Hạnh Phúc Giản...
2024-11-09 23:50:13
Tôi cảm thấy xung quanh chỉ toàn là bóng tối, sâu thằm và đặc quánh, không một tia sáng, cũng chẳng một điểm tựa. Tất cả chỉ là màn đêm lạnh lẽo ôm trọn tôi vào lòng.
Tôi đứng chôn chân, chẳng biết mình đang ở đâu, chẳng biết phương hướng nào là lối thoát. Đôi mắt hoang mang tìm kiếm, nhưng tất cả chỉ là hư vô. (I
Đây là đầu?
Sau ba chữ tự hỏi không câu trả lời này tôi thét lên trong vô vọng: "Có ai ở đây không?"
Tiếng vọng lại chỉ là sự im lặng đến rợn người.
Tôi hoảng loạn, cố bước về phía trước, bước chân ngày một gấp gáp hơn, nhưng càng đi, nỗi sợ hãi càng lớn dần, nuốt chửng từng hơi thở. Trong đầu tôi liên tục nghĩ đến hai người quan trọng nhất đối với mình, nghĩ ngợi lung tung rồi lại lo lắng không có điểm dừng.
Bố ơi...
Lê Bảo ơi... cậu đâu rồi?
Tâm trí tôi như một mớ hỗn loạn, từng mảnh ký ức rách nát mà tôi đã cố gắng lãng quên nay bất ngờ trỗi dậy, bao vây lấy tôi. Mỗi hình ảnh, mỗi cảm giác, như hàng trăm lưỡi dao cứa sâu vào tim. Tôi dừng lại, khụy xuống ôm lấy đầu. Khi này bóng tối như chính là một dòng nước đang dâng nhấn chìm lấy tôi. Dù bản thân cố vùng vẫy, cố thoát khỏi những gì đã từng khiến mình đau đớn, nhưng càng chống cự, tôi lại càng lún sâu hơn vào hố đen của sự tuyệt vọng.
Bỗng từ đâu có giọng người phụ nữ vọng vào tai tôi.
"Con gái yêu của mẹ, con đến bên mẹ đi, nơi đây rất tuyệt vời, con sẽ không phải chịu đau khổ nữa"
Trong khoảnh khắc nghe được giọng của người phụ nữ vừa lạ vừa quen đấy, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tôi là từ bỏ... Từ bỏ mọi nỗi đau, mọi vết thương sâu hoắm mà cuộc đời đã in hằn. Từ bỏ tất cả, kể cả bản thân mình để đi đến cái nơi mà người đó nói là tuyệt vời đó.
Nhưng rồi...
Một chút hy vọng nào đó le lói trong tâm trí tôi. Dù chỉ là một tia sáng yếu ớt, nhưng nó vẫn còn.
Không được, tôi không thể làm vậy. Nếu như tôi bỏ đi, những người thực sự thương tôi sẽ làm sao bây giờ.
Tôi cắn chặt môi, cố vùng vẫy trong màn đêm lạnh lẽo, như thể đang bơi trong dòng sông băng giá, cố tìm cách thoát ra. Những ký ức đau thương kia, tồi phải vượt qua chúng... Tồi phải sống, tôi không thể vì nó mà rời bỏ cuộc sống ấy được.
Gào thét lên trong lòng, một sức mạnh vô hình kéo tôi khỏi vực sâu của sự tuyệt vọng. Mọi thứ bắt đầu mờ dần, rồi đột nhiên, có một giọng nói vang lên, như tiếng gọi từ một nơi xa xôi nhưng vô cùng quen thuộc.
"Dương..."
Giọng nói ấy... Lê Bảo...
Tôi không thể nhầm được. Đó là cậu ấy. Tôi muốn trả lời, muốn kêu lên thật to, nhưng miệng tôi không thể mở ra.
Tôi chỉ có thể cố gắng, cố nghe theo âm thanh ấy, bám víu lấy nó như phao cứu sinh cuối cùng.
"Dương, đừng bỏ tớ. Xin Dương đừng bỏ tớ..."
Lê Bảo đang gọi tôi, giọng cậu ấy run rẩy. Tôi cảm nhận được hơi ấm của cậu ấy, như ánh sáng chiếu rọi xuyên qua bóng tối bao trùm.
Tôi cố mở mắt ra. Ánh sáng xung quanh lóa lên, mọi thứ dần hiện ra rõ ràng hơn. Tôi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Lê Bảo đang vươn tay muốn kéo tôi khỏi vũng bùn của quá khứ, đôi mắt ấy đỏ hoe, nhưng vẫn tràn đầy hy vọng.
Khi mắt tôi dần mở ra, cảnh vật xung quanh bắt đầu rõ nét hơn. Ánh đèn trắng trên trần phòng bệnh nhấp nháy, mùi thuốc sát trùng bao trùm không gian chật hẹp. Hoang mang nhìn xung quanh như đề tìm kiếm ai đó rồi bất chợt tôi đã thấy một người nãy giờ tôi mong ngóng nhất
Lúc này, cậu ấy đang ngủ gục bên cạnh tôi, phía dưới hai mắt thâm sì, gương mặt hốc hác như đã trải qua mấy đềm không ngủ. Khoảnh khắc đó, trái tim tồi như bị bóp nghẹt. (1)
"Bảo..." Tôi thều thào, giọng khàn đặc, gần như không ra hơi.
Lê Bảo dường như chỉ vừa mới chợp mắt, nghe được giọng nói bên cạnh mình, cậu ấy ngẩng đầu dậy ngước nhìn tôi. Ánh mắt cậu khi ấy vừa ngỡ ngàng vừa xúc động, như không tin vào mắt mình.
Không nghĩ ngợi gì thêm, tôi cố ngồi dậy, muốn ôm cậu ấy. Tôi không dám tin trước mắt mình, sợ rằng bản thân vẫn đang trong cơn ảo giác, cậu ấy rồi sẽ biến mất ngay trước mắt tôi.
Thấy tôi muốn ngồi dậy, Lê Bảo liền ấn người tôi nằm xuống, cậu khẽ nhắc nhở: "Nằm xuống đi, cần thận động đến vết thương"
Giọng cậu như đang cố đề nén sự xúc động sẽ có thể bộc lộ ra bất cứ lúc nào, điều đó khiến trái tim tôi như muốn vỡ ra, cảm giác tủi thân uất ức làm cho nước mắt khi này tuôn ra như lũ.
"Tớ muốn ôm cậu." (
Lê Bảo có chút giật mình, nhưng rồi cậu ấy cũng nhẹ nhàng giúp tôi ngồi dậy, sau đó vòng tay ôm tôi thật chặt.
Chúng tôi không nói gì, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào trong lồng ngực của cả hai như đang lên tiếng cho những gì mà mấy ngày nay đã phải dồn nén.
Tôi cảm nhận được hơi ấm từ người cậu ấy, và từng giọt nước mắt rơi xuống vai tôi, thấm đẫm chiếc áo bệnh viện trắng. Lê Bảo không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ khóc.
Đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy yếu đuối như thế này, và cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy vì lo lắng cho tôi mà đến mức bật khóc. (
Từ ngày hôm đấy đến giờ là bao lâu rồi nhỉ? Cậu ấy đã gầy đi không ít rồi.
Một hồi lâu sau cậu ấy có vẻ vẫn có chút tiếc nuối nhưng vẫn buông tôi ra, dịu dàng xoa đầu tôi và nói: "Để tớ đi gọi bác sĩ đến xem cho cậu, cậu ngồi nghỉ đi nhé"
Khi cậu ấy đi đến cửa tôi gọi với theo: "Nhanh đấy nhá"
Nghe tôi nói vậy cậu ấy phì cười gật đầu, ánh mắt khi này đã mang theo chút ánh sáng không còn vô định như lúc đầu nữa. Chính vì điều này làm tôi yên tầm hơn rất nhiều. (U)
Mười lăm phút sau, một vị bác sĩ nữ tầm 50 tuổi đã khám sơ qua cho tôi. Xong bác nói tôi đang hồi phục khá tốt, khoảng ba bốn hôm nữa có thể xuất viện rồi. Tôi hỏi bác sĩ là tôi bất tỉnh bao lâu rồi?
Bác sĩ trả lời: "Hai ngày, vết thương ở vai của cháu không nghiêm trọng không ảnh hưởng đến xương khớp, chỉ là do cơ thể cháu đang bị suy nhược nên mới như vậy." nói đến đây bác sĩ mỉm cười đùa: "Nghỉ ngơi để hồi phục cho tốt, suốt hai ngày nay thằng nhóc kia lúc nào cũng túc trực bên giường đấy. Ăn không ăn, ngủ không ngủ, cháu mà tỉnh lại muộn hơn một ngày nữa thôi là nó gục luôn rồi."
Nghe bác ấy nói xong tôi chỉ cười ngượng cúi đầu xuống nhưng trong lòng không ngừng dậy sóng. Từng dòng nước ấm nóng chạy qua tim, từng giọt nước ấm nóng lăn dài trên má. Bản thân không hiểu sao lại cảm thấy vui, nụ cười trên môi hiện lền rất rõ ràng.
Không ngờ được cậu ấy lại quan tâm đến tôi như vậy. Bản thân tôi cũng chẳng dám ảo tưởng đâu nhưng tôi nhìn thấy được sự phân biệt đối xử giữa tôi với tất cả mọi người. Cậu ấy có thể quay lưng với cả thế giới chứ không hề quay lưng với tôi.
Vậy nên, tôi thấy bản thân thật hạnh phúc, hạnh phúc vì có thể gặp được cậu.
Tôi đứng chôn chân, chẳng biết mình đang ở đâu, chẳng biết phương hướng nào là lối thoát. Đôi mắt hoang mang tìm kiếm, nhưng tất cả chỉ là hư vô. (I
Đây là đầu?
Sau ba chữ tự hỏi không câu trả lời này tôi thét lên trong vô vọng: "Có ai ở đây không?"
Tiếng vọng lại chỉ là sự im lặng đến rợn người.
Tôi hoảng loạn, cố bước về phía trước, bước chân ngày một gấp gáp hơn, nhưng càng đi, nỗi sợ hãi càng lớn dần, nuốt chửng từng hơi thở. Trong đầu tôi liên tục nghĩ đến hai người quan trọng nhất đối với mình, nghĩ ngợi lung tung rồi lại lo lắng không có điểm dừng.
Bố ơi...
Lê Bảo ơi... cậu đâu rồi?
Tâm trí tôi như một mớ hỗn loạn, từng mảnh ký ức rách nát mà tôi đã cố gắng lãng quên nay bất ngờ trỗi dậy, bao vây lấy tôi. Mỗi hình ảnh, mỗi cảm giác, như hàng trăm lưỡi dao cứa sâu vào tim. Tôi dừng lại, khụy xuống ôm lấy đầu. Khi này bóng tối như chính là một dòng nước đang dâng nhấn chìm lấy tôi. Dù bản thân cố vùng vẫy, cố thoát khỏi những gì đã từng khiến mình đau đớn, nhưng càng chống cự, tôi lại càng lún sâu hơn vào hố đen của sự tuyệt vọng.
Bỗng từ đâu có giọng người phụ nữ vọng vào tai tôi.
"Con gái yêu của mẹ, con đến bên mẹ đi, nơi đây rất tuyệt vời, con sẽ không phải chịu đau khổ nữa"
Trong khoảnh khắc nghe được giọng của người phụ nữ vừa lạ vừa quen đấy, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tôi là từ bỏ... Từ bỏ mọi nỗi đau, mọi vết thương sâu hoắm mà cuộc đời đã in hằn. Từ bỏ tất cả, kể cả bản thân mình để đi đến cái nơi mà người đó nói là tuyệt vời đó.
Nhưng rồi...
Một chút hy vọng nào đó le lói trong tâm trí tôi. Dù chỉ là một tia sáng yếu ớt, nhưng nó vẫn còn.
Không được, tôi không thể làm vậy. Nếu như tôi bỏ đi, những người thực sự thương tôi sẽ làm sao bây giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi cắn chặt môi, cố vùng vẫy trong màn đêm lạnh lẽo, như thể đang bơi trong dòng sông băng giá, cố tìm cách thoát ra. Những ký ức đau thương kia, tồi phải vượt qua chúng... Tồi phải sống, tôi không thể vì nó mà rời bỏ cuộc sống ấy được.
Gào thét lên trong lòng, một sức mạnh vô hình kéo tôi khỏi vực sâu của sự tuyệt vọng. Mọi thứ bắt đầu mờ dần, rồi đột nhiên, có một giọng nói vang lên, như tiếng gọi từ một nơi xa xôi nhưng vô cùng quen thuộc.
"Dương..."
Giọng nói ấy... Lê Bảo...
Tôi không thể nhầm được. Đó là cậu ấy. Tôi muốn trả lời, muốn kêu lên thật to, nhưng miệng tôi không thể mở ra.
Tôi chỉ có thể cố gắng, cố nghe theo âm thanh ấy, bám víu lấy nó như phao cứu sinh cuối cùng.
"Dương, đừng bỏ tớ. Xin Dương đừng bỏ tớ..."
Lê Bảo đang gọi tôi, giọng cậu ấy run rẩy. Tôi cảm nhận được hơi ấm của cậu ấy, như ánh sáng chiếu rọi xuyên qua bóng tối bao trùm.
Tôi cố mở mắt ra. Ánh sáng xung quanh lóa lên, mọi thứ dần hiện ra rõ ràng hơn. Tôi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Lê Bảo đang vươn tay muốn kéo tôi khỏi vũng bùn của quá khứ, đôi mắt ấy đỏ hoe, nhưng vẫn tràn đầy hy vọng.
Khi mắt tôi dần mở ra, cảnh vật xung quanh bắt đầu rõ nét hơn. Ánh đèn trắng trên trần phòng bệnh nhấp nháy, mùi thuốc sát trùng bao trùm không gian chật hẹp. Hoang mang nhìn xung quanh như đề tìm kiếm ai đó rồi bất chợt tôi đã thấy một người nãy giờ tôi mong ngóng nhất
Lúc này, cậu ấy đang ngủ gục bên cạnh tôi, phía dưới hai mắt thâm sì, gương mặt hốc hác như đã trải qua mấy đềm không ngủ. Khoảnh khắc đó, trái tim tồi như bị bóp nghẹt. (1)
"Bảo..." Tôi thều thào, giọng khàn đặc, gần như không ra hơi.
Lê Bảo dường như chỉ vừa mới chợp mắt, nghe được giọng nói bên cạnh mình, cậu ấy ngẩng đầu dậy ngước nhìn tôi. Ánh mắt cậu khi ấy vừa ngỡ ngàng vừa xúc động, như không tin vào mắt mình.
Không nghĩ ngợi gì thêm, tôi cố ngồi dậy, muốn ôm cậu ấy. Tôi không dám tin trước mắt mình, sợ rằng bản thân vẫn đang trong cơn ảo giác, cậu ấy rồi sẽ biến mất ngay trước mắt tôi.
Thấy tôi muốn ngồi dậy, Lê Bảo liền ấn người tôi nằm xuống, cậu khẽ nhắc nhở: "Nằm xuống đi, cần thận động đến vết thương"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng cậu như đang cố đề nén sự xúc động sẽ có thể bộc lộ ra bất cứ lúc nào, điều đó khiến trái tim tôi như muốn vỡ ra, cảm giác tủi thân uất ức làm cho nước mắt khi này tuôn ra như lũ.
"Tớ muốn ôm cậu." (
Lê Bảo có chút giật mình, nhưng rồi cậu ấy cũng nhẹ nhàng giúp tôi ngồi dậy, sau đó vòng tay ôm tôi thật chặt.
Chúng tôi không nói gì, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào trong lồng ngực của cả hai như đang lên tiếng cho những gì mà mấy ngày nay đã phải dồn nén.
Tôi cảm nhận được hơi ấm từ người cậu ấy, và từng giọt nước mắt rơi xuống vai tôi, thấm đẫm chiếc áo bệnh viện trắng. Lê Bảo không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ khóc.
Đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy yếu đuối như thế này, và cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy vì lo lắng cho tôi mà đến mức bật khóc. (
Từ ngày hôm đấy đến giờ là bao lâu rồi nhỉ? Cậu ấy đã gầy đi không ít rồi.
Một hồi lâu sau cậu ấy có vẻ vẫn có chút tiếc nuối nhưng vẫn buông tôi ra, dịu dàng xoa đầu tôi và nói: "Để tớ đi gọi bác sĩ đến xem cho cậu, cậu ngồi nghỉ đi nhé"
Khi cậu ấy đi đến cửa tôi gọi với theo: "Nhanh đấy nhá"
Nghe tôi nói vậy cậu ấy phì cười gật đầu, ánh mắt khi này đã mang theo chút ánh sáng không còn vô định như lúc đầu nữa. Chính vì điều này làm tôi yên tầm hơn rất nhiều. (U)
Mười lăm phút sau, một vị bác sĩ nữ tầm 50 tuổi đã khám sơ qua cho tôi. Xong bác nói tôi đang hồi phục khá tốt, khoảng ba bốn hôm nữa có thể xuất viện rồi. Tôi hỏi bác sĩ là tôi bất tỉnh bao lâu rồi?
Bác sĩ trả lời: "Hai ngày, vết thương ở vai của cháu không nghiêm trọng không ảnh hưởng đến xương khớp, chỉ là do cơ thể cháu đang bị suy nhược nên mới như vậy." nói đến đây bác sĩ mỉm cười đùa: "Nghỉ ngơi để hồi phục cho tốt, suốt hai ngày nay thằng nhóc kia lúc nào cũng túc trực bên giường đấy. Ăn không ăn, ngủ không ngủ, cháu mà tỉnh lại muộn hơn một ngày nữa thôi là nó gục luôn rồi."
Nghe bác ấy nói xong tôi chỉ cười ngượng cúi đầu xuống nhưng trong lòng không ngừng dậy sóng. Từng dòng nước ấm nóng chạy qua tim, từng giọt nước ấm nóng lăn dài trên má. Bản thân không hiểu sao lại cảm thấy vui, nụ cười trên môi hiện lền rất rõ ràng.
Không ngờ được cậu ấy lại quan tâm đến tôi như vậy. Bản thân tôi cũng chẳng dám ảo tưởng đâu nhưng tôi nhìn thấy được sự phân biệt đối xử giữa tôi với tất cả mọi người. Cậu ấy có thể quay lưng với cả thế giới chứ không hề quay lưng với tôi.
Vậy nên, tôi thấy bản thân thật hạnh phúc, hạnh phúc vì có thể gặp được cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro