Nồng nhiệt – Cặ...
Tước Nhĩ
2025-03-15 02:55:44
Mới nửa phút trước còn nói chuyện điện thoại với anh, giờ đã bất ngờ gặp anh ở đây, Hạ Ngưỡng có chút không thể tin được nên đứng tại chỗ không nhúc nhích.Đoạn Tiêu mặc áo hoodie đen cao cấp, đôi vai gầy rộng lười biếng dựa vào phía sau.Rõ ràng đang nhàn nhã như đang ở nhà mình, nhưng anh vẫn giả vờ hỏi: “Sao vậy? Không chào đón anh à?”“. . .”Cho dù không chào đón, chẳng phải anh cũng không mời mà đến rồi sao?Gió từ cửa ra vào bên ngoài vẫn thổi vào nên Hạ Ngưỡng đóng cửa lại trước, cô quay đầu liếc nhìn em gái trách móc: “Sao em không nói với chị là anh ấy đến?”Ôn Vân Miểu vốn dĩ nói chuyện rất khó khăn.Cô ấy còn chưa kịp hoàn thiện một câu trong đầu.Đoạn Tiêu đã lên tiếng thay cô ấy chuyển chủ đề: ” Một cái bánh kem cũng không mua, thế cũng gọi là đến mừng sinh nhật người khác ư?”Hạ Ngưỡng liếc nhìn chiếc bánh kem ba tầng kem tươi trên bàn trà, cô làm như không thấy mà đáp trả: “Anh thì tốt hơn à? Quà cũng không có.”“Có, có, chị.”Ôn Vân Miểu cuối cùng cũng chen ngang cuộc khẩu chiến giữa hai người.Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến giọng nói thô ráp của một người đàn ông: “Giao hàng nhanh trong nội thành Kinh Châu, đến nơi rồi. Có ai ở nhà không? Ký nhận giúp.”Đoạn Tiêu hơi nâng cằm, ra lệnh: “Đi mở cửa.”Hạ Ngưỡng không hiểu chuyện gì, khi mở cửa ra cô mới thấy hai người đàn ông đội mũ bảo hiểm, phía sau là một chiếc hộp carton cao gần bằng người, bên trong đựng một chiếc tủ lạnh Siemens.“Cô Hạ phải không? Đây là tủ lạnh cô đặt, phiền cô ký tên vào đơn hàng này.”Người giao hàng tò mò nhìn vào trong, tình cờ thấy Đoạn Tiêu đang ngồi trên sofa, ánh mắt lập tức né tránh.Chiếc tủ lạnh không hề rẻ, trong khu chung cư này rất ít người dám mua. Chàng trai này nhìn rất khác biệt, ngồi ở đây chẳng nói câu nào, nhưng nhìn qua đã cảm giác như không thuộc về nơi này.Nhưng… trên ban công lại treo vài chiếc áo khoác nam.Giấy và bút được đưa đến tay Hạ Ngưỡng, có người ngoài ở đây, cô cũng không nói gì nhiều, chỉ nhìn bảng giá một cái sau đó ký tên.Ôn Vân Miểu thì thầm bên tai cô: “Anh ấy đến vào buổi trưa, muốn để bánh kem vào tủ lạnh… phát hiện tủ lạnh bị hỏng, nên đã mua mới.”” Ừ, biết rồi.”Hạ Ngưỡng không hỏi tại sao con bé không nói cho mình biết, chỉ gật đầu nhẹ rồi mở cửa cho họ mang tủ lạnh vào.Hai người giao hàng khiêng chiếc tủ lạnh vào, hỏi: “Đặt ở vị trí cũ được không? Cái tủ lạnh cũ này nếu cô không cần, ông chủ chúng tôi nói có thể trả 360 tệ để thu lại.”Cái tủ lạnh cũ cũng không dùng được nữa, căn hộ này chỉ có 90 mét vuông, cũng không có phòng để đồ để chất cái thứ đồng nát này nên Hạ Ngưỡng đồng ý.Chiếc tủ lạnh cũ chỉ có giá hai ngăn, còn chiếc mới là tủ lạnh cửa đôi. Kích thước lớn, chiếm nhiều diện tích, đặt ở góc nhà trông mới đến mức lạc lõng.Ôn Vân Miểu đi đến bàn ăn bên kia để làm bài tập.Những người giao hàng đang tháo hộp xốp và bao bì, tiếng xé băng dính rất ồn ào.Hạ Ngưỡng đứng bên cạnh, bả vai bị một cánh tay ôm lấy, trọng lượng của cả người người con trai dồn lên đó, giọng điệu thân mật: “Có phải mua không chuẩn không? Anh không biết chọn đồ.”Nghe giọng điệu này, cứ như một gia đình.Những người giao hàng liếc nhìn họ, thấy đây là một cặp vợ chồng son rất đẹp đôi.Biết anh không muốn người lạ nghĩ rằng chỉ có một cô gái sống ở đây, Hạ Ngưỡng hợp tác “Ừ” một tiếng, rồi lại than thở thật lòng: “Quá lớn rồi, chiếm chỗ.”“Lớn mới tốt, chứa được nhiều đồ hơn, cái tủ lạnh nhà tôi nhỏ lắm, ngày lễ ngày Tết nhét chút thịt vào cũng không lọt…” Người giao hàng nghe họ nói chuyện thì nói chen vào: “Căn nhà này đồ đạc ít như thế, chắc nhà mọi người không thường ở đây, chồng cô thương cô thật!”Bên tai vang lên tiếng cười nhạo khẽ, hơi thở nóng bừng.Hạ Ngưỡng đỏ mặt, dùng khuỷu tay khẽ đụng vào eo anh, bị bàn tay ấm áp của anh giữ lại.Đoạn Tiêu cười nhạt, nhéo cánh tay gầy gò của cô, gật đầu nói: “Hai anh vất vả rồi.”Ôn Vân Miểu là con gái của dì Hạ Ngưỡng, nhỏ hơn Hạ Ngưỡng hai tuổi. Năm nay 17 tuổi, đang học lớp 12 ở một thị trấn ở ngoại ô.Cô ấy bị tự kỷ nhẹ và chứng rối loạn ngôn ngữ từ khi vừa ra đời, khi lớn lên, mặc dù không có vấn đề gì về giao tiếp nhưng vẫn bị nói lắp.Mặc dù họ là chị em họ, nhưng dì của Hạ Ngưỡng cả đời không kết hôn. Sau khi dì bị bệnh phải dùng thuốc lâu dài, bố mẹ của Hạ Ngưỡng rất tốt bụng, không phân biệt giàu nghèo, là người thân duy nhất trong họ hàng sẵn sàng giúp đỡ họ một tay, có thể giúp gì thì giúp cái đó.Sau đó bố mẹ Hạ Ngưỡng lần lượt qua đời.Hai cô gái xấp xỉ tuổi nhau cứ sống nương tựa vào nhau như thế.Hạ Ngưỡng thi đỗ vào Đại học Kinh Châu, không thể đưa em gái đến trung tâm thành phố sống và học cùng mình nên chỉ có thể thỉnh thoảng về nhà một lần.May mắn là học phí ở thị trấn ngoài ngoại ô rất rẻ, chi phí sinh hoạt cũng tốt, người cũng ít. Mặc dù Ôn Vân Miểu là người mắc bệnh tự kỷ, nhưng trí thông minh bình thường.Lớp 10 và lớp 11 cô ấy ở nội trú, đến lớp 12 vì phải làm bài tập đến khuya, nên năm nay cô ấy mới chuyển về nhà trọ ở.Sau khi những người giao hàng rời đi, Hạ Ngưỡng thu lại nụ cười vui vẻ quá mức giả tạo trên mặt, nói: “Miểu Miểu, sao em không ra mở quà?”Ôn Vân Miểu ngoan ngoãn đi tới, mở hộp quà mà Hạ Ngưỡng tặng.Bên trong là một bộ đồ màu đỏ gồm ba món: Khăn quàng cổ, găng tay và tất.“Ban đầu chị muốn tự đan cho em, nhưng chị vụng về, học mấy lần từ bạn cùng phòng cũng không học được.” Hạ Ngưỡng quấn chiếc khăn quàng cổ quanh cổ con bé, nhìn thấy khuôn mặt em gái đỏ bừng, vui vẻ nói: “Vào mùa đông trời lạnh, lúc sáng sớm và khi tự học vào buổi tối ở trường nhớ mang theo. Thích không?”Ôn Vân Miểu mỉm cười, để lộ hàm răng trắng: “Nhìn rất đẹp ạ.”Hai chị em cô đang thể hiện tình cảm chị em gái thân thiết, Đoạn Tiêu ngồi ở bên sô pha nhàm chán lên tiếng: “Xong chưa? Có thể ăn bánh kem rồi chứ?”“…”Hạ Ngưỡng nhìn chiếc bánh kem trên bàn trà, thấy kiểu dáng và mẫu mã không giống bánh ngọt bình thường trong các cửa hàng ở thị trấn, nên hỏi: “Anh mua ở đâu vậy?”Đoạn Tiêu: “Không biết, dì Vương đặt.”“Anh mang từ căn hộ đến đây? Tận một tiếng đồng hồ lận đấy.”Mặc dù nói vậy, nhưng cô vẫn rất ngạc nhiên khi thấy bề mặt bánh kem hoàn toàn không bị hư hại, những miếng trái cây trên kem trông vẫn còn rất tươi.Ôn Vân Miểu chỉ vào thùng rác: “Dưới đáy, hộp bánh kem… có đá, đã tan hết rồi.”Hạ Ngưỡng chợt hiểu ra, vừa mở hộp nến vừa nói: “Vậy thì ăn thôi, cầu nguyện trước đã.”Đoạn Tiêu lấy bật lửa từ túi ra thắp cây nến số “1” và “7”.Anh nhìn Ôn Vân Miểu nhắm mắt cầu nguyện thật lâu, cười khẽ: “Được rồi đấy. Nói chậm, cầu nguyện cũng chậm à?”“Anh đừng thúc giục con bé!” Hạ Ngưỡng trừng mắt nhìn anh, thấy Ôn Vân Miểu mở mắt ra cô bèn thay đổi sắc mặt rất nhanh: “Ước xong rồi à?”Ôn Vân Miểu ngượng ngùng gật đầu, thổi tắt nến.Chiếc bánh kem không ngấy, kích thước cũng không quá lớn, chỉ có ba tầng nhỏ xinh. Mấy người ăn xong còn thừa một miếng nhỏ, Ôn Vân Miểu để phần thừa vào tủ lạnh.Bật tivi lên, là kênh học tiếng Anh.Đoạn Tiêu ngồi đó xem, không có ý định rời đi, thỉnh thoảng lại nói như ông lớn: “Nước ở đâu? Khát quá.”Hạ Ngưỡng đang thu quần áo ở ban công, trong nhà chỉ có hai người họ.Ôn Vân Miểu liếc nhìn anh rồi đứng dậy rót nước cho anh. Khi quay lại, cô ấy thấy Đoạn Tiêu đang cầm bài tập vật lý của mình và xem một cách lười biếng.Anh không hề có chút ý thức về việc đã động vào đồ của người khác, ung dung nhận lấy ly nước mà cô ấy đưa cho, bình luận: “Em thông minh hơn chị em nhiều, bây giờ thi có thể đạt bao nhiêu điểm?”Ôn Vân Miểu: “Lần thi thử gần đây, em được 652 điểm.”“985* thì có thể tùy ý chọn rồi, nhưng Đại học Kinh Châu thì còn thiếu chút nữa.”(*985 chỉ 985 trường đại học hàng đầu tại Trung Quốc)Cô ấy và Hạ Ngưỡng khác nhau, cô ấy không học Nghệ thuật.Mẹ của Hạ Ngưỡng là người của Nhà hát Thân Thành cũng là diễn viên múa. Từ nhỏ Hạ Ngưỡng đã theo mẹ học múa, từ cấp hai đã đi theo con đường nghệ thuật, vào khoa Múa của Đại học Kinh Châu đương nhiên không cần điểm số văn hóa cao như vậy.Nhưng đối với học sinh Văn hoá muốn vào Đại học Kinh Châu thì phải nỗ lực rất nhiều.Đoạn Tiêu kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, ra hiệu cho cô ấy lấy bút đến: “Các bài tự luận vật lý của em rất yếu, năm ngoái không phải vẫn ổn à? Sao năm nay lại học lệch như vậy?”Ôn Vân Miểu ngập ngừng một lúc lâu, chỉ nói được một chữ: “Khó.”“Chậc.” Đoạn Tiêu bị sự thẳng thắn của cô ấy chọc cười, không nể nang mà bóc trần chị gái của cô ấy: “Em biết chị em sẽ nói gì không? Cô ấy sẽ nói năm nay đổi người ra đề rồi.”Nói đến đây, anh lại không nhịn được cười: “Cô ấy luôn có một đống lý do, cứ như vậy mà không chịu thừa nhận mình làm không được.”Ôn Vân Miểu đương nhiên biết điều đó.Cô ấy còn biết lát nữa trong quá trình dạy kèm, anh sẽ luôn nhắc đến chị gái của cô ấy.Ôn Vân Miểu thường cảm thấy Đoạn Tiêu là một người tốt.Nhưng anh bị điên, điên nặng lắm.Lần đầu tiên gặp anh trong kỳ nghỉ hè, anh đã tặng cô ấy một cuốn sách dành cho lứa tuổi vị thành niên về tình yêu khác giới.Cô ấy chỉ đơn thuần quá lệ thuộc vào chị gái, chứ không có tình cảm vượt quá giới hạn huyết thống như anh vẫn nghĩ. Dường như trong mắt anh, ai cũng có ý đồ không trong sáng với Hạ Ngưỡng.Mỗi lần Hạ Ngưỡng về nhà là cô lại kiểm tra tình hình sống của em gái, từ nhà bếp đến phòng ngủ.Thấy trên bàn còn để những món ăn lấy từ tủ lạnh cũ, cô nhíu mày giúp cô ấy cất vào, dông dài trách móc: “Không phải chị đã bảo em ăn nhiều thịt vào sao? Sao thịt vịt chị mua cho vào tháng trước còn để nửa phần trong tủ đông vậy, phí sinh hoạt hết rồi à?”“Còn mà.” Ôn Vân Miểu ngẩng đầu lên: “Bài tập nhiều quá, tự nấu cơm… không kịp. Bây giờ em, ăn ở trường rồi.”Đoạn Tiêu buông bút xuống, đứng dậy: “Thôi được rồi, đi mua ít đồ ăn nhét đầy tủ lạnh cho em ấy đi.”Ôn Vân Miểu vội vàng xua tay, vốn dĩ khi kích động cô ấy hay nói lắp: “Không, không cần, em ăn không hết, em…”Đoạn Tiêu kéo Hạ Ngưỡng ra ngoài, để cô ấy ở nhà tiếp tục làm bài tập.Đi đến cửa, anh xấu miệng trêu chọc như mọi khi: “Không muốn nghe em ấy nói nữa, đợi em ấy nói xong thì trời cũng tối mất.”“…”Bên ngoài trời đã tối thật.Vào giữa tháng 11 ở miền Bắc, trời tối rất nhanh.Thị trấn nhỏ này không lớn, lái xe lại càng bất tiện, mà chiếc xe của anh không hề rẻ nên dễ thu hút sự chú ý.Lúc nãy họ ở trong nhà cũng chẳng nói chuyện gì nhiều, bây giờ chỉ còn lại hai người đi cạnh nhau, có cảm giác tương đối lúng túng vì im lặng.Hạ Ngưỡng định đi mua chút bánh ngọt, trái cây các loại, quay sang hỏi anh: “Tối nay mấy giờ anh về?”Đoạn Tiêu hỏi ngược lại: “Còn em thì sao?”“Em không về. Sáng mai không có lớp, lớp dạy thêm ở trung tâm em cũng đổi sang tối mai rồi.” Cô nhìn đồng hồ, nói: “Gần 7 giờ rưỡi rồi.”“Em gấp gì thế? Anh đến đây còn chưa ăn tối.”“Vậy ăn tối xong rồi đi?”“Ừ.”Anh thuận miệng đáp.Trên đường phố truyền đến mùi thơm của khoai lang nướng và hạt dẻ nướng, Hạ Ngưỡng không mấy thích những thứ này, cũng không ăn được, cô chậm rãi đi đến một cửa hàng bánh ngọt.Chủ cửa hàng nói có thể nếm thử trước khi mua, đưa cho cô một miếng: “Làm thủ công, ngon lắm đấy!”Hạ Ngưỡng cắn một miếng, mùi vị quả thật rất ngon, mềm dẻo thơm lừng, nhân đậu đỏ bên trong ngọt thanh.Nhưng cô tính toán lượng đường, không muốn ăn hết cả miếng bánh, mà vứt đi thì lại tiếc.Đoạn Tiêu nhìn thấy vẻ do dự của cô, ở bên cạnh lên tiếng: “Cái trong tay em đưa anh ăn.”“Ồ.”Cô đưa tới.Đoạn Tiêu không định nhận mà há miệng ra để cô đút. Hàng mi của cô run lên, nhét hết cả cái bánh vào miệng anh.Anh lườm cô, vừa nhai vừa oán trách: “Em muốn anh nghẹn chết à?”Hạ Ngưỡng mất tự nhiên quay mặt đi, lấy bình giữ nhiệt đựng nước gạo lứt từ trong túi xách đưa cho anh: “Ai bảo anh không tự lấy.”Vừa quay đầu lại, cô thấy bà chủ mang vẻ mặt như mẹ hiền nhìn hai người họ cười: “Không biết còn tưởng hai đứa đến đây quay phim đấy, đôi tình nhân này, đúng là đẹp quá đi.”Đoạn Tiêu vui vẻ cười, nói lớn: “Lấy năm hộp.”“Lấy nhiều vậy làm gì?” Hạ Ngưỡng thấy anh nói quá lời, kéo tay anh. Rồi quay lại nói với bà chủ: “Hai hộp là đủ rồi ạ! Nhà chỉ có vài người.”Bà chủ tỏ vẻ ‘đã hiểu’, nhanh chóng gói bánh vào hộp giao cho họ.Trả tiền xong, Hạ Ngưỡng cầm hộp bánh đi ra ngoài, lại mua thêm hai túi cam và lê.Đoạn Tiêu hai tay trống trơn, đứng cạnh hỏi tiếp theo sẽ đi đâu.“Đi mua thức ăn, không phải muốn ăn tối à? Chợ ở đây thường đóng cửa lúc 9 giờ.” Nói xong, cô hắt hơi một cái.Hạ Ngưỡng khi ra khỏi trường đại học Kinh Châu đã mặc một chiếc váy dài thu đông bằng cotton, trên người khoác một chiếc áo len mỏng màu tím nhạt.Trời ban ngày nhiều mây nhưng nhiệt độ không quá thấp. Lúc nãy ở trong nhà có lò sưởi sưởi ấm, đến khi ra ngoài mới phát hiện trời tối gió lớn đến vậy.Thấy anh định cởi áo khoác cho cô, Hạ Ngưỡng vội nói: “Anh đừng cởi, lát anh cũng bị cảm lạnh đấy.”Đoạn Tiêu còn mặc một chiếc áo len dày bên trong, lại thường xuyên tập thể dục nên không sợ lạnh. Anh cởi áo khoác ra khoác lên người cô: “Giữa hai chúng ta, ai dễ bị bệnh hơn?”“…”Hạ Ngưỡng không nói gì.Cả nhà cô đều có cơ địa yếu, thậm chí mỗi khi chuyển mùa cô lại cảm một lần.Áo khoác của Đoạn Tiêu mặc trên người cô trông to hơn rất nhiều, rõ ràng cô cũng không thấp, nhưng dáng vẻ trông cứ như một đứa trẻ mặc trộm quần áo của người lớn.Anh khoác áo cho cô xong, tiện tay đeo mũ trùm đầu lên.Cái mũ phủ xuống, che mất gần nửa khuôn mặt của cô, chỉ lộ ra một cái cằm nhỏ nhắn trắng nõn.Trên người Hạ Ngưỡng đang mang một cái túi, còn xách đồ nên không bỏ mũ xuống được. Cô không còn cách nào khác ngoài ngửa đầu ra sau, cố đẩy chiếc mũ kia xuống, nhưng lại bị kéo lại.Cô không nhìn thấy biểu cảm của anh, đoán là anh lại định trêu mình, khẽ nhíu mày: “Anh thật nhàm chán, cái mũ này che mất mắt của em rồi.”Đoạn Tiêu khẽ cười, yết hầu lăn lên lộn xuống. Anh dùng hai tay giữ mép mũ kéo cô lại gần, cúi xuống, tiến tới gần hôn cô.Anh đèn đường chiếu sáng mờ nhạt, thỉnh thoảng có lá cây khô rơi xuống. Con phố yên tĩnh ngay cả chiếc xe cũng không có, chỉ có hai người họ đang hôn nhau.Cái mũ quá lớn, không ai nhìn thấy nụ hôn cuồng nhiệt bên trong.Đầu ngón tay thô ráp của chàng trai cọ dọc theo má cô, lướt trên làn da, lòng bàn tay giữ lấy một bên cổ của cô, có thể cảm nhận được sự rung động khi cô nuốt nước bọt.Lúc đôi môi chạm vào còn có chút dịu dàng, nhưng khi lưỡi luồn vào thì đã trở nên nồng nhiệt.Hạ Ngưỡng nhón chân đáp lại động tác của anh, đồ trong tay nặng, suýt chút nữa đã rơi khỏi những ngón tay đang dần thả lỏng.Cô nghiêng mặt đi một chút, thở hổn hển: “Cái túi…”Đoạn Tiêu vươn tay cầm lấy cái túi rồi xách trên tay, tay còn lại nắm lấy tay cô. Hơi thở ấm áp phả vào bên môi cô, rồi chạm nhẹ lên mặt cô.Trên đầu Hạ Ngưỡng vẫn đội chiếc mũ đó, cô cúi đầu nhìn xuống mười ngón tay đang đan vào nhau.Dường như, khoảng cách lạnh nhạt giữa hai người trong những ngày qua đã tan biến.Sau khi mua đồ ở chợ về, Hạ Ngưỡng nói không muốn để người được chúc sinh nhật nấu ăn, quyết định tự mình vào bếp.Ôn Vân Miểu lo lắng nhìn hai người họ lần lượt bước vào bếp.Cô ấy biết nấu ăn, nhưng chị gái cô ấy từ nhỏ đến lớn chỉ giỏi mỗi việc nhảy múa, những việc khác dường như đều không mấy thuần thục.Còn về người bạn của cô, nhìn cũng không giống người biết nấu ăn.Hạ Ngưỡng mở điện thoại lên tìm vài công thức nấu ăn, rửa sạch tất cả nguyên liệu, cũng cắt xong hết, rồi quay sang hỏi: “Anh đang làm gì đấy?”Trước mặt Đoạn Tiêu là một thau tôm đang nhảy tanh tách, anh đổ hết nước đi, bỏ tất cả tôm vào rổ, trả lời: “Đợi tôm chết.”“Anh đang đợi chúng ta chết đói à?”Hạ Ngưỡng cau mày, cầm kéo lên bắt một con tôm rồi cắt bỏ đầu, khéo léo lấy bỏ chỉ lưng.Đoạn Tiêu nhìn cách làm tàn bạo của cô, lưỡng lự: “Nó còn sống mà.”Cô lạnh lùng bắt con tôm đang thiếu oxy và nhảy mạnh nhất, cắt bỏ đầu tôm, ngẩng lên nhìn anh: “Giờ thì chết rồi.”“…”Khi bắc nồi lên bếp mọi việc diễn ra dễ dàng hơn nhiều, Hạ Ngưỡng làm theo đúng hướng dẫn trên mạng: Cho rượu nấu ăn, xì dầu và ớt tươi, trong lúc đó còn cho thêm một nắm rau thơm để khử mùi tanh.Đoạn Tiêu đứng bên cạnh, lầm bầm: “Rau thơm hôi quá.”Cô cũng không thích món này lắm, nhưng vẫn mặt không đổi sắc cho thêm ba cọng rau thơm vào nồi, nhăn mũi nói: “Em biết mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro