Chương 11
Du Ngư
2024-07-14 09:52:02
“Anh.”
Ánh mắt Lâm Gia chĩa về phía đầu húi cua.
Những người khác quay phắt sang nhìn đầu húi cua, đồng thời chân lui về phía sau, hận không thể cách xa vạn dặm.
Đầu húi cua khựng người, đột nhiên phản ứng lại, hướng Lâm Gia và đám người tránh xa ba mét, quát to: “Tại sao là tao! Thế quái nào người chết là tao?! Không phải tao, tuyệt đối không phải tao.”
“Không phải anh còn có thể là ai?”
Lâm Gia đổi dáng ngồi, tay sờ đến lưng ghế, mặt không một biểu tình nắm phần lưng dựa: “Trong bảng xếp hạng nhân vật Video Bóng trắng 1, Thạch La xếp hạng nhất, anh hạng hai.”
Đầu húi cua cướp dao Thạch La, ra sức bảo vệ Lâm Gia nhất. Ngoại trừ Thạch La, đầu húi cua là người nổi tiếng nhất, bị một con mắt Thạch La theo dõi không có gì lạ.
“Không phải tao! Không phải tao, tao có hơi thở, mày không tin thì kiểm tra đi.” Đầu húi cua cố sức cãi lại, khuôn mặt Lâm Gia trước sau lạnh nhạt, chưa từng động dậy.
Bỗng nghĩ tới điều gì, đầu húi cua âm ngoan trừng Lâm Gia: “Mày mới là người chết, nói tới nói lui cố ý…”
Đầu húi cua chưa kịp nói hết câu, thấy Lâm Gia chợt nâng cánh tay, bẻ gãy một chân ghế dựa cậu đang ngồi, ném mạnh về phía hắn.
Nơi bình luận chạy rậm rạp kín mít màn hình livestream mà bọn họ không thấy:
– Lại nữa?
– Lại nữa? Lại nữa? Lại nữa?
– Lại là ghế dựa?
Số lượng khán giả xem video livestream tăng điên cuồng. 5W người đang xem trực tiếp, 10W người đang xem trực tiếp, 20W người đang xem trực tiếp… Tốc độ tăng trưởng nhanh như chớp, thẳng tiến tới mốc 100W.
Lượt like tăng gấp bội. 1W like, 2W like, chớp mắt đạt 5W like.
Bình luận chạy vụt qua màn hình hết đợt này đến đợt khác, không ngừng nghỉ:
– Sắp đạt 10W like, các anh chị em cô chú bạn dì cố lên~
– Tôi bị PTSD với ghế dựa. Ước gì cậu ta bị ghế dựa đập chết.
– Đập thành thịt nát, xương máu hư thối dung hợp sàn nhà.
Như mở ra hai đường đua, bình luận ác ý đua tốc độ cùng ghế dựa rời tay Lâm Gia. Ai vượt qua vạch đích trước chính là người thắng. Người thắng được hoan hô, người thua thất bại thảm hại.
Đột nhiên, Lâm Gia cao giọng: “Đầu húi cua, tránh ra!”
Đầu húi cua là người cũ từng ra vào vài Bong bóng cá, nếu không có phản ứng nhanh nhẹn, hắn đã sớm bị Người cá nuốt vào bụng.
Ngay giây tiếp theo ghế dựa sắp chạm mặt mình, đầu húi cua kịp né sang bên cạnh.
Phụt…
Chân ghế lướt qua, chuẩn xác đập vào mặt mắt kính. Tròng kính đeo trên mũi bị Thạch La dẫm vỡ bị chân ghế đánh bay, chân ghế đâm thẳng vào mắt trái. Hốc mắt phun tung toé chất lỏng dính nhớp.
Chân ghế rơi xuống mặt đất, gãy đôi.
Quá căng thẳng, mọi người lúc này mới phản ứng lại, la hét chói tai, hỗn loạn trở thành giai điệu vang khắp căn hộ 202.
Chỉ có mắt kính là tĩnh lặng.
Khoảng khắc sinh thời cuối cùng, rốt cuộc hắn cũng nghe được nội dung của tiếng ‘xì xào’.
– Là một tên bốn mắt.
– Hình như bị cận thị độ cao, có cố cũng chả thấy chúng ta đâu.
– Cận thị độ cao khác gì người mù? Dù sao cũng mù, dùng hốc mắt không đáng ngại.
– Ha ha ha ha, thằng này còn phải cảm ơn chúng ta…
Phụt…
Mắt kính hét lên rồi ngã gục.
Livestream đột ngột kết thúc, chỉ kém ít like nữa là đạt 10W, đó là mốc giá trị để bình luận ác ý trở thành sự thật.
Hỗn loạn dần lắng lại, hết thảy trần ai lạc định, thứ dư lại là nghi hoặc.
“Không phải nói…” Chị Phương ngẩn người, “A Dao mới là…”
Đầu húi cua ngẩn người, nhìn về phía Lâm Gia: “Người chết là nó?”
Lâm Gia: “Ừm.”
Đầu húi cua cầm lấy chân ghế bị bẻ gãy, là một khúc gỗ hơi dài. Hắn nói nhỏ xin lỗi, rồi đâm khúc gỗ vào hai mắt mắt kính, tránh đôi mắt này sẽ trở thành camera quan sát bọn họ.
Ném khúc gỗ trong tay, cái đầu nát bấy quá mức.
Mặt mũi những người khác nhăn nhó. Một nửa cảm thấy may mắn là đầu húi cua giải quyết tai hoạ ngầm, một nửa lại không thể tiếp thu hành vi của đầu húi cua.
Chỉ có Lâm Gia mang vẻ mặt bình tĩnh.
Đầu húi cua lười quản người khác, phức tạp nhìn về phía Lâm Gia: “Vừa nãy cậu cố ý nói người chết là tôi?”
Lâm Gia đáp trả bằng ánh bắt ‘Anh thấy sao’.
Đầu húi cua không hỏi nguyên nhân. Lâm Gia cố ý nói hắn là người chết còn có thể vì nguyên nhân gì chứ. Dương đông kích tây, đánh lén nạn nhân không kịp phòng bị, để tránh con mắt Thạch La trong hốc mắt kịp né tránh, đánh hụt.
Đầu húi cua vội hỏi: “Nếu tôi không tránh kịp thì sao?”
Lâm Gia ra chiêu ném ghế, tuy không đến mức bị ghế đập chết, nhưng tất nhiên sẽ bị thương, thương nặng!
Lâm Gia nhàn nhạt: “Không có nếu.”
Sự tình đã kết thúc, có nói thêm cũng vô nghĩa, lãng phí miệng lưỡi.
“Anh Gia…” Tiểu Môi không dám nhìn thi thể mắt kính, sợ hãi hỏi: “Vì sao là anh ấy?”
Đầu húi cua cũng tò mò: “Đúng vậy, vì sao là nó.”
Lúc nãy Lâm Gia ‘nhận định’ đầu húi cua là người chết, thiếu chút nữa thuyết phục được hắn. Nếu không phải đầu húi cua tự kiểm tra hô hấp, biết mình có hơi thở, hắn đã thật sự cho rằng mình là người chết.
Giải quyết xong đôi mắt, xem như khen ngợi mọi người phối hợp, Lâm Gia khai ân cho lý do: “Mắt kính xếp hạng ba.”
Trong Video bóng trắng 1, Thạch La rút dao muốn giết Lâm Gia, đầu húi cua liều mình ngăn cản, mắt kính ngã dưới đất một cách buồn cười, bị Thạch La dẫm vỡ kính.
Hành vi này chọc cười cư dân mạng. Nhân vật gây cười cũng là đối tượng bị bình luận ác ý.
Lưu Ảnh thắc mắc: “Cậu ta xếp thứ ba, ngược lại…” Thật cẩn thận liếc đầu húi cua một cái. Đầu húi cua quá dã man, phần lớn người khác không dám chọc hắn. Lưu Ảnh hạ thấp âm lượng: “Cậu ta xếp hạng không cao bằng anh Dao, vì sao ngược lại người chết là cậu ta?”
Thật ra từ lúc bắt đầu, Lâm Gia đã khoanh vùng nghi ngờ trên người đầu húi cua và mắt kính. Mức độ nghi ngờ mắt kính cao hơn hẳn đầu húi cua.
Do thói quen không buông tha bất kỳ khả năng nào, nên Lâm Gia đặt ra hai câu hỏi, cho tất cả mọi người tham dự.
Đến lượt mắt kính biện hộ, hắn rơi vào tầm nhắm của Lâm Gia.
Chết tương đương với sinh mệnh kết thúc, không có quá nhiều hành động ở trong nhà. Nói nhiều sai nhiều, người chết chỉ có thể nói mình đang ngủ.
Vì thế Lâm Gia hỏi hắn, ngủ chưa.
Mắt kính nói ngủ rồi.
Nhưng khi cậu gõ cửa nhà 202, mắt kính không có trạng thái đang ngủ mơ bị đánh thức. Hắn mở cửa không chậm, có thể nói là lập tức mở cửa, bởi vì con mắt Thạch La cần quay chụp hình ảnh, thu hút khán giả xem video.
Mắt kính sốt ruột mời Lâm Gia vào nhà, để cậu lọt vào tầm mắt khán giả.
Đây là chi tiết khiến mắt kính bị lộ, bị Lâm Gia nắm được.
Lâm Gia có thể biết chính xác hốc mắt trái bị con mắt Thạch La chiếm đóng, là bởi khi bị Lâm Gia sai đi gọi người, lúc ra cửa hắn bị đụng vào khung cửa.
Mắt kính đã chết, đôi mắt thuộc về hắn không còn cung cấp tầm nhìn.
Hắn ỷ lại con mắt Thạch La, nhưng Thạch La chỉ có một con mắt, tầm mắt tất nhiên bị hao hụt, khiến hắn đi ra ngoài đụng trúng khung cửa.
Lâm Gia tổng kết khúc trên bằng một câu, trả lời câu hỏi của Lưu Ảnh: “Đoán bừa.”
Lưu Ảnh: “…”
Lâm Gia lười nói, Lưu Ảnh không dám hỏi kỹ.
Dù sao vụ đôi mắt đã hạ màn, quá trình như thế nào không sao cả, Lưu Ảnh nuốt tò mò vào bụng.
“Bánh mì gối.” Lâm Gia gọi con mèo ngồi trên cửa sổ: “Đi.”
Mèo từ cửa sổ nhảy xuống, đi theo bên chân Lâm Gia.
Thấy Lâm Gia sắp đi, đầu húi cua vội hỏi: “Kế tiếp thì sao?”
Lâm Gia: “Ngủ.”
Đầu húi cua đuổi theo, trước khi Lâm Gia mở cửa rời khỏi, gấp gáp chặn cậu lại: “Video của blogger Tiểu Ngô phải làm sao bây giờ?”
“Lượt like còn kém một chút mới đạt mốc trở thành sự thật.” Lâm Gia cúi đầu nhìn bàn tay đầu húi cua đang che chốt cửa: “Tránh ra.”
Đầu húi cua muốn lại không dám làm, không phải hắn cố ý muốn ngăn Lâm Gia. Lâm Gia nói đúng, trong Video Bóng trắng 1, Thạch La có ‘biểu hiện’ tốt nhất, hắn thứ hai.
Hiện tại lượt like chưa đạt mốc giá trị, nhưng rồi cũng sẽ đạt giá trị đó.
Hắn mới vừa trải nghiệm cảm giác bị Lâm Gia đổ oan là Người chết, đầu óc như cuộn chỉ rối, kế tiếp nên làm cái gì, nên tìm Nước súp như thế nào, một chút ý tưởng cũng không có.
Với tình hình này, đầu húi cua chỉ có thể xin Lâm Gia giúp đỡ.
Đầu húi cua không muốn chết, hắn nói: “Mọi người đều là người trên một chiếc thuyền, lần này cậu giúp tôi, về sau tôi cũng sẽ giúp cậu.”
Lâm Gia không dao động, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Đầu húi cua khẽ cắn môi: “Vậy đi, nếu có thể rời Bong bóng cá, tôi cho cậu cá linh.”
Lời ra khỏi miệng, người cũ đổi sắc mặt, nhưng bọn họ sợ bị đầu húi cua uy hiếp, không dám nhiều lời.
Lâm Gia thu hết thảy vào đáy mắt, hơi suy tư, mở miệng: “Cá linh?”
Cậu liếc con mèo bên chân. Mèo đang trầm tư, thoạt nhìn lại quên vụ cá linh.
Lâm Gia không biết cá linh là cái gì, tuy nhiên điều kiện này bị đầu húi cua đặt ở cuối cùng, các người cũ khác phản ứng lớn như vậy, bước đầu phỏng đoán là thứ tốt.
Cậu dừng bước chân, đồng ý tiếp tục giao lưu cùng đầu húi cua.
Đầu húi cua ngẩn người, lúc này mới nhớ Lâm Gia là người mới.
Không trách hắn được, Lâm Gia biểu hiện vượt trội hơn hẳn đám người cũ có mặt ở đây.
Đầu húi cua giải thích đơn giản: “Sau khi tìm được Nước súp, sẽ nhận được cá linh. Dùng cá linh đổi thành tiền, có tiền mới có thể sinh hoạt tại thế giới đáy biển.”
Rơi vào tai Lâm Gia: Cá linh = tài sản = tiền tệ.
Bản tính thương nhân trục lợi rục rà rục rịch. Lâm Gia cân nhắc vài giây, nói: “Ngủ, chờ tới sáng reset câu hỏi.”
Bọn họ cùng Blogger Tiểu Ngô giao đấu vài lần, biết blogger Tiểu Ngô quay lén, cũng biết blogger Tiểu Ngô đăng video lên mạng. Nhóm đầu húi cua tranh thủ thời gian cho Lâm Gia đã làm blogger Tiểu Ngô cảnh giác, sẽ không dám ra cửa nữa. Tuy rằng không dễ tìm được cách vào nhà 303 lần hai và xóa video, nhưng họ không lo bị blogger Tiểu Ngô chuồn ra quay lén bọn họ. Vấn đề còn lại chỉ còn đợi đổi mới số lần đặt câu hỏi.
Đầu húi cua bị nhạy cảm: “Cậu sẽ hỏi theo hướng nào?”
Hắn hơi sợ: “Đừng nói lại là ăn uống. Nếu cậu cần, tôi có thể cho cậu.”
Đề tài liên quan đặt câu hỏi, mọi người lên tinh thần.
Chị Phương lo lắng nói: “Nguy hiểm blogger Tiểu Ngô mang đến chưa hoàn toàn giải quyết, nếu xuất hiện cụ thể hóa mới…”
Tiểu Môi nói: “Nhưng… Nhưng không phải mọi người nói tốc độ Người cá biến dị quá nhanh, nếu không tìm được Nước súp, chúng ta sẽ chết hết.”
Lâm Gia nhắc nhở: “Bóng trắng.”
Bóng trắng đã bị cụ thể hóa, trước tiên cần làm rõ nó là cái gì.
Đầu húi cua: “Cậu muốn hỏi cái gì?”
Vấn đề có quan hệ cụ thể với bóng trắng, thật ra Lâm Gia chưa nghĩ kỹ.
Nhưng không phải là không thể nghiên cứu và thảo luận cùng đối tác. Giao lưu mới có thể câu thông, hợp tác sáng tạo song thắng. Nói chung mấy trường hợp cần trao đổi, Lâm Gia không ngại nói chuyện.
Lâm Gia nói: “Đã biết bóng trắng không có tính nguy hiểm nhưng có ngoại hình khủng bố, dọa Thạch La tiểu ra quần, làm blogger liên tục quay video. Mọi người đoán bóng trắng là thứ gì?”
Đây là câu hỏi Lâm Gia không trả lời được. Cậu chỉ sợ bóng tối, bởi vậy tưởng tượng không ra các sự vật khủng bố khác trên thế giới này.
“Không có tính nguy hiểm, nhưng trông khủng bố…” Mọi người nhẩm các từ khóa Lâm Gia cung cấp.
Tiểu Môi bỗng nói: “Có thể là búp bê ma?”
Đầu húi cua hỏi: “Thứ gì cơ?”
Tiểu Môi không biết giải thích như thế nào, khoa tay múa chân: “Là một loại thú bông, búp bê ma có tạo hình đáng sợ lắm, nhìn một cái liền gai hết cả người.”
Chị Phương nói: “Chắc là không phải, nếu là búp bê như em nói, trong video sẽ nhìn ra được.”
Lưu Ảnh lập tức lấy di động, bấm mở video bóng trắng lần đầu xuất hiện. Bóng trắng trong video luôn chợt lướt qua, hình ảnh mờ mịt vặn vẹo.
Nam Cao nghĩ tới cái gì, nói: “Hay là đồ cúng?”
“Mấy thứ dùng để cúng tế cũng rất kinh dị.”
Đầu húi cua nhíu mày: “Liên quan gì bóng trắng?”
Nam Cao nói: “Khói trắng khi bị đốt á, hơn nữa trong video blogger Tiểu Ngô đi tìm bóng trắng, không phải phía sau anh ta có một điểm sáng sao? Rất có thể là nhang bị đốt gần hết.”
Đầu húi cua im lặng, cũng không phải không thể.
Nhưng phạm vi đồ vật “không có tính nguy hiểm, nhưng có vẻ ngoài khủng bố” quá rộng, chỉ dựa vào đoán rất khó trúng.
Đầu húi cua quay đầu hỏi Lâm Gia, thấy Lâm Gia lộ ra biểu tình tự hỏi: “Cậu có ý tưởng gì không?”
“Không.” Lâm Gia nói: “Có phải nhang khói bị đốt cháy hay không, chẳng phải hỏi sẽ biết à.”
Đầu húi cua vừa muốn nói gì, Tiểu Môi kêu lên.
Tiểu Môi: “Trời… Trời đã sáng.”
Ban đêm và ban ngày là nháy mắt luân phiên. Ban ngày xuất hiện, ba câu hỏi được đổi mới.
Không hiểu sao đầu húi cua cảm thấy hoảng hốt. Hắn vuốt mặt, hỏi: “Nếu, bóng trắng thật sự là đồ cúng, là nhang khói sau khi bị đốt cháy thì sao?”
Lâm Gia: “Vậy thì hỏi, có phải chung cư Nghi Nhạc từng có án mạng hay không.”
Trong video của blogger Tiểu Ngô, bóng trắng xuất hiện hai lần, lần đầu tiên là kiến chuyển nhà, trời sắp mưa. Lần thứ hai là blogger Tiểu Ngô chủ động săn tìm, bóng trắng xuất hiện lúc đêm khuya rạng sáng.
Nếu không phải án mạng, nhà ai sẽ chọn cúng tế lúc trời mưa và đêm khuya.
Chỉ sợ là làm chuyện trái với lương tâm.
Trời đã sáng, mọi người rời nhà 202, đi tới sảnh lầu một.
Người cá tiến thêm một bước biến dị, ngón tay mọc màng, dưới tai và má mọc mang cá.
Lâm Gia đã trở thành dê đầu đàn, nhiệm vụ đặt câu hỏi cứ thế rơi lên vai cậu.
Cậu hỏi: “Bóng trắng có phải thể sương khói hay không?”
Nam Cao hơi sốt ruột, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao không hỏi thẳng có phải khói cúng tế hay không.”
Đầu húi cua mắng ‘Đồ ngu’, nói: “Nếu bóng trắng là sương khói nhưng không phải vật phẩm cúng tế đốt cháy tạo ra khói, Người cá sẽ trả lời phủ định.”
Người cá: “Đúng.”
Trái tim mọi người căng thẳng, bầu không khí hồi hộp lan tràn.
Qua câu hỏi thứ hai, ánh mắt mọi người đảo tới đảo lui giữa Lâm Gia và Người cá.
Lâm Gia: “Bóng trắng có phải là thể sương mù được tạo ra sau khi đốt cháy vật phẩm cúng tế không?”
Người cá nhếch miệng cười dữ tợn, lộ ra hàm răng bén nhọn càng thêm rậm rạp trong miệng.
Ánh mắt Lâm Gia chĩa về phía đầu húi cua.
Những người khác quay phắt sang nhìn đầu húi cua, đồng thời chân lui về phía sau, hận không thể cách xa vạn dặm.
Đầu húi cua khựng người, đột nhiên phản ứng lại, hướng Lâm Gia và đám người tránh xa ba mét, quát to: “Tại sao là tao! Thế quái nào người chết là tao?! Không phải tao, tuyệt đối không phải tao.”
“Không phải anh còn có thể là ai?”
Lâm Gia đổi dáng ngồi, tay sờ đến lưng ghế, mặt không một biểu tình nắm phần lưng dựa: “Trong bảng xếp hạng nhân vật Video Bóng trắng 1, Thạch La xếp hạng nhất, anh hạng hai.”
Đầu húi cua cướp dao Thạch La, ra sức bảo vệ Lâm Gia nhất. Ngoại trừ Thạch La, đầu húi cua là người nổi tiếng nhất, bị một con mắt Thạch La theo dõi không có gì lạ.
“Không phải tao! Không phải tao, tao có hơi thở, mày không tin thì kiểm tra đi.” Đầu húi cua cố sức cãi lại, khuôn mặt Lâm Gia trước sau lạnh nhạt, chưa từng động dậy.
Bỗng nghĩ tới điều gì, đầu húi cua âm ngoan trừng Lâm Gia: “Mày mới là người chết, nói tới nói lui cố ý…”
Đầu húi cua chưa kịp nói hết câu, thấy Lâm Gia chợt nâng cánh tay, bẻ gãy một chân ghế dựa cậu đang ngồi, ném mạnh về phía hắn.
Nơi bình luận chạy rậm rạp kín mít màn hình livestream mà bọn họ không thấy:
– Lại nữa?
– Lại nữa? Lại nữa? Lại nữa?
– Lại là ghế dựa?
Số lượng khán giả xem video livestream tăng điên cuồng. 5W người đang xem trực tiếp, 10W người đang xem trực tiếp, 20W người đang xem trực tiếp… Tốc độ tăng trưởng nhanh như chớp, thẳng tiến tới mốc 100W.
Lượt like tăng gấp bội. 1W like, 2W like, chớp mắt đạt 5W like.
Bình luận chạy vụt qua màn hình hết đợt này đến đợt khác, không ngừng nghỉ:
– Sắp đạt 10W like, các anh chị em cô chú bạn dì cố lên~
– Tôi bị PTSD với ghế dựa. Ước gì cậu ta bị ghế dựa đập chết.
– Đập thành thịt nát, xương máu hư thối dung hợp sàn nhà.
Như mở ra hai đường đua, bình luận ác ý đua tốc độ cùng ghế dựa rời tay Lâm Gia. Ai vượt qua vạch đích trước chính là người thắng. Người thắng được hoan hô, người thua thất bại thảm hại.
Đột nhiên, Lâm Gia cao giọng: “Đầu húi cua, tránh ra!”
Đầu húi cua là người cũ từng ra vào vài Bong bóng cá, nếu không có phản ứng nhanh nhẹn, hắn đã sớm bị Người cá nuốt vào bụng.
Ngay giây tiếp theo ghế dựa sắp chạm mặt mình, đầu húi cua kịp né sang bên cạnh.
Phụt…
Chân ghế lướt qua, chuẩn xác đập vào mặt mắt kính. Tròng kính đeo trên mũi bị Thạch La dẫm vỡ bị chân ghế đánh bay, chân ghế đâm thẳng vào mắt trái. Hốc mắt phun tung toé chất lỏng dính nhớp.
Chân ghế rơi xuống mặt đất, gãy đôi.
Quá căng thẳng, mọi người lúc này mới phản ứng lại, la hét chói tai, hỗn loạn trở thành giai điệu vang khắp căn hộ 202.
Chỉ có mắt kính là tĩnh lặng.
Khoảng khắc sinh thời cuối cùng, rốt cuộc hắn cũng nghe được nội dung của tiếng ‘xì xào’.
– Là một tên bốn mắt.
– Hình như bị cận thị độ cao, có cố cũng chả thấy chúng ta đâu.
– Cận thị độ cao khác gì người mù? Dù sao cũng mù, dùng hốc mắt không đáng ngại.
– Ha ha ha ha, thằng này còn phải cảm ơn chúng ta…
Phụt…
Mắt kính hét lên rồi ngã gục.
Livestream đột ngột kết thúc, chỉ kém ít like nữa là đạt 10W, đó là mốc giá trị để bình luận ác ý trở thành sự thật.
Hỗn loạn dần lắng lại, hết thảy trần ai lạc định, thứ dư lại là nghi hoặc.
“Không phải nói…” Chị Phương ngẩn người, “A Dao mới là…”
Đầu húi cua ngẩn người, nhìn về phía Lâm Gia: “Người chết là nó?”
Lâm Gia: “Ừm.”
Đầu húi cua cầm lấy chân ghế bị bẻ gãy, là một khúc gỗ hơi dài. Hắn nói nhỏ xin lỗi, rồi đâm khúc gỗ vào hai mắt mắt kính, tránh đôi mắt này sẽ trở thành camera quan sát bọn họ.
Ném khúc gỗ trong tay, cái đầu nát bấy quá mức.
Mặt mũi những người khác nhăn nhó. Một nửa cảm thấy may mắn là đầu húi cua giải quyết tai hoạ ngầm, một nửa lại không thể tiếp thu hành vi của đầu húi cua.
Chỉ có Lâm Gia mang vẻ mặt bình tĩnh.
Đầu húi cua lười quản người khác, phức tạp nhìn về phía Lâm Gia: “Vừa nãy cậu cố ý nói người chết là tôi?”
Lâm Gia đáp trả bằng ánh bắt ‘Anh thấy sao’.
Đầu húi cua không hỏi nguyên nhân. Lâm Gia cố ý nói hắn là người chết còn có thể vì nguyên nhân gì chứ. Dương đông kích tây, đánh lén nạn nhân không kịp phòng bị, để tránh con mắt Thạch La trong hốc mắt kịp né tránh, đánh hụt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu húi cua vội hỏi: “Nếu tôi không tránh kịp thì sao?”
Lâm Gia ra chiêu ném ghế, tuy không đến mức bị ghế đập chết, nhưng tất nhiên sẽ bị thương, thương nặng!
Lâm Gia nhàn nhạt: “Không có nếu.”
Sự tình đã kết thúc, có nói thêm cũng vô nghĩa, lãng phí miệng lưỡi.
“Anh Gia…” Tiểu Môi không dám nhìn thi thể mắt kính, sợ hãi hỏi: “Vì sao là anh ấy?”
Đầu húi cua cũng tò mò: “Đúng vậy, vì sao là nó.”
Lúc nãy Lâm Gia ‘nhận định’ đầu húi cua là người chết, thiếu chút nữa thuyết phục được hắn. Nếu không phải đầu húi cua tự kiểm tra hô hấp, biết mình có hơi thở, hắn đã thật sự cho rằng mình là người chết.
Giải quyết xong đôi mắt, xem như khen ngợi mọi người phối hợp, Lâm Gia khai ân cho lý do: “Mắt kính xếp hạng ba.”
Trong Video bóng trắng 1, Thạch La rút dao muốn giết Lâm Gia, đầu húi cua liều mình ngăn cản, mắt kính ngã dưới đất một cách buồn cười, bị Thạch La dẫm vỡ kính.
Hành vi này chọc cười cư dân mạng. Nhân vật gây cười cũng là đối tượng bị bình luận ác ý.
Lưu Ảnh thắc mắc: “Cậu ta xếp thứ ba, ngược lại…” Thật cẩn thận liếc đầu húi cua một cái. Đầu húi cua quá dã man, phần lớn người khác không dám chọc hắn. Lưu Ảnh hạ thấp âm lượng: “Cậu ta xếp hạng không cao bằng anh Dao, vì sao ngược lại người chết là cậu ta?”
Thật ra từ lúc bắt đầu, Lâm Gia đã khoanh vùng nghi ngờ trên người đầu húi cua và mắt kính. Mức độ nghi ngờ mắt kính cao hơn hẳn đầu húi cua.
Do thói quen không buông tha bất kỳ khả năng nào, nên Lâm Gia đặt ra hai câu hỏi, cho tất cả mọi người tham dự.
Đến lượt mắt kính biện hộ, hắn rơi vào tầm nhắm của Lâm Gia.
Chết tương đương với sinh mệnh kết thúc, không có quá nhiều hành động ở trong nhà. Nói nhiều sai nhiều, người chết chỉ có thể nói mình đang ngủ.
Vì thế Lâm Gia hỏi hắn, ngủ chưa.
Mắt kính nói ngủ rồi.
Nhưng khi cậu gõ cửa nhà 202, mắt kính không có trạng thái đang ngủ mơ bị đánh thức. Hắn mở cửa không chậm, có thể nói là lập tức mở cửa, bởi vì con mắt Thạch La cần quay chụp hình ảnh, thu hút khán giả xem video.
Mắt kính sốt ruột mời Lâm Gia vào nhà, để cậu lọt vào tầm mắt khán giả.
Đây là chi tiết khiến mắt kính bị lộ, bị Lâm Gia nắm được.
Lâm Gia có thể biết chính xác hốc mắt trái bị con mắt Thạch La chiếm đóng, là bởi khi bị Lâm Gia sai đi gọi người, lúc ra cửa hắn bị đụng vào khung cửa.
Mắt kính đã chết, đôi mắt thuộc về hắn không còn cung cấp tầm nhìn.
Hắn ỷ lại con mắt Thạch La, nhưng Thạch La chỉ có một con mắt, tầm mắt tất nhiên bị hao hụt, khiến hắn đi ra ngoài đụng trúng khung cửa.
Lâm Gia tổng kết khúc trên bằng một câu, trả lời câu hỏi của Lưu Ảnh: “Đoán bừa.”
Lưu Ảnh: “…”
Lâm Gia lười nói, Lưu Ảnh không dám hỏi kỹ.
Dù sao vụ đôi mắt đã hạ màn, quá trình như thế nào không sao cả, Lưu Ảnh nuốt tò mò vào bụng.
“Bánh mì gối.” Lâm Gia gọi con mèo ngồi trên cửa sổ: “Đi.”
Mèo từ cửa sổ nhảy xuống, đi theo bên chân Lâm Gia.
Thấy Lâm Gia sắp đi, đầu húi cua vội hỏi: “Kế tiếp thì sao?”
Lâm Gia: “Ngủ.”
Đầu húi cua đuổi theo, trước khi Lâm Gia mở cửa rời khỏi, gấp gáp chặn cậu lại: “Video của blogger Tiểu Ngô phải làm sao bây giờ?”
“Lượt like còn kém một chút mới đạt mốc trở thành sự thật.” Lâm Gia cúi đầu nhìn bàn tay đầu húi cua đang che chốt cửa: “Tránh ra.”
Đầu húi cua muốn lại không dám làm, không phải hắn cố ý muốn ngăn Lâm Gia. Lâm Gia nói đúng, trong Video Bóng trắng 1, Thạch La có ‘biểu hiện’ tốt nhất, hắn thứ hai.
Hiện tại lượt like chưa đạt mốc giá trị, nhưng rồi cũng sẽ đạt giá trị đó.
Hắn mới vừa trải nghiệm cảm giác bị Lâm Gia đổ oan là Người chết, đầu óc như cuộn chỉ rối, kế tiếp nên làm cái gì, nên tìm Nước súp như thế nào, một chút ý tưởng cũng không có.
Với tình hình này, đầu húi cua chỉ có thể xin Lâm Gia giúp đỡ.
Đầu húi cua không muốn chết, hắn nói: “Mọi người đều là người trên một chiếc thuyền, lần này cậu giúp tôi, về sau tôi cũng sẽ giúp cậu.”
Lâm Gia không dao động, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Đầu húi cua khẽ cắn môi: “Vậy đi, nếu có thể rời Bong bóng cá, tôi cho cậu cá linh.”
Lời ra khỏi miệng, người cũ đổi sắc mặt, nhưng bọn họ sợ bị đầu húi cua uy hiếp, không dám nhiều lời.
Lâm Gia thu hết thảy vào đáy mắt, hơi suy tư, mở miệng: “Cá linh?”
Cậu liếc con mèo bên chân. Mèo đang trầm tư, thoạt nhìn lại quên vụ cá linh.
Lâm Gia không biết cá linh là cái gì, tuy nhiên điều kiện này bị đầu húi cua đặt ở cuối cùng, các người cũ khác phản ứng lớn như vậy, bước đầu phỏng đoán là thứ tốt.
Cậu dừng bước chân, đồng ý tiếp tục giao lưu cùng đầu húi cua.
Đầu húi cua ngẩn người, lúc này mới nhớ Lâm Gia là người mới.
Không trách hắn được, Lâm Gia biểu hiện vượt trội hơn hẳn đám người cũ có mặt ở đây.
Đầu húi cua giải thích đơn giản: “Sau khi tìm được Nước súp, sẽ nhận được cá linh. Dùng cá linh đổi thành tiền, có tiền mới có thể sinh hoạt tại thế giới đáy biển.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rơi vào tai Lâm Gia: Cá linh = tài sản = tiền tệ.
Bản tính thương nhân trục lợi rục rà rục rịch. Lâm Gia cân nhắc vài giây, nói: “Ngủ, chờ tới sáng reset câu hỏi.”
Bọn họ cùng Blogger Tiểu Ngô giao đấu vài lần, biết blogger Tiểu Ngô quay lén, cũng biết blogger Tiểu Ngô đăng video lên mạng. Nhóm đầu húi cua tranh thủ thời gian cho Lâm Gia đã làm blogger Tiểu Ngô cảnh giác, sẽ không dám ra cửa nữa. Tuy rằng không dễ tìm được cách vào nhà 303 lần hai và xóa video, nhưng họ không lo bị blogger Tiểu Ngô chuồn ra quay lén bọn họ. Vấn đề còn lại chỉ còn đợi đổi mới số lần đặt câu hỏi.
Đầu húi cua bị nhạy cảm: “Cậu sẽ hỏi theo hướng nào?”
Hắn hơi sợ: “Đừng nói lại là ăn uống. Nếu cậu cần, tôi có thể cho cậu.”
Đề tài liên quan đặt câu hỏi, mọi người lên tinh thần.
Chị Phương lo lắng nói: “Nguy hiểm blogger Tiểu Ngô mang đến chưa hoàn toàn giải quyết, nếu xuất hiện cụ thể hóa mới…”
Tiểu Môi nói: “Nhưng… Nhưng không phải mọi người nói tốc độ Người cá biến dị quá nhanh, nếu không tìm được Nước súp, chúng ta sẽ chết hết.”
Lâm Gia nhắc nhở: “Bóng trắng.”
Bóng trắng đã bị cụ thể hóa, trước tiên cần làm rõ nó là cái gì.
Đầu húi cua: “Cậu muốn hỏi cái gì?”
Vấn đề có quan hệ cụ thể với bóng trắng, thật ra Lâm Gia chưa nghĩ kỹ.
Nhưng không phải là không thể nghiên cứu và thảo luận cùng đối tác. Giao lưu mới có thể câu thông, hợp tác sáng tạo song thắng. Nói chung mấy trường hợp cần trao đổi, Lâm Gia không ngại nói chuyện.
Lâm Gia nói: “Đã biết bóng trắng không có tính nguy hiểm nhưng có ngoại hình khủng bố, dọa Thạch La tiểu ra quần, làm blogger liên tục quay video. Mọi người đoán bóng trắng là thứ gì?”
Đây là câu hỏi Lâm Gia không trả lời được. Cậu chỉ sợ bóng tối, bởi vậy tưởng tượng không ra các sự vật khủng bố khác trên thế giới này.
“Không có tính nguy hiểm, nhưng trông khủng bố…” Mọi người nhẩm các từ khóa Lâm Gia cung cấp.
Tiểu Môi bỗng nói: “Có thể là búp bê ma?”
Đầu húi cua hỏi: “Thứ gì cơ?”
Tiểu Môi không biết giải thích như thế nào, khoa tay múa chân: “Là một loại thú bông, búp bê ma có tạo hình đáng sợ lắm, nhìn một cái liền gai hết cả người.”
Chị Phương nói: “Chắc là không phải, nếu là búp bê như em nói, trong video sẽ nhìn ra được.”
Lưu Ảnh lập tức lấy di động, bấm mở video bóng trắng lần đầu xuất hiện. Bóng trắng trong video luôn chợt lướt qua, hình ảnh mờ mịt vặn vẹo.
Nam Cao nghĩ tới cái gì, nói: “Hay là đồ cúng?”
“Mấy thứ dùng để cúng tế cũng rất kinh dị.”
Đầu húi cua nhíu mày: “Liên quan gì bóng trắng?”
Nam Cao nói: “Khói trắng khi bị đốt á, hơn nữa trong video blogger Tiểu Ngô đi tìm bóng trắng, không phải phía sau anh ta có một điểm sáng sao? Rất có thể là nhang bị đốt gần hết.”
Đầu húi cua im lặng, cũng không phải không thể.
Nhưng phạm vi đồ vật “không có tính nguy hiểm, nhưng có vẻ ngoài khủng bố” quá rộng, chỉ dựa vào đoán rất khó trúng.
Đầu húi cua quay đầu hỏi Lâm Gia, thấy Lâm Gia lộ ra biểu tình tự hỏi: “Cậu có ý tưởng gì không?”
“Không.” Lâm Gia nói: “Có phải nhang khói bị đốt cháy hay không, chẳng phải hỏi sẽ biết à.”
Đầu húi cua vừa muốn nói gì, Tiểu Môi kêu lên.
Tiểu Môi: “Trời… Trời đã sáng.”
Ban đêm và ban ngày là nháy mắt luân phiên. Ban ngày xuất hiện, ba câu hỏi được đổi mới.
Không hiểu sao đầu húi cua cảm thấy hoảng hốt. Hắn vuốt mặt, hỏi: “Nếu, bóng trắng thật sự là đồ cúng, là nhang khói sau khi bị đốt cháy thì sao?”
Lâm Gia: “Vậy thì hỏi, có phải chung cư Nghi Nhạc từng có án mạng hay không.”
Trong video của blogger Tiểu Ngô, bóng trắng xuất hiện hai lần, lần đầu tiên là kiến chuyển nhà, trời sắp mưa. Lần thứ hai là blogger Tiểu Ngô chủ động săn tìm, bóng trắng xuất hiện lúc đêm khuya rạng sáng.
Nếu không phải án mạng, nhà ai sẽ chọn cúng tế lúc trời mưa và đêm khuya.
Chỉ sợ là làm chuyện trái với lương tâm.
Trời đã sáng, mọi người rời nhà 202, đi tới sảnh lầu một.
Người cá tiến thêm một bước biến dị, ngón tay mọc màng, dưới tai và má mọc mang cá.
Lâm Gia đã trở thành dê đầu đàn, nhiệm vụ đặt câu hỏi cứ thế rơi lên vai cậu.
Cậu hỏi: “Bóng trắng có phải thể sương khói hay không?”
Nam Cao hơi sốt ruột, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao không hỏi thẳng có phải khói cúng tế hay không.”
Đầu húi cua mắng ‘Đồ ngu’, nói: “Nếu bóng trắng là sương khói nhưng không phải vật phẩm cúng tế đốt cháy tạo ra khói, Người cá sẽ trả lời phủ định.”
Người cá: “Đúng.”
Trái tim mọi người căng thẳng, bầu không khí hồi hộp lan tràn.
Qua câu hỏi thứ hai, ánh mắt mọi người đảo tới đảo lui giữa Lâm Gia và Người cá.
Lâm Gia: “Bóng trắng có phải là thể sương mù được tạo ra sau khi đốt cháy vật phẩm cúng tế không?”
Người cá nhếch miệng cười dữ tợn, lộ ra hàm răng bén nhọn càng thêm rậm rạp trong miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro