Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 26

Thường Đông

2024-11-14 01:02:21

Edit: Kai’sa Team

“Tớ là con giun trong bụng Hàn ca đấy, Hàn ca nghĩ gì tớ cũng biết được tám phần mười.”

Thấy không có được phản ứng như dự đoán, Phương Vũ Thành bổ sung.

Trong lòng Tiếu Chỉ Hàn không khỏi tặng Phương Vũ Thành mười ngàn lời khen, nhưng lại cúi đầu không đáp, như không nghe được câu này của Trì Ý, anh dè dặt ho khan, làm bộ làm tịch trách cứ, “Sao lại nói thế?”

Anh hơi dựa ra phía sau, ngồi một cách tùy tiện, ngón tay gập lại, gõ lên bàn như có như không, cũng không biết là cố ý nói cho Trì Ý nghe hay làm sao, cười khẽ, “Thế nào là lần sau nhìn vợ, không biết tớ vẫn luôn nhìn vợ hay sao?”

Anh vừa nói vừa giơ tay lên, dùng hai ngón tay chỉ vào mắt mình, nén cười, mặt tỏ vẻ chính nghĩa, “Đôi mắt này của tớ không nhìn người không liên quan, chỉ nhìn vợ tớ.”

Phương Vũ Thành chậc chậc hai tiếng, khẩn trương kéo tay Tiếu Chỉ Hàn xuống, chỉ sợ Hàn ca đang nói bỗng kích động, vô tình tự chọc mắt mình, đừng nói đến vợ, chỉ sợ những người khác cũng phải đoán chừng như là Kim Mao Sư Vương.

Giọng nói của Tiếu Chỉ Hàn uể oải, cũng hơi tịt một chút, ý cười rõ ràng, khi anh nhắc đến chữ vợ còn cố ý nghiêng đầu sang.

Anh cười hề hề, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai lộ khỏi đuôi ngựa buộc cao của Trì Ý.

Động tác viết chữ của Trì Ý bỗng ngừng lại lần nữa.

Không biết Tiếu Chỉ Hàn có cố ý giữ khoảng cách gần như vậy không mà khi Trì Ý nghiêng đầu, trán bất ngờ đụng thẳng vào đôi môi đang cong lên của anh.

Chạm khít.

Cảm giác mềm mại và nóng hổi ở trên trán từng giờ từng khắc nhắc nhớ Trì Ý.

Trời đất xui khiến thế nào mà Tiếu Chỉ Hàn vừa hôn trán cô.

Cô phản ứng rất nhanh, nén sự mất tự nhiên xuống, đưa mu bàn tay dán lên trán Tiếu Chỉ Hàn.

Tiếu Chỉ Hàn còn đang đắm chìm trong vui sướng khi vừa hôn Trì Ý, ngơ ngác nhìn tay Trì Ý sờ trán mình, đồng thời nhích lại gần anh, biểu cảm ngây thơ, giọng nghi hoặc.

“Bạn cùng bàn, cậu sốt cao 40 độ à? Tớ thấy cậu đang khỏe mà sao lại biến thành kẻ thiểu năng rồi?”

Nếu Tiếu Chỉ Hàn không hiểu được hàm ý bên trong lời nói của cô nữa thì thật ngu xuẩn.

Anh nói thì cứ nói đi, nhìn chằm chằm cô làm gì, mẹ nói dễ gây hiểu lầm cho người khác chứ đùa.

Trì Ý không do dự đổ hết tất cả sự bất thường này lên cho “dầm mưa sốt đến hồ đồ”.

Bàn tay mềm mại và ấm áp của cô gái dán lên trán, còn cả mùi thơm đặc trưng của cô như vây hãm anh thật chặt.

Tiếu Chỉ Hàn hơi kinh ngạc, đờ ra nhìn chằm chằm Trì Ý.

Nhưng mà Trì Ý cũng chỉ sờ cho có, sau đó thu tay về rất nhanh.

Một lát sau, phát hiện Tiếu Chỉ Hàn còn nhìn cô chằm chằm, Trì Ý quay đầu nhìn lại, mặt đầy phiền toái nhưng vẫn giả vờ quơ quơ tay trước mắt anh.

“Cậu không bị dầm mưa đến ngốc thật chứ?” Cô vừa nói vừa giơ thẳng ngón giữa về phía anh, “Đây là mấy?”

A a.

Giơ thẳng ngón giữa là có ý gì!

Hết lần này tới lần khác mình vẫn không thể giận nổi.

Tiếu Chỉ Hàn cụp mắt, quay đầu chẳng để ý đến cô nữa.

Anh có cảm giác, bất kể mình có nói cái gì, chắc chắn Trì Ý sẽ đều đối phó được. Cho nên, không nói gì là tốt nhất.

Thấy anh như vậy, Trì Ý thở dài, quay đầu nhặt bút lên, cam chịu số phận làm bài tập.

Nói chuyện cũng được, chỉ cần không nhìn chằm chằm cô như phạm nhân.

Buổi học sáng vừa mới tan, confession của trường Nhất Trung Nam Thành lập tức cập nhật vài động tĩnh.

Có một topic đặc biệt tổng hợp hình các nam sinh lớp hai mươi, còn cả hình chụp trộm trong mưa nữa, nhưng khi zoom lớn lên thì thấy lờ mờ bóng hình xuất chúng của Tiếu Chỉ Hàn.

Không ít người bình luận ở phía dưới.

“Quả nhiên là một đôi mà, giá trị nhan sắc cao như vậy, mẹ nó chụp ở trường học cũng giống tạp chí.”

“Soái ca ghép đôi với mỹ nữ hu hu hu, tớ còn tưởng dù gì cũng phải tốt nghiệp trung học đã, như vậy học trưởng lên đại học mới yêu, tớ mắt không thấy tim không đau.”

“Đột nhiên hơi muốn hỏi Tô Giai và Lâm Thiến Thiến có cảm giác gì, nếu là tớ, mình mất mấy tháng không được gì, người ta mất một hai tuần liền tới tay, thì cay thật đấy.”

“Tớ cứ cho rằng Tiếu Chỉ Hàn là đại lão lãnh khốc vô tình không thèm quan tâm người khác cơ? Không ngờ còn ấp áp được thế này!!!”



“Không phải, đưa ô đến đón bạn cùng bàn cũng bình thường mà? Tiếu Chỉ Hàn cũng chưa từng nói mình thích Trì Ý.”

“Mắt lầu trên bị mù à? Không nhìn thấy Tiếu Chỉ Hàn kéo người đến sát mình à, chuyện này có cần thiết không?”

Buổi trưa ở kí túc xá, Trần Vận lướt điện thoại, bỗng nhớ tới bình luận dưới confession trường, thuận miệng hỏi, “Trì Ý, rốt cuộc là có chuyện gì thế, sao Tiếu Chỉ Hàn lại cầm ô đến đón cậu?”

Trì Ý nghe vậy, ngẩng dậy khỏi sách ngoại khóa, nhìn Trần Vận lắc đầu một cái, định nói mình cũng không biết, nhưng Đường Tư Kỳ đã sớm đi nằm chợt kéo rèm giường ra, sắc mặt có chút khó coi, “Các cậu còn phải nói bao lâu nữa, không ngủ trưa sao?”

Thái độ khó chịu như là đang bốc hỏa.

“Mới nói vài câu thôi.” Trần Vận thấp giọng phản bác, thấy mặt mày Đường Tư Kỳ xanh lét bèn đổi lời, “Được rồi được rồi, tớ không nói nữa, cậu ngủ đi.”

Đợi Đường Tư Kỳ khép rèm giường lại, Trần Vận đưa tay phải ra chặn ở miệng, nhỏ giọng nói với Hứa Hi Nhĩ và Trì Ý, “Không biết cậu ấy làm sao, tự nhiên hỏa khí lại lớn như vậy.”

Rõ ràng trước đây tính tình Đường Tư Kỳ rất dễ chung sống, thỉnh thoảng còn hóng dưa với nhau.

Hứa Hi Nhĩ cười an ủi với Trần Vận, “Chắc là đến tháng rồi.”

Trì Ý nghe vậy, không có biểu cảm gì, ngẩng đầu nhìn Đường Tư Kỳ đã khép rèm giường.

Hình như cô hiểu ra điều gì rồi.

Hai giờ nghỉ trưa thoáng một cái đã trôi qua.

Mới trưa mà Đường Tư Kỳ ra ngoài rất sớm, thấy Trì Ý vẫn còn chờ ở dưới, Trần Vận và Hứa Hi Nhĩ cũng thấy hơi ngại.

“Trì Ý, hay là cậu đến lớp trước đi? Chắc lát nữa chúng tớ mới đi.”

Trì Ý biết Trần Vận yêu ngủ nướng, Hứa Hi Nhĩ thì làm gì cũng thong thả, cô gật đầu đồng ý, cầm sách chiều nay phải học rồi ra khỏi cửa.

Có lẽ là hôm nay cô đến lớp hơi muộn một chút, hoặc là Tiếu Chỉ Hàn đén sớm, mới đi đến khoảng sân trước dãy phòng học lớp mười một, Trì Ý đã thấy bóng người của Tiếu Chỉ Hàn ở xa xa.

Đoán chừng Tiếu thiếu gia ngay cả việc đi bộ từ cổng trường học đến cửa dãy phòng học cũng không muốn làm, hai tay đút túi, chân đi bằng solowheel, vô cùng bình tĩnh (đạp gió) qua lại trong đám người.

Vai rộng chân dài, vạt áo bị gió thổi phồng lên, còn tóc đen hơi rối thì được phản chiếu dưới ánh mặt trời, có dáng vẻ khá giống nam chính trong các bộ phim thanh xuân.

Lúc đến cầu thang, anh cũng không thèm khom người xách solowheel lên mà đá thẳng nó vào dưới cầu thang, mình thì cúi đầu vừa lướt điện thoại vừa đi lên lầu.

Cũng không biết là do lòng rộng hay do tiền nhiều nữa.

Trì Ý cầm sách, mới đến cầu thang thì có một nữ sinh tóc dài tung bay chạy vượt qua cô, một đường lên lầu.

Đến khúc cua sắp lên lầu, Trì Ý bỗng nghe thấy tiếng bàn tán từ mấy bậc trên truyền tới, có nữ sinh còn khẩn trương đến nỗi giọng run run.

Trì Ý hậu tri hậu giác(*) ngẩng đầu.

(*) hậu tri hậu giác: một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra

Chỉ thấy cô bé vừa mới vượt qua cô khi nãy đưa tay chặn trước mặt Tiếu Chỉ Hàn, biểu cảm có vẻ ngượng ngùng và hồi hộp.

Tuy người xung quanh cảm thấy ngạc nhiên với chuyện này, nhưng vẫn bình tĩnh đi qua, cũng có mấy người đứng ở trên lầu và bên dưới hóng hớt chuyện vui.

Mặc dù nói Tiếu Chỉ Hàn thường xuyên được tỏ tình, nhưng chưa ai bao giờ thấy anh từ chối người ta như thế nào. Tai nghe là giả, mắt thấy là thật, quả thật không ít người cảm thấy tò mò.

Đồng phục trường Nhất Trung Nam Thành mặc trên người nữ sinh hơi rộng, song vẫn có thể nhìn ra được vóc dáng lồi lõm tiêu chuẩn của nữ sinh, còn cả đầu tóc được dày công chải chuốt và tướng mạo xinh đẹp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hình như đây là một đóa hoa của khối mười.

Khá nhiều người ở đây cảm thấy kinh ngạc. Tiếu Chỉ Hàn thật lợi hại, khiến cho cả em gái khối dưới chặn ở dãy lớp mười một tỏ tình.

Khương Điềm Điềm bởi vì tướng mạo xuất chúng, từ nhỏ đã được không ít nam sinh theo đuổi, cũng dưỡng thành tính cách mắt cao hơn đầu, vừa vào trường liền nghe được đại danh của Tiếu Chỉ Hàn, nhưng chưa từng thấy người, trong lòng nghĩ rằng lời đồn đãi quá khoa trương.

Không ngờ trăm phương ngàn kế để thấy người thì không gặp được, nãy vừa vào cổng trường thì lại đụng phải, khi nghe thấy người khác nhỏ giọng thảo luận về anh, Khương Điềm Điềm vẫn chưa hoàn hồn, trong lúc cô bận lấy thẻ học sinh từ cặp ra thì Tiếu Chỉ Hàn đã đứng trên solowheel, không thèm để ý đến việc kiểm tra học sinh mà đã vào cổng, cô ta chạy một đường mới đuổi kịp anh.

Giờ phút này cô ta đang cố kìm cơn thở dốc, thấy Tiếu Chỉ Hàn mím môi không lên tiếng, đành đỏ mặt lặp lại lần nữa, “Học trưởng, em là Khương Điềm Điềm, học lớp mời, xin hỏi em có thể thích anh không?”

Thẳng thắn mà nói, Trì Ý cảm thấy câu hỏi này có chút giả tạo.

Thích thì thích đi, còn chạy đến hỏi có thể hay không, chẳng lẽ Tiếu Chỉ Hàn nói không thể thì cô ta sẽ không thích nữa thật sao?

Trì Ý cụp mắt xuống, không có hứng thú quan sát, quay người đi sang phía lớp học.

Nhưng mà cầu thang bị chặn bởi không ít người muốn hóng kịch vui, Trì Ý khó khăn lắm mới chen được về phía trước.

Tiếu Chỉ Hàn cảm thấy hơi phiền.

Anh không thích bị nữ sinh lôi mình ra gây chuyện, bạn cùng bàn anh thì khác. Nhưng người trước mắt hỏi như vậy, dáng vẻ còn rất chắc chắn anh sẽ đồng ý.

Ánh mắt nhìn lướt qua, Tiếu Chỉ Hàn vừa định hời hợt từ chối thì vô tình liếc thấy bóng người quen thuộc trong đám đông, sau đó ánh mắt anh sáng lên, không chút do dự tránh qua, sải bước xuống lầu, níu cổ tay Trì Ý lại.

Anh ngửa đầu nhìn nữ sinh ở phía trên, lại kéo Trì Ý đến cạnh mình, giới thiệu, “Đây là bạn cùng bàn của anh.”

Mọi người khi nhìn thấy thay đổi bất ngờ này đều hơi khó hiểu.

Cậu đồng ý hay từ chối đi, giới thiệu bàn cùng bàn làm gì, chẳng lẽ người ta thích cậu, cậu lại đi giới thiệu bạn cùng bàn, thật không thể hiểu nổi.

“Em có thể hỏi bạn cùng bàn anh một chút, nếu cậu ấy cho phép em thích anh, vậy thì tùy em thích, còn nếu cậu ấy không cho phép,” Tiếu Chỉ Hàn thu nụ cười lại, dáng vẻ cà chớn trước giờ bỗng có thêm mấy phần khó gần, “Thì em không thể thích.”

“Dù gì,” Anh hạ thấp giọng, cúi người nhìn cô ta qua đầu vai Trì Ý, nén cười, “Anh cũng nghe lời bạn cùng bàn.”

Khương Điềm Điềm nghe vậy, nhìn về phía Trì Ý, sắc mặt có chút khó coi.

Thế này còn không nhìn ra Tiếu Chỉ Hàn thích bạn cùng bàn của anh thì cô đúng là mù rồi. Nhưng mà cô ta không phải kiểu người dễ buông tay như vậy.

Khương Điềm Điềm đi xuống, đứng trước mặt Trì Ý, mặt đầy nghiêm túc, “Học tỷ kia ơi, xin hỏi em có thể thích học trưởng không?”

Trì Ý: ?

Cô khó hiểu nhìn Tiếu Chỉ Hàn một cái, rút tay mình về, tránh khỏi đám người muốn đi lên.

Tiếu Chỉ Hàn vừa định nhấc chân đuổi theo thì bị Khương Điềm Điềm nắm vạt áo, nếu anh không né tránh kịp thời, đoán chừng sẽ bị nắm cổ tay.

“Học trưởng.”

Nhìn dáng vẻ không quan tâm này của Trì Ý, rõ ràng là hai người chưa thành đôi, cô ta vẫn còn cơ hội.

Ánh mắt Tiếu Chỉ Hàn quét tới, nhiều năm được dạy dỗ ở nhà khiến anh không thể trực tiếp vứt mặt mũi của một cô gái, anh chỉ nhìn Khương Điềm Điềm, “Em không thấy bạn cùng bàn anh tức giận sao? Cho nên bây giờ anh phải đi dỗ, có hiểu không?”

Nói xong, Tiếu Chỉ Hàn không thèm xem phản ứng của Khương Điềm Điềm mà nhảy mấy bước lên lầu đuổi theo Trì Ý.

“Cậu giận à?”

Trì Ý vừa đi tới cửa lớp, bỗng nghe thấy giọng nói phía sau truyền tới. Không cần nhìn cũng biết giọng nói này là của ai.

Tiếu Chỉ Hàn cảm thấy mình có chút mâu thuẫn.

Sau một hồi quen biết, theo lời lúc trước của Phương Vũ Thành, Trì Ý là một người chỉ cần bạn đối với cô ấy tốt, cô ấy sẽ tốt lại với bạn gấp đôi.

Một mặt anh hi vọng Trì Ý duy trì thái độ bạn bè với anh, một mặt lại muốn Trì Ý không thể quên đi hành động lúc anh dầm mưa, ưu tư về anh.

Vậy là có thể chứng minh, trong quá khứ, không chỉ có một hai người đối tốt với cô, và một hành động vô ý sẽ không đủ để khiến cô nhớ lâu như vậy.

Chỉ cần nghĩ đến thái độ quý trọng quá mức như vậy của cô được hình thành căn bản là do trước đây ít ai quan tâm, Tiếu Chỉ Hàn cảm thấy đau lòng khó tả.

Những nỗi buồn vì bị dè bỉu, sợ hãi, hồi hộp, đau lòng anh như từng trải qua… Tất cả đều như nằm sau lưng Trì Ý, cô đứng lên từ đó như thường.

“Không có.” Trì Ý lắc đầu một cái, giành vào chỗ trước Tiếu Chỉ Hàn.

“Không có?” Tiếu Chỉ Hàn hỏi ngược lại, hơi nghi ngờ, “Vậy sao lúc nãy cậu bỏ tớ đi trước, không từ chối giúp tớ?”

Động tác cầm sách của Trì Ý hơi ngừng, cô nhìn Tiếu Chỉ Hàn, “Sao tớ phải giúp cậu từ chối, đó chẳng phải chuyện của cậu sao?”

Nếu từ chối giúp tớ, chứng tỏ cậu cũng có quan tâm tớ đôi chút.

Để chuyện giữa hai người chúng ta, không phải chỉ mình tớ đơn phương tình nguyện.

Như vậy, chua chát quá. Tiếu Chỉ Hàn nhìn thấy gương mặt đó của Trì Ý, căn bản không thể nào nói nên lời.

Cũng may Trì Ý chỉ hỏi ngược Tiếu Chỉ Hàn một câu vậy thôi, không mong chờ có câu trả lời.

Trong khoảnh khắc thấy anh sửng sốt, cô liền nghiêng đầu, xem ấn bản thanh niên vừa mua.

Bất kì chuyện gì của trường Nhất Trung Nam Thành có liên quan đến thi cử cũng đều có hiệu suất rất cao.

Như Trần Phát Chi nói, buổi chiều sẽ có tổng hạng thi tháng.

Tiết ngữ văn buổi sáng và tiết thể dục buổi chiều đổi chỗ cho nhau, sau khi vào tiết, Trần Phát Chi đọc thành tích thi văn lần này, cũng nhân tiện đọc luôn xếp hạng khối.

Đúng như dự đoán, Trì Ý đứng đầu khối.

Các giáo viên chủ nhiệm thường có điểm chung, thường thường khi giảng bài sẽ nói chuyện liên quan đến lớp học.

Trần Phát Chi vừa nói về đề tuyển chọn xong, đột nhiên chuyển đề tài, đề cập đến chuyện các nhóm nhỏ hỗ trợ học tập lẫn nhau mà mình suy nghĩ đã lâu.

“Thành tích lần này các em đã thấy rồi, có bạn thành tích rất tốt, có bạn thì chưa vừa ý lắm, học tập phải cần có bạn khích lệ lẫn nhau, cho nên các em trong lớp chia nhóm nhỏ ra đi, cũng không cần nhiều, từ hai đến bốn người, bình thường hoặc cuối tuần tập trung làm bài tập hay học thuộc lòng gì đấy.”

“Nếu là nhóm học thập thì thành tích học tập chắc chắn không thể chênh lệch quá lớn, như vậy cùng nhau học tập một thời gian, không làm tốt sẽ kéo thành tích của cả hai xuống.” Trần Phát Chi mở tờ thống kê thành tích ra, lấy ví dụ, “Ví dụ như lần này hạng nhất của lớp chúng ta là Trí Ý nhé? Vậy thì xếp cùng Lâm Ngạn đứng thứ hai mươi lăm, cứ vậy mà xếp.”

Sau khi Trần Phát Chi nói ý tưởng của mình thì nhìn về phía các học sinh bên dưới, cười híp mắt, “Các em thấy có vấn đề gì không? Có ý kiến gì thì hãy nêu ra.”

Bên dưới hoàn toàn yên lặng, khiến cho tiếng chuông tan học bên ngoài càng vang dội.

Trần Phát Chi gật đầu một cái, bày tỏ mình biết rồi, nói tan học, sửa sang lại giáo án, kẹp dưới nách rồi ra khỏi phòng học.

“Thầy không cảm thấy sắp xếp như vậy rất bất hợp lí sao ạ?”

Trần Phát Chi vừa xuống lầu, đến khúc cua thì nghe thấy tiếng từ phía sau.

Trần Phát Chi quay đầu nhìn lại, là Tiếu Chỉ Hàn.

“Chẳng phải chỗ ngồi được sắp xếp dựa vào thành tích kì trước ạ? Cho nên ngồi cùng bàn hoặc bốn người gần nhau xếp thành một nhóm học tập, dù gì thì cách biệt thành tích cũng không lớn, mọi người mới có thể cạnh tranh, hơn nữa lúc ngồi cùng bàn vừa quen thân vừa thuận lợi để học tập.”

Tiếu Chỉ Hàn dừng lại, “Em cảm thấy khá hợp với bạn cùng bàn hiện tại, dù sao thì em tệ thế này, trừ bạn cùng bàn ra, không ai có thể kèm em nữa.”

Trần Phát Chi không ngờ người luôn không quá quan tâm đến học hành như Tiếu Chỉ Hàn lại nêu đề nghị, cũng không ngờ đề nghị của anh lại hợp lí đến thế. Nhưng nghe vậy, Trần Phát Chi cũng nghe được ý khác.

“Em đang nói là, nếu sắp cho Trì Ý và em vào cùng một nhóm, lần thi sau em sẽ có thể tiến bộ?”

Nhìn Tiếu Chỉ Hàn hơi bất ngờ, Trần Phát Chi tỉnh bơ, “Trì Ý đứng nhất lớp ta đấy, nếu kèm em mà không tiến bộ thì thế nào, hoặc là em chưa tiến bộ mà bạn ấy đã thụt lùi thì thế nào?”

Ánh mắt của Trần Phát Chi hiền dịu, nhưng tận sâu trong đó lại thấy sự quyết liệt, “Nếu em có thể đảm bảo lần sau tiến bộ rõ rệt, khiến thầy tin tưởng Trì Ý thật sự kèm được em, như vậy thầy mới cảm thấy đề nghị của em đúng đắn, thậm chí lên lớp mười hai, em cũng có thể cùng nhóm với Trì Ý.”

“Vâng,” Tiếu Chỉ Hàn cắn răng, “Không thành vấn đề.”

“Lời hay ai cũng nói được.” Trần Phát Chi nói, “Trước khi tan học hãy viết một tờ giấy bảo đảm cho thầy, bảo đảm kì thi lần sau em có thể tiến lên mấy bậc, nếu không làm được, thầy sẽ tách nhóm của em với Trì Ý.”

Sau khi lấy được câu trả lời khẳng định, Trần Phát Chi thở dài, đưa tay lên vỗ vai Tiếu Chỉ Hàn, bất ngờ mở miệng.

“Phải biết vì sao có loại cảm tình đi đến cuối cùng, vì sao có loại đi được nửa đường thì lửa đã tắt.”

“Lúc còn trẻ, bởi vì thích tướng mạo, giọng nói, vẻ bề ngoài, những thứ đó là tạm thời, nếu em không thể để năng lực vĩnh viễn của bản thân là điểm hấp dẫn đối phương, sau này, sẽ có người ưu tú hơn em thay em ở cạnh cô ấy, chỉ trở nên ưu tú hơn tất cả những kẻ bên cạnh đối phương mới có thể duy trì được tình cảm như thuở ban đầu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cảm động chỉ là nhất thời, nữ sinh luôn thích những nam sinh giỏi hơn mình.”

“Thầy hết sức tin rằng năng lượng tình yêu đủ vĩ đại để thay đổi được thực tế, đứa trẻ thông minh sẽ biết thứ mình muốn rốt cuộc là gì.”

Trần Phát Chi nói chữ cuối cùng xong liền xoay người xuống lầu, để lại Tiếu Chỉ Hàn đứng một mình ở hành lang.

Nói thật, Tiếu Chỉ Hàn không ngờ Trần Phát Chi sẽ vì mấy câu nói mà nhìn rõ tâm tư của anh đối với Trì Ý, cũng không ngờ thầy sẽ khai sáng đến cùng, dùng Trì Ý để khích lệ anh.

Anh thậm chí còn không chối được, câu nào Trần Phát Chi nói cũng có lí.

Có thể dưới sự đeo bám dai dẳng của anh, Trì Ý sẽ nhất thời động tâm, nhưng sẽ không vĩnh viễn, với năng lực của cô, ngày sau tuyệt đối sẽ gặp được người ưu tú hơn anh.

Mà anh, nếu đến bước chân của cô cũng không theo kịp, rất nhanh sau đó, thời gian trôi qua, anh rồi sẽ trở thành một người bạn học tầm thường khi sau này Trì Ý nhớ lại thanh xuân, thậm chí nếu thân mật hơn thì chỉ là một người bạn từng ngồi cùng bàn.

Ngay cả ưu điểm này đối với cô, anh cũng sẽ mất đi.

Bởi vì không có tư cách.

Tiếu Chỉ Hàn cảm thấy mình căn bản không thể tưởng tượng đến khả năng này nữa.

Vậy thì hãy biến nó trở thành chuyện không thể.

Lúc anh trở lại lớp học, Trì Ý vừa uống nước vừa xem đề bài. Khi cô đặt ly nước xuống liền tiện tay chọn một câu trả lời.

“Hàn ca, cậu vừa đi đâu thế? Nãy tìm cậu mà không được.” Vừa thấy Tiếu Chỉ Hàn, Phương Vũ Thành lập tức hỏi.

“Có việc.” Tiếu Chỉ Hàn rõ ràng không muốn nhiều lời, nói úp mở.

Đợi Phương Vũ Thành quay đầu lại, Tiếu Chỉ Hàn nhìn về Trì Ý, “Trì Ý, tan học cậu có rảnh không?”

“Hả?” Trì Ý không tập trung đáp, “Làm gì?”

“Chọn mấy quyển thích hợp luyện đề ngoài giờ giúp tớ.”

Không đợi Trì Ý nói chuyện, Phương Vũ Thành đã ngoảnh lại, mặt đầy kinh ngạc, “Hàn ca, cậu bị quỷ học tập quấn ép học à?”

Quỷ học tập? Quái gì thế?

Hiển nhiên Tiếu Chỉ Hàn không muốn nói với Phương Vũ Thành, cũng không thèm nhìn, trực tiếp đối mặt với Trì Ý, “Cho một câu trả lời chính xác đi, có đi hay không?”

Mặc dù Trì Ý hơi ngạc nhiên với khoảnh khắc nghiêm túc này của Tiếu Chỉ Hàn, nhưng nghĩ việc này cỏn con, bèn gật đầu, “Được, đợi tớ đến căn tin ăn đã rồi đi với cậu.”

“Vậy tớ cũng phải đi.”

Có lẽ thấy Tiếu Chỉ Hàn thật sự nghiêm túc chứ không đùa, Phương Vũ Thành vội vàng nói.

Theo lẽ thường, tiết cuối cùng là tiết tự học.

Nhưng tiết tự học hôm nay khác ở chỗ, Đới Trường Sinh phát thanh một bài ngắn gọn. Đơn giản nhắc đến kì thi tháng lần này, còn cả hội thể thao và văn hóa nghệ thuật sắp cử hành cuối tuần sau.

Sau khi cả khối hoan hô, Đới Trường Sinh dừng một chút, giọng tiếp hơi thấp nhưng khá chân thành.

“Liên quan đến chuyện đánh cược với bạn học sinh nào đó ở lớp hai mươi, tôi nhận thua, làm giáo viên, tôi không nên mang thành kiến với học sinh, ở đây, tôi muốn nói lời xin lỗi đến các em…”

Hẳn là Đới Trường Sinh đã soạn nháp, nói rất lưu loát, nhưng cuối cùng vẫn không quên giảng đạo, “Có điều tôi vẫn muốn nói, là học sinh thì nên nghiêm túc học tập, đừng nên làm chuyện vặt linh tinh, dù ở thời kì hội thao cũng không nên buông lỏng học tập, dù gì thì một tháng nữa là đến kì thi giữa kì…”

Đới Trường Sinh chỉ dùng khoảng hai mươi phút rồi kết thúc phát thanh.

Trì Ý nhìn thời gian, còn mười phút nữa là tan học, lại nghĩ đến lát nữa phải ra ngoài tiệm sách với Tiếu Chỉ Hàn để mua sách luyện tập, cô quay sang nói với Tiếu Chỉ Hàn, “Tớ phải đi ăn ở căn tin bây giờ rồi, sẽ sớm quay lại.”

“Tớ đi cùng với cậu nhé.” Tiếu Chỉ Hàn vừa nói vừa đứng dậy nhường chỗ cho Trì Ý.

“Tớ…” Phương Vũ Thành kéo Lạc Gia Thiện đứng dậy, định nói tớ cũng đi, Tiếu Chỉ Hàn lập tức nhìn lại.

Sau khi móc một tấm thẻ VIP của quán cà phê đồ ngọt bên ngoài trường từ hộc bàn ra, anh ném thẳng vào ngực Phương Vũ Thành, “Đi đi đi đi con mẹ cậu, cầm thẻ cút.”

Nói xong, như thể vừa hất được hai con vi khuẩn, anh vội vàng đuổi theo Trì Ý đã đến cửa.

Ở sân vận động ngoài trời vẫn còn không ít người đang vận động.

Sau đó mọi người liền thấy trên sân trường, phía sau nữ sinh có vóc dáng cao gầy, Tiếu Chỉ Hàn đang theo sát khoảng hai, ba bước.

Dường như người ta nghiêng một cái, hoặc là đi lệch sang trái hay phải một cái, Tiếu Chỉ Hàn cũng cử động tương ứng.

Có cả giác như rập khuôn.

Một màn này đặt trên người Tiếu Chỉ Hàn có chút buồn cười, nhìn cũng thấy buồn cười.

Có người không nhịn được chụp mấy tám hình.

Cho đến khi thấy người vào căn tin rồi mới cất điện thoại di động.

Trong căn tin chỉ có lẻ tẻ vài người.

Sợ Tiếu Chỉ Hàn cũng giống lần trước, chẳng đụng vào gì, Trì Ý cố ý hỏi thăm, “Cậu thật sự muốn ăn ở đây sao, hay ra ngoài ăn? Tớ ăn xong sẽ đi với cậu.”

“Không cần.” Tiếu Chỉ Hàn chắc chắn nhìn cô, “Ở đây ăn chung với cậu.”

Trì Ý không phản đối, “Được rồi.”

Cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ngay sau đó Tiếu Chỉ Hàn cũng ngồi đối diện cô.

Cách một cái hành lang, có mấy cặp nam nữ đang ăn chung, trông thì chắc quen biết với Tiếu Chỉ Hàn, vài người còn lên tiếng chào hỏi với anh.

Khi thấy cô, ánh mắt lộ vẻ hiếu kì.

Trì Ý nhìn một cái rồi cúi đầu ăn cơm.

Sau khi vài nữ sinh bưng thức ăn đi qua, cuộc đối thoại bên kia liền thay đổi.

“Ê nói này Trần Phóng, mùi vị hoa hậu lớp có đủ mất hồn không?”

“Mày nói xem?” Nam sinh Trần Phóng cười ẩn ý một tiếng, “Nhưng cảm giác bị dùng rồi thì không quá được, không tốt như ai kia lớp mười một.”

“Ai?” Âm thanh chợt dừng lại, như nghĩ đến cái gì đó, “Nếu cảm thấy ai kia lớp mười một tốt thì chia tay làm gì, không phải người ta còn vì mày phá thai nghỉ học à, yêu thật sự đấy.”

Trần Phóng cười giễu, nói chuyện không khách khí, “Đầu óc có bệnh, tao muốn ngủ với cô ta, cô ta lại tưởng tao thích yêu đương với mình, đừng đùa, loại như cô ta lên mạng đầy, hay là đi viện bỏ vật kia còn muốn tao phụ trách?”

Bạn của Trần Phóng dường như không ngờ tới anh ta lại tra như vậy, sửng sốt một lúc lâu.

Có điều hồi thần rất nhanh, còn chưa mở miệng thì nghe anh ta nói, “Dạo này con mẹ nó ai cũng có thể nói yêu đương trong sáng, đám con gái này thật quá ngây thơ rồi, vì tình yêu là sẵn sàng hiến thân…”

Tiếu Chỉ Hàn nghe nói vậy, ban đầu không phản ứng gì.

Chuyện không liên quan đến anh, anh luôn không thèm để ý, nhưng ngẩng đầu lên, anh thấy Trì Ý nhíu màu, trong mắt còn vô cùng chán ghét.

Tay cầm đũa đã nắm chặt thành quả đấm.

Trong khoảnh khắc đó, không biết lửa giận từ đâu ra khiến anh đứng dậy, đi thẳng tới sau lưng Trần Phóng, vỗ vai anh ta một cái.

Lúc Trần Phóng quay đầu lại, Tiếu Chỉ Hàn bưng đĩa thức ăn của Trần Phóng lên, trực tiếp úp lên mặt anh ta.

Đĩa thức ăn rơi trên mặt đất, phát ra tiếng tan tành, thu hút ánh nhìn của mọi người trong căn tin.

“Vừa nãy tao thấy mày đã thấy khó chịu.” Tiếu Chỉ Hàn dễ dàng túm cổ anh ta đập xuống bàn, đồng thời đạp chân lên ghế anh ta, nghiêng đầu nhìn, “Phá được mấy cái ‘xử’ thì con mẹ nó mày giỏi lắm à? Đợi khi nào mày bị bạo cúc thì tao mua kèn tuyên truyền giúp nhé?”

“Tiếu Chỉ Hàn, mẹ nó mày có bị bệnh không?” Trần Phóng hoàn hồn, nhưng không dám trực tiếp lấy tay lau mặt, mắt chịu lờ mờ mà hỏi.

Trần Phóng bị Tiếu Chỉ Hàn nắm tóc, chỉ có thể bị động ngước đầu, “Đúng, Tăng Nguyên lúc trước tao chơi qua không thích mày, làm sao, bất bình thay cô ta à?”

“Bất bình thay mẹ mày.” Tiếu Chỉ Hàn không nhịn được mất anh ta lên đất một cái, nhìn từ trên xuống.

“Không phải nam sinh nào cũng như mày đâu, nói lời yêu đương chỉ để lên giường.”

“Con mẹ nó, tao ngứa mắt mày nói những lời như vậy trước mặt bàn cùng bàn của tao.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Số ký tự: 0