Đừng Để Chưởng Môn Quạo

Chương 21

Ô Lãng Lãng

2024-11-21 00:23:29

Thẩm Như Như ngây ngốc, cô gái xinh đẹp xa lạ nửa đêm một mình đến cửa, kịch bản này có nhìn thế nào cũng không đúng!

Cô cầm điện thoại lên, chuẩn bị báo cảnh sát.

Lúc này, trước cửa sổ xuất hiện một bóng người, cô gái váy đỏ không biết từ lúc nào đã đi tới bên ngoài cửa sổ, cô ta lộ ra gương mặt chính diện, hệt như thân hình bốc lửa của cô ta vậy, dung mạo cũng thuộc loại xinh đẹp quyến rũ. Cô gái váy đỏ chớp chớp đôi mắt cong xinh đẹp, môi đỏ khẽ hếch, vô tội mà nhìn Thẩm Như Như: “Bà chủ, mua bao thuốc.”

Thẩm Như Như giật mình, điện thoại không cầm chắc trượt ra ngoài, “bộp” một tiếng đập xuống đất, màn hình điện thoại vỡ ra hai vết nứt, ngoan cường vùng vẫy hai giây, sau đó đen gì.

Điện thoại quèn gì vậy, mua mất hơn tám ngàn vậy mà vừa rơi đã hỏng rồi!

Trừng mắt nhìn điện thoại “chết yểu”, trong đầu Thẩm Như Như chỉ còn lại hai chữ lừa đảo.

Ngoài cửa sổ, cô gái váy đỏ tận mắt chứng kiến vụ thảm án này, cô ta cực kỳ đồng tình lắc đầu: “Bà chủ, cô thật xúi quẩy.”

Thẩm Như Như khó khăn dời mắt ra khỏi điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô gái váy đỏ, mặt lạnh tanh: “Chỗ tôi là cửa hàng hoa, không có thuốc lá.”

“Vậy sao?” Cô gái váy đỏ nhắm mắt khẽ nhếch mũi: “Nhưng tôi rõ ràng ngửi thấy mùi khói thuốc, bà chủ, cô sợ tôi không có tiền thanh toán sao, đừng lo, tôi mang theo rất nhiều.” Cô ta giơ tay phải lên trước cửa kính, trong tay cầm một nắm tiền dày cộp, vô cùng khí phách.

Thẩm Như Như vừa nhìn, lập tức cảm giác được một luồng hơi lạnh từ sống lưng chạy thẳng lên!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ thấy xấp tiền đó trắng xóa, rõ ràng chính là tiền âm đốt cho người chết. Cô gái váy đỏ phơi ra sự giàu có của mình, lại giơ tay gõ cửa: “Bà chủ, mau mở cửa, tôi muốn mua thuốc lá, lâu lắm không hút rồi, nhịn khổ sở lắm.”

Thẩm Như Như im lặng quay đầu, đèn đường xuyên qua tấm kính chiếu xuống mặt đất, bóng của cô lẻ loi in trên nền đất, không có cái bóng người thứ hai, tiếng gõ cửa vốn chậm rãi lúc này nghe tiếp giống như nốt nhạc đòi mạng. Cô rất nhanh đã trấn tĩnh lại: “Cô muốn mua loại nào? Tôi đi lấy cho.”

Cô gái váy đỏ dừng động tác gõ cửa lại: “Loại nào cũng được, tôi không kén chọn, đương nhiên nếu có loại cho nữ là tốt nhất.”

“Cô đợi chút.” Thẩm Như Như tóm lấy chiếc xẻng nhỏ quay người bỏ chạy, cô phải đi mời Vô Lượng Tổ Sư giúp đỡ.

Chạy bạch bạch lên lầu, cô xông vào tịnh thất: “Tổ sư gia, có một nữ quỷ tìm đến cửa rồi!”

Tổ sư gia trong điện thờ vẫn không nhúc nhích.

Tim Thẩm Như Như thắt lại, Tổ sư gia sao vào lúc quan trọng này lại không hiển linh nữa??

Cô ngẫm nghĩ, nhìn cống phẩm vẫn chưa kịp thay trên bàn và hương đã cháy cạn trong lò, linh quang chợt lóe, lập tức bày hoa quả mới lên, sau đó đốt ba nén hương, hai cây đèn cầy, lạy ba lạy với điện thần, lòng nghĩ: Tổ sư gia, vào lúc này ngài đừng giận dỗi nữa, còn kéo dài thêm, nếu nữ quỷ kia hết kiên nhẫn, đệ tử sẽ đi đời nhà ma đấy, đến lúc đó ai thay ngài phát dương Huyền Môn chứ......

Trên hương nến khói trắng bay chập chờn, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong làn khói, âm thanh ồm ồm vang lên trong tịnh thất: “Một tiểu quỷ mà thôi, không cần hoảng hốt, cô ta không có ác ý, con chỉ cần đáp ứng yêu cầu của cô ta là được.” Vô Lượng Tổ Sư dừng một chút, nói: “Nếu là con quỷ nghèo khổ thì con không cần để ý.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Để Chưởng Môn Quạo

Số ký tự: 0