Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi
Con không đồng...
2024-09-06 09:19:12
[ Bao giờ thì ly hôn? ]
*
Trong phân xưởng của tập đoàn Hải Sâm, Khương Dao đang hướng dẫn kỹ thuật hoàn thiện một mẻ vải dệt thành phẩm cho người mới.
Mùa thu năm nay có mấy nhân viên mới tới tổ thiết kế, trong số đó chỉ có hai nhà thiết kế vật liệu may mặc là tình nguyện cùng anh xuống xưởng. Tình hình mấy năm nay đã xem như khá hơn, ngày xưa lúc vừa vào nghề, toàn bộ tổ thiết kế chỉ có một mình anh là chịu khó đi công xưởng giám sát mỗi ngày.
Không phải vì anh thích việc đó, chỉ là tính cách anh tương đối thật thà, lại dễ nói chuyện, lúc ấy bộ phận phân xưởng yêu cầu một người trong tổ thiết kế phải đứng ra nhận việc, thế là Khương Dao vừa vào làm lại không giỏi ăn nói trở thành người bị đẩy đi.
Chớp mắt một cái, anh đã làm được tám năm.
Máy móc trong phân xưởng nói ít cũng phải hơn trăm cái, công dụng và cách thức vận hành mỗi cái một kiểu, cái nào Khương Dao cũng quen thuộc như đồ đạc trong nhà mình. Anh dẫn người đi đến trước một chiếc máy.
"Lần này khách hàng yêu cầu xử lý làm mềm chất liệu, mọi người xem tôi thao tác trước một lần, lúc đưa vào máy phải chú ý cẩn thận." Khương Dao cầm một lô vải mẫu, nói công nhân khởi động máy lên, sau đó cẩn thận cho từng tấm vào gia công.
Khương Dao cao khoảng 180cm, làn da hơi ngả màu mật. Lúc anh cúi người, áo sơ mi mở rộng, phần cơ ngực nở nang và bờ vai dày rộng khiến vải áo càng căng chặt hơn.
Vóc dáng anh rõ ràng cao lớn, nhưng dưới động tác nhẹ nhàng tỉ mẩn của những ngón tay thô ráp, tấm vải mở ra rồi trải rộng trên bàn điều khiển lại có vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời.
Trong tiếng máy móc chạy ầm ầm, hai nhà thiết kế đứng bên cạnh anh tập trung tinh thần quan sát, bọn họ biết rõ loại kinh nghiệm thực tế này cực kỳ quý giá, chỉ học tập lý thuyết suông bốn năm sẽ không bao giờ có được. Thế nên một trong hai người còn lấy cả di động ra quay lại toàn bộ quá trình.
Trong phân xưởng vừa ngột ngạt vừa nóng nực, làm mẫu xong một lần, cả người Khương Dao đã đổ đầy mồ hôi.
"Lô vải này giao cho hai người giám sát, ngày mai tôi tới nghiệm thu, nếu có bất cứ vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho tôi, lúc nào cũng được." Khương Dao xoay người nói chuyện với hai nhà thiết kế, sau đó nhận khăn lông do chủ phân xưởng đưa cho, lau sơ mồ hôi trên cổ và mặt.
Lúc này anh đứng thẳng hơi ưỡn ngực, áo lót màu trắng bên trong đã ướt đẫm, áo sơ mi trắng mặc bên ngoài cũng trở nên nửa trong suốt, dán chặt một phần lên người.
Các đồng nghiệp trong phân xưởng đã nhìn nhiều thành quen, cô gái trẻ vừa cầm điện thoại ghi hình định nhắc nhở anh nên lau mồ hôi trên người, bỗng nhiên bất cẩn liếc xuống ngực anh một cái. Ánh mắt cô như bị đốt bỏng, vội cuống quýt cúi đầu, mặt đỏ bừng lên, nói chuyện cũng không còn lưu loát: "Anh... anh Khương, em, em biết rồi ạ. Cứ giao cho bọn em!"
Khương Dao thấy hơi kỳ quặc bèn cúi xuống tự nhìn mình một cái, đang muốn mở miệng hỏi thì bị một cuộc điện thoại gọi tới cắt ngang.
Là điện thoại của mẹ Khương, Khương Dao ra hiệu cho mọi người trong xưởng rời đi trước, sau đó vừa ấn nút nhận vừa đi ra ngoài.
"Dao Dao, mẹ có chuyện muốn nói với con." Ngữ khí mẹ Khương khá nghiêm nghị nhưng lại mang theo chút hưng phấn.
"Chuyện gì thế ạ?" Khương Dao vừa nói vừa đi về hướng bãi đậu xe.
"Hôm nay có người đến nhà mình bàn việc hôn nhân... Mẹ cảm thấy cũng được lắm..." Thấy mẹ Khương trịnh trọng hẳn lên, Khương Dao nhíu mày: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"
Mẹ Khương chột dạ bèn bất chấp nói thẳng một hơi: "Hôm nay mẹ đi chùa Quân Linh dâng hương vừa vặn gặp được trụ trì, ông ấy tính quẻ nhân duyên cho con đã tính ra được một đối tượng cực kỳ thích hợp, sau đó mẹ gặp cha mẹ của đối phương, nhà bọn họ cũng rất hài lòng với việc hôn nhân này, nói đúng là duyên trời tác hợp..."
Khương Dao không tin nổi: "Chẳng lẽ mẹ cứ thế bán con?" Tuy anh biết mẹ rất nhọc lòng vì chuyện hôn nhân của mình, thỉnh thoảng lại lên chùa Quân Linh cúng bái, nhưng không ngờ bản thân lại bị mẹ ruột sắp xếp qua loa đến thế.
Mẹ Khương nói đúng lý hợp tình: "Chuyện nhân duyên sao có thể nói là mua bán? Đại sư Hoành Dẫn đã tính quẻ cho mẹ hai lần, lần đầu không đậu thai được, nhờ ông ấy chỉ điểm mới có con, lần thứ hai này là tính nhân duyên, ông ấy là cao nhân có bản lĩnh thật đấy! Với lại, con biết đối tượng là ai không?"
"Là ai?" Khương Dao mở khóa xe, ngồi lên xe máy điện mà chưa vội nổ máy.
"Là con trai chủ tịch tập đoàn Quan Chúng, tên là Quan gì nhỉ..."
"Xoạch" một tiếng, chìa khóa xe rơi thẳng xuống đất, Khương Dao ngẩn cả người: "Mẹ... đang nói đến Quan Lãng sao?"
"Đúng đúng đúng! Chính là cái tên này! Hôm nay mẹ tình cờ gặp cha mẹ thằng bé! Bọn họ lịch sự lắm, không hề hống hách một chút nào, bọn mẹ trò chuyện một lúc lâu, hai người đó còn cực kỳ vừa lòng về con! Còn nữa..."
Không biết Khương Dao đang nghĩ tới chuyện gì mà không nghe lọt lời mẹ kể nữa. Anh gác tay lên tay lái, vùi đầu vào khuỷu tay, mái tóc nửa khô hơi rủ xuống, thì thầm hỏi: "Đại sư Hoành Dẫn... nói thế thật ạ? Nói chúng con..."
Vành tai Khương Dao ửng hồng.
"Đúng vậy! Mẹ lừa con làm gì, chính miệng đại sư Hoành Dẫn nói con và Quan Lãng là lương duyên khó gặp!"
"Nhưng mà... con... lớn hơn em ấy sáu tuổi..." Lúc này Khương Dao cảm giác não mình đã đình công, lượng tin tức quá lớn đổ ập xuống khiến anh choáng váng không biết làm sao.
Nhưng đó là Quan Lãng đấy...
"Lớn hơn sáu tuổi thì có vấn đề gì đâu? Cha mẹ cậu ta bảo lớn tuổi mới càng trầm tính ổn trọng. Ba và mẹ hỏi thăm qua rồi, thằng bé Quan Lãng học giỏi lắm, cũng không có mấy thói hư tật xấu của các cậu ấm nhà giàu, cho nên..."
Khương Dao ngẩng đầu cố sức chà lau khuôn mặt, đoạn nhặt chìa khóa xe lên, cắm vào ổ, nổ máy, cứ thế đưa ra quyết định quan trọng nhất cuộc đời mình.
"Mẹ, không cần nói nữa, con đồng ý."
"Con không đồng ý!" Quan Lãng đứng bật dậy khỏi sô pha, cảm xúc cực kỳ kích động.
"Tiểu Lãng, con bình tĩnh nghe đã, chuyện này ba và mẹ đã quyết định..."
"Dựa vào đâu? Quan Tề Đình, ba đừng có quá đáng! Con nghe lời ba tiếp nhận Tư Diệu, đáp ứng điều kiện của ba rồi, sao ba còn có mặt mũi nhúng tay vào chuyện hôn nhân của con?!" Thù mới hận cũ cùng nhau kéo đến, Quan Lãng lập tức ăn nói không không lựa lời.
Sắc mặt Quan Tề Đình tái xanh: "Tại sao ba không đủ mặt mũi? Ba là ba con! Có chuyện nào ba làm không phải vì muốn tốt cho con không! Cái công ty như chơi đồ hàng của các con thì làm được trò trống gì? Không bằng ngoan ngoãn trở về tích lũy ra chút thành tựu thì hơn!"
"Tích lũy thành tựu thì liên quan gì đến kết hôn? Ba đừng chuyện nọ xọ chuyện kia!"
"Quan Tề Đình, ăn nói sạch sẽ một chút cho tôi, công ty phần mềm của Tiểu Lãng rõ ràng đang làm ăn rất tốt." Giọng Sầm Yên Yên không nhanh không chậm, tựa như một thanh kiếm lạnh lẽo kéo thấp cuộc tranh cãi giữa hai cha con xuống mấy độ. Bà xoay người vỗ vai Quan Lãng vai, "Tiểu Lãng, mẹ xin lỗi, nhưng mối hôn sự này con nhất định phải kết."
"Cái người mà con vừa cứu quậy một trận lớn quá, hiện giờ giá cổ phiếu, báo cáo tài chính và tình hình lời lỗ của cả tập đoàn đều đang bị theo dõi sát sao. Gần đây bên trên còn đang tiến hành chỉnh đốn thuế vụ và cải cách, đã có đối thủ bắt đầu bới bèo ra bọ bắt lỗi chúng ta, muốn nhân dịp này đẩy chúng ta ra đầu sóng ngọn gió. Tập đoàn cần một đề tài an toàn để hạ thấp sự chú ý của công chúng lên những vấn đề khác."
"Còn nữa, mẹ và ba con..." Nói đến đây, bà hơi dừng một chút, "Ba mẹ đã đi tìm đại sư Hoành Dẫn, nhiều năm nay ông ấy không mở miệng bàn tục sự, lần này lại phá lệ tính nhân duyên cho con, còn cho ba mẹ biết người định mệnh của con luôn."
Đại sư Hoành Dẫn là ai? Người ngoài có lẽ không hiểu nhưng Quan Lãng thì biết rõ, vị đại sư này là cao nhân thế ngoại duy nhất mà cha mẹ hắn xem trọng, thậm chí ngày nhỏ hắn còn lên chùa Quân Linh ở một khoảng thời gian để điều dưỡng thân thể.
Sầm Yên Yên đã nói đến mức này, Quan Lãng biết hắn đã không còn đường cự tuyệt. Ở trong ngôi nhà này, những thứ hắn muốn có đều phải trả một cái giá tương xứng.
Hắn cực kỳ, cực kỳ ghét cảm giác cuộc đời mình bị người khác sắp đặt.
"Cho kỳ hạn đi." Quan Lãng hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh.
"Cái gì?" Sầm Yên Yên chưa hiểu.
"Bao giờ ly hôn mới không ảnh hưởng đến tập đoàn nữa."
Ánh mắt Sầm Yên Yên nhìn con trai đầy phức tạp, lộ ra một chút không đành lòng. Bà như phảng phất thấy được bóng dáng bản thân quật cường không chịu cúi đầu trong con người hắn...
Nhưng đúng là vì không muốn con trai giẫm lên vết xe đổ của cha mẹ nên bà mới giúp hắn sắp xếp cuộc hôn nhân này. Mấy năm nay bà đã để con trai thua thiệt quá nhiều, chỉ hy vọng về sau hắn có được một cuộc sống đơn giản hạnh phúc.
"Trước mắt, chờ con đưa được Tư Diệu lên sàn chứng khoán mới có tư cách nói điều kiện với ba mẹ." Quan Tề Đình cứng rắn ném xuống những lời này, đoạn đứng dậy bỏ lên lầu.
"Một năm." Quan Lãng nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông, khí phách tuyên bố, "Một năm sau, con sẽ đưa được Tư Diệu lên sàn."
Rốt cuộc Sầm Yên Yên không nhịn nổi nữa: "Tiểu Lãng, con không cần bức ép bản thân. Ba mẹ đã tìm hiểu rồi, tính cách Tiểu Khương rất tốt, hai đứa cứ gặp mặt trước..."
"Không cần." Quan Lãng không hề quan tâm đối phương tròn hay méo, "Ngày đi đăng ký kết hôn, con tới trình diện là được."
"Đúng rồi, còn chuyện đám cưới, gần đây công việc bận rộn quá không có thời gian chuẩn bị, để sau rồi tính."
- ---
Lời tác giả:
Một năm sau không có đám cưới nào xảy ra hết, vì bà xã chạy rồi.
*
Trong phân xưởng của tập đoàn Hải Sâm, Khương Dao đang hướng dẫn kỹ thuật hoàn thiện một mẻ vải dệt thành phẩm cho người mới.
Mùa thu năm nay có mấy nhân viên mới tới tổ thiết kế, trong số đó chỉ có hai nhà thiết kế vật liệu may mặc là tình nguyện cùng anh xuống xưởng. Tình hình mấy năm nay đã xem như khá hơn, ngày xưa lúc vừa vào nghề, toàn bộ tổ thiết kế chỉ có một mình anh là chịu khó đi công xưởng giám sát mỗi ngày.
Không phải vì anh thích việc đó, chỉ là tính cách anh tương đối thật thà, lại dễ nói chuyện, lúc ấy bộ phận phân xưởng yêu cầu một người trong tổ thiết kế phải đứng ra nhận việc, thế là Khương Dao vừa vào làm lại không giỏi ăn nói trở thành người bị đẩy đi.
Chớp mắt một cái, anh đã làm được tám năm.
Máy móc trong phân xưởng nói ít cũng phải hơn trăm cái, công dụng và cách thức vận hành mỗi cái một kiểu, cái nào Khương Dao cũng quen thuộc như đồ đạc trong nhà mình. Anh dẫn người đi đến trước một chiếc máy.
"Lần này khách hàng yêu cầu xử lý làm mềm chất liệu, mọi người xem tôi thao tác trước một lần, lúc đưa vào máy phải chú ý cẩn thận." Khương Dao cầm một lô vải mẫu, nói công nhân khởi động máy lên, sau đó cẩn thận cho từng tấm vào gia công.
Khương Dao cao khoảng 180cm, làn da hơi ngả màu mật. Lúc anh cúi người, áo sơ mi mở rộng, phần cơ ngực nở nang và bờ vai dày rộng khiến vải áo càng căng chặt hơn.
Vóc dáng anh rõ ràng cao lớn, nhưng dưới động tác nhẹ nhàng tỉ mẩn của những ngón tay thô ráp, tấm vải mở ra rồi trải rộng trên bàn điều khiển lại có vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời.
Trong tiếng máy móc chạy ầm ầm, hai nhà thiết kế đứng bên cạnh anh tập trung tinh thần quan sát, bọn họ biết rõ loại kinh nghiệm thực tế này cực kỳ quý giá, chỉ học tập lý thuyết suông bốn năm sẽ không bao giờ có được. Thế nên một trong hai người còn lấy cả di động ra quay lại toàn bộ quá trình.
Trong phân xưởng vừa ngột ngạt vừa nóng nực, làm mẫu xong một lần, cả người Khương Dao đã đổ đầy mồ hôi.
"Lô vải này giao cho hai người giám sát, ngày mai tôi tới nghiệm thu, nếu có bất cứ vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho tôi, lúc nào cũng được." Khương Dao xoay người nói chuyện với hai nhà thiết kế, sau đó nhận khăn lông do chủ phân xưởng đưa cho, lau sơ mồ hôi trên cổ và mặt.
Lúc này anh đứng thẳng hơi ưỡn ngực, áo lót màu trắng bên trong đã ướt đẫm, áo sơ mi trắng mặc bên ngoài cũng trở nên nửa trong suốt, dán chặt một phần lên người.
Các đồng nghiệp trong phân xưởng đã nhìn nhiều thành quen, cô gái trẻ vừa cầm điện thoại ghi hình định nhắc nhở anh nên lau mồ hôi trên người, bỗng nhiên bất cẩn liếc xuống ngực anh một cái. Ánh mắt cô như bị đốt bỏng, vội cuống quýt cúi đầu, mặt đỏ bừng lên, nói chuyện cũng không còn lưu loát: "Anh... anh Khương, em, em biết rồi ạ. Cứ giao cho bọn em!"
Khương Dao thấy hơi kỳ quặc bèn cúi xuống tự nhìn mình một cái, đang muốn mở miệng hỏi thì bị một cuộc điện thoại gọi tới cắt ngang.
Là điện thoại của mẹ Khương, Khương Dao ra hiệu cho mọi người trong xưởng rời đi trước, sau đó vừa ấn nút nhận vừa đi ra ngoài.
"Dao Dao, mẹ có chuyện muốn nói với con." Ngữ khí mẹ Khương khá nghiêm nghị nhưng lại mang theo chút hưng phấn.
"Chuyện gì thế ạ?" Khương Dao vừa nói vừa đi về hướng bãi đậu xe.
"Hôm nay có người đến nhà mình bàn việc hôn nhân... Mẹ cảm thấy cũng được lắm..." Thấy mẹ Khương trịnh trọng hẳn lên, Khương Dao nhíu mày: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"
Mẹ Khương chột dạ bèn bất chấp nói thẳng một hơi: "Hôm nay mẹ đi chùa Quân Linh dâng hương vừa vặn gặp được trụ trì, ông ấy tính quẻ nhân duyên cho con đã tính ra được một đối tượng cực kỳ thích hợp, sau đó mẹ gặp cha mẹ của đối phương, nhà bọn họ cũng rất hài lòng với việc hôn nhân này, nói đúng là duyên trời tác hợp..."
Khương Dao không tin nổi: "Chẳng lẽ mẹ cứ thế bán con?" Tuy anh biết mẹ rất nhọc lòng vì chuyện hôn nhân của mình, thỉnh thoảng lại lên chùa Quân Linh cúng bái, nhưng không ngờ bản thân lại bị mẹ ruột sắp xếp qua loa đến thế.
Mẹ Khương nói đúng lý hợp tình: "Chuyện nhân duyên sao có thể nói là mua bán? Đại sư Hoành Dẫn đã tính quẻ cho mẹ hai lần, lần đầu không đậu thai được, nhờ ông ấy chỉ điểm mới có con, lần thứ hai này là tính nhân duyên, ông ấy là cao nhân có bản lĩnh thật đấy! Với lại, con biết đối tượng là ai không?"
"Là ai?" Khương Dao mở khóa xe, ngồi lên xe máy điện mà chưa vội nổ máy.
"Là con trai chủ tịch tập đoàn Quan Chúng, tên là Quan gì nhỉ..."
"Xoạch" một tiếng, chìa khóa xe rơi thẳng xuống đất, Khương Dao ngẩn cả người: "Mẹ... đang nói đến Quan Lãng sao?"
"Đúng đúng đúng! Chính là cái tên này! Hôm nay mẹ tình cờ gặp cha mẹ thằng bé! Bọn họ lịch sự lắm, không hề hống hách một chút nào, bọn mẹ trò chuyện một lúc lâu, hai người đó còn cực kỳ vừa lòng về con! Còn nữa..."
Không biết Khương Dao đang nghĩ tới chuyện gì mà không nghe lọt lời mẹ kể nữa. Anh gác tay lên tay lái, vùi đầu vào khuỷu tay, mái tóc nửa khô hơi rủ xuống, thì thầm hỏi: "Đại sư Hoành Dẫn... nói thế thật ạ? Nói chúng con..."
Vành tai Khương Dao ửng hồng.
"Đúng vậy! Mẹ lừa con làm gì, chính miệng đại sư Hoành Dẫn nói con và Quan Lãng là lương duyên khó gặp!"
"Nhưng mà... con... lớn hơn em ấy sáu tuổi..." Lúc này Khương Dao cảm giác não mình đã đình công, lượng tin tức quá lớn đổ ập xuống khiến anh choáng váng không biết làm sao.
Nhưng đó là Quan Lãng đấy...
"Lớn hơn sáu tuổi thì có vấn đề gì đâu? Cha mẹ cậu ta bảo lớn tuổi mới càng trầm tính ổn trọng. Ba và mẹ hỏi thăm qua rồi, thằng bé Quan Lãng học giỏi lắm, cũng không có mấy thói hư tật xấu của các cậu ấm nhà giàu, cho nên..."
Khương Dao ngẩng đầu cố sức chà lau khuôn mặt, đoạn nhặt chìa khóa xe lên, cắm vào ổ, nổ máy, cứ thế đưa ra quyết định quan trọng nhất cuộc đời mình.
"Mẹ, không cần nói nữa, con đồng ý."
"Con không đồng ý!" Quan Lãng đứng bật dậy khỏi sô pha, cảm xúc cực kỳ kích động.
"Tiểu Lãng, con bình tĩnh nghe đã, chuyện này ba và mẹ đã quyết định..."
"Dựa vào đâu? Quan Tề Đình, ba đừng có quá đáng! Con nghe lời ba tiếp nhận Tư Diệu, đáp ứng điều kiện của ba rồi, sao ba còn có mặt mũi nhúng tay vào chuyện hôn nhân của con?!" Thù mới hận cũ cùng nhau kéo đến, Quan Lãng lập tức ăn nói không không lựa lời.
Sắc mặt Quan Tề Đình tái xanh: "Tại sao ba không đủ mặt mũi? Ba là ba con! Có chuyện nào ba làm không phải vì muốn tốt cho con không! Cái công ty như chơi đồ hàng của các con thì làm được trò trống gì? Không bằng ngoan ngoãn trở về tích lũy ra chút thành tựu thì hơn!"
"Tích lũy thành tựu thì liên quan gì đến kết hôn? Ba đừng chuyện nọ xọ chuyện kia!"
"Quan Tề Đình, ăn nói sạch sẽ một chút cho tôi, công ty phần mềm của Tiểu Lãng rõ ràng đang làm ăn rất tốt." Giọng Sầm Yên Yên không nhanh không chậm, tựa như một thanh kiếm lạnh lẽo kéo thấp cuộc tranh cãi giữa hai cha con xuống mấy độ. Bà xoay người vỗ vai Quan Lãng vai, "Tiểu Lãng, mẹ xin lỗi, nhưng mối hôn sự này con nhất định phải kết."
"Cái người mà con vừa cứu quậy một trận lớn quá, hiện giờ giá cổ phiếu, báo cáo tài chính và tình hình lời lỗ của cả tập đoàn đều đang bị theo dõi sát sao. Gần đây bên trên còn đang tiến hành chỉnh đốn thuế vụ và cải cách, đã có đối thủ bắt đầu bới bèo ra bọ bắt lỗi chúng ta, muốn nhân dịp này đẩy chúng ta ra đầu sóng ngọn gió. Tập đoàn cần một đề tài an toàn để hạ thấp sự chú ý của công chúng lên những vấn đề khác."
"Còn nữa, mẹ và ba con..." Nói đến đây, bà hơi dừng một chút, "Ba mẹ đã đi tìm đại sư Hoành Dẫn, nhiều năm nay ông ấy không mở miệng bàn tục sự, lần này lại phá lệ tính nhân duyên cho con, còn cho ba mẹ biết người định mệnh của con luôn."
Đại sư Hoành Dẫn là ai? Người ngoài có lẽ không hiểu nhưng Quan Lãng thì biết rõ, vị đại sư này là cao nhân thế ngoại duy nhất mà cha mẹ hắn xem trọng, thậm chí ngày nhỏ hắn còn lên chùa Quân Linh ở một khoảng thời gian để điều dưỡng thân thể.
Sầm Yên Yên đã nói đến mức này, Quan Lãng biết hắn đã không còn đường cự tuyệt. Ở trong ngôi nhà này, những thứ hắn muốn có đều phải trả một cái giá tương xứng.
Hắn cực kỳ, cực kỳ ghét cảm giác cuộc đời mình bị người khác sắp đặt.
"Cho kỳ hạn đi." Quan Lãng hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh.
"Cái gì?" Sầm Yên Yên chưa hiểu.
"Bao giờ ly hôn mới không ảnh hưởng đến tập đoàn nữa."
Ánh mắt Sầm Yên Yên nhìn con trai đầy phức tạp, lộ ra một chút không đành lòng. Bà như phảng phất thấy được bóng dáng bản thân quật cường không chịu cúi đầu trong con người hắn...
Nhưng đúng là vì không muốn con trai giẫm lên vết xe đổ của cha mẹ nên bà mới giúp hắn sắp xếp cuộc hôn nhân này. Mấy năm nay bà đã để con trai thua thiệt quá nhiều, chỉ hy vọng về sau hắn có được một cuộc sống đơn giản hạnh phúc.
"Trước mắt, chờ con đưa được Tư Diệu lên sàn chứng khoán mới có tư cách nói điều kiện với ba mẹ." Quan Tề Đình cứng rắn ném xuống những lời này, đoạn đứng dậy bỏ lên lầu.
"Một năm." Quan Lãng nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông, khí phách tuyên bố, "Một năm sau, con sẽ đưa được Tư Diệu lên sàn."
Rốt cuộc Sầm Yên Yên không nhịn nổi nữa: "Tiểu Lãng, con không cần bức ép bản thân. Ba mẹ đã tìm hiểu rồi, tính cách Tiểu Khương rất tốt, hai đứa cứ gặp mặt trước..."
"Không cần." Quan Lãng không hề quan tâm đối phương tròn hay méo, "Ngày đi đăng ký kết hôn, con tới trình diện là được."
"Đúng rồi, còn chuyện đám cưới, gần đây công việc bận rộn quá không có thời gian chuẩn bị, để sau rồi tính."
- ---
Lời tác giả:
Một năm sau không có đám cưới nào xảy ra hết, vì bà xã chạy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro