Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chỉ tìm người đi ngang qua
Trường Yên
2024-07-20 00:41:11
Thấy khuôn mặt băng giá của Cận Mộ đỏ lên hiếm thấy, Trình Hồi nhớ lại mình vừa nói Nhị công tử độc ác nham hiểm nên vội sửa lời:
“Nhị công tử đẹp thế cơ mà, lão Cận thật có mắt nhìn người ha ha ha.....”
Cận Mộ há hốc mồm, thấp giọng nói: “Ta...... không phải......”
“Không phải cái gì?” Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói, “Ngươi có thể chết vì y mà không dám nói thích y à?”
Bàn tay buông thõng bên hông Cận Mộ từ từ nắm chặt, cúi đầu làm thinh.
Rốt cuộc Tiêu Kính Hàn đã gọt sạch vết máu trên cây trúc, không để ý đến bọn họ nữa. Hắn thổi bay vụn trúc, nhìn người bị trói vào cây cột bên cạnh rồi nhấc chân đi ra ngoài: “Tên này giao cho các ngươi đấy.”
“Ấy, chủ tử, ta có việc muốn......” Trình Hồi định gọi hắn lại nhưng ám vệ Giáp nhảy ra nói: “Đừng gọi, chủ tử đang vội đi đón Bùi tiên sinh đấy.”
Trình Hồi thảng thốt: “Bùi tiên sinh còn cần người đón nữa à?” Cũng đâu phải trẻ con.
Ám vệ Giáp: “Bùi tiên sinh bị trặc chân.”
Thì ra là thế, Trình Hồi gật đầu rồi lại hỏi: “Bùi tiên sinh đã biết chủ tử hồi phục chưa?”
Ám vệ Giáp lắc đầu.
Trình Hồi buồn bực chỉ vào người mặt mũi bầm dập hôn mê bất tỉnh kia nói: “Đã bắt được người mà sao chủ tử còn giả ngốc nữa?”
Ám vệ Giáp nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Vì Bùi tiên sinh thích ngốc mà.”
Trình Hồi: “......”
Sau khi Bùi Thanh Ngọc bị trặc chân, mỗi ngày Tiêu Kính Hàn cõng y đến học đường, tan học lại cõng về.
“A Tễ,“ Bùi Thanh Ngọc nằm trên lưng Tiêu Kính Hàn nói, “Chân ta sắp khỏi hẳn rồi, để ta tự đi cũng được.” Chỉ là hơi chậm thôi.
Tiêu Kính Hàn lắc đầu, “Đợi thêm hai ngày nữa đi.”
Bùi Thanh Ngọc nhịn không được cười: “Mỗi ngày ngươi đều cõng như vậy không mệt sao?”
Tiêu Kính Hàn lắc y một cái: “Đâu có nặng.”
Bùi Thanh Ngọc vô thức ôm chặt cổ hắn, “Đừng nghịch......”
Ánh mắt Tiêu Kính Hàn mang theo ý cười, chậm rãi cõng y về nhà trúc.
Hai ngày sau, Bùi Thanh Ngọc không chịu để Tiêu Kính Hàn cõng nữa mà tự đi.
Nhưng y phát hiện Tiêu Kính Hàn thường xuyên ra ngoài, cũng không chờ y ở học đường, có khi hơn nửa ngày vẫn chưa về.
Hôm đó Bùi Thanh Ngọc về nhà lại không thấy hắn, ngay cả nhóm ám vệ cũng đi mất.
Chắc không phải lên núi bắt gà rừng nữa chứ? Bùi Thanh Ngọc nhớ lại mấy ngày trước nghe người trong thôn nói gần núi Vũ Tễ có băng cướp hàng của thương đội đi ngang qua, cực kỳ hung hãn.
Y không khỏi lo lắng, chẳng biết băng cướp kia đã đi chưa, lỡ A Tễ gặp phải thì sao?
Y càng nghĩ càng không yên tâm nên vội lên núi tìm người.
Trên núi cây cối um tùm, Bùi Thanh Ngọc tìm hồi lâu, đi tới đi lui nhưng không thấy A Tễ.
“Chạy đi đâu?” Y đang tìm thì chợt nghe phía trước có tiếng nói chuyện loáng thoáng.
A Tễ? Bùi Thanh Ngọc vội vàng đi tới hướng kia.
Đến gần mới phát hiện sâu trong rừng có một hang động, tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.
Y đi tới, nghe thấy có người hỏi: “Còn phải ở đây canh chừng bao lâu nữa?”
“Không biết.”
Bùi Thanh Ngọc dừng lại --- Không phải A Tễ.
Người bên trong phàn nàn: “Sao không kéo mấy thứ này về núi Phù Phong?”
“Không biết.”
“Để đây làm gì?”
“Không biết.”
“Vốn dĩ chạy đến chỗ này cướp đã đủ kỳ quái rồi, sao cướp xong còn phải ở đây nữa chứ?”
“Không biết.”
“Ngươi nói câu khác được không hả?”
“Ừm.”
“...... Thôi, ngươi đừng nói gì nữa.”
Nghe bọn họ nói, Bùi Thanh Ngọc giật mình --- Chẳng lẽ bọn họ chính là băng cướp gần đây sao?
Y rón rén lùi lại, định thừa dịp không ai phát hiện mau chóng rời đi, nhưng vừa quay người lại thì bị hai người đứng sau lưng dọa cho lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.
Hình như hai người kia ra ngoài tìm đồ ăn, trên tay xách hai cái hộp đựng thức ăn, nhìn Bùi Thanh Ngọc với vẻ cảnh giác.
“Ngươi là ai?” Một người trong đó hỏi.
Bùi Thanh Ngọc: “...... Đi ngang qua thôi.”
Hai người liếc nhau rồi thả hộp cơm xuống, đột nhiên túm lấy Bùi Thanh Ngọc.
“Chắc không phải mật thám của quan phủ đấy chứ?”
“Hết sức khả nghi!”
Bùi Thanh Ngọc vội giải thích: “Không phải, ta là tiên sinh ở học đường trong thôn dưới núi.”
“Tiên sinh học đường chạy tới đây làm gì?”
Bùi Thanh Ngọc: “Tìm người.”
“Người nào?”
“Nhất định là tới tìm chúng ta để dẫn đường cho quan phủ rồi!”
“Đúng vậy, lão tử làm cướp bao năm, có thủ đoạn nào của quan phủ mà chưa thấy, chẳng phải chỉ là giả bộ đốn củi hay hái thuốc để dò đường sao? Giờ lại đổi thành tiên sinh học đường à?”
Bùi Thanh Ngọc: “Không phải thật mà......”
Hai người không nghe y giải thích mà kéo y về hang.
“Ngũ ca, Lục ca,“ hai người canh gác trong hang thấy bọn họ vào, còn kéo theo một người lạ thì nghi ngờ nói, “Đây là......”
Phùng Ngũ đưa tay cốc đầu hai người kia: “Các ngươi ngủ gật hả?! Bị người mò đến hang ổ cũng không biết!”
Trần Lục nói: “Nếu chúng ta không bắt gặp đúng lúc thì người chạy mất rồi còn đâu!”
“Các vị huynh đài,“ trên trán Bùi Thanh Ngọc rịn mồ hôi, cố gắng giải thích, “Thật sự ta chỉ tìm người đi ngang qua thôi, không có ý mạo phạm đâu......”
Phùng Ngũ kéo dây thừng trói y lại: “Thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót.”
“Chẳng biết y còn đồng bọn nào không,“ Trần Lục vác đao nói, “Để ta ra xem.”
Hắn quay người đi, vừa ra cửa hang thì nghe hắn gọi: “Chủ tử?!”
Bùi Thanh Ngọc giật mình, chỉ nghe một giọng nói trầm thấp vang lên: “Có chuyện gì?”
Vô cùng quen thuộc nhưng lại không hề ngốc nghếch.
“Chủ tử,“ ngoài hang, Trần Lục nói với người mới tới, “Chúng ta vừa bắt được người ạ.”
Tiêu Kính Hàn đi đến cửa hang: “Người nào?”
Trần Lục: “Lén lén lút lút, chắc là mật thám của quan phủ đấy ạ.”
Mật thám? Tiêu Kính Hàn bước vào trong, lập tức đối diện với ánh mắt Bùi Thanh Ngọc.
“Chủ tử,“ Phùng Ngũ quấn thêm một vòng dây quanh người Bùi Thanh Ngọc rồi nói, “Người này nói mình là tiên sinh ở học đường trong thôn, thôn này vừa nghèo vừa hoang vu, làm gì có tiên sinh nào đẹp vậy chứ?”
Bùi Thanh Ngọc nhìn Tiêu Kính Hàn, lạnh lùng nói: “Ta đâu xứng làm thầy, bị người khác lừa cũng không biết.”
Tiêu Kính Hàn: “......”
“Nhị công tử đẹp thế cơ mà, lão Cận thật có mắt nhìn người ha ha ha.....”
Cận Mộ há hốc mồm, thấp giọng nói: “Ta...... không phải......”
“Không phải cái gì?” Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói, “Ngươi có thể chết vì y mà không dám nói thích y à?”
Bàn tay buông thõng bên hông Cận Mộ từ từ nắm chặt, cúi đầu làm thinh.
Rốt cuộc Tiêu Kính Hàn đã gọt sạch vết máu trên cây trúc, không để ý đến bọn họ nữa. Hắn thổi bay vụn trúc, nhìn người bị trói vào cây cột bên cạnh rồi nhấc chân đi ra ngoài: “Tên này giao cho các ngươi đấy.”
“Ấy, chủ tử, ta có việc muốn......” Trình Hồi định gọi hắn lại nhưng ám vệ Giáp nhảy ra nói: “Đừng gọi, chủ tử đang vội đi đón Bùi tiên sinh đấy.”
Trình Hồi thảng thốt: “Bùi tiên sinh còn cần người đón nữa à?” Cũng đâu phải trẻ con.
Ám vệ Giáp: “Bùi tiên sinh bị trặc chân.”
Thì ra là thế, Trình Hồi gật đầu rồi lại hỏi: “Bùi tiên sinh đã biết chủ tử hồi phục chưa?”
Ám vệ Giáp lắc đầu.
Trình Hồi buồn bực chỉ vào người mặt mũi bầm dập hôn mê bất tỉnh kia nói: “Đã bắt được người mà sao chủ tử còn giả ngốc nữa?”
Ám vệ Giáp nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Vì Bùi tiên sinh thích ngốc mà.”
Trình Hồi: “......”
Sau khi Bùi Thanh Ngọc bị trặc chân, mỗi ngày Tiêu Kính Hàn cõng y đến học đường, tan học lại cõng về.
“A Tễ,“ Bùi Thanh Ngọc nằm trên lưng Tiêu Kính Hàn nói, “Chân ta sắp khỏi hẳn rồi, để ta tự đi cũng được.” Chỉ là hơi chậm thôi.
Tiêu Kính Hàn lắc đầu, “Đợi thêm hai ngày nữa đi.”
Bùi Thanh Ngọc nhịn không được cười: “Mỗi ngày ngươi đều cõng như vậy không mệt sao?”
Tiêu Kính Hàn lắc y một cái: “Đâu có nặng.”
Bùi Thanh Ngọc vô thức ôm chặt cổ hắn, “Đừng nghịch......”
Ánh mắt Tiêu Kính Hàn mang theo ý cười, chậm rãi cõng y về nhà trúc.
Hai ngày sau, Bùi Thanh Ngọc không chịu để Tiêu Kính Hàn cõng nữa mà tự đi.
Nhưng y phát hiện Tiêu Kính Hàn thường xuyên ra ngoài, cũng không chờ y ở học đường, có khi hơn nửa ngày vẫn chưa về.
Hôm đó Bùi Thanh Ngọc về nhà lại không thấy hắn, ngay cả nhóm ám vệ cũng đi mất.
Chắc không phải lên núi bắt gà rừng nữa chứ? Bùi Thanh Ngọc nhớ lại mấy ngày trước nghe người trong thôn nói gần núi Vũ Tễ có băng cướp hàng của thương đội đi ngang qua, cực kỳ hung hãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y không khỏi lo lắng, chẳng biết băng cướp kia đã đi chưa, lỡ A Tễ gặp phải thì sao?
Y càng nghĩ càng không yên tâm nên vội lên núi tìm người.
Trên núi cây cối um tùm, Bùi Thanh Ngọc tìm hồi lâu, đi tới đi lui nhưng không thấy A Tễ.
“Chạy đi đâu?” Y đang tìm thì chợt nghe phía trước có tiếng nói chuyện loáng thoáng.
A Tễ? Bùi Thanh Ngọc vội vàng đi tới hướng kia.
Đến gần mới phát hiện sâu trong rừng có một hang động, tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.
Y đi tới, nghe thấy có người hỏi: “Còn phải ở đây canh chừng bao lâu nữa?”
“Không biết.”
Bùi Thanh Ngọc dừng lại --- Không phải A Tễ.
Người bên trong phàn nàn: “Sao không kéo mấy thứ này về núi Phù Phong?”
“Không biết.”
“Để đây làm gì?”
“Không biết.”
“Vốn dĩ chạy đến chỗ này cướp đã đủ kỳ quái rồi, sao cướp xong còn phải ở đây nữa chứ?”
“Không biết.”
“Ngươi nói câu khác được không hả?”
“Ừm.”
“...... Thôi, ngươi đừng nói gì nữa.”
Nghe bọn họ nói, Bùi Thanh Ngọc giật mình --- Chẳng lẽ bọn họ chính là băng cướp gần đây sao?
Y rón rén lùi lại, định thừa dịp không ai phát hiện mau chóng rời đi, nhưng vừa quay người lại thì bị hai người đứng sau lưng dọa cho lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.
Hình như hai người kia ra ngoài tìm đồ ăn, trên tay xách hai cái hộp đựng thức ăn, nhìn Bùi Thanh Ngọc với vẻ cảnh giác.
“Ngươi là ai?” Một người trong đó hỏi.
Bùi Thanh Ngọc: “...... Đi ngang qua thôi.”
Hai người liếc nhau rồi thả hộp cơm xuống, đột nhiên túm lấy Bùi Thanh Ngọc.
“Chắc không phải mật thám của quan phủ đấy chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hết sức khả nghi!”
Bùi Thanh Ngọc vội giải thích: “Không phải, ta là tiên sinh ở học đường trong thôn dưới núi.”
“Tiên sinh học đường chạy tới đây làm gì?”
Bùi Thanh Ngọc: “Tìm người.”
“Người nào?”
“Nhất định là tới tìm chúng ta để dẫn đường cho quan phủ rồi!”
“Đúng vậy, lão tử làm cướp bao năm, có thủ đoạn nào của quan phủ mà chưa thấy, chẳng phải chỉ là giả bộ đốn củi hay hái thuốc để dò đường sao? Giờ lại đổi thành tiên sinh học đường à?”
Bùi Thanh Ngọc: “Không phải thật mà......”
Hai người không nghe y giải thích mà kéo y về hang.
“Ngũ ca, Lục ca,“ hai người canh gác trong hang thấy bọn họ vào, còn kéo theo một người lạ thì nghi ngờ nói, “Đây là......”
Phùng Ngũ đưa tay cốc đầu hai người kia: “Các ngươi ngủ gật hả?! Bị người mò đến hang ổ cũng không biết!”
Trần Lục nói: “Nếu chúng ta không bắt gặp đúng lúc thì người chạy mất rồi còn đâu!”
“Các vị huynh đài,“ trên trán Bùi Thanh Ngọc rịn mồ hôi, cố gắng giải thích, “Thật sự ta chỉ tìm người đi ngang qua thôi, không có ý mạo phạm đâu......”
Phùng Ngũ kéo dây thừng trói y lại: “Thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót.”
“Chẳng biết y còn đồng bọn nào không,“ Trần Lục vác đao nói, “Để ta ra xem.”
Hắn quay người đi, vừa ra cửa hang thì nghe hắn gọi: “Chủ tử?!”
Bùi Thanh Ngọc giật mình, chỉ nghe một giọng nói trầm thấp vang lên: “Có chuyện gì?”
Vô cùng quen thuộc nhưng lại không hề ngốc nghếch.
“Chủ tử,“ ngoài hang, Trần Lục nói với người mới tới, “Chúng ta vừa bắt được người ạ.”
Tiêu Kính Hàn đi đến cửa hang: “Người nào?”
Trần Lục: “Lén lén lút lút, chắc là mật thám của quan phủ đấy ạ.”
Mật thám? Tiêu Kính Hàn bước vào trong, lập tức đối diện với ánh mắt Bùi Thanh Ngọc.
“Chủ tử,“ Phùng Ngũ quấn thêm một vòng dây quanh người Bùi Thanh Ngọc rồi nói, “Người này nói mình là tiên sinh ở học đường trong thôn, thôn này vừa nghèo vừa hoang vu, làm gì có tiên sinh nào đẹp vậy chứ?”
Bùi Thanh Ngọc nhìn Tiêu Kính Hàn, lạnh lùng nói: “Ta đâu xứng làm thầy, bị người khác lừa cũng không biết.”
Tiêu Kính Hàn: “......”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro