Nghiệt duyên –...
Tước Nhĩ
2025-03-15 02:55:44
Ở bên anh lâu như vậy, đã sớm quen với việc những vật anh sở hữu đều có ấn ký ‘DX’ này. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó bản thân cũng bị anh đánh dấu.Hạ Ngưỡng thật sự rất tức giận, cô nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt đỏ hoe: “Anh có hiểu được rằng em là con người chứ không phải vật sở hữu của anh không? Em không thuộc về anh!”“Em là của anh.” Đoạn Tiêu bế cô lên giường, ép cô ngồi lên người mình. Anh ngang ngược nắm cổ tay cô kéo lại gần. “Tối qua anh thấy em cầm nhẫn của anh ta.”Nhẫn của anh ta——Ý anh là chiếc nhẫn mà Chung Cập Nguy tặng cô.Không ngờ lại trùng hợp đến thế.Lúc anh vào khách sạn, cô vẫn đang cầm chiếc nhẫn mà Chung Cập Nguy đưa cho cô trên tay.Hạ Ngưỡng có cảm giác ấm ức vì hết đường chối cãi, cảm thấy thật vô lý: “Đó là vật phẩm đấu giá, hơn nữa em đã trả lại cho anh ấy rồi.”Đoạn Tiêu hoàn toàn không để tâm đến mấy lời cô giải thích, bàn tay ấm áp của anh nắm lấy gáy cô, giữ chặt mạch máu, lại uy hiếp bằng giọng hững hờ: “Em có biết là không thể tùy tiện nhận nhẫn không?”“Lần này chỉ là ngón áp út.” Giọng nói của chàng trai trầm thấp khàn khàn, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vu.ốt ve, mang theo hơi lạnh: “Em có thể tiếp tục phạm sai lầm, dù sao vẫn còn mấy ngón tay sạch sẽ.”Tại sao lại chọn ngón áp út mang ý nghĩa kết hôn?Có lẽ do… ma xui quỷ khiến.Rõ ràng mấy năm trước đã bị cô từ chối một lần ở Ý, vậy mà vẫn muốn.Anh biết rõ cô sẽ sợ, nhưng vẫn buông lời đe dọa với vẻ lười biếng: “Xăm hết tay cũng không sao, trên người em còn nhiều chỗ trống.”Hạ Ngưỡng bị anh khống chế như đeo gông không thể động đậy, càng khó chịu hơn khi nghe anh thì thầm mấy lời b.ệnh ho.ạn bên tai. Nước mắt cô rơi lã chã, thấm ướt cả chăn bên dưới.“Sao lúc nào anh cũng vậy…” Mũi cô đỏ ửng, ” Em thật sự rất ghét anh như thế.”Đoạn Tiêu kéo cô đến gần mặt anh, cúi xuống lau nước mắt cho cô: “Em có thể ghét anh, lẽ nào anh không thể ghét em?”Anh khẽ hôn lên gò má đẫm nước mắt của cô, lẩm bẩm vô nghĩa: “Anh cũng ghét việc em cứ nhìn người khác, anh thua kém lão già đó chỗ nào.”Hạ Ngưỡng đang cắn chặt môi đến sắp rách da, anh vươn tay tách ra. Tối qua tuy không làm đến cùng, nhưng trên người cô vẫn hằn những dấu vết do anh cố tình để lại.Cằm bị anh nắm chặt, cô tức giận: “Anh đừng nói năng bậy bạ, em và anh ấy chẳng có gì cả!”“Nhưng anh ta thích em, anh không mù.” Đoạn Tiêu tỏ ra vô cùng thấu tình đạt lý, thậm chí còn nhếch môi cười: “Không sao, anh ta sẽ sớm biết được cái giá phải trả khi dám để ý đến người của anh.”Sức đẩy anh ra của Hạ Ngưỡng hóa thành hư không, cô sụt sịt mũi, suy xét về mức độ đáng tin của câu nói này.Một lúc sau, cô khẽ lên tiếng: “Đừng lôi người khác vào chuyện này, em xin anh đấy.”Hình như anh mãi mãi không hiểu, việc không muốn quay lại với anh là quyết định sau khi suy nghĩ kỹ càng của chính cô, không liên quan đến người khác.Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.Lông mi cô vẫn còn đọng nước mắt, gương mặt trắng bệch.Đoạn Tiêu vuốt mái tóc lòa xòa trên trán cô gái, thản nhiên chậm rãi gằn từng chữ: “Cầu xin anh vì anh ta?”Nhóm Nhậm Hàng vừa quay lại từ hồ bơi ở hoa viên đằng sau, chợt nghe thấy tiếng bước chân lộp bộp trên cầu thang, thảm trải sàn cũng không át được tiếng động đầy cáu kỉnh này.Mọi người nhìn về phía đó, thoáng thấy bóng lưng Hạ Ngưỡng đang nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.Cô gái vừa thức dậy, còn chưa kịp chải tóc.Cũng may mái tóc đen dài vốn dĩ rất mượt mà, lại chưa từng uốn nhuộm, buông xõa tự nhiên sau vai, chỉ có vài sợi tóc con trên đỉnh đầu là dựng đứng.Không biết tối qua đã bị giày vò thế nào.Ngủ đến tận giờ này mới xuống lầu, bước đi còn hơi loạng choạng.Đoạn Tiêu thong thả bước xuống cầu thang từ phía sau, nháy mắt ra hiệu với quản gia ở cửa.Quản gia lập tức đuổi theo, vừa đi vừa gọi tài xế chuẩn bị xe.Mấy cô gái tối qua ở dinh thự đều đã bị đưa đi, chỉ còn lại cánh đàn ông.Nhậm Hàng đến gần vài bước: “Úi, có thể chọc cô em Hạ Ngưỡng giận tới mức này, cậu có bản lĩnh gớm.”“A Tiêu, anh… không sao chứ?” Lương Diễn đi sau chỉ vào mấy vết cào trên cổ anh, kinh ngạc không thôi: “Hàng Tử, mau gọi dì giúp việc lấy thuốc đến đây!”Đều là đàn ông nên có thể đoán được những vết thương này do đâu mà ra, họ vừa kinh ngạc vừa liên tưởng đến dáng vẻ mềm mại yếu đuối của Hạ Ngưỡng.Đoạn Tiêu thong thả bước về phía phòng ăn: “Không cần.”Đúng lúc dì giúp việc bưng một chiếc sọt từ trên lầu xuống, trên tấm chăn là chiếc máy xăm hãng ba vỏ sò.Nhậm Hàng liếc sang, nhận ra đó là một trong những chiếc máy xăm ở phòng chứa đồ của mình: “Cán đen à, vẫn còn mực.”“Vậy là dùng rồi còn gì! Anh lại xăm nữa hả? Lần này xăm chỗ nào?” Lương Diễn chạy tới, không thấy hình xăm trên những vùng da lộ ra của Đoạn Tiêu. Lại ngó xuống th.ân d.ưới của anh, “Cũng chỉ có anh và Hàng Tử không sợ đau thôi, đừng nói là xăm ở chỗ không tiện xem đấy nhé… haha.”Đoạn Tiêu đang ăn canh, không thèm ngẩng đầu lên: “Cút.”Cận Tử Phồn nhặt được một chiếc bút quen mắt trong sọt, mở nắp bút ra: “Không phải chiếc bút này là quà tôi tặng cậu sao?”Nhậm Hàng gật đầu: “Toàn tặng mấy thứ vô dụng, A Tiêu không lấy ra thì cũng để bám bụi trong kho thôi.”Lương Diễn tò mò, vừa nói vừa cầm lấy, vẽ vài đường trên mu bàn tay: “Cây bút này thế nào, cậu tặng Hàng Tử món đồ rẻ tiền vậy à?”Một cây bút đánh dấu màu đen bình thường.“Đồ rẻ tiền? Đây là thứ tốt năm trước tôi làm ra trong phòng thí nghiệm đấy.” Cận Tử Phồn nhìn Lương Diễn với vẻ vui sướng khi người gặp hoạ: “Cậu cứ vẽ tiếp đi, một tháng sau mới rửa sạch được.”Nói lời này không phải để dọa dẫm, nó vốn chỉ là sản phẩm lỗi được nghiên cứu ra trong phòng thí nghiệm hóa học.Muốn lau sạch cũng có cách, nhưng phải tốn không ít công sức vào việc cân bằng thuốc thử.Không mua được loại thuốc thử này trên thị trường.Vẽ lên da rồi thì phải đợi một tháng mới hoàn toàn biến mất.“Tôi thua cậu luôn, cậu lại chế ra mấy thứ tà đạo gì vậy!” Lương Diễn sợ hãi ném bút lại vào sọt quần áo, cố gắng chà xát mu bàn tay nhưng vết mực vẫn không mờ đi, “Không phải chứ, anh Đoạn, anh lấy cây bút này ra làm gì?”“Lấy ra còn có thể làm gì nữa?” Nhậm Hàng xem kịch vui, bình luận, “Có người luyến tiếc đấy, không nỡ ra tay.”Trong lúc họ nói cười, Đoạn Tiêu đã ăn xong bữa sáng lúc giữa trưa.Anh đứng dậy ném khăn ăn sang một bên: “Tối nay chú Cố mời cơm, cả nhà Gia Trạch cũng sẽ đến.”Vừa dứt lời, sắc mặt cả đám đều sụp đổ.Quân đội, Chính trị, Thương mại, Y học, Luật pháp, năm con đường, đường nào cũng có thể thông thiên.Nhưng những người lớn tuổi trong giới muốn mời khách, lại chọn bọn họ – những người trẻ trong giới kinh doanh mở công ty, điều này đối với nhóm người này mà nói chắc chắn không phải là chuyện tốt.Có lẽ vì mấy hạng mục hợp tác làm ăn chung gần đây đang phát triển khá mạnh, mạng lưới lợi ích cũng mở rộng. Khi người ta để ý đến việc công ty này và công ty kia kết hợp với nhau, chắc chắn sẽ bị nhắc nhở.Mấy gia tộc lớn của họ cành lá sum suê, gốc rễ vững chắc, không chỉ bám rễ ở mỗi đất Kinh Châu.Vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, một người bị tổn hại thì sẽ kéo theo những người còn lại.Mà trong đám bạn đồng lứa, Đoạn Tiêu là người kém nhất trong việc lấy lòng các bậc cha chú.Tính anh nóng nảy, chẳng nói được câu nào dễ nghe trên bàn rượu. Có thể làm sếp không phải vì tuổi tác mà do có năng lực vượt trội.Tính tình Đoạn Tiêu rất giống Đoạn Tự, giỏi thao túng thị trường chẳng chút chùn tay, nhưng anh cực đoan hơn mẹ mình.Có lẽ do không lớn lên bên họ từ nhỏ, nên đường lối của anh có phần hoang dã. Anh thường đi sát lằn ranh đỏ, lại không nghe lời quản thúc.Mười mấy tuổi đi đấu thầu dự án đã bắt đầu biết dùng mưu mô thủ đoạn, bàn về thương trường khốc liệt mà như chỉ đang ganh đua với bạn đồng niên, chăm chăm giội chết cây phát tài của đối thủ.Những thủ đoạn cực đoan của anh thường làm các bậc cha chú lo lắng.Tội phạm Kinh tế Tài chính không phải là ít, họ còn từng nghĩ nếu sau này muốn gặp anh thì sẽ phải tới nhà tù Tần Thành ở ngoại ô Kinh Châu.Đó là nơi chuyên giam giữ những tội phạm cấp độ một ở Kinh Châu.Nhưng mấy năm nay anh đã trưởng thành hơn, ít nhất cũng đáng tin hơn so với những gì họ nghĩ.Với Đoạn Tiêu, bữa cơm này là một ‘Bữa tiệc Hồng Môn yến’ không đi không được, dù sao anh cũng là người dẫn đầu đám con cháu.Lời lẽ của những người quyền cao chức trọng thường là dao giấu trong bông, không mặn không nhạt quở trách, rồi nói bóng gió ám chỉ bắt anh phải đưa ra lời cam đoan phải giữ gìn bổn phận.Bữa cơm kết thúc, Đoạn Tiêu ở lại đến cuối cùng.Cửa phòng bao vẫn mở, nhân viên phục vụ vốn định đến dọn bàn.Nhưng thấy anh vẫn ngồi trên ghế thì vội nhẹ nhàng lùi bước ra ngoài, không dám nói gì vì sợ làm phiền khách quý.Thế nhưng một lúc sau, vẫn có người không biết điều tới gần.Đèn chùm lưu ly trong phòng bao vẫn sáng, Đoạn Tiêu nằm im trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, hai chân dài bắt chéo gác lên góc bàn.Anh mặc bộ đồ thể thao màu đen khá thoải mái, khóa kéo chạm vào đường xương hàm sắc nét. Tóc mái rủ xuống, đôi mắt nhắm nghiền làm anh bớt đi vài phần lạnh lùng vô tình.“Sếp… Sếp Đoạn.” Văn Tuyền khẽ gọi anh: “Anh say rồi sao?”Thực ra tuổi tác hai người cũng gần bằng nhau, đều mới ngoài 20.Nhưng những người đã ở vị trí cao lâu dài, dù ở bên ngoài, từ cả thân phận lẫn khí thế vẫn luôn dễ dàng tạo cho người khác cảm giác uy quyền mà không cần phải tức giận.Huống hồ ngũ quan của anh vốn đã rất hung dữ.Cô ấy không khỏi có chút kính trọng anh.Hơi thở đều đặn của Đoạn Tiêu hơi khựng lại, anh mở mắt nhìn cô ấy.Trong khoảng lặng kéo dài vài giây này, có lẽ anh đang cố nhớ xem người này là ai.Dưới ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh, cô gái có hơi căng thẳng: “Tôi tên Văn Tuyền, trước đây anh và sếp Lục từng giúp tôi một lần ở đoàn phim… Chính là lúc phó đạo diễn kia đưa thẻ phòng cho tôi.”Hình như có chút ấn tượng, cô ấy là diễn viên nhỏ đã bị công ty truyền thông của Lục Gia Trạch hủy hợp đồng.Còn về việc tại sao lại xen vào chuyện của người khác mà giúp cô ấy, có lẽ do lúc đó tâm trạng anh đang tốt, cũng có thể chỉ vì gương mặt này của cô ấy.Đoạn Tiêu nhìn cô ấy chằm chằm một lúc.Từ từ khẳng định, là vì gương mặt.“Chuyện gì?”“Công ty chúng tôi liên hoan, vừa nãy thấy xe của anh ở dưới lầu, lại nghe nhân viên phục vụ nói trên lầu có khách quý, nên tôi nghĩ có lẽ anh đang ở đây. Lần trước gặp anh vội quá, chưa kịp cảm ơn.” Văn Tuyền mỉm cười, nhìn mí mắt ngà say của anh, “Anh uống nhiều thật đấy, sao không dẫn trợ lý theo?”Thật ra không nhất thiết phải uống rượu trong bữa cơm này, các bậc cha chú đều thích dưỡng sinh bằng Đông y và Dược lý, nhưng Đoạn Tiêu cố tình uống nhiều thêm mấy ly.Họ thấy anh say khướt sẽ không tiện giảng đạo thêm.“Tiệc gia đình, không tiện.”Lời ít ý nhiều, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.Văn Tuyền vội đuổi theo: “Sếp Đoạn, anh quên cầm điện thoại!”“Cảm ơn.” Đoạn Tiêu nhận lấy, cụp mắt liếc cô ấy: “Biết lái xe không?”Cô ấy sững sờ trong giây lát rồi vội vàng gật đầu: “Biết!”Nhưng cô ấy nhớ rõ anh lái một chiếc Bugatti, Văn Tuyền chưa từng lái thử siêu xe.Nhưng không biết Đoạn Tiêu lại nghĩ gì mà phẩy tay, bước về phía trước: “Thôi, không làm phiền.”Cũng không phải do tự anh lái đến.Thậm chí có thể anh còn không biết phải tìm chìa khóa ở đâu.Dù anh đã gọi tài xế lái thuê, nhưng Văn Tuyền vẫn đuổi theo. Cô ấy vừa tế nhị vừa ngượng nghịu, tỏ vẻ lo lắng khi thấy anh uống nhiều.Hai người đứng ở bãi đậu xe.Văn Tuyền lặng lẽ quan sát góc nghiêng của anh, lấy hết can đảm hỏi: “Sếp Đoạn, hình nền điện thoại của anh là bạn gái anh à? Vừa nãy tôi vô tình nhìn thấy.”Hỏi xong, cô ấy lập tức cất giọng nịnh nọt: “Xinh đẹp thật đấy.”Đoạn Tiêu nở nụ cười hiếm hoi trong đêm nay, tán thành: “Đẹp thật.”Thấy tâm trạng anh có vẻ khá hơn.Văn Tuyền cũng thở phào, không còn căng thẳng nữa.“Cũng là nghệ sĩ chung ngành với tôi sao?” Cô ấy mỉm cười: “Trông có hơi quen.”Thật ra Văn Tuyền muốn nói, cô ấy thấy vẻ ngoài của hai người khá giống nhau.Đoạn Tiêu châm điếu thuốc: “Không tính là nghệ sĩ, cô ấy không thích ống kính.”Không thể tránh khỏi những đòi hỏi của công việc, nhưng tính Hạ Ngưỡng vốn thế. Cô là kiểu người lạnh lùng tự tìm niềm vui, rất ghét truyền thông và giao tiếp trên mạng xã hội.Cô hơi sợ giao tiếp xã hội, không muốn bị người lạ bình phẩm.Hình nền Hạ Ngưỡng trên điện thoại là do anh chụp.Là một ngày hồi năm nhất đại học, cô vùi mặt vào hai tay, ngồi trong phòng học trống cạnh bên chờ anh tan lớp. Vì buồn ngủ nên cô nhắm mắt, không phát hiện ra anh đã ngồi đối diện nhìn cô chằm chằm mấy phút.“Chắc tình cảm của hai người tốt lắm… Quen nhau lâu rồi đúng không, có vẻ như là bạn cùng trường ạ.”Vốn dĩ Văn Tuyền còn muốn hỏi thêm vài chi tiết.Nhưng trời không chiều lòng người, lúc này tài xế lái thuê đã đến.Trợ lý Cừu tìm gấp cho anh một người lái xe thuê, có hơi lắm lời.Tài xế cứ lảm nhảm suốt đường đi, lại lái xe rất chậm, hình như rất sợ làm xước chiếc siêu xe này.“Ông chủ, đến nơi rồi.” Tài xế dừng xe ở vạch đỗ xe bên ngoài, nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi ghế phụ, tắt máy: “Tôi xin phép về trước, chúc anh vui vẻ.”Đoạn Tiêu gật đầu.Anh hạ cửa kính xuống, gió đêm mùa hè thổi vào trong xe.Từ hướng này có thể nhìn thấy khu chung cư hướng Nam ở cách đó không xa. Anh chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, nheo mắt đếm số tầng, sau đó dừng lại ở một căn hộ có đèn ban công đang sáng.Tầng 14, thật quá xa.Cả bóng người mờ ảo cũng không nhìn rõ.Thật ra nghĩ lại, những ký ức về Hạ Ngưỡng trong anh đã quá lâu, cũng quá cũ rồi.Phải bắt đầu kể từ câu chuyện cuộc đời Đoạn Tự.…Chuyện tình của bố mẹ Đoạn Tiêu là câu chuyện phổ biến về tiểu thư nhà giàu và chàng trai nghèo – một tình yêu không được gia đình chấp thuận – nhưng ông cụ Đoạn lại yêu thương đứa con gái nhỏ của mình nhất.Con gái thích nên người làm bố cũng không có cách nào.Nhưng sau khi hai người kết hôn, sự chênh lệch về mọi mặt đồng nghĩa với việc phải dung hoà nhiều thứ.Người chồng nghèo không giúp được gì, lại phải nghe không ít lời bóng gió xa gần trong những buổi họp mặt gia tộc, càng khỏi phải nói đến những lời đàm tiếu sau lưng.Bố của Đoạn Tiêu không được kỳ vọng sẽ đảm đương gia nghiệp, ông ít học, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên từ nhỏ đã phải sống nhờ cơm người khác.Sau này đổi thân phận đi lính, được chọn ra tiền tuyến cũng không cần đến văn chương chữ nghĩa, xuất ngũ rồi mới gặp được Đoạn Tự.Vợ mang thai.Để đỡ đần cho vợ, ông quyết định đi học.Sự thật chứng minh, làm những chuyện vượt quá khả năng sẽ luôn gặp trắc trở, ông trời cũng cảnh báo từ sớm rằng con người không nên làm trái ý trời.Ngày Đoạn Tự sinh nở không được suôn sẻ, bác sĩ nói ngôi thai bị ngược.Khi bố của Đoạn Tiêu biết chuyện này, trên đường gấp gáp về nhà đã bị tai nạn xe hơi, chết ngay tại chỗ.Không về nhà vào ngày quan trọng, cũng không liên lạc được. Ông cụ Đoạn có giấu giếm thế nào cũng không giấu nổi, hoả táng thi thể rồi, cũng phải tổ chức tang lễ.Đoạn Tự biết tin này trong thời gian ở cữ, bà ta tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày trời, không đến nghĩa trang nhìn mặt chồng lần cuối.Bà ta phát bệnh lúc con trai được năm tháng tuổi.Cũng may đêm đó chuyên gia phục hồi chức năng đến kịp thời, nếu không Đoạn Tiêu còn đang quấn tã đã bị mẹ ruột bóp cổ chết.Chứng trầm cảm sau sinh tiềm ẩn ở mức độ trung bình, dần trở nên nghiêm trọng sau sự ra đi của chồng.Cứ thế, Đoạn Tiêu bị tách khỏi vòng tay mẹ, được vú nuôi chăm sóc ở một căn nhà khác, đến gần 2 tuổi mới được về nhà.Lý do đưa anh về là vì Đoạn Tự chủ động nói mình nhớ con.Khi ấy Đoạn Tự đã có khả năng tự gánh vác sự nghiệp. Bà ta còn tìm một ông chồng mới vô dụng nhưng đủ ngoan ngoãn ở cạnh mình, chính là La Lương Sâm.Người đàn ông này có học vấn tốt, ngoại hình cũng được, tuy hơi nghèo nhưng thân phận trong sạch.Tình cảm của hai người trông có vẻ rất thắm thiết, Đoạn Tự còn định ra nước ngoài chi một khoản tiền để sinh thêm một đứa con.Lúc đó người trong nhà đều nghĩ Đoạn Tự có thể bước qua quá khứ là tốt nhất.Ai cũng cho rằng bà ta đã ổn, đến cả ông cụ cũng cảm thấy con gái mình đang dần tốt lên. Chỉ có Đoạn Tiêu, từ nhỏ đã luôn thắc mắc——Tại sao mẹ anh luôn nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ sau lưng mọi người.Buồn bã oán giận, hối hận rối bời, mâu thuẫn đau khổ… Tóm lại, dường như không có tình yêu thương, không giống ánh mắt mà những người mẹ bình thường dành cho con của mình.Bà ta chưa bao giờ nhìn em trai Đoạn Ngật Nhiên như vậy.Bạo lực lạnh mà Đoạn Tự dành cho Đoạn Tiêu dần tăng lên thành bạo lực thể xác.Bà ta nhốt đứa con năm sáu tuổi của mình trong gara cả một đêm, ném anh ra ven đường khi lên cơn thịnh nộ, véo cánh tay non nớt của anh đến bầm tím, động một tí là ném vật nặng vào người anh…Khi ông cụ Đoạn phát hiện ra trên người anh luôn có vết thương, thậm chí đã đổi bảo mẫu nhiều lần.Đoạn Tiêu chưa bao giờ mách ông.Thật ra trẻ con dễ cảm nhận nhất sự yêu ghét mà người khác dành cho chúng, nhưng chúng càng hiểu rõ hơn người đó là mẹ mình.Không phải cha mẹ nào cũng thương con.Nhưng khi còn bé, chẳng đứa trẻ nào ngoại lệ, chúng chỉ biết yêu thương người đã cho mình sinh mệnh.Đến đêm giao thừa năm ấy, Đoạn Tự say rượu, ôm một quyển đăng ký kết hôn đã cũ trong phòng.Nửa đêm, Đoạn Tiêu đang sốt cao gõ cửa phòng bà ta cầu cứu.Người đàn bà không vội gọi bác sĩ, chỉ nhìn anh cười khẩy, như thể cơn nghiện bệnh lại tái phát: “Đều tại mày.”Cuối cùng cậu nhóc đang sốt cao đến mọi người cũng hỏi: “Sao lại trách con?”“Mày muốn biết à?” Đoạn Tự mở tủ quần áo ra, bảo anh chui vào: “Mày vào trong đó đợi đi, lát nữa tao sẽ quay lại tìm mày.”Đợi đến khi bà ta tỉnh rượu, Đoạn Tiêu đã hôn mê bất tỉnh trong tủ quần áo vì sốt cao và thiếu oxy.Đêm ấy anh được đưa vào phòng cấp cứu, nằm ở đó nửa tháng.Sau cùng, ông cụ Đoạn phải đối mặt với chuyện con gái mình chưa khỏi bệnh cũ.“Con hận nó, con luôn hận nó, hễ thấy nó là con lại nhớ tới A Khuyết…” Đoạn Tự khóc lóc thảm thiết: “Nhưng nó ngoan quá, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau con gọi mẹ. Con đánh nó, nó cũng chưa bao giờ biết phản kháng lại con.”Vì vậy vào năm thứ sáu, Đoạn Tiêu lại bị ông mình đưa đi.Lần này anh được đưa đến thị trấn Cô Bắc ở ngoại ô Kinh Châu, ở nhà một chiến hữu cũ của ông.Khi ấy, con trai của người chiến hữu kia là Bí thư Huyện ủy địa phương, đương nhiên sẽ đối xử tử tế với đứa cháu trai của bạn cũ của bố mình.Nhưng với con của người khác, lại do cấp trên gửi đến.Dù cho ăn ngon mặc đẹp tới đâu, cũng không thể vượt quyền dạy dỗ thay.Khi họ kịp nhận ra thì Đoạn Tiêu đã trở thành trùm trường ở nơi đó.Thị trấn Cô Bắc nằm gần vùng nông thôn, học sinh địa phương cũng khá phức tạp. Mới đầu năm lớp 7, Đoạn Tiêu đã bị kiếm chuyện liên tục.Ngày thường anh vốn sống khép kín, không kết bè kết phái cũng chẳng theo phe nào, ai cũng biết anh là một cậu ấm nhà giàu kiêu ngạo.Một số học sinh cá biệt lớp 8, lớp 9 thích gây sự với những người như vậy, muốn moi tiền tiêu vặt từ anh.Hôm đó vừa tan tiết tự học buổi tối.Bốn nam sinh đuổi đánh anh trong ngõ nhỏ.Bạo lực học đường ở độ tuổi này càng đáng sợ hơn.Ương ngạnh không ai dạy dỗ, mở miệng nói những lời tục tĩu chửi thề, bỏ học đánh nhau, hút thuốc uống rượu, ngủ lang trái phép trong những quán bida và tiệm net…Dẫu sao thì ba chữ “Vị thành niên” luôn là lá chắn bảo vệ cho những hành vi ngông cuồng, thậm chí là phạm tội của chúng.Một số người còn thích nhận mấy tên du côn du đãng ngoài xã hội làm đại ca, những kẻ lớn xác đê hèn nhất lại là sự tồn tại ngầu nhất trong mắt đám thiếu niên này.Đêm mưa hoang vắng là lúc dễ nảy sinh bạo lực tăm tối nhất.Trong con hẻm vang lên tiếng chửi rủa, tiếng kêu đau đớn khi bị đấm đá, tiếng chai thủy tinh đập vào tường vỡ vụn làm lũ mèo hoang hoảng sợ bỏ chạy.Mấy đứa kia không ngờ một nam sinh lại đánh đấm giỏi vậy, như thể không biết đau, cũng chẳng sợ chết.Tên đứng gần Đoạn Tiêu nhất bị anh đá ngã một lần nữa, tạm thời ngừng chiến, tất cả đều kiệt sức ngã xuống đất, nước mưa cuốn trôi máu tươi.Một tên đứng từ xa vẫn còn ăn nói ngông cuồng, không ngừng chửi bới, rõ ràng cơn đau thể xác không giúp cậu ta học được cách nhận thua.Muốn cậu ta im miệng, Đoạn Tiêu bực dọc đứng dậy, nắm chặt mảnh thủy tinh vỡ sắc nhọn trong tay.Anh tàn nhẫn với bản thân mình bao nhiêu, thì càng độc ác với kẻ khác bấy nhiêu.Và một giọng nữ trẻ non nớt đã cắt ngang sự hỗn loạn.Cô bé hét lớn: “Chú cảnh sát ơi, bọn họ ở đây nè”!Vốn dĩ không có cảnh sát nào đến kịp lúc như vậy trong trấn nhỏ này. Ông chú bán tạp hoá đã giả làm cảnh sát, bấm mấy tiếng còi xe.Mọi người đều thờ ơ lo cho bản thân, ai lại rảnh rỗi xen vào chuyện đám trẻ ranh đánh nhau chứ, người ta còn lười tới xem.Nhưng mấy nam sinh kia vẫn vội dìu nhau chạy trốn khỏi con hẻm bằng lối khác.Mưa vẫn rơi, đây là lần đầu tiên Đoạn Tiêu bị thương nặng trên mặt và người đến vậy. Mắt trái sưng húp tới nỗi không thấy khe hở, gần như biến dạng.Anh dựa vào tường từ từ trượt xuống, nửa ngồi xổm trên mặt đất, hơi khom lưng.Cho đến khi cảm nhận được những hạt mưa rơi trên gáy đột nhiên ngừng lại.Trước mắt Đoạn Tiêu xuất hiện một đôi giày vải cao cổ màu trắng, chiếc váy kẻ caro hoa nhí dài đến mắt cá chân.Anh ngước mắt lên, thấy Hạ Ngưỡng đang cầm chiếc ô dài trong suốt.Anh đã thắng trong cuộc ẩu đả.Nhưng cô lại tưởng anh là người bị đánh thảm nhất.“Đi thôi, chúng ta ra ngoài trước đã.” Hạ Ngưỡng không nhìn rõ mặt anh, nhưng cô ngửi thấy mùi máu tanh. Cô đưa tay kéo cổ tay anh dậy, nhỏ giọng nói với vẻ lo lắng: “Lỡ bọn họ quay lại thì tiêu đời.”Thiếu niên vừa đứng dậy, cô mới nhận ra anh rất cao.Cô gắng sức giơ cao chiếc ô, nghiêng về phía anh, lại ấp úng tìm chủ đề để nói: “Cậu là học sinh trong thị trấn à, tôi cũng vậy, vừa chuyển trường đến đây.”Đoạn Tiêu bị cô kéo ra khỏi con hẻm.Anh không nói một lời, hất cánh tay đầy thiện ý của cô ra, cũng không núp dưới chiếc ô nhỏ của cô, cứ thế đi thẳng về phía trước.Mười phút sau mưa mới tạnh.Nhưng Đoạn Tiêu phát hiện cô gái này vẫn cứ đi theo anh, anh đi chậm về phía cầu vượt, cô vẫn luôn theo sau.Thấy cuối cùng anh cũng dừng bước, cô mới mạnh dạn đuổi theo, giọng hơi run rẩy: “Cậu không về nhà sao? Mặt cậu toàn máu… Nếu ngã từ đây xuống sẽ đau lắm.”Đoạn Tiêu hiểu ra.Cô tưởng anh nghĩ quẩn định nhảy cầu tự tử, nên mới đi theo anh suốt đoạn đường.“Giờ tôi phải về rồi, nếu không người nhà tôi sẽ lo lắng, cho cậu ăn cái này nè.”Có ánh đèn đường chiếu lên đ.ỉnh đầu, rõ ràng cô sợ vẻ ngoài máu me be bét của anh. Cô nhét gói rong biển vào tay anh, vừa chạy về vừa nói: “Làm ơn đừng chết!”“…”Thật ngốc nghếch, thật ngây thơ, cũng thật nhát gan.Trong một đám côn đồ, cô lại dắt tay tên ác ma tồi tệ nhất.Không phải anh muốn tự sát, mà là muốn giết người.Nhưng sự xuất hiện của cô, rốt cuộc đã cứu được tên suýt bị anh kết liễu kia, hay đã cứu lấy anh?Đoạn Tiêu xòe hai bàn tay ra.Một tay là mảnh thủy tinh dính máu.Một tay là gói rong biển cô đưa.Anh nghỉ ở nhà ba ngày mới quay lại trường.Trường học trong thị trấn có chưa đến một nghìn học sinh, rất dễ gặp được cô.Họ không học cùng lớp, thậm chí còn cách nhau hai tầng lầu. Cô ở tầng một của khối lớp 7, còn lớp chọn của anh ở tầng ba, chỉ có mỗi lần ra sân thể dục hoặc đi vệ sinh thì anh mới đi ngang lớp học của cô.Nhưng cô xinh đẹp, lại là học sinh học múa mới chuyển trường.Cứ về lớp là nghe người ta bàn tán về gương mặt mới này.Đoạn Tiêu bắt đầu vô thức đi theo cô, quan sát cô.Rồi phát hiện ra một ngày bình thường của cô rất nhàm chán, đến lớp, đến căn tin rồi về nhà.Có rất nhiều người theo đuổi cô, cô cũng từ chối rất nhiều người. Nhưng cô rất được yêu thích, như một nữ thần bé nhỏ yên tĩnh và dịu ngoan, nên không ai cố tình làm khó hay ép buộc cô.Cô hay ăn này ăn nọ, hình như rất dễ bị đói. Ăn trong giờ học, ăn lúc tan trường, nhưng lần nào cũng ăn rất ít.Người gầy gầy, rất trắng trẻo.Lúc múa thì ra nhiều mồ hôi, lúc khởi động vai thì đau đến độ xương kêu răng rắc, vậy mà vẫn vui cười, còn hay ngủ gật sau đống sách vở vào mỗi giờ học Toán.Thậm chí anh còn từng được giao sửa bài thi Vật Lý của cô.Cô ngốc thật, ngốc hơn anh tưởng tượng.Tổng điểm bài thi là 60, vậy mà cô chỉ thi được 17 điểm.Học hành thế đấy, có thi đậu cấp 3 không đây?Một tuần sau, nhà họ Đoạn cử người đến đón anh về.Dẫu sao anh cũng đã lớn rồi.Anh không đến làm phiền cô, cũng không cho cô biết tên mình.Dù sao, có duyên ắt sẽ gặp lại.Nhưng họ thật sự không có duyên.Một người ở thị trấn vùng ngoại ô Kinh Châu, một người ở trung tâm thành phố.Họ không gặp lại nhau suốt ba năm cấp 2.Cho đến kỳ nghỉ hè khi sắp lên lớp 10, anh tình cờ thấy cô trên tivi, cô tham gia cuộc thi và giành giải nhất.Đó là một cuộc thi múa cấp Tỉnh.Cô là đại diện đứng đầu phần thi múa cổ điển của thành phố Kinh Châu.Kết quả thi chuyển cấp đã có, nhưng các trường Trung học phổ thông vẫn chưa công bố điểm chuẩn, tuy nhiên, chắc chắn Đoạn Tiêu sẽ vào học tại trường Trung học phổ thông trực thuộc do nhà anh đầu tư.Anh đi ngang thư phòng của bố dượng.Máy tính không tắt, La Lương Sâm vừa nhậm chức ở Trường trung học phổ thông trực thuộc Đại học Kinh Châu, đang cân nhắc danh sách học sinh nhập học năm nay.Đoạn Tiêu lướt chuột xem, thấy điểm chuẩn của ban Nghệ Thuật. Quả nhiên trong số những ứng cử viên vừa đủ điểm văn hóa có tên của Hạ Ngưỡng, cô xếp khá xa phía sau.Biết ngay mà, trình độ 17 điểm văn hoá của cô sẽ kéo chân cô lại.Trường trung học phổ thông trực thuộc Đại học Kinh Châu chỉ cần những học sinh giỏi nhất, muốn nhận nhóm người này hay không thì tùy thuộc vào quyết định của ban quản lý.Vậy thì cứ nhận một người đi.Anh vươn tay, thêm tên cô vào dòng cuối cùng.Thật ra có nhận cô thì họ cũng không gặp được nhau.Khuôn viên dạy học của ban Nghệ Thuật cách khá xa khuôn viên chính.Hết học kỳ 2 năm lớp 11, Đoạn Tự đã tìm cho anh một trung tâm tư vấn du học, nhưng hai người có bất đồng về việc chọn trường.Đoạn Tự cảm thấy anh có thể thử vào Harvard hay Stanford.Nhưng bình thường anh hay luyện giọng Anh – Anh, anh lại muốn học ở Cambridge hơn ở Mỹ.Lúc này, một tin tức truyền đến—— khuôn viên giảng dạy của ban Nghệ Thuật được trùng tu toàn diện, sẽ chuyển học sinh đến khuôn viên chính.Hôm đó Đoạn Tự đến phòng anh, nói bà ta đồng ý cho anh sang nước Anh học trước.Đoạn Tiêu nhìn thông báo trường cấp 3 gửi đến trong điện thoại, từ chối sự thỏa hiệp hiếm thấy của mẹ: “Con không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở lại trong nước.”Sau đó gặp lại Hạ Ngưỡng, quả nhiên cô không thay đổi nhiều, chỉ cao hơn hồi cấp 2, cũng có vẻ hướng nội hơn.Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có duyên gặp gỡ.Hóa ra là nghiệt duyên, còn phải dựa vào anh cưỡng cầu.Cô chỉ đồng cảm với những kẻ yếu đuối bất tài. Nhưng phải làm sao đây? Ngay cả thiếu niên đáng thương trong đêm mưa hôm đó cũng chỉ là ảo giác của cô.Không thích cậu ấm Đoạn cao cao tại thượng.Càng không thích con chó hoang hung dữ, đã đánh nhau đập chai rượu kia.Từ đầu đến cuối, dù anh là người thế nào thì cũng không nằm trong tiêu chuẩn mà cô sẽ thích.Có một khoảng thời gian Đoạn Tiêu rất ghét cách Đoạn Tự nuôi dạy anh. Vì áy náy và vì tình mẫu tử đến muộn, bà ta luôn sắp xếp cho anh con đường gần nhất và tốt nhất, dựa theo dã tâm của kẻ mạnh.Nhưng anh lại áp dụng cách làm này lên Hạ Ngưỡng một cách vô thức và tồi tệ hơn.Anh dành ra mấy năm, nuôi một cô bạn gái vừa lòng anh ở mọi mặt.Chẳng có ai hợp khẩu vị anh hơn Hạ Ngưỡng, sau khi tốt nghiệp cấp 3, nói anh nuôi cô cũng không quá đáng.Anh cứ tưởng Hạ Ngưỡng đang đi theo con đường anh đã vạch ra.Nhưng giờ đây anh dần phát hiện, dây leo nho đã sớm mọc lên rồi, thứ quấn theo quỹ đạo sinh trưởng của nó là một con rắn.Từ đầu đến cuối, chỉ có mình cô là người luôn kiên trì với mục tiêu và lý tưởng ban đầu.Người thay đổi phương hướng cuộc đời vô nghĩa của mình vì cô nhiều lần, đó chính là Đoạn Tiêu.Đèn bên phải tầng 14 của khu chung cư tắt hẳn, màn đêm càng tĩnh mịch.Người đàn ông nhìn ban công tối đen như mực kia, đột nhiên cười phá lên, bờ vai rộng run run, dễ làm người ta rùng mình trong đêm vắng.Nếu đã như vậy, thì em phải tiếp tục cứu rỗi anh.Nghiệt duyên cũng là duyên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro