Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Nếu như – Đang...

Tước Nhĩ

2025-03-15 02:55:44

Đêm ở Kinh Châu luôn đặc biệt sáng rực, với những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau rực rỡ ánh đèn neon. Cửa sổ chiếc McLaren mui trần được hạ thấp xuống một chút, không biết xe chạy đến tuyến đường chính nào mà bất ngờ tắc đường.Khi vừa lên xe, anh hỏi thêm một câu có thuận đường hay không. Giọng chân thành và lịch sự như chỉ tiện đường nên hỏi. Hạ Ngưỡng thuận theo, đọc địa chỉ căn hộ của mình.Bên trong xe, bản nhạc êm dịu bị tạm dừng khi Đoạn Tiêu nhận một cuộc gọi.“Tối nay?” Người đàn ông chống khuỷu tay lên cửa sổ xe một cách lười nhác, bật cười khẽ: “Tại sao lại không làm vậy đi, không mặc thì càng đẹp hơn.”“…”Anh đeo tai nghe Bluetooth, mặc dù cô không nghe đầu dây bên kia nói gì, nhưng giọng điệu mập mờ của anh cũng đủ để cô đoán rằng đó có thể là một nửa nào đó của anh.Đường nét sắc sảo, nụ cười ngông nghênh pha chút trác táng, đây mới là vị đại công tử nhà họ Đoạn.Hạ Ngưỡng dù vẫn còn khá ngây ngô trong mảng này, nhưng sống trong một vòng quan hệ dính dáng với nửa giới giải trí, cô cũng nghe hiểu được phần nào.Chỉ thấy cổ họng khô khốc, cô lại uống thêm vài ngụm nước.Cuộc gọi kết thúc, xe vẫn kẹt cứng giữa dòng người.Hàng dài đèn xe màu đỏ như những con rồng nối đuôi nhau, thắp sáng cả khu trung tâm rộng lớn của Kinh Châu.Cô quạt nhẹ bên má, thì thầm: “Nóng quá.”Đoạn Tiêu với thính lực nhạy bén đã nghe thấy rõ. Anh kéo cửa sổ xe lên, để không khí lạnh từ điều hòa lan tỏa trong không gian kín: “Điều hòa đã bật hơi lớn, tôi sợ em bị cảm lạnh.”Dù sao Hạ Ngưỡng đang mặc một chiếc váy hai dây, khi ngồi xuống, vạt váy co lên đến đùi. Trong xe không thấy có chăn hoặc khăn lông, cô chỉ có thể dùng chiếc túi xách mang theo để che lại.Hai má cô vô thức đỏ lên, qua gương chiếu hậu thoáng nhìn thấy chính mình, cô mới nhận ra điều gì đó không bình thường.Đoạn Tiêu cũng chú ý, hơi nhíu mày: “Em nóng thành thế này, đã uống phải cái gì à?”Xe bắt đầu lăn bánh, dòng xe cộ đông đúc thi thoảng vọng lại vài tiếng còi xe chói tai. Âm thanh lúc gần lúc xa, nhưng như thể bị ngăn cách bởi một lớp da mờ mịn, không quá nhức tai.Mí mắt Hạ Ngưỡng ngày càng nặng, cô trả lời bằng giọng mơ màng: “Một ly cocktail… nửa ly rượu vang.”“Không uống những thứ người khác cho đấy chứ?”“Nhưng những người đó là…”“Không phải bạn của bạn trai em, cũng chẳng phải bạn của em.” Giọng điệu của anh thản nhiên, mang theo chút ý cười: “Có vẻ như họ là bạn của tôi, em có hiểu họ không?”“Tôi không uống…” Thực ra lúc này cô cũng chẳng nhớ rõ lắm. Đầu óc mơ màng, cô nuốt khan một cách khó nhọc. “Đoạn Tiêu, tôi thấy hơi khó chịu.”Giọng nói của anh trầm ổn, chậm rãi như đang kiên nhẫn dẫn dắt: “Khó chịu ở đâu?”Điện thoại trong túi bắt đầu reo vang, kèm theo tiếng rung. Hạ Ngưỡng lóng ngóng mở khóa túi, muốn lấy điện thoại ra nghe.Nhưng càng vội lại càng rối, chiếc điện thoại lại trượt từ trên đùi cô sang phần phân chia của bảng điều khiển bên cạnh, rồi rơi thẳng xuống ghế của Đoạn Tiêu.Anh chậm rãi tấp xe vào lề đường, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía cô – người đang hơi dựa vào lưng ghế, bất lực và có chút hoang mang.Trên màn hình điện thoại hiện lên ba chữ lớn “Lạc Tinh Lãng”.Anh trượt ngón tay qua nút nhận cuộc gọi, áp điện thoại lên tai. Giọng nói thản nhiên nhưng đầy ngôn cuồng vang lên: “Tôi là Đoạn Tiêu.”Lạc Tinh Lãng, người đã nghe danh anh qua miệng Nhậm Hàng, bị câu giới thiệu thẳng thắn này chặn họng, lời lẽ chuẩn bị sẵn đều nghẹn lại. Anh ấy ngập ngừng hỏi: “Hạ Ngưỡng nói đi trước, là đi cùng anh sao?”“Phải. Vừa nãy quên chưa nói với anh, tôi không chỉ là bạn học cấp ba của cô ấy mà còn là mối tình đầu của cô ấy.”Khi Đoạn Tiêu nói những lời này, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Hạ Ngưỡng – người đang nửa khép hờ đôi mắt. Anh nói với vẻ thành thạo nhưng lại phảng phất sự trầm lắng khó tả xen lẫn chút khinh miệt.Việc bất ngờ nhắc lại chuyện cũ không chỉ khiến cô cảm thấy mơ hồ mà đầu dây bên kia, Lạc Tinh Lãng cũng rơi vào trầm mặc.Anh lại mất kiên nhẫn, lên tiếng hỏi: “Còn chuyện gì không?”Một người là mối tình đầu, người còn lại thậm chí không thể coi là bạn trai cũ.Lạc Tinh Lãng nghe rõ ý tứ của anh, lại không nghe thấy Hạ Ngưỡng có ý muốn nhận điện thoại, đành biết điều nói: “Không có gì.”Khi cuộc gọi kết thúc, Hạ Ngưỡng đã tạm thời nhắm mắt lại, thiếp đi.Đoạn Tiêu chuyển điện thoại sang chế độ máy bay rồi cất điện thoại vào lại túi xách của cô.Nhìn làn da hồng phớt trên cổ, trên má của cô, anh khẽ vuốt nhẹ lọn tóc bên má cô bằng đầu ngón tay, thì thầm một cách nhẹ nhàng: “Thích mà lại nhẫn nhục thế này à?”“Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không giữ được thì anh ta có gì đáng để em chọn?”Rõ ràng biết không có câu trả lời, anh vẫn lẩm bẩm như tự nói với chính mình.Chiếc xe dừng lại trước cổng chính của khu biệt thự Vạn Hòa, sau đó tiến thẳng vào sân.Chủ nhà đều không ở đó, chỉ có dì Vương đang dọn dẹp mấy việc lặt vặt và chuẩn bị trở về phòng của bảo mẫu. Nhìn thấy anh ôm một người phụ nữ về căn nhà chính, bà ấy không khỏi kinh ngạc: “A Tiêu… cháu làm gì thế này?”Đoạn Tiêu ra hiệu cho bà ấy bấm thang máy: “Không phải chuyện của dì.”Anh ôm người bước thẳng lên lầu, chuẩn bị vào phòng, dì Vương đứng gần, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, bèn hỏi thêm: “Có cần nấu ít canh giải rượu không?”“Không say.”Câu nói vừa dứt, cửa thang máy đóng lại.Đêm khuya, bữa tiệc tại khu biệt thự liền kề đã đến hồi kết thúc. Dưới sàn nhà la liệt dây ruy băng và những mảnh vụn của những quả bóng bay đã nổ tung.Trước khi rời đi, Nhậm Hàng bị Lư Tùng khoác vai kéo lại: “Cậu không tò mò anh Đoạn đi đâu à?”“Ý gì?”“Cậu ấy vừa cướp bạn gái người ta đấy!” Lư Tùng làm ra vẻ thần bí, cười gian: “Tôi còn tưởng cậu ấy không thích kiểu đó, ai dè cướp đi mất từ tay tôi.”Nhậm Hàng dù uống khá nhiều nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo: “Ồ, cậu nói cô bạn học cũ kia à?”“Đúng thế, cậu ấy đưa đi luôn rồi.”“Đưa đi thì đưa đi, sợ gì chứ.” Nhậm Hàng liếc Lạc Tinh Lãng, người vẫn giữ vẻ mặt bình thản và đang giúp bạn gọi xe, rồi nhớ lại ánh mắt chăm chú của Đoạn Tiêu lúc đứng trên ban công nhìn về phía người ta. Anh ấy lẩm bẩm: “Chẳng trách lại nhìn lâu như thế.”Lư Tùng thấy phản ứng của anh ấy quá hờ hững, không khỏi khó hiểu: “Cậu không tò mò thật à? Trước đây chúng ta chơi đùa bao nhiêu mà chẳng thấy gì, sao lần này cậu ấy lại để ý một cô gái? Đã vậy còn là bạn gái cũ của người khác.”“Anh Đoạn của cậu lớn đến giờ, có việc gì mà chưa từng làm qua?”Trong vòng tròn này của họ, nói đến sự chung thủy, chẳng mấy ai có. Từ 17, 18 tuổi bắt đầu quen biết người khác giới, thậm chí sớm hơn. Họ đã từng chứng kiến những bậc cha chú còn trác táng hơn, những chốn xa hoa tột cùng, và cả những giao dịch bẩn thỉu nhất.Giữa môi trường như vậy, mấy người bọn họ vẫn giữ được chút gì đó tương đối sạch sẽ, đã là hiếm hoi lắm rồi.Chưa làm qua…Đoạn Tiêu 18 tuổi đã ra nước ngoài học ở Harvard, hoàn thành chương trình trong 3 năm, rồi giành thêm 3 năm làm việc ở Phố Wall, khởi nghiệp từ quỹ đầu tư và mạo hiểm.Hiện tại, anh là một tay khổng lồ tài chính có tiếng ở khu vực Bắc Mỹ. Nói anh tập trung vào lĩnh vực nào cụ thể thì không hẳn, nhưng chuỗi ngành công nghiệp trong tay anh đã sâu đến mức người thường khó lòng chạm tới.Lư Tùng suy nghĩ một lúc, nói: “Bên cạnh cậu ấy chưa từng xuất hiện người con gái nào!”“Đúng thế.” Nhậm Hàng vẫn thản nhiên như cũ: “Đến tuổi này rồi, kìm nén quá cũng hóa bệnh thôi.”“…”Ánh đèn pha lê rực rỡ phản chiếu trong mắt cô, tạo cảm giác mơ màng không chân thực. Bị một chút nước vỗ nhẹ lên mặt, Hạ Ngưỡng lờ mờ tỉnh dậy bởi cảm giác nóng rực từ lồng ng.ực.Dưới người cô là một chiếc sofa gỗ hoàng lê, dù đã lót thảm vẫn phảng phất mùi hương nhã nhặn của gỗ đàn hương. Môi trường xa lạ khiến cô hơi ngơ ngác: “Đây là đâu?”“Nhà tôi.” So với trạng thái lơ mơ của cô, ánh mắt Đoạn Tiêu rõ ràng rất tỉnh táo. “Em ngủ mê ngủ mệt, gọi thế nào cũng không dậy. Tôi đành phải đưa về đây.”Hạ Ngưỡng nhíu mày, nói ngắt quãng”Xin lỗi… hình như tôi đã uống phải thứ gì đó lung tung.”Trước đây cô từng nghe bạn bè nhắc đến, rằng ở một số buổi tiệc sẽ có người vì h.am mu.ốn tình ái mà cho thêm gì đó vào rượu. Cảm giác của cơ thể hiện giờ, có lẽ chính là bị trúng chiêu.Cố gắng giữ chút lý trí, cô bám lấy hy vọng cầu cứu: “Có thể đưa tôi… đưa tôi đến bệnh viện không?”Anh ngồi đối diện không nhúc nhích, thản nhiên nhìn cô đang luống cuống chỉnh lại mảnh vải không đủ che phủ làn da trắng ngần. Giọng nói bình thản cất lên: “Khuya rồi, phiền em đừng cởi đồ trước mặt tôi.”“Nóng quá…”Cô dần không còn nghe rõ lời anh nói. Những ngón tay vô thức bấm vào đùi để giữ tỉnh táo, nhưng ánh mắt lại bị hút bởi hành động của chàng trai.Đoạn Tiêu ngồi đó, bình thản nhìn cô phát tình, chậm rãi tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay. Đôi tay anh thon dài, các ngón tay thẳng tắp, lòng bàn tay rộng rãi.Trên cánh tay anh là những đường gân nổi mạnh mẽ, làn da trắng lạnh càng tôn lên sự sắc nét của từng mạch máu.Anh rõ ràng không nhìn cô, chỉ nghiêng người làm việc của mình với sự tập trung không chút lay động, nhưng Hạ Ngưỡng không thể ngừng dõi theo anh.Có lẽ vì anh đẹp đến mức khiến người khác không thể cưỡng lại. Với cô lúc này, trong cơn mơ màng, sức hút ấy càng tăng lên gấp bội.Ánh mắt cô dõi theo bóng dáng thoáng qua của anh, từ bờ vai rộng, dáng vẻ lười biếng đến chiếc yết hầu hơi động đậy mỗi khi anh nói.Đoạn Tiêu không vội, anh cầm ly trà trên bàn lên rót nước: “Em từng ngủ với anh ta chưa?”Nước trong ly lạnh, tỏa ra hơi mát, chẳng mấy chốc hơi lạnh tụ lại bên ngoài thành cốc.Đầu ngón tay anh thon dài, gập lại chạm vào miệng ly ướt nước, ngón tay miết chầm chậm, lặp đi lặp lại như vô tình nhưng lại toát ra vẻ cám dỗ lạ lùng.Cô không còn chú ý đến lời anh nói, chỉ vô thức tiến lại gần Đoạn Tiêu trong sự cám dỗ đó.Hỏi xong câu đó, anh lại không quan tâm câu trả lời của cô, chỉ khẽ cười như không có ai xung quanh: “Nhưng cho dù em có mang thai con của người khác, sinh ra rồi cũng phải theo họ Đoạn của tôi.”Con mồi đã lọt lưới, ánh mắt cô dừng trên cốc trà trong tay anh.“Khát à?” Đoạn Tiêu nhàn nhạt đặt tay lên eo cô, ngón tay thon dài gạt nhẹ dây váy mỏng manh trên bờ vai cô, “Sao lại cứ tự làm đau mình thế?”Cơ thể Hạ Ngưỡng hoàn toàn mềm nhũn, không còn chút sức lực. Khi anh nâng cô lên từ tấm thảm rồi đặt cô ngồi lên đùi mình, cốc trà trong tay anh rung nhẹ, vài giọt nước bắn ra ngoài, rơi lên da cô.Làn da cô giật mình vì lạnh.Có lẽ cô đang cố gắng vật lộn, nhưng đã bị anh giữ chặt lại.“Tôi biết kiểu người như em. Tỏ ra yếu đuối không có ích gì đâu, chỉ khiến người khác được nước làm tới.”Rõ ràng anh ngước lên nhìn cô đang ngồi trên đùi anh, nhưng lại có một sự thương hại trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh.Đầu ngón tay trắng mịn của anh dính chút nước trà, chạm nhẹ vào khóe môi cô. Hạ Ngưỡng vô thức ghé lại, trong trạng thái mơ màng li.ếm lấy.Anh cố tình không đưa nước cho cô uống, mà ác ý nhúng ngón tay vào cốc trà lạnh, sau đó đưa vào miệng cô, đùa nghịch đầu lưỡi của cô.Ngón tay anh bị lưỡi cô li.ếm ướt nhẹp, dính đầy nước bọt. Đoạn Tiêu bật cười trầm thấp, rút tay về.Sau khi dùng khăn giấy lau khô tay, anh gọi tên cô: “Hạ Ngưỡng.”Lúc này, chiếc váy dây trên người cô đã trượt xuống quá nửa, lộ ra đường cong tròn trịa của bờ ngực. Ánh mắt cô mơ màng, không rõ ràng, lại phảng phất nét mị hoặc khiến người khác dễ dàng nghĩ rằng cô đang cố tình quyến rũ.Đoạn Tiêu đưa tay lên đỡ lấy ngực cô khi cô đang tiến sát lại gần, ngón tay chạm vào làn da mềm mại, xoay vòng chậm rãi, mang theo chút dịu dàng: “Em đang làm gì thế?”Hạ Ngưỡng nhẹ nhàng cọ cọ đầu gối đang nằm gi.ữa hai chân anh, như thể nghĩ rằng hành động nhỏ bé ấy sẽ không bị anh phát hiện. Tay cô chạm vào gấu áo T-shirt của anh, ngoan ngoãn dán vào, rồi vô cùng đau khổ thì thầm: “Xin lỗi…”Tiếng thở dài vang lên nơi cổ họng anh, giọng nói hào phóng nhưng đầy ý tứ: “Muốn tôi giúp em không?”Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu khó chịu. Nhưng bàn tay vẫn không kìm được, khẽ cào nhẹ lên vùng cơ bụng rắn chắc của anh, miệng vẫn lặp lại câu: “Xin lỗi…”Hạ Ngưỡng hôn lên mặt và khóe môi anh. Trong lúc cảm nhận bàn tay anh trượt trên người mình, ngọn lửa khó chịu trong cơ thể dường như vơi đi phần nào.Trong ý thức mơ hồ, cô tin rằng đây là cách để bản thân thoát khỏi cảm giác khó chịu và cô làm theo bản năng, không ngừng lại được.Chàng trai nắm lấy gáy cô, kéo cô lại gần hơn để đáp trả nụ hôn. Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận được vị ngọt đắng khô khốc trong miệng cô, thấy đôi hàng mi run rẩy nhẹ nhàng của cô. Lưỡi của anh cũng dần tê đi bởi sự va chạm ấy.Hạ Ngưỡng cảm giác mọi xúc giác trên cơ thể mình như chìm vào một giấc mộng. Những cơn đau âm ỉ nơi da thịt mềm mại, và đường cong mượt mà nơi cổ và vai không ngừng nhấp nhô. Anh áp sát thật gần, ấn vào thật sâu, và hôn cô thật mạnh.Trong giấc mơ, sao lại có cảm giác chưa từng có trước đây, chân thực đến vậy?Tại sao cô lại mơ thấy Đoạn Tiêu, người đã lâu không gặp? Khuôn mặt ấy, từng bị lãng quên trong những năm tháng thiếu nữ ngây thơ của cô, giờ đã chẳng còn mang dáng vẻ non nớt của một chàng trai năm nào.Thứ thay đổi là sự cao ngạo lạnh lùng qua năm tháng trưởng thành.Cô biết, từ sau cuộc chia ly 6 năm trước, anh vẫn sống tốt. Trong vòng bạn bè của Lục Gia Trạch, hình bóng anh vẫn thường xuyên xuất hiện, vẫn là cậu công tử bảnh bao, tài giỏi, đầy quyền lực.Năm đầu tiên, anh diện áo bóng chày phong cách Mỹ, tràn đầy khí thế khi cầm gậy bóng chày trên sân, phía sau là nhóm bạn cười đùa ầm ĩ.Năm thứ hai, anh nhận học bổng toàn phần của Harvard Business School, tham dự tiệc tối theo lời mời của các doanh nhân nổi tiếng. Năm thứ ba, anh xuất hiện trong lễ tốt nghiệp sớm, trên người đeo đầy những dải băng tượng trưng cho thành tích danh dự.Năm thứ tư, cô ít lướt mạng hơn và dường như không còn thấy anh nữa. Nhưng không sao cả, cô có cuộc sống của mình, cũng không cố ý nghĩ về anh.Năm thứ năm, Lục Gia Trạch có lẽ đã xóa cô khỏi danh sách bạn bè, hoặc đơn giản chỉ là chặn những người không quan trọng như cô.Dẫu vậy, nhờ một cơ duyên tình cờ, cô phát hiện anh giờ đây không còn phải dựa vào vòng bạn bè để cô nhìn thấy nữa. Anh đã trở thành một doanh nhân thành đạt, đầy tiếng tăm.Đến năm thứ sáu, cô đã gần như quên hẳn anh.Khi anh xuất hiện, Hạ Ngưỡng không khỏi sững sờ.Những ký ức bồi hồi và cảm xúc thiếu nữ không hề lập tức ùa về, thay vào đó là một cảm giác nhàn nhạt, đủ để nói một câu: “Lâu rồi không gặp.”Chăn trên giường mang một màu tối, đây không phải phòng của cô. Mùi hormone trong không khí lan tỏa khắp nơi, xúc giác trên đầu ngón tay ngày càng rõ rệt.Hạ Ngưỡng không chắc liệu mình có đang rơi nước mắt hay không, nhưng sự tập trung khó khăn lắm mới giữ được, lại dần dần tan biến trong từng nụ hôn nhẹ nhàng và chậm rãi.Vòng eo cô bị siết chặt, mái tóc đen nhánh bị anh vuốt đi vuốt lại. Trong cơn nóng rực đẫm mồ hôi, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, gò má vô thức áp vào hàng mi hơi ướt của anh, như một sự an ủi vụng về.Thì ra là Đoạn Tiêu đang khóc sao? Anh đau lắm ư?Nhưng cô nhớ mình đã nói xin lỗi rồi mà. Cô đâu cố ý lợi dụng anh.Đôi môi mỏng của anh lẩm bẩm, nói những lời mà cô chẳng thể nghe rõ. Là gì nhỉ? Trong đêm nay, cô vẫn không thể hiểu được.“Nếu có thể, anh cũng muốn yêu em một cách đàng hoàng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Số ký tự: 0