Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 43

Thường Đông

2024-11-14 01:02:21

Edit: Chianti

Buổi tối thứ nhất sau khi kì thi Đại học kết thúc, không ít người lựa chọn ở các quán internet, quán bar vui chơi trắng đêm, thông báo bản thân cuối cùng cũng được tự do; cũng có người lựa chọn nằm ở nhà xem hết tất cả mọi bộ phim truyền hình trong một năm nay, thức đêm đón hừng đông.

Trì Ý chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, vào lúc kết thúc kỳ thi Đại học, trước khi sinh nhật của cô tới, tối hôm đó, cô có thể bồng bột đến mức thật sự đi thuê khách sạn với Tiếu Chỉ Hàn.

Lúc Tiếu Chỉ Hàn lấy thẻ căn cước ra, thậm chí trong lòng Trì Ý bỗng cảm thấy, hết thảy những chuyện này có phải đã nằm trong tính toán của anh hay không nữa.

Ra khỏi Bluebox, đi qua hai con phố, chính là khách sạn cao cấp sáu sao nổi danh ở Nam Thành.

Từ cửa sổ pha lê sát đất có thể nhìn thấy ánh đèn sáng rực ở sảnh khách sạn, bốn phía lộng lẫy, tên khách sạn được khảm kim cương, dưới ánh sáng phản chiếu khiến chúng trở nên lấp lánh, bên ngoài có một chiếc Lincoln dài và một chiếc Cadillac đang đậu, cửa xoay bằng thủy tinh, còn hai nhân viên khách sạn mặc lễ phục đứng đối diện nhau ở hai bên, mọi nơi trong khách sạn đều thể hiện lên sự xa hoa “Ta là kẻ giàu nhất Nam Thành, ta là kẻ ngầu nhất Nam Thành”.

Thân là người địa phương, Tiếu Chỉ Hàn không hề nói cho Trì Ý biết về khách sạn này, có không ít người trong giới biết rằng đây là khách sạn tình thú bậc nhất, ở bên trong, cần phục vụ cái gì thì có ngay cái đó.

Các loại đồ trang bị, theo lời khách sạn của bọn họ, đó chính là “Vì mọi người, có thể cung cấp mọi loại dịch vụ tình thú mà chính mọi người không nghĩ tới”.

Tiếp tân nhận thẻ căn cước và thẻ ngân hàng của Tiếu Chỉ Hàn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhẹ giọng hỏi, “Xin hỏi hai vị muốn thuê phòng giường lớn hay là một phòng nhỏ?”

Không thể không nói tới thái độ làm việc chuyên nghiệp này, chẳng sợ hai người trước mắt rõ ràng học sinh cao trung vừa tốt nghiệp cách đây không lâu, lễ tân vẫn giữ nguyên khuôn mặt mỉm cười hòa nhã, có vẻ đã quen khi thấy những cảnh như thế này.

Trì Ý lơ đãng liếc nhìn về phía thang máy bên tay phải bỗng xuất hiện hai bóng dáng quen quen, cô nheo mắt muốn nhìn rõ thêm một chút, một giây sau thang máy khép lại.

Tiếu Chỉ Hàn quay đầu lại nhìn thấy Trì Ý như đang đi vào cõi thần tiên, không chút do dự, nói với tiếp tân hai người chọn phòng hạng trung.

Lê tân nghe xong, thật ra có chút kinh ngạc!

Bây giờ học sinh cao trung đều chơi đùa kiểu này sao!

Phía trước đã có một đôi, giờ lại thêm một đôi, chẳng lẽ là sống trong môi trường biến thái, giờ đây cũng trở nên biến thái luôn sao, chắc là giải phóng bản tính bị đè nén lâu ngày đây mà.

Vốn dĩ Trì Ý không nhìn thấy được ánh mắt kinh ngạc của lễ tân, nếu không cô nhất định sẽ mở miệng hỏi thêm một hai câu, nhưng bởi vì không thấy được vẻ mặt thay đổi trong vài giây của lễ tân, Trì Ý mới ngoan ngoãn đi theo Tiếu Chỉ Hàn về phía thang máy.

Chờ vào thang máy, chỉ có hai người bọn họ, Trì Ý tự giác giữ một khoảng cách khá xa với Tiếu Chỉ Hàn.

Tốt xấu gì cô cũng từng xem qua mấy bộ ảnh tình ái rồi, trong không gian kín như thế này, trai đơn gái chiếc rất dễ xảy ra mấy chuyện không nên xảy ra.

Thang máy cũng được thiết kế bằng thủy tinh trong suốt có thể nhìn xuyên qua, thang máy chầm chậm đều đều đi lên, có thể nhìn thấy toàn cảnh Nam Thành vào ban đêm từ trên cao. Thậm chí Trì Ý còn có thể nhìn thấy cả tòa cao tầng của trường Nhất Trung thành phố Nam của bọn họ nữa.

Cô vừa xoay người, vừa muốn cẩn thận xem dòng chữ sáng người ở giữa sườn núi cách đó không xa, bỗng nhiên một đôi tay vươn tới từ phía sau, nắm trên thanh ngang trong thang máy, ôm cả người cô vào trong ngực, vây ở giữa thang máy.

Tiếu Chỉ Hàn cúi đầu, hơi thở mát lạnh cùng mùi hương cũng theo khoảng cách mà bay tới.

Thang máy đi lên tạo ra cơn gió lạnh nhè nhè cũng bị chặn lại, không khí được thở ra nơi đầu mũi nhè nhẹ mà cũng ôn hòa, trong nháy mắt bao vây cả người Trì Ý.

Anh hôn thật sự nhẹ, dường như chỉ dán lên bờ môi của Trì Ý.

Rất kỳ quái, rõ ràng buổi tối tự tay cắt điện ngày hôm đó, hai người cũng từng hôn môi, nhưng giờ khắc này, Trì Ý cảm thấy chẳng khác gì như đang bị điện giật, đến cả chân tay cũng có cảm giác run run.

Không gian trong thang máy kín kẽ cũng vô cùng yên tĩnh, trong hoàn cảnh chỉ có hai người bọn họ, thậm chí Trì Ý còn hoài nghi, với khoảng cách gần như vậy, Tiếu Chỉ Hàn có thể nào nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của cô hay không nữa.

Anh có cười trộm hay không? - Trì Ý nghĩ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếu Chỉ Hàn rũ mắt thu hết mọi phản ứng của cô vào trong mắt, mặt không biến sắc thả thanh ngang của thang máy ra, ôm lấy eo cô, đảm bảo một lát nữa cơ thể cô nhũn ra sẽ không ngã ngồi trên mặt đất.

Bàn tay ở bên hông ôm càng ngày càng chặt, giữa lúc Trì Ý đang mơ mơ màng màng, bỗng cảm thấy giữa khoang miệng có một vật mềm mại tiến vào.

Là đầu lưỡi, đầu lưỡi của Tiếu Chỉ hàn.

Tùy ý đi lại trong khoang miệng cô, cuốn qua từng chiếc răng, trao đổi hơi thở cho nhau.

Lúc nãy ngồi trên ghế, anh cũng uống không ít rượu. Trên mặt lại không nhìn được vết đỏ, nhưng mùi rượu trong khoang miệng anh lại nhanh chóng quét qua toàn bộ khoang miệng Trì Ý.

Trì Ý cảm thấy chính mình bị thua rồi, trước nụ hôn nóng bỏng tràn ngập mùi rượu của Tiếu Chỉ hàn, bộ não ban đầu vẫn có chút nặng nề nay lại như đang bay, giữa khoang miệng có cảm giác thanh thanh lành lạnh giống như say, thậm chí chúng còn giao hòa tới mức cô còn chẳng phân biệt được đây là vị rượu trái cây mà cô vừa uống xong hay là rượu mà Tiếu chỉ Hàn uống.

Như là dẫm lên kẹo bông gòn, rõ ràng lại khiến người ta nhũn ra.

Nụ hôn nóng ẩm từ khóe môi, cằm, đi xuống lưu luyến hai bên vành tai cô, đi xuống ngừng ở cổ, theo sự di chuyển, còn có hơi nóng trong hô hấp của anh.

Mắt thấy anh có xu thế càng ngày càng đi xuống, Trì Ý không hề nghĩ rằng có một ngày ở giữa cảnh tượng như thế này, cô lại một phen đẩy Tiếu Chỉ Hàn ra, trái ngược lại với suy nghĩ.

Nếu Tiếu Chỉ Hàn thật sự muốn ở ngay trong thang máy hành quyết lời cô nói, lỡ may trên đường có người vào thang máy nhìn thấy thì sao. Đúng rồi, lúc này vẫn nên tiếp tục ngắm cảnh.

Lúc này, Trì Ý mới nhớ tới chuyện này. Chuyện xảy ra giữa cô với Tiếu Chỉ Hàn trong này, chẳng phải sẽ bị người ta nhìn thấy sao.

Tiếu Chỉ Hàn cong eo, cả khuôn mặt vùi vào cổ Trì Ý, chậm rãi bình phục hơi thở gấp gáp của mình.

Hô hấp cực nóng, làn da nơi cổ dường như cũng nhiễm lên một tầng khí nóng rực, lần đầu tiên Trì Ý có cảm giác chân tay không đủ dùng, một đôi tay, cũng không biết nên để ở cạnh người mình, hay là vẫn nên ôm lấy Tiếu Chỉ Hàn.

May mắn, đúng lúc cửa thang máy đinh một tiếng rồi mở ra.

Tiếu Chỉ Hàn lùi về sau một bước, liếc mắt nhìn Trì Ý một cái, nhìn hai tai đỏ rực của cô, khóe môi cong lên.

Ánh mắt Trì Ý sáng ngời, lại nhìn thấy nụ cười chói lọi trên mặt anh, không chịu nổi mà giơ tay vỗ lên mông anh, “Nhìn cái gì, chưa thấy mỹ nữ bao giờ sao?”

Hành động này được thực hiện một cách quá tự nhiên, bản thân Trì Ý cũng hơi sửng sốt.

Tầm mắt của Tiếu Chỉ Hàn dời từ đôi mắt của Trì Ý đến đôi tay vừa vỗ anh, “Ôi trời Trì Ý. lá gan lớn thật đấy.”

Vậy mà dám vỗ mông đàn ông!

“Ôi trời”, Trì Ý bị anh nhìn đến mức không được tự nhiên, đẩy anh về phía cửa thang máy, nói, “Không đi mau, thang máy sắp khép lại rồi, có phải cậu định ở trong thang máy một đêm đi từ trên xuống dưới không thế.”

“Từ trên xuống dưới” Tiếu Chỉ Hàn lặp lại lời nói, mà nhìn cô một cách đầy thâm ý, “Tớ hoài nghi cậu đang điều khiển tớ, nhưng tớ không có chứng cứ.”

“Đừng nhiều lời” cô dỗi nói, nhìn về phía cuối hành lang, “Phòng số nào là phòng đơn?”

Loại sự việc này không phải Tiếu Chỉ hàn nên tích cực hơn sao! Trì Ý ảo não oán trách mình một câu trong lòng, thật sự không biết rụt rè gì cả!

Tuy nhiên, lúc Trì Ý nhìn về phía cửa sổ cuối hành lang, chỉ có thể nhìn thấy vầng trăng rằm phía cuối chân trời. Thật ra cô không hề nghĩ tới, không chỉ là một phòng đơn tiêu chuẩn giường lớn, mà còn ở tầng cao nhất của khách sạn, còn nói cái gì mà do tối nay qua nhiều người nữa.

“Mỹ nữ, lừa đảo cũng chưa thấy tích cực được giống cậu.”

Bất luận Trì Ý thôi miên chính mình như thế nào đi chăng nữa, phỏng chừng dù cho tư tưởng của Tiếu Chỉ Hàn lớn như thế nào chắc cũng không nhìn ra được cô quá mức tích cực chủ động đâu, ai biết chỉ chớp mắt đã nghe được lời nói của anh.

“Làm sao có chuyện đó,” Trì Ý lại tuôn ra câu nói vàng vạn năm của mình, cũng nhanh chóng trả đũa, “Cậu xem lại lời nói này của cậu đi, không có cảm giác chúng ta là người văn minh tí nào, cả người cậu đều lộ ra khí chất hèn mọn của lừa đảo đấy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếu Chỉ Hàn cười ha hả hai tiếng, không nói.

Để có thể có một buổi tối tốt đẹp, anh quyết định tha thứ cho sự kiêu ngạo thích hắt nước bẩn lên người khác này của Trì Ý.

Ánh đèn hành lang không rực rỡ sáng ngời như ở đại sảnh tầng một, ngược lại có chút tối tăm, ánh đèn mang sắc màu hơi hơi đỏ, trong mông lung lại mang cảm giác ái muội, trong không khí dường như còn phang phảng mùi vị ngọt ngào.

Trì Ý không được tự nhiên vuốt vuốt cánh tay của mình, áp xuống tầng da gà vừa nổi, quay đầu nhìn về phía Tiếu Chỉ Hàn, “Đây thật sự là khách sạn sáu sao à! Sao tớ lại cảm thấy đây giống khách sạn tình yêu thế.”

Cách dùng từ của cô tương đối nghệ thuật, khách sạn tình yêu, khác với tục xưng khách sạn tình thú.

“……” Tiếu Chỉ Hàn không hề nghĩ rằng còn chưa vào cửa mà Trì Ý đã nhìn ra, cũng thật sự là do dãy hàng lang này được thiết kế khiến người ta miên man bất định, anh sờ mũi, mở miệng giải thích, “Chắc là do khách sạn nhà người ta cứ thích thiết kế như thế, xứng với khách sạn sáu sao, so với những nơi khác phải khác nhau”

Trì ý cũng không hiểu, ràng Tiếu Chỉ Hàn đang nói về khách sạn, lại giống như đang nói chính mình “Ta cao cấp như thế này, so với đám đê tiện ngoài kia làm sao giống nhau được”.

Trì ý à một tiếng,mặc kệ Tiếu Chỉ Hàn nắm tay mình đi về phía trước.

Lúc sắp đi đến phòng của mình, phòng bên cạnh bỗng phát ra âm thanh.

Trì Ý ngơ ngẩn, nhìn Tiếu Chỉ hàn, trừ trong ánh mắt của nhau nhìn ra được những thứ một lời khó nói hết.

Cửa cũng không chịu đóng, mẹ nó, cái này là do là đói khát bao nhiêu ngày nên khó nhịn vậy chứ.

“Ôi a…… Chủ nhân, em từ bỏ…”

“Nói, em có phải tiểu tao hóa của anh không……”

Mẹ ơi, còn chơi đóng vai nhân vật nữa.

Nhưng mà hai giọng nói này, vừa nghe vào tai bỗng có cảm giác quen quen nhưng hết lần này đến lần khác lại không nhận ra đây là giọng của ai.

Trì Ý ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tiếu Chỉ Hàn.

Cô cảm thấy, nếu Tiếu Chỉ Hàn dám nói với cô mấy lời thế này, cô khẳng định sẽ đánh anh đến mức phân biệt không nổi đâu là hướng bắc! Tuyệt đối! Cô thề!

“Tớ thấy cậu có vẻ rất thích!” Tiếu Chỉ hàn đột nhiên cúi người, ghé sát vào bên tai Trì Ý thấp giọng nói.

Cô bỗng cảm thấy cả người có cảm giác khô nóng, chẳng khác nào so với vừa lăn một vòng trên chảo nóng.

“Cậu mới thích!” Sau khi phục hồi tinh thần, Trì Ý đáp lại một câu, tuy nhiên trên mặt lại hơi chột dạ.

Tiếu Chỉ Hàn nhìn cô, cười như không cười, “Quả thật tớ thích.”

Anh nói xong, còn cực kì thuận tay đóng cửa hộ người ta.

Chờ đến khi đi về phòng mình, Tiếu Chỉ Hàn với vào trong túi muốn lấy thẻ phòng ra.

Trong nháy mắt lấy thẻ phòng ra, hình như cũng có cái gì đó rơi ra khỏi miệng túi của anh.

Màu vàng, ngăn nắp, hình như dày dày. Giống “Áo mưa”, hay là nói đây thật sự là “Áo mưa”

Tầm mắt Trì Ý ngưng đọng, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm Tiếu Chỉ Hàn, “Sao tớ lại cảm thấy, hình như cậu cũng giống một tên lừa đảo đấy”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Số ký tự: 0