Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 14

Lâm Thất Niên

2024-07-21 12:40:58

Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

-

"Đau mà còn không biết tránh ra, đầu óc anh hỏng rồi đúng không?" Thịnh Diễn vốn đã đau lòng, nghe Tần Tử Quy nói thế thì tức mình mắng thêm câu nữa. Mắng xong lại thấy mình hung dữ quá, đành cúi đầu, hạ giọng: "Anh gọi tôi một tiếng, tôi cũng có phải không biết tránh đâu."

Tần Tử Quy rũ mí mắt, trả lời rất khẽ: "Ngõ hẹp quá, tốc độ xe lại quá nhanh."

Cho nên dù hắn gọi Thịnh Diễn, cũng chưa chắc cậu có thể né kịp.

Hiểu được ý này, trong lòng Thịnh Diễn nhoáng cái giống như đánh một phát vào bịch bông, không nhẹ cũng không nặng, nhưng cứ thấy đau lòng. Chẳng nói được thành lời là đau kiểu nào, chỉ thấy buồn bực phát hoảng, cũng nghẹn ứ khắp lồ.ng ngực, chua xót kinh khủng.

Bởi vì Tần Tử Quy cái người này, cậu hiểu hắn đến từng chân tơ kẽ tóc. Miệng như hũ nút vậy, từ nhỏ đến lớn bất kể là đói bụng hay mệt mỏi khổ sở chưa một lần nói ra, sợ gây thêm phiền toái cho người lớn. Vậy nên một khi hắn nói đau, nhất định là đau thật.

Hơn nữa không cần tự nói, Thịnh Diễn cũng nhìn ra được, chiếc xe này không biết đã dùng bao nhiêu năm, đằng trước thậm chí còn phải lấy dây thép gai để cố định, nên chỉ riêng bị xe đụng phải thôi đã đủ đau rồi, huống hồ lúc va chạm còn bị sượt ra một vết máu dài như thế.

Không đau mới là lạ.

Đáng đời, ai cần anh đỡ giúp tôi chứ.

Ra vẻ đáng thương cũng vô dụng.

Thịnh Diễn vừa nghĩ vừa không muốn để Tần Tử Quy nhìn ra cảm xúc thật của mình, cúi đầu, dùng sức xé miếng vải gần vết thương ra, chíu khọ: "Tôi đưa anh đến bệnh viện."

Nói xong, quay đầu nhìn thủ phạm bên cạnh: "Cậu cũng đi theo chúng tôi."

Thủ phạm là một cậu bé chừng đâu 11 – 12 tuổi, rất gầy, đang ngồi xổm trên đất nhặt nhạnh hộp cơm rải rác trên đất, nghe thấy lời Thịnh Diễn nói thì mờ mịt ngẩng đầu "A" một tiếng.

Thịnh Diễn nhìn túi cơm trên đất: "Phụ gia đình đi giao đồ ăn à?"

Cậu bé gật đầu.

Thịnh Diễn đưa điện thoại cho nhóc: "Gọi về cho gia đình báo một tiếng, bảo họ làm lại một phần khác rồi giao lại, số tiền này tôi trả, giờ thì đến bệnh viện cùng chúng tôi."

Cậu bé không dám nhận, cúi đầu khẽ nói: "Nhưng em không có tiền mua thuốc."

Nếu đối phương là một người đàn ông trưởng thành, khiến Tần Tử Quy thành như thế, kiểu gì thì kiểu Thịnh Diễn cũng sẽ không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại chỉ là một đứa trẻ.

Thịnh Diễn không những tức giận không tìm được người để xả ra, lại còn bị dáng vẻ này của người ta làm cho rối tung hết cả, chỉ có thể cố gắng kiềm chế không để cho giọng điệu mình quá nặng: "Không cần nhóc phải bồi thường, chỉ là cùng đi kiểm tra xem có bị thương ở đâu không, đi khám cũng không cần nhóc trả tiền, nhanh lên, ôm mèo giúp anh đi."

Thịnh Diễn nói xong thì ném Miêu Miêu và điện thoại của mình cho nhóc, sau đấy đứng dậy, đặt cánh tay Tần Tử Quy lên vai mình, một tay vịn thắt lưng hắn, một tay quen thuộc đưa vào túi quần hắn lấy điện thoại người ta ra.

Tần Tử Quy theo bản năng né ra sau một chút.

Thịnh Diễn tức giận: "Đừng lộn xộn, có ăn anh đâu mà sợ!"

Tần Tử Quy không lo Thịnh Diễn sẽ ăn mình, chỉ là Thịnh Diễn thò tay vào túi quần hắn, rồi lại cách một lớp vải mỏng sờ so/ạng gần đùi trong của hắn, so với việc hắn bị ăn thì còn khó xử hơn.

Hơn nữa, vì túi quần để điện thoại ở bên khác, Thịnh Diễn lại đang đỡ hắn, cho nên lấy điện thoại ra cực kỳ bất tiện, sau khi trượt qua trượt lại vài cái, Tần Tử Quy cũng không nhịn được lạnh nhạt nói: "Thật ra tôi có thể tự mình lấy."

Thịnh Diễn: "..."

Ừ ha, tay Tần Tử Quy cũng đâu có phế.

Cậu làm như không có gì thu tay lại: "Vậy anh tự mình làm đi, nhân tiện xin nghỉ với lão Chồn, miễn cho ổng lại mắng tôi."

Giọng điệu vô cùng bình thường, nhìn ra được là hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không ổn.

Tần Tử Quy nhìn cậu một cái, sau đấy thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra, vẻ mặt cứng ngắc vô cảm.

Vừa rồi hắn còn cảm thấy, bất kể sau này thế nào, bây giờ hắn chỉ muốn ở chung một chỗ với Thịnh Diễn như trước, nhưng chưa tới ba phút hắn đã hối hận rồi.

Bởi vì loại sinh vật mang tên trai thẳng này, thật sự là trì độn đến đáng sợ.

Nhất là một trai thẳng lớn lên từ nhỏ với hắn, đã quen với các kiểu hình thức thân mật lúc ở chung, quả thực chính là tra tấn cấp địa ngục mà.

Hết lần này đến lần khác bản thân tên trai thẳng kia lại không hề phát hiện việc này, cứ sợ mình không đỡ Tần Tử Quy cho vững khiến hắn bị ngã, nên càng lúc ôm thắt lưng hắn càng chặt, lòng bàn tay còn vô tình nhéo một cái.

Mùa hè nóng bức, nhiệt độ cơ thể và xúc cảm da thịt nóng bỏng của thiếu niên, xuyên qua lớp vải đồng phục mỏng manh, khiến Tần Tử Quy không khống chế được khẽ thở hắt ra.

Thịnh Diễn lập tức nghiêng đầu, cau mày, vô cùng lo lắng: "Sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?"

Tần Tử Quy cảm nhận được hô hấp của cậu phả lên tai mình mang theo chút ngứa ngáy, cố gắng bình tâm tĩnh khí, mặt không đổi sắc trả lời: "Không có gì cả, chỉ là hơi đau."

Có thể khiến Tần Tử Quy hai lần nói đau, ắt không phải vết thương nhẹ.

Cho nên suốt quá trình kiểm tra, Thịnh Diễn ngồi bên cạnh khẩn trương không chịu nổi, hết rụt cổ lại nhướng đầu, hai tay nắm chặt, móng tay khảm sâu vào da thịt, mông thiếu chút nữa cũng không chịu ngồi yên trên ghế, nhìn qua giống như cậu mới là người bị thương.

Y tá bên cạnh nhịn cười, trấn an nói: "Bạn học này, cậu yên tâm đi, bạn cậu không có chuyện gì lớn đâu, không cần quá lo lắng như vậy."

Thịnh Diễn bị y tá chọc thủng tâm tư, trong nháy mắt lỗ tai đỏ bừng, không biết xấu hổ thu hồi tầm mắt, ngồi trở lại vị trí cũ: "Ai lo lắng cho anh ta chứ, đàn ông đàn ang, có chút vết thương da thịt này có gì to tát đâu..."

Còn chưa dứt lời, Tần Tử Quy ngồi bên cạnh hít một hơi sâu, Thịnh Diễn mới ngồi trở lại đã ngay lập tức đứng dậy, sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao? Nghiêm trọng lắm ư?"

Y tá và bác sĩ cuối cùng cũng không chịu được, hoàn toàn cười thành tiếng: "Hoá ra đây chính là không lo lắng ấy à, được rồi, coi như được mở rộng kiến thức rồi."

Ngay cả Tần Tử Quy đang đau đến mức mồ hôi đầy đầu cũng không nhịn được, khẽ cúi đầu cong môi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thịnh – ý thức được mình mới hoàn toàn bại lộ - Diễn: "..."

Sao Tần Tử Quy có thể quỷ kế đa đoan vậy chứ!

Mắt thấy lỗ tai của bạn nam xinh đẹp này lại sắp đỏ thấu, các chị y tá cũng không đành lòng đùa cậu nữa, cười nói: "Yên tâm đi, vết thương đã được xử lý toàn bộ, cũng đã tiêm phòng uốn ván rồi. Chỉ cần chú ý về nhà vệ sinh sạch sẽ, thay thuốc đúng giờ, không để dính nước, không dùng nhiều sức, tránh gây nhiễm trùng, không còn vấn đề gì lớn nữa. Ở nhà có người chăm sóc chứ?"

Thịnh Diễn suy nghĩ một chút, gần đây Giang Bình đi công tác, Tần Như mỗi ngày cũng đều phải đến công ty, hơn nữa có một vài chuyện cũng không tiện để cô chăm sóc Tần Tử Quy, cho nên cũng chỉ còn...

Cậu còn chưa nghĩ xong, Tần Tử Quy đã thản nhiên nói: "Cần chú ý gì chị cứ trực tiếp nói cho em là được, em có thể tự mình làm."

"Chuyện này không được đâu." Y tá nói không chút suy nghĩ, "Phía sau thắt lưng cậu bị đụng một chút, phải chườm lạnh đúng giờ, qua hai ngày tới thì phải thay sang chườm nóng, một mình cậu làm sao được chứ? Hơn nữa, thuốc trên đùi cũng phải thay đúng giờ, không được dính nước, không được dùng sức, không có người chăm sóc thì làm thế nào được?"

Biểu cảm Tần Tử Quy không có gì thay đổi, cúi đầu xắn ống quần, giọng điệu nhàn nhạt: "Người nhà em gần đây tương đối bận rộn, không có ai chăm sóc cả, hơn nữa từ nhỏ em một mình cũng đã quen, cho nên có thể tự..."

"Tự cái quỷ ấy mà tự." Thịnh Diễn thật sự không nghe nổi nữa, lườm hắn một cái: "Tôi không phải người chắc?"

Tần Tử Quy lại chỉ rũ mắt, khẽ đáp: "Không phải cậu nói không muốn để ý đến tôi sao?"

"?"

Vừa dứt lời, tất cả bác sĩ và y tá trong phòng khám đều đồng loạt nhìn sang Thịnh Diễn.

Thịnh - đột nhiên bị lương tâm lên án, đạo đức phán xét - Diễn: "..."

Sao tự nhiên cậu lại trở thành một tên cặn bã rồi?

Đúng là cậu tạm thời vẫn chưa tha thứ cho Tần Tử Quy, bởi vì cậu luôn cảm thấy Tần Tử Quy chưa thẳng thắn nói nguyên nhân thật sự cho mình biết.

Nhưng dù sao Tần Tử Quy vì cậu nên mới đứng trước quán gà rán, mới đuổi theo mèo, mới xuất hiện ở ngõ nhỏ, mới bị xe đạp tông trúng, cho nên về tình về lý cậu mà không chăm sóc cho Tần Tử Quy thì cũng không được.

Nhưng cậu cũng không muốn để mọi chuyện không rõ ràng như thế được, nên cậu nghiêm mặt, không thèm để ý đến Tần Tử Quy mà chỉ trực tiếp nhìn sang chị y tá: "Phải chú ý những gì chị cứ nói cho em biết đi, em sống cùng anh ta, em sẽ chăm sóc cho anh ta."

"Ồ" Chị y tá như hiểu ra vấn đề, vừa viết những vấn đề cần lưu ý vừa hỏi, "Anh trai cậu sao? Hai anh em giận dỗi nhau à?"

Thịnh Diễn: "..."

Nếu nhất định phải nói, vậy thì cũng không khác nhau là mấy.

"Cứ cho là vậy đi ạ."

"Được rồi, đây là mấy vấn đề cần quan sát, còn thuốc thì cứ thoa lên miệng vết thương là được. Mấy cái khác thì đều không sao, ở lại quan sát thêm nửa tiếng nữa là có thể về nhà." Chị y tá đưa một tờ giấy cho cậu.

Thịnh Diễn cầm lấy tờ giấy, cẩn thận cất vào túi, lại hỏi tiếp: "Vậy đứa bé cùng đi với bọn em thì sao ạ?"

"À, cậu bé ấy bị trầy xước đầu gối một chút, cũng không xảy ra chuyện lớn gì. Còn đang ôm mèo ngồi ở ngoài ghế dài đợi hai cậu đấy."

Thịnh Diễn gật đầu, xoay người nhìn Tần Tử Quy: "Anh ngồi đây đợi tôi một lát, tôi đi xử lý chút chuyện."

Nói xong liền nhanh chân ra khỏi phòng khám, vừa ra đến hành lang đã thấy cậu bé đang ôm mèo ngồi thành thật trên ghế chờ họ.

Thịnh Diễn đi đến, vỗ vai nhóc: "Tên, số điện thoại, địa chỉ nhà nhóc."

Cậu bé bỡ ngỡ ngẩng đầu lên: "..."

Thịnh Diễn ngồi xuống bên cạnh cậu bé, mở Taobao ra cho nhóc xem: "Anh mua cho nhóc một cái xe đạp mới mà đi, nếu không sau này lại đụng phải người khác thì cũng không dễ nói chuyện như anh đâu."

Cậu bé vừa định từ chối thì Thịnh Diễn đã uy hiếp trắng trợn: "Nếu nhóc không nhận, vậy anh sẽ bắt nhóc đều tiền thuốc men."

Cậu bé chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, thành thành thật thật nhập địa chỉ vào sau chiếc xe đạp Thịnh Diễn chọn.

Thịnh Diễn cất điện thoại đi, lại hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ biết sợ rồi, sau này đi xe đạp còn dám đi nhanh như thế nữa không?"

Cậu bé gật đầu: "Vâng, em sẽ không đi nhanh thế nữa đâu. Nhưng mà em không sợ."

"Vẫn còn không sợ?"

Thịnh Diễn cảm thấy thằng nhóc này quả thật rất thiếu đánh.

Cậu bé nghiêm túc giải thích: "Em không sợ anh đâu. Tuy anh nói lớn tiếng, đôi mắt cũng mở to trông rất hung dỡ, nhưng trên thực tế lại không đáng sợ tí nào."

Bạn học Thịnh Diễn tự nhận mình là đại ca trường thực nghiệm danh chấn tứ phương: "..."

Đúng là con nít không hiểu chuyện đời, không biết phân biệt thị phi.

Chưa đợi cậu phản bác, tên nhóc thối đã mở miệng trước: "Nhưng mà anh ơi, sau này anh đừng nên giả bộ hung dữ như thế nữa."

Thịnh Diễn nhíu mày.

Cậu bé lại nghiêm túc: "Rõ ràng anh rất quan tâm đến anh trai kia, nhưng anh lại cứ hung dữ với anh ấy, anh mà dữ quá là anh ấy chắc chắn sẽ buồn đó."

"Ha, tôi không thèm quan tâm anh ta đâu."

Thịnh Diễn khoát tay lên thành ghế, quay đầu tỏ vẻ ngạo mạn.

Sau đấy cậu bé khẽ nhíu mày: "Anh ơi, anh ngây thơ thật đấy."

Thịnh Diễn: "..."

"Hơn nữa em không lừa anh đâu, lúc em đạp xe đến thì thấy anh đi đằng trước, anh trai kia đi đằng sau nhìn theo anh. Nhìn anh ấy trông buồn lắm luôn, có phải anh với anh ấy cãi nhau không?" Cậu bé khom lưng ôm mèo, nghiêng mặt nhìn Thịnh Diễn, mắt còn chớp chớp mấy cái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tay Thịnh Diễn đặt trên lưng ghế chợt khựng lại.

Thì ra Tần Tử Quy cũng buồn ư.

Cậu vẫn luôn vì không giải thích nổi chuyện một năm qua mà cảm thấy ấm ức, vẫn luôn để ý vì sao Tần Tử Quy lại tự nhiên xa lánh mình, nhưng đến tận bây giờ cậu chưa từng nghĩ tới Tần Tử Quy vì sao vẫn luôn ưu tiên bảo vệ cậu mỗi khi gặp nguy hiểm, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện mình bày ra vẻ mặt lạnh nhạt có khiến Tần Tử Quy buồn hay không.

Nghĩ đến vẻ mặt buồn thiu của Tần Tử Quy, trong lòng Thịnh Diễn đột nhiên không biết nên làm sao mới phải.

Cậu không nghĩ ngợi nữa, nhẹ nhàng gõ gõ đầu thằng nhóc: "Được rồi ông cụ non, đừng có suốt ngày suy nghĩ nhiều vậy làm gì, mau về nhà đi, đừng để người lớn lo lắng." Nói xong cậu liền đón con mèo từ tay cậu bé về, xoay người rời đi.

Nhưng mới đến cửa phòng khám cậu liền dừng bước.

Trong phòng truyền ra âm thanh dịu dàng quen thuộc, hẳn là sau khi nhận được tin tức, Tần Như đã đến.

Giọng nói của cô đau lòng nghẹn ngào: "Con nói xem sao lại không cẩn thận vậy chứ, nhất định là đau muốn chết rồi, nếu lỡ để lại sẹo thì làm sao bây giờ?"

Trái lại Tần Tử Quy vẫn bình tĩnh như trước: "Yên tâm đi dì út, cháu không sao, bác sĩ nói qua hai ba ngày là có thể hoạt động bình thường được rồi."

"Không có gì không có gì, lần nào cũng nói không có gì, chẳng lẽ con không thể giống những đứa trẻ khác, chịu đau chịu ấm ức thì đi làm nũng với người lớn được ư?" Giọng Tần Như còn đau lòng hơn.

Tần Tử Quy nhẹ giọng an ủi cô vài câu, sau đó mới nói: "Dì út, cháu có thể thương lượng với dì một chuyện được không?"

Tần Như nói không chút chần chừ: "Con nói đi."

"Nhà chúng ta có thể nuôi mèo không?"

"?"

Tần Tử Quy vừa nói ra lời này, Tần Như trong phòng và Thịnh Diễn ngoài cửa đều ngẩn người.

Tần Tử Quy nói tiếp: "Con mèo này khoảng chừng ba bốn tháng tuổi, cháu sẽ đưa đi kiểm tra sức khoẻ thật tốt, tiêm vắc xin xong mới mang về nhà, sẽ dạy nó đi vệ sinh, sẽ cho nó ăn, sẽ dọn lông dọn cát cho nó, sẽ không khiến dì và dượng thấy phiền đâu."

"Không phải, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này chứ?" Tần Như vẫn chưa hiểu được, "Dì với dượng con đều rất thích mèo, nhưng không phải con vẫn luôn không thích nuôi thú cưng sao? Con vẫn nói là chúng không thể bầu bạn với mình quá lâu, nuôi sẽ dễ buồn lòng."

Khi còn bé, Hứa phu nhân không cho phép Thịnh Diễn nuôi thú cưng, Thịnh Diễn bèn nhờ Tần Tử Quy nuôi giúp mình hai con vật nhỏ, một con thỏ con và một con rùa con, nhưng cuối cùng cũng không được lâu, vậy nên sau này Tần Tử Quy không muốn nuôi nữa.

Hắn nói, thú cưng đều muốn rời đi, không cần phải nuôi.

Từ đó hai nhà đều không nuôi thú cưng nữa.

Sao bây giờ lại đột nhiên muốn nuôi?

Chẳng lẽ bị mèo con mê hoặc rồi ư?

Thịnh Diễn cúi đầu trừng mắt nhìn con mèo lông vàng trong ngực, đang cố dùng ánh mắt chất vấn "Con mèo đất nhà ngươi rốt cuộc có sức hút gì" thì trong cửa đã vang lên giọng nói nhàn nhạt: "Bởi vì Thịnh Diễn thích."

Thịnh Diễn đang trừng con mèo con bỗng ngây ngẩn cả người.

Còn mèo con híp mắt lại, cũng trừng lại cậu.

Người trong phòng vẫn không biết, còn tiếp tục giải thích: "Thịnh Diễn rất thích con mèo con kia, nhưng dì Hứa bị dị ứng lông mèo nên không nuôi được. Cháu sợ nếu nuôi bên ngoài thì mèo con sẽ lại chạy mất, Thịnh Diễn sẽ lại buồn lòng nên mới nghĩ đến chuyện nuôi giúp cậu ấy. Được không ạ, dì út?"

từ nhỏ Tần Tử Quy đã là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất.

Bởi hắn biết mình là người ăn nhờ ở đậu, hầu như hắn chưa bao giờ đưa ra mong muốn gì thêm cho mình.

Nếu như có thì đều là có liên quan đến Thịnh Diễn, chưa lần nào ngoại lệ.

Tần Như thở dài: "Con ấy à, lúc ấy bé Thịnh Diễn nói đung ba đồng hai hào mua con về, con thật đúng là bị thằng bé mua đứt rồi, đúng là mua bán có lời mà."

Thịnh Diễn đứng ngoài cửa cúi đầu nhìn con mèo đất đang cố gắng dùng ánh mắt chất vấn cậu:Rốt cuộc nhà ngươi có sức hút gì". Một lúc lâu sau, cậu thử thăm dò hỏi: "Mày nói xem... Nể mặt mày mà tao tạm thời tha thứ cho anh ta vài ngày được không?"

Con mèo nhỏ lười nhác quay đầu, vốn dĩ không muốn để ý đến cậu.

Sau đó Thịnh Diễn vô cùng miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, nếu mày đã cố gắng khuyên tao như thế, vậy tao sẽ miễng cưỡng đồng ý vậy."

Con mèo nhỏ không nói lời nào, khiếp sợ quay đầu lại.

Thịnh Diễn chột dạ che mắt nó lại: "Mày đừng nhìn tao, tất cả quyết định của người lớn đều là vì con cái, hơn nữa tao chỉ tạm thời tha thứ cho anh ta một chút thôi, làm gì phản bội hiệp nghị của chúng ta đâu?"

Cũng chỉ là tạm thời tha thứ một chút mà thôi.

Hơn nữa cũng không được nói cho Tần Tử Quy, nếu không con chim thối này sẽ lại giả vờ giả vịt với cậu.

Thịnh Diễn nghĩ nghĩ, đoạn hạ quyết tâm lấy điện thoại ra, ấn vào app Cầu được ước thấy: "Xin hỏi, tôi có thể rút lại nguyện vọng muốn rời khỏi chỗ ngồi phong thuỷ hữu tình kia mà ước cái khác được không?"

Hệ thống trả lời rất nhanh: "Xin ký chủ cứ nói."

Thịnh Diễn mặt không chút thay đổi gõ chữ: "Hy vọng vết thương của Tần Tử Quy có thể mau chóng lành lại, cũng đừng đau như vậy nữa."

Cũng chỉ là lén lút tha thứ tí tẹo thôi, dù sao cũng không ai biết.

Thịnh Diễn cảm thấy mình vẫn là người chơi hệ lãnh khốc mười phần.

Mà bên kia cánh cửa, điện thoại Tần Tử Quy "Ting" một tiếng vang lên.

-

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Số ký tự: 0