Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 32

Lâm Thất Niên

2024-07-21 12:40:58

Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

*

Người nào mạng mà không cứng, thì CP nào cũng BE hết thôi.

Đây là bài học bằng máu và nước mắt mà Lâm Khiển đưa ra sau khi vô số CP cô nàng ship BE.

Cho nên cô luôn tự nhủ, tình cảm bạn bè anh em thuần khiết giữa trai thẳng không thể bị tư tưởng của mình vấy bẩn, nhất định phải khắc chế con ngựa hoang sắp trật khớp trong đầu mình.

Nhưng!

Sao hai người này ngày nào cũng làm cái trò gay lọ như thế trong lớp hả?

Trai thẳng bây giờ ai cũng gay một cách chính trực như vậy sao?

Đúng là đang cố tình dẫn dắt cô nàng suy nghĩ lệch lạc!

Lâm Khiển giận mà không dám nói.

Nhưng vì để Tần Tử Quy không nhìn ra đống phế liệu không lành mạnh trong đầu mình, Lâm Khiển chỉ có thể cố gắng bình tĩnh cầm bình nước lên, bình tĩnh nói: "Cần giữ nước cho không?"

Tần Tử Quy: "Cảm ơn, không cần."

Lâm Khiển tiếp tục bình tĩnh: "Ừm được, vậy tôi đi trước."

Tần Tử Quy cũng rất bình tĩnh: "Được."

Sau đó Lâm Khiển làm như không có gì xảy ra nước chảy mây bay xoay người đi ngoặt vào hành lang.

Tần Tử Quy: "..."

Xem ra hình tượng trai thẳng của tên trai thẳng nào đó đã ngoặt đến độ ai có mạch não bình thường cũng nghi ngờ mức độ "cong" của cậu ấy.

Nhưng mạch não của Thịnh Diễn lại không chơi theo lối bình thường.

Cho nên Lâm Khiển có thể vì câu nói đó mà suy nghĩ nhiều, nhưng Tần Tử Quy thì không.

Bởi vì một khi suy nghĩ nhiều thì sẽ không thể ngăn chặn được nữa, sẽ phá vỡ tất cả thế cân bằng hiện giờ. Có thể sẽ thu được gì đó, cũng có thể sẽ đánh mất tất cả những gì đang có bây giờ, mà hắn lại không thể chịu được bất cứ rủi ro nào, nên hắn không dám đặt cược.

Nghĩ nghĩ, cánh cửa văn phòng chợt mở ra.

Tần Tử Quy nghiêng đầu vừa hay đối diện với ánh nhìn của Hoàng Thư Lương: "Sao em lại ở đây?"

Hoàng Thư Lương định tiễn đồng chí cảnh sát, kết quả mới đi đến cửa đã nhìn thấy Tần Tử Quy, ngạc nhiên một hồi mới phản ứng lại, "Đến đợi Thịnh Diễn à?"

Tần Tử Quy không phủ nhận: "Vâng, bác sĩ dặn cậu ấy phải uống thuốc đúng giờ."

Hoàng Thư Lương nhìn đống thuốc cảm trong tay hắn, khựng lại một giây rồi gật đầu: "Được, vậy em vào đi."

Tần Tử Quy ấn vài cái vào vòng tay thông minh trên cổ tay mình rồi đi theo vào.

Còn Hoàng Thư Lương vào phòng thấy Thịnh Diễn vẫn còn cầm cờ thưởng đứng trong đó, rất mực nhẹ nhàng hỏi: "Em uống thuốc trước đi."

Thịnh Diễn: "?"

Nếu nói vừa rồi vì có cảnh sát ở đây nên lão Chồn mới khách sáo với cậu thì bây giờ không còn người ngoài, lão Chồn còn khách sáo thế làm gì, ắt có trò mờ ám.

Thịnh Diễn nghĩ, cảnh giác đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Lão Chồn nhìn biểu cảm này của cậu, nháy mắt lại lên cơn nhồi máu cơ tim, nhưng nghĩ đến mục đích giữ lại hai đứa học sinh này ở đây, cố nén cái tính tình nóng nảy kia lại: "Thầy không mắng em, em ngồi xuống uống thuốc đã."

Thịnh Diễn vẫn cảnh giác.

Hoàng Thư Lương cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giọng nói bắt đầu gay gắt hơn: "Thịnh Diễn! Cậu ngồi xuống ngay cho tôi! Uống thuốc ngay lập tức! Nếu không thì viết kiểm điểm!"

Lúc này mới là bình thường.

Thịnh Diễn bấy giờ mới buông lỏng cảnh giác, ngồi xuống ghế sô pha cầm đống thuốc từ tay Tần Tử Quy, lầm bầm uống hết.

Hoàng Thư Lương: "..."

Ông không nhịn được hỏi: "Thịnh Diễn, em thích bị nghe mắng lắm đúng không?"

"Không ạ," Thịnh Diễn uống thuốc xong, lau miệng một cái, "Chỉ là em thấy thầy mà không mắng ai thì nhất định là đã xảy ra chuyện gì cực kỳ ghê gớm luôn."

"?" Hoàng Thư Lương nhíu mày, "Thầy thích mắng người lắm à?"

Thịnh Diễn và Tần Tử Quy ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, ngẩng đầu im lặng chân thành nhìn ông.

Hoàng Thư Lương: "..."

Ông cố gắng để tự giải thích cho mình: "Thầy chỉ là có hơi lớn tiếng lúc dạy em thôi, có khi nào thầy thật sự mắng em chưa?"

"Sáng thứ năm."

"?"

Hoàng Thư Lương vừa dứt lời, Tần Tử Quy đã ngay lập tức đốp chát thẳng mặt ông, Hoàng Thư Lương nhíu mày nhìn hắn.

Tần Tử Quy ngẩng đầu nhìn lại ông, bình tĩnh nói: "Sáng thứ năm, thầy nói Thịnh Diễn là bùn nhão không trát được tường."

Hoàng Thư Lương: "..."

"Còn có tối thứ tư, rõ ràng là em đánh nhau nhưng thầy lại chỉ mắng mình Thịnh Diễn, sau khi mắng nhầm cậu ấy cũng không xin lỗi."

"......"

"Còn tối nay những lời Thịnh Diễn nói đều là sự thật, chẳng những thầy không tin mà lại còn trách mắng cậu ấy trước mặt nhiều bạn khác, nghi ngờ cậu ấy gian lận."

"......"

"Tất cả những chuyện này khiến Thịnh Diễn bị tổn thương rất nhiều, thậm chí cậu ấy còn có khuynh hướng trầm cảm nhẹ và tự coi nhẹ bản thân."

"......???"

Người như Thịnh Diễn cũng có khi tự coi nhẹ bản thân ư? - Nội tâm Hoàng Thư Lương.

Cậu tự coi nhẹ bản thân lúc nào vậy? - Nội tâm Thịnh Diễn.

Mấy lời này vừa nói ra, cả Hoàng Thư Lương lẫn Thịnh Diễn đều đồng thời gõ ra ba dấu chấm hỏi to đùng.

Còn Tần Tử Quy chỉ nhìn Hoàng Thư Lương, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên như thể đang nói một sự thật bị che giấu đã lâu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thịnh Diễn: "..."

Cậu hơi hơi GET được tín hiệu rồi.

Rồi nhớ lại giọng điệu và biểu cảm lần trước lúc Tần Tử Quy biểu diễn "nghệ thuật trà xanh", rũ mắt xuống khẽ nói: "Thầy, thầy không khiến em trầm cảm hay tự coi nhẹ gì hết, chỉ là em cảm thấy thành tích của mình kém như vậy, lại còn khiến thầy cô với người lớn tức giận, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm tốt, cho dù cố gắng thử cũng không được công nhận, cũng không ai tin tưởng, giống như sống mà chẳng có ý nghĩa gì cả."

Hoàng Thư Lương: "...!"

Thịnh Diễn lúc nào cũng là một người sống thoải mái hồn nhiên, từ lúc nào mà cậu phải nói ra những lời như thế, đây đúng là đang có khuynh hướng tự hạ thấp mình lẫn bị trầm cảm nhẹ rồi!

Thoáng cái Hoàng Thư Lương đã quýnh hết cả lên: "Thịnh Diễn, sao em lại nghĩ như thế chứ?"

Thịnh Diễn cúi đầu không nói gì.

Hoàng Thư Lương gấp đến mức đổ mồ hôi đầy trán, sau đấy nhìn thấy cờ thưởng đặt trên ghế, bèn cầm lên giơ trước mặt Thịnh Diễn: "Em nhìn đi, các đồng chí cảnh sát thích em lắm, còn có người tặng cờ thưởng cho em nữa, đây đều là ý nghĩa của em mà. Tuy rằng em có hơi bướng bình, cũng không thích học tập, có hơi đánh nhau gây chuyện nhưng bản chất em vẫn là một đứa nhỏ chính trực lương thiện, lại còn giỏi thể thao, các bạn học cũng đều thích em, sao em lại cảm thấy cuộc sống của mình không có giá trị chứ!"

"Không phải thầy nói em là bùn nhão không trát được tường hay sao ạ?" Giọng nói Thịnh Diễn càng thấp hơn.

Hoàng Thư Lương gấp chết rồi: "Thầy chỉ giận nên mới nói thế thôi! Nếu thầy thật sự cảm thấy em là bùn nhão không trát được tường thì còn lo lắng chuyển em sang lớp 1 làm gì, chẳng phải là do thầy chỉ mong em có thể tốt lên đấy ư?"

"Nhưng mấy ngày nay em thức đêm học tập bị bệnh, thầy còn nghi ngờ em cố ý giả bệnh, còn nghi em gian lận." Giọng Thịnh Diễn nghe có vẻ ấm ức sắp khóc đến nơi.

Hoàng Thư Lương cũng quýnh đến mức sắp khóc luôn rồi: "Chuyện này là lỗi của thầy, cho nên hôm nay thầy gọi em đến văn phòng là muốn xin lỗi hai em."

"Nhưng mà... Dạ? Xin lỗi ấy ạ?"

Thịnh Diễn mới đáng thương được một nửa thì chợt ngẩng phắt đầu lên.

Hoàng Thư Lương cũng chẳng để ý nhiều vậy: "Chuyện hôm nay thầy nghi ngờ em là thầy không đúng, chủ yếu là vì thầy không nghĩ em vậy mà lại thật sự thấy việc nghĩa hăng hái làm, có chút chủ quan suy đoán nên mới đưa ra phán đoán sai lầm, cho nên hôm nay thầy gọi em đến văn phòng là muốn xin lỗi em."

Nói xong vẫn cảm thấy hơi giận: "Nhưng chủ yếu vẫn là vì trước đó em cứ mải trốn học, giả vờ bị bệnh quá nhiều lần, cái này gọi là sói thật đến dân làng không ai tin, em biết mà... Được rồi, được rồi, tất cả đều là lỗi của thầy!"

Hoàng Thư Lương nói xong, Thịnh Diễn lại ngoan ngoãn đáng thương cúi đầu.

Hoàng Thư Lương vội nói: "Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của thầy, Thầy không nên đổ oan cho em, nghi ngờ em. Chuyện này chờ đến tiết học sáng mai thầy sẽ thông báo trước toàn trường xin lỗi em."

"Nhưng thầy, lòng tự trọng bị tổn thương rất khó để bù đắp, cho dù lần này xin lỗi, vậy lần sau, lần sau nữa thì sao ạ? Hơn nữa thầy không nghĩ rằng thầy đang quá thiên vị với những học sinh giỏi rồi hay sao ạ?" Tần Tử Quy vẫn bình tĩnh hỏi như trước.

Thịnh Diễn hơi kinh ngạc nghiêng đầu, Tần Tử Quy điên rồi à?

Dù thế nào Hoàng Thư Lương cũng là chủ nhiệm giáo dục, trực tiếp hỏi thầy như thế thật sự được à? Từ lúc nào mà Tần Tử Quy lại cứng thế? Lúc trước không nhìn ra hắn lại là người như thế đấy.

Hoàng Thư Lương cũng nghẹn lại, ông không nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị học sinh của mình chất vấn, lại còn là học sinh có thành tích tốt nhất, nháy mắt mặt mũi của ông mất sạch.

Nhưng đúng là ông không có lý, cho nên chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ nói: "Được, thầy cam đoan sau này khi biết rõ ràng nguyên nhân sự việc thì mới tiến hành giáo dục thích hợp với các em, cũng sẽ cố gắng để đối xử bình đẳng với mọi người. Cho nên chuyện lần này các em đừng để trong lòng nữa, nhé?"

Nói xong, ông không nhịn được mà tiếp lời: "Nhưng ý định ban đầu của thầy chỉ là vì muốn tốt cho các em thôi, đối với những bạn có thành tích tốt cũng quản lỏng lẻo hơn là vì những bạn đó tương đối tự giác, nhưng mấy đứa các em, thầy còn sốt ruột hộ các em. Chả mấy đã lên 12 rồi, nếu không học hành tử tế, có còn muốn thi đại học nữa không đây?"

Thịnh Diễn lẩm bẩm: "Không phải em học rồi đấy sao?"

"Ừ! Đúng là em đang học, nếu không thì em cũng không tiến bộ nhiều như thế. Nhưng em có thể tiến bộ nhiều như vậy trong vài ngày có nghĩa là em có thể học được, vậy sao em không học ngay từ đầu đi?" Hoàng Thư Lương vừa nói vừa nóng nảy, "Rốt cuộc em có muốn vào Đại học Cảnh sát nữa không?"

Vẻ mặt Thịnh Diễn thành khẩn, "Em muốn, nhưng không nhất định sẽ thi đỗ được."

"Sao em lại biết là mình không thi được? Cứ học tập chăm chỉ lên!" Hoàng Thư Lương lại muốn to tiếng, nhưng vừa nói được một câu thì lại nhớ mình vừa mới hứa với hai đứa này, chỉ đành nuốt nửa câu còn lại về, khoát tay, "Được rồi, trước tiên em cứ thi qua trung bình mỗi môn đã, lần trước đã đồng ý với các em chỉ cần lần này em có thể thi qua thì sau này thầy sẽ không can thiệp vào chuyện học tập của em nữa, trong lòng mấy đứa biết rõ là được."

Hoàng Thư Lương là chủ nhiệm giáo dục, lại là người tính tình nóng nảy, có thể nhượng bộ đến bước này đã là không dễ dàng.

Tần Tử Quy cũng thấy được thì thôi: "Thầy yên tâm đi ạ, sau này Thịnh Diễn sẽ học tập thật tốt."

Thịnh Diễn cũng gật đầu: "Vâng, nên thầy cũng bớt bớt giận đi ạ, đừng nóng nảy quá, mẹ em bảo thế thì dễ bị rụng tóc đấy thầy."

"Thịnh Diễn!" Mái tóc vốn dĩ cũng chẳng nhiều nhặn lắm của Hoàng Thư Lương bị Thịnh Diễn cho một kích chí mạng, nhưng mới nói được một nửa, ông đã hít sâu một hơi rồi mặc niệm ba lần "Thế giới đẹp như thế, ai lại đi nóng nảy mãi bao giờ" rồi chỉ thẳng ra cửa lớn, "Quay về, học bài, ngay, lập, tức!"

Thịnh Diễn nhanh nhẹn chuồn ra ngoài, trên mặt là nụ cười hả hê.

Tần Tử Quy chậm rãi đi theo sau, cúi đầu nghịch vòng tay thông minh: "Cậu nhất định phải chọc ngoáy thầy thế à?"

"Ừm hứm," Thịnh Diễn không phủ nhận, "Ai bảo thầy lúc nào cũng nghĩ oan cho tôi!"

"Vậy bây giờ còn ấm ức nữa không?"

"Hả?"

Thịnh Diễn quay đầu lại.

Tần Tử Quy nhìn cậu, "Không phải lúc thi ấm ức lắm sao."

"Tôi không..."

Thịnh Diễn nói được một nửa, không nói tiếp nữa.

Đúng là vừa nãy cậu ấm ức thật, cho nên lúc thi mới quay lưng về phía Hoàng Thư Lương, cũng chẳng thèm nhìn ai mà cũng giận dỗi đồng ý cho chấm thi ngay tại chỗ.

Cậu đã nghĩ là cậu giấu kỹ lắm rồi.

Ai ngờ Tần Tử Quy vẫn nhìn ra.

Tên này có phải là con giun trong bụng cậu không thế?

Thịnh Diễn đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn Tần Tử Quy, có hơi không thể tin được: "Đừng nói là anh thấy tôi bị ấm ức nên vừa nãy mới nói thầy Hoàng như thế đấy nhá...?"

Tần Tử Quy không phủ nhận.

"Cái lùm mía, Tần Tử Quy anh..."

Thịnh Diễn mở to hai mắt.

Tần Tử Quy thầm nghĩ trong lòng.

"Đúng là đủ thâm sâu!" Một giây sau Thịnh Diễn đã ôm vai hắn, "Không hổ là tình nghĩa anh em mười mấy năm, đủ trượng nghĩa!"

Tần Tử Quy cực kỳ trượng nghĩa: "..."

Sau phút im ắng tử vong kia, hắn không chút biến sắc kéo tay Thịnh Diễn ra: "Cậu cũng đủ ý tứ, không phải là vì tôi nên mới muốn thi đỗ đại học đấy à?"

Thịnh Diễn chẳng buồn để ý, chỉ thuận miệng hỏi: "Vừa nãy anh nghe được à?"

Tần Tử Quy: "Ừm."

Thịnh Diễn cúi đầu đá hòn sỏi trên đất: "Tôi nghĩ như thế dù sao cũng tốt hơn ra nước ngoài nhiều, nhưng vừa nãy Hoàng Thư Lương tra điểm trúng tuyển Đại học Cảnh sát còn cao hơn điểm trung bình những 6-70 điểm, làm sao mà tôi thi được chứ."

Cho dù cậu là con liệt sĩ được cộng thêm 20 điểm thì cũng còn xa những tám ngàn cây số.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng cậu không muốn nghe Tần Tử Quy an ủi mình, nên rất nhanh đã quay đầu cười nói: "Bỏ đi, cứ đi một bước tính một bước vậy, dù sao hôm nay tôi cũng coi như là thi qua rồi, tối về có thể thương lượng với Hứa phu nhân, những cái khác bàn sau."

Nói xong thì tiện tay đẩy cửa lớp 1 ra.

Sau đó đối mặt với hơn 20 đôi mắt to tròn sáng chói trong lớp.

Thịnh Diễn: "..."

Tất cả học sinh lớp 1: "..."

Sau 1 giây im lặng, cả lớp chợt bùng nổ.

"Đù mịe, thật sự có cờ thưởng kìa!"

"Thấy việc nghĩa hăng hái làm, tấm lòng lương thiện!"

"Thịnh Diễn, cậu đúng là đấng nam nhi! Về sau xin cho phép tại hạ được tôn kính gọi một tiếng anh Diễn!"

"Đúng đó, ai bảo điểm số là thước đo của một người đàn ông chân chính chứ? Không hề! Bây giờ biết tìm đâu ra người đàn ông chính trực thiện lương dũng cảm như anh Diễn đây?"

"Thành tích của anh Diễn cũng tiến bộ rất nhanh đó! Chỉ cần học một chút đã có thể tăng tốc bất ngờ rồi!"

"Đúng đó, anh Diễn! Bọn này đánh giá cao anh đấy!"

"Anh Diễn, anh có thể treo lá cờ thưởng kia lên bục giảng cho bọn này chiêm ngưỡng được không?"

"......"

Lớp học bảy miệng tám lưỡi, tuy rằng có hơi lố nhưng nhìn ra được họ thật lòng khen ngợi, không có chút ác ý hay trào phúng nào, tất cả đều bày tỏ sự cổ vũ chân thành nhất.

Thịnh Diễn có ngốc đến mấy cũng biết đó là vì tối nay Hoàng Thư Lương làm tổn thương lòng tự trọng của cậu trước mặt mọi người, cho nên dù mọi người có thể không quen biết cậu, nhưng lại dùng cách này để biểu đạt sự ghi nhận với cậu.

Nhưng mà treo cờ thưởng thì thôi.

Thịnh Diễn hơi ngại, lỗ tai đỏ bừng cuộn lá cờ kia vào trong ngăn bàn.

Thầy Trương trông lớp tự học ngồi trên bục giảng nhìn ra được cậu đang ngại nên cười, lấy tay đẩy kính giải vây giúp cậu: "Được rồi, mọi người im lặng chút đi, cẩn thật tí nữa chủ nhiệm Hoàng đánh tới đấy."

Lúc bấy giờ mọi người mới hi hi ha ha yên tĩnh lại.

Thầy Trương nhìn sang Thịnh Diễn: "Còn Thịnh Diễn nữa, em sửa lại đề sai trước đi, nếu có câu nào vẫn chưa biết thì cầm đề đến tìm thầy, thầy sẽ giảng cho em một ít từ những bài cơ bản trước."

"Dạ, vâng ạ."

Mặc dù Thịnh Diễn cảm thấy Tần Tử Quy giảng cho mình cũng được nhưng cậu không muốn làm chậm trễ Tần Tử Quy, dù sao Tần Tử Quy vừa phải học vừa phải chuẩn bị đi thi, quá ư là bận. Nên cậu liền gật đầu đồng ý rồi quay lại chỗ ngồi, lật lật đề toán, định tranh thủ ít thời gian sửa lại một lần.

Kết quả mới vừa mở nắp bút ra Trần Du Bạch đã quay đầu lại, tò mò hỏi: "Thịnh Diễn, cậu kể cụ thể tôi nghe cậu thấy việc nghĩa hăng hái làm thế nào đi."

Lâm Khiển ngồi bên cạnh cũng tò mò, ghé đầu qua nhỏ giọng nói: "Tôi nghe nói lúc đó cậu cầm khẩu súng gì đó đối diện với tên xã hội đen, lại truy đuổi trong mưa phải đâu đó nửa tiếng đồng hồ rồi tên côn đồ đó bị đánh sắp tàn phế mới chế ngự được đúng không?"

Thịnh Diễn: "..."

Cảm giác đúng đúng mà cứ sai sai là sao vậy?

Mấy tin đồn này lan truyền kiểu gì thế?

Thịnh Diễn hơi không biết nói gì: "Không phải là côn đồ gì cả, chỉ là một tên cướp thôi, tôi đuổi theo hắn qua mấy con hẻm rồi cuối cùng chặn hắn lại, lấy súng giả hù hắn một chút thôi."

Trần Du Bạch: "Súng giả? Cậu đùa tôi à?"

"Tôi lừa cậu làm gì." Thịnh Diễn vừa nhìn đề sai vừa kể lại chuyện tối hôm đó một lần, sau đấy quay đầu chỉ chỉ quả cầu thuỷ tinh trên bàn Tần Tử Quy: "À, cái này, chính là lúc đó tôi bắn cho Tần Tử Quy đấy."

Lâm Khiển nhìn thoáng qua, một quả cầu thuỷ tinh được chế tác rất tinh xảo, hơn nữa lại còn là tiểu hoàng tử và hồ ly hiếm gặp, chứ không phải là tiểu hoàng tử với hoa hồng bình thường.

Hồ ly với tiểu hoàng tử luôn là ý nan bình của Lâm Khiển, cô nàng không nhịn được nói chêm một câu: "Đẹp ghê ấy."

Đẹp lắm à?

Không phải mấy quả cầu thuỷ tinh đều được làm như vậy sao?

Thịnh Diễn cảm thấy mình là một tên trai thẳng không hiểu được thẩm mỹ của con gái cho lắm, quay đầu nhìn bài thi của mình, thuận miệng nói: "Cậu thấy đẹp thì lần sau tôi cũng bắn cho cậu một cái là được."

Dứt lời, bầu không khí chợt đông cứng lại.

Lâm Khiển cảm nhận được áp suất thấp đằng sau mình, cẩn thận nhìn thoáng qua đằng sao, khuôn mặt của Tần Tử Quy đông lạnh thành CO2 dạng rắn rồi đây này.

Lâm Khiển: "..."

Là cô nói nhiều rồi.

Cô nàng im mồm quay đầu lại, đang chuẩn bị chuyển đề tài sang việc học thì Trần Du Bạch ngồi đằng trước lại đột nhiên vỗ đùi: "Vậy thì tốt!"

"?"

Lâm Khiển và Thịnh Diễn đồng thời chấm hỏi.

Trần Du Bạch hào hứng nói: "Chi bằng 21 này đi chơi công viên với tụi này luôn đi?"

Thịnh Diễn hỏi: "Công viên gì cơ?"

"Chính là công viên giải trí mới mở ấy, là do nhà của một bạn học khoá dưới nên tặng cho tôi với Lâm Khiển hai cặp vé tình nhân, ngày 21 vừa hay là sinh nhật Lâm Khiển, vốn dĩ tụi này định lên kế hoạch đi, cặp vé của tôi chắc là dẫn theo Tần Tử Quy đi, còn cái kia của Lâm Khiển thì đưa cậu theo."

Trần Du Bạch cảm thấy mình sắp xếp hoàn mỹ không tỳ vết, phải được ba tràng vỗ tay hoan hô mới đúng.

Nhưng vừa nói xong, cả góc cửa sau lớp lại rơi vào trạng thái yên tĩnh như thấy thần chết.

Thịnh Diễn nghĩ, quả nhiên Trần Du Bạch và Tần Tử Quy có gì đấy mờ ám.

Tần Tử Quy nghĩ, có phải Trần Du Bạch muốn chết rồi không.

Lâm Khiển nghĩ, có phải Trần Du Bạch muốn cô chết mới vừa lòng hay gì.

Ba người cùng nhau nhìn thẳng Trần Du Bạch, mặt không đổi sắc, người này so với người kia còn u ám hơn.

Không hiểu sao giữa đêm hè nhưng Trần Du Bạch lại cảm nhận được cái lạnh lẽo như thi thể đêm đông: "..."

Y vừa nhìn thấy thần chết đấy ư?

*

Hết chương 32.

Editor: Hêh xin chào các người anh em, sau 3 tháng ăn ngủ với ai eo thì cuối cùng cháu đã căm bách roài đâyyyyyy 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Số ký tự: 0