Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi
Chỗ này không s...
2024-09-06 09:19:12
[ Ngữ khí lãnh đạm kia như chỉ đang nói về một người hoàn toàn xa lạ. ]
*
Từ sau sự kiện "bôi thuốc", quan hệ giữa Quan Lãng và Khương Dao đã có một chút chuyển biến nho nhỏ.
Khương Dao lấy về cho Quan Lãng rất nhiều quần lót, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không mà hắn cảm thấy đúng là số quần Khương Dao mang về mặc thoải mái hơn hẳn, biểu hiện dị ứng cũng thuyên giảm rất nhanh.
Đám quần lót hãng A và hãng M bị chủ nhân ghẻ lạnh, vùi sâu vào trong góc tủ quần áo.
Ở phương diện khác, từ sau khi đống thiết bị tập thể hình được dọn vào nhà, Quan Lãng cực kỳ say mê rèn luyện thân thể, sáng sớm mỗi ngày đều tích cực kéo Khương Dao cùng lên tầng ba. Hắn đứng một bên luyện quyền cước cơ bản, từng quyền đánh xuống uy vũ xé gió. Khương Dao thì phần lớn thời gian đều dùng máy tập chạy bộ, thể chất của anh dễ dàng tạo cơ, hàng tuần chỉ cần tập cơ khoảng một đến hai lần là đủ.
Nhưng Khương Dao không thể không thừa nhận rằng bản thân rất thích khoảng thời gian hai người cùng nhau tập luyện, tuy không quá hiểu về các môn võ thuật nhưng có thể nhìn ra từng chiêu thức của Quan Lãng đều dứt khoát thành thạo, được ngắm hắn luyện võ cũng là một loại hưởng thụ.
Dần dần Quan Lãng không còn lạnh nhạt hay từ chối giao tiếp với Khương Dao nữa, thỉnh thoảng ở trong biệt thự còn lớn tiếng gọi anh.
"Khương Dao, có nhìn thấy cái cà vạt màu xanh lam của tôi đâu không?"
"Khương Dao, món cá nướng hôm qua ngon lắm, hôm nay lại làm đi."
"Khương Dao, điều khiển TV đâu mất rồi?"
Mọi chuyện đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.
Ngày 25 tháng 8, buổi thi vấn đáp mà Khương Dao mất hơn nửa năm chuẩn bị rốt cuộc đã hoàn thành thuận lợi, toàn bộ báo cáo tài liệu đều đã đệ trình xong, tiếp theo chỉ cần chờ đợi kết quả chính thức từ hội đồng.
Cái gọi là phỏng vấn thật ra chủ yếu là phía các chuyên gia nói, bọn họ căn cứ vào bài báo cáo kỹ thuật mà Khương Dao đã nộp, sau đó đặt câu hỏi và nhận xét dài dòng nhằm vào trình độ học thuật cùng năng lực công tác của anh.
Thời điểm bước ra khỏi tòa nhà diễn ra cuộc sát hạch, Khương Dao cảm thấy bản thân như vừa bị lột một lớp da, đau đớn trôi qua chỉ còn lại nhẹ nhàng sảng khoái. Anh không kìm nén được cảm xúc của mình lúc này, cực kỳ muốn chia sẻ niềm vui cho một người khác.
Lúc nhận ra thì anh đã đứng bên dưới tòa nhà công ty khoa học kỹ thuật Tư Diệu mất rồi.
Tuy Tư Diệu là công ty con của tập đoàn Quan Chúng nhưng vẫn là một công ty công nghệ độc lập, Quan Tề Đình bố trí văn phòng công ty trong một tòa building ngay giữa trung tâm thành phố, thường ngày Quan Lãng vẫn đến đây làm việc. Thông tin này Khương Dao đã biết từ lúc hai nhà ăn cơm, nhưng vẫn chưa có cơ hội tới tận nơi.
Hiện tại là 4 giờ chiều, Khương Dao nghĩ thầm thời gian rất vừa vặn, anh có thể chờ Quan Lãng xong việc cùng nhau về nhà.
Đi thang máy lên tầng 22, Khương Dao ngẩng đầu đã thấy ngay một chiếc bàn đá cẩm thạch màu đen hình dạng bất quy tắc, đằng sau bàn là một cô nhân viên lễ tân xinh đẹp, hàng chữ to "Tư Diệu Technology" nổi bật trên bức tường trắng phía sau cô gái.
"Chào anh, xin hỏi anh muốn tìm ai?" Lễ tân nhìn thấy Khương Dao bèn đứng dậy lịch sự dò hỏi.
"Chào cô, tôi tìm Quan... Quan Lãng."
"Giám đốc Quan? Xin hỏi họ tên anh là gì? Có hẹn trước không ạ?"
"Tôi tên Khương Dao, không có hẹn trước..."
"Vậy xin anh chờ cho một lát."
Lễ tân lập tức nối điện thoại nội bộ, sau khi nhẹ nhàng nói vài câu thì cúp máy.
"Anh Khương, thư ký Lâm nói giám đốc đang mở họp, để tôi đưa anh sang phòng nghỉ ngồi chờ."
Khương Dao được đưa tới một gian phòng rộng rãi thoáng đãng, cô lễ tân còn chu đáo pha cho anh một tách trà.
Anh đặt túi xách trong tay xuống, cầm tách trà lên chuẩn bị uống thì cửa phòng đột ngột bị ai đó đẩy ra.
"Sếp Nhậm, sếp Quan, tôi sẽ nhờ team kỹ thuật chuẩn bị máy móc để trình bày, các anh cứ ở đây..." Một người đàn ông mặc âu phục dẫn theo năm sáu người cùng nhau đẩy cửa. Người kia nhìn thấy Khương Dao thì nhíu mày, ngữ khí không vui, "Anh là ai? Phòng họp này tôi đã xếp chỗ trước rồi mà."
Khương Dao trông thấy Quan Lãng đứng phía sau người nọ vội cuống quýt đứng lên, lại không cẩn thận đánh đổ tách trà trong tay. Nước trà nóng bỏng cùng lá trà cứ thể tưới hết lên đùi, làm Khương Dao đau đến mức không kêu nổi một tiếng.
Phía trước Quan Lãng là vài người khác nên hắn không nhìn thấy rõ tình hình bên trong phòng họp, đúng lúc này thư ký Lâm từ bên cạnh tiến tới nói nhỏ bên tai hắn: "Sếp Quan, anh Khương vừa ghé qua, tôi đã nói lễ tân đưa anh ấy vào phòng nghỉ trước..."
Thư ký Lâm còn chưa nói xong đã thấy ngay dáng vẻ Khương Dao luống cuống tay chân trong phòng họp, cô ngẩn người hỏi: "Anh Khương? Sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông vừa mở cửa lên tiếng: "Thư ký Lâm? Cô biết anh ta à? Ai thế? Vì sao lại chiếm dụng phòng họp mà tôi đã đăng ký trước?"
Thư ký Lâm không biết nên giới thiệu Khương Dao như thế nào bèn nghiêng đầu nhìn ông chủ.
Lúc này cô lễ tân mới vội vội vàng vàng chạy tới: "Xin lỗi xin lỗi! Tôi nhầm phòng, anh Khương, chỗ này không phải phòng nghỉ... Giám... giám đốc..." Nhân viên lễ tân chỉ vừa nhận việc mấy ngày, ý thức được mình gặp rắc rối to nên cuống đến mức suýt khóc.
Mọi người trong phòng, bao gồm cả Quan Lãng đều đổ dồn ánh mắt về phía Khương Dao.
Khuôn mặt xám xịt của anh đổ đầy mồ hôi, trên người mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, chiếc quần vốn nhăn nhúm vì phải ngồi cả ngày, hiện giờ còn ướt đẫm nên càng thêm chật vật, giày da dưới chân cũng dính rất nhiều vết bẩn.
Tại sao Khương Dao luôn khiến bản thân trở nên mất mặt như thế nhỉ? Lần trước đi quán bar đã xỏ dép lê rồi, hôm nay đến công ty tìm hắn còn ăn mặc như mấy tay tiếp thị bán bảo hiểm là sao?
Trong mắt Quan Lãng hiện lên một tia không vui, hắn lạnh mặt không nói lời nào.
Lúc này sếp Nhậm đứng bên cạnh hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, mất kiên nhẫn mở miệng: "Nửa tiếng nữa là tôi phải ra sân bay rồi, các cậu định lãng phí thời gian đến bao giờ?"
Vị tên sếp Nhậm này là cổ đông lớn của một công ty đầu tư mà thư ký hội đồng đã phải liên hệ rất lâu, hôm nay bọn họ sẽ trình bày các sản phẩm công nghệ nổi bật nhất của công ty cho sếp Nhậm, quả thật không có thời gian để lãng phí.
Quan Lãng lạnh lùng nói: "Xin lỗi ông Nhậm, chỗ này không sạch sẽ, chúng ta đổi sang phòng khác đi." Đoạn hắn quay đầu nói với người đàn ông mở cửa đầu tiên, "Quản lý Lôi, phiền anh nói team kỹ thuật tới di chuyển thiết bị."
Đoàn người nhanh chóng rời đi, chỉ để lại Khương Dao vẫn xấu hổ đứng yên tại chỗ.
Khương Dao mơ hồ nghe được tiếng sếp Nhậm hỏi chuyện Quan Lãng: "Giám đốc Quan, người vừa rồi là nhân viên công ty cậu à? Rất... giản dị." Giọng điệu mang theo khinh miệt rõ ràng.
Quan Lãng trả lời: "Không phải, công ty chúng tôi không có nhân viên nào như vậy. Xin lỗi, để ông chê cười rồi."
Ngữ khí lãnh đạm kia như chỉ đang nói về một người hoàn toàn xa lạ.
Từ đầu tới cuối Quan Lãng không hề nói với anh một câu.
Nhân viên "như vậy" là... như thế nào? Rốt cuộc căn phòng không sạch, hay là bản thân anh không sạch sẽ?
Khương Dao cảm thấy thứ vừa đổ lên đùi mình không phải một tách nước sôi mà là một chậu nước đá lạnh buốt. Toàn bộ cơn hưng phấn và kích động của anh, giờ phút này đã biến mất không còn tăm hơi sau những lời gay gắt của Quan Lãng.
"Anh Khương, xin... xin lỗi anh! Không phải tôi cố ý đâu!" Lễ tân sốt ruột luôn miệng xin lỗi, Khương Dao lắc đầu ý nói anh không sao.
"Anh... anh Khương? Anh có muốn tôi lấy một bộ quần áo khác cho anh thay ra không?" Thư ký Lâm để lễ tân rời đi trước, trong lòng yên lặng thở dài. Ở công ty này chỉ có mình cô biết Khương Dao là đối tượng kết hôn của Quan Lãng, nhưng rõ ràng hắn không muốn để ai khác biết chuyện, cô cũng chỉ đành giả ngốc theo.
Không biết xuất phát từ tâm lý đồng cảm hay thương hại, dù ở ngoài phạm vi chức trách thì cô vẫn sẵn sàng giúp đỡ Khương Dao hết mức có thể.
"Không cần, cảm ơn cô." Khương Dao hít sâu một hơi, mỉm cười với thư ký Lâm rồi nhấc chân ra khỏi phòng họp.
Thư ký Lâm nghĩ, chắc chắn Khương Dao hoàn toàn không biết rằng nụ cười vừa rồi của anh nhìn qua còn khó coi hơn là khóc.
*
Từ sau sự kiện "bôi thuốc", quan hệ giữa Quan Lãng và Khương Dao đã có một chút chuyển biến nho nhỏ.
Khương Dao lấy về cho Quan Lãng rất nhiều quần lót, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không mà hắn cảm thấy đúng là số quần Khương Dao mang về mặc thoải mái hơn hẳn, biểu hiện dị ứng cũng thuyên giảm rất nhanh.
Đám quần lót hãng A và hãng M bị chủ nhân ghẻ lạnh, vùi sâu vào trong góc tủ quần áo.
Ở phương diện khác, từ sau khi đống thiết bị tập thể hình được dọn vào nhà, Quan Lãng cực kỳ say mê rèn luyện thân thể, sáng sớm mỗi ngày đều tích cực kéo Khương Dao cùng lên tầng ba. Hắn đứng một bên luyện quyền cước cơ bản, từng quyền đánh xuống uy vũ xé gió. Khương Dao thì phần lớn thời gian đều dùng máy tập chạy bộ, thể chất của anh dễ dàng tạo cơ, hàng tuần chỉ cần tập cơ khoảng một đến hai lần là đủ.
Nhưng Khương Dao không thể không thừa nhận rằng bản thân rất thích khoảng thời gian hai người cùng nhau tập luyện, tuy không quá hiểu về các môn võ thuật nhưng có thể nhìn ra từng chiêu thức của Quan Lãng đều dứt khoát thành thạo, được ngắm hắn luyện võ cũng là một loại hưởng thụ.
Dần dần Quan Lãng không còn lạnh nhạt hay từ chối giao tiếp với Khương Dao nữa, thỉnh thoảng ở trong biệt thự còn lớn tiếng gọi anh.
"Khương Dao, có nhìn thấy cái cà vạt màu xanh lam của tôi đâu không?"
"Khương Dao, món cá nướng hôm qua ngon lắm, hôm nay lại làm đi."
"Khương Dao, điều khiển TV đâu mất rồi?"
Mọi chuyện đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.
Ngày 25 tháng 8, buổi thi vấn đáp mà Khương Dao mất hơn nửa năm chuẩn bị rốt cuộc đã hoàn thành thuận lợi, toàn bộ báo cáo tài liệu đều đã đệ trình xong, tiếp theo chỉ cần chờ đợi kết quả chính thức từ hội đồng.
Cái gọi là phỏng vấn thật ra chủ yếu là phía các chuyên gia nói, bọn họ căn cứ vào bài báo cáo kỹ thuật mà Khương Dao đã nộp, sau đó đặt câu hỏi và nhận xét dài dòng nhằm vào trình độ học thuật cùng năng lực công tác của anh.
Thời điểm bước ra khỏi tòa nhà diễn ra cuộc sát hạch, Khương Dao cảm thấy bản thân như vừa bị lột một lớp da, đau đớn trôi qua chỉ còn lại nhẹ nhàng sảng khoái. Anh không kìm nén được cảm xúc của mình lúc này, cực kỳ muốn chia sẻ niềm vui cho một người khác.
Lúc nhận ra thì anh đã đứng bên dưới tòa nhà công ty khoa học kỹ thuật Tư Diệu mất rồi.
Tuy Tư Diệu là công ty con của tập đoàn Quan Chúng nhưng vẫn là một công ty công nghệ độc lập, Quan Tề Đình bố trí văn phòng công ty trong một tòa building ngay giữa trung tâm thành phố, thường ngày Quan Lãng vẫn đến đây làm việc. Thông tin này Khương Dao đã biết từ lúc hai nhà ăn cơm, nhưng vẫn chưa có cơ hội tới tận nơi.
Hiện tại là 4 giờ chiều, Khương Dao nghĩ thầm thời gian rất vừa vặn, anh có thể chờ Quan Lãng xong việc cùng nhau về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi thang máy lên tầng 22, Khương Dao ngẩng đầu đã thấy ngay một chiếc bàn đá cẩm thạch màu đen hình dạng bất quy tắc, đằng sau bàn là một cô nhân viên lễ tân xinh đẹp, hàng chữ to "Tư Diệu Technology" nổi bật trên bức tường trắng phía sau cô gái.
"Chào anh, xin hỏi anh muốn tìm ai?" Lễ tân nhìn thấy Khương Dao bèn đứng dậy lịch sự dò hỏi.
"Chào cô, tôi tìm Quan... Quan Lãng."
"Giám đốc Quan? Xin hỏi họ tên anh là gì? Có hẹn trước không ạ?"
"Tôi tên Khương Dao, không có hẹn trước..."
"Vậy xin anh chờ cho một lát."
Lễ tân lập tức nối điện thoại nội bộ, sau khi nhẹ nhàng nói vài câu thì cúp máy.
"Anh Khương, thư ký Lâm nói giám đốc đang mở họp, để tôi đưa anh sang phòng nghỉ ngồi chờ."
Khương Dao được đưa tới một gian phòng rộng rãi thoáng đãng, cô lễ tân còn chu đáo pha cho anh một tách trà.
Anh đặt túi xách trong tay xuống, cầm tách trà lên chuẩn bị uống thì cửa phòng đột ngột bị ai đó đẩy ra.
"Sếp Nhậm, sếp Quan, tôi sẽ nhờ team kỹ thuật chuẩn bị máy móc để trình bày, các anh cứ ở đây..." Một người đàn ông mặc âu phục dẫn theo năm sáu người cùng nhau đẩy cửa. Người kia nhìn thấy Khương Dao thì nhíu mày, ngữ khí không vui, "Anh là ai? Phòng họp này tôi đã xếp chỗ trước rồi mà."
Khương Dao trông thấy Quan Lãng đứng phía sau người nọ vội cuống quýt đứng lên, lại không cẩn thận đánh đổ tách trà trong tay. Nước trà nóng bỏng cùng lá trà cứ thể tưới hết lên đùi, làm Khương Dao đau đến mức không kêu nổi một tiếng.
Phía trước Quan Lãng là vài người khác nên hắn không nhìn thấy rõ tình hình bên trong phòng họp, đúng lúc này thư ký Lâm từ bên cạnh tiến tới nói nhỏ bên tai hắn: "Sếp Quan, anh Khương vừa ghé qua, tôi đã nói lễ tân đưa anh ấy vào phòng nghỉ trước..."
Thư ký Lâm còn chưa nói xong đã thấy ngay dáng vẻ Khương Dao luống cuống tay chân trong phòng họp, cô ngẩn người hỏi: "Anh Khương? Sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông vừa mở cửa lên tiếng: "Thư ký Lâm? Cô biết anh ta à? Ai thế? Vì sao lại chiếm dụng phòng họp mà tôi đã đăng ký trước?"
Thư ký Lâm không biết nên giới thiệu Khương Dao như thế nào bèn nghiêng đầu nhìn ông chủ.
Lúc này cô lễ tân mới vội vội vàng vàng chạy tới: "Xin lỗi xin lỗi! Tôi nhầm phòng, anh Khương, chỗ này không phải phòng nghỉ... Giám... giám đốc..." Nhân viên lễ tân chỉ vừa nhận việc mấy ngày, ý thức được mình gặp rắc rối to nên cuống đến mức suýt khóc.
Mọi người trong phòng, bao gồm cả Quan Lãng đều đổ dồn ánh mắt về phía Khương Dao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt xám xịt của anh đổ đầy mồ hôi, trên người mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, chiếc quần vốn nhăn nhúm vì phải ngồi cả ngày, hiện giờ còn ướt đẫm nên càng thêm chật vật, giày da dưới chân cũng dính rất nhiều vết bẩn.
Tại sao Khương Dao luôn khiến bản thân trở nên mất mặt như thế nhỉ? Lần trước đi quán bar đã xỏ dép lê rồi, hôm nay đến công ty tìm hắn còn ăn mặc như mấy tay tiếp thị bán bảo hiểm là sao?
Trong mắt Quan Lãng hiện lên một tia không vui, hắn lạnh mặt không nói lời nào.
Lúc này sếp Nhậm đứng bên cạnh hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, mất kiên nhẫn mở miệng: "Nửa tiếng nữa là tôi phải ra sân bay rồi, các cậu định lãng phí thời gian đến bao giờ?"
Vị tên sếp Nhậm này là cổ đông lớn của một công ty đầu tư mà thư ký hội đồng đã phải liên hệ rất lâu, hôm nay bọn họ sẽ trình bày các sản phẩm công nghệ nổi bật nhất của công ty cho sếp Nhậm, quả thật không có thời gian để lãng phí.
Quan Lãng lạnh lùng nói: "Xin lỗi ông Nhậm, chỗ này không sạch sẽ, chúng ta đổi sang phòng khác đi." Đoạn hắn quay đầu nói với người đàn ông mở cửa đầu tiên, "Quản lý Lôi, phiền anh nói team kỹ thuật tới di chuyển thiết bị."
Đoàn người nhanh chóng rời đi, chỉ để lại Khương Dao vẫn xấu hổ đứng yên tại chỗ.
Khương Dao mơ hồ nghe được tiếng sếp Nhậm hỏi chuyện Quan Lãng: "Giám đốc Quan, người vừa rồi là nhân viên công ty cậu à? Rất... giản dị." Giọng điệu mang theo khinh miệt rõ ràng.
Quan Lãng trả lời: "Không phải, công ty chúng tôi không có nhân viên nào như vậy. Xin lỗi, để ông chê cười rồi."
Ngữ khí lãnh đạm kia như chỉ đang nói về một người hoàn toàn xa lạ.
Từ đầu tới cuối Quan Lãng không hề nói với anh một câu.
Nhân viên "như vậy" là... như thế nào? Rốt cuộc căn phòng không sạch, hay là bản thân anh không sạch sẽ?
Khương Dao cảm thấy thứ vừa đổ lên đùi mình không phải một tách nước sôi mà là một chậu nước đá lạnh buốt. Toàn bộ cơn hưng phấn và kích động của anh, giờ phút này đã biến mất không còn tăm hơi sau những lời gay gắt của Quan Lãng.
"Anh Khương, xin... xin lỗi anh! Không phải tôi cố ý đâu!" Lễ tân sốt ruột luôn miệng xin lỗi, Khương Dao lắc đầu ý nói anh không sao.
"Anh... anh Khương? Anh có muốn tôi lấy một bộ quần áo khác cho anh thay ra không?" Thư ký Lâm để lễ tân rời đi trước, trong lòng yên lặng thở dài. Ở công ty này chỉ có mình cô biết Khương Dao là đối tượng kết hôn của Quan Lãng, nhưng rõ ràng hắn không muốn để ai khác biết chuyện, cô cũng chỉ đành giả ngốc theo.
Không biết xuất phát từ tâm lý đồng cảm hay thương hại, dù ở ngoài phạm vi chức trách thì cô vẫn sẵn sàng giúp đỡ Khương Dao hết mức có thể.
"Không cần, cảm ơn cô." Khương Dao hít sâu một hơi, mỉm cười với thư ký Lâm rồi nhấc chân ra khỏi phòng họp.
Thư ký Lâm nghĩ, chắc chắn Khương Dao hoàn toàn không biết rằng nụ cười vừa rồi của anh nhìn qua còn khó coi hơn là khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro