Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 32

Thường Đông

2024-11-14 01:02:21

Edit: Kaisateam

Lúc Trì Ý ôm cái hộp đi vào ký túc xá nữ bị dì quản lí và một vài nữ sinh nhìn chằm chằm.

Dù sao trong trường học cũng có không ít người biết Tiếu Chỉ Hàn.

Chờ đến tầng năm, ở khúc ngoặt rẽ vào phòng mình, Trì Ý dừng bước, không chút suy nghĩ đi tới cửa sổ giữa cầu thang.

Cô cúi người đặt chiếc hộp xuống đất, tay kéo cửa kính ra, nhón chân nhìn xuống.

Từ tầng năm nhìn xuống cái gì cũng mờ mờ, đặc biệt là nhìn người chỉ có thể thấy được chấm đen nho nhỏ như hạt mè.

Trừ khi là quan sát ở khoảng cách gần.

Nhưng trong lúc cô leo lên lầu thì Tiếu Chỉ Hàn hẳn đã sắp đi đến cửa trường học rồi.

Trì Ý vốn đã làm tốt công tác tư tưởng chỉ nhìn thấy bóng lưng của Tiếu Chỉ Hàn, ai ngờ vừa ló đầu ra đã thấy Tiếu Chỉ Hàn đứng dưới ngẩng lên nhìn.

Trong nháy mắt hai người đều ngơ ngẩn.

Giống như có chút bất ngờ về hành động của cô, đáy mắt Tiếu Chỉ Hàn lướt qua một tia ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh sau đó sự kinh ngạc đã bị ý cười che đi, ngay cả khóe môi anh cũng cong cong rõ ràng.

Sau khi Trì Ý và anh nhìn nhau vài giây, trước khi cô quay đi, Tiếu Chỉ Hàn giơ điện thoại trong tay lên, tỏ ý chờ lát nữa nói chuyện điện thoại.

Chốc lát đã không còn người đứng ở cửa sổ, Tiếu Chỉ Hàn đút tay vào túi rồi xoay người đi.

Trì Ý vừa đi tới cửa ký túc xá, còn chưa lấy chìa khóa ra mở cửa thì cửa đã bị đẩy từ trong ra, Hứa Hi Nhĩ ló mặt ra.

Thấy Trì Ý, Hứa Hi Nhĩ sửng sốt hai giây mới kịp phản ứng, giải thích, “Chúng tớ vừa nãy còn nói tại sao trễ thế này cậu chưa về, đang muốn tới lớp tìm cậu đây.”

Cô vừa nói vừa đẩy cửa cho Trì Ý đi vào, tầm mắt dời xuống, không ngoài dự đoán thấy Trì Ý ôm cái hộp trong ngực.

“Trì Ý, cậu ôm cái gì vậy?”

Mới vào cửa, Trần Vận đã không kịp chờ mà hỏi, “Lúc nãy không không về là do ra ngoài mua đồ à? Bên trong là gì thế?”

Cô cẩn thận nhìn thoáng qua chiếc hộp, buồn bực mở miệng, “Nhìn không giống cậu tự mua, cảm giác giống như là quà tặng.”

Chiếc hộp giấy hình vuông bên ngoài bọc giấy đỏ, phía trên đính một cái nơ xanh, rất giống quà tặng được tỉ mỉ chuẩn bị.

Trì Ý cúi đầu liếc cái hộp, không biết thế nào lại thuận miệng lấp liếm, “Mấy ngày trước tớ mua đồ ăn vặt trên mạng, chắc là mua nhiều nên chủ quán cho túi đựng đẹp mắt chút.”

Lý do này có cơ sở.

Bây giờ có không ít chủ quán không chỉ bán đồ mà còn kiêm dịch vụ gói quà.

Trì Ý nói xong thì đặt hộp lên bàn, suy nghĩ một lúc rồi mở ra.

Hứa Hi Nhĩ đứng bên cạnh, không biết thế nào lại cảm thấy động tác bóc đồ của Trì Ý có chút trịnh trọng.

Rũ mắt nhìn chằm chằm chiếc nơ lụa, sau đó chậm rãi mở ra.

Trong hộp chất đầy đồ ăn vặt lớn nhỏ, có không ít thứ là hàng ngoại.

Trì Ý chỉ nhìn thoáng qua sau đó nói với đám Hứa Hi Nhĩ, “Mua hơi nhiều, các cậu thích gì thì cứ lấy đi.”

Bình thường Trần Vận rất thích đồ ăn vặt, bản thân cũng thường mua, vừa nghe Trì Ý nói như vậy cô lập tức chạy đến, lật hai ba cái liền kêu lên.

“Trì Ý, tớ thật đúng là không nhìn lầm, cậu chính là phú bà mà. Mua đồ ăn vặt đều là hàng nhập khẩu,” cô dừng một chút, lại nói tiếp, “Tầng năm của Bluebox chẳng phải có tiệm chuyên bán đồ ăn vặt ngoại quốc sao, đồ bên trong đắt muốn khóc thét, trước đây tớ mua một thanh chocolate Nga mà mẹ nó, tốn gần hai tháng tiền cơm.”

Cô ấy nói rất khoa trương, Trì Ý cười lấy từ bên trong ra mấy loại quà vặt khác nhau, nhét vào trong tay Trần Vận, “Vậy cậu ăn nhiều một chút, vừa hay giúp cậu tiết kiệm một ít tiền cơm.”

Chờ sau khi phân phát đồ cho Hứa Hi Nhĩ và Trần Vận xong, Trì Ý muốn cất đi nhưng lại có chút khó xử.

Trừ lúc ban đầu mới chuyển trường đến, dường như cô và Đường Tư Kỳ đã rất lâu không nói chuyện.

Từng là bạn thân, hơn nữa chưa chạm đến điểm mấu chốt của cô, Trì Ý không muốn khiến mọi việc quá khó coi. Cũng không thể tặng Hứa Hi Nhĩ và Trần Vận đồ ăn vặt mà lại đối xử khác biệt với Đường Tư Kỳ.

Gần đây cô ta thường xuyên đi sớm về trễ, lúc trở lại ký túc xá cũng chỉ lấy đồ rồi đi. Trì Ý đã mấy lần nhìn thấy Đường Tư Kỳ đi vào khu ký túc xá khác, còn thấy cô ta và người khác tụ tập phì phèo điếu thuốc.

Một cô gái quy củ đột nhiên phá vỡ tất cả trói buộc, bắt đầu phóng thích bản năng của mình.

Mỗi người đều tự lựa chọn cuộc sống của mình, không ai có quyền can thiệp. Là thiên đường hay địa ngục, ngọt ngào hay đau khổ cũng đều phải nhận lấy kết quả mình đã chọn, từng bước đi tới.

Chẳng qua là trong lòng Trì Ý ít nhiều vẫn thấy đáng tiếc.

Chưa chờ Trì Ý cầm đồ ăn vặt đến chỗ Đường Tư Kỳ, Trần Vận đã mở miệng, “Tư Kỳ hôm nay không về, cậu không cần đưa cho cậu ấy.”

Lúc Trần Vận nói lời này không nhịn được xen vào chút cảm xúc cá nhân. Cô ngừng một chút, tiếp tục, “Lần trước Hi Nhĩ đặt đồ lên bàn cậu ấy, cậu ấy còn không thèm hỏi đã vứt vào thùng rác.”

Trì Ý nghe xong sửng sốt, không ngờ còn có chuyện này.

Nghe thấy Trần Vận nhắc tới chuyện này, Hứa Hi Nhĩ vẫn có chút buồn.

Cho dù ai tặng đồ ba mình mua cho bạn cùng phòng, lại bị người bạn cùng sống chung vui vẻ lúc trước ném vào thùng rác, tâm tình sẽ không thể tốt nổi.

“Hơn nữa hình như cậu ấy đang yêu đương?” Trần Vận xé vỏ bao chocolate, “Với nam sinh lớp 14, bình thường cũng chơi với đám Tiếu Chỉ Hàn. Giờ cậu ấy bị kéo vào cái vòng kia, các cậu không cảm thấy cậu ấy thay đổi rồi ư? Hút thuốc, uống rượu, thuê nhà nghỉ, toàn là thứ suy đồi.”

Nghe thấy tên Tiếu Chỉ Hàn, Trì Ý có chút mất tự nhiên.

“Tớ không biết cậu ấy ngu ngốc như vậy, không chiếm được chính chủ liền dựa vào anh em của cậu ta để tiếp cận, có ích không? Đừng nói cậu ta có thể thích bạn gái của anh em mình không, mấu chốt chính là người ta có thể thích cậu ấy sao?”

Ý tứ những lời này rất rõ ràng.

Trì Ý không ngờ Trần Vận luôn tùy tiện vô tâm lại hiểu chuyện như vậy.

“Đua đòi hi vinh dễ hại chết người,” Trần Vận nói tiếp, thái độ bình tĩnh nhưng giọng nói lại lạnh nhạt không giống ngày thường, “Nếu cậu ấy còn cứ như vậy, tớ sẽ xin chủ nhiệm lớp đổi phòng ký túc xá, tớ không muốn có ngày lại phát hiện một đứa trẻ sơ sinh ở trong phòng vệ sinh đâu.”

Thật ra mọi người đã nhìn mãi quen mắt mấy tin tức như vậy ở trên mạng, nhưng dù không phải người trong cuộc thì Trần Vận vẫn không thể nào chấp nhận.

Yêu đương ở cấp ba không thành vấn đề, nhưng chính mình không yêu bản thân mà sinh con ra thì là vấn đề lớn.

Từ nhỏ cô đã bị gia giáo nghiêm khắc cấm tuyệt không được xảy ra loại chuyện này, nhưng không thể tưởng tượng sẽ thế nào nếu trong trường học của mình, trong ký túc xá vẫn ở hằng ngày đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ ngoài giá thủ, thậm chí là đứa con ngoài ý muốn. Chuyện như vậy đối với ai cũng quá tàn nhẫn.

Sống chung với nhau lâu như vậy, Trì Ý cũng hiểu kha khá về Trần Vận.

Tam quan của cô ấy chính trực đến mức khiến Trì Ý phải cảm thán, nhưng sống chung cũng thấy đặc biệt thoải mái.

Nhất Trung thành Nam cắt điện lúc 12 giờ, Trì Ý dọn dẹp xong thì lên giường.

Chờ khi cô lấy điện thoại ra mới phát hiện Wechat có người liên tục gửi cho cô hơn một trăm tin nhắn.

Mở ra nhìn, tất cả đều đến từ Tiếu Chỉ Hàn.

Người này thật sự cay mắt mà.

Tiếu Chỉ Hàn: “Đến phòng chưa?”

“Đồ ăn vặt đừng chia cho người khác, đó là tớ mua tặng mình cậu thôi. Các cậu ấy muốn ăn thì mua thêm.”

“Tắm chưa, lên giường đi, đọc được tin nhắn thì trả lời tớ một câu.”

“Có phải cậu không biết tớ là ai không, lần trước không lưu lại?”

“Trì Ý, cậu cắt liên lạc với thế giới hay là cắt liên lạc với một mình tớ vậy?”



Trì Ý nằm trên giường cầm điện thoại, kiên nhẫn kéo xuống đọc từng tin.

Lúc cô kiểm tra tin nhắn, bên dưới vẫn tiếp tục gửi tin nhắn mới.

Chờ khi cô xem đến cái dưới cùng, là năm giây trước Tiếu Chỉ Hàn gửi, Trì Ý hơi ngạc nhiên sau đó đỏ mặt cực nhanh.

“Bảo bối, vì tớ hôn nên cậu tức giận hay là thẹn thùng không dám trả lời tớ?”

Trong đầu cô vụt hiện lên cảnh tượng trước cửa ký túc xá.

Khi cô không chút nào phòng bị được Tiếu Chỉ Hàn tỏ tình, trong lúc sửng sốt cô đã bật thốt nói muốn suy nghĩ một chút. Nhưng Tiếu Chỉ Hàn đã ôm lấy mặt cô, hôn lên trán cô.

Anh tì trán vào trán cô, nhìn chăm chú vào mắt cô, “Vậy thì quyết định đi, cậu phải suy nghĩ thật cẩn thận đấy nhé.”

Trì Ý phục hồi tinh thần lại, không khống chế được muốn gửi đi một cái icon ‘kêu ai là bảo bối, ai là bảo bối của cậu’.

Nhưng sau khi mở hình ảnh ra thì cô lại suy nghĩ một chút, gửi đi hình một nụ hoa cúc.

Tiếu Chỉ Hàn nhắn lại rất nhanh, giống như chỉ chờ tin của cô, “Cậu gửi cho tớ ảnh hoa cúc là có ý gì?”

Trì Ý vừa định trả lời thì Tiếu Chỉ Hàn đã nhắn tiếp, “Cậu có ý đồ với hoa cúc* của tớ hả? (mắt trái tim)”

(*) Hoa cúc là cái gì nhở các bạn nhở, là cái mà các anh gei hay chơi đấy hi hi

Điện thoại của Trì Ý suýt nữa thì rớt vào mặt cô.

Cô rất bình tĩnh bò dậy, hai tay gõ chữ nhanh trên màn hình, “Tớ muốn nói là, lúc tớ ở trên tầng nhìn cậu, cậu cười rất giống hoa cúc. Còn nữa…”

Trì Ý gửi một cái icon.

Bé teletubbies vàng đi trên đường, thấy một đóa cúc nở rộ liền giương đôi mắt to đen láy quay đầu nhìn xung quanh, hỏi ‘Cúc hoa của ai rơi thế’.

“Cậu.” Trì Ý nói.

“Nếu cậu có ý đồ thì cứ việc nói thẳng, không cần vòng vo với tớ.”

Tiếu Chỉ Hàn giống như nhân vật trong phim bịt tai mà kêu gào ‘tôi không nghe tôi không nghe’, làm như không thấy tin của Trì Ý, cố chấp theo suy nghĩ của mình.

Trì Ý lười quan tâm đến anh, gửi một tấm ‘đồ bậy bạ’ qua, dùng một câu đơn giản ‘Tớ muốn đi ngủ’ để tắt điện thoại.

Năm phút sau.

Đại khái động tĩnh khi cô trở mình hơi lớn, hoặc tối nay mọi người đều không ngủ được, đầu tiên là Trần Vận ho khan một tiếng, sau đó Hứa Hi Nhĩ thò đầu ra, “Mọi người cũng không ngủ à?”

Trì Ý ‘ừ’ một tiếng, “Không ngủ được.”

“Tớ cũng vậy,” Hứa Hi Nhĩ nói.

“Không sao,” Trần Vận đùa, “Cậu có người ru ngủ, tớ và Trì Ý chỉ có thể ôm nhau sưởi ấm.”

Một lát sau, cô đột nhiên mở miệng, “Bá Chiêu, ừm, bạn trai tớ ấy, anh ấy mới hát ru tớ ngủ, các cậu có muốn nghe một chút không?”

Trần Vận hưng phấn liên tục nói được đó được đó, Trì Ý ngược lại không có ý kiến gì.

Hứa Hi Nhĩ ấn vào tin nhắn.

Sau vài giây yên lặng, giọng nam nhu hòa chậm rãi từ từ vang lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hình như còn có tiếng đàn ghita.

Một đoạn phát xong, Hứa Hi Nhĩ không chờ nổi, “Các cậu thấy thế nào?”

Thích một người, không chỉ muốn bản thân thích mà còn hy vọng bạn bè bên cạnh cũng có thể thích.

Giống như là có nhiều người thích như vậy mới xứng đáng với người ấy.

“Rất êm tai,” Trần Vận không keo kiệt lời khen, “Không ngờ bây giờ học bá đều đa tài đa nghệ, ca hát lại còn đàn ghita, lợi hại.”

Trì Ý ừ phụ họa, đột nhiên mở miệng, “Hi Nhĩ, cảm giác yêu đương như thế nào?”

Hứa Hi Nhĩ không ngờ Trì Ý lại hỏi vấn đề này, sau hai giây sửng sốt liền cười trả lời, “Vô cùng tốt nha.”

“Làm gì cũng có người đi cùng, được người nhớ, lại không giống cảm giác đối với bạn bè và người thân…”

Nói là yêu đương nhưng Trì Ý cũng không cảm thấy Hứa Hi Nhĩ trước khi yêu và sau khi yêu khác gì nhau.

Hứa Bá Chiêu học lớp mười hai, thường ngày bận rộn không có thời gian. Rõ ràng hai người ở cùng một trường nhưng lại giống như yêu xa, thi thoảng nhân ngày nghỉ tặng chút quà lãng mạn, hoặc là về ký túc xá nấu cháo điện thoại.

Trong mắt Trì Ý, Hứa Hi Nhĩ không giống với người say mê đoạn tình cảm này, ngược lại giống như lệ thuộc. Chẳng qua chính cô ấy cũng chưa ý thức được.

Mà cô thì đang suy nghĩ đến Tiếu Chỉ Hàn, nhân tiện hỏi một chút cảm giác khi yêu.

Hai người học cùng lớp, lại ngồi cùng bàn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Nếu yêu đương thì có gì khác nhau đâu.

Trì Ý không hiểu.

Buổi sáng hôm sau.

Tiếu Chỉ Hàn đến lớp, thấy Trì Ý ngày đêm ôn bài lại gục xuống bàn ngủ.

Nghĩ đến việc có thể tối qua cô ngủ trễ, Tiếu Chỉ Hàn luôn luôn mạnh chân mạnh tay hận không thể khoe khoang cho cả thiên hạ, lần đầu tiên nhẹ nhàng dịch ghế ra, chậm chạp ngồi xuống.

Xung quanh đều là tiếng đọc sách, nhưng bên cạnh anh lại chẳng có âm thanh nào. Tiếu Chỉ Hàn ngồi một lúc đột nhiên thấy không đúng.

Người ngủ say hô hấp sẽ chậm rãi có quy luật, còn Trì Ý…

Trì Ý xoay người ghé vào bàn, trợn mắt nhìn bức tường.

Cô cũng không hiểu tại sao khi thấy Tiếu Chỉ Hàn lên lầu lại không chút suy nghĩ mà nằm trên bàn. Hành động này cứ như là tự nhiên vậy.

Cô cảm thấy trái tim mình không mạnh mẽ tới mức có thể đối mặt với Tiếu Chỉ Hàn như bình thường.

Nhận thấy anh ngồi xuống, thân thể Trì Ý trong nháy mắt cứng lại, qua mấy giây mới hồi phục như cũ.

Lại một lát sau, không nghe được động tĩnh gì, tiếng đọc sách xung quanh cũng nhỏ hơn một chút, Trì Ý nghĩ nghĩ, vừa muốn ngẩng lên thì trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Sau đó, cô đối diện với ánh mắt cười của Tiếu Chỉ Hàn.

“Hóa ra cậu giả vờ ngủ.”

Anh đứng lên, từ sau lưng nghiêng người xuống, cúi người đặt đầu sát bên mặt cô.

“Không có,” chờ anh lùi lại, Trì Ý ngồi dậy mở miệng chối, lời lẽ chính đáng, “Chẳng qua tớ chỉ chợp mắt một lát.”

“Ngủ không nhắm mắt, cậu là Quan Vũ à?” Tiếu Chỉ Hàn nói tiếp.

“… Không ngờ cậu còn biết Quan Vũ?”

Tiếu Chỉ Hàn vô hình chung lại bị Trì Ý chê cười, anh không nói gì.

Ngày hôm sau, thứ sáu, đại khái muốn cho Trì Ý thêm nhiều không gian để suy nghĩ, Tiếu Chỉ Hàn một mực quy củ, thi thoảng chỉ làm bộ lơ đãng đụng phải tay Trì Ý.

Anh tin chắc Trì Ý là loại tính tình ‘người khác đối với mình tốt mình liền đối với người khác càng tốt hơn’, không chạm tới giới hạn cuối của Trì Ý mà cẩn thận dò xét, chiếm chút tiện nghi nhỏ.

Đến giờ tan học cuối buổi chiều, Tiếu Chỉ Hàn đứng dậy rời đi trước, quay đầu nói với Trì Ý một câu, “Chậm nhất là tuần sau.”

“Cái gì mà chậm nhất tuần sau?” Phương Vũ Thành lơ đãng nghe được câu này, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý đều không mở miệng giải thích. Nhưng Trì Ý biết Tiếu Chỉ Hàn đã hạ tối hậu thư với mình.

Cuối tuần phải cho anh câu trả lời.

Ở chung lâu như vậy, cô hiếm khi tiếp xúc với mặt mạnh mẽ của Tiếu Chỉ Hàn. Chợt thấy anh như vậy, trong lòng cô không nhịn được nổi lên ý muốn trêu đùa.

Cô giật giật môi, vừa định mở miệng thì Tiếu Chỉ Hàn đột nhiên liếc cô, giống như dự liệu được cô muốn nói gì, mở miệng, “Bây giờ cậu mà nói tớ sẽ hôn cậu đấy.”

“Cậu là biến thái à?” Trì Ý đỏ mặt phản bác, “Biết hành vi của cậu gọi là gì không, không cẩn thận sẽ bị nhốt lại cải tạo.”

“Chỉ biến thái với cậu,” Tiếu Chỉ Hàn nhướn mày nhìn cô, cười như không cười, “Trước khi tớ vào trại cải tạo nhất định phải nghe được câu trả lời tớ muốn.”

“Buồn nôn…”

Phương Vũ Thành không nghe nổi nữa, làm bộ muốn ói.

“Con mẹ nó các cậu, công khai tán tỉnh làm ơn nhìn xem bên cạnh có người bạn độc thân nào không, có tin tớ tố cáo với hội yêu chó lập tức bắt hai người lại không.”

“Cậu còn có tự giác đấy.” Trì Ý chỉ nói một câu rồi lại cúi đầu làm bài tập của mình.

Cô không khen hành động tố cáo của cậu ta mà là cậu ta tự xưng là chó.

Chó độc thân và chó vẫn khác nhau nhiều.

“Tại sao?” Phương Vũ Thành tủi thân, “Trì Ý, cậu phân biệt đối xử. Hàn ca như thế mà cậu không nói, lại đi nói tớ, cẩu độc thân như tớ sống dễ dàng lắm sao?”

“Chắc là vì cậu là một con chó độc thân còn tớ là bạn trai tương lai của cậu ấy.” Trì Ý còn chưa mở miệng, Tiếu Chỉ Hàn đã giành mở miệng trước, nói xong mắt còn nhìn chằm chằm Trì Ý.

Phương Vũ Thành đau thương, không biết khi nào hai người kia đã phản bội mình dan díu với nhau rồi.

Chỉ không cẩn thận liền nói ra miệng.

“Cái gì gọi là phản bội?” Tiếu Chỉ Hàn không vui cau mày, “Tớ cần phản bội cậu? Còn nữa,” anh dùng câu nói ban đầu của Trì Ý, “Người văn minh nói lời văn minh, cái gì là dan díu, đây gọi là vừa mắt nhau, không có văn hóa thật đáng sợ.”

Phương Vũ Thành vô cớ bị chê cười, hèn mọn mở miệng, “Không giống nhau không giống nhau, người có văn hóa yêu đương lại càng ghê gớm.”

Trì Ý lười phản ứng với hai tên thần kinh này, chờ bọn họ nháo xong thì chạy lấy người.

Hai ngày cuối tuần rất nhanh đã trôi qua.

Lễ chào cờ của trường Nhất Trung thành Nam được chia theo từng khối, tuần này vừa vặn đến phiên khối lớp 11.

Chờ lá cờ đỏ chậm rãi được kéo lên, học sinh phía dưới xếp thành hàng cùng nhau hát quốc ca, sau đó Trần Kim Thủy đứng trên sân khấu tổng kết lại kết quả đại hội thể thao và hội diễn văn nghệ, thuận tiện nói ra triển vọng sắp tới.

Lưu loát nói bảy tám phút, ông cầm micro ho khan một tiếng, “Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý lớp 20 khối 11 ở hội diễn văn nghệ có hành động không chính đáng, tự kiểm điểm vài ngày, bây giờ mời Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý lần lượt lên đây đọc kiểm điểm.”

Lời vừa nói xong, bên dưới ồ lên.

Tuy Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý biểu diễn ở sân khấu có hơi ‘quá’, nhưng về tình vẫn có thể châm chước. Còn lên bục tự kiểm điểm thì con mẹ nó cũng quá nghiêm khắc rồi.

Hơn nữa Trì Ý vẫn luôn đứng đầu khối. Học sinh giỏi lại không có ưu thế trước mặt giáo viên, đây là phạm phải tội lớn rồi.

Lúc Tiếu Chỉ Hàn lên sân khấu, Trần Kim Thủy rất hài lòng.

Học sinh hằng năm không mặc đồng phục giờ đột nhiên lại mặc, còn giành lên bục kiểm điểm trước cả Trì Ý, có thể thấy cậu coi trọng kiểm điểm đến thế nào, rút kinh nghiệm sâu sắc.

Nhưng mà…

Trần Kim Thủy liếc nhìn Tiếu Chỉ Hàn hai tay trống trơn, nhíu mày hỏi, “Cậu quên mang bản kiểm điểm à?”

“Thầy,” Tiếu Chỉ Hàn chân thành sâu sắc, “Em rút kinh nghiệm rất sâu sắc, nhớ trong lòng rồi, không cần nhớ trên giấy.”

Chờ Trần Kim Thủy yên lòng đứng qua một bên, Tiếu Chỉ Hàn cầm micro tiến lên trước một chút, chuẩn xác tìm được Trì Ý trong đám người đứng dưới.

“Chào mọi người,” Tiếu Chỉ Hàn giơ micro mở miệng nói, “Tôi là Tiếu Chỉ Hàn học lớp 20 khối 11.”

Nói xong câu này anh liền dừng lại. Trần Kim Thủy đứng bên cạnh có chút nóng nảy khích lệ, “Em nói nhanh lên, đừng xấu hổ, nói hết những lời tự xét mình mấy ngày nay đi.”

Trần Kim Thủy cũng bị sự an phận gần đây của Tiếu Chỉ Hàn đánh lừa.

Đừng nói là làm bản kiểm điểm, riêng xấu hổ căn bản Tiếu Chỉ Hàn không bao giờ có.

“Đây là thầy nói nhé.” Tiếu Chỉ Hàn đột nhiên nói với Trần Kim Thủy một câu này.

Trần Kim Thủy tự nhiên có dự cảm không tốt lắm, nhưng căn bản không chờ ông kịp hoàn hồn tiến lên ngăn cản, Tiếu Chỉ Hàn đã mở miệng.

“Hôm nay tôi đứng ở đây chủ yếu là vì màn biểu diễn của tôi và Trì Ý ở hội diễn văn nghệ. Hiện tại tôi chỉ muốn nói,” anh dùng ngón tay chỉ Trần Kim Thủy đứng bên cạnh, “Tôi thật sự rất cảm ơn đồng chí Trần, ban đầu tôi còn cười nhạo ông ấy mắt kém, điểm này tôi cần nghiêm túc xem xét lại, ánh mắt ông ấy quá tốt, rất sắc bén.”

Đám học sinh bên dưới vốn đang ngây ngốc bỗng nháy mắt cười rộ lên, không ít người còn xì xào xôn xao.

Ai mà không biết Trần Kim Thủy bị lão thị, thế mà Tiếu Chỉ Hàn còn nhắc đến chuyện này, lại khen mắt ông ta tốt.

Cũng không biết là khen thật hay châm chọc.

Trần Kim Thủy vui tươi hớn hở đứng tại chỗ.

Mặc dù không biết ánh mắt mình với việc kiểm điểm của Tiếu Chỉ Hàn thì liên quan chỗ nào, nhưng dù sao cũng khen ông. Ai mà không muốn nghe lời ngon ngọt, vì vậy ông mặc kệ Tiếu Chỉ Hàn cầm micro phát huy tiếp.

“Là thầy giáo, ông đã tận chức trách thực hiện trách nhiệm của mình, khi tôi và Trì Ý diễn xong liền lập tức tìm chúng tôi nói chuyện, rất coi trọng chuyện này. Thầy giáo như thế thật sự không có nhiều.” Nói rồi anh còn cố tình diễn trò, nắm hờ micro vỗ tay vì Trần Kim Thủy.

Bên dưới không ít người mơ hồ, nhưng vẫn theo Tiếu Chỉ Hàn vỗ tay hét to.

Khuôn mặt Trần Kim Thủy đỏ bừng, ông còn chưa bao giờ được học sinh nhiệt liệt vỗ tay như thế đâu. Ông không khỏi giơ tay lên, tỏ ý bọn họ thích là được.

“Lúc xuống sân khấu tôi và Trì Ý đang nói chuyện, Trần lão sư của chúng ta đã xông tới. Trong mắt ông, tôi và Trì Ý đang thừa dịp ở trong góc lén lút hôn nhau, còn ngầm phản bội thầy giáo gia trưởng để yêu đương, cho nên mới có buổi kiểm điểm hôm nay của tôi ở đây.” Tiếu Chỉ Hàn miêu tả tình cảnh ngày đó.

“Đối với lần này, để chứng thực lời Trần lão sư đã nói, tôi sẽ đem giả biến thành thật, còn phải cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội này, để tôi có thể đứng ở đây nói chuyện, sau này nhất định tôi sẽ cố gắng…”

Trần Kim Thủy cười ha hả.

Cố gắng cái gì, còn có thể là cái gì. Nhất định là học tập rồi!

Ông có chút nhịn không được muốn tiến lên cướp micro thay Tiếu Chỉ Hàn lên tiếng.

Tiếu Chỉ Hàn ngừng một lát, ánh mắt thẳng tắp rơi trên người Trì Ý, “Tôi nhất định sẽ cố gắng theo đuổi Trì Ý, sớm ngày khiến cô ấy trở thành bạn gái mình, để Trần lão sư có thể chân chính thấy rõ ràng và hiểu sâu sắc thế nào mới là hôn môi.”

Anh nói xong còn cố tình quay đầu nhìn về phía con cẩu ngốc Trần Kim Thủy đang trân trối, ngay cả tiếng thầy cũng không thèm gọi, “Hàn ca dạy ông hôn môi, không thu phí.”

Bên dưới nháy mắt nổ tung, ồn ào hét lên từng tiếng nối tiếp.

“Hàn gia lợi hại quá…”

“Má nó…”

“Quá con mẹ nó giỏi!”

Trần Kim Thủy và một đám lãnh đạo kịp phản ứng lại liền muốn đoạt micro của Tiếu Chỉ Hàn đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngay trước mặt học sinh và giáo viên toàn khối mà phát biểu như vậy, hoàn toàn là hành vi khiêu khích, còn nói cái gì mà rút kinh nghiệm sâu sắc.

Lúc này họ đều không rảnh gọi Trì Ý lên bục đọc kiểm điểm tiếp, sợ cô cũng nói ra lời kinh thiên động địa gì. Mấu chốt hiện nay là cái tên Tiếu Chỉ Hàn không chịu khống chế này.

Tiếu Chỉ Hàn thấy lời đã nói xong, không phản kháng mà tùy ý để người khác lấy micro đi.

Trì Ý đứng dưới nhìn anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, lại có chút sợ hãi khó hiểu.

Cô đã hiểu vì sao Tiếu Chỉ Hàn giành lên trước để kiểm điểm.

Mặc kệ là vì muốn nói như vậy hay là muốn thu hút sự chú ý của người khác để cô thoát việc phải lên đọc kiểm điểm, dường như tất cả đều xoay xung quanh cô.

Chẳng sợ hành động như vậy có thể khiến bọn họ trở thành đề tài bàn tán của cả trường, nhưng nhìn đôi mắt lóe sáng của anh, Trì Ý phát hiện mình không tức giận nổi.

Đó là ánh sáng chỉ khi đối diện với cô mới hiện ra.

Lễ chào cờ bởi vì việc ồn ào này mà kết thúc.

Các lớp giải tán, Trì Ý đi theo đám Hứa Hi Nhĩ di chuyển về phía khu nhà học.

“Wow Trì Ý,” người vừa quang bớt, Trần Vận đã không nhịn được lên tiếng, “Tớ nói Tiếu Chỉ Hàn thích cậu rồi, cậu còn không tin.”

Trần Vận giơ tay đập xuống bả vai Trì Ý, “Nói đi, các cậu tốt lên từ bao giờ vậy? Nếu không có dự liệu trước thì Tiếu Chỉ Hàn sẽ không mất não đứng trên bục công khai đánh dấu chủ quyền như thế.”

“Đánh dấu chủ quyền?” Trì Ý không hiểu, hỏi ngược lại.

Tiếu Chỉ Hàn ở trên sân khấu cũng không nhắc gì tới chủ quyền mà.

“Cái người Tiếu Chỉ Hàn đó nói phải biến cậu thành bạn gái, còn hôn môi trước mặt Trần Kim Thủy đấy,” Trần Vận vừa nói vừa hô lên một tiếng, “Má ơi, chuyện này má nó quá kích thích. Làm vậy ngay trước mặt Trần Kim Thủy còn không phải bị ông ta bổ cho vài nhát đao.”

“Nhưng mà có Tiếu Chỉ Hàn ở đó, người ta chắc chắn sẽ không để cậu bị tổn thương chút nào đâu nhỉ?”

Trì Ý còn chưa lên tiếng, bên cạnh đã có mấy tiếng nói âm dương quái khí vang lên.

“Vài người cũng không nhìn lại khuôn mặt bản thân, ngọn cỏ ven đường mà tưởng mình là mây*.”

(*) Câu gốc là cọng hành mà tưởng mình là cây tỏi, mình đổi thành mây với cỏ cho nó thân thuộc nhé các bạn

“Chẳng qua chỉ là công cụ để chống đối lại Trần Kim Thủy, thật sự cho rằng Tiếu Chỉ Hàn thích cậu ta à.”

“Các cậu nói cái gì vậy?”

Trần Vận tức thời không nghe nổi nữa. Cô và Trì Ý rất hợp nhau, dĩ nhiên không hy vọng có người làm nhục bạn mình như vậy.

“Nghĩ là ai thì là người đó, con rùa thích ngồi chiếm chỗ.”

Trì Ý giương mắt nhìn sang, đều là người quen.

Có Thái Dịch Hân ngày đó cùng mấy nữ sinh đến tìm cô, còn có hai ba người không quen biết nhưng nhìn có chút quen mặt.

Phía sau cùng là một người bạn cùng phòng của cô, Đường Tư Kỳ.

Vừa nãy ồn ào quá, Đường Tư Kỳ có nói gì hay không thì cô không biết, nhưng khi Trì Ý giương mắt nhìn qua, một nữ sinh không nhịn được trợn trắng mắt với cô, “Cũng không nhìn xem dáng dấp mình ra sao, nếu không phải thứ đê tiện quyến rũ Tiếu Chỉ Hàn, sao Tiếu Chỉ Hàn có thể thích người như vậy.

“Dáng dấp ra sao, cậu nói rõ ràng đi,” Trần Vận tiến lên một bước, “Tớ nói này đại tỷ, cậu như vậy, tướng mạo xách giày cho Trì Ý còn không xứng, lấy mặt mũi ở đâu ra mà nói lời như thế?”

“Con 38* thối mày nói cái gì đấy, tao nói chuyện với nó còn nhờ mày ra mặt à?”

“Tôi nhìn cậu giống như con ngu mà còn có mặt mũi mắng người khác là 38 à, 8-3 là quốc tế phụ nữ cậu thích tự chửi mình hả? À,” Trần Vận khoa trương hô, “Chẳng lẽ cậu qua Thái Lan chuyển giới nên không biết ngày 8-3, cái đồ nhân yêu, đến cơ hội rửa chân cho Trì Ý nhà tôi còn không có.”

(*) 38: Ngày quốc tế phụ nữ 8-3. Còn có nghĩa khác chỉ những người thích buôn chuyện, bàn tán đúng sai, xuyên tạc về người khác (theo baidu)

Sức chiến đấu của Trần Vận không hề kém, nhưng đây vẫn là lần đầu Trì Ý được diện kiến.

Mắt thấy sắp đánh nhau đến nơi, Trì Ý tiến lên ngăn trước mặt Trần Vận, giơ tay nắm cổ tay của nữ sinh kia, ánh mắt không cảm tình nhìn cô ta.

“Mời cậu hiểu cho, tôi không muốn nói chuyện với sinh vật biết sủa không có nghĩa là cậu có thể đứng trước mặt tôi nói mấy lời khó lọt tai, còn có, tôi và Tiếu Chỉ Hàn ai quyến rũ ai không phải là chuyện cậu có thể nhúng tay vào. Nếu như tôi còn nghe được cậu ở bên ngoài nói lung tung về tôi và cậu ấy, cậu ấy không đánh cậu, tôi sẽ đánh trước.”

Trì Ý nói xong, không nhìn đám người kia mà kéo Trần Vận và Hứa Hi Nhĩ rời khỏi.

Trần Vận cũng là lần đầu thấy Trì Ý mắng chửi người, hay ở chỗ hoàn toàn không nói lời thô tục, khiến cô có chút sùng bái.

Lần này Trì Ý thật sự dở khóc dở cười, nhưng vừa về phòng học không thấy Tiếu Chỉ Hàn, nghe nói Tiếu Chỉ Hàn khi xuống khỏi sân khấu đã bị thầy chủ nhiệm kéo đi giáo dục, bây giờ vẫn còn phải tới phòng giáo viên để kiểm điểm.

Trì Ý cũng bất chấp, bỏ cái tôi xuống, đi về phía phòng giáo viên.

Phòng giáo viên tầng 4.

Tiếu Chỉ Hàn đứng lười nhác, câu được câu chăng nghe mấy giáo viên, đặc biệt là Trần Kim Thủy nói chuyện. Chờ bọn họ nói xong, anh mới chậm rì rì mở miệng.

“Em nói này các thầy, mọi người hình như bận tâm hơi sớm rồi? Em còn chưa theo đuổi được người ta mà? Giờ đã vội nói với em yêu sớm không tốt, hay là chờ đến lúc em theo đuổi được người rồi thì nói sau.”

“Cậu xem thái độ này của cậu đi,” Trần Kim Thủy tức giận đến mức tay chỉ vào anh cũng hơi run, “Tôi để cậu lên bục kiểm điểm, cậu nhìn xem cậu nói cái gì, ông nói gà bà nói vịt, công khai khiêu khích quy định trường học và giáo viên. Cậu còn để trường học, để thầy giáo vào mắt hay không?”

“Chẳng phải em đặt trường học, thầy giáo vào đáy mắt nên mới báo trước cho mọi người một tiếng đấy thôi. Tránh đến lúc đó các thầy không hiểu chuyện lại làm phiền em và Trì Ý.”

Xem đi đây là lời gì.

Nói với thầy mình đã có đối tượng yêu sớm, còn công khai uy hiếp thầy, đây còn là học sinh ư?

Trần Kim Thủy vừa muốn mở miệng tiếp, cửa phòng làm việc đã bị người lễ phép gõ hai cái. Không đợi bên trong lên tiếng, người đã đi vào.

Trì Ý hết sức tự nhiên đi tới cạnh Tiếu Chỉ Hàn, nhìn về phía chủ lực công kích Tiếu Chỉ Hàn, Trần Kim Thủy, “Thầy, sắp đến giờ học rồi, em đến tìm bạn Tiếu Chỉ Hàn về lớp.”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trì Ý, Trần Kim Thủy chợt có xúc động muốn nói ‘còn học cái gì, em nhìn cậu ta có sợ bị trễ giờ không, bây giờ công tác tư tưởng mới là quan trọng’.

Nhưng rốt cuộc ông vẫn nhớ đến thành tích của Trì Ý, còn có lời Tiếu Chỉ Hàn nói, anh đơn phương thích Trì Ý. Bởi vậy thái độ của ông vẫn ôn hòa như bình thường, “Chuyện này, em về lớp trước đi cho kịp giờ học, lúc nào đến giờ Tiếu Chỉ Hàn sẽ về.”

Trần Kim Thủy nói xong, Trì Ý lại không đi mà giương mắt nhìn ông, “Làm công tác tư tưởng chẳng phải nên thực hiện với em ạ? Dù sao chuyện này người quyết định là em chứ không phải Tiếu Chỉ Hàn. Nếu em không đồng ý, hành động của bạn Tiếu Chỉ Hàn chỉ có thể coi là tình cảm đơn phương không được đáp lại của thiếu niên tuổi dậy thì, đánh mấy trận bóng rổ chơi mấy ván game là xong. Nhưng nếu em đồng ý thì mới là hành động yêu sớm.”

Trì Ý nói chuyện không khách khí, “Hơn nữa bạn Tiếu Chỉ Hàn không phải người dễ bị khuyên nhủ, thầy làm công tác tư tưởng với cậu ấy không khác nào đàn gảy tai trâu, lãng phí thời gian. Nhưng em có thể ở chỗ này, trước mặt Tiếu Chỉ Hàn và thầy mà đảm bảo,” Trì Ý dừng lại, “Chưa đến thời gian thích hợp, em tạm thời sẽ không đồng ý với sự theo đuổi của bạn Tiếu Chỉ Hàn.”

Trì Ý cơ hồ không cho Trần Kim Thủy cơ hội mở miệng, cô gật đầu một cái, “Như vậy nhé thầy, em đưa bạn Tiếu Chỉ Hàn về lớp học trước.”

Cô nói xong thì nắm lấy cổ tay Tiếu Chỉ Hàn, kéo anh ra khỏi phòng.

Hồi lâu sau Trần Kim Thủy mới phản ứng được.

Không đúng, ông muốn giáo dục Tiếu Chỉ Hàn, sao mà Trì Ý tới một cái cậu ta liền bị mang đi.

Còn nữa, cái gì gọi là chưa đến thời gian thích hợp, tạm thời sẽ không, cũng có ý rồi chứ gì!

Vừa nghĩ đến chuyện đã có gì đó, Trần Kim Thủy không thể ngồi yên, lập tức muốn đuổi theo. Nhưng đúng lúc điện thoại di động của ông vang lên.

“Hiệu trưởng, vâng vâng… Bây giờ tôi sẽ lập tức đến cổng trường tiếp đón lãnh đạo của sở giáo dục.”

Vừa ra khỏi phòng giáo viên, Tiếu Chỉ Hàn nhìn Trì Ý vung vẩy đuôi ngựa và bàn tay nắm tay mình, ánh mắt có chút phức tạp, “Vừa rồi cậu nói thật ư?”

“Cái gì mà thật hay giả?” Trì Ý nói mấy lời khi nãy hoàn toàn lấy lệ với Trần Kim Thủy, chính mình không cẩn thận buột miệng nói ra, nào có nhớ đã nói những gì.

“Sẽ không yêu đương với tớ.”

Trì Ý nói “Tạm thời sẽ không”, nhưng vào tai Tiếu Chỉ Hàn lại chính là ý khẳng định, cũng coi như là Trì Ý trả lời anh.

“Giả.” Nghe giọng nói của anh lộ vẻ suy sụp rõ ràng, cô không chút suy nghĩ mà mở miệng phủ nhận.

Vừa dứt lời, cô mới ý thức được mình có chút sốt ruột phủ nhận, cùng với ý tứ của những lời vừa nãy, nhất thời không dám nhìn Tiếu Chỉ Hàn.

Tiếu Chỉ Hàn đứng phía sau nhìn vành tai trắng nõn của Trì Ý đã ửng đỏ, không nhịn được cong khóe môi.

Anh rút tay ra khỏi tay Trì Ý, trước khi cô kịp thu tay lại thì đã từ phía sau tách bàn tay cô ra, mười ngón tay gắt gao nắm chặt.

Bước chân Trì Ý hơi ngừng nhưng cô không quay đầu rút tay ra, mặc cho Tiếu Chỉ Hàn nắm.

Cho tới khi đến trước cửa lớp cô mới rụt tay lại.

Phương Vũ Thành liếc nhìn Tiếu Chỉ Hàn ngồi sau đang mang tâm trạng tốt vô cùng, có chút mờ mịt.

“Hàn gia ngài bị Kim Thủy giáo dục đến phát ngốc rồi à?”

Từ buổi sáng Tiếu Chỉ Hàn đứng trên bục kiểm điểm đến giờ, Phương Vũ Thành cùng với không ít người cũng đi theo xem náo nhiệt. Lần đầu tiên anh mới thấy người nào bị chủ nhiệm dạy dỗ còn có thể cười tươi như hoa cúc như thế.

Tiếu Chỉ Hàn tâm tình tốt nên không cáu kỉnh với Phương Vũ Thành, nhưng cũng lười trả lời anh.

Mắt nhìn thoáng qua Trì Ý đang cúi đầu đọc sách, không nhịn được ngâm nga khe khẽ.

Chiều hôm nay là giờ tự học, Trì Ý vừa làm xong bài tập của ngày hôm đó, Tiếu Chỉ Hàn thấy cô đang duỗi tay, không nhịn được liền tiến tới.

“Trì Ý, cậu xem cậu học tập mệt mỏi như vậy, tớ kể chuyện cho cậu nghe nhé.”

Tiếu Chỉ Hàn nói như vậy nhưng cũng không đợi Trì Ý đồng ý hoặc từ chối, cầm điện thoại lên lập tức đọc.

“Tất cả mọi người ở Nhất Trung thành Nam đều biết, Tiếu Chỉ Hàn lớp 20 khối 11 dáng dấp cao ráo lại đẹp trai, nữ sinh thích anh đại khái có thể xếp quanh sân thể dục ba vòng. Nhưng anh lại luôn lãnh đạm với các nữ sinh, không ít người còn tưởng phương diện kia của anh có vấn đề.”

Đọc đến đây, Tiếu Chỉ Hàn có chút tức giận.

Bệnh thần kinh à, phương diện nào có vấn đề.

Mẹ nó bịa đặt lung tung.

Trì Ý mặt đầy vẻ khó hiểu, dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn anh, “Cho nên chuyện của cậu là không biết xấu hổ tự khen mình à?”

Tiếu Chỉ Hàn không trả lời, tiếp tục thì thầm, “Cho đến khi có người tận mắt nhìn thấy anh đè học sinh chuyển trường Trì Ý lên tường mà hôn.”

Trì Ý: ?

Cái quằn què gì vậy.

Từ sau sáng hôm đó, trên Tieba xuất hiện không ít topic liên quan tới Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý, thậm chí còn có truyện cười và truyện ngắn về hai người.

Cái Tiếu Chỉ Hàn vừa đọc là một đoạn trong đó.

Đại khái cảm thấy quá mẹ nó xấu hổ, đặc biệt là vẻ mặt ‘tớ im lặng xem cậu diễn trò’ của Trì Ý, Tiếu Chỉ Hàn có da mặt dày hơn nữa cũng không đọc tiếp nổi. Anh ném điện thoại lên bàn, quay đầu về phía Trì Ý, tính toán tự mình ra tay, “Đêm đó tớ nằm mơ thấy cậu, rất nhiều lần.”

Anh còn không đỏ mặt chút nào mà mở miệng, “Nhưng mà cảnh tượng ấy còn ướt át hơn so với cái này, cậu biết là dạng gì không?”

Trì Ý đối mặt với ánh mắt anh, căn bản không rơi vào bẫy, bịa ra trôi chảy, “Trì Ý hàng to xài tốt, Tiếu Chỉ Hàn người mềm thể yếu, sau đó Tiếu Chỉ Hàn bị Trì Ý đánh chết, cảm ơn đã lắng nghe, câu chuyện kết thúc.”

Khóe miệng Tiếu Chỉ Hàn giật một cái.

Mấy giây sau, anh phục hồi tinh thần lại, kéo tay Trì Ý, cúi người ghé sát vào mặt cô.

Giọng không biết làm sao còn có chút cưng chiều.

“Vui là được.”

“Dù sao sau này tớ đều là của cậu, cậu muốn chơi thế nào thì chơi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Số ký tự: 0