Anh Thực Sự Là....
Hứa Nhan Sanh
2024-09-30 02:53:47
A a a, làm sao đây, cô đã hiểu lầm anh rồi.
Không ngờ anh thật sự là...
Chú chó nhỏ đáng thương.
***
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ cao chiếu vào lớp học, trong khoảng sáng tối đan xen, tiếng bàn tán trong lớp học không ngừng vang lên. Khổng Tri Tiết đứng giữa nhóm bạn học, tay chân khoa trương kể về cảnh tượng mà cô ấy chứng kiến hôm qua: “Hôm qua mình thấy Trần Tích Mặc đánh nhau với người ta! Dáng vẻ của cậu ấy, thật sự là quá điên cuồng.”
Sự chú ý của các bạn học đều bị thu hút, họ vô cùng tò mò, muốn nghe tình tiết cụ thể.
“Vậy cậu ấy có phát hiện ra cậu không? Có biết cậu là học sinh lớp thực nghiệm không?”
“... Cái này... tớ cũng không rõ, chắc là không.” Khổng Tri Tiết có chút do dự nói.
Lâm Thanh Hòa không ngờ Khổng Tri Tiết lại kể chuyện này ra ngoài, đặt cặp xuống, vội kéo cô ấy đi. Nhưng Khổng Tri Tiết không để ý, còn kéo ngược cô lại bên cạnh mình: “Lâm Thanh Hòa cũng ở đây, các cậu hỏi cậu ấy đi.”
“...” Lâm Thanh Hòa nghe vậy, vội nhìn ra cửa lớp, Trần Tích Mặc chưa tới, chắc là không nghe thấy những lời này.
Khổng Tri Tiết thấy cô không nói gì, tưởng cô ngại, tiếp tục nói: “Cậu ấy giật tung hoa tai của người kia, siêu kinh khủng, toàn là máu...”
Cuối cùng Lâm Thanh Hòa cũng lấy hết can đảm, kéo tay Khổng Tri Tiết: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nếu cậu ấy nghe thấy thì không hay đâu.”
“Chuyện này thì có gì đâu? Đều là sự thật xảy ra mà, tớ có bịa đặt đâu.” Khổng Tri Tiết không để tâm: “Hơn nữa tớ cũng không nói cậu ấy là người xấu, chẳng phải tên du côn kia đã cướp di vật của mẹ cậu ấy sao.”
Lâm Thanh Hòa cảm thấy đây là chuyện riêng tư, có lẽ Trần Tích Mặc không muốn người khác biết.
“...” Lâm Thanh Hòa suy nghĩ một lát, biết chắc chắn mình không thể thuyết phục được cô ấy, chỉ có thể nhỏ giọng ghé vào tai cô ấy, cố ý dùng giọng điệu u ám nói: “Cậu không sợ cậu ấy trả thù sao?”
“...” Khổng Tri Tiết nhìn cô một cái, im lặng một lúc, dường như nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua.
Lâm Thanh Hòa thừa thắng xông lên, làm động tác giật tai, sau đó chỉ vào miệng: “Cậu ấy có thể giật tai người khác, biết đâu còn có thể rút lưỡi người ta.”
Cô quan sát biểu cảm của Khổng Tri Tiết, đôi mắt Khổng Tri Tiết rung lên, lặng lẽ che miệng lại.
Cô ấy quay đầu vội xua đi đám bạn học tụ tập quanh mình: “Mọi người đi nộp bài tập đi, sắp đến giờ đọc sách buổi sáng rồi.” Ngừng một chút, lại nhanh chóng bổ sung: “Ý tớ là, chúng ta đừng có quá thù địch với bạn mới, có lẽ cậu ấy đánh nhau cũng có lý do. Chuyện hôm nay đừng truyền ra ngoài, dù sao cũng là chuyện nhà người ta, ảnh hưởng không tốt đến bạn mới.”
Lâm Thanh Hòa nghe cô ấy nói xong, thở phào nhẹ nhõm, trở về chỗ ngồi của mình.
***
Nhưng một khi dư luận đã xuất hiện thì như sóng biển, càng lăn càng lớn.
Rất nhanh, sóng biển đã lăn tới tai Trần Tích Mặc.
Lâu Tàng Nguyệt đeo chéo chiếc cặp trên vai, tay phải cầm một cốc sữa đậu nành bốc khói nóng: “Cậu mới đến, những món ngon này cậu chưa thử bao giờ, chỉ cần cậu thử một ngụm, chắc chắn cậu sẽ không quên được mùi vị này.”
Trần Tích Mặc chỉ liếc anh ta một cái, không để ý.
Không ngờ anh thật sự là...
Chú chó nhỏ đáng thương.
***
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ cao chiếu vào lớp học, trong khoảng sáng tối đan xen, tiếng bàn tán trong lớp học không ngừng vang lên. Khổng Tri Tiết đứng giữa nhóm bạn học, tay chân khoa trương kể về cảnh tượng mà cô ấy chứng kiến hôm qua: “Hôm qua mình thấy Trần Tích Mặc đánh nhau với người ta! Dáng vẻ của cậu ấy, thật sự là quá điên cuồng.”
Sự chú ý của các bạn học đều bị thu hút, họ vô cùng tò mò, muốn nghe tình tiết cụ thể.
“Vậy cậu ấy có phát hiện ra cậu không? Có biết cậu là học sinh lớp thực nghiệm không?”
“... Cái này... tớ cũng không rõ, chắc là không.” Khổng Tri Tiết có chút do dự nói.
Lâm Thanh Hòa không ngờ Khổng Tri Tiết lại kể chuyện này ra ngoài, đặt cặp xuống, vội kéo cô ấy đi. Nhưng Khổng Tri Tiết không để ý, còn kéo ngược cô lại bên cạnh mình: “Lâm Thanh Hòa cũng ở đây, các cậu hỏi cậu ấy đi.”
“...” Lâm Thanh Hòa nghe vậy, vội nhìn ra cửa lớp, Trần Tích Mặc chưa tới, chắc là không nghe thấy những lời này.
Khổng Tri Tiết thấy cô không nói gì, tưởng cô ngại, tiếp tục nói: “Cậu ấy giật tung hoa tai của người kia, siêu kinh khủng, toàn là máu...”
Cuối cùng Lâm Thanh Hòa cũng lấy hết can đảm, kéo tay Khổng Tri Tiết: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nếu cậu ấy nghe thấy thì không hay đâu.”
“Chuyện này thì có gì đâu? Đều là sự thật xảy ra mà, tớ có bịa đặt đâu.” Khổng Tri Tiết không để tâm: “Hơn nữa tớ cũng không nói cậu ấy là người xấu, chẳng phải tên du côn kia đã cướp di vật của mẹ cậu ấy sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thanh Hòa cảm thấy đây là chuyện riêng tư, có lẽ Trần Tích Mặc không muốn người khác biết.
“...” Lâm Thanh Hòa suy nghĩ một lát, biết chắc chắn mình không thể thuyết phục được cô ấy, chỉ có thể nhỏ giọng ghé vào tai cô ấy, cố ý dùng giọng điệu u ám nói: “Cậu không sợ cậu ấy trả thù sao?”
“...” Khổng Tri Tiết nhìn cô một cái, im lặng một lúc, dường như nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua.
Lâm Thanh Hòa thừa thắng xông lên, làm động tác giật tai, sau đó chỉ vào miệng: “Cậu ấy có thể giật tai người khác, biết đâu còn có thể rút lưỡi người ta.”
Cô quan sát biểu cảm của Khổng Tri Tiết, đôi mắt Khổng Tri Tiết rung lên, lặng lẽ che miệng lại.
Cô ấy quay đầu vội xua đi đám bạn học tụ tập quanh mình: “Mọi người đi nộp bài tập đi, sắp đến giờ đọc sách buổi sáng rồi.” Ngừng một chút, lại nhanh chóng bổ sung: “Ý tớ là, chúng ta đừng có quá thù địch với bạn mới, có lẽ cậu ấy đánh nhau cũng có lý do. Chuyện hôm nay đừng truyền ra ngoài, dù sao cũng là chuyện nhà người ta, ảnh hưởng không tốt đến bạn mới.”
Lâm Thanh Hòa nghe cô ấy nói xong, thở phào nhẹ nhõm, trở về chỗ ngồi của mình.
***
Nhưng một khi dư luận đã xuất hiện thì như sóng biển, càng lăn càng lớn.
Rất nhanh, sóng biển đã lăn tới tai Trần Tích Mặc.
Lâu Tàng Nguyệt đeo chéo chiếc cặp trên vai, tay phải cầm một cốc sữa đậu nành bốc khói nóng: “Cậu mới đến, những món ngon này cậu chưa thử bao giờ, chỉ cần cậu thử một ngụm, chắc chắn cậu sẽ không quên được mùi vị này.”
Trần Tích Mặc chỉ liếc anh ta một cái, không để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro