Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân

Ngọn lửa mới bùng lên sẽ khiến ngọn lửa cũ bị dập tắt

Llosa

2024-07-14 05:17:20

"One fire burns out another's burning. One pain is lessened by another's anguish." - Romeo and Juliet (Act 1, Scene 2)

Ngọn lửa mới bùng lên khiến ngọn lửa cũ bị dập tắt. Nỗi đau này sẽ vơi đi khi một nỗi đau khác xuất hiện.

- --------

Thợ gõ: Dờ

Nhận được thông tin bạn trai cũ sắp về nước, Văn Địch đứng tim cả buổi tối. Khi mở mắt ra nhìn ánh sáng một lần nữa, cậu quyết định rộng mở trái tim, buông tha cho bản thân. Con người không thể cứ mãi chấp nhất với quá khứ, phải nhìn về phía trước. Nếu như quá khứ đuổi theo sau thì vả nó một phát, bù đắp lại sự hối hận vì năm xưa đã không trả thù cho hả giận.

Vả lại, cậu vẫn còn một cuộc hẹn ăn cơm mà. Có niềm chờ mong ấy trong lòng, lúc cậu sắp xếp thủ tục biện luận giành học bổng thì khóe miệng bất giác mỉm cười.

Chỉ đi trả USB thôi mà còn mở sàn diễn thời trang, buổi ăn cơm chính thức thì phải phô trương hơn nữa.

Sáng sớm tỉnh dậy, Văn Địch hỏi mượn Vu Tĩnh Di keo định hình kiểu tóc. Vì bị bỏ xó rất lâu nên bình xịt đã quá hạn nửa năm, thế nhưng hai người đều nghĩ rằng vẫn còn dùng tốt. Văn Địch đứng trong nhà vệ sinh chải chuốt kiểu tóc những mười lăm phút. Vu Tĩnh Di ăn sáng xong, ôn tập hết bài học, còn xuống tầng mua giấy vệ sinh, quay về vẫn thấy cậu ở trong nhà vệ sinh. Cô đứng trước cửa gõ vài lần, nhìn người đang ngắm vuốt trong gương: "Đừng nhây nữa, vô ích thôi."

Văn Địch rất phê bình thái độ của cô nàng: "Lúc này tao cần nhất là sự động viên."

Vu Tĩnh Di chỉ vào cửa kính thủy tinh: "Mày nghe đi, gió bên ngoài lớn như vậy, mày lại cưỡi xe đạp, cho dù xịt keo 502 thì cũng vô dụng."

Văn Địch mở điện thoại, xem trang dự báo thời tiết rồi tỏ ra bất bình: "Chọn đúng hôm nay để cảnh báo màu cam à?" [1]

[1] Tín hiệu cảnh báo màu cam là một cấp độ tín hiệu cảnh báo thiên tai. Cấp độ từ thấp đến cao lần lượt là IV, III, II, I tương ứng với màu lam, vàng, cam và đỏ.

Vu Tĩnh Di lắc đầu bỏ đi, lấy một thanh socola trong tủ lạnh rồi quay về phòng đóng cửa lại, tiếp tục vùng vẫy trong đề thi công chức.

Văn Địch buông tay xuống nhìn ngó xung quanh, tự nhủ với lòng: Gió Bắc Kinh sẽ quan tâm chăm sóc cậu, thay cậu chải chuốt một kiểu đầu thật đẹp.

Văn Địch cưỡi xe tới cửa Thanh Phân Viên với tâm lý cầu may ấy. Lúc đi lên bậc thang, cậu tiện thể nhìn lướt qua kính thủy tinh dưới tầng một rồi bỗng giật mình cái thót. Vài sợi tóc rủ thẳng đứng xuống trước trán, đỉnh đầu rối như tổ quạ, phía sau gáy thì không nhìn thấy nhưng có lẽ cũng chẳng khả quan chút nào. Keo định hình tóc lúc sáng đã phản tác dụng, lúc này muốn ấn tóc xẹp xuống cũng không thể. Văn Địch định cào bằng tay để cứu chữa nhưng thoáng nhìn đồng hồ thấy sắp muộn mất rồi, đành phải gắng nhẫn nhịn đi vào trong căng tin.

Đang là giữa trưa, tiết bốn của buổi sáng đã kết thúc, tầng một và tầng hai đều chật ních toàn người. Chỗ nào cũng thấy sinh viên bưng khay cơm đi tìm chỗ ngồi, nhưng căng tin tầng ba của giảng viên thì lại vắng tanh vắng ngắt, Văn Địch chỉ nhìn lướt qua là đã tìm thấy giáo sư. Cậu cất tiếng chào sang sảng để che giấu sự chột dạ vì dáng vẻ lếch thếch: "Chào giáo sư ạ!"

Biên Thành nhìn quả đầu như tác phẩm nghệ thuật trừu tượng của cậu, không hề đưa ra nhận xét gì, cũng không đáp lại câu chào hỏi của cậu. Anh đứng lên đi về phía cửa sổ: "Đi lấy cơm thôi."

Văn Địch chọn mấy món chay không làm mất mỹ quan khi ăn, bưng khay một cách đầy lịch sự rồi ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, cố gắng gỡ gạc quả đầu lộn xộn bằng dáng vẻ nghiêm chỉnh.

Nếu là bình thường thì cậu sẽ ăn như rồng cuốn, rất là mất mỹ quan. Đó là thói quen xấu được nuôi dưỡng từ khi còn học cấp ba, thời gian ăn trưa quá ngắn cộng thêm mấy đề toán kiểm tra nhanh khiến cho mọi người đều phải từ bỏ sự nhã nhặn khi ăn uống. Nhưng hôm nay, Văn Địch nhai chậm nuốt kỹ, một cọng đậu đũa phải nhai ba lần. Bữa ăn nghèo nàn này mà không kéo dài đủ hai tiếng thì đúng là quá có lỗi với tình yêu thầm lặng mấy tháng qua của cậu.

Để khuấy động bầu không khí, ngay trước buổi hẹn này, cậu đã gửi riêng cho Tưởng Nam Trạch một bài khảo sát. Câu hỏi bao gồm các vấn đề liên quan đến trường Princeton: từ tin tức thú vị trong trường đến câu chuyện của danh nhân và truyền thống trường học. Cuối cùng còn thêm một câu hỏi mở rộng: Mày cho rằng, ký ức đẹp nhất mà trường Princeton mang lại cho mày là gì. Tưởng Nam Trạch chửi tung đầu cậu, nhưng cuối cùng vẫn điền hết bài khảo sát.

Tư liệu đầy đủ, mọi chuyện đều được chuẩn bị tươm tất, cậu tin rằng lần gặp mặt này sẽ để lại ấn tượng khó phai.

Cậu nhớ lại những câu trả lời của Tưởng Nam Trạch, mở lời đầy tích cực: "Giáo sư từng thực hiện thuật toán Golden Eagle rồi ạ?" [2]

"Ừ."

"Em nghe nói bên đó có một lớp học được mở vì Audrey Hepburn?"

"Ừ."

"Giáo sư có tham gia đội Princeton Tigers không?" [3]

"Không."

[2] Golden Eagle Optimizer (GEO): là một thuật toán tối ưu hóa. Nó thuộc nhóm thuật toán tối ưu hóa dựa trên phép mô phỏng trong tự nhiên (Genetic algorithm). Nó có thể được sử dụng để tìm kiếm toàn cầu và tối ưu các bài toán tối ưu hóa khó.

[3] Đội thể thao của trường đại học Princeton.

Khi đối tượng trò chuyện chỉ đáp một chữ, tốc độ đối thoại sẽ được đẩy nhanh như nã súng máy. Chỉ với hai phút mà Văn Địch đã hỏi xong toàn bộ các câu hỏi. Không còn kế sách gì nữa, cậu đành phải vắt khô não để suy nghĩ chủ đề trong lúc hành hạ mấy cọng đậu đũa.

Biên Thành nhìn cậu, lần đầu tiên mở miệng như muốn nói gì đó. Đây là câu nói đầu tiên quý hơn vàng của giáo sư, Văn Địch ngồi thẳng lưng lên cứ như là cán bộ lớp bị giáo viên điểm danh.

Sau đó Biên Thành hỏi: "Cậu đau răng à?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Văn Địch buông cọng đậu đũa mới cắn một nửa xuống, vẻ mặt rất ngại ngùng: "Không ạ, chỉ là em có thói quen nhai kỹ."

Biên Thành gật đầu, uống một hớp nước rồi lại bắt đầu một vòng im lặng mới.

Không ổn, đây là cuộc hẹn hiếm lắm mới có được, sao có thể để bầu không khí nguội lạnh cơ chứ? Văn Địch quyết tâm cứu vãn cuộc hẹn bằng sức lực bản thân: "Lúc rảnh thì giáo sư thường làm gì ạ?"

"Nghe nhạc."

"Không tập thể thao sao?"

"Leo núi đá."

"Ồ..." Trong đầu Văn Địch hiện ra hình ảnh những đường cong cơ bắp trên cánh tay. Cậu quên mất phải giữ lễ độ, chống một tay lên cằm, miệng ngậm ống hút, đầu kia của ống còn chưa chạm xuống nước Coca trong cốc nên hút mãi mà chỉ hút được không khí, "Em còn tưởng là thường ngày giáo sự bận bịu lắm." Lão Lưu thường xuyên ném việc vặt cho cậu nhưng chính ông ta cũng bận vắt chân lên cổ, dù sao thì chút tiền lương của giáo sư khoa văn ở Bắc Kinh đều chẳng bõ bèn, phải có nghề tay trái thì mới an cư lạc nghiệp được.

"Lúc vận động mạnh thì não sẽ nghỉ ngơi, rất dễ có ý tưởng mới." Biên Thành đáp.

"Vậy giáo sư có chơi bóng đá hay bóng rổ không?"

"Không," Biên Thành nói: "Tôi chỉ thích thể thao cá nhân."

Cũng đúng, Văn Địch nghĩ, thoạt nhìn giáo sư không phải là người thích làm việc nhóm. Nếu như cả đội chơi bóng mà có một người lạnh nhạt như vậy thì có lẽ đồng đội sẽ rối loạn cơ tim mất.

"Còn sở thích gì khác không ạ?"

Biên Thành đáp: "Nghe nhạc cũng rất phù hợp để thư giãn não."

"Giáo sư thích thể loại nhạc gì?"

"Nhạc cổ điển."

Chắc chắn chơi nhạc cụ rất thành thạo, Văn Địch nghĩ, những người như họ đều coi sở thích như học thuật, đều phải nghiên cứu chuyên sâu.

Biên Thành tập trung nhìn cậu, nhưng ánh mắt ấy dường như muốn nhìn xuyên qua cậu và hướng tới một điều gì đó ở rất xa, "Cậu..."

"Dạ?" Văn Địch sực tỉnh, chờ đợi phần còn lại của câu nói.

"Tên tiếng Anh của cậu là gì?" Biên Thành hỏi, "Cậu là học sinh khoa ngoại ngữ, chắc hẳn có tên tiếng Anh."

Suy đoán rất hợp lý, nhưng với học sinh lần đầu gặp mặt mà lại hỏi tên tiếng Anh ư? Vậy thì hơi kỳ lạ rồi.

"Samuel," Văn Địch đáp, "Bạn học gọi em là Sam."

Biên Thành lại nhìn cậu với ánh mắt ấy, nghiền ngẫm, phân tích, hơn nữa lại còn chưa có kết quả. Hỏi tên tiếng Anh xong, anh tập trung dùng bữa, cho đến khi trả khay cơm về chỗ cũ cũng không nói thêm câu nào.

Văn Địch chính là người hướng ngoại thường thấy ở khoa ngoại ngữ, cậu sắp điên mất rồi.

Ra khỏi căng tin, cuối cùng Biên Thành cũng mở miệng. Văn Địch đợi cả nửa ngày trời, chỉ đợi được ba chữ: "Ăn no chưa?"

Văn Địch: "Rồi ạ."

Biên Thành gật đầu, giống như là đã hoàn thành lời hứa. Văn Địch nhíu mày, cậu không còn cái cớ nào để hẹn gặp lần sau nữa rồi. Xem ra cậu và crush chỉ đi được tới đây thôi.

Văn Địch lục lọi trong lòng, cuối cùng vẫn không tìm được lý do gì để hẹn gặp lần sau. Cậu hơi buồn rầu, bỏ tay vào trong túi rồi thừ người nhìn ra xa, giống như một con sóc bị cướp mất quả sồi.

Lúc cậu ngẩng đầu lên thì phát hiện ra Biên Thành đang nhìn mình và khẽ mỉm cười.

Văn Địch chưa bao giờ thấy giáo sư toán cười cả, người này lúc đứng giảng cứ như một kẻ hành hương đang đón nhận ánh sáng trí tuệ của toán học. Lúc ăn cơm cũng cứng nhắc, giống như là chỉ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, thái độ ấy có thể hủy diệt sự tự tin của bất cứ đầu bếp nào.

Nụ cười này như tia nắng ban mai làm sáng bừng màn đêm tăm tối. Khóe mắt hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng, hai bên má hiện lên nếp cười, một nụ cười vừa rạng rỡ vừa nhiệt tình.

"Tạm biệt," Anh nói, "Chúc cho sự nghiệp học tập của cậu thuận lợi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Câu nói ấy khiến Văn Địch rung động tới tận buổi tối. Cậu cười trong cơn gió mạnh thổi xù đầu, cười trong lúc lên cầu thang, đến cả lúc lau nhà vẫn nở nụ cười hạnh phúc với cái cán nhựa. Vu Tĩnh Di vừa lúc tan làm về nhà, bị dọa thót tim vì nụ cười như bệnh nhân tật cơ mồm ấy.

"Này," Văn Địch đứng đối diện kính cửa sổ, "Giáo sư đúng là người tốt."

Vu Tĩnh Di nhìn đồng hồ, quyết định dành ra mười lăm phút cho tình yêu của khuê mật. Dù gì lúc đầu cô nàng cũng bảo cậu quay về báo cáo, hơn nữa có vẻ như trạng thái tinh thần của Văn Địch không được bình thường: "Kể kỹ nghe cái nào."

Cô còn chưa kịp ngồi xuống, Văn Địch đã thao thao bất tuyệt về những chuyện đã xảy ra. Bữa cơm chỉ diễn ra mấy phút mà được cậu miêu tả thành một hồi sử thi rúng động lòng người. Vu Tĩnh Di nghe xong, vẻ mặt vừa khó xử vừa thương xót.

"Mày đúng là quá cực đoan," Vu Tĩnh Di nói: "Lúc thích người ta thì đeo tám trăm lớp filter, hết thích rồi thì coi như người đã chết. Mày phải học cách cân bằng."

"Ý gì đây?" Văn Địch xù lông nhím.

"Buổi hẹn ăn cơm của mày, tao nghe xong chỉ muốn đào cái hang chui vào lõi trái đất." Vu Tĩnh Di nói: "Chỉ một mình mày ba hoa chích chòe, người ta có quan tâm đến mày không?"

"Anh ấy đã hỏi tên tiếng Anh của tao."

"Người ta thấy mày quá tội nghiệp nên mới cố gắng tìm chủ đề," Vu Tĩnh Di: "Giống như lúc về nhà ăn tết, họ hàng hỏi bình thường mày hay làm gì vậy."

"Anh ấy chỉ hơn tao ba tuổi."

"Tuổi tâm hồn thì chưa chắc."

Văn Địch lườm cháy sém.

Vu Tĩnh Di thở dài. Mấy tháng ròng yêu thầm, vất vả mãi mới tiến thêm được một bước, cô không nên đả kích tinh thần quá mạnh: "Cũng ổn đấy, ăn cơm riêng với nhau, làm tròn lên chính là hẹn hò rồi."

Văn Địch vẫn còn hồi tưởng về nụ cười ấy: "Nếu được nói chuyện thêm vài câu nữa thì tốt..."

Vu Tĩnh Di đứng dậy đi về phòng, để lại Văn Địch thở ngắn than dài cạnh bàn ăn. Sàn nhà sạch bong rồi, cậu ra ban công để rút quần áo.

Văn Địch thuê nhà của đàn anh, không có quyền xử lý cái ban công, cho nên không bịt cửa lại. Bắc Kinh nhiều bụi bặm, cứ cách mấy ngày lại phải lau dọn một lần. Thỉnh thoảng làm biếng không dọn thì sẽ phủ một tầng bụi mỏng như bây giờ.

Vừa mở cửa ban công ra, Văn Địch cười khổ sở. Hôm nay đúng là gió to thật, cậu lười dùng kẹp quần áo nên có mấy bộ bị rơi xuống đất, lại phải đem đi giặt lần nữa. Cậu vừa nhặt quần áo vừa thở dài qua kẽ răng, giặt quần áo vào giờ này sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Vu Tĩnh Di, còn nếu để đến ngày mai thì đống quần áo bẩn này sẽ khiến cậu mắc xương ngang họng.

Cậu lật xem mấy bộ quần áo trên tay để kiểm tra tình trạng tai nạn, phát hiện ra một điều bất thường.

Hình như có hai chiếc áo không phải của cậu.

Cỡ 190, chắc chắn không phải áo của Vu Tĩnh Di.

Cậu đánh giá hướng gió, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Đừng nói là bay sang từ ban công nhà hàng xóm đấy nhé?

Cậu đứng dậy nhìn sang ban công bên cạnh, hình như có hai chiếc móc áo trống không thật...

Tâm trạng tốt đẹp tích lũy từ buổi trưa bỗng chốc tan thành bọt biển. Đúng là xúi quẩy, Văn Địch nghĩ, ngày đang vui thì lại phải tiếp xúc với hàng xóm.

Cậu quay về phòng, cầm điện thoại đổi thành acc clone, gỡ block rồi chụp hình áo gửi sang: [Của anh phải không? Gió thổi sang ban công bên này rồi.]

Bình thường nói lý không chịu nghe, lĩnh đồ bị mất thì nhanh lắm. Văn Địch vừa định nói "để tôi vứt sang ban công nhà anh", bên kia đã trả lời "tôi sang lấy."

Văn Địch giật mình đứng phắt dậy. Tên này định làm gì đây?

Cậu còn chưa kịp phản ứng gì, tiếng chuông cửa đã vang lên.

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Địch: Sao giáo sư không nói thêm vài câu nữa nhỉ?

Tác giả: Nói thêm thì mày sẽ tức chết đó con.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân

Số ký tự: 0