Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 3

Lâm Thất Niên

2024-07-21 12:40:58

Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

Tần Tử Quy không chết thì cậu nhất định sẽ xấu hổ mà chết.

Nhưng mà nói trên lí thuyết là thế thôi, chứ pháp luật không cho phép cậu làm như vậy.

Thịnh Diễn tâm như tro tàn, ánh mắt bi thương.

Cửa thang máy mở ra, cậu giơ tay ấn đóng.

Cửa thang máy lại mở ra, cậu lại giơ tay ấn đóng.

Cửa thang máy lại mở ra, cậu lại...

Lần này không đóng được cửa.

Tần Tử Quy đưa tay giữ cửa thang máy, hạ giọng nói: "Trong thang máy dễ bị ngộp, trước tiên cậu đi ra đã."

Thịnh Diễn nhìn chằm chằm hắn: "Ai cần anh quản."

Tần Tử Quy lại thấp giọng nói: "Vừa rồi cái gì tôi cũng không thấy."

Thịnh Diễn chậm rãi đảo mắt: "Thật sao?"

"Ừ, thật."

Trên mặt Tần Tử Quy không có cảm xúc gì, nhìn qua giống như không có ý định đem chuyện này ra cười nhạo cậu.

Coi như anh hiểu chuyện.

Lúc này Thịnh Diễn mới thu hồi tầm mắt, không tình nguyện đứng thẳng dậy, mặt mày lạnh lùng, khôi phục hình tượng giáo bá thành thục ổn trọng đẹp trai ngời ngời ra khỏi thang máy, ý đồ giả vờ chưa có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, mới đi được hai bước, cậu cảm thấy hơi sai sai, quay đầu lại: "Sao anh lại ở đây? Không phải anh đi tham gia khóa huấn luyện gì đó sao?"

Tần Tử Quy buông tay ra, xoay người: "Hôm nay cơ thể không thoải mái, tôi không đi."

Cửa thang máy chậm rãi khép lại phía sau.

Thịnh Diễn lại hỏi: "Vậy anh đứng trước cửa thang máy làm gì?"

Tần Tử Quy: "Dì út bảo tôi xuống mua chút đồ uống."

Giọng điệu này, vẻ mặt này, cực kỳ có gia giáo.

Nhưng Thịnh Diễn lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Cậu nhất thời cũng quên mất mục đích bản thân tức giận chạy trốn lớp học trở về, chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, đuôi mắt thoáng qua vừa lúc thấy tay phải Tần Tử Quy, nhíu mày: "Tay phải anh làm sao vậy?"

"Không có gì." Tần Tử Quy thu tay phải lại, một lần nữa đút vào túi quần, "Không cẩn thận va phải một chút thôi."

"Anh lừa trẻ con à? Tôi vừa mới nhìn thấy, ngón tay anh có mấy vết trầy xước, vừa nhìn đã biết là mới đánh nhau, không thể nào có chuyện không cẩn thận," Giọng Thịnh Diễn rõ ràng mang theo sốt ruột, tiến lên một bước, liều lĩnh duỗi tay vào túi quần Tần Tử Quy, toan kéo bàn tay bị thương kia ra.

Khoảng cách quá gần, Tần Tử Quy vội vàng nghiêng người tránh.

Tay Thịnh Diễn liền rơi vào khoảng không.

Ngón tay nhỏ dài trắng nõn của thiếu niên cứng đờ giữa không trung, nhìn có vẻ cô đơn lúng túng.

Tần Tử Quy khẽ động, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có một câu nhàn nhạt: "Không liên quan đến cậu."

Thịnh Diễn vốn tức giận cả tối, vào lúc này rốt cuộc lại bật cười, thu tay về, cười lạnh một tiếng: "Đúng, anh nói đúng, quả thật không liên quan đến tôi, là tôi xen vào chuyện của người khác."

Nói xong liền đi thẳng về căn hộ 2601 bên trái.

Tần Tử Quy theo bẳn năng giữ tay cậu, lại bị cậu xoay người một cái trực tiếp hất ra: "Mẹ nó anh đừng động vào tôi! Nói không liên quan nghe không hiểu à!"

Tần Tử Quy rũ tay xuống, đứng tại chỗ: "Thịnh Diễn, tôi không có ý đó."

"Tôi cũng không thèm quan tâm anh có ý gì!"

Thịnh Diễn nhìn bộ dạng này của người kia liền tức giận.

Giống như tất cả mọi thứ trên thế giới đối với anh ta đều không quan trọng, khiến cho sự quan tâm của người khác đối với anh ta chẳng khác nào một trò đùa.

"Dù sao chính anh đã nói, hai chúng ta không phải người một đường, cho nên sau này tôi mặc kệ chuyện của anh, anh cũng bớt quản chuyện của tôi đi, tôi trốn học đánh nhau chơi game yêu sớm cũng không liên quan đến anh! Hai chúng ta sau này mỗi người một đường, ai cũng không quan tâm đến ai, ai cũng đừng quản ai, ai nói không giữ lời, người đấy liền làm chó!"

Cơn tức mà Thịnh Diễn nghẹn hồi lâu giờ phút này liên tục xông lên não, tức giận đến mức đầu óc không theo kịp lời nói, chỉ biết sau khi xổ ra một tràng trong lòng cuối cùng cũng sảng khoái.

Sau đó xoay người trực tiếp nhập mật mã, định "Phanh" một tiếng đóng cửa mà vào, để cho tên mặt than Tần Tử Quy kia biết lần này cậu thực sự tức giận.

Nhưng mà một giây trước khi hoàn thành động tác mười phần đẹp trai, đập cửa để chứng minh mối quan hệ hai người họ từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt kia, thì cánh cửa 2602 phía sau mở ra trước.

Ngay sau đó, giọng nói lưu loát thẳng thắn của Hứa Khinh Dung phu nhân từ phía sau vang lên: "Thịnh Diễn, con ở chỗ này tác oai tác quái với ai? Lễ giáo đâu? Mau xin lỗi Tử Quy, sau đó lại đây ăn cơm."

"Dì Hứa, đều do lỗi của con, không liên quan đến Thịnh Diễn."

Tần Tử Quy ngược lại tự giác nhận sai.

Thịnh Diễn không phản bác, nhưng cũng không quay đầu lại: "Mẹ, con ăn cơm ở nhà một mình."

"Nghĩ hay nhỉ, sáng sớm ngày mai mẹ bay tới Luân Đôn cho nên tối nay không so đo chuyện con trốn tiết tự học, nhưng hiện tại, bây giờ, con lập tức lăn qua đây ăn cơm."

Hứa Khinh Dung nói xong, lại vang lên tiếng nói dịu dàng của dì út Tần Tử Quy - Tần Như: "Tiểu Diễn, mau tới đây, mẹ con nói đêm nay tổ chức sinh nhật sớm cho con, cho nên chú Giang của con làm một bàn thức ăn rất lớn cho con đó, tất cả đều là món con thích ăn."

Có hai vị Bồ Tát sống ở đây, Thịnh Diễn cũng chẳng dám ý kiến ý cò gì nữa.

Tuy rằng cậu ở bên ngoài lăn lộn, song ở nhà lại rất ngoan ngoãn, ít khi cãi lời hai vị thái hậu cao quý này. Hai ý chỉ cùng truyền xuống, dù không tình nguyện cũng chỉ có thể xoay người, sau đó làm bộ không nhìn thấy Tần Tử Quy bên cạnh, lảo đảo đi về phía cửa.

Căn hộ Duplex rộng 280m2, hai mặt hướng sáng, cửa kính ở dưới mặt đất bao xung quanh, nằm trong khu chung cư tốt nhất ở Nam Vụ, thông thẳng tới CBD, giá bất động sản ở đây cao chót vót, nếu không phải hộ gia đình phú quý thì thực sự không thể sống ở đây.

(Duplex là thuật ngữ dùng để chỉ căn hộ thông tầng được xây dựng trên các tầng cao của những tòa nhà lớn, có 2 tầng trở lên và cầu thang nằm trọn bên trong. Duplex có đầy đủ tiện nghi, đồ nội thất được chọn đều là của các thương hiệu nổi tiếng.)

Cho nên tương ứng với đó, người mẹ đơn thân Hứa Khinh Dung này quanh năm suốt tháng đều bận rộn bay khắp thế giới, hiếm khi nào tổ chức sinh nhật cho Thịnh Diễn đúng ngày được.



Ví dụ như sinh nhật cậu thật sự là ngày mai, mùng 7 tháng 7, nhưng vì Hứa Khinh Dung phải đi công tác nên chỉ có thể tổ chức sớm vào hôm nay.

Thịnh Diễn đối với chuyện này cũng không so đo, chỉ là nhìn Tần Tử Quy ngồi xuống vị trí cũ ở đối diện mình, cảm thấy sinh nhật này chả khác gì ngày giỗ.

Xúi quẩy cực kì.

Chẳng qua cậu không muốn làm to chuyện trước mặt người lớn, làm hỏng mất cả một bữa cơm. Nhìn một bàn đầy thức ăn phong phú và bánh ngọt tinh xảo vừa nhìn đã biết rất đắt tiền, cậu vẫn ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn dì Tần chú Giang ạ!"

"Cảm ơn cái gì chứ, con với dì Tần còn khách khí làm gì. Quy tắc cũ, ước trước, sau đó ăn tối. Lão Giang, bật lửa với nến đâu?" Tần Như xoay người hỏi.

Trong nhà bếp lập tức có tiếng đáp lại: "Đến đây!"

Giang Bình là chồng Tần Như – dì út của Tần Tử Quy – sở hữu một công ty khoa học kỹ thuật đã niêm yết. (Công ty niêm yết là một công ty công cộng mà sau khi đăng ký, cổ phiếu của công ty sẽ được mua bán công khai trên sàn giao dịch chứng khoán, khi đã trở thành công ty niêm yết, đồng nghĩa với việc công ty sẽ chịu sự quản lý chặt chẽ của nhà nước, đây được coi là hình thức phát triển cao nhất của một doanh nghiệp.)

Dáng vẻ rất uy nghiêm, rất có khí thế của tổng tài bá đạo, tuy nhiên ở nhà chỉ là một người chồng không có địa vị, nghe Tần Như gọi, chú vẫn đang đeo tạp dề, cầm nến và bật lửa chạy ra.

Cắm nến ở giữa bánh sinh nhật xong, Giang Bình cảm thán: "Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, chớp mắt cái mà tiểu Diễn đã 18 rồi. Tôi nhớ lần đầu tổ chức sinh nhật, nhóc con mới chỉ có 3 tuổi thôi. Khi đó nó ước mà một hai đòi đem nguyện vọng nói ra, tôi liền hù dọa nói ra nguyện vọng sẽ không linh, kết quả nó không tin, năm này qua năm khác cứ nói ước nguyện ra, thế mà năm nào nguyện vọng cũng thực hiện được, này cũng thật kỳ lạ."

Nói đến chuyện này, Thịnh Diễn cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Lúc ba tuổi, cậu còn ở cùng với bà ngoại ở nhà cũ, năm đó Tần Như và Giang Bình lần đầu đưa Tần Tử Quy về Nam Vụ, cũng là lần đầu tiên hai nhà cùng nhau tổ chức sinh nhật.

Cậu nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cứ thế nói ra ước nguyện hy vọng anh Tử Quy có thể chơi đùa với mình, không đi đâu hết, kết quả Tần Tử Quy sau đó thật sự không đi.

Bốn tuổi, cậu ước giành được giải nhất cuộc thi vẽ tranh ở trường mẫu giáo, kết quả thật sự đoạt giải nhất.

Năm tuổi, cậu cực kỳ ghét tên Hổ mập lớn hơn mình hai tuổi ở cùng khu, liền ước gì tên Hổ mập gặp xui xẻo, kết quả Hổ mập ngày hôm sau khóc lóc gọi cậu một tiếng đại ca.

Cứ như vậy mãi cho đến khi sinh nhật năm mười sáu tuổi, ước nguyện năm này qua năm khác, năm nào cũng thành hiện thực, mong ước phải nói là nhiều vô cùng, nhưng quả thực đều được hoàn thành.

"Chẳng qua cũng không linh nghiệm hết, năm ngoái không thực hiện được." Lúc Thịnh Diễn châm nến, thuận miệng nói một câu.

Hứa Khinh Dung ngồi xuống bên kia cậu: "Nguyện vọng năm ngoái của con là gì?"

Thịnh Diễn suy nghĩ một chút: "Hình như là hy vọng chuyện gì cũng sẽ thành công, hữu cầu tất ứng." (hữu cầu tất ứng: bất cứ nguyện vọng nào cũng được đáp ứng)

"Vậy chắc chắn không được rồi." Hứa Khinh Dung bày ra tư thế người từng trải: "Loại ước nguyện này quá trừu tượng lại tham lam, Quan Thế Âm nương nương cũng không giúp được con, nên ước những loại cụ thể vừa phải thì mới có tác dụng. Cho nên năm nay con ước cái gì đáng tin cậy một chút, ví dụ như kết quả thi cuối kỳ 2 ngày tới có thể thoát khỏi top 10 đếm ngược của lớp."

"Mẹ, sinh nhật có thể đừng nói đến chuyện mất hứng được hay không?" Thịnh Diễn nhỏ giọng lầm bầm.

Hứa Khinh Dung nhịn không được cười ra tiếng: "Yo, con cũng biết ở top 10 đếm ngược là chuyện mất hứng, vậy con có thể nào nỗ lực hơn chút, dù là vị trí thứ 11 từ đếm ngược cũng được mà!"

Mắt thấy Thịnh Diễn da mặt mỏng sắp không chịu được nữa, Tần Như vội vàng nói: "Được rồi, Khinh Dung, cậu bớt nói hai câu lại. Nào, tiểu Diễn, mau ước đi rồi chúng ta ăn cơm."

Sau đó bèn tắt đèn trong phòng khách.

Trong bóng tối chỉ còn lại ánh nến sáp vàng ấm áp nhẹ nhàng cháy lên.

Trong tầm mắt Thịnh Diễn cũng chỉ còn lại một chiếc bánh ngọt dưới ánh nến và gương mặt lạnh nhạt rũ xuống của Tần Tử Quy phía đối diện – nhìn thì là đang bóc cái gì đó, dù sao một chút xíu quan tâm cũng không đặt ở đây.

Rõ ràng trước kia Tần Tử Quy luôn chuẩn bị quà tặng cực kỳ tỉ mỉ cho cậu, sau đó nghiêm túc nghe cậu ước nguyện, kết quả hiện tại trực tiếp trở mặt không nhận người, rất tuyệt tình.

Trong lòng Thịnh Diễn lại nghẹn đến mức bốc lên, nhắm hai mắt lại, không được mấy giây liền mở mắt ra, "Phù" thổi tắt ngọn nến: "Được rồi."

Hứa Khinh Dung bật đèn lên: "Nhanh vậy sao?"

Thịnh Diễn: "Vâng."

Hứa Khinh Dung lại hỏi: "Con ước gì vậy?"

Thịnh Diễn liếc Tần Tử Quy một cái, sau đó tức giận nói: "Hy vọng tất cả những kẻ giả vở tinh tướng đều cách con càng xa càng tốt."

Tần Tử Quy đang bóc, đầu ngón tay khẽ dừng lại, sau đó rất nhanh đã khôi phục như thường.

Trên bàn không ai phát hiện ra có cái gì không đúng, chỉ có Hứa Khinh Dung khẽ nói một tiếng: "Đứa nhỏ xui xẻo này, đã nói là ước thoát khỏi top 10 đếm ngược cơ mà."

"Loại chuyện thành tích này, tùy duyên đi mẹ."

Thịnh Diễn cầm đũa lên, không thèm để ý.

Hứa Khinh Dung lườm cậu một cái: "Con không thể học theo Tử Quy sao? Lại nói, Tử Quy, cuộc thi công nghệ thông tin của con chuẩn bị đến đâu rồi?"

Hứa Khinh Dung hỏi xong, Tần Tử Quy còn chưa trả lời, Giang Bình đã ra vẻ đầy kiêu ngạo đáp: "Này tất nhiên không thành vấn đề, phương diện này của thằng bé thật sự có thiên phú, bây giờ đã có thể thiết kế những chương trình rất phức tạp rồi. Hơn nữa lần trước thằng bé đến bộ phận kỹ thuật của công ty tôi học tập, bộ phận nghiên cứu và phát triển app cũng khen là thiên tài, tôi còn đang chờ thằng bé tốt nghiệp đại học rồi tới công ty làm việc đây."

Lời nói tràn ngập tự hào.

Hứa phu nhân thở dài đầy ngưỡng mộ: "Thật tốt. Anh nói xem đều là cùng nhau nuôi lớn, sao Thịnh Diễn nhà tôi lại cứ như là chưa trưởng thành, suốt ngày chỉ biết chơi."

Nói xong, ánh mắt vừa chuyển, vừa lúc Tần Tử Quy bóc xong bảy tám con tôm, yên lặng đẩy cái đĩa nhỏ về phía đầu bàn kia một chút, vì thế liền đưa ra đáp án: "Đều tại Tử Quy hết."

Tần Tử Quy cái gì cũng không làm: "?"

Hứa Khinh Dung cũng không để ý tới hắn, chỉ nghiêng đầu nhìn sang Tần Như: "Cậu còn nhớ không, lúc hai đứa nhỏ 7 – 8 tuổi gì đó, có lần nghỉ hẻ chúng ta đều đi công tác, không ai quản chúng hết. Mãi đêm ngày khai giảng tớ mới trở về, vào phòng ngủ không tìm được người, dọa tớ sợ muốn chết, chạy đến thư phòng. Vừa nhìn, liền thấy đứa lớn ngồi ở bên kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đang viết thư, còn đứa nhỏ ngồi bên cạnh khóc đến nháo nhào, tôi còn tưởng là bị làm sao, đi qua nhìn một cái, hầy, là Thịnh Diễn nghỉ hè không làm bài tập, Tần Tử Quy bèn làm hộ nó. Cho nên thành tích hiện tại của Thịnh Diễn như vậy, đúng là không thể thiếu công của Tử Quy nhà các cậu được."

Giang Bình cũng cười ha hả: "Đúng vậy, Tử Quy từ nhỏ đã quen với tiểu Diễn, không nói cái khác, riêng tôm này cũng bóc hơn mười năm rồi."

Vừa dứt lời, tay Thịnh Diễn đang kẹp tôm liền dừng lại.

Cậu hoàn toàn không chú ý tới tôm này là do Tần Tử Quy bóc, chỉ là phát hiện trước mặt mình có một đĩa tôm đã bóc xong, hơn nữa bao nhiêu năm qua đã thành thói quen, tự nhiên thuận tay gắp lên.

Kết quả bây giờ bị Giang Bình nói như vậy, tôm này ăn cũng không được mà không ăn cũng chẳng xong.

Không ăn, có vẻ cậu là người quá ư hẹp hòi.

Ăn, lấy quan hệ hiện tại của cậu và Tần Tử Quy, lại có vẻ không có tôn nghiêm.

Vì thế sau một thời gian ngắn giằng co, Thịnh Diễn lựa chọn gắp con tôm vào bát của mẹ mình: "Sinh nhật con trai cũng là ngày mẹ chịu khổ, mẹ, mẹ ăn đi."

Thằng nhóc thối này hiểu chuyện từ khi nào vậy?

Hứa phu nhân liếc Tần Tử Quy đang cúi đầu không nói lời nào, lập tức tự mình gắp một con tôm chưa bóc ra, cổ quái hỏi: "Nói đi, con giận dỗi Tử Quy chuyện gì?"



Thịnh Diễn cúi đầu gắp cho mình một miếng cá, lầm bầm nói: "Ai thèm giận anh ta, con cũng không phải học sinh tiểu học."

Giọng điệu nom còn tiểu học hơn cả học sinh tiểu học.

Hứa phu nhân cũng lười vạch trần: "Được, không giận dỗi là được, con còn phải ở cùng nhà Tử Quy mấy tháng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, giận thật thì cũng xấu hổ lắm đấy biết không?"

Thịnh Diễn vừa đưa đũa đến bên miệng trong nháy mắt cứng đờ.

Hứa phu nhân bình tĩnh bóc tôm: "Vốn dĩ hôm nay mẹ mua rất nhiều nguyên liệu, định tự mình nấu cho con ăn."

Thịnh Diễn: "Sau đó?"

"Sau đó nồi áp suất nổ, nhà bếp cũng nổ tung theo." Hứa nữ sĩ cho tôm vào miệng, hạ ngón tay, nhẹ nhàng thốt lên.

Thịnh Diễn: "???"

Hứa phu nhân an ủi: "Không có việc gì, vừa lúc mẹ phải đi Luân Đôn mấy tháng, trong nhà nhân dịp trang trí lại một chút, thời gian này con cứ ở nhà dì Tần của con đi. À, mấy thứ đồ của con cũng được chuyển sang đây rồi."

Hứa phu nhân tiện tay chỉ vào cánh cửa đang mở ở cuối hành lang.

Từ góc độ của Thịnh Diễn, xuyên qua cửa phòng mở rộng có thể lờ mờ thấy được một góc của chiếc ghế chơi điện tử của cậu.

Nếu ngay cả ghế chơi game cũng chuyển tới đây, vậy việc này cơ bản đã quyết định.

Mà nếu như cậu nhớ không nhầm, đối diện căn phòng kia vừa vặn là phòng ngủ của Tần Tử Quy.

Mà nếu như cậu nhớ không nhầm nữa, nếu như cậu không muốn quấy rầy hai vợ chồng dì Tần ở tầng hai, thì cậu nhất định phải dùng chung phòng tắm với Tần Tử Quy.

"..."

Nhớ tới flag mình vừa mới lập "Sau này đường ai nấy đi", Thịnh Diễn cảm thấy tuyệt vọng.

(Lập flag: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như "nói trước bước không qua.")

Yết hầu khẽ lăn một cái.

Giây tiếp theo, cảm giác nóng rát ngay lập tức tràn vào cổ họng và khoang miệng.

Trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, ớt cay băm nhỏ theo sự tuyệt vọng này lăn qua lăn lại, sặc lên khí quản.

Thịnh Diễn vốn còn đang tuyệt vọng bị khiếp sợ, lập tức khom lưng ho mạnh: "Mẹ... Khụ khụ khụ khụ... Nước..."

Không đợi Hứa Khinh Dung và Tần Như phản ứng kịp, Tần Tử Quy đã nhanh chóng đứng dậy, đi tới trước máy lọc nước, đặt ly nước dưới vòi, sau đó mở tủ lạnh ra, lục lọi tìm cái gì đó.

Nhưng Thịnh Diễn thật sự bị cay đến khó chịu, không đợi Tần Tử Quy trở về, trong lúc ho khan nhìn thấy ly thủy tinh bên tay Hứa phu nhân chưa kịp uống, vì thế tiện tay cầm lên.

Hứa Khinh Dung lập tức mở to hai mắt: "Bé cưng! Đây là rượu..."

Thịnh Diễn ngửa đầu một hơi uống cạn.

"... trắng đó."

Khoảnh khắc chữ rượu rơi xuống, Thịnh Diễn đời này chưa từng chạm qua bất kỳ chút thuốc lá rượu bia nào, trong nháy mắt bị xót đến chảy cả nước mắt, cảm giác đau đớn nóng rực theo vị giác của cậu một đường thiêu đốt đến lục phủ ngũ tạng.

Từ trước đến nay cậu sợ đau, lần này trực tiếp đau đến nằm sấp trên bàn, nắm chặt nắm đấm, bấm lòng bàn tay, ho đến một giây sau cảm tưởng có thể ho ra máu.

Hứa Khinh Dung nhìn thấy bộ dạng mặt mũi và khóe mắt Thịnh Diễn đỏ bừng, đau lòng vô cùng, cũng may xoay người liền thấy Tần Tử Quy một tay bưng ly nước, một tay bưng lê ướp lạnh trở về, vội vàng nói: "Tử Quy, mau tới mau tới, tiểu Diễn hình như khó chịu không nổi, con nói xem làm sao bây giờ."

Thật khó chịu.

Thiếu niên nằm ở mép bàn, mặt vùi vào trong khuỷu tay, xương bả vai mỏng manh kịch liệt phập phồng, lòng bàn tay bấm chặt đến sắp bật máu, xem ra là muốn cố nén để mọi người không phải lo lắng, nhưng lại thật sự khó chịu không nhịn được.

Tần Tử Quy mặt mày bình tĩnh, bước nhanh đến bên cạnh Thịnh Diễn, một tay ôm lấy vai cậu đỡ người thẳng dậy, bảo cậu dựa vào mình, một tay cầm ly nước đưa đến bên miệng: "Uống chậm một chút."

Thịnh Diễn lại cau mày, nghiêng đầu: "Tránh ra, không... Khụ khụ khụ...cần... Khụ khụ khụ..."

Lục phủ ngũ tạng cũng sắp ho ra đến nơi, trên mí mắt cũng đã lấp lánh ánh nước.

Hứa Khinh Dung thấy Thịnh Diễn khó chịu thành như vậy, còn không muốn uống nước, cho rằng phế quản xảy ra vấn đề gì rồi, nóng lòng không chịu nổi: "Làm sao vậy bé cưng? Còn chỗ nào khó chịu sao? Có muốn mẹ gọi 120 không? Đừng làm mẹ sợ."

Thịnh Diễn chỉ gian nan lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tử Quy, giơ ngón trỏ lên chỉ về phía người kia: "Anh, không được."

Mấy người lớn sốt ruột: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy tiểu Diễn?"

Thịnh Diễn mở to hai mắt, nhìn Tần Tử Quy, mắt sắp nứt ra, đuôi mắt đỏ bừng, biểu tình giống như chiến sĩ sắp hy sinh mạng sống.

Ba người lớn trong phòng khẩn trương đến mức không dám nhúc nhích.

Sau đó chợt nghe thấy Thịnh Diễn chịu đựng đau đớn, cắn chặt răng, chống cổ họng đau rát kịch liệt, gằn ra mười chữ vô cùng gian nan ——

"Nói rồi, ai quản ai trước, người đấy là chó."

"..."

Trong nháy mắt, căn hộ 280m2 ngoại trừ tiếng ho khan kịch liệt của thiếu niên quật cường, nam nhân thiết huyết – bạn học Thịnh Tiểu Diễn, chỉ còn lại ba người lớn đang im lặng vô cùng. (thiết huyết: cứng rắn như sắt thép)

Bọn họ nhất thời không biết nên nói Thịnh Diễn ấu trĩ hay là khen cậu đã nói là làm.

Chỉ có Tần Tử Quy vẫn lạnh lùng như trước, một lần nữa đưa ly nước đến: "Ừm."

"Hả?" Thịnh Diễn chớp chớp mắt có chút không hiểu,.

Tần Tử Quy tiện tay lau đi giọt nước mắt ở đuôi mắt cậu: "Gâu."

-

Tác giả có lời muốn nói:

Vì yêu làm chó, thành viên lớp đạo đức làm chồng: +1

Hệ thống ước nguyện - thương hiệu ông xã của riêng Thịnh Diễn: +1

Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Số ký tự: 0