Giúp đỡ người k...
Tước Nhĩ
2025-03-15 02:55:44
Pavlov luôn rung chuông trước khi cho chú chó nhỏ của mình ăn.Lúc đầu, khi nghe thấy tiếng chuông chó con không có phản ứng gì về việc ăn uống. Nhưng sau một khoảng thời gian, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông chó con sẽ vô thức muốn ăn.Kiến thức tâm lý này Hạ Ngưỡng đã nhớ từ hồi cấp hai.Cô chỉ không ngờ mình lại trở thành “Chó con” của Đoạn Tiêu như vậy.Mì trứng gà, rau xà lách, đều trở thành một trong những phản ứng bản năng của cô trong hai năm qua.Những ám chỉ ẩn ý này.Người ngoài không hiểu, chỉ có hai người họ biết nó đại diện cho điều gì.Tề Học Hải phía bên kia vẫn còn đang trong tình huống lúng túng, muốn nói điều gì đó để cứu vãn lòng tự trọng của mình. Hạ Ngưỡng đã cầm túi xách lên, cúi đầu định rời đi.Sự khó chịu của Đoạn Tiêu thể hiện rõ trên mặt, là sự khó chịu thật sự.Sau khi trưởng thành anh chỉ quan tâm đến hai việc: Kiếm tiền nuôi Hạ Ngưỡng, yêu đương với Hạ Ngưỡng.Nhưng gần đây sự nghiệp của anh không mấy thuận lợi, tình cảm cũng không vui vẻ.Sự xuất hiện của Tề Học Hải ở đây, không đáng để anh ghen tuông, người này không đủ tư cách để làm t.ình địch của anh.Điều khiến anh khó chịu là vì không hiểu tại sao bây giờ Hạ Ngưỡng còn phải đối phó với loại ruồi bọ tầm thường như vậy.“Đi thôi, anh đưa em về trường.”Đoạn Tiêu đứng dậy, nắm tay Hạ Ngưỡng đi ra ngoài.Hành động của anh quá nhanh gọn dứt khoát, lại có vẻ rất tự nhiên.Cho nên khi họ đi đến Tề Học Hải không nói được một lời nào, còn vô thức ngớ ngẩn mà nghiêng người sang một bên, nhường ra một khoảng trống.Ra khỏi trung tâm thương mại là phố đi bộ Shimao Plaza.Dù là kỳ nghỉ thì lượng người qua lại vẫn không hề giảm, giờ lại còn là thời gian sau bữa tối, phía xa là những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn đủ màu sắc.Đầu tháng Tư nhiệt độ ở Kinh Châu đã tăng lên.Nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn, gió đêm thổi đến có chút lạnh.Họ rất ít khi ở giữa biển người đông đúc trên những con phố, đi dạo một cách vô định rảnh rỗi như bây giờ.Trước đây, những nơi Hạ Ngưỡng đi cùng anh thường không gặp phải những kẻ ngốc nghếch chạy đến tán tỉnh như Tề Học Hải.Bởi vì Đoạn Tiêu luôn không thích những nơi đông người, đi chơi cũng được thôi, nhưng khắp nơi trên phố đều là người xa lạ.Anh luôn thực hành triệt để lý thuyết về sản xuất không gian của Marx, sử dụng khoang hạng nhất giá cao, khu nghỉ dưỡng tư nhân, câu lạc bộ thành viên, dùng tiêu dùng cao cấp để mua sự yên tĩnh tách biệt.Trong vòng tròn những cậu ấm cô chiêu giàu có ở Kinh Bắc, cơ bản ai cũng có một chút cảm giác ưu việt tự nhiên trong tiềm thức. Không còn cách nào khác vì từ đời ông cố của họ đã vô cùng giàu có, nên họ rất khó có thể cảm thấy tự ti rụt rè.Đây cũng chính là lý do khiến Hạ Ngưỡng cảm thấy giữa họ luôn có một khoảng cách không thể thay đổi.Cô rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm lấy tay mình, quay đầu lại nhìn anh: “Sao anh phải nói như vậy chứ? Sau khi về đoàn múa em còn phải tiếp tục gặp gỡ mọi người nữa.”Đoạn Tiêu cao hơn cô, nhàn nhã liếc nhìn cô: “Em ngần ngại khi từ chối người khác, sao từ chối anh lại dứt khoát như vậy?”Cô dừng lại: “Đừng nói linh tinh nữa, em đã đối xử với anh rất tốt rồi.”Nếu thực sự dứt khoát như anh nói thì cô đã sớm quay đầu bỏ đi mà không ngoảnh lại. Nhưng Hạ Ngưỡng không phải là kiểu người dễ cắt đứt quan hệ theo kiểu cả đời không qua lại với ai đó, nên mới bị anh quấn lấy không rời.Anh đứng ngược sáng, vẻ mặt khó đoán. Nhưng rõ ràng là anh không vui, tâm trạng tốt xấu đều biểu hiện hết ra ngoài.“Anh không cần đưa em về đâu.” Hạ Ngưỡng kéo dây đeo túi, quay người nói, “Chúng ta không cùng đường.”Đoạn Tiêu nhìn cô ngó nghiêng xung quanh, lười biếng nói: “Anh về trường lấy đồ, tiện đường thôi. Em đang tìm gì vậy?”Cô lẩm bẩm: “Tìm nhà vệ sinh.”“Ở đó.”Anh đặt tay lên mái tóc đen nhánh của cô, xoay cô sang hướng bên trái.Hạ Ngưỡng nhíu mày, đẩy bàn tay luôn dựa vào chênh lệch chiều cao mà trêu chọc cô của anh ra: “Anh bỏ tay ra, em thấy rồi.”Đoạn Tiêu cười khẽ: “Đưa túi đây.”Cô do dự, giây tiếp theo anh đã trực tiếp cầm lấy túi của cô: “Đi đi, anh đợi em ở đây.”Tối nay anh đã uống rượu, không lái xe. Huống hồ quãng đường đến trường ngắn như vậy, anh chắc chắn sẽ đi bộ về cùng cô.Hạ Ngưỡng đã hạ thấp giới hạn của mình đối với anh đến mức chỉ cần anh không kéo cô đi ngủ nữa, không quay lại mối quan hệ vô vị trước đây nữa thì những thứ khác thì cô đều không quan tâm.Cô không muốn dây dưa với anh về chuyện nhỏ nhặt này nữa nên đi về phía nhà vệ sinh.Cũng giống như mọi thành phố khác, bên ngoài nhà vệ sinh nam không có mấy người xếp hàng, nhưng bên ngoài nhà vệ sinh nữ thì luôn có một hàng dài người xếp hàng.Vì gần khu đại học nên hầu hết mọi người ở đây đều là người trẻ tuổi hoặc sinh viên.Trong hai hàng người xếp hàng song song, cô gái bên cạnh đang nghe điện thoại. Có lẽ cô ấy không kìm được cảm xúc nên mới không quan tâm đến việc đang ở nơi công cộng.Cô ấy nghẹn ngào, có vẻ như là yêu xa, đang bị chia tay: “Em chỉ bảo anh trả lời tin nhắn thôi, có khó lắm không?”“Rốt cuộc là trả lời tin nhắn khó, hay là anh đang bận tán tỉnh các cô gái khác hả?”“Anh không trả lời tin nhắn của em! Đã hai tuần rồi anh không trả lời em. Trước đây anh không như vậy, trước đây anh rất quan tâm em, anh còn nói sẽ yêu em mãi mãi…”Có không ít người hóng chuyện đang lén lút nghe cô ấy nói.Người phụ nữ phía sau thậm chí còn lắc đầu: “Gặp phải người không tốt rồi, đàn ông đều như vậy cả.”Nói xong còn hất cằm về phía Hạ Ngưỡng, như muốn tìm kiếm sự tán thành của cô.“…”Hạ Ngưỡng ngượng ngùng mím môi.Cô vốn dĩ không thể đồng cảm với những chuyện như vậy.Không nói đến việc hai năm qua cô và Đoạn Tiêu có mối quan hệ hoàn toàn khác với những cặp đôi bình thường. Ngay cả khi coi đó là tình yêu, người đặt ra những câu hỏi như này cũng sẽ không phải là cô.Nhưng Đoạn Tiêu sẽ không hỏi một cách thấp kém như vậy, mà anh sẽ dùng hành động để cảnh báo cô rằng mọi việc đều phải đặt anh lên hàng đầu.Hàng người rất dài, qua vài phút cũng chỉ di chuyển thêm được một hai người.Hạ Ngưỡng chờ khá lâu, buồn chán nhìn về phía quảng trường.Mỗi ngày khi đi đến đoàn múa, cô đều mang theo chiếc túi vải đơn giản và thiết thực. Chiếc túi đeo vai có dây xích đẹp mắt không thể chứa bình giữ nhiệt, giày nhảy thay thế, bánh quy và đồ ăn nhẹ để chống đói của cô.Bây giờ chiếc túi vải đó đang ở trong tay Đoạn Tiêu.Có lẽ anh nghi ngờ nếu cầm quai túi thì nó sẽ bị đứt, nên đành ôm cả chiếc túi bằng một tay.Anh đứng một mình ở đó trông rất ngầu, vẻ mặt lạnh lùng. Anh dựa lưng vào bậc thang chơi điện thoại, nhưng chiếc túi vải của cô gái trong lòng lại tạo ra sự tương phản rất lớn.Thực ra Đoạn Tiêu đang chơi điện thoại của cô, chứ không phải của anh. Cũng không xem những thứ khác, chỉ kiểm tra các ứng dụng mạng xã hội và số điện thoại để chắc chắn rằng anh chưa bị chặn.Anh không muốn thấy dấu chấm than màu đỏ.Cho nên mấy ngày nay anh đều không chủ động gọi điện cho cô, tin nhắn cũng chỉ mới nhắn thử một câu khi vừa gặp lại.Anh vừa định cất điện thoại đi thì thấy wechat hiện thông báo. Là một môi giới nhà đất, hẹn cô cuối tuần của cuối tháng này đi xem nhà.Hạ Ngưỡng không thiếu tiền tiêu. Bố mẹ cô tuy đã mất sớm nhưng tất cả số tiền họ tiết kiệm được đều đứng tên cô. Mặc dù là tiền gửi tiết kiệm nhưng mỗi năm cũng rút được kha khá.Tiền thưởng thi đấu và tiền làm thêm của cô cũng đủ để trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày. Em gái Ôn Vân Miểu là học sinh giỏi, ở trường còn được trợ cấp cho học sinh nghèo nên cũng không cần cô phải lo lắng nhiều.Vì vậy so với phần lớn những người đồng trang lứa đến từ gia đình bình thường cô có chút khác biệt.Ngay cả khi không có Đoạn Tiêu nuôi, chỉ cần cô không đi những nơi xa hoa, với tư cách là một nữ sinh đại học bình thường, tiền tiêu vặt của cô cũng khá dư dả.Nhưng thuê nhà để làm gì?Đoạn Tiêu vuốt lên trên, thấy môi giới chuyển tiếp một vài đường truy cập thông tin nhà ở, đều ở gần một bệnh viện.Anh hiểu rồi, Ôn Vân Miểu sẽ phẫu thuật vào kỳ nghỉ hè.Cô định đến đó để chăm sóc.Điện thoại chưa tắt màn hình, Hạ Ngưỡng đã vội vã chạy trở lại, lòng rối bời, liên tục quay đầu nhìn lại.Đoạn Tiêu bình tĩnh, nhét điện thoại vào túi cô: “Đang nhìn gì đấy?”“Lúc nãy em gặp một ông chú, nhờ em đưa băng vệ sinh cho con gái ông ấy.” Hạ Ngưỡng không để ý đến động tác của anh, chỉ nhìn về phía con đường bên kia, do dự nói. “Lúc đó em vội vào nên không dừng lại, chỉ nghe thấy ông ấy lại nhờ một cô gái khác.”Vừa hay cô gái được nhờ giúp chính là người vừa gọi điện thoại khóc lóc.Cô ấn tượng sâu sắc với người này.Đoạn Tiêu hơi cúi người xuống nghe cô nói, không hiểu: “Rồi sao nữa?”“Anh chưa xem những video về bắt cóc trẻ em đang hot trên mạng à? Em cảm thấy hơi không ổn.”Giọng nói của Hạ Ngưỡng ngày càng nhỏ dần, do dự vì không chắc chắn. Nhưng vẫn nhìn về phía đó, giây tiếp theo đột nhiên che miệng kêu lên, kéo vạt áo anh: “Anh xem cô gái đó có phải đang ở trong nhóm người kia không? Có phải cô ấy đang bị đưa đến chiếc xe bên đường không!”Nói xong, cô vừa định bước đi thì bị Đoạn Tiêu kéo lại.Trả chiếc túi lại cho cô, anh chạy về phía đó.Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Hạ Ngưỡng trống rỗng, không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra ngay trước mắt mình.Nhìn thấy những người tuần tra mặc đồng phục, cô vội vã ôm túi chạy đến gọi họ lại.Ngoài rìa của quảng trường vốn đã đông đúc, khắp nơi đều là những trở ngại do dòng người tạo ra.Khi cô và đội tuần tra khu vực chạy đến nơi, chỉ thấy Đoạn Tiêu đang ngồi cạnh cô gái gọi điện thoại lúc nãy.Cô gái khóc lớn hơn lúc bị chia tay nhiều.Hạ Ngưỡng vội vàng chạy đến: “Chiếc xe đó đi rồi à?”“Ừ, đi rồi.” Đoạn Tiêu quay người lại, bình tĩnh đọc biển số xe cho cảnh sát khu vực: “Chắc chắn là bọn bắt cóc, trong xe bao gồm cả tài xế có sáu người, nghe giọng là người ở vùng Đông Bắc…”Một vài cảnh sát cùng nhau đỡ cô gái dậy, đưa đi lấy lời khai.Không thể nói là tai họa từ trên trời rơi xuống, nhưng gặp phải chuyện này cũng đủ khiến người ta sợ hãi.Sau khi đến đồn hợp tác với cảnh sát, trở về trường đã là chín giờ rưỡi tối.Hạ Ngưỡng vô tình nhìn thấy tòa nhà ký túc xá của mình mới sững sờ quay đầu lại: “Sao anh cũng đi theo em tới đây?”Đoạn Tiêu cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào má cô: “Em mới phát hiện ra anh à? Cả đường đi đều ngẩn ngơ, em đang nghĩ gì vậy?”Thực ra cô không đến gần chiếc xe đó, cũng không tiếp xúc gần với nhóm người kia, lý ra không nên sợ hãi như vậy, lại còn mặt mày thất thần như thế.“Em…” Hạ Ngưỡng ngẩng đầu nhìn anh. “Lần sau anh đừng chạy một mình như vậy nữa. Họ có nhiều người lắm, rất nguy hiểm, lần này anh may mắn thôi.”Mắt anh lười nhác khép hờ, đột nhiên cười: “Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi à?”“Anh đừng coi thường chuyện này.” Cô đột ngột nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, vội vàng nói lắp bắp. “Bố em vì giúp cảnh sát bắt tội phạm, bị đâm một nhát vào ngực… nếu không thì ông ấy sẽ không chết.”Hạ Ngưỡng hiếm khi nhắc đến bố mẹ mình, nhưng điều đó không có nghĩa là bóng tối tuổi thơ đã bị xóa nhòa.Cô sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó.Là đại diện của trường, cô được thầy cô dẫn đến cuộc thi múa cổ điển cho học sinh tiểu học ở thành phố bên cạnh và giành được giải nhất. Bố cô – tài xế lái xe đường dài, đặc biệt đổi ca làm với đồng nghiệp để đón cô về nhà bằng đường cao tốc.Vì bố Hạ Ngưỡng lái xe tải nên ít có thời gian ở nhà. Đây là lần đầu tiên Hạ Ngưỡng ngồi trên chiếc xe của ông ấy, cả hai nói cười suốt cả quãng đường.Cho đến khi họ bị yêu cầu dừng xe tại một trạm dừng chân phía trước, vì có cảnh sát đang điều tra vụ án.Đó là một nhóm tội phạm trốn trại gần bốn năm, bị kết án tử hình vì tội cướp của g/i/ế/t người. Hôm đó, bố Hạ Ngưỡng không nên đạp ga chặn chiếc xe đó, cũng không nên xuống xe giúp đỡ để ngăn người đó lại.Hạ Ngưỡng ngồi trên ghế phụ run rẩy, cô còn ôm một con gấu bông mà bố tặng, nhỏ giọng gọi “Bố, quay về đi”.Tiếng còi xe cảnh sát đột ngột vang lên trong rừng, tiếng lốp xe ma sát khi phanh gấp. Ngực của bố Hạ Ngưỡng bị đâm một nhát dao, máu chảy đầm đìa.Ai đó đã nổ súng, tiếng nổ vang lên đột ngột, một đàn chim hải âu giật mình bay lên. Một trong những tên tội phạm bị khống chế trên đầu trùm một cái bao đen, tay bị còng lại vào cánh cửa xe.Cánh cửa xe tải bị bố Hạ Ngưỡng khóa lại, Hạ Ngưỡng ôm con gấu bông khóc lóc trèo lên cửa sổ trước của xe. Trán áp vào kính, cô chỉ có thể nhìn thấy hình bóng bố mình ngã xuống đất, vũng máu lớn dần trên mặt đường nhựa.Một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, đó là một trong những tên tội phạm, hắn đã trốn vào rừng khi cảnh sát hỗ trợ đến.Càng ngày càng nhiều cảnh sát đến vây quanh bố Hạ Ngưỡng, nhưng đã quá muộn. Cuối cùng, bố Hạ Ngưỡng qua đời vì mất máu quá nhiều, thành phố đã trao tặng gia đình ông ấy 20 vạn, truy tặng danh hiệu công dân tốt.“Em không cho rằng giúp người là không tốt, nhưng, nhưng…” Hạ Ngưỡng không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cô tức giận lau khóe mắt. “Lần sau anh đừng làm vậy nữa, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Em cũng không quen biết cô ấy.”Toàn xã hội dạy cô phải là một người tốt, chính trực, thấy chuyện bất bình phải dũng cảm giúp đỡ.Vì vậy, cô cảm thấy nói những lời này thật xấu hổ nên nói lắp bắp.“Em không quen biết cô ấy.” Hạ Ngưỡng hít mũi, lặp lại. “Em không quen biết cô ấy, sẽ không cảm thấy có lỗi lắm, nhưng em quen biết anh.”Con đường trước ký túc xá vào buổi tối có khá nhiều người qua lại.Tiếng nấc của cô đã nhỏ dần, nhưng với chiều cao và ngoại hình nổi bật của Đoạn Tiêu thì khó mà không thu hút ánh nhìn của người khác.Cả hai nhìn riêng lẻ thì chẳng hợp nhau chút nào, nhưng khi đứng cạnh nhau lại có một bầu không khí hài hòa khó tả. Đó là bởi vì chàng trai đã kìm nén sự sắc sảo và hung dữ thường ngày.Đoạn Tiêu kéo cô đến một góc tối, cúi người lau mặt cho cô, nhẹ nhàng nói: “Anh biết rồi, không phải em đã gọi cảnh sát đến cứu anh rồi sao?”Hạ Ngưỡng lắc đầu: “Không phải, nếu như bọn họ có dao thì sao.”Bình thường anh hiếm khi thấy cô khóc như vậy, cô luôn bình tĩnh và dửng dưng đến mức không giống một đứa trẻ mồ côi.Ký ức về lần cuối cùng cô khóc trước mặt anh là hồi cấp ba, với sự e dè nửa thật nửa giả.“Không khóc nữa, lần sau anh sẽ chú ý.” Đoạn Tiêu ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô. Hiếm hoi dịu dàng dỗ dành. “Anh ôm em, tối nay đừng có mơ thấy ác mộng.”Cô đã bình tĩnh lại phần nào, nghe giọng điệu dỗ dành trẻ con của anh thì lại có chút ngại ngùng, cảm thấy cả người mình như chìm vào lòng anh. Cổ cô cũng cảm nhận được một cái đầu đen nhánh.Một lúc lâu, cô không phân biệt được rốt cuộc là ai đang ôm ai.Hạ Ngưỡng ủ rũ đẩy anh ra: “Được rồi.”Đoạn Tiêu cúi đầu, vùi mặt vào cổ cô, vẫn cọ cọ như trước. Anh hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn: “Ôm thêm một chút nữa.”Cơ thể ấm áp đã lâu mới lại được chạm vào nhau, cô đỏ mặt, lẩm bẩm: “Đã ôm lâu lắm rồi, sao anh còn làm vậy?”“Anh đang cố gắng thay đổi mà, nhưng em phải cho anh thời gian.” Anh nói một cách rất đương nhiên, “Khi cai thuốc lá cũng không thể đột ngột bỏ được, huống chi là cai em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro