Lên xe – Có ngh...
Tước Nhĩ
2025-03-15 02:55:44
Phòng riêng được đặt trước là phòng lớn nhất nằm ở cuối hành lang. Bên trong được đặt hai bàn tròn lớn, vừa đủ chỗ cho cả lớp.Nhân viên phục vụ lần lượt mang các món ăn lên nên cửa vẫn luôn mở, đối diện với hành lang trống trải bên ngoài.Có thể nghe thấy âm thanh cười nói của những chàng trai ở phòng bên cạnh.“Hạ Hạ, cậu còn đứng đó làm gì?” Trang Tĩnh chọc vào hai má trắng nõn mềm mại của cô, nhìn cô như đang nhìn một em bé.Mặc dù ở trường Hạ Ngưỡng cũng có chút danh tiếng nhưng cô không phải là người thích xã giao với mọi người. Bình thường cô đều ít nói hướng nội, cũng không nhiệt tình với mọi người, đôi khi phản ứng còn hơi chậm chạp, nhìn vừa ngoan ngoãn vừa đơn thuần.Nếu cô là một nữ minh tinh, chắc chắn sẽ được nhiều người hâm mộ, nhất là các bà mẹ.Bị chọc vài cái cuối cùng Hạ Ngưỡng cũng tỉnh táo lại, bối rối quay sang nhìn cô ấy: “Có chuyện gì vậy?”Trang Tĩnh đoán vừa rồi chắc chắn đầu óc cô đang lang thang đâu đó ngoài vũ trụ, thở dài: “Tớ đang nói chuyện với cậu đấy, cậu không nghe thấy à?”“Nghe thấy mà.” Hạ Ngưỡng cài đặt điện thoại sang chế độ không làm phiền rồi nhét vào túi, khẽ nói: “Cậu nói Chân Đông Nhi đi sang phòng bên cạnh rồi.”Ai có thể ngờ lại trùng hợp như vậy chứ, tối nay đội bóng rổ cũng liên hoan ở đây.Các chàng trai trong đội bóng rổ đặt phòng ở ngay bên cạnh, khó tránh khỏi việc Chân Đông Nhi lại đi qua tìm Đoạn Tiêu.Trang Tĩnh hừ khẽ: “Nhìn cô ta khoe khoang như thế ai mà không thấy được tấm lòng Tư Mã Chiêu của cô ta chứ. Thích Đoạn Tiêu chứ gì? Nhưng tớ cảm thấy chắc chắn Đoạn Tiêu không thích cô ta.”Mạnh khỏe, đẹp trai, thông minh… Đơn giản là có quá nhiều lý do để thích người như anh.Thích Đoạn Tiêu dường như đã trở thành một chuyện rất bình thường.Nhưng Hạ Ngưỡng vẫn hỏi: “Tại sao?”Tại sao nhất định phải thích anh.Trang Tĩnh nghe không hiểu nên trả lời cũng sai lệch: “Tại sao lại không thích cô ta á? Cái này còn cần phải hỏi sao? Đó chính là Đoạn Tiêu đấy! Từ năm nhất đã có không biết bao nhiêu đàn chị và các bạn học nữ cùng khối xinh đẹp theo đuổi cậu ấy, cậu đã thấy cậu ấy qua lại với ai chưa?”Hạ Ngưỡng im lặng.Trang Tĩnh lại mỉa mai: “Nếu không phải tớ nghe nói trước khi vào đại học cậu ấy đã từng yêu đương thì tớ sẽ nghi ngờ cậu ấy thích tiểu bạch kiểm* đấy.”(* Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.)Hạ Ngưỡng đang uống nước, bị câu nói cuối của của cô ấy làm cho sặc nước đến nỗi ho dữ dội.Trang Tĩnh vỗ vỗ sau lưng cô: “Uống chậm thôi… Âm thanh này, có phải điện thoại của cậu đang đổ chuông không?”Điện thoại di động của cô đang để ở chế độ yên lặng, nhưng vẫn rung. Điện thoại vẫn báo cuộc gọi liên tục, người ở đầu dây bên kia dường như sẽ không bỏ cuộc nếu cô không bắt máy trả lời.Không thể cúp máy của anh.Anh không cho phép điều đó, nếu không thì anh sẽ tức giận.Nhưng Hạ Ngưỡng không muốn nhận điện thoại trước mặt bạn cùng lớp.Cô vô thức nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn, có hơi phiền não, cô úp màn hình điện thoại vào lòng bàn tay rồi đứng dậy: “Tớ ra ngoài một lát!”Lớp trưởng không chú ý tới động tác nhỏ của cô, chỉ cho là cô đi vệ sinh nên nói lớn: “Hạ Ngưỡng quay lại nhanh nhé! Đồ ăn sắp lên đủ rồi, nhân tiện cậu sang bên cạnh gọi Đông Nhi một tiếng nhé.”—Bước chân của Hạ Ngưỡng dừng lại ở ngay cửa ra vào, lỡ đâm lao thì phải theo lao nên gật đầu.Vừa đúng lúc nhân viên phục đã mang hết đồ uống lên đang đẩy xe ra ngoài, còn rất chu đáo đóng cửa phòng riêng lại.Vừa ra ngoài chưa được hai bước, điện thoại đã ngừng reo.Không biết có phải do đối phương tắt máy, hay là do thời gian chờ quá lâu nên tự tắt.Nhưng Hạ Ngưỡng lại thở phào nhẹ nhõm, cũng không có ý định gọi lại. Cô nhét điện thoại nóng ran vào túi, dứt khoát đi về phía nhà vệ sinh.Nhưng bên đó cũng rất ồn ào, khi cô đi tới một góc yên tĩnh thì nghe thấy tiếng một chàng trai mơ hồ kêu lên.Âm thanh rất quen thuộc.Hạ Ngưỡng cau mày, nhìn sang bên đó.Ở phòng vệ sinh nam bên cạnh có mấy người đi ra từ bên trong, nhà hàng này nằm ở khu đại học, đêm hôm khuya khoắt tới dùng bữa ở đây hầu hết đều là sinh viên các trường xung quanh.Có người tinh nghịch kêu lên “Mãnh nữ tập kích nhà vệ sinh nam.”, sau đó là những tiếng cười đùa bao trùm phần còn lại của cuộc trò chuyện.Một giây sau, có một người cúi đầu chạy ra ngoài, đó chính là Chân Đông Nhi.Cô ta giống như đang hoảng loạn bỏ chạy, khuôn mặt đỏ rực, đôi mắt dường như cũng đỏ. Tóc cô ta rối tung, chạy vội đến mức không chú ý tới Hạ Ngưỡng đang đứng bên cạnh.Ngay sau đó, nam chính cũng chậm chạp bước những bước dài đi ra từ phía sau.Dưới ánh đèn sáng rực, thân hình cao ráo đứng trên hành lang, chiếm ưu thế ngoại hình. Ánh sáng đan xen bóng của những sợi tóc ngắn in lên che khuất sống mũi cao, đuôi mắt hẹp dài ngạo mạn nhướng lên, khiến người ta không thể nhìn được rõ cảm xúc trong mắt ấy.Anh ném nửa điếu thuốc trong tay xuống lan can, dập tắt ánh lửa hồng, quay sang rồi nghiêng đầu liếc nhìn về phía Hạ Ngưỡng.Hạ Ngưỡng liếc nhìn qua, không thể nào biết được anh và Chân Đông Nhi vừa xảy ra chuyện gì.Dù sao thì dáng vẻ lười biếng ấy của anh cũng khiến người ta khó mà nhìn ra được thực hư, dường như chỉ có cổ áo khoác là bị lệch một chút.Khóa kéo đã bị kéo xuống vài phân so với lúc trước, để lộ ra đường cong xương quai xanh sắc lạnh trắng trẻo.Không đợi anh mở miệng, Hạ Ngưỡng đã như không có chuyện gì quay người bước nhanh trở về. Hành lang dài như vậy, khó tránh khỏi còn nghe thấy phía sau âm thanh trêu chọc của mấy chàng trai trẻ.Những câu trêu chọc như “Hôn”, “Ôm ấp” cứ liên tiếp theo cơn gió lọt vào tai cô.Ăn xong bữa cơm đã là 9 giờ tối, chỉ còn một tiếng nữa ký túc xá sẽ đóng cửa nên tất cả mọi người đều lần lượt trở về.Lớp trưởng khó hiểu đi ra từ quầy thanh toán: “Lạ thật, có người đã thanh toán phòng của chúng ta rồi.”“Ai thanh toán vậy?”“Không biết.” Lớp trưởng gãi gãi đầu: “Nhân viên thu ngân nói cũng là người trong trường chúng ta, còn là một anh chàng rất đẹp trai, hài hước không cơ chứ?”“Anh chàng rất đẹp trai nào thế? Tớ còn là nàng tiên ốc đây này ha ha ha ha.”“Nhưng nàng tiên ốc thì chỉ có thể đợi lúc trong nhà không còn ai để xuất hiện cống hiến thôi.” Mấy cô gái cười nói, mỗi người một câu làm cho câu chuyện ngày một lan man.Chân Đông Nhi – người suốt cả tối không còn luyên thuyên nhiều như trước lại liếc nhìn sang gian phòng bên cạnh.Không hiểu do đâu mà sự tự tin của cô ta bỗng tăng vọt, trả lời như lẽ thể cô ta là người trong cuộc: “Chắc là Đoạn Tiêu đấy. Không sao đâu, cậu ấy thanh toán cũng được, một bữa cơm thôi mà.”Lần này tất cả mọi người đều nhìn ra điểm không bình thường, Đoạn Tiêu sẽ không vô duyên vô cớ thanh toán cho họ, e là nể mặt ai đó rồi.Có người trêu ghẹo: “Vậy lần sau cậu thay mặt lớp chúng ta mời cậu ấy ăn cơm nhé.”Chân Đông Nhi mỉm cười, tâm trạng tốt lên nhanh đến mức mắt thường cũng thấy được.Hạ Ngưỡng liếc nhìn khuôn mặt của cô ta, không còn tìm thấy dấu vết nào của cô gái hoảng sợ và tuyệt vọng khi chạy khỏi nhà vệ sinh nam trước bữa ăn đâu nữa.Bây giờ chỉ có dáng vẻ “Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh*”(*Trích thơ Bạch Cư Dị, tạm dịch nghĩa: Lửa đồng đốt không bao giờ cháy hết, Khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở)Tầng này có hai thang máy, một cái đang sửa nên chỉ có thể sử dụng cái còn lại.Mọi người trong lớp chia thành hai lượt xuống, chỉ còn lại Hạ Ngưỡng và bạn cùng phòng Trang Tĩnh.Nhóm các chàng trai chơi bóng ở phòng bên cạnh cũng đã rời đi, chỉ còn lại một chàng trai khí chất hào hùng đứng ở cửa thang máy.Là Đoạn Tiêu, đang đứng chờ thang máy cùng họ.Lúc hai người đi qua, Hạ Ngưỡng vừa hay đứng chờ phía sau anh.Trang Tĩnh giả vờ bình tĩnh, cố gắng kiềm chế vẻ mặt ngạc nhiên vui vẻ của mình, ra hiệu cho Hạ Ngưỡng ngẩng đầu nhìn. Còn so sánh chênh lệch chiều cao của hai người bọn họ, khoa trương thì thầm: Nhìn, gần, cao, quá!Hạ Ngưỡng: “…”Khi tuyển sinh ngành Vũ Đạo của đại học Kinh Châu có điều kiện về chiều cao, nữ sinh phải cao trên 1m7.Chiều cao của Hạ Ngưỡng không tính là top đầu trong đám bạn học, chỉ vừa đủ điều kiện, đi giày đế bằng thì cao khoảng 1m73, đứng bên cạnh Đoạn Tiêu cao đến 1m89 thì không đáng nhắc tới.Cửa thang máy mở ra, bọn họ lần lượt đi vào.Dường như Đoạn Tiêu không chú ý tới ánh mắt của bọn họ, anh đã sớm quen với những ánh mắt chăm chú của người khác nên cũng không quay đầu lại nhìn.Nhưng nếu Trang Tĩnh tinh tế hơn một chút thì sẽ nhận ra anh thậm chí còn không nhấn nút số tầng.Anh chỉ đứng cúi đầu tựa vào một góc, vai trái nghiêng dựa vào tường thang máy ngón tay thon dài lười biếng bấm điện thoại di động, rồi đột nhiên lên tiếng: “Lát nữa anh đợi em ở đầu phố.”Trong không gian nhỏ hẹp, giọng nói của Đoạn Tiêu hơi trầm và đầy từ tính.Hai cô gái trong thang máy đều ngây người.Vừa đúng lúc cửa thang máy sắp đóng lại thì có một nhóm người kịp thời chạy vào. Bảy, tám chàng trai đều đã uống rượu, trong đó có một người mập mạp bước vào, thang máy lập tức phát ra cảnh báo “Quá tải”.Cậu bạn mập mạp này không phục, liên tục gọi bạn mình bước ra ngoài, trong cơn say khướt cố gắng xem ai mới là người gây quá tải.Kiểu người này vốn rất đáng ghét, nhưng ba người trong thang máy đều đang không vội nên cũng không thúc giục bọn họ.Hơn nữa, vì câu nói kỳ lạ vừa rồi của Đoạn Tiêu nên Hạ Ngưỡng cũng không dám quay đầu lại nhìn anh mà chỉ im lặng.Ngược lại, Trang Tĩnh nhanh chóng liếc lại nhìn anh thì thấy anh đang đeo tai nghe bluetooth màu trắng bên tai phải, lúc này mới chợt hiểu ra.Cô ấy lấy điện thoại di động ra, gõ vài chữ vào khung trò chuyện của wechat rồi đưa cho Hạ Ngưỡng xem.【Làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng rằng cậu ấy nói chuyện cùng chúng ta, hóa ra là đang gọi điện thoại.】Hạ Ngưỡng cảm thấy trái tim như bị treo trên mây, hàng mi cong vút hơi run rẩy.Đám ma men kia cuối cùng cũng chán trò chơi với thang máy, từng người một chen chúc bước vào như cá mòi. Các cô bị ép lùi lại phía sau, Hạ Ngưỡng bị ép tới đứng bên cạnh Đoạn Tiêu.Bàn tay phía bên kia của cô đột nhiên bị nắm lấy, những ngón tay xương xẩu nhẹ nhàng vu.ốt ve lòng bàn tay cô, ỷ vào việc không có ai nhìn thấy nên còn tùy ý siết chặt vài cái.Cô không rút tay ra được, chỉ có thể cố nhịn không quay đầu nhìn biểu cảm trên mặt anh.Giọng nói của Đoạn Tiêu lại vang lên, tiếng cười trầm khàn, còn lộ ra vài phần ngang bướng không biết sợ: “Nghe thấy không? Bảo bối.”—Điện thoại của Trang Tĩnh vẫn không ngừng được đưa sang:【A a a a a Tớ chết mất! Giọng của cậu ấy quá dịu dàng, cậu ấy vừa gọi bảo bối đúng không?! Cậu ấy thật sự đã có bạn gái rồi!! Đây có được coi là bí mật kinh thiên động địa không? 】Vành tai Hạ Ngưỡng đã nóng rực, bất lực c.ắn môi dưới, “Ừhm” khẽ.Nhận được câu trả lời, bàn tay của cô mới được buông ra.Còn Trang Tĩnh thì oán trách tiếp tục gõ chữ: 【Cậu đừng lên tiếng, nhỡ cậu ấy phát hiện chúng ta đang nói chuyện về cậu ấy thì làm sao bây giờ.】—Hạ Ngưỡng căn bản không muốn nhắc nhở, vì điện thoại di động của cô ấy đặt ở độ cao này chỉ cần thị lực của Đoạn Tiêu không có vấn đề gì thì anh sẽ có thể thấy rõ chữ trên màn hình của cô ấy.Của thang máy mở ở tầng một.Đoạn Tiêu không nhúc nhích, xe của anh đang đỗ ở gara tầng hầm.Hai cô đi theo đám các chàng trai say xỉn phía trước đến cửa chính, còn có vài bạn học đang chờ hai người.Hạ Ngưỡng đi chậm lại, do dự nói: “Trang Tĩnh, đêm nay tớ muốn về nhà ở một hôm.”Sinh viên năm thứ hai không bắt buộc phải sống trong trường nữa nhưng hội học sinh vẫn sẽ tiến hành kiểm tra ký túc xá định kỳ. Trang Tĩnh là trưởng ký túc xá của cô, cô ấy nhớ hồi năm nhất cô cũng thường xuyên xin nghỉ phép để ra ngoài.Cô ấy không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô là người địa phương.Hơn nữa Trang Tĩnh vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện vừa hóng hớt được ở thang máy, bây giờ chỉ muốn tìm người tám chuyện nên vẫy tay tạm biệt: “Được rồi, đi đường cẩn thận!”“Ừm.”Nhìn đám người bọn họ càng lúc càng xa, Hạ Ngưỡng mới thôi không nhìn nữa, đi về một hướng khác.Đêm ở quanh làng đại học không náo nhiệt phồn hoa như khu CBD* trong trung tâm thành phố. Hiện cũng đã gần đến giờ đóng cửa ký túc xá nên cũng không còn nhiều sinh viên đi dạo nữa.(*Khu CBD (Central Business District) là khu vực tập trung cao độ các hoạt động kinh tế, tài chính, thương mại, dịch vụ và hành chính của một đô thị.)Hạ Ngưỡng quay lại nhà hàng, nhìn thấy một chiếc GT 63s màu đen bạc đã đỗ ở góc phố.Thân xe thon gọn ẩn mình dưới bóng cây và đèn đường, tựa như dã thú đang ngủ đông.Chiếc xe này Đoạn Tiêu mua từ hồi năm nhất Đại học, anh nghênh ngang lái vào bãi đỗ trong trường, đỗ cùng với xe của các giáo sư.Nam sinh trong trường đều bàn tán về chiếc xe với danh xưng “Quý Ông Bạo Lực” của AMG. Có người còn chua chát nói anh may mắn vì là thiếu gia nhà giàu có nên mới lái loại xe này ngay từ năm nhất đại học.Nhưng làm sao họ biết được, nếu như thật sự dựa vào gia thế thì Đoạn Tiêu sẽ không chỉ lái chiếc ôtô giá vài triệu tệ này để đi lại.Tiếng động cơ vang lên trong đêm tối vắng lặng, chiếc xe nổi bật nhất trên đường phố. Chủ xe rõ ràng đã nhìn thấy cô qua gương chiếu hậu, còn sốt ruột giục cô lên xe.Cửa xe bên ghế lái phụ không khóa, Hạ Ngưỡng xách túi ngồi lên.Một tay Đoạn Tiêu chống thái dương, nghiêng đầu nhìn cô. Anh bỗng nhiên tiến lại trong một giây mà không hề báo trước, dùng bàn tay to nắm lấy cằm cô rồi kề sát mặt cô hít hà.Trên người anh có mùi thuốc lá thoang thoảng, hơi thở rất gần. Bả vai thẳng tắp và cơ bắp áp lên cánh tay cô, hơi ấm cơ thể trêu chọc bao phủ khắp người cô.Hạ Ngưỡng không nhúc nhích, khó hiểu nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”Anh ngửi xong còn chưa thấy đủ, liền li.ếm lên môi cô: “Em uống rượu.”Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro