Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Khóa trái – Thí...

Tước Nhĩ

2025-03-15 02:55:44

Tiếng gió lùa vào bên tai, Hạ Ngưỡng kinh ngạc nhìn anh: “Anh có ý đồ này nên mới đưa em đến đây sao?”Làm giấy chứng tử, để cô biến mất khỏi thế giới này.Quyết định về quyền sống chết của một người đối với anh lại đơn giản và tùy tiện đến vậy.Đoạn Tiêu cụp mắt xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn theo bước chân lùi lại của cô: “Anh đã nói rồi, đừng có lúc nào cũng chọc tức anh.”Rốt cuộc là ai đang chọc tức ai? Hạ Ngưỡng trừng mắt nhìn anh, khóe mắt dần ửng đỏ.Lại làm cô sợ rồi.Giống như một con thỏ bị dọa sợ với đôi mắt đỏ hoe.Đoạn Tiêu lơ đãng nhìn vào khuôn mặt cô, định cố gắng nói điều gì đó để cứu vãn nhưng ánh mắt của cô khi nhìn anh chằm chằm có chút hung dữ.Khi cả hai rơi vào thế bế tắc thì Laura vừa lái xe đến và bấm còi. Cô ấy nhìn hai người họ mà không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, sau đó nói một câu khiến ngọn lửa tức giận ở đây bùng lên dữ dội hơn——“Này, hai người tân hôn vui vẻ nhé! Chơi ở nhà thờ vui không? Cha xứ này giỏi lắm đấy, những cặp đôi mà ông ấy làm lễ kết hôn hầu như đều sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.”“…”Bước chân của Đoạn Tiêu khựng lại.Hạ Ngưỡng chuyển hướng cơn giận, cô quay người giận dữ chạy về phía chiếc xe: “Phiền chị xuống xe.”Về bản chất Đoạn Tiêu vẫn là ông chủ của Laura, cô ấy liếc mắt nhìn anh, thấy anh không phản đối gì thì mới xuống xe: “Sao vậy?”Hạ Ngưỡng không nói nhiều với cô ấy, cô leo lên xe, đánh lái quay đầu xe, không thèm ngoái đầu lại.Trông cô có vẻ nhỏ bé yếu đuối nhưng khi lái xe lại rất nhanh và vững. Trên con đường quanh co tiếng ga xe rú lên ầm ầm, chỉ một lát sau đã không thấy bóng dáng chiếc xe đâu nữa.Laura nhìn theo một lúc, thầm khen cô lái xe giỏi, sau đó quay lại hỏi: “Xiao, không cần tôi theo sao?”Đoạn Tiêu bình tĩnh ngồi xuống, nhặt chiếc bánh cưới nhỏ trên mặt đất lên, nói một cách thờ ơ: “Cô ấy đã lớn như vậy rồi, sợ gì chứ.”Hộ chiếu giấy tờ đều nằm trong tay anh, Hạ Ngưỡng lại chẳng quen biết ai ở đây. Nếu cô chạy đến đại sứ quán cầu cứu cũng sẽ bị anh dẫn về, ngoài khách sạn ra thì không có nơi nào khác để đi.Laura là nhân viên lâu năm của công ty Đoạn thị ở hải ngoại, tết Trung thu năm ngoái cô ấy đã gặp Đoạn Tiêu qua cuộc họp video nên biết rõ thân phận và năng lực của anh.Nhưng không ngờ lần gặp mặt trong chuyến công tác đầu tiên, cậu chủ nhà họ Đoạn lại dẫn theo một cô gái, thậm chí còn trực tiếp đưa cô đến nhà thờ nghe cha xứ giảng đạo.Cô ấy không biết có nên hỏi nhiều hay không.Dù sao thì cũng có khoảng cách tuổi tác, lại có sự khác biệt giữa hai thế hệ, Laura lớn hơn họ ít nhất mười tuổi.Trong lúc đang do dự, cô ấy nhìn thấy Đoạn Tiêu đang ăn bánh quy, ngập ngừng hỏi: “Đã rơi xuống đất rồi, hay để tôi vào lấy thêm nhé?”“Không sao đâu.” Anh dùng tay bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng, nhai một cách vô vị: “Bánh cưới cũng chẳng có gì ngon cả, kết hôn cũng có gì hay đâu.”“…”Nhìn thế nào anh cũng không giống chưa kết hôn vì không muốn kết hôn.Hạ Ngưỡng quả thật chỉ có thể quay về khách sạn.Không biết có phải Đoạn Tiêu cố ý chọn một khách sạn nghỉ dưỡng hẻo lánh hay không, các nhân viên ở đây nói tiếng Anh cực kỳ tệ, với giọng điệu như bị líu lưỡi.Nhưng những người đàn ông ở đây đều rất ngọt ngào, làm việc mà chẳng thấy một chút vẻ không vui nào.Cô đi đến quầy bar ở tầng một gọi một ly nước táo.Không lâu sau, Laura trở lại, mang theo một hộp pizza đóng gói, tìm một cái bàn và chia sẻ với cô: “Cô với Xiao cãi nhau rồi à?”Hạ Ngưỡng buồn bã nói: “Tôi với anh ấy không phải như chị nghĩ đâu.”Laura có vẻ không mấy để tâm ‘Ừh’ một tiếng, sau đó hỏi tiếp: “Cô quen biết Xiao được bao lâu rồi? Thực ra tôi cũng không biết nhiều về cậu ấy lắm, trụ sở chính nói thiếu gia sẽ đến hợp tác với tôi về dự án… Tôi còn tưởng là một nhân vật quan trọng gì đó, không ngờ cậu ấy chỉ mới hai mươi tuổi.”Cô ấy dường như không quan tâm đến câu trả lời của Hạ Ngưỡng mà giống như đang than thở về sếp sau giờ làm việc.“Tôi không hiểu nổi. Lúc hai mươi tuổi, tôi đang ở La Mã vừa làm vừa học, vất vả tới nỗi chết đi sống lại. Còn cậu ấy lúc hai mươi tuổi, mẹ cậu ấy lại yên tâm giao cho cậu ấy một hợp đồng trị giá hàng tỷ đô để thử sức!”Hạ Ngưỡng thuận miệng đáp: “Người tài giỏi thường bận rộn hơn thôi.”“Đúng vậy, dù không muốn thừa nhận nhưng cậu ấy thực sự rất có năng lực. Năm ngoái tôi thấy cậu ấy nói tiếng Ý chỉ được tới mức giao tiếp cơ bản, lần này gặp lại đã không cần tôi phiên dịch nữa.” Laura suy đoán. “Chắc hẳn cậu ấy thường dành nhiều thời gian cho những việc này.”“Đúng vậy.”Đoạn Tiêu vừa thông minh lại vừa chăm chỉ.Cộng thêm gia thế xuất chúng như vậy, ngay từ khi sinh ra đã là người chiến thắng.Laura cảm thấy buồn cười trước sự chênh lệch rõ rệt này, nhưng cũng phải tâm phục khẩu phục: “Hôm nay tôi cũng xem như đã được mở mang tầm mắt, gia đình nhà họ Đoạn đúng là giỏi kiếm tiền … Quả không hổ danh là con trai của Đoạn Tự. Đúng rồi, cô gặp mẹ của cậu ấy chưa? Chính là Đoạn tổng của tập đoàn Đoạn thị rất nổi tiếng trong giới người Hoa.”Hạ Ngưỡng sững sờ, không biết nên nói là đã gặp hay chưa gặp.Đã mấy năm trôi qua, Đoạn Tự có lẽ đã quên cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó từ lâu.Suy nghĩ ngập ngừng trong nửa phút của cô, trong mắt Laura chính là “Chưa từng gặp”, cô ấy không khỏi kinh ngạc: “Cậu ấy đưa cô đến nhà thờ kết hôn mà lại không đưa cô đi gặp mẹ cậu ấy sao?”Hạ Ngưỡng cúi đầu, cười khổ: “Tôi chắc chắn không thể gặp mẹ anh ấy được.”Chỉ riêng chuyện của La Lương Sâm cũng đủ khiến cô xấu hổ không ngẩng đầu lên được.Laura không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ.Nhưng nhìn cách hai người trẻ tuổi này đối xử với nhau, kết hợp với câu nói của Hạ Ngưỡng lúc nãy, cô ấy đoán chỉ có thể là vì ‘Môn đăng hộ đối’.Cô ấy không khỏi thở dài: “Cô cũng không dễ dàng gì, những thiếu gia trong các gia tộc như vậy ngoài tình yêu ra thì chẳng biết khổ là gì. Khi yêu thì có thể sống chết vì nhau, sâu đậm và chân thành, nhưng ai biết được ngày nào đó họ sẽ thay lòng đổi dạ.”Hạ Ngưỡng cắn ống hút, nhấp một ngụm nước trái cây, sắc mặt thản nhiên đồng ý: “Đúng vậy.”Ngay cả trong tình yêu, anh cũng không cần phải chịu khổ.Dù sao thì những gì muốn có anh sẽ tìm mọi cách để đạt được.Khi Đoạn Tiêu trở lại, hầu hết các nhà hàng đã đóng cửa.Nhưng nửa giờ trước, bên đài phun nước của khu nghỉ dưỡng đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Du khách ở đây cùng nhau ra ngoài chơi, hòa nhập với các nhân viên phục vụ sau giờ tan ca.Bọt sâm panh và hương trái cây hòa quyện vào nhau, những người có màu da khác nhau tụ tập lại tạo thành vòng tròn, nhảy múa trong ánh hoàng hôn.Trong sân vang lên tiếng nhạc sôi động, bầu không khí lan tỏa náo nhiệt và ồn ào, đến nỗi mọi người không muốn rời đi.Hạ Ngưỡng không biết gì về độ cồn của rượu vang đỏ tự làm ở đây, cô chỉ uống vài ly đã hơi say.Laura đỡ cô lên thang máy, tình cờ gặp Đoạn Tiêu đã quan sát họ từ lâu.Anh cầm một chiếc áo khoác màu đen, vai rộng eo thon, dựa vào tường một cách thoải mái, mái tóc hơi rối buông xõa trên trán, một tay đút vào túi nhìn sang.Chiều cao giống như một siêu mẫu thực sự rất thu hút, đến mức ngay cả những cô gái tóc vàng mắt xanh đi ngang qua cũng không khỏi nháy mắt đưa tình với anh.Từ khi Laura làm việc cùng anh, cô ấy đã nhận thấy Đoạn Tiêu rất được phái nữ yêu thích.Nhưng khí chất của chàng trai này quá mạnh mẽ, khác hẳn với những chàng trai đào hoa, anh mang một vẻ lạnh lùng tàn nhẫn không dễ nhận ra.Tuy nhiên vào lúc này, ánh mắt trịch thượng của anh đã mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, khuôn mặt dưới ánh đèn đêm trở nên mềm mại hơn một chút.Laura vô thức chào trước: “Xiao.”Còn Hạ Ngưỡng đang được dìu đi thì cúi đầu nhìn xuống mũi giày, đầu óc choáng váng nghe thấy câu này. Cô không nể mặt anh mà “Hừ” lạnh một tiếng, miệng lẩm bẩm gì đó.Đoạn Tiêu không nghe rõ cô nói gì nên tiến lại gần hơn.“Cô Hạ nhảy rất đẹp!”Laura không biết cô học chuyên ngành khiêu vũ, nói xong câu đó cô ấy đẩy cô gái về phía anh như vứt bỏ một củ khoai nóng bỏng tay vậy.“Hai người vui vẻ nhé, tôi đi trước.”Hạ Ngưỡng mặt đỏ tới tận mang tai, đột ngột bị thả ra nên không đứng vững, suýt chút nữa thì ngã xuống.Đoạn Tiêu tránh tay đang cầm điếu thuốc cháy dở đi, tay còn lại nhanh chóng đỡ lấy eo của cô. Mắt anh tinh tường, dễ dàng nhận thấy có cái gì đó phồng lên trong túi áo sơ mi của cô.Lấy ra xem mới phát hiện đó là những mẩu giấy nhỏ.Trên đó là số điện thoại và tên của những gã tán tỉnh, toàn những người đàn ông nước ngoài, những gì họ viết đều giống nhau: Call me anytime*.(*Call me anytime: Gọi cho tôi bất cứ lúc nào).Chả trách người ta khen cô nhảy đẹp.Chắc hẳn lúc nãy cô đã thu hút được không ít người theo đuổi.“Chậc.”Khói thuốc nhẹ nhàng bay lên, bao phủ lấy đôi mắt sắc sảo.Anh hít một hơi thuốc thật sâu, hai má hơi hóp lại, ánh lửa bùng lên. Anh cười một cách khó hiểu rồi vo tròn mười mấy tờ giấy đó lại, sau khi dập tắt điếu thuốc thì ném tất cả vào thùng rác.Sau đó, anh khó chịu bóp mạnh vào phần gáy trắng nõn của cô, lập tức để lại một vết đỏ: “Trêu hoa ghẹo nguyệt.”Hạ Ngưỡng đau đến mức buông tay anh ra, miệng vẫn lẩm bẩm.Cúi đầu lại gần, anh mới nghe rõ là cô đang chửi: “Đồ xấu xa, quá đáng… Đoạn Tiêu là đồ khốn, đồ khốn!”Đoạn Tiêu nghe thấy vậy thì bật cười, mạnh bạo hôn lên má cô: “Đoạn Tiêu xấu ở chỗ nào hả? Đoạn Tiêu là tốt nhất.”Hạ Ngưỡng bị anh hôn dính đầy nước bọt, lại còn bị khói thuốc làm cho ngạt mũi, cô đẩy anh ra một cách khó chịu.Nhưng không đẩy được mà bị kéo trở lại phòng.Hạ Ngưỡng ở trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất, là phòng tiêu chuẩn dành cho khách doanh nhân, có phòng khách, nhà bếp, ban công và phòng ngủ.Mấy ngày trước cô ở đây một mình, nhưng tối nay khi cô quay lại, vali của Đoạn Tiêu đã được mang đến phòng của cô.Lúc anh đi đun nước ấm, Hạ Ngưỡng tự mình vào phòng.Khi quay lại tìm cô, anh phát hiện ra cô đã khóa trái cửa.“Hạ Ngưỡng, mở cửa ra.” Giọng nói của Đoạn Tiêu vang lên bên ngoài, cùng với tiếng xoay tay nắm cửa.Mặt của Hạ Ngưỡng vẫn còn đang ửng hồng vì say rượu, đầu óc vẫn còn tỉnh táo nhưng bước chân thì lảo đảo.Cô ôm gối trượt xuống khỏi giường, ngồi trên tấm thảm cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trắng: “Khi nào thì em mới được về?”Đoạn Tiêu ngừng xoay tay nắm cửa, nghe tiếng động nên đã đặt cốc nước lên trên bàn trà.“Hộ chiếu của em đâu?”Hạ Ngưỡng tiếp tục hỏi giống như đang tự nhủ khi say rượu, giọng nói mang theo tiếng nấc nghẹn.“Anh định giam cầm em ở cái nơi quỷ quái này phải không? Em thật sự không chịu được anh nữa, có ai trên đời này sẵn lòng ở bên cạnh một người như anh không chứ? Anh đúng là có vấn đề, rốt cuộc em đã nợ anh cái gì mà anh lại đối xử với em như vậy? Anh đúng là… A!!!”Một tiếng “Rầm” lớn vang lên, thô bạo cắt ngang lời nói của cô.Cánh cửa đang đóng chặt bị đá tung ra, chiếc tay nắm cửa vẫn còn treo lỏng lẻo trên cửa.Cô sợ hãi hét lên, co rúm lại ở mép giường. Mắt mở to nhìn chằm chằm vào cửa, những lời vừa nói lúc nãy đã quên sạch.Đoạn Tiêu cởi giày để ngoài cửa, cúi đầu đi vào trong như không có chuyện gì xảy ra. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ đầu giường, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên đường nét dưới cằm và cổ anh, đôi mắt anh tối sầm lại.“Anh…” Hạ Ngưỡng lắp bắp lùi về phía sau. “Sao anh có thể…”Đoạn Tiêu liếc nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, bình tĩnh nói: “Anh đã bảo em mở cửa mà em không mở.”Bây giờ không còn cánh cửa chắn giữa, cô im lặng hẳn.“Mắng đi, sao không tiếp tục mắng nữa hả?” Anh tỏ vẻ muốn thanh toán nợ cũ, lạnh lùng bế cô từ thảm lên trên giường.Chiếc giường mềm mại nảy lên khi Hạ Ngưỡng bị ném lên trên đó.Cô hơi choáng váng, không còn vẻ ngông cuồng như vài phút trước, giống như một đứa trẻ đã làm sai. Cô khẽ ôm lấy cổ mình, vừa sợ hãi vừa luống cuống nắm chặt ga trải giường, không dám nhìn anh.Thật là đáng yêu.Đoạn Tiêu không nhịn được cười, đột ngột cúi xuống hôn lên môi cô.Cô bắt đầu chống cự, đẩy anh ra nhưng anh dùng một tay kìm chặt cô lại, tùy ý hôn lấy hôn để. Hơi thở nóng rực bao trùm lấy cô, cảm giác tê dại lan tỏa theo đầu lưỡi của anh.Vị rượu vang ngọt ngào khiến đầu óc Hạ Ngưỡng càng thêm choáng váng.Mái tóc đen ngắn ở thái dương anh cọ vào ngực cô khiến cô ngứa ngáy khó chịu, dây kéo váy bị kéo xuống. Khi cô kịp phản ứng thì đã quá muộn, cô đạp loạn xạ vào eo anh.Nhưng Đoạn Tiêu quá hiểu cô, không để ý đến sự vùng vẫy nhỏ nhặt của cô, anh nâng cả hai chân cô lên đặt lên vai mình, kiên nhẫn dỗ dành: “Bảo bối, em thật đẹp.”“Anh… anh cút đi!”Gương mặt của cô gái lúc này đỏ bừng vì say rượu và h.am mu.ốn, thân thể mềm nhũn, đôi mắt phượng chứa đầy vẻ quyến rũ, thậm chí cả ánh mắt tức giận cũng khiến anh thở gấp.Anh càng khen, cô càng mắng.Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đoạn Tiêu lấy điện thoại ra khỏi túi. Anh ngắt cuộc gọi mà không nhìn xem ai gọi và đặt nó lên đầu giường, không có ý định giải quyết bất kỳ việc gì lúc này.Tiếng chuông lại vang lên, Hạ Ngưỡng như bắt được phao cứu sinh quay đầu lại, nhìn thấy tên “Chu Tê Mạn” nhấp nháy trên màn hình sáng.Cô vươn tay ra, nhưng Đoạn Tiêu đã kéo cô lại, anh ngậm lấy ngón tay cô cắn nhẹ: “Muốn làm gì?”Giọng anh trầm khàn đến mức đáng sợ.Hạ Ngưỡng sững sờ, mồ hôi trán chảy xuống cổ, đột nhiên bị anh lật người lại.Cô nhân cơ hội này nhấn nút nghe.Giọng nói của Chu Tê Mạn vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “A Tiêu? Cậu vừa mới——”Hạ Ngưỡng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó không nhịn được mà hét lên, nước mắt không kìm được trào ra.Cô dùng tay che miệng lại, giọng vẫn còn run rẩy vì tê dại.Cô nghĩ có người gọi đến thì anh sẽ dừng lại. Nhưng Đoạn Tiêu, cái tên điên này, hoàn toàn không kiêng dè gì cả, lúc đắm chìm vào khoái cảm anh đã cắn vào xương bả vai cô.Giọng nói của Chu Tê Mạn bên đầu dây bên kia quả nhiên bị cắt ngang.Chu Tê Mạn đã từng trải qua vài mối tình, chắc chắn nhận ra âm thanh này là gì.Cánh tay nổi gân xanh của anh vươn ra bấm nút ngắt cuộc gọi.“Đừng đùa giỡn với anh bằng mấy trò khôn lỏi này.” Đoạn Tiêu bóp chặt cằm của cô, động tác không ngừng lại. Anh kìm nén thấp giọng cười, hỏi cô: “Em thích chơi trò này lắm à?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Số ký tự: 0