Đứng Dưới Ánh Dương Đó

Sốt Rồi

2024-09-18 17:55:12

Ngày hôm sau, tôi đi xuống nhà của Lê Bảo rủ cậu ấy đi học. Nhưng tôi gõ một hồi lâu cửa vẫn chưa hề mở.

Tôi vẫn kiên nhẫn gõ thêm một lúc nữa, thế mà cánh cửa vẫn im lìm.

Thầm lẩm bẩm tự nhủ: "Có lẽ cậu ấy đã đi học trước rồi, thôi cứ lên lớp tính sau vậy"

Nói xong tôi quay người bỏ đi.

Hôm qua cậu ấy vì đưa ô cho tôi mà bị ướt hết người. Trên đường đi tôi thấy cậu ấy hắt xì hơi khá nhiều, lo cậu ấy bị cảm nên buổi tối tôi nấu một bát cháo, pha cho cậu ấy một cốc trà gừng để làm ấm cơ thể.

Quan hệ giữa hai đứa chúng tôi so với mấy hôm trước đã kéo gần lại hơn một chút.

Khi lên đến lớp vẫn còn khá sớm, quả nhiên là cậu ấy đã đến, giờ đang ngủ gục trên bàn.

Tôi đi về chỗ của mình ngồi xuống, sau ấy liền quay qua nhìn cậu chằm chằm. Tôi nhẹ giọng gọi: "Bảo ơi"

Người cậu ấy có chút động đậy rồi quay qua nhìn tôi, ánh mắt có hơi lờ đờ, mái tóc vừa rồi rúc hẳn vào cái áo khi lộ ra nó đã bù xù như tổ quạ.

"Ừ" Cậu nhẹ nhàng đáp.

Tôi nhìn ra được sự bất thường của cậu ấy nên liền nhích tới hỏi: "Bảo sao thế? Có phải bị sốt đúng không?"

Cậu ấy tiếp tục quay đầu rúc vào cái áo khoác, giọng khàn khàn: "Ừ, hơi sốt rồi"

Từng câu từng chữ mang chút nỉ non như một đứa trẻ. Nghe xong, trái tim thiếu nữ nhỏ bé của tôi muốn tan chảy.

Tôi lo lắng đưa tay lên xoa đầu cậu nói: "Hôm qua uống trà gừng vẫn không ăn thua sao? Thế nào mà bị như thế này?"

"Vô dụng thôi, sức đề kháng của Bảo kém lắm, dù có giải cảm hay gì gì đó cũng chẳng ăn thua"

Nghe như vậy mặt tôi ỉu xìu. Trong lòng cứ liên tục tự trách mình, nếu như lúc cậu ấy đưa ô, tôi nhanh miệng bảo cậu ấy đi chung, chắc chắn sẽ không thành ra như thế này.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man Bảo đã nói: "Dương không phải áy náy đâu, tại Bảo hết mà. Cũng may nhờ Dương nấu đồ giải cảm cho Bảo đấy, nếu không còn tệ hơn thế này"

Tôi cứ liên tục hỏi cậu ấy nào là: Ăn gì chưa? Có cầm theo thuốc không? Có mệt lắm không?

Tôi hỏi câu nào, cậu ấy đáp lại câu đấy. Hỏi xong tôi lại nhắc nhở cậu: "Thấy mệt quá thì nói với Dương, Dương báo nghỉ giúp cho"

Cậu ấy khi này cũng ngồi hẳn dậy để nghe tôi nói, thi thoảng còn gật đầu cười tươi đáp ứng.

"Được rồi, nhưng không nặng đến mức vậy đâu, Bảo chịu được"

Tôi đưa ngón trỏ ra gần cậu không cho cậu nói gì thêm nữa, tôi nghiêm túc: "Đừng nói gì nữa, Bảo cứ nghỉ ngơi đi. Đến giờ học Dương gọi"

Lê Bảo nghe lời, cậu ấy tiếp tục úp mặt lên bàn chợp mắt.

Tôi lôi sách vở ra tính học bài cũ, nhưng rồi nhìn sang cậu ấy tôi quyết định đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc nãy cậu ấy nói là cậu ấy ăn sáng rồi, nhưng mà tôi vẫn nên đi qua căn tin mua gì đó cho cậu, sợ là đến gần cuối giờ cậu ấy sẽ bị đói.

Vào căn tin, tôi cúi đầu chào chị bán hàng sau đó liền đi tìm thứ mình cần.

Giờ này còn sớm, các bạn học đến căn tin cũng không quá nhiều. Tôi có thể thoải mái đi loanh quanh đây mà không phải chen chúc gì cả.

Qua chỗ bán bánh bao tôi nhìn bảng dán các loại bánh được bán ở đây một lượt. Để nhớ xem nào, Lê Bảo thích ăn bánh bao thịt, đặc biệt phải còn nóng, nguội nguội một chút không chịu ăn.

Vậy được, mua bánh bao thịt đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chị ơi, lấy cho em hai cái bánh bao thịt ạ" Tôi bảo với chị bán hàng.

Thật ra hôm nay tôi cũng chưa ăn sáng, nếu như không xuống căn tin chắc tôi tính nhịn ăn thật.

Chị bán hàng mỉm cười đáp: "Được rồi, em đợi chị một chút"

Trong lúc chờ chị bán hàng lấy bánh bao ra, tôi vô tình nghe được mấy giọng nói khá quen thuộc ngay gần đó.

"Con gái con đứa, ăn lắm thế, ăn lắm thế này thảo nào béo lăn béo lóc"

Tôi nhìn qua một bàn ngay gần chỗ mình đang đứng, đập vào mắt tôi là một tốp các bạn nữ trong lớp đang ngồi ăn sáng với nhau. Lúc này, họ đang chụm đầu vào nhau nhìn tôi chỉ này chỉ kia.

"Lại đeo đôi giày cũ nát đó? Tao thấy nó đeo cả tuần rồi đấy. Không còn đôi nào khác nữa à?" Một bạn cố ý hất mặt xuống chân tôi bĩu môi khinh bỉ.

Bạn khác vỗ vào tay bạn kia cười ha hả: "Mày quên mấy đứa nghèo như nó tiền nộp quỹ lớp còn không có mà nộp, lấy đâu ra mà mua giày mới chứ"

Vừa dứt lời mấy bạn con gái cùng cười lớn, có người còn bơm thêm mấy câu chẳng mấy hay ho bình luận về tôi.

Thật ra quỹ lớp đầu năm tôi nộp muộn hơn so với mọi người, lúc lớp trưởng nói nộp tiền thì đúng lúc tôi không mang ví. Hôm đấy cũng cuối tuần cho nên tôi để qua đầu tuần tới nộp.

Đến khi tôi mang tiền nộp cho lớp trưởng thì lại nhận được câu này: "Thôi, bạn cứ giữ lại tiền này để dùng đi, mình nghe nói đến sách vở, đồ dùng học tập bạn còn chưa mua đủ mà"

Nghe được câu này, khoé môi tôi giật giật, dù rất bực nhưng tôi vẫn bình tĩnh nói: "Phiền cầm và ghi vào hộ mình, không các bạn lại tốn thời gian ngồi lê đôi mách nói mình không có tiền nộp quỹ lớp"

_

Tôi nghe được hết cũng không phản ứng quá nhiều, chỉ nhìn qua phía ấy một chút. Mấy câu khó nghe thế này, tôi nghe từ bé đến giờ chán lắm rồi...

Bây giờ hỏi tôi có giận khi nghe mấy câu này không? Thì câu trả lời là không. Còn hỏi tôi có buồn không? Thì chắc chắn là buồn...

Rất buồn là đằng khác, vừa buồn vừa tủi.

Khi này có bạn thấy tôi đang nhìn về phía đấy liền ra hiệu cả đám im lặng

"Chúng mày bé bé cái mồm thôi, nó nghe thấy bây giờ"

Một bạn nữ với chất giọng chanh chua lên tiếng: "Mặc kệ chứ, nó thì làm gì được bọn mình. Láo nháo tao kêu đàn em chặn đường, chứ sợ quái gì"

Tôi thở dài sau đó nhận lấy bánh bao và đưa tiền cho chị bán hàng, xong cứ thế lướt qua bàn của họ rời đi.

Sau khi tôi mua bánh bao lên rồi đưa cho Lê Bảo một cái, cậu ấy đã rất ngạc nhiên. Khi nhận lấy, cậu ấy còn hỏi tôi là: "Sao Dương biết Bảo hay ăn loại này?"

Tôi cười khì đáp: "Quan sát"

Đúng là phải để ý mới biết được thói quen của cậu ấy.

Cậu ấy cầm lấy cái túi bánh nhỏ mà không biết phải nói gì, cứ nhìn chăm chú nó rất lâu, đến khi thấy tôi đang mở túi bánh ra ăn ngay bên cạnh, cậu ấy mới dịu dàng lên tiếng: "Cảm ơn Dương"

Tôi vừa cắn được một miếng bánh, nghe cậu nói xong liền quay sang nhìn. Miếng bánh cắn trong miệng vừa nhai được mấy cái liền dừng lại.

Bảo đang nhìn tôi cười, ánh mắt cậu ấy rất dịu dàng.

Bỗng dưng, trong thời khắc này tôi cảm thấy thời gian giống như đã ngừng lại, những âm thanh nói cười của các bạn học đã không còn nữa, thay vào đó là tiếng tim đập binh binh của tôi.

Ừ thì là rung động thật đấy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi biết mà.

Tôi cười tươi đáp: "Không có gì, về sau giúp đỡ lẫn nhau nha bạn cùng bàn"

Đây là câu tôi cần phải nói từ lúc đầu năm rồi.

Từ giờ hãy giúp đỡ nhau nhé. Dương sẽ không làm Bảo giận nữa.

_

Học được tầm bốn tiết cậu ấy lại gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi. Tôi phát hiện ra, nên lay nhẹ người cậu hỏi thầm: "Không chịu được à? Dương nói với thầy cho Bảo về sớm nha?"

Đằng nào giờ cũng đang cuối tiết bốn, tiết sau vẫn là tiết của thầy này, có thể xin về được.

Cậu ấy thều thào đáp: "Thôi, phiền lắm"

"Nhưng..." Chưa kịp nói gì thì giọng của thầy ở trên bục giảng làm tôi giật thót.

"Cái em kia, làm xong bài tập chưa? Sao dám nói chuyện trong tiết của tôi hả?"

Toi rồi, tôi quên mất mình đang ngồi bàn đầu.

Thầy giáo đứng trên bục giảng, tay vẫn cầm viên phấn, gương mặt nhăn nhó khó chịu nhìn tôi.

Tôi nghe thầy gọi một cái liền đứng dậy, thầy lên giọng chất vấn, tôi chỉ có thể cúi đầu xuống im thít không dám hé môi.

Để ý tôi không nói gì, thầy liền đi xuống chỗ lấy vở ghi của tôi lên xem.

"À, đã làm xong hết rồi à? Làm xong rồi thì phải giữ trật tự chứ?" Thầy bị hớ vì chẳng thể phạt tôi, cho nên liền gõ gõ qua bàn của Lê Bảo: "Còn cái cậu này nữa, trong giờ của tôi ai cho cậu nằm bò ra bàn hả? muốn nằm thì về nhà có giường chứ đây là cái bàn học, không phải chỗ cho cậu ngủ"

Nghe đến đây Lê Bảo cũng ngồi hẳn dậy, thầy cầm vở bài tập của cậu ấy lên xem một chút sau đó cũng bỏ xuống nhẹ giọng nhắc nhở hai đứa tôi cần chú ý nghiêm túc, rồi tiếp tục quay lại bài giảng.

Không phạt được em nên phạt sang cậu ấy chứ gì? Em xin lỗi vì đã làm thầy thất vọng nha.

Tuy tôi không biết cậu ấy đã làm xong hết bài tập từ lúc nào, nhưng tôi chắc chắn rằng tôi có nhìn thấy cậu ấy viết viết cái gì đó xong mới nằm xuống.

Đến giờ ra chơi, trong lúc cậu ấy đang ăn nốt cái bánh bao tôi mua lúc sáng, thì có một bạn nữ đi đến trước bàn của cậu. Giọng của bạn nữ ấy nhẹ nhàng, trong trẻo như chim sơn ca cất lên: "Bảo ơi, Bảo có thể cho tớ ngồi đây với cậu hết tiết này có được không? Tớ bị cận không nhìn thấy bảng á"

Oh my god.

Tôi há hốc mồm không thể tin được khi nhìn thấy bạn nữ kia đang uốn éo, xà nẹo trước mặt Lê Bảo. Trong lòng tôi lúc này cảm thấy có chút khó chịu, nếu tôi không nhát tôi lập tức đạp bay cô nàng có chất giọng còn mềm hơn hoa quả thối kia ra chuồng gà.

Lê Bảo vẫn cứ thản nhiên ăn không thèm để ý bạn kia, giọng cậu không lạnh không nhạt đáp: "Không, tìm chỗ khác đi"

Bạn nữ kia nghe vậy liền có chút ngượng ngùng, thế nhưng bạn ấy vẫn đứng lì ở đó, gương mặt méo mó, giọng nói có chút cứng nhắc nói: "Ừm thì, tớ có bài không hiểu lắm, cần cậu giảng giúp"

Lê Bảo vẫn một biểu cảm, cậu ấy không thèm nói gì thêm nữa liền tiếp tục ăn cho xong cái bánh.

Thấy không hỏi được Lê Bảo, cô bạn đó liền quay sang tôi cười tươi: "Dương ơi, Dương có phiền không nếu..."

Bạn ấy chưa kịp nói xong, thì Bảo đã lên tiếng.

"Phiền"

Bạn kia đứng hình, cả lớp đứng hình. Không thể ngờ được là Lê Bảo lại nói thẳng thừng như vậy.

Tôi nghe xong liền như mở cờ trong bụng, ấy thế mà tôi vẫn không nói gì cả. Gương mặt bạn nữ kia tức anh ách mà chẳng thể làm gì ngoài dậm chân tức tối bỏ đi. Khi tôi vô tình nhìn xuống chỗ bạn ấy, liền bắt gặp ánh nhìn ăn tươi nuốt sống, tôi thoáng chốc rùng mình nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đứng Dưới Ánh Dương Đó

Số ký tự: 0