Lê Bảo Sao Vậy?
2024-11-09 23:50:13
Sau kỳ nghỉ Tết, mọi thứ dường như đã trở lại bình thường. Những ngày đầu xuân tươi sáng đã nhường chỗ cho cái nóng dịu dàng của mùa hè.
Nhưng mà, không chỉ có thời tiết thay đổi mà còn có Lê Bảo. @
Cậu trở nên ít nói hơn, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn xa xăm như đang ấp ủ một nỗi buồn nào đó mà không ai có thể chạm tới. Tôi nhận ra sự khác lạ này, vì thi thoảng tôi thấy cậu ấy hay ngồi đơ ra không chú tâm vào học tập hay mọi thứ xung quanh, tôi đã từng hỏi dò xem cậu bị làm sao. Nghe tôi hỏi Bảo chỉ lắc đầu cười trừ, ánh mắt thì chưa bao giờ bớt đi vẻ trầm tư. Q
Điều này khiến trái tim tôi thắt lại. Tôi hỏi có phải do tôi tỏ tình cậu quá đột ngột không? Cậu ấy vẫn lắc đầu.
Nếu thế thì tại sao? Nhìn cậu như vậy tôi càng lo hơn.
Những suy nghĩ kiểu vậy cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây, không cách nào thoát ra được.
Vào một buổi sáng thời tiết trong lành, khi này hai đứa chúng tôi đang ngồi ở sân thể dục. Xung quanh rất ồn ào, tiếng la hét, cười đùa của các bạn học sinh dưới sân vô cùng náo nhiệt. Mà điều ấy không hề làm ảnh hưởng đến
Lê Bảo, cậu vẫn yên tĩnh ngồi cạnh tôi ngắm nhìn phía xa xa.
Sau một khoảng thời gian quan sát, tôi nhận ra rằng từ sau hôm mùng hai Tết, cậu ấy bắt đầu trở nên rất kì lạ.
Lúc tôi gọi cậu lên nhà ăn cơm, cậu ấy vẫn lên nhưng lại ít nói hẳn, cậu vừa ăn vừa nhìn hai bố con tôi trêu nhau, ánh mắt hiện lên vẻ ghen tị...
Khi ấy tôi nhận ra ngay, chắc chẳn là cậu ấy đã đi gặp gia đình và họ đã nói gì đó làm cậu ấy tồn thương đến tận bây giờ.
Để tin rằng suy đoán của bản thân là đúng tôi nghiêm túc nhìn cậu hỏi: "Hôm mùng hai Bảo đi đâu? Cậu đi tìm bố đúng không?"
Cậu ấy vẫn không đáp lại câu hỏi của tôi mà lảng sang chuyện khác.
"Cậu làm xong bài tập hóa chưa?"
Tôi hơi buồn khi cậu ấy không hề cho tôi một câu trả lời thỏả đáng nhưng vẫn cứ thuận theo cậu đáp: "Tớ chưa, câu cuối hơi khó, vẫn đang nghĩ cách làm"
"Câu cuối đấy dễ mà, cần tớ hướng dẫn không?"
Tôi gật đầu.
Đồ ngốc, cậu muốn dùng cách này để đánh lạc hướng tớ đấy à?
Tớ biết là cậu đã gặp chuyện gì đó mà, từ sau ngày hôm đấy... Cậu đã thay đổi rồi.
Tôi không hề muốn nói ra những lời này, chỉ có thể ngồi cạnh cậu, mắt nhìn cậu cầm cành cây nhỏ vẽ vẽ trên nền đất, tai nghe cậu giảng về cân bằng phương trình hóá học, tính số mol,...@
Thời gian không hề chờ đợi một ai cả, nó trôi qua quá nhanh đến mức chúng ta chẳng kịp nhìn lại hay là nhận ra sự thay đổi ấy.
Tháng năm là tháng đánh dấu cho một sự kiện quan trọng đối với biết bao thế hệ học sinh. Nếu tháng chín vào ngày mùng năm là lúc bắt đầu cho một năm học mới, thì những ngày cuối tháng năm hoàn toàn ngược lại. C
Tôi ngây ngốc đứng trước gương, nhìn thấy bản thân so với một năm trước ngày càng khác biệt, mái tóc khi trước chỉ ngắn đến vai, nay đã dài qua eo, da dẻ nhợt nhạt đã thay bằng làn da trắng hồng xinh xắn. Có lẽ tôi đang ở giai đoạn được gọi là dậy thì, tôi đang dần lớn lên từng ngày.
"Dương ơi, xong chưa?"
Tiếng của Lê Bảo gọi tôi ở bên ngoài vọng vào. Khi này, tôi mới hoàng hồn túm vội cái kính đeo lại rồi chạy ra.
Mọi thứ trước mắt tôi bây giờ giống như một bức tranh phong cảnh xinh đẹp. Không gian ngập tràn trong ánh nắng sớm, Lê Bảo đang đứng dựa người ở lan can ngắm nhìn chậu bạc hà tôi trồng được đặt gọn gàng ngoài ban công, từng ngón tay thon dài miết nhẹ từng chiếc lá bé xinh. Chàng trai với chiếc áo sơ mi trắng đứng dưới không gian ngập tràn ánh sáng, tôi muốn đứng đó ngắm nhìn thật lâu.
Trước đây tôi từng đọc một câu: Yêu là khi ví dụ người ấy đứng giữa một rừng hoa đẹp, chúng ta chẳng thể phân biệt được đâu là hoa đâu là người.
Tôi thấy đúng với tôi, chỉ khác một cái là: Yêu là khi giữa những tia nắng vàng rực rỡ, tôi chỉ luôn hướng về phía người còn tỏa sáng hơn cả ánh nắng...
Mà thôi, cũng không giống nhau lắm thì phải. Trước đây tôi chưa từng có cảm giác kiểu vậy với ai, cậu ấy chính là người đầu tiên.
"Nhìn tớ làm gì vậy?" Lê Bảo quay mặt lại hỏi.
Chắc cậu thấy tôi cứ đứng ngốc ở gần đó nên mới gọi đây mà, khi tôi bừng tỉnh đáp lại, cậu ấy liền phì cười chọc:
"Sao thế? Hôm nay nhìn tớ đẹp trai hơn mọi ngày chứ gì?" 6
Tôi thấy như vậy liền nhăn mặt đáp: "Đừng tự luyến nữa"
Không thể phản bác được, ngày nào cậu ấy chẳng đẹp. Đã là trai đẹp thì không có ngày đẹp hơn vì ngày nào cũng như ngày nào.
Bảo cười tủm tỉm đi tới gần tôi, rồi cứ như vậy mà tiện thể đưa tay lên véo má tôi, ánh mắt hiện lên vẻ cưng chiều.
"Hôm nay Dương tết bím tóc xinh lắm"
Nghe cậu nói xong tim lại đập bùng binh lên. Tôi gạt tay cậu ấy ra, xấu hổ quay lại vội vã khóa cửa nhà.
Đúng là kẻ đi gieo tương tư. Cậu cứ như này thì kiểu gì tôi cũng phải đi mua thuốc trợ tim uống mất thôi.
Sau một tháng, tâm trạng của Lê Bảo dần quay lại như cũ. Cậu ấy dường như đã vượt qua nỗi buồn, trở lại vui vẻ nói chuyện với tôi như bình thường, thấy cậu nói cười trở lại tôi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, Lê Bảo càng ngày càng hay làm nũng. Biết tôi sẽ luôn chiều cậu, nên cậu ấy ỷ thế mà chọc tôi rất nhiều. Khi tôi giận, cậu ấy bắt đầu dùng cặp mắt long lanh dễ thương mà nhìn tôi, cái đầu thi thoảng sẽ cọ cọ vào má tôi y chang như con mèo, hi vọng tôi sẽ mềm lòng.
Tôi từng nghi ngờ sau một tháng ủ rũ, cậu ấy đã đổi nết, ấy thế mà với mấy đứa trong lớp cậu vẫn giữ thái độ lạnh lùng như bình thường.
À, cậu thay nết khi ở cạnh tôi thôi chứ gì? @
Tôi biết rồi nha.
Hôm nay trường tôi tổ chức lễ tổng kết năm học, vậy là tôi đã kết thúc một năm lớp mười đầy sóng gió và chuẩn bị bước vào kỳ nghỉ hè.
Ngồi ở dưới, tôi không quan tâm lắm đến việc các thầy cô phát biểu hay mấy tiết mục văn nghệ, mà chỉ tự sắp xếp lịch trình nghỉ hè trong đầu.
Bỗng có người khều khều nhẹ vào vai tôi. Quay mặt lại nhìn, tôi "ừ hử?" một tiếng xem người đằng sau muốn gì.
Lê Bảo cười hì hì tay vươn đến trước mặt tôi lấy cái kính của tôi xuống, sau ấy đeo lên. Khi vừa đeo được cái kính của tôi cậu ấy liền nhăn mặt bỏ ra, tay đưa lên dụi mắt xong hỏi tôi: "Dương cận bao nhiêu độ thế?"
"Một bên 2, một bên 2.5" Tôi thật thà đáp không quên vươn tay đến muốn lấy lại kính. Vừa đeo lại kính, tôi mới nhớ ra một chuyện, Lê Bảo cũng bị cận nhưng sao tôi chưa thấy cậu ấy đeo kính bao giờ nhỉ? Cả kính áp tròng cũng chưa luôn.
"Tớ hỏi Bảo chuyện này"
"?" Cậu ấy khó hiểu nhìn tôi.
"Cậu bị cận bao nhiêu độ thế?"
Tôi vừa hỏi xong, cậu ấy liền ngượng ngùng đưa tay lên gãi đầu, hai bên mang tai hơi phiếm hồng có vẻ là không dám nói ra lắm. Ập ừ một lúc, cậu nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không ai để ý, sau đó ghé sát vào tai tôi thì thầm.
"Tớ cận 0 độ, khi đầu năm tớ cố ý bốc phét để được ngồi cạnh cậu đấy" @
Nói xong cậu ấy thối nhẹ một cái vào mang tai khiến tôi giật nảy, may là cậu ấy giữ lấy vai để kiểm chế tôi lại, không thì chắc tôi nảy luồn ra khỏi hàng rổi.
"Cậu làm cái gì đấy?" Tôi che tai vừa bị cậu thổi lại mặt đỏ tía tai lắp bắp nói chẳng ra câu.
Đáng ghét, cậu ta dám làm càn, dám thổi vào tai tôi.
Rốt cuộc cậu ta học đầu ra trò này?
Tôi thì đang ngại gần chết, ấy thế mà cậu lại cười khanh khách rất khoái chí, vừa cười cậu vừa hất mặt lên phía trên khán đài rồi đáp: "Khi về tớ nói cho, bây giờ sắp phải lên nhận thưởng rồi"
Lúc này tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng của thẩy hiệu trưởng đang đọc công văn, các bạn học sinh vừa rồi còn rì rầm nói chuyện bỗng chốc im thin thít.
Thời gian đọc công văn và nhận thưởng mất khoảng hai mươi phút. Cho nên xong việc của mình, tôi chỉ có thể nhìn về khán đài với biểu cảm không rõ lắm. Nhất là khi nhìn các bạn đạt giải trong kì thi học sinh giỏi cấp thành phố, tôi có chút ghen ty, cũng có chút tiếc nuối.
Năm nay không giống với mọi năm, tôi không hề tham gia vào bất cứ đội tuyển thi học sinh giỏi nào cả. Có rất nhiều thầy cô đã gọi tôi vào đội tuyển của họ, tôi học được mấy hôm nhưng rồi cũng phải xin ra.
Không phải là tôi không học được, mà là do các bạn trong đội tuyển đều không chào đón tôi. Có một trường hợp đặc biệt là tôi với một bạn học lớp A1 cùng tranh nhau xuất đi thi hùng biện tiếng Anh. Các thầy cô tổ chức y chang một cuộc thi thật đề chọn ra người xứng đáng với xuất đó nhất, tôi đã thi rất tốt, các thầy cô đều vô cùng hài lòng. Nhưng kết quả cuối cùng, tôi bị loại, chỉ vì tôi học lớp thường còn bạn ấy học lớp trọng điểm. (
Buồn thì có buồn nhưng tôi lại chẳng thể làm gì được.
Sau mấy lần như thế, tôi xác định rằng ba năm cấp ba này tôi sẽ không tham gia bất cứ đội tuyển nào hết, chỉ tập trung vào học trên lớp thôi.
Tôi nhìn vào tấm giấy khen trên tay mà chỉ khẽ mỉm cười.
Đi qua một năm không mấy vui vẻ này, bị cả lớp cả trường tẩy chay, nhưng tâm lý của tôi vẫn còn khá vững, không vì mấy chuyện như thế làm lung lay ý chí hay tinh thần học tập, tôi vẫn giữ nguyên được thành tích như mọi năm. D
...Thật may mắn.
Một chai nước ngọt mát lạnh được đưa đến trước mặt tôi, nhìn về hướng người vừa đưa chai nước tôi liền mỉm cười rất vui vẻ, nhận lấy nó tôi nói cảm ơn.
Bổng dưng tôi thấy Lê Bảo đứng khựng lại nhìn tôi, chỉ trong chốc lát cậu lại cười rồi ngồi xuống ngay phía sau.
Khi bên cạnh chúng ta vẫn còn có người bầu bạn và nói chuyện thì đấy chưa phải là cô đơn. Cô đơn thực sự khi giữa một thế giới rộng lớn không ai nhìn thấy mình, đấy mới chính là cô đơn.
Nhưng mà, không chỉ có thời tiết thay đổi mà còn có Lê Bảo. @
Cậu trở nên ít nói hơn, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn xa xăm như đang ấp ủ một nỗi buồn nào đó mà không ai có thể chạm tới. Tôi nhận ra sự khác lạ này, vì thi thoảng tôi thấy cậu ấy hay ngồi đơ ra không chú tâm vào học tập hay mọi thứ xung quanh, tôi đã từng hỏi dò xem cậu bị làm sao. Nghe tôi hỏi Bảo chỉ lắc đầu cười trừ, ánh mắt thì chưa bao giờ bớt đi vẻ trầm tư. Q
Điều này khiến trái tim tôi thắt lại. Tôi hỏi có phải do tôi tỏ tình cậu quá đột ngột không? Cậu ấy vẫn lắc đầu.
Nếu thế thì tại sao? Nhìn cậu như vậy tôi càng lo hơn.
Những suy nghĩ kiểu vậy cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây, không cách nào thoát ra được.
Vào một buổi sáng thời tiết trong lành, khi này hai đứa chúng tôi đang ngồi ở sân thể dục. Xung quanh rất ồn ào, tiếng la hét, cười đùa của các bạn học sinh dưới sân vô cùng náo nhiệt. Mà điều ấy không hề làm ảnh hưởng đến
Lê Bảo, cậu vẫn yên tĩnh ngồi cạnh tôi ngắm nhìn phía xa xa.
Sau một khoảng thời gian quan sát, tôi nhận ra rằng từ sau hôm mùng hai Tết, cậu ấy bắt đầu trở nên rất kì lạ.
Lúc tôi gọi cậu lên nhà ăn cơm, cậu ấy vẫn lên nhưng lại ít nói hẳn, cậu vừa ăn vừa nhìn hai bố con tôi trêu nhau, ánh mắt hiện lên vẻ ghen tị...
Khi ấy tôi nhận ra ngay, chắc chẳn là cậu ấy đã đi gặp gia đình và họ đã nói gì đó làm cậu ấy tồn thương đến tận bây giờ.
Để tin rằng suy đoán của bản thân là đúng tôi nghiêm túc nhìn cậu hỏi: "Hôm mùng hai Bảo đi đâu? Cậu đi tìm bố đúng không?"
Cậu ấy vẫn không đáp lại câu hỏi của tôi mà lảng sang chuyện khác.
"Cậu làm xong bài tập hóa chưa?"
Tôi hơi buồn khi cậu ấy không hề cho tôi một câu trả lời thỏả đáng nhưng vẫn cứ thuận theo cậu đáp: "Tớ chưa, câu cuối hơi khó, vẫn đang nghĩ cách làm"
"Câu cuối đấy dễ mà, cần tớ hướng dẫn không?"
Tôi gật đầu.
Đồ ngốc, cậu muốn dùng cách này để đánh lạc hướng tớ đấy à?
Tớ biết là cậu đã gặp chuyện gì đó mà, từ sau ngày hôm đấy... Cậu đã thay đổi rồi.
Tôi không hề muốn nói ra những lời này, chỉ có thể ngồi cạnh cậu, mắt nhìn cậu cầm cành cây nhỏ vẽ vẽ trên nền đất, tai nghe cậu giảng về cân bằng phương trình hóá học, tính số mol,...@
Thời gian không hề chờ đợi một ai cả, nó trôi qua quá nhanh đến mức chúng ta chẳng kịp nhìn lại hay là nhận ra sự thay đổi ấy.
Tháng năm là tháng đánh dấu cho một sự kiện quan trọng đối với biết bao thế hệ học sinh. Nếu tháng chín vào ngày mùng năm là lúc bắt đầu cho một năm học mới, thì những ngày cuối tháng năm hoàn toàn ngược lại. C
Tôi ngây ngốc đứng trước gương, nhìn thấy bản thân so với một năm trước ngày càng khác biệt, mái tóc khi trước chỉ ngắn đến vai, nay đã dài qua eo, da dẻ nhợt nhạt đã thay bằng làn da trắng hồng xinh xắn. Có lẽ tôi đang ở giai đoạn được gọi là dậy thì, tôi đang dần lớn lên từng ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dương ơi, xong chưa?"
Tiếng của Lê Bảo gọi tôi ở bên ngoài vọng vào. Khi này, tôi mới hoàng hồn túm vội cái kính đeo lại rồi chạy ra.
Mọi thứ trước mắt tôi bây giờ giống như một bức tranh phong cảnh xinh đẹp. Không gian ngập tràn trong ánh nắng sớm, Lê Bảo đang đứng dựa người ở lan can ngắm nhìn chậu bạc hà tôi trồng được đặt gọn gàng ngoài ban công, từng ngón tay thon dài miết nhẹ từng chiếc lá bé xinh. Chàng trai với chiếc áo sơ mi trắng đứng dưới không gian ngập tràn ánh sáng, tôi muốn đứng đó ngắm nhìn thật lâu.
Trước đây tôi từng đọc một câu: Yêu là khi ví dụ người ấy đứng giữa một rừng hoa đẹp, chúng ta chẳng thể phân biệt được đâu là hoa đâu là người.
Tôi thấy đúng với tôi, chỉ khác một cái là: Yêu là khi giữa những tia nắng vàng rực rỡ, tôi chỉ luôn hướng về phía người còn tỏa sáng hơn cả ánh nắng...
Mà thôi, cũng không giống nhau lắm thì phải. Trước đây tôi chưa từng có cảm giác kiểu vậy với ai, cậu ấy chính là người đầu tiên.
"Nhìn tớ làm gì vậy?" Lê Bảo quay mặt lại hỏi.
Chắc cậu thấy tôi cứ đứng ngốc ở gần đó nên mới gọi đây mà, khi tôi bừng tỉnh đáp lại, cậu ấy liền phì cười chọc:
"Sao thế? Hôm nay nhìn tớ đẹp trai hơn mọi ngày chứ gì?" 6
Tôi thấy như vậy liền nhăn mặt đáp: "Đừng tự luyến nữa"
Không thể phản bác được, ngày nào cậu ấy chẳng đẹp. Đã là trai đẹp thì không có ngày đẹp hơn vì ngày nào cũng như ngày nào.
Bảo cười tủm tỉm đi tới gần tôi, rồi cứ như vậy mà tiện thể đưa tay lên véo má tôi, ánh mắt hiện lên vẻ cưng chiều.
"Hôm nay Dương tết bím tóc xinh lắm"
Nghe cậu nói xong tim lại đập bùng binh lên. Tôi gạt tay cậu ấy ra, xấu hổ quay lại vội vã khóa cửa nhà.
Đúng là kẻ đi gieo tương tư. Cậu cứ như này thì kiểu gì tôi cũng phải đi mua thuốc trợ tim uống mất thôi.
Sau một tháng, tâm trạng của Lê Bảo dần quay lại như cũ. Cậu ấy dường như đã vượt qua nỗi buồn, trở lại vui vẻ nói chuyện với tôi như bình thường, thấy cậu nói cười trở lại tôi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, Lê Bảo càng ngày càng hay làm nũng. Biết tôi sẽ luôn chiều cậu, nên cậu ấy ỷ thế mà chọc tôi rất nhiều. Khi tôi giận, cậu ấy bắt đầu dùng cặp mắt long lanh dễ thương mà nhìn tôi, cái đầu thi thoảng sẽ cọ cọ vào má tôi y chang như con mèo, hi vọng tôi sẽ mềm lòng.
Tôi từng nghi ngờ sau một tháng ủ rũ, cậu ấy đã đổi nết, ấy thế mà với mấy đứa trong lớp cậu vẫn giữ thái độ lạnh lùng như bình thường.
À, cậu thay nết khi ở cạnh tôi thôi chứ gì? @
Tôi biết rồi nha.
Hôm nay trường tôi tổ chức lễ tổng kết năm học, vậy là tôi đã kết thúc một năm lớp mười đầy sóng gió và chuẩn bị bước vào kỳ nghỉ hè.
Ngồi ở dưới, tôi không quan tâm lắm đến việc các thầy cô phát biểu hay mấy tiết mục văn nghệ, mà chỉ tự sắp xếp lịch trình nghỉ hè trong đầu.
Bỗng có người khều khều nhẹ vào vai tôi. Quay mặt lại nhìn, tôi "ừ hử?" một tiếng xem người đằng sau muốn gì.
Lê Bảo cười hì hì tay vươn đến trước mặt tôi lấy cái kính của tôi xuống, sau ấy đeo lên. Khi vừa đeo được cái kính của tôi cậu ấy liền nhăn mặt bỏ ra, tay đưa lên dụi mắt xong hỏi tôi: "Dương cận bao nhiêu độ thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Một bên 2, một bên 2.5" Tôi thật thà đáp không quên vươn tay đến muốn lấy lại kính. Vừa đeo lại kính, tôi mới nhớ ra một chuyện, Lê Bảo cũng bị cận nhưng sao tôi chưa thấy cậu ấy đeo kính bao giờ nhỉ? Cả kính áp tròng cũng chưa luôn.
"Tớ hỏi Bảo chuyện này"
"?" Cậu ấy khó hiểu nhìn tôi.
"Cậu bị cận bao nhiêu độ thế?"
Tôi vừa hỏi xong, cậu ấy liền ngượng ngùng đưa tay lên gãi đầu, hai bên mang tai hơi phiếm hồng có vẻ là không dám nói ra lắm. Ập ừ một lúc, cậu nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không ai để ý, sau đó ghé sát vào tai tôi thì thầm.
"Tớ cận 0 độ, khi đầu năm tớ cố ý bốc phét để được ngồi cạnh cậu đấy" @
Nói xong cậu ấy thối nhẹ một cái vào mang tai khiến tôi giật nảy, may là cậu ấy giữ lấy vai để kiểm chế tôi lại, không thì chắc tôi nảy luồn ra khỏi hàng rổi.
"Cậu làm cái gì đấy?" Tôi che tai vừa bị cậu thổi lại mặt đỏ tía tai lắp bắp nói chẳng ra câu.
Đáng ghét, cậu ta dám làm càn, dám thổi vào tai tôi.
Rốt cuộc cậu ta học đầu ra trò này?
Tôi thì đang ngại gần chết, ấy thế mà cậu lại cười khanh khách rất khoái chí, vừa cười cậu vừa hất mặt lên phía trên khán đài rồi đáp: "Khi về tớ nói cho, bây giờ sắp phải lên nhận thưởng rồi"
Lúc này tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng của thẩy hiệu trưởng đang đọc công văn, các bạn học sinh vừa rồi còn rì rầm nói chuyện bỗng chốc im thin thít.
Thời gian đọc công văn và nhận thưởng mất khoảng hai mươi phút. Cho nên xong việc của mình, tôi chỉ có thể nhìn về khán đài với biểu cảm không rõ lắm. Nhất là khi nhìn các bạn đạt giải trong kì thi học sinh giỏi cấp thành phố, tôi có chút ghen ty, cũng có chút tiếc nuối.
Năm nay không giống với mọi năm, tôi không hề tham gia vào bất cứ đội tuyển thi học sinh giỏi nào cả. Có rất nhiều thầy cô đã gọi tôi vào đội tuyển của họ, tôi học được mấy hôm nhưng rồi cũng phải xin ra.
Không phải là tôi không học được, mà là do các bạn trong đội tuyển đều không chào đón tôi. Có một trường hợp đặc biệt là tôi với một bạn học lớp A1 cùng tranh nhau xuất đi thi hùng biện tiếng Anh. Các thầy cô tổ chức y chang một cuộc thi thật đề chọn ra người xứng đáng với xuất đó nhất, tôi đã thi rất tốt, các thầy cô đều vô cùng hài lòng. Nhưng kết quả cuối cùng, tôi bị loại, chỉ vì tôi học lớp thường còn bạn ấy học lớp trọng điểm. (
Buồn thì có buồn nhưng tôi lại chẳng thể làm gì được.
Sau mấy lần như thế, tôi xác định rằng ba năm cấp ba này tôi sẽ không tham gia bất cứ đội tuyển nào hết, chỉ tập trung vào học trên lớp thôi.
Tôi nhìn vào tấm giấy khen trên tay mà chỉ khẽ mỉm cười.
Đi qua một năm không mấy vui vẻ này, bị cả lớp cả trường tẩy chay, nhưng tâm lý của tôi vẫn còn khá vững, không vì mấy chuyện như thế làm lung lay ý chí hay tinh thần học tập, tôi vẫn giữ nguyên được thành tích như mọi năm. D
...Thật may mắn.
Một chai nước ngọt mát lạnh được đưa đến trước mặt tôi, nhìn về hướng người vừa đưa chai nước tôi liền mỉm cười rất vui vẻ, nhận lấy nó tôi nói cảm ơn.
Bổng dưng tôi thấy Lê Bảo đứng khựng lại nhìn tôi, chỉ trong chốc lát cậu lại cười rồi ngồi xuống ngay phía sau.
Khi bên cạnh chúng ta vẫn còn có người bầu bạn và nói chuyện thì đấy chưa phải là cô đơn. Cô đơn thực sự khi giữa một thế giới rộng lớn không ai nhìn thấy mình, đấy mới chính là cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro