Chỉ Là Bây Giờ...
Hứa Nhan Sanh
2024-09-30 02:53:47
Lâm Thanh Hòa quay đầu sang bên cạnh, nhìn thấy Trần Tích Mặc vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, mắt lờ đờ như thể có chút buồn ngủ.
Khuôn mặt anh trắng trẻo, lông mi đen láy, tinh tế như được điêu khắc ra.
Anh lười biếng đút tay vào túi, những cuộc tranh cãi xung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh.
Hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng buổi sáng đã rất gay gắt. Thực sự chói mắt đến mức không thể mở nổi mắt.
Nhưng Trần Tích Mặc không thể mơ màng ngủ được, nếu không lát nữa làm sao thi đấu?
Lâm Thanh Hòa nghĩ vậy, vội bước lên vài bước, che nắng cho anh.
Hình như Trần Tích Mặc nhận ra điều gì đó, khẽ nheo mắt, ngẩng đầu nhìn cô, đúng lúc ánh mắt của Lâm Thanh Hòa chạm phải ánh mắt của anh.
"Còn nắng không?" Lâm Thanh Hòa mấp máy môi, hỏi mà không phát ra tiếng.
"..."
Trần Tích Mặc nhanh chóng quay đầu đi, không thèm để ý đến cô.
Lâm Thanh Hòa thấy vậy, thắc mắc không biết có phải "anh chàng họ Trần" lại giận rồi không?
Lâm Thanh Hòa suy nghĩ một lát, có lẽ là vì...
Vừa rồi cô đã vỗ nhẹ vào miếng dán sau lưng anh?
Không lẽ lại nhỏ mọn đến vậy sao?!
Bài phát biểu của lãnh đạo trường nhanh chóng kết thúc, không biết có phải là ảo giác của Lâm Thanh Hòa hay không, cô cảm thấy hiệu trưởng cố ý hoặc vô tình liếc về phía lớp của họ, đặc biệt là vị trí của Trần Tích Mặc. Hơn nữa, giọng điệu của ông ta hôm nay còn phấn khích hơn mọi khi, thậm chí còn sôi nổi và nhiệt tình.
Tám giờ sáng bắt đầu diễu hành, hơn chín giờ các cuộc thi lần lượt bắt đầu.
Hôm nay là ngày thi chạy 1000 mét và các môn nhảy cao, nhảy xa của Trần Tích Mặc.
Đầu tiên là nhảy cao.
Lâm Thanh Hòa cùng các bạn ngồi ở khu vực khán đài. Bên cạnh đó là lớp 11/5.
Lâm Thanh Hòa vừa ngồi xuống, nghe thấy người bên cạnh nói: "Đó chính là Trần Tích Mặc trong truyền thuyết sao? Trời ơi, cậu ấy đẹp trai quá rồi phải không?!"
Lâm Thanh Hòa nghe vậy, lập tức nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Khi nhìn về phía Trần Tích Mặc, hai má cô gái ngồi trong lớp 11/5 đều đỏ ửng.
"Đúng đúng, chính là cậu ấy!"
"Sao cậu ấy có thể đẹp trai đến vậy chứ? Nếu mà vào lớp chúng ta thì tốt biết mấy."
Mọi người xì xào bàn tán, ánh mắt gần như đều tập trung vào khu vực nhảy cao.
Lâm Thanh Hòa giả vờ bình tĩnh cầm lấy cây cổ vũ của lớp.
Trần Tích Mặc được nhiều người yêu mến là chuyện tốt, chứng tỏ anh đã được mọi người chấp nhận.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng cô lại cảm thấy hơi khó chịu.
Có chút chua xót.
Còn...
Có chút không vui.
Lúc này Khương Đạo Khanh đặc biệt đổi chỗ với một nam sinh bên cạnh, ngồi ở phía sau Lâm Thanh Hòa.
Cậu ta nghe thấy lời của các bạn cùng lớp, không nhịn được nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hòa: "Đấy là tớ chưa ra sân đấy. Nếu tớ ra sân, cậu ấy có thể chiếm hết sự chú ý à?"
"Đúng vậy!" Người bạn thân bên cạnh phụ họa: "Lát nữa khi cậu chạy 1000 mét, đừng nhường cậu ấy đấy."
"..." Lâm Thanh Hòa ngây người nhìn sân vận động, tay vô thức vẫy cổ vũ, cảm xúc trùng xuống.
Khương Đạo Khanh lo lắng cô không nghe thấy, không nhịn được cúi gần Lâm Thanh Hòa, nói to hơn: "Ban đầu tớ định nể mặt cậu ấy là học sinh mới, muốn nhường cậu ấy chút, nhưng bây giờ thấy cậu ấy thi đấu nghiêm túc thế này, tớ mà nhường thì không hợp lý nữa."
Người bạn thân lập tức giơ ngón cái lên, cũng lớn tiếng đáp lại: "Tôn trọng cuộc thi là tôn trọng đối thủ."
Khuôn mặt anh trắng trẻo, lông mi đen láy, tinh tế như được điêu khắc ra.
Anh lười biếng đút tay vào túi, những cuộc tranh cãi xung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh.
Hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng buổi sáng đã rất gay gắt. Thực sự chói mắt đến mức không thể mở nổi mắt.
Nhưng Trần Tích Mặc không thể mơ màng ngủ được, nếu không lát nữa làm sao thi đấu?
Lâm Thanh Hòa nghĩ vậy, vội bước lên vài bước, che nắng cho anh.
Hình như Trần Tích Mặc nhận ra điều gì đó, khẽ nheo mắt, ngẩng đầu nhìn cô, đúng lúc ánh mắt của Lâm Thanh Hòa chạm phải ánh mắt của anh.
"Còn nắng không?" Lâm Thanh Hòa mấp máy môi, hỏi mà không phát ra tiếng.
"..."
Trần Tích Mặc nhanh chóng quay đầu đi, không thèm để ý đến cô.
Lâm Thanh Hòa thấy vậy, thắc mắc không biết có phải "anh chàng họ Trần" lại giận rồi không?
Lâm Thanh Hòa suy nghĩ một lát, có lẽ là vì...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi cô đã vỗ nhẹ vào miếng dán sau lưng anh?
Không lẽ lại nhỏ mọn đến vậy sao?!
Bài phát biểu của lãnh đạo trường nhanh chóng kết thúc, không biết có phải là ảo giác của Lâm Thanh Hòa hay không, cô cảm thấy hiệu trưởng cố ý hoặc vô tình liếc về phía lớp của họ, đặc biệt là vị trí của Trần Tích Mặc. Hơn nữa, giọng điệu của ông ta hôm nay còn phấn khích hơn mọi khi, thậm chí còn sôi nổi và nhiệt tình.
Tám giờ sáng bắt đầu diễu hành, hơn chín giờ các cuộc thi lần lượt bắt đầu.
Hôm nay là ngày thi chạy 1000 mét và các môn nhảy cao, nhảy xa của Trần Tích Mặc.
Đầu tiên là nhảy cao.
Lâm Thanh Hòa cùng các bạn ngồi ở khu vực khán đài. Bên cạnh đó là lớp 11/5.
Lâm Thanh Hòa vừa ngồi xuống, nghe thấy người bên cạnh nói: "Đó chính là Trần Tích Mặc trong truyền thuyết sao? Trời ơi, cậu ấy đẹp trai quá rồi phải không?!"
Lâm Thanh Hòa nghe vậy, lập tức nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Khi nhìn về phía Trần Tích Mặc, hai má cô gái ngồi trong lớp 11/5 đều đỏ ửng.
"Đúng đúng, chính là cậu ấy!"
"Sao cậu ấy có thể đẹp trai đến vậy chứ? Nếu mà vào lớp chúng ta thì tốt biết mấy."
Mọi người xì xào bàn tán, ánh mắt gần như đều tập trung vào khu vực nhảy cao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thanh Hòa giả vờ bình tĩnh cầm lấy cây cổ vũ của lớp.
Trần Tích Mặc được nhiều người yêu mến là chuyện tốt, chứng tỏ anh đã được mọi người chấp nhận.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng cô lại cảm thấy hơi khó chịu.
Có chút chua xót.
Còn...
Có chút không vui.
Lúc này Khương Đạo Khanh đặc biệt đổi chỗ với một nam sinh bên cạnh, ngồi ở phía sau Lâm Thanh Hòa.
Cậu ta nghe thấy lời của các bạn cùng lớp, không nhịn được nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hòa: "Đấy là tớ chưa ra sân đấy. Nếu tớ ra sân, cậu ấy có thể chiếm hết sự chú ý à?"
"Đúng vậy!" Người bạn thân bên cạnh phụ họa: "Lát nữa khi cậu chạy 1000 mét, đừng nhường cậu ấy đấy."
"..." Lâm Thanh Hòa ngây người nhìn sân vận động, tay vô thức vẫy cổ vũ, cảm xúc trùng xuống.
Khương Đạo Khanh lo lắng cô không nghe thấy, không nhịn được cúi gần Lâm Thanh Hòa, nói to hơn: "Ban đầu tớ định nể mặt cậu ấy là học sinh mới, muốn nhường cậu ấy chút, nhưng bây giờ thấy cậu ấy thi đấu nghiêm túc thế này, tớ mà nhường thì không hợp lý nữa."
Người bạn thân lập tức giơ ngón cái lên, cũng lớn tiếng đáp lại: "Tôn trọng cuộc thi là tôn trọng đối thủ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro