Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Người giám hộ –...

Tước Nhĩ

2025-03-15 02:55:44

Hạ Ngưỡng ngủ không ngon giấc, từng mảnh ký ức rời rạc dần dần tràn vào tâm trí cô.Ba năm quen biết Đoạn Tiêu cũng là ba năm hỗn loạn nhất của cô, từng có những khoảnh khắc vui vẻ bất ngờ, cũng có những cảm giác ngột ngạt đến lạnh lẽo.Sự phục tùng mang tính thăm dò của anh đã đụng phải sự mất kiểm soát cảm xúc, hoàn toàn xé toạc lớp mặt nạ lịch sự.Trong phòng khách trống trải vang lên tiếng r.ên r.ỉ dồn dập khó chịu, lúc dài lúc ngắn. Ánh nắng bên ngoài xuyên qua tấm rèm chiếu lên tường, phản chiếu hai bóng người chồng chéo lên nhau.Chàng trai dùng bàn tay to lớn nắm lấy cằm cô, xoay cô lại rồi hôn một nụ hôn nóng bỏng xuống cần cổ trắng nõn đẫm mồ hôi của cô, xấu xa hỏi: “Mở mắt ra, có đẹp không?”Hai bóng người trên tường với những đường nét loang lổ, như đang tuyên bố sự điên rồ của ngày hôm đó. Chỉ vì Đoạn Tiêu nhìn thấy cô đã đồng ý khi học trưởng khoa Xã hội hẹn cô đi xem phim.Anh liên tục làm cô hai ngày.Chơi cho đến khi cô sốt cao, phải xin nghỉ cả tuần.Đó là lần nghiêm trọng nhất, cũng là lần cảnh cáo sâu sắc nhất dành cho Hạ Ngưỡng.Ban đầu cô không ngoan như vậy, chính anh cứ lần lượt trừng phạt cô, hoàn toàn khiến một cô gái biết vươn móng vuốt trở nên ngoan ngoãn, gần như mất đi bản thân.Cô học được cách chiều lòng anh, cũng học được cách mềm mỏng, ngay cả những lúc nóng nảy phản kháng cũng phải ở trong phạm vi mà anh có thể chấp nhận.Đoạn Tiêu có h.am mu.ốn cao, ở cái tuổi trẻ đầy nhiệt huyết này, một khi đã đụng đến chuyện đó thì càng hứng thú hơn.Vì vậy anh thể hiện điều đó trên người cô một cách không hề che giấu, cũng chẳng hề kiềm chế.“Điện thoại phải nhận, không được đi xem phim cùng nam sinh khác. Đừng cười với họ, xóa tên học trưởng lần trước đi, tan học xong tự giác đến tìm anh.”“Điện thoại không được tắt máy, không thấy tin nhắn sao?”“Đừng chọc anh giận nữa.”“Quỳ xuống.”“Ngồi lên đây, ừm… lẳng lơ hơn chút nữa.”“Đừng từ chối anh, nói ‘được’ đi.”“Không muốn dùng tay à? Vậy thì dùng miệng.”…Tính chiếm hữu của anh rất mạnh, đồ gì thuộc về mình không cho bất kỳ kẻ nào để ý đến, càng không thích cô liên lạc nhiều với những nam sinh khác.Danh sách wechat và danh sách liên lạc của cô đến giờ vẫn chưa thêm quá 10 người cùng tuổi khác giới.Trong những kỳ nghỉ anh thường có những lịch trình công việc phải đi đây đi đó, vì thế anh đã giữ hết hộ chiếu và chứng minh thư của cô.Nói cách khác, bất cứ khi nào Hạ Ngưỡng muốn rời khỏi Kinh Châu thì cô đều phải xin phép anh trước.Anh kiểm soát chặt chẽ hai điểm đến chính của cô là trường học và nơi làm thêm, ngoài ra thời gian còn lại đều phải đến gặp anh. Anh muốn biết mọi hành động của cô khi không ở bên cạnh, hầu như không cho cô không gian tự do.Đoạn Tiêu kiêu ngạo, mạnh mẽ và thiếu sự đồng cảm.Những gì anh cho và những gì anh đòi hỏi đều rất rõ ràng, chứng tỏ anh là một người tình đủ tư cách, nhưng không phải là một người yêu bình thường.Trong những ký ức vụn vặt lờ mờ, giai đoạn hòa hợp ban đầu cũng khiến cả hai mất rất nhiều thời gian.Kỳ thức mọi thứ đều đang chuyển biến theo hướng tốt đẹp hơn, chỉ là ngay từ đầu đã sai lầm. Con đường này đã định sẵn sẽ không thể tiếp tục đến cuối cùng như ý muốn của bất kỳ ai.Nếu có thể lựa chọn lại, cô sẽ không bắt đầu từ năm lớp 12.–Một giấc ngủ trưa không yên ổn, trong ký túc xá vang lên tiếng nói chuyện.Hạ Ngưỡng tỉnh dậy, mở mắt ra thì nhìn thấy những con bướm nhỏ nhiều màu sắc trên rèm cửa của mình. Đây là ngày thứ ba quay lại trường, cô hơi bối rối vì sao lại mơ về những chuyện trước đây.Giai đoạn thiếu nữ mơ hồ có lẽ cô đã từng thoáng nhượng bộ trước sự theo đuổi của Đoạn Tiêu.Thế nhưng khi chưa kịp xác nhận xem đó có phải là “thích” hay không, mối quan hệ này của họ đã chuyển biến theo chiều hướng bất bình đẳng.Sau đó tất cả những tiếp xúc thân mật và những kí.ch th.ích về mặt si.nh lý, tâm lý trong suốt 19 năm cuộc đời của cô đều trao cho anh.Con người đâu phải cây cỏ, cũng chẳng lạ gì khi ngày nghĩ gì thì đêm mơ nấy.Ngực cô phập phồng, sau xác nhận mình đang an toàn trên giường trong ký túc xá cô mới dần bình tĩnh lại.“Này, Hạ Hạ, cậu ngủ ở ký túc xá à?” Trang Tĩnh kéo rèm cửa của cô ra, nghi hoặc hỏi. “Tớ gọi điện cho cậu mãi mà không được.”Hạ Ngưỡng dụi mắt, ngồi dậy: “Điện thoại của tớ mấy ngày nay bị tắt nguồn.”Trang Tĩnh ngạc nhiên: “Tắt nguồn? Sao lại thế?”“Hết pin rồi, tớ quên không sạc.” Cô lắp bắp, dừng lại một chút. “Tớ cứ quên mãi.”Một cô gái ở phòng ký túc xá khác đang đứng bên đứng cạnh cô ấy, cũng bật cười vì câu nói của cô: “Cậu thật là giỏi, có thể ba ngày không nhìn vào điện thoại, người trẻ tuổi bây giờ làm sao có thể có thói quen tốt như vậy. À đúng rồi, lần trước tớ còn chưa chúc mừng cậu đã đạt giải nhất cuộc thi Hoa Sen!”Hạ Ngưỡng cười lịch sự: “Cảm ơn.”Trang Tĩnh thấy cô vừa mới tỉnh dậy, tinh thần không tốt nên đẩy cô gái kia ra ngoài: “Được rồi, nói đến đây thôi, lát nữa chúng ta nói tiếp. Đợi lát nữa chúng ta còn phải đi kiểm tra sức khỏe.”“…”Cửa đóng lại, Trang Tĩnh quay đầu lại nhìn cô với vẻ lo lắng: “Hạ Hạ, cậu không sao chứ? Cảm giác từ khi cậu từ Thân Thành trở về, mấy ngày nay cậu đều có vẻ không tập trung.”Hạ Ngưỡng đi đến bồn rửa mặt để rửa mặt, lắc đầu: “Tớ không sao đâu, có lẽ là thời gian thi đấu trước đó quá căng thẳng.”“Cũng đúng, mỗi lần thi đấu cậu đều đặc biệt liều mạng, cậu đạt giải nhất cũng không có gì lạ.” Trang Tĩnh ngồi lại ghế, lấy điện thoại ra chơi game. “Cậu nhanh lên nhé, thầy thể dục đang đợi ở sân vận động rồi.”“Ừm.”Gần đến cuối kỳ, ngoài các bài thi chuyên môn, bài kiểm tra sức khỏe cũng là nỗi ám ảnh của sinh viên đại học.Bài kiểm tra sức khỏe của đại học Kinh Châu ngoài chạy dài, còn có ném bóng rổ ba bước và đập bóng chuyền 50 lần trong một phút.Đối với một nhóm sinh viên múa, lượng vận động này tương đương với việc liên tục học ba tiết cơ bản.Hạ Ngưỡng và Trang Tĩnh chạy xong 1000 mét, hai người dìu nhau rời khỏi đường chạy. Cả hai đều quá mệt nên dựa vào lan can thở hổn hển, gần năm phút trôi qua cũng không ai nói lời nào.Một nhóm tình nguyện viên hội sinh viên đi đến, tay ôm những thùng đựng nước đá, đồ uống và kem rồi phát cho từng người một.Lớp trưởng phát đến lượt hai người họ.Trang Tĩnh liếc nhìn xung quanh thấy hầu hết mọi người trong sân đều có phần, không khách sáo mà lựa chọn kỹ, chọn một cây kem socola: “Là chủ nhiệm khoa tài trợ sao? Trường mình hào phóng quá vậy?”Hạ Ngưỡng cũng thấy ngạc nhiên, cô lấy một chai nước.Có vẻ lớp trưởng thấy câu hỏi này rất kỳ lạ nên nhìn hai người họ, rồi liếc về phía Hạ Ngưỡng: “Đoạn Tiêu mời.”“…”Trang Tĩnh nhìn Hạ Ngưỡng với vẻ mặt cứng đờ, ho khan một tiếng: “Cậu ấy mời thì mời thôi, ai mà chẳng biết cậu ấy giàu có và hào phóng. Nhưng mà cậu nhìn Hạ Hạ nhà chúng tớ làm gì?”“Cậu ấy mời toàn bộ sinh viên múa, sau đó lại mở rộng ra cho cả các khoa khác hôm nay. Nói chung là ai ở sân vận động đều có phần, còn nói rõ là vì Hạ Ngưỡng nên mới mời.”Lớp trưởng không hiểu rõ những khúc mắc yêu hận tình thù giữa họ, cũng không quan tâm, nói xong thì rời đi.Trang Tĩnh vội vàng mở nhóm chat của trường lên rồi thốt lên một tiếng “ôi trời ơi”, cô ấy đưa điện thoại cho Hạ Ngưỡng xem: “Danh tiếng của cậu hoàn toàn bị đảo ngược rồi, người anh em này định làm gì vậy?”Khoe khoang mời khách hào phóng như vậy.Điều này chắc chắn đã khiến lòng hiếu kỳ của mọi người bùng cháy.【Mọi người đã ăn uống no nê chưa? Đợt kiểm tra sức khỏe hôm nay đúng là nhờ ơn Hạ Ngưỡng mà, mấy quán nước ngoài kia đều bán hết sạch đồ uống rồi đấy.】【Ai còn nhớ những lời đồn về Hạ Ngưỡng trước đây không… Không phải nói cô ấy cặp kè với đại gia bên ngoài, lợi dụng danh tiếng của Đoạn Tiêu sao?】【Có khi nào Đoạn Tiêu chính là đại gia ngoài trường được mọi người nhắc đến không? Nếu không thì bây giờ anh ấy đang làm rầm sôi nổi như vậy để làm gì!】【Hai người họ đang hẹn hò à? Vậy tại sao Hạ Ngưỡng lại bình tĩnh như vậy? Cô ấy đang hẹn hò với Đoạn Tiêu đấy!】【Đừng nói nữa, xấu hổ quá. Tôi rút lại những lời nói xúc phạm cô ấy trước đây. Cái này chẳng khác nào vừa chửi người ta xong lại ăn kẹo cưới của họ!】【Chúng ta đúng là những NPC xấu xa trong mắt mọi người trên mạng, hahaha tôi sắp cười vỡ bụng mất!】【Bước ra đây mà xin lỗi nữ thần của tôi đi!! A a a a a vừa mới đoạt giải lớn trong giới nhảy múa, lại còn được anh chàng đẹp trai họ Đoạn của trường đại học Kinh Châu công khai tỏ tình, cuộc sống của chị Hạ sao lại sướng quá vậy trời?】【Ai đăng lên tường tỏ tình vậy? Gần hết học kỳ rồi mà vẫn náo nhiệt thế này, treo ảnh tình tứ của hai người họ lên cho cả trường xem hahaha】…“Không phải cậu nói hai người chỉ là bạn giường thôi sao?”Trang Tĩnh lấy lại điện thoại, cắn một miếng kem và yêu cầu cô làm rõ.“Sao lại còn phát ‘kẹo cưới’ nữa? Đừng nói hôm nay là ngày kỉ niệm gì của hai người nhé, ôi trời ơi thật là tình cảm, chẳng lẽ là ngày đầu tiên của hai người à?”Hạ Ngưỡng nghe mà mặt đỏ bừng, không thể tin được mà lùi lại vài bước, trừng mắt nhìn cô ấy: “…Cậu thật là quá đáng.”“Thế thì nói đi tại sao lại thế!”“Tớ không biết.”“Cậu đừng có nói không biết! Lần nào cũng đều tỏ ra nghiêm túc như vậy, tớ không bị cậu lừa nữa đâu, chuyện của cậu và cậu ấy giấu tớ lâu quá rồi.” Trang Tĩnh không hài lòng với câu trả lời qua loa của cô, lại đoán tiếp: “Cậu ấy nghiêm túc rồi à? Hai người đang hẹn hò sao?”“Không có, không có.” Hạ Ngưỡng liên tục phủ nhận, cúi đầu nhấp một ngụm nước, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy chỉ đang cảnh cáo tớ thôi.”Sau khi khi trở về từ Thân Thành, cô đã tắt điện thoại, cố tình tránh né. Cô phớt lờ không xem tin nhắn, cũng không kiểm tra xem anh có gọi điện đến không.Việc trả lại tiền, cắt đứt liên lạc với Đoạn Tiêu là một thử nghiệm của cô.Cô còn chưa dám nói thẳng với anh rằng cả hai đã không còn liên quan gì đến nhau nữa, mà chỉ có thể từ từ tiến hành. Không nghĩ tới gió yên sóng lặng bất quá cũng chỉ mới ba ngày, cô đã nhận được phản ứng của anh.Cách phản ứng của Đoạn Tiêu đơn giản và thô bạo hơn cô tưởng tượng, thậm chí anh còn không tìm đến cô. Anh chỉ cần để cho mọi người biết, công khai với người khác rằng họ là một cặp thế là đủ.Cũng chẳng qua là để cảnh cáo cô: Chính cô là người đã vi phạm quy tắc của cuộc chơi.Tối hôm đó, sau khi kết thúc buổi học cuối cùng tại trung tâm, Hạ Ngưỡng đã nộp đơn xin thôi việc cho hiệu trưởng của trung tâm.Ban đầu, hiệu trưởng muốn tăng lương cho cô, muốn giữ cô lại.Dù sao thì Hạ Ngưỡng cũng rất giỏi trong lĩnh vực này, những giải thưởng mà cô đạt được cũng có thể trở thành một điểm thu hút khách hàng cho trung tâm.Nhưng Hạ Ngưỡng từ chối rất kiên quyết.Hiệu trưởng đành bất lực hỏi: “Có trung tâm nào khác mời em à?”Hạ Ngưỡng lắc đầu, nói thật: “Em nhận được lời mời thực tập từ đoàn múa tỉnh.”Các đoàn múa chuyên nghiệp không thể so sánh với một số cơ sở nghệ thuật chứ đừng nói là cấp thành phố và cấp tỉnh. Đây là con đường tốt nhất mà sinh viên khoa Múa có thể lựa chọn sau khi tốt nghiệp, cơ hội nhiều hơn, còn có thể tham gia các sân khấu lớn và các vở diễn của đoàn múa.Nhiều người học lên đến thạc sĩ cũng chưa chắc đã vào được đoàn múa tỉnh.Nhưng Hạ Ngưỡng, một vũ công tài năng như cô rõ ràng là sẽ trở thành diễn viên chính của Nhà hát vũ kịch quốc gia sau này.Cũng không có gì lạ khi đoàn múa tỉnh đã phá lệ mời cô khi cô còn chưa học xong năm hai đại học.Hiệu trưởng gật đầu tán thành: “Được rồi, chúc em tương lai rộng mở, lương và thưởng sẽ được chuyển vào thẻ của em trước cuối năm.”“Cảm ơn thầy, chúc trung tâm ngày càng phát triển.”Hạ Ngưỡng đi ra ngoài, nhìn hoàng hôn màu tím đỏ của thành phố, bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ là vì không cần phải đi làm nữa, và còn có một công việc “sự nghiệp” khá ổn định.Lúc đi đến ga tàu điện ngầm, có người ở ngã tư đèn đỏ gọi cô lại.Trong đám đông, Hạ Ngưỡng nhìn đi nhìn lại một lúc lâu, đột nhiên bị một bàn tay to lớn kéo lại: “Ở đây này!”Là Lâm Vọng, đã lâu không gặp.“Chị, có phải chị đi nhầm đường rồi không?” Lâm Vọng mặc một chiếc áo khoác kiểu phi công, trông trẻ trung và vui vẻ, cười nhìn cô. “Xe bus về trường là tuyến số 4.”Hạ Ngưỡng lúc này mới nhận ra mình lại nhớ nhầm ga tàu điện ngầm, ga mà cô vừa đến là ga về căn hộ ở Phiếm Hải.Cô hơi ngượng ngùng vì thói quen này, nên chuyển chủ đề: “Chị định đi ăn chút gì đó.”“Chị chưa ăn tối à? Tình cờ thật, em và mấy đứa bạn đang ăn gà Cung Bảo ở đây, đi cùng đi!”Nói rồi, cậu ta nhiệt tình kéo Hạ Ngưỡng đi về phía đó.Khu vực này có nhiều quán ăn và nhà hàng đều có bàn ở ngoài trời, vào mùa Đông thì hơi lạnh nhưng các bàn ăn đều có lò sưởi.Mọi người đang ngồi ăn uống rất vui vẻ.Hạ Ngưỡng do dự gọi cậu ta lại: “Lâm Vọng, chờ một chút. Trong đám người đang đánh nhau kia có bạn cùng lớp của em không?”“Hả?” Lâm Vọng bị cận nên đến gần hơn mới nhìn thấy họ đang ném chai bia, cậu ta lớn tiếng hét lên, đồng thời xông vào đám đông. “Hướng Trần Dương, cầm ghế lên! Đánh tên khốn kiếp kia một trận đi!”Hạ Ngưỡng: “…”Nửa tiếng sau, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều bị đưa đến đồn cảnh sát.Một nhóm sinh viên và một nhóm người lớn xăm trổ. Đánh nhau xong cả hai bên đều không tốt đẹp gì, mặt mũi bầm dập, sưng tím nhưng vẫn còn chửi bới nhau.“Cô cảnh sát, thật sự không phải lỗi của chúng cháu. Đám người kia rất láo, cứ nhất quyết kéo một chị đi uống rượu, mà chị ấy còn không quen họ!”Hướng Trần Dương vừa nói vừa ôm lấy mắt sưng húp, vẻ mặt hào hùng như đang diễn thuyết: “Chúng cháu là những thanh niên nhiệt huyết, làm sao có thể đứng im nhìn cảnh tượng đó được! Nên mới vội vàng xông vào đánh nhau thôi ạ.”Một người đàn ông xăm trổ đứng đầu nhóm kia đứng dậy: “Gọi ai là chị? Cô ta quen biết các cậu à? Đám nhóc con, đừng có xen vào chuyện người lớn!”“Thôi nào, đừng cãi nhau nữa!” Viên cảnh sát đang ghi chép gõ vào bàn, cảnh cáo: “Đây là đồn cảnh sát, các cậu tưởng là ở đâu vậy?”Người phụ nữ trẻ – nhân vật chính gây ra cuộc ẩu đả này đã bỏ đi từ lâu, chính cô ấy đã gọi cảnh sát.Việc tìm lại cô ấy bây giờ khá phức tạp, may mắn là trước cửa quán có camera giám sát.Tất cả sinh viên đều có thẻ sinh viên, đều là sinh viên ưu tú của đại học Kinh Châu, về mặt danh tính không có gì đáng ngờ. Mặc dù đoạn video cho thấy họ là người đánh trước, nhưng xét đến mức độ nghiêm trọng của vụ việc thì cũng có thể thông cảm.Cuối cùng, cảnh sát đưa ra kết luận: Đám người xăm trổ sẽ bị giam giữ 4 ngày. Các sinh viên phải gọi điện cho người giám hộ đến để làm thủ tục bảo lãnh.Những người xăm trổ đều không phục.“Trong đám sinh viên kia còn có hai sinh viên sinh sau đẻ muộn, còn là vị thành niên. Hơn nữa, các người quấy rối phụ nữ mà còn có lý à?” Viên cảnh sát nhếch mép. “Các ông cho rằng hình phạt chưa đủ nghiêm khắc đúng không?”Vừa nói như vậy thì bên kia đều im bặt.Tại đồn cảnh sát, nam và nữ được làm biên bản riêng.Đến lượt Hạ Ngưỡng, không khí trở nên yên tĩnh hơn nhiều.Cảnh sát hỏi: “Tên.”“Hạ Ngưỡng.”“Tuổi.”“19.”“Đang đi học?”“Vâng.”“Cô cũng là sinh viên năm nhất như những người kia à?”“Không, tôi năm hai.”Cảnh sát: “Cô có quen biết những người đó không?”“Tôi chỉ quen một người trong số họ thôi.”“Cô cũng không phải là bạn của họ, vậy tại sao lại ra tay đánh nhau?” Cảnh sát chỉ vào lòng bàn tay của cô, nơi có vết thương do mảnh vỡ thủy tinh gây ra. “Vết thương này không sao chứ?”Hạ Ngưỡng cuộn tròn lòng bàn tay: “Tôi thấy tên tóc vàng kia cầm một nồi nước sôi định đổ vào người đàn em của tôi, tôi phản xạ quá nhanh nên…”Vị cảnh sát vừa lúc nhìn thấy hành động của cô trên màn hình giám sát, cười nhẹ: “Vậy nên cô tiện tay cầm chai rượu đập thẳng vào người hắn à? Cô bé trông nhỏ nhắn xinh xắn thế này mà lại có sức mạnh lớn thật, trực tiếp đập vỡ cả chai rượu.”Hạ Ngưỡng gãi đầu, nhỏ giọng: “Tôi có phải đền tiền không ạ?”“Không cần đâu, nhóm con trai kia mới là người sai, họ tự chịu hậu quả đi.”“Không phải.” Cô nói. “Tôi đang hỏi về chai rượu.”“Hahaha, cái đó thì phải đền, 17 tệ.” Vị cảnh sát bị vẻ mặt nghiêm túc của cô làm cho bật cười. “Trước khi đi nhớ quét mã QR kia nhé, là của chủ quán để lại.”“À, mà nhân tiện, người giám hộ của cô khi nào đến? Cô có gọi điện không?”Hạ Ngưỡng sững sờ: “Tôi không có người giám hộ… điện thoại của tôi cũng hết pin rồi.”Một cảnh sát thực tập đi vào từ cửa, trên tay cầm điện thoại của Hạ Ngưỡng: “Tôi đã sạc lại cho cô và tiện thể nghe giúp cô một cuộc gọi.”Hạ Ngưỡng ngạc nhiên: “Ai gọi vậy ạ?”“Không có lưu số. Nhưng có đánh dấu sao, là giọng nói của một người con trai.”Trong danh bạ của cô, chỉ có hai số được đánh dấu sao: một là Ôn Vân Miểu, còn lại là do chính Đoạn Tiêu thêm vào.Hạ Ngưỡng thở dài: “Cậu ấy nói gì vậy ạ?”“Cậu ấy không nói gì, tôi đã chủ động nói với cậu ấy là cô đang ở đồn cảnh sát, đã đánh nhau. Nếu cậu ấy là người giám hộ của cô thì hãy đến bảo lãnh.”Vị cảnh sát nhún vai, tỏ vẻ thông cảm: “Cậu ấy nói là không đến được, bảo cô tự chịu hậu quả đi.”“…”Hạ Ngưỡng cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nhận lấy điện thoại: “Vậy để tôi gọi cho huấn luyện viên của mình.”Người cảnh sát đứng trước bàn cũng vừa nhận một cuộc gọi.Trước khi cô bấm số, cuộc gọi trên tay người cảnh sát vẫn chưa ngắt, bỗng nhiên anh ta nhẹ nhàng gọi cô lại: “Này cô gái? Đừng gọi nữa, cô cứ ra ngoài đi, có người đến đón cô rồi.”Người đến bảo lãnh cô ở bên ngoài là một người đàn ông trung niên, là quản gia trong nhà cũ của Đoạn Tiêu, biết chuyện của hai người, trước đây cũng gặp mặt không ít lần.Hạ Ngưỡng có chút lúng túng tiến lên cảm ơn: “Chú Thành.”Chú Thành có vẻ như đã xử lý không ít chuyện rắc rối như vậy, sắc mặt bình thản gật đầu, kính trọng nói: “Cô Hạ, A Tiêu đang đợi cô ở bên ngoài.”“Cháu còn phải bồi thường tiền.”Cô nhìn quanh, muốn tìm cái mã QR.Chú Thành xua tay: “Mau qua bên đó đi, hôm nay tâm trạng của A Tiêu không tốt, những việc khác cứ để chú lo.”“Vâng… Cảm ơn chú.”Trên con đường trước cửa đồn cảnh sát có một chiếc LaFerrari màu bạc đậu ở đó, chắc hẳn là chiếc xe mới mua của anh.Từ trong cửa sổ xe bay ra làn khói trắng xanh, một cổ tay gầy gác lên cửa sổ, những ngón tay thon dài khẽ gõ, rũ bỏ tàn thuốc.Hạ Ngưỡng do dự bước tới, gõ vào cửa sổ ghế phụ.Cửa sổ xe hạ xuống, Đoạn Tiêu chống tay lên trán, lông mi đen khép hờ, lạnh lùng mở miệng một cách khó chịu: “Cần anh mời em lên xe à?”“…”Quả nhiên như lời chú Thành nói, tâm trạng không được tốt.Cô vừa kéo cửa xe ra thì nghe thấy Lâm Vọng ở lề đường gọi mình.Hạ Ngưỡng quay đầu lại: “Để em qua đó chút.”Cũng không có ý định bàn bạc với anh, cửa xe đóng lại và cô trực tiếp đi luôn, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt tức giận trong xe.Lâm Vọng đứng một mình bên lề đường, liếc nhìn chiếc xe phía sau cô. Biết là của ai nhưng cũng không cố ý nhắc đến.Cậu ta mang vẻ mặt buồn rầu: “Đàn chị, thật ngại quá, tối nay em vốn định mời chị ăn tối… Không ngờ lại mời đến đồn cảnh sát mất rồi.”Hạ Ngưỡng nhìn vào khuôn mặt sưng tím của cậu ta, không nhịn được cười: “Không sao, ai mà ngờ được chuyện bất ngờ chứ, hơn nữa tối nay cũng khá thú vị.”“Thật sao?” Lâm Vọng cười gượng. “Em không hay đánh nhau đâu, giờ em trông như vậy có xấu lắm không?”“Không đâu, các cậu đều rất ngầu.”Cô nói rất nghiêm túc, thật lòng cảm thấy hành động của nhóm thanh niên này rất ngầu.Một tiếng gầm rú của động cơ xe thể thao vang lên, chiếc xe đánh lái gấp vào phía sau họ.Người không xuống xe, Đoạn Tiêu nắm chặt vô lăng, đầu xe hướng thẳng về phía hai người họ, bật đèn pha sáng chói. Tiếng động cơ vẫn gầm rú, cứ như thể ngay giây tiếp theo sẽ đâm vào họ.Anh đã mất hai năm mới tìm lại con người Hạ Ngưỡng, cô gái từng biết tức giận, từng cãi vã với anh hồi cấp ba.Chưa đến tình huống tồi tệ nhất.Anh không muốn nhìn thấy cô lại sợ hãi và xa cách anh như trước nữa.Đoạn Tiêu rất tức giận, vừa tức vừa nghĩ: Đều tại tên Lâm Vọng này. Biết rõ họ đang hẹn hò mà vẫn cố ý tiếp cận cô, thậm chí còn dám dẫn cô đi đánh nhau.Cửa xe mở ra, anh xuống xe cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, đứng yên tại chỗ và ra hiệu cho Hạ Ngưỡng: “Hạ Ngưỡng, về với anh.”Đèn pha sáng rọi, Hạ Ngưỡng đưa tay che mắt, bước về phía trước vài bước, tạm biệt Lâm Vọng: “Vậy chị đi trước nhé.”“Đàn chị!” Lâm Vọng tiến lại gần vài bước gọi cô, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh xe. “Chị về trường à? Bạn cùng lớp của em cũng ở bên ngoài, có thể đi cùng nhau. Nếu chị muốn.”Hạ Ngưỡng chưa kịp trả lời, chỉ cảm thấy thân hình cao đang lớn nhanh chóng bước tới bên cạnh mình, mang theo một luồng khí hung dữ như sắp bùng nổ.Cô quá quen với việc Đoạn Tiêu sẽ làm gì vào lúc này nên sợ hãi vội nắm lấy tay anh. Đồng thời cũng ngăn cản bước chân của anh, dùng chút sức kéo anh lại.“Chị không về trường.” Hạ Ngưỡng quay đầu lại, nói gấp. “Đàn em, em đi trước đi!”Giọng nói của cô hơi run rẩy, pha lẫn chút cầu xin.Lâm Vọng có chút không đành lòng, cô sợ hãi đến vậy sao? Rốt cuộc họ đang trong mối quan hệ yêu đương như thế nào. Cuối cùng, cậu ta mỉm cười gượng gạo rồi quay người rời đi.Đoạn Tiêu cúi đầu, thấy cô đang nắm chặt lòng bàn tay mình, bởi vì dùng sức quá độ vết thương bị thủy tinh cắt đã lại rỉ máu.“Hạ Ngưỡng, em thật không biết sống chết.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Số ký tự: 0