoạn Tiêu, lần này anh còn muốn dùng gì để uy hiếp em?” Giọng cô bình tĩnh như đang kể chuyện của người khác, vẻ mặt thản nhiên, “Hai năm rồi, anh còn muốn đi tìm tay nhiếp ảnh kia để minh oan cho La Lương Sâm sao?”Hai năm rồi.Tằng Tường vốn là một nhiếp ảnh gia tự do, đã cao chạy xa bay từ lâu.Trong mắt Đoạn Tiêu hiện lên vẻ lạnh lùng vô cảm: “Em vẫn luôn đợi ngày này, đúng không?”“Phải.” Cô mím môi, “Anh biết thì tốt.”Cuộc gọi bị ngắt ngang không thương tiếc. Anh bước ra khỏi câu lạc bộ quyền anh, lấy chìa khóa xe ra, vừa ngẩng đầu đã thấy có người trước mặt.Lâm Vọng hỏi thăm mấy ông anh mới biết Đoạn Tiêu đang chơi ở đây.Ôm cây đợi thỏ một hồi, quả nhiên đã tóm được.“Đàn anh, không phải anh định đi tìm chị ấy đấy chứ?”Đoạn Tiêu ngậm điếu thuốc, lời ra khỏi miệng không rõ ràng, lại chẳng thèm liếc nhìn người kia một cái: “Liên quan gì đến cậu.”Anh vừa quay lưng, Lâm Vọng đã nhanh tay cầm gậy bóng chày vụt tới: “Đoạn Tiêu, anh hành xử giống con người được không?”Đoạn Tiêu bị đánh vào sau gáy, loạng choạng vài bước, chống tay lên đầu xe. Như thể thấy chuyện này thú vị lắm, chẳng những anh không tức giận mà còn bật cười, tỉnh táo lại.Anh túm cổ áo Lâm Vọng, hung hăng đấm thẳng vào mặt cậu ta: “Tôi nhịn cậu lâu lắm rồi.”“Con mẹ nhà cậu, bớt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ của tôi đi.”————Bổ sung một ngoại truyện sau hôn nhân:Hôm giao thừa, nhóm của Hứa Nghê hẹn nhau ra ngoại thành bắn pháo hoa, mua mấy xe để bắn cho đã. Bọn họ gửi tin nhắn vào nhóm chat.【Hứa Nghê】: Hai vợ chồng cậu tới trước 8 giờ là được rồi, hôm nay tớ rảnh, đi chuẩn bị trước với A Kỳ và mấy đứa kia.Hạ Ngưỡng vẫn chưa được nghỉ Đông, nhưng cũng áng chừng thời gian, nói mình có thể đến.4 giờ rưỡi chiều, trời mùa Đông ở Kinh Châu đã tối sầm.Ôn Vân Miểu được nghỉ nên về nhà nghỉ lễ, đang chải lông cho con mèo là lúc năm giờ rưỡi, miệng lẩm bẩm “Năm mới sờ đầu mèo, vạn sự không cần lo. Năm mới sờ lưng mèo, đại phúc lại đại quý. Năm mới sờ đuôi mèo, thuận buồm xuôi gió.”“Công việc của em không thuận lợi ư?” Hạ Ngưỡng nghe mà thấy thú vị, “Coi nó như bùa may mắn?”Ôn Vân Miểu lắc đầu: “Khá thuận lợi, em chỉ muốn lấy hên thôi. Sao chị chưa đi chơi?”Hạ Ngưỡng chỉ vào điện thoại, bất đắc dĩ nói: “Đoạn Tiêu vẫn chưa xong việc, chị đoán anh ấy sẽ nổi giận.”Ôn Vân Miểu nhíu mày: “Mắc gì anh ấy nổi giận?”Hạ Ngưỡng cười: “Vì anh ấy không nói lý lẽ.”“…”Hai mươi phút sau, Hạ Ngưỡng đến công ty tìm anh. Thư ký cho cô biết bọn họ đang họp tăng ca, cô ngồi ở vị trí bàn làm việc của văn phòng Tổng giám đốc, lắc lư trên chiếc ghế xoay của anh với vẻ chán chường.Cửa mở, bước chân mạnh mẽ tiến vào. Rồi người đàn ông dừng bước khi nhìn thấy cô.Trợ lý đang nơm nớp lo sợ đằng sau cũng thấy cô, lại thở phào nhẹ nhõm: “Đoạn tổng, mười phút sau chúng tôi sẽ đến báo cáo tiến độ.”Cửa đóng lại, rèm cửa sổ cũng được kéo xuống.Hạ Ngưỡng chống cằm lên bàn làm việc: “Đoạn tổng, bận lắm hử?”Đoạn Tiêu không ừ hử gì, chỉ cởi cúc áo vest rồi nới lỏng cà vạt, ngồi đối diện cô: “Đã bảo em đi trước rồi mà?”“Nếu em đi, chắc anh sẽ ở đây hờn dỗi một mình mất.” Hạ Ngưỡng đẩy đĩa hoa quả đã gọt sẵn về phía anh, “Làm việc chăm chỉ vào, chúng ta đến trước 12 giờ cũng được, dù sao cũng đã hứa là sẽ đón giao thừa.”Anh xem trọng ngày lễ, xem trọng mỗi buổi hẹn hò với cô, là một người khá chú trọng nghi thức. Nếu bỏ lỡ khoảnh khắc đón giao thừa cùng cô, chưa biết chừng anh sẽ ghim chuyện này suốt cả năm sau.Đoạn Tiêu tiến tới ôm cô, để cô ngồi trên đùi mình, cọ nhẹ đôi môi mỏng vào gò má cô: “Muốn anh làm việc chăm chỉ thì em không nên đến.”Hạ Ngưỡng bị anh xoa đầu thì chun mũi: “Gì anh cũng nói được hết á.”Áng chừng thời gian, cũng đoán được họ sẽ không kịp đến lúc pháo hoa rực rỡ nhất.Đoạn Tiêu đặt cằm lên xương bả vai cô, nhặt một quả cherry vừa ăn, vừa nói: “Pháo hoa có gì đẹp đâu, anh bắn cho em xem suốt còn gì?”Hạ Ngưỡng bị anh dạy hư, mới giây lát đã nghĩ lệch lạc: “Anh bi.ến th.ái thật í.”Đầu óc anh nảy số nhanh hơn, chốc lát đã hiểu ra, nhìn cô cười ẩn ý.Bấy giờ Hạ Ngưỡng mới biết mình nghĩ nhiều, đỏ mặt che mắt anh: “… Thôi được rồi, anh đừng nói nữa.”Sao nửa đêm, anh lại đi họp.Đúng lúc trong nhóm chat gửi video pháo hoa lên, chuyện trò ríu rít.【Lục Gia Trạch】: Tôi không hiểu, A Tiêu không đến, sao vợ A Tiêu cũng không đến?【Tiêu】: Phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Cậu không có vợ thì không hiểu được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro