Đừng Để Chưởng Môn Quạo

Chương 9

Ô Lãng Lãng

2024-11-21 00:23:29

Vương Tây Nhã tức giận lẩm bẩm vài câu, bỗng nhiên nói: “Tớ đột nhiên có chút hâm mộ cậu, thảnh thơi biết mấy, tớ mệt chết đi sống lại một tháng mà tới tay mới hai ngàn, tí nữa còn phải tăng ca. 

Thẩm Như Như cười, “Nghề này của cậu rất có tương lai mà, đừng chỉ nhìn hiện tại, ai có chí nấy, cậu không thích hợp sống như tớ đâu." 

Vương Tây Nhã cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, cô ấy nhìn thời gian nói, “Thôi không nói nữa tớ phải trở về trực ban rồi, hôm nào rảnh rỗi lại nói tiếp." 

Thẩm Như Như đồng ý, tắt cuộc gọi video rồi tiếp tục vừa xem phim vừa ăn mỳ. 

Kỹ thuật nấu ăn của cô đã tiến bộ rất nhiều, mỳ hôm nay thật sự ăn quá ngon! 

Sau khi ăn xong, Thẩm Như Như đi bộ ở sân cho tiêu thức ăn, nghe tiếng con nít nhà hàng xóm bên cạnh không ngừng truyền đến âm thanh vui đùa ầm ĩ, cảm giác đặc biệt an bình. Tiêu thực xong cô chậm rì rì đi tắm, sau đó đốt nến thơm tập yoga. 

Tập xong một tập Yoga vừa vặn 9 giờ rưỡi, có thể chuẩn bị ngủ. Thẩm Như Như rửa mặt, bôi kem dưỡng da xong liền chui vào ổ chăn. 

Đêm khuya, sân sau sương mù dày đặc bao phủ cả tòa nhà, duỗi tay không thấy năm ngón tay. 

Thẩm Như Như đột nhiên cảm thấy khô họng vì thế đi ra phòng khách lấy cốc nước uống, cô nhớ rõ ấm nước đặt trên bàn uống nước trong phòng khách. 

Đi đến phòng khách, Thẩm Như Như bật công tắc trên tường, bóng đèn lóe sáng lên một chút rồi vụt tắt không sáng lên nữa. 

“Có chuyện gì vậy? Mạch điện bị hỏng hả...” Thẩm Như Như nói thầm một chút, rót một cốc nước uống. 

Lúc này, phía trên cầu thang bên cạnh phòng khách phát ra tiếng “Thịch thịch thịch” giống có thứ gì đang từ trên cầu thang nhảy xuống. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Như Như đột nhiên dừng lại động tác uống nước, cứng đờ nhìn về phía cầu thang.

Chỉ thấy pho tượng Vô Lượng Tổ Sư gia từ phía trên từng bước nhảy xuống dưới, thời điểm nhảy đến phòng khách tầng một thì pho tượng lại bất động.

Trong bóng đêm, Thẩm Như Như rõ ràng cảm nhận được trái tim chính mình nhảy lên kịch liệt, cô chần chờ lui về phía sau một bước muốn tránh vào trong phòng ngủ.

Đang muốn nhấc chân lên, trên pho tượng thần bỗng nhiên bay ra một đám sương trắng, sương trắng tản ra xung quanh cùng một khúc nhạc vang lên, theo sau một thân ảnh cao lớn từ tượng thần chui ra.

Thẩm Như Như sợ ngây người, sững sờ ở tại chỗ ngơ ngác nhìn Vô Lượng Tổ Sư sống lại.

Cô đã tra Baidu qua, Vô Lượng Tổ Sư kỳ thật chính là Huyền Vũ đại đế, là vị thần phương Bắc Trung Quốc tiếng tăm lừng lẫy trong thần thoại. Theo truyền thuyết Huyền Vũ đại đế là thuỷ thần, chưởng quản mưa gió, không chỉ có như thế, ông còn là tư mệnh chi thần, cung phụng ông có thể tăng tuổi thọ.

Đại danh đỉnh đỉnh núi Võ Đang cung phụng chính là Huyền Vũ đại đế.

Vị thần lợi hại như vậy chắc hẳn là sẽ không đả thương người khác nhỉ?

“Thẩm Như Như!” Vô Lượng Tổ Sư mở miệng nói chuyện, âm thanh nói chuyện giống như bỏ thêm hiệu ứng, tiếng vọng ở trong phòng khách nhỏ vang lên từng đợt: “Con là người mang trong người linh khí, cùng đạo môn của ta rất có duyên phận, sao có thể cả ngày sa vào hoa cỏ, không có ý chí cầu tiến như vậy!?”

Thẩm Như Như nơm nớp lo sợ, sao đến cả Vô Lượng Tổ Sư gia đều tới chỉ trích cô không có ý chí cầu tiến, cô muốn làm một người rảnh rỗi như vậy là thiên lí bất dung ư??

Thẩm Như Như lấy hết can đảm nói: “Con cảm thấy như vậy cũng khá tốt......”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Để Chưởng Môn Quạo

Số ký tự: 0