Chương 6
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
2024-06-30 12:41:28
Hứa Trưng phục hồi tinh thần, thuận miệng trêu ghẹo:
“Không có gì, ta là nghĩ, muội đêm qua vẫn luôn khóc nháo không chịu đi Hầu phủ sống nhờ, hôm nay liền nghĩ thông suốt rồi? Bây giờ bình tĩnh như vậy.”
Hứa Cẩn Du tỏ vẻ xấu hổ trừng mắt nhìn Hứa Trưng một cái. Nhận lấy một trận cười to của Hứa Trưng.
Hứa Trưng cười rộ lên thập phần đẹp đẽ, khoang thuyền có chút ảm đạm cũng bởi vì nụ cười của y mà trở nên sáng ngời. Trâu thị cũng theo đó nở nụ cười.
Hứa Cẩn Du nhìn mẫu thân và huynh trưởng cười nói vui vẻ, trong lòng âm thầm thề. Kiếp này ai cũng đừng mơ tưởng làm tổn thương người nhà của nàng.
Thuyền đến bến tàu liền chậm rãi dừng lại. Biện Hà nối liền Biện Lương ở ngoại thành, thuyền chở hàng và chở người thường xuyên lui tới, đếm sơ cũng phải có đến mười mấy chiếc thuyền lớn nhỏ.
Mẫu tử ba người ngồi tại chiếc thuyền cũng coi như hoa lệ, tuy nhiên ở trong đó lại không đáng chú ý.
Lý ma ma vội vàng ra khỏi khoang thuyền, rất nhanh đã mang gương mặt tươi cười đã trở lại:
“Thái thái, Uy Ninh Hầu phủ đã cho người chờ ở bến tàu rồi.”
Lý ma ma cùng Trâu thị xem như gần tuổi, làn da hơi đen tướng mạo bình thường. Bà là nha hoàn hồi môn của Trâu thị năm đó, vẫn chưa gả chồng, là người tâm phúc của Trâu thị.
Trâu thị ừ một tiếng:
“Đem hết hành lí lên xe ngựa đi.”
Lý ma ma đáp tiếng, kêu phó thuyền đem hành lí trong khoang thuyền dọn vào trong xe ngựa.
Trâu thị chuyển nhà đến kinh thành, hành lí chắc chắn không ít. Hòm xiểng lớn nhỏ mấy chục cái, riêng bút vơ thơ tịch của Hứa Trưng đã chiếm bốn rương. Cũng may Uy Ninh Hầu phủ phái bốn chiếc xe ngựa tới, một phụ nhân chừng ba mươi tuổi mặc áo đỏ thêu nhũ bạc đi vào khoang thuyền, hướng Trâu thị vấn an:
“Nô tỳ là quản sự ma ma bên người phu nhân, thái thái kêu nô tỳ một tiếng Hà ma ma là được. Phu nhân vẫn luôn nhớ thương thái thái, đã sai người chờ ở bến tàu từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được thái thái.”
Hà ma ma tuy dung mạo tầm thường, lại mồm miệng nhanh nhẹn giỏi ăn nói.
Rốt cuộc là người của Hầu phủ, ngay cả một quản sự ma cũng có khí độ như vậy.
Hà ma ma lại cười cấp Hứa Trưng Hứa Cẩn Du hai lần hành lễ, khen:
“Nô tỳ chưa từng đi đến Lâm An, bất quá chỉ cần xem đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư, cũng biết Lâm An là địa phương linh hảo kiệt địa.”
Hà ma ma cũng không phải vuốt mông ngựa lung tung. Vừa gặp huynh muội các nàng, người khó tính cũng sẽ nhịn không được thầm khen một tiếng đẹp.
Hứa Trưng mặt mày tuấn lãng, khí độ xuất chúng.
Hứa Cẩn Du mặt mày như họa, hơi hơi mỉm cười, dịu dàng trầm tĩnh.
Dung mạo của hai người có điểm giống nhau, song khí chất mỗi người bất đồng. Cùng nhau đứng chung một chỗ, giống như một đôi minh châu, tỏa ra ánh hào quang bắt mắt, khiến người ta ngưỡng mộ.
Những lời này đúng là khen trúng tâm khảm của Trâu thị. Trâu thị tươi cười trên mặt tăng lên:
“Bọn chúng đều còn nhỏ, chưa hiểu việc đời. Nơi nào sánh được với tiểu thư công tử Uy Ninh Hầu phủ. Hà ma ma quá khen rồi.”
“Không có gì, ta là nghĩ, muội đêm qua vẫn luôn khóc nháo không chịu đi Hầu phủ sống nhờ, hôm nay liền nghĩ thông suốt rồi? Bây giờ bình tĩnh như vậy.”
Hứa Cẩn Du tỏ vẻ xấu hổ trừng mắt nhìn Hứa Trưng một cái. Nhận lấy một trận cười to của Hứa Trưng.
Hứa Trưng cười rộ lên thập phần đẹp đẽ, khoang thuyền có chút ảm đạm cũng bởi vì nụ cười của y mà trở nên sáng ngời. Trâu thị cũng theo đó nở nụ cười.
Hứa Cẩn Du nhìn mẫu thân và huynh trưởng cười nói vui vẻ, trong lòng âm thầm thề. Kiếp này ai cũng đừng mơ tưởng làm tổn thương người nhà của nàng.
Thuyền đến bến tàu liền chậm rãi dừng lại. Biện Hà nối liền Biện Lương ở ngoại thành, thuyền chở hàng và chở người thường xuyên lui tới, đếm sơ cũng phải có đến mười mấy chiếc thuyền lớn nhỏ.
Mẫu tử ba người ngồi tại chiếc thuyền cũng coi như hoa lệ, tuy nhiên ở trong đó lại không đáng chú ý.
Lý ma ma vội vàng ra khỏi khoang thuyền, rất nhanh đã mang gương mặt tươi cười đã trở lại:
“Thái thái, Uy Ninh Hầu phủ đã cho người chờ ở bến tàu rồi.”
Lý ma ma cùng Trâu thị xem như gần tuổi, làn da hơi đen tướng mạo bình thường. Bà là nha hoàn hồi môn của Trâu thị năm đó, vẫn chưa gả chồng, là người tâm phúc của Trâu thị.
Trâu thị ừ một tiếng:
“Đem hết hành lí lên xe ngựa đi.”
Lý ma ma đáp tiếng, kêu phó thuyền đem hành lí trong khoang thuyền dọn vào trong xe ngựa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trâu thị chuyển nhà đến kinh thành, hành lí chắc chắn không ít. Hòm xiểng lớn nhỏ mấy chục cái, riêng bút vơ thơ tịch của Hứa Trưng đã chiếm bốn rương. Cũng may Uy Ninh Hầu phủ phái bốn chiếc xe ngựa tới, một phụ nhân chừng ba mươi tuổi mặc áo đỏ thêu nhũ bạc đi vào khoang thuyền, hướng Trâu thị vấn an:
“Nô tỳ là quản sự ma ma bên người phu nhân, thái thái kêu nô tỳ một tiếng Hà ma ma là được. Phu nhân vẫn luôn nhớ thương thái thái, đã sai người chờ ở bến tàu từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được thái thái.”
Hà ma ma tuy dung mạo tầm thường, lại mồm miệng nhanh nhẹn giỏi ăn nói.
Rốt cuộc là người của Hầu phủ, ngay cả một quản sự ma cũng có khí độ như vậy.
Hà ma ma lại cười cấp Hứa Trưng Hứa Cẩn Du hai lần hành lễ, khen:
“Nô tỳ chưa từng đi đến Lâm An, bất quá chỉ cần xem đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư, cũng biết Lâm An là địa phương linh hảo kiệt địa.”
Hà ma ma cũng không phải vuốt mông ngựa lung tung. Vừa gặp huynh muội các nàng, người khó tính cũng sẽ nhịn không được thầm khen một tiếng đẹp.
Hứa Trưng mặt mày tuấn lãng, khí độ xuất chúng.
Hứa Cẩn Du mặt mày như họa, hơi hơi mỉm cười, dịu dàng trầm tĩnh.
Dung mạo của hai người có điểm giống nhau, song khí chất mỗi người bất đồng. Cùng nhau đứng chung một chỗ, giống như một đôi minh châu, tỏa ra ánh hào quang bắt mắt, khiến người ta ngưỡng mộ.
Những lời này đúng là khen trúng tâm khảm của Trâu thị. Trâu thị tươi cười trên mặt tăng lên:
“Bọn chúng đều còn nhỏ, chưa hiểu việc đời. Nơi nào sánh được với tiểu thư công tử Uy Ninh Hầu phủ. Hà ma ma quá khen rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro