Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Đưa ô – Không p...

Tước Nhĩ

2025-03-15 02:55:44

Một tuần sau khi trở lại trường, một người bạn cùng lớp cấp ba đã lâu không gặp đột nhiên liên lạc với Hạ Ngưỡng, đó là lớp trưởng lớp 12/1: Thiệu Kỳ Dục.Cậu ấy học Kiến trúc, học kỳ sau sẽ chuyển tới Đại học Kinh Châu để trao đổi trong ba tháng, nên muốn đến tham quan khuôn viên trường trước.Thiệu Kỳ Dục đang học ở trường đại học Nhân Dân, dù học chung một thành phố nhưng rất ít khi đến đây để chơi. Sau khi lục lọi danh sách bạn bè, cuối cùng cậu ấy chọn Hạ Ngưỡng – người có mối quan hệ khá tốt với cậu ấy hồi cấp ba.Hạ Ngưỡng cũng không liên lạc nhiều với các bạn học ban văn hóa hồi cấp ba.Vì cô đã là học sinh khối Nghệ thuật từ lúc cấp hai, không ăn ở hay học chung với những bạn thi tốt nghiệp và thi đại học, tất nhiên sẽ không thân thiết với họ.Huống hồ hồi đó sau khi thi Nghệ thuật xong, cô đã về lại trường chi nhánh để học tiếp các môn Văn hóa.Nhưng Thiệu Kỳ Dục chủ động tìm cô, cậu ấy là một trong số ít những bạn học mà cô thường tiếp xúc khi đó.Trước đây, lúc là học sinh mới đến thì Hạ Ngưỡng đã được lớp trưởng quan tâm chăm sóc nên cô không có lý do gì để từ chối.Tan học, Hạ Ngưỡng vội vã đi đến cổng nhà ăn số ba nơi đã hẹn trước.Thiệu Kỳ Dục mặc áo kẻ caro và quần jean, nhìn thấy cô chạy tới thì mỉm cười nhắc nhở: “Đi chậm thôi, trời vừa mưa xong, đường trơn đấy.”“Xin lỗi, giảng viên của tôi cho kiểm tra đột xuất, nên tôi tới muộn.” Hạ Ngưỡng thở hổn hển lấy hơi, dẫn cậu ấy vào trong, “Tôi dẫn cậu đi ăn cơm chiều trước đã, làm quen với căn tin ngon nhất trường học.”Thiệu Kỳ Dục đẩy mắt kính: “Được, làm phiền cậu rồi. Căn tin này của các cậu chỉ thanh toán được bằng thẻ sinh viên trường thôi à? Chút nữa tôi chuyển tiền qua wechat cho cậu.”“Không cần đâu.” Hạ Ngưỡng mỉm cười, dẫn cậu ấy đến quầy, “Đồ ăn ở đây rẻ lắm.”Nam sinh gật đầu: “Vậy lần sau cậu đến trường tôi, tôi mời lại cậu.”Cậu ấy vẫn như xưa, vẫn giọng điệu nhẹ nhàng và hiền lành như một người mẹ.Cậu ấy dù có hơi lải nhải dong dài nhưng tốt tính, cũng không có gì lạ khi ngay từ năm lớp 10 cậu ấy đã là lựa chọn hàng đầu cho vị trí lớp trưởng trong mắt giáo viên chủ nhiệm.Trừ việc chết danh “Về nhì vạn năm”, Thiệu Kỳ Dục chưa từng gặp chuyện lúng túng xấu hổ hay có khoảnh khắc nào tỏa sáng rực rỡ lúc còn là học sinh.Ăn cơm xong, Hạ Ngưỡng dẫn cậu ấy đi đến sân vận động, khu ký túc xá, rồi đến học viện Kiến Trúc và Thư viện.Cô không giỏi tìm chủ đề trò chuyện, nhưng Thiệu Kỳ Dục rất khéo léo trong giao tiếp nên không để bầu không khí trở nên kỳ lạ hay lạnh nhạt.Từ những kỷ niệm thời cấp 3 đến kế hoạch học tập hiện tại, cách gợi chuyện của cậu ấy thông thái nho nhã khiến người nghe như được tắm mình trong gió xuân.“Lớp trưởng, cậu có muốn mượn sách không?” Vì vẫn đang ở thư viện nên cô nói rất nhỏ.Thiệu Kỳ Dục đặt quyển Kiến trúc đại cương lại chỗ cũ, lắc đầu rồi mỉm cười: “Đã tốt nghiệp hai năm rồi, sao cậu vẫn còn gọi tôi là lớp trưởng?”Hạ Ngưỡng mím môi, cũng nở nụ cười khách sáo: “Quen rồi, tôi thấy cậu chẳng khác gì hồi trung học cả.”Thiệu Kỳ Dục đánh giá cô: “Thật ra cậu có hơi khác đấy.”“Khác chỗ nào?”Cậu ấy thật thà đáp: “Trông ung dung thoải mái hơn, cậu của hồi cấp ba hơi hối hả tiến về phía trước.”Hạ Ngưỡng khựng lại, nghĩ thầm, hình như đúng vậy thật.Hồi đó cô chưa thành niên nên phải sống nhờ nhà cô Hai, không thể dẫn Ôn Vân Miểu theo, cũng không tự do kinh tế, lại còn oán hận La Lương Sâm – người mà cô thường xuyên phải chạm mặt.Mới chưa đầy hai năm mà cô đã có thể tự lập.Cách đây một thời gian bác sĩ cũng đã sắp xếp lại ca phẫu thuật cho Miểu Miểu, dường như mọi chuyện đều đang thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp.Khi rời khỏi thư viện, Thiệu Kỳ Dục nhìn đồng hồ: “Hôm nay đến đây thôi, cũng tham quan gần hết rồi.”Trường rất rộng, ít nhất những nơi Thiệu Kỳ Dục chọn đều là những địa điểm tương đối quan trọng.Chỉ một chuyến đi dạo cũng mất thời gian từ chiều tới khi trời tối. Đèn đường sáng lên, thư viện sắp đóng cửa, có không ít sinh viên đang cùng nhau quẹt thẻ ra ngoài.Không biết từ lúc nào ngoài trời lại đổ trận mưa xuân, kèm theo vài tiếng sấm ầm ầm, mấy ngày nay tiết trời không được tốt.Một nhóm người đứng trú mưa dưới mái hiên thư viện. Sáng nay vừa mới mưa, nhưng đến tối thì bất ngờ lại có thêm một cơn mưa nữa, trong màn đêm có thể thấy sương mù mênh mông dày đặc.Có người trùm áo khoác lao ra ngoài, cũng có người gọi điện nhờ bạn cùng phòng hoặc người yêu mang ô đến.Hạ Ngưỡng nhìn màn mưa, hơi lo lắng: “Lớp trưởng, cậu đi tàu điện ngầm về à? Muộn chút nữa chỉ sợ tàu điện ngầm sẽ ngừng chạy.”“Đúng vậy đó.”Nhưng Thiệu Kỳ Dục có đeo balo trên lưng, bên trong đựng máy tính và sách, nếu bị ướt sẽ rất phiền.Hạ Ngưỡng nghĩ chắc phải nhờ Trang Tĩnh mang ô đến. Cô vừa lấy điện thoại ra thì đột nhiên có một chiếc ô được đưa đến trước mặt.Kèm theo những tiếng ho nhẹ phía sau, như thể có những người đang quan sát và tò mò về cảnh tượng này.Cô ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt của  Đoạn Tiêu.Anh đứng ngược sáng, dáng người cao lớn đĩnh đạc. Đã một thời gian không gặp, tóc chàng trai đã ngắn hơn, đường nét quai hàm góc cạnh vẫn gầy gò sắc bén, hai đầu chân mày khí phách hiên ngang.Nhưng dường như đã nhiều ngày không ngon giấc, quầng thâm dưới mí mắt khiến anh trông có vẻ tiều tụy.Hạ Ngưỡng vô thức lùi lại, nhìn Thiệu Kỳ Dục đang ngờ vực bên cạnh. Cô muốn giải thích vài câu để phủi sạch quan hệ, lại cảm thấy đã sớm không cần phải làm vậy nữa.Mặc dù nếu là bình thường thì chắc anh sẽ lại nổi giận.Nhưng bây giờ Đoạn Tiêu chỉ nói: “Ô của em.”Chiếc ô gấp này đúng là của cô thật.Có lần đi chơi gặp trời mưa, cô mua ô còn anh trả tiền.Không trách Hạ Ngưỡng cứ chần chừ mãi không dứt khoát được với anh, trong căn hộ của anh hiện tại vẫn còn chất đống đồ đạc của cô. Là đồ anh mua nhưng chỉ có cô mới dùng được.Chiếc ô bị dúi mạnh vào tay cô, Hạ Ngưỡng do dự nhận lấy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em đã nói rồi mà…”“Anh biết.” Đoạn Tiêu hơi cúi đầu xuống để tương xứng với chiều cao của cô, nói khẽ, “Không phải đã nghe lời em rồi sao?”Cô muốn kết thúc thì anh lập tức không níu kéo nữa. Hơn thế nữa anh cũng không gọi điện cho cô trong suốt kỳ nghỉ Đông.Đám người đứng sau nhận ra Đoạn Tiêu thì đều vểnh tai lên nghe ngóng.Nhưng chỉ có hai người ngầm hiểu lẫn nhau trong đoạn đối thoại không đầu không đuôi này, người khác nghe được chỉ thấy mơ hồ.Thiệu Kỳ Dục đứng cạnh cũng không ngơ ngác, lên tiếng chào hỏi: “Đoạn Tiêu, đã lâu không gặp.”Đoạn Tiêu liếc cậu ấy một cái, khẽ gật đầu coi như đáp lại.Anh luôn lạnh nhạt và thờ ơ với những người không quan trọng. Thiệu Kỳ Dục không quá để tâm đến thái độ này của anh, chỉ không khỏi tò mò về mối quan hệ giữa hai người họ.Ánh mắt Đoạn Tiêu lại chậm rãi quay lại phía cô: “Không lạnh à?”Chiều nay Hạ Ngưỡng vội vàng chạy đến nên vẫn mặc trang phục múa chỉnh tề khi lên lớp.Hôm nay cô mặc đồ luyện múa kiểu cổ điển màu trắng xanh thanh lịch, mặc ra ngoài cũng không lạc quẻ lại vừa đủ ấm trong tiết trời đầu xuân.Nhưng mưa bụi bị gió thổi bay tới, rơi trên người vẫn hơi lạnh.“Không lạnh, em đi trước đây.”Hạ Ngưỡng không chắc bây giờ anh nói năng nhỏ nhẹ là muốn làm gì, chỉ trả lời qua loa.Cô mở ô ra, không để ý đến anh mà quay đầu nhìn Thiệu Kỳ Dục: “Lớp trưởng, tôi đưa cậu đến ga tàu điện ngầm trước.”Chiếc ô nhỏ, hai người phải dựa sát vào nhau mới không bị ướt.Đoạn Tiêu hơi nheo mắt nhìn họ vai kề vai, đuôi mắt hẹp dài nhướng lên cố kiềm chế vẻ sắc bén và nóng giận trong mắt, rồi khẽ kéo khuỷu tay cô.Hạ Ngưỡng lập tức dừng lại, cảnh giác trừng mắt nhìn sang: “Anh lại muốn làm gì?”“Không làm gì cả.” Sắc mặt anh thoáng lạnh lùng, “Muốn hỏi em, đi nước Ý chơi không vui sao?”Cô bĩu môi, trả lời trái lương tâm: “Không vui.”Đoạn Tiêu bình tĩnh, cụp hàng mi dài đen nhánh: “Chính em nói muốn trải qua mùa Hè.”Cô nói thế khi nào…Ồ, Hạ Ngưỡng chợt nhớ ra cô đã buột miệng nói vào sinh nhật năm ngoái của mình, “Mùa Đông ở Kinh Châu lạnh quá, giá mà có thể nghỉ Hè giữa mùa Đông thì hay biết mấy.”Chỉ là câu nói bâng quơ, gần như cô đã quên mất.Cô cau mày phủ nhận: “Những lời em nói lúc đó đều không được tính.”Anh cười, đôi môi mỏng cong lên nhợt nhạt: “Tất cả mọi thứ giữa hai ta, với anh luôn luôn là những điều quan trọng.”Hai người bước vào màn mưa đi về phía trước.Thiệu Kỳ Dục cao hơn cô nên ga lăng che ô, rồi không kìm được hỏi: “Cậu và Đoạn Tiêu… vẫn còn ở bên nhau à?”Tiếng mưa rơi tí tách bên tai, Hạ Ngưỡng nghi hoặc: “Hả? Sao lại nói là ‘Vẫn còn’?”Cô nhớ hồi cấp ba mình giấu kín lắm mà, bình thường có gặp mặt Đoạn Tiêu thì cũng gặp ở tòa nhà giảng dạy cạnh khu tập múa. Bọn họ không phải là kiểu dính nhau như sam, quấn quýt nhau trong lớp học.Nói đúng hơn là do cô không thích quá thân mật ở nơi công cộng.“Tôi đã gặp hai cậu ở ngoài trường mấy lần.” Thiệu Kỳ Dục ngượng ngùng gãi đầu, cậu ấy không rành mấy chuyện tám nhảm này cho lắm, “Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi, không ngờ hai cậu đã yêu nhau lâu đến vậy. Mấy cặp nổi tiếng ở trường cấp ba trước đây, vừa tốt nghiệp chưa lâu đã chia tay rồi. Thật ra cũng bình thường, lên đại học rồi thì vòng giao thiệp sẽ rộng hơn, quen biết càng nhiều người thì lựa chọn cũng nhiều hơn…”Lẽ ra họ đã chia tay từ lâu.Hạ Ngưỡng mím môi, thầm nghĩ.Sau khi đưa Thiệu Kỳ Dục đến ga tàu điện ngầm, mưa càng lúc càng lớn.Chiếc ô trong tay cô bị gió thổi suýt nữa không cầm được, vất vả lắm mới đến được dưới lầu ký túc xá, tóc cô cũng ướt nhem.Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hạ Ngưỡng.Cô có ô mà còn như vậy, nếu không có ô thì chẳng phải sẽ ướt hết người hay sao?Thôi kệ, vì anh đã đưa ô cho cô rồi, mà anh lại có nhiều bạn bè thì chắc dễ tìm được người đưa ô thôi.…Về đến ký túc xá, vừa vào cửa đã thấy ấm áp hơn.Ba cô bạn cùng phòng đang trò chuyện, tiếng ríu rít hơi tạm dừng khi cô bước vào.Trang Tĩnh nhìn mái tóc ướt sũng của cô: “Hạ Hạ, cậu đi tham quan trường cùng bạn học mà? Sao cầm ô rồi mà vẫn bị ướt thế này?”Hạ Ngưỡng rót cốc nước ấm bên bình lọc nước, lạnh tới mức run lên: “Ngoài trời mưa to quá.”“Cậu đi tắm mau lên, đừng để bị cảm lạnh.”“Ừhm, tớ biết rồi.”Cô uống một ngụm nước, đang định đi lấy quần áo.“Phải rồi Hạ Ngưỡng, tớ hỏi một câu được không?” Giang Hướng Hàm ngồi trên giường, trao đổi ánh mắt với cô bạn cùng phòng thứ tư, “Bọn tớ đang tám chuyện về Đoạn Tiêu, cậu không phiền chứ?”Trang Tĩnh im lặng, chỉ cười hì hì xem kịch vui.Hạ Ngưỡng giả vờ bình tĩnh: “Sao tớ lại cảm thấy phiền được?”“Không phải anh ấy đang theo đuổi cậu à? Hay là… hai người đã ở bên nhau rồi?”Một nhóm người rảnh rỗi đã phỏng đoán về vấn đề này từ cuối học kỳ trước, nhưng không nhận được câu trả lời thẳng thắn nào từ bất kỳ ai trong hai người.Chủ yếu do bình thường Hạ Ngưỡng quá lạnh lùng, bạn bè quen biết bình thường không tiện hỏi thẳng cô. Về phía Đoạn Tiêu, cũng chẳng có mấy ai dám chặn đường anh để hỏi chuyện.Hạ Ngưỡng lắc đầu, tránh nặng tìm nhẹ: “Chúng tớ không phải người yêu.”Trang Tĩnh kế bên vỗ tay đôm đốp, cười đắc ý: “Tớ đã nói là đang theo đuổi rồi mà! Hai người nợ tớ bữa cơm, phải lần lượt mua bữa sáng cho tớ vào 8 giờ sáng ngày mai và ngày kia đấy nhé.”Hai cô bạn cùng phòng đồng thanh k.êu r.ên, nằm vật ra giường.Hạ Ngưỡng giả vờ tức giận: “Các cậu dám đem tớ ra cá cược hả?”Trang Tĩnh giơ tay: “Hạ Hạ, cậu nghe tớ giải thích! Không phải tớ khơi mào đâu!”Giang Hướng Hàm đang hấp hối bỗng ngồi bật dậy, nói giọng yếu ớt: “Chuyện là… Không phải mùa hè năm nay là mùa tốt nghiệp à? Hơn nữa cũng sắp bắt đầu tuyển sinh sớm và cạnh tranh chiêu sinh rồi. Đàn chị trong Ban tuyên truyền nói muốn quay một video tuyển sinh. Nam sinh được chọn là Đoạn Tiêu nổi tiếng của khoa Toán, còn bạn nữ được chọn là cậu.”Hạ Ngưỡng vừa nghe thế thì vội vàng mở điện thoại.Quả nhiên, cô đọc được tin nhắn Hội sinh viên trường gửi đến vào buổi chiều.“Là Đoạn Tiêu đã chọn cậu đó.” Trang Tĩnh bổ sung, “Ban đầu có một số khoa đề cử ứng viên, nhưng không phải anh ấy là Hội trưởng Hội sinh viên nắm quyền trong tay à? Chính anh ấy đã chọn cậu!”“Vậy là lúc nãy các cậu đang tám chuyện này à?”Mọi người không hẹn mà đồng loạt gật đầu.Sắc mặt Hạ Ngưỡng thản nhiên, không đáp lại nữa, cầm quần áo đi vào nhà tắm.Mới vào được một lúc thì Trang Tĩnh đã gửi tin nhắn đến, kèm theo một đường link.【Trang Tiểu Tĩnh】: Hạ Hạ, thật ra lúc nãy bọn tớ đang nói về bài phỏng vấn Đoạn Tiêu đạt huy chương vàng cuộc thi thương mại, hahaha! Vì nội dung cuộc trò chuyện hơi nhạy cảm, nên ngại không dám nói thẳng với cậu.Link được chuyển tiếp là một video, Hạ Ngưỡng nhìn nguồn tin, là một tờ báo tài chính địa phương của Kinh Châu, viết về chủ đề sinh viên đại học khởi nghiệp và thực hiện những dự án đầu tư mạo hiểm.Đây là cuộc thi cấp quốc gia, cũng không có gì lạ khi họ làm một bài phỏng vấn riêng cho người chiến thắng.Vừa mở lên, cô đã hối hận.Bởi vì Đoạn Tiêu mặc một bộ vest, dáng người cao gầy thẳng tắp. Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng nét thanh xuân vẫn chưa phai nhạt, khi nhìn vào ống kính đôi mắt ấy vẫn luôn toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo không thể với tới.Chiếc cà vạt kia quá chói mắt.Là chiếc anh từng dùng để trói cô trên giường.Phóng viên hỏi anh đủ thứ, từ kế hoạch viết luận văn, bài thuyết trình PowerPoint, giáo sư hướng dẫn, cho đến công ty hợp tác với trường là gì. Cuối cùng lại đào sâu về số tiền đầu tiên anh kiếm được khi làm dự án vào năm nhất đại học, đã dùng để làm gì.Đoạn Tiêu nhìn ống kính, cất giọng tùy ý: “Mua một căn hộ nhỏ.”“Để ở à? Hay để đầu tư?”“Không phải đầu tư.” Anh tạm dừng rồi mỉm cười ẩn ý, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Để bản thân thỉnh thoảng vào ở.”Rất nhiều bình luận nổi trên màn hình, gần như che kín màn hình:【Nụ cười này của anh ấy … Cá chắc là “Nhà vàng giấu người đẹp” rồi! Hahahaha, ai cũng hiểu mà.】【Mua nhà từ sớm như vậy, chắc kiếm được nhiều tiền lắm! Bạn gái anh ấy cũng là sinh viên đại học à? Vậy nên, châm ngôn sống của anh chàng này là happy wife, happy life?】【Để tôi phổ cập kiến thức cho mọi người về bạn học của tôi, anh chàng này không phải sinh viên đại học bình thường đâu, anh ấy là phú N đại, gia tộc nhiều đời có chức có quyền, đi nghe ngóng về cậu cả nhà họ Đoạn đi!】【Thật nực cười, mị thấy chàng đẹp trai này trên hotsearch, lọt hố vì nhan sắc nhưng cũng thoát hố vì câu nói này của ảnh hu hu hu.】【Sao ai cũng yêu sớm thế, trai đẹp bị người ta hốt hết rồi? Chừa trai xấu lại cho tôi thôi hả!】【Đoạn thiếu gia thần thông quảng đại ơi, không cần lý do, cho tôi một căn nhà với!】【Tôi là cái thá gì mà dám bình luận trong video phát biểu nhận giải của anh ấy chứ, mới phát hiện ra, công ty bố mẹ tôi đang làm việc thuộc quyền quản lý của nhà anh ấy!】Không có gì đáng ngạc nhiên khi Đoạn Tiêu vừa lộ mặt đã gây sóng gió lớn đến vậy.Dù Hạ Ngưỡng chưa bao giờ để ý đến những người trong giới của Đoạn Tiêu, nhưng ngày thường cũng nghe được một số cái tên nổi bật trong các bản tin.Một đám sống buông thả, nhưng trải đời hơn chúng bạn đồng trang lứa, cũng trưởng thành sớm hơn. Không phải con của thương nhân giàu có thì cũng có gia thế quyền cao chức trọng.Không mất mấy năm, họ đều đứng ở đỉnh kim tự tháp danh lợi, dù vào chốn thương trường hay theo nghiệp chính trị.Đoạn Tiêu càng xuất sắc hơn, anh thừa hưởng máu thương nhân từ mẹ của mình.Cô nhớ có lần đi đàm phán hợp đồng cùng bọn họ, khi Lục Gia Trạch say rượu đã nói: “Ai cũng có lúc gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng cậu ấy là Đoạn Tiêu.”“Đứng xem kịch vui đã là gì, tên gian thương như cậu ấy không thừa dịp cháy nhà hôi của đã nhân từ lắm rồi.”“Em hỏi cậu ấy xem, lúc ông của cậu ấy say rượu đã ‘Chủ động’ tặng cho cậu ấy bao nhiêu cổ phần của công ty con. Người lớn trong nhà Đoạn Tiêu đã chẳng dám nhậu nhẹt trước mặt cậu ấy từ lâu rồi.”Không phải anh bị chi phối bởi lòng tham, nhưng những thứ thuộc về anh thì anh phải có được tất cả.“Có tham vọng” luôn là lời ca ngợi đối với Đoạn Tiêu.Nhưng mà hình bóng Đoạn Tiêu đứng trong màn mưa lại hiện lên trước mắt cô.Dường như hiếm khi anh hạ mình nói chuyện khiêm tốn với cô như đêm nay, hoàn toàn không giống anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Số ký tự: 0