Cuộc Gặp Không...
2024-11-09 23:50:13
Vào buổi chiều không phải đi học ở trường, tôi ngồi ở bàn học ánh mắt cứ đăm chiêu nhìn vào khoảng không, tay xoay nhẹ chiếc bút trên tay mà đầu óc thì chẳng thể tập trung nổi. Từng nét bút mềm mại của dòng chữ kia cứ lởn vởn trong đầu tôi mãi.
Sunshine, you can give me a password to log into your heart?
Bản thân tôi đã hỏi Lê Bảo không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu ấy chỉ đáp lại bằng một nụ cười ẩn ý và nói:
"Chưa biết được luôn thì cứ nghĩ tiếp đi, lúc nào có câu trả lời Dương nói với tớ cũng chưa muộn. Dù sao câu này tớ viết cho Dương mà." D
Cứ mỗi lần nhìn cậu ấy cười như thế, trái tim tôi cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đã hai ngày kể từ hôm đó tôi vẫn chưa thể hiểu được ý nghĩa của câu ấy. Dù cho bản thân biết nghĩa nó là gì nhưng ẩn ý sâu xa của câu đấy vẫn là một dấu chấm hỏi to đùng. Cho đến một buổi chiều ngày cuối tuần, khi đang lướt qua một trang sách, tôi vô tình đọc được câu này: "Em biết không? Cái gì anh cũng biết, duy chỉ cách để chinh phục trái tim em là bó tay. Em như một cục đá vì có làm cách nào cũng không thể làm mềm, dù như vậy nhưng tình yêu của anh đối với em sẽ luôn như lần đầu anh rung động với em. Nếu như em chấp nhận thì hãy để anh trở thành một mảnh ghép trong trái tim của em nhé, hãy để anh đường đường chính chính yêu em. Được chứ?"
Đọc xong câu này tôi như bị sét đánh trúng. Đôi má nóng bừng, tay cầm quyển sách mà run rẩy. Trong vô thức tôi lên mạng tìm ý nghĩa câu mà cậu ấy viết. Lướt đi lướt về một hồi cuối cùng tôi cũng tìm được.
"Thì ra là thế..." Tôi nghĩ thầm. Hóa ra, câu nói của Lê Bảo mang nghĩa như vậy. Tuy câu mà Lê Bảo viết với câu trong sách không giống nhau nhưng nếu như ngẫm lại thật kĩ thì sẽ nhận ra là chúng cũng tương tự nhau thôi.
Tôi vội vã úp cuốn sách lại, cả người xoắn xuýt, quắn quéo trong sự bối rối.
Suốt cả đêm hôm đó tôi chẳng thể nào ngủ được. Nằm lăn qua lăn lại trên giường trái tim cứ đập loạn nhịp, đầu óc mải mê suy nghĩ về Lê Bảo.
Cậu ấy cũng thích mình.
Cậu ấy sẵn sàng tiến xa hơn với mình rồi. 23
Sáng hôm sau, tôi chủ động xuống nhà Lê Bảo. Khi đó cậu ấy vừa mới ngủ dậy, cậu ấy mở cửa thấy tôi thì có chút bất ngờ hỏi: "Sao vậy Dương?"
Tôi đưa cho cậu một tờ giấy nhỏ lúng túng nói: "Cậu cầm đi, khi nào tỉnh ngủ rồi đọc."
Lúc này ánh mắt cậu ấy nhìn mình không còn mang vẻ ngái ngủ nữa, cậu ấy dụi dụi mắt rồi phì cười giọng nói khàn khàn mềm mềm: "Để tớ đọc luôn."
"Thế cậu đọc đi" Tôi nhìn cậu với ánh mắt đầy mong chờ, có hơi hồi hộp.
Ngày trước tôi từng học lỏm được một dãy số rất hay, đầu tiên là viết dãy số ấy trên giấy sau đó lấy bút hay gì đó che mặt trên lại sẽ cho ra một kết quả đặc biệt.
Lê Bảo có chút thắc mắc, nhưng vẫn đọc nó. Khi mở ra, dòng chữ trên tờ note khiến cậu từ hơi tỉnh ngủ chuyển sang thực sự tỉnh ngủ. (1)
"Password is 128/e980"
Cậu nhìn vào tờ giấy rất lâu không đáp lại ngay, một lúc sau cậu bật cười rồi đưa tay lên xoa đầu tôi.
"Sẵn sàng cho mối quan hệ mới chưa?" (2)
Cậu ấy vừa dứt lời là mặt tôi lại đỏ bừng, tim đập thình thịch. Tôi hiểu ý của cậu ấy, tức là từ nay về sau hai chúng tôi không chỉ đơn giản là bạn nữa rồi.
Tôi gật đầu. Cái gật đầu nhẹ nhàng này như là câu trả lời cho tất cả, mặc dù chẳng có lời nào, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai chúng tôi đều hiểu. Tình yêu, chỉ đơn giản như vậy mà đến, không cần phải nói ra.
Từ sau hôm đó hai đứa đã âm thầm xác định mối quan hệ với nhau. Không ai trong lớp biết chuyện, vì chúng tôi nhìn như là đôi bạn thân, một chút sơ hở cũng chẳng để lộ. Nhưng mà chỉ chúng tôi nhận ra sự khác biệt ấy, sự khác biệt đó chính là ánh mắt mà hai đứa dành cho nhau. Mỗi khi ánh mắt vô tình chạm nhau, trái tim cả hai đều đập loạn nhịp.
Thời gian cứ thế trôi, chẳng mấy chốc mà đã đến gần kỳ nghỉ Tết Dương lịch.
Một buổi sáng thời tiết rất lạnh, tôi đi vào cửa hàng tiện lợi mua đồ cá nhân. Trong lúc đang cầm vào gói kẹo yêu thích thì vô tình cũng có một người khác chạm vào gói kẹo ấy. Cả hai nhìn nhau. Người đang đứng cạnh là một cậu con trai cao khoảng 1m7, dáng người hơi gầy, mái tóc đen được cắt gọn gàng làm nổi bật gương mặt góc cạnh đẹp mê li. Đột nhiên tôi lại thấy gương mặt này giống Lê Bảo đến bảy tám phần.
"Đây là của tôi!" Cậu ta nói với giọng bực dọc.
Tôi nhìn cậu ấy rồi thở dài, không muốn cãi cọ nên nhường lại: "Được rồi, cậu lấy đi."
Xoay người đi về phía quầy thanh toán trở về nhà. Khi bước ra khỏi tạp hoa, tôi nhận ra cậu ta đang đi theo sau mình. Liếc nhìn về sau, nhưng rồi lại không để tâm lắm và tiếp tục đi về nhà. Khi đến sân chung của khu nhà, tôi cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn về phía này, ngẩng đầu lên liền thấy Lê Bảo đang đứng trên hành lang trước cửa nhà hướng mắt xuống.
Tôi hơi giật mình tính lên tiếng gọi thì đột nhiên, người đứng sau kêu: "Anh Bảo!"
Anh? Cậu này quen Lê Bảo sao?
Giật mình quay lại, tôi ngỡ ngàng khi thấy cậu trai vừa gặp gọi Lê Bảo là "anh".
Lê Bảo vẫn đứng nguyên ở chỗ đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống, một hồi lâu sau lạnh nhạt lên tiếng: "Em đến đây làm gì?"
Ánh mắt cậu trai thoáng chốc sáng lấp lánh cố bước đến gần hơn, giọng nói mang theo sự vui mừng xen lẫn hồi hộp nói: "Anh ơi, em nhớ anh."
Wào!!!!!
Cái gì đây? Trường hợp gì thế này.
Trong đầu tôi lập tức bùng nổ hàng loạt suy nghĩ, mơ hồ nảy ra những kịch bản "ảo ma canada" về mối quan hệ giữa hai người họ.
"Không lẽ... đây là người yêu cũ của Lê Bảo?" Vừa dứt suy nghĩ này tim bỗng dưng đập loạn, tôi tự lắc đầu để phản bác cái kịch bản ảo ma của mình. Hướng mắt nhìn về phía Lê Bảo như đang có hàng vạn câu muốn hỏi.
Lê Bảo có lẽ đã hiểu ý của tôi, nên cậu liền lên tiếng: "Tớ sẽ giải thích với Dương sau."
Nghe cậu ấy nói vậy tôi yên tâm trở về nhà.
Sáng hôm sau hai đứa cùng đi học, Lê Bảo lập tức giải thích về thắc mắc của tôi: "Người hôm qua Dương thấy đó là em trai tớ, tên Minh Quốc kém hai đứa mình 3 tuổi. Nó cãi nhau với bố mẹ nên bỏ nhà đi."
"Em trai cùng cha khác khác mẹ của cậu á?"
Cậu ấy gật đầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn không khỏi ngại ngùng. Tôi quay mặt đi, tránh ánh mắt của Lê Bảo, cố giấu đi cảm giác xấu hổ.
Lê Bảo nhìn tôi thở dài như vậy, nhíu mày dò xét rồi đột nhiên cười lớn: "Dương lại nghĩ linh tinh gì đúng không?"
Tôi lúng túng gãi đầu cười ngượng: "Không... Tại tớ nghĩ... cậu ta là người yêu cũ của cậu..."
Lê Bảo tròn mắt, rồi bật cười: "Hả? Tớ chưa từng có người yêu cũ, với lại tớ cũng không thích con trai."
"Rõ là Bảo thích đọc truyện Boylove mà, tớ còn tưởng Bảo thích con trai." (
Lê Bảo nhìn tôi với vẻ oan ức: "Thật là oan quá, tớ thích Dương cơ mà. Tớ mà yêu con trai thì Dương không có cơ hội tiếp cận tớ đâu."
"À... hihi..." Tôi chỉ biết cười ngượng ngùng.
"Giờ tớ hối hận rồi, tớ không nên đọc Boylove"
Vài ngày sau, Minh Quốc hẹn gặp tôi để nói chuyện. Ban đầu tôi không biết là cậu ta đâu vì khi tôi đang dọn lại phòng thì có tiếng gõ cửa. Tôi còn nghĩ là Lê Bảo lên hỏi vở bài tập nên ra mở cửa, mà có phải đâu.
Chưa kịp nhìn ra người trước mặt là ai thì có một cái kẹo được chìa ra trước mặt, ngước mắt lên nhìn tôi thấy Minh Quốc nở nụ cười ngại ngùng: "Cho chị này."
Tôi giật mình theo bản năng lùi lại một bước:
"Làm cái gì vậy? Doạ người ta hết hồn à?"
Minh Quốc vẫn nhìn tôi với ánh mắt bối rối ấy, tay vẫn đưa cái kẹo trước mặt tôi lúng túng nói: "Xin lỗi vì hôm trước tranh đồ với chị"
Cậu này còn để bụng chuyện cỏn con ấy à?
"Không sao không sao, chuyển cỏn con thôi mà" Tôi cười thoải mái xua xua tay.
Sau đó, Minh Quốc muốn nói chuyện với tôi nên là hai đứa cùng nhau đứng tựa người ở lan can vừa tận hưởng gió trời vừa có không khí nói chuyện.
Minh Quốc đứng cạnh tôi, từ từ kể cho tôi nghe về lý do thực sự khiến Lê Bảo một mực chuyển ra ở riêng. Những mâu thuẫn trong gia đình, áp lực mà cậu ấy phải chịu đựng, và cả những suy nghĩ đã đè nặng lên lòng Minh Quốc suốt bấy lâu nay.
Cậu ta cười cay đắng kể: "Từ lần đầu gặp nhìn thấy anh ấy tôi đã rất ghét anh ấy, bởi vì bản thân từ bé luôn được sống trong tình yêu thương cưng chiều của bố mẹ, bây giờ tính yêu ấy lại phải đi chia sẻ cho một người khác, đã vậy là con của người đã cướp chồng của mẹ tôi."
Nghe cậu ta nói vậy tôi hơi khó hiểu hỏi: "Sao em dám nói mẹ Lê Bảo là tiểu tam, rõ ràng là mẹ em mới là tiểu tam mà?"
"Vâng, nhưng tôi vừa mới biết mẹ tôi mới chính là người đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Cũng chỉ vì thế tôi thấy những việc làm xấu xa bản thân làm với Lê Bảo trước đây đúng thật là quá buồn cười, tôi hối hận lắm rồi."
Khi nói đến đây giọng cậu ta run run như sắp khóc, hai mắt đỏ hoe đẫm nước.
Tôi nhìn cậu ta mà không thể nói được gì. Dù cho có như thế nào, tôi chẳng thể can thiệp vào việc của gia đình họ.
Lê Bảo - Minh Quốc. Cả hai người đều có nỗi khổ riêng.
"Chị không biết trước đây Lê Bảo đã đau khổ như thế nào đâu. Cứ mỗi lần làm sai một chuyện nhỏ nhặt anh ấy đều bị đánh, nặng nhất là năm học cuối cấp một. Lần đó tôi đã lấy trộm 1 triệu của bố để nạp game, khi bố tôi cần đến lại không thấy đâu, ông ấy đã tra khảo hai anh em. Tôi lắc đầu phủ nhận rồi lại còn chỉ về phía Lê Bảo nói anh ấy là người lấy. Bố tôi chỉ nghe vậy liền lôi anh ấy ra đánh một trận. Mặc cho anh ấy phủ nhận, giải thích, ông ấy vẫn cầm cái thắt lưng vừa đánh vừa chửi anh ấy với những từ ngữ rất khó nghe. Đến khi mỏi tay, anh ấy bị bố tôi xách cố lôi vào nhà kho, bị nhốt trong đó hơn một ngày. Tôi sẽ không bao giờ quên được ánh mắt tuyệt vọng đó"
Từng câu từng chữ như ghim sâu vào trong tâm trí tôi. Từng chữ từng chữ xé toạc trái tim tôi.
Tôi biết, trước đây Lê Bảo phải chịu rất nhiều đau khổ. Nhưng tôi không nghĩ nó lại đến mức như vậy.
"Nếu không phải do người giúp việc theo giờ phát hiện ra anh ấy, có lẽ anh ấy đã không còn nữa. Tôi nghe loáng thoáng qua là bị nhiễm trùng dẫn đến bị sốt cao, chỉ cần chậm chân một chút ... Thôi tôi không dám nhắc đến nữa. Sau đó thì...."
"Đủ rồi, chị không muốn nghe nữa" Tôi cắt ngang lời Minh Quốc rồi xoay người đi vào nhà, trước khi đi tôi có nói với cậu ta một câu: "Quá khứ đã qua thì hãy để nó ngủ yên, đừng nên khơi lại. Càng khơi lại càng đau lòng." (
Tôi không muốn nghe bất cứ lời nào mà cậu ta nói nữa.
Lê Bảo của tôi.
Cậu ấy khố đủ rồi.
Cậu ấy đã vượt qua mọi áp lực để được như bây giờ.
Tôi không muốn nghe bất cứ thứ gì liên quan đến quá khứ của cậu ấy nữa.
Hãy để quá khứ đau thương ấy ngủ mãi đi.
"Từ trước đến giờ tôi luôn rất hâm mộ anh ấy, anh ấy tài giỏi, tự lập, kiên cường. Đúng là so với anh ấy tôi chẳng là cái gì cả. Tôi không hiểu vì sao mà từ sự hâm mộ lại biến thành ghen ghét đố kị." Minh Quốc vẫn cố gọi tôi lại nói cho tôi nghe thêm mấy câu nữa.
Tôi không chịu được nữa liền quay lại nhìn cậu ta lạnh nhạt nói: "Minh Quốc này, có lẽ em không nhận ra là nếu như em hâm mộ Lê Bảo vì sự mạnh mẽ và tự lập của cậu ấy thì cậu ấy cũng hâm mộ tình yêu thương của bố mẹ dành cho em. Có bao giờ em quan sát xem lí do khiến cậu ấy buộc phải trở nên như thế chưa? Cậu ấy cũng muốn được tỏ ra yếu đuối để được yêu thương, bao bọc, cũng muốn vui vẻ bên bố mẹ như những người bạn cùng trang lứa khác. Thế nhưng mà chẳng ai có thể đáp ứng được....
Sunshine, you can give me a password to log into your heart?
Bản thân tôi đã hỏi Lê Bảo không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu ấy chỉ đáp lại bằng một nụ cười ẩn ý và nói:
"Chưa biết được luôn thì cứ nghĩ tiếp đi, lúc nào có câu trả lời Dương nói với tớ cũng chưa muộn. Dù sao câu này tớ viết cho Dương mà." D
Cứ mỗi lần nhìn cậu ấy cười như thế, trái tim tôi cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đã hai ngày kể từ hôm đó tôi vẫn chưa thể hiểu được ý nghĩa của câu ấy. Dù cho bản thân biết nghĩa nó là gì nhưng ẩn ý sâu xa của câu đấy vẫn là một dấu chấm hỏi to đùng. Cho đến một buổi chiều ngày cuối tuần, khi đang lướt qua một trang sách, tôi vô tình đọc được câu này: "Em biết không? Cái gì anh cũng biết, duy chỉ cách để chinh phục trái tim em là bó tay. Em như một cục đá vì có làm cách nào cũng không thể làm mềm, dù như vậy nhưng tình yêu của anh đối với em sẽ luôn như lần đầu anh rung động với em. Nếu như em chấp nhận thì hãy để anh trở thành một mảnh ghép trong trái tim của em nhé, hãy để anh đường đường chính chính yêu em. Được chứ?"
Đọc xong câu này tôi như bị sét đánh trúng. Đôi má nóng bừng, tay cầm quyển sách mà run rẩy. Trong vô thức tôi lên mạng tìm ý nghĩa câu mà cậu ấy viết. Lướt đi lướt về một hồi cuối cùng tôi cũng tìm được.
"Thì ra là thế..." Tôi nghĩ thầm. Hóa ra, câu nói của Lê Bảo mang nghĩa như vậy. Tuy câu mà Lê Bảo viết với câu trong sách không giống nhau nhưng nếu như ngẫm lại thật kĩ thì sẽ nhận ra là chúng cũng tương tự nhau thôi.
Tôi vội vã úp cuốn sách lại, cả người xoắn xuýt, quắn quéo trong sự bối rối.
Suốt cả đêm hôm đó tôi chẳng thể nào ngủ được. Nằm lăn qua lăn lại trên giường trái tim cứ đập loạn nhịp, đầu óc mải mê suy nghĩ về Lê Bảo.
Cậu ấy cũng thích mình.
Cậu ấy sẵn sàng tiến xa hơn với mình rồi. 23
Sáng hôm sau, tôi chủ động xuống nhà Lê Bảo. Khi đó cậu ấy vừa mới ngủ dậy, cậu ấy mở cửa thấy tôi thì có chút bất ngờ hỏi: "Sao vậy Dương?"
Tôi đưa cho cậu một tờ giấy nhỏ lúng túng nói: "Cậu cầm đi, khi nào tỉnh ngủ rồi đọc."
Lúc này ánh mắt cậu ấy nhìn mình không còn mang vẻ ngái ngủ nữa, cậu ấy dụi dụi mắt rồi phì cười giọng nói khàn khàn mềm mềm: "Để tớ đọc luôn."
"Thế cậu đọc đi" Tôi nhìn cậu với ánh mắt đầy mong chờ, có hơi hồi hộp.
Ngày trước tôi từng học lỏm được một dãy số rất hay, đầu tiên là viết dãy số ấy trên giấy sau đó lấy bút hay gì đó che mặt trên lại sẽ cho ra một kết quả đặc biệt.
Lê Bảo có chút thắc mắc, nhưng vẫn đọc nó. Khi mở ra, dòng chữ trên tờ note khiến cậu từ hơi tỉnh ngủ chuyển sang thực sự tỉnh ngủ. (1)
"Password is 128/e980"
Cậu nhìn vào tờ giấy rất lâu không đáp lại ngay, một lúc sau cậu bật cười rồi đưa tay lên xoa đầu tôi.
"Sẵn sàng cho mối quan hệ mới chưa?" (2)
Cậu ấy vừa dứt lời là mặt tôi lại đỏ bừng, tim đập thình thịch. Tôi hiểu ý của cậu ấy, tức là từ nay về sau hai chúng tôi không chỉ đơn giản là bạn nữa rồi.
Tôi gật đầu. Cái gật đầu nhẹ nhàng này như là câu trả lời cho tất cả, mặc dù chẳng có lời nào, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai chúng tôi đều hiểu. Tình yêu, chỉ đơn giản như vậy mà đến, không cần phải nói ra.
Từ sau hôm đó hai đứa đã âm thầm xác định mối quan hệ với nhau. Không ai trong lớp biết chuyện, vì chúng tôi nhìn như là đôi bạn thân, một chút sơ hở cũng chẳng để lộ. Nhưng mà chỉ chúng tôi nhận ra sự khác biệt ấy, sự khác biệt đó chính là ánh mắt mà hai đứa dành cho nhau. Mỗi khi ánh mắt vô tình chạm nhau, trái tim cả hai đều đập loạn nhịp.
Thời gian cứ thế trôi, chẳng mấy chốc mà đã đến gần kỳ nghỉ Tết Dương lịch.
Một buổi sáng thời tiết rất lạnh, tôi đi vào cửa hàng tiện lợi mua đồ cá nhân. Trong lúc đang cầm vào gói kẹo yêu thích thì vô tình cũng có một người khác chạm vào gói kẹo ấy. Cả hai nhìn nhau. Người đang đứng cạnh là một cậu con trai cao khoảng 1m7, dáng người hơi gầy, mái tóc đen được cắt gọn gàng làm nổi bật gương mặt góc cạnh đẹp mê li. Đột nhiên tôi lại thấy gương mặt này giống Lê Bảo đến bảy tám phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đây là của tôi!" Cậu ta nói với giọng bực dọc.
Tôi nhìn cậu ấy rồi thở dài, không muốn cãi cọ nên nhường lại: "Được rồi, cậu lấy đi."
Xoay người đi về phía quầy thanh toán trở về nhà. Khi bước ra khỏi tạp hoa, tôi nhận ra cậu ta đang đi theo sau mình. Liếc nhìn về sau, nhưng rồi lại không để tâm lắm và tiếp tục đi về nhà. Khi đến sân chung của khu nhà, tôi cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn về phía này, ngẩng đầu lên liền thấy Lê Bảo đang đứng trên hành lang trước cửa nhà hướng mắt xuống.
Tôi hơi giật mình tính lên tiếng gọi thì đột nhiên, người đứng sau kêu: "Anh Bảo!"
Anh? Cậu này quen Lê Bảo sao?
Giật mình quay lại, tôi ngỡ ngàng khi thấy cậu trai vừa gặp gọi Lê Bảo là "anh".
Lê Bảo vẫn đứng nguyên ở chỗ đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống, một hồi lâu sau lạnh nhạt lên tiếng: "Em đến đây làm gì?"
Ánh mắt cậu trai thoáng chốc sáng lấp lánh cố bước đến gần hơn, giọng nói mang theo sự vui mừng xen lẫn hồi hộp nói: "Anh ơi, em nhớ anh."
Wào!!!!!
Cái gì đây? Trường hợp gì thế này.
Trong đầu tôi lập tức bùng nổ hàng loạt suy nghĩ, mơ hồ nảy ra những kịch bản "ảo ma canada" về mối quan hệ giữa hai người họ.
"Không lẽ... đây là người yêu cũ của Lê Bảo?" Vừa dứt suy nghĩ này tim bỗng dưng đập loạn, tôi tự lắc đầu để phản bác cái kịch bản ảo ma của mình. Hướng mắt nhìn về phía Lê Bảo như đang có hàng vạn câu muốn hỏi.
Lê Bảo có lẽ đã hiểu ý của tôi, nên cậu liền lên tiếng: "Tớ sẽ giải thích với Dương sau."
Nghe cậu ấy nói vậy tôi yên tâm trở về nhà.
Sáng hôm sau hai đứa cùng đi học, Lê Bảo lập tức giải thích về thắc mắc của tôi: "Người hôm qua Dương thấy đó là em trai tớ, tên Minh Quốc kém hai đứa mình 3 tuổi. Nó cãi nhau với bố mẹ nên bỏ nhà đi."
"Em trai cùng cha khác khác mẹ của cậu á?"
Cậu ấy gật đầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn không khỏi ngại ngùng. Tôi quay mặt đi, tránh ánh mắt của Lê Bảo, cố giấu đi cảm giác xấu hổ.
Lê Bảo nhìn tôi thở dài như vậy, nhíu mày dò xét rồi đột nhiên cười lớn: "Dương lại nghĩ linh tinh gì đúng không?"
Tôi lúng túng gãi đầu cười ngượng: "Không... Tại tớ nghĩ... cậu ta là người yêu cũ của cậu..."
Lê Bảo tròn mắt, rồi bật cười: "Hả? Tớ chưa từng có người yêu cũ, với lại tớ cũng không thích con trai."
"Rõ là Bảo thích đọc truyện Boylove mà, tớ còn tưởng Bảo thích con trai." (
Lê Bảo nhìn tôi với vẻ oan ức: "Thật là oan quá, tớ thích Dương cơ mà. Tớ mà yêu con trai thì Dương không có cơ hội tiếp cận tớ đâu."
"À... hihi..." Tôi chỉ biết cười ngượng ngùng.
"Giờ tớ hối hận rồi, tớ không nên đọc Boylove"
Vài ngày sau, Minh Quốc hẹn gặp tôi để nói chuyện. Ban đầu tôi không biết là cậu ta đâu vì khi tôi đang dọn lại phòng thì có tiếng gõ cửa. Tôi còn nghĩ là Lê Bảo lên hỏi vở bài tập nên ra mở cửa, mà có phải đâu.
Chưa kịp nhìn ra người trước mặt là ai thì có một cái kẹo được chìa ra trước mặt, ngước mắt lên nhìn tôi thấy Minh Quốc nở nụ cười ngại ngùng: "Cho chị này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi giật mình theo bản năng lùi lại một bước:
"Làm cái gì vậy? Doạ người ta hết hồn à?"
Minh Quốc vẫn nhìn tôi với ánh mắt bối rối ấy, tay vẫn đưa cái kẹo trước mặt tôi lúng túng nói: "Xin lỗi vì hôm trước tranh đồ với chị"
Cậu này còn để bụng chuyện cỏn con ấy à?
"Không sao không sao, chuyển cỏn con thôi mà" Tôi cười thoải mái xua xua tay.
Sau đó, Minh Quốc muốn nói chuyện với tôi nên là hai đứa cùng nhau đứng tựa người ở lan can vừa tận hưởng gió trời vừa có không khí nói chuyện.
Minh Quốc đứng cạnh tôi, từ từ kể cho tôi nghe về lý do thực sự khiến Lê Bảo một mực chuyển ra ở riêng. Những mâu thuẫn trong gia đình, áp lực mà cậu ấy phải chịu đựng, và cả những suy nghĩ đã đè nặng lên lòng Minh Quốc suốt bấy lâu nay.
Cậu ta cười cay đắng kể: "Từ lần đầu gặp nhìn thấy anh ấy tôi đã rất ghét anh ấy, bởi vì bản thân từ bé luôn được sống trong tình yêu thương cưng chiều của bố mẹ, bây giờ tính yêu ấy lại phải đi chia sẻ cho một người khác, đã vậy là con của người đã cướp chồng của mẹ tôi."
Nghe cậu ta nói vậy tôi hơi khó hiểu hỏi: "Sao em dám nói mẹ Lê Bảo là tiểu tam, rõ ràng là mẹ em mới là tiểu tam mà?"
"Vâng, nhưng tôi vừa mới biết mẹ tôi mới chính là người đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Cũng chỉ vì thế tôi thấy những việc làm xấu xa bản thân làm với Lê Bảo trước đây đúng thật là quá buồn cười, tôi hối hận lắm rồi."
Khi nói đến đây giọng cậu ta run run như sắp khóc, hai mắt đỏ hoe đẫm nước.
Tôi nhìn cậu ta mà không thể nói được gì. Dù cho có như thế nào, tôi chẳng thể can thiệp vào việc của gia đình họ.
Lê Bảo - Minh Quốc. Cả hai người đều có nỗi khổ riêng.
"Chị không biết trước đây Lê Bảo đã đau khổ như thế nào đâu. Cứ mỗi lần làm sai một chuyện nhỏ nhặt anh ấy đều bị đánh, nặng nhất là năm học cuối cấp một. Lần đó tôi đã lấy trộm 1 triệu của bố để nạp game, khi bố tôi cần đến lại không thấy đâu, ông ấy đã tra khảo hai anh em. Tôi lắc đầu phủ nhận rồi lại còn chỉ về phía Lê Bảo nói anh ấy là người lấy. Bố tôi chỉ nghe vậy liền lôi anh ấy ra đánh một trận. Mặc cho anh ấy phủ nhận, giải thích, ông ấy vẫn cầm cái thắt lưng vừa đánh vừa chửi anh ấy với những từ ngữ rất khó nghe. Đến khi mỏi tay, anh ấy bị bố tôi xách cố lôi vào nhà kho, bị nhốt trong đó hơn một ngày. Tôi sẽ không bao giờ quên được ánh mắt tuyệt vọng đó"
Từng câu từng chữ như ghim sâu vào trong tâm trí tôi. Từng chữ từng chữ xé toạc trái tim tôi.
Tôi biết, trước đây Lê Bảo phải chịu rất nhiều đau khổ. Nhưng tôi không nghĩ nó lại đến mức như vậy.
"Nếu không phải do người giúp việc theo giờ phát hiện ra anh ấy, có lẽ anh ấy đã không còn nữa. Tôi nghe loáng thoáng qua là bị nhiễm trùng dẫn đến bị sốt cao, chỉ cần chậm chân một chút ... Thôi tôi không dám nhắc đến nữa. Sau đó thì...."
"Đủ rồi, chị không muốn nghe nữa" Tôi cắt ngang lời Minh Quốc rồi xoay người đi vào nhà, trước khi đi tôi có nói với cậu ta một câu: "Quá khứ đã qua thì hãy để nó ngủ yên, đừng nên khơi lại. Càng khơi lại càng đau lòng." (
Tôi không muốn nghe bất cứ lời nào mà cậu ta nói nữa.
Lê Bảo của tôi.
Cậu ấy khố đủ rồi.
Cậu ấy đã vượt qua mọi áp lực để được như bây giờ.
Tôi không muốn nghe bất cứ thứ gì liên quan đến quá khứ của cậu ấy nữa.
Hãy để quá khứ đau thương ấy ngủ mãi đi.
"Từ trước đến giờ tôi luôn rất hâm mộ anh ấy, anh ấy tài giỏi, tự lập, kiên cường. Đúng là so với anh ấy tôi chẳng là cái gì cả. Tôi không hiểu vì sao mà từ sự hâm mộ lại biến thành ghen ghét đố kị." Minh Quốc vẫn cố gọi tôi lại nói cho tôi nghe thêm mấy câu nữa.
Tôi không chịu được nữa liền quay lại nhìn cậu ta lạnh nhạt nói: "Minh Quốc này, có lẽ em không nhận ra là nếu như em hâm mộ Lê Bảo vì sự mạnh mẽ và tự lập của cậu ấy thì cậu ấy cũng hâm mộ tình yêu thương của bố mẹ dành cho em. Có bao giờ em quan sát xem lí do khiến cậu ấy buộc phải trở nên như thế chưa? Cậu ấy cũng muốn được tỏ ra yếu đuối để được yêu thương, bao bọc, cũng muốn vui vẻ bên bố mẹ như những người bạn cùng trang lứa khác. Thế nhưng mà chẳng ai có thể đáp ứng được....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro