Chương 40
Lâm Thất Niên
2024-07-21 12:40:58
Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
*
Cậu cảm thấy nhất định Tần Tử Quy không hề có ý tốt đẹp gì.
Cậu cũng chả ngu, ai lại đi thử cái này?
Đèn đỏ thì thua.
Đèn xanh thì cứ gay lọ kiểu gì.
Tần Tử Quy đã cảm thấy cậu không thẳng lắm, nếu mà đèn xanh nữa thì đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.
Cậu, Thịnh Diễn, thợ săn ngầu lòi nhất lâu đài.
Tay đã cầm súng, lòng đã vô tình.
Cho dù là phải quay đầu làm một trận với đám cương thi kia còn hơn là đứng đâu lôi lôi kéo kéo Tần Tử Quy làm ra cái trò ngốc nghếch nói tôi yêu anh.
Thịnh Diễn nghĩ thế nên trực tiếp lên nòng, định chết thật sảng khoái.
Nhưng Tần Tử Quy lại thản nhiên bảo: "Không muốn thử cũng không sao, dù sao tôi cũng không tìm được cây thánh giá của cậu, cậu cứ bắn một phát thì trò chơi cũng kết thúc, kiểu gì cậu cũng thắng."
Thịnh Diễn: "..."
Nghe có giống con người không?
Thịnh Diễn cậu là người sẽ làm ra loại chuyện đấy ư?
Nhưng cậu cũng không thể trực tiếp nói chuyện mình bị Tần Tử Quy cắn lúc trốn trong tủ được, nếu lỡ hai chị gái này muốn xem dấu răng...
Thịnh Diễn sờ sờ cổ mình, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì mà vành tai lại đỏ bừng lên.
Tần Tử Quy nhìn thấy, đoạn bảo: "Vậy nếu cậu không muốn bắn thì để cương thi kéo tôi lại cũng được."
"Sao có thể được!" Thịnh Diễn không chút suy nghĩ đã trực tiếp gạt đi. Đám cương thi kia được trang điểm quá kinh khủng, hơn nữa còn có vết máu, Tần Tử Quy lại thích sạch sẽ quay về đấy nhất định sẽ khó chịu chết mất, ví dụ mà gặp phải cương thi nào háo sắc nhân cơ hội đấy vấy bẩn hắn thì làm sao bây giờ.
Thịnh Diễn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
"Vậy cậu nói xem bây giờ phải làm sao."
Tần Tử Quy hỏi vô cùng kiên nhẫn, nhìn qua chẳng có chút xíu tâm tư xấu nào.
Mới vừa hỏi xong thì đài phát thanh đã vang lên lần nữa: "Ba phút trước khi trò chơi kết thúc, nếu không phân ra thắng bại thì sẽ đóng tất cả các lối ra, ranh giới an toàn sẽ được thu hòi, người hầu của quỷ dữ sẽ nuốt chửng bạn không thương tiếc."
Thịnh Diễn: "..."
Đù má, không ngờ còn có cả thời gian.
Cậu quay đầu lại nhìn những cương thi xấu xí kia rồi lại nhìn Tần Tử Quy sạch sẽ xinh đẹp, quyết tâm cắn răng nói: "Thử thì thử, nhưng thể nào cũng là đèn đỏ, thua thì anh đừng trách tôi."
"Ừm, dù sao cũng chỉ là một trò chơi mà thôi."
Nhìn qua Tần Tử Quy thật sự là không hề gì.
Nhưng Thịnh Diễn thì ngược lại, cứ như trong lòng có quỷ vậy.
Thịnh Diễn chỉ đành hít sâu một hơi, mím môi đặt tay lên hòn đá bên cạnh.
Vậy nên đã đến cảnh mà các chị gái thích nghe nhất.
Hai người điều chỉnh để Tần Tử Quy và Thịnh Diễn đứng mặt đối mặt, vỗ tay một cái: "Được rồi, bây giờ mời ma cà rồng và thợ săn cùng nhìn vào mắt nhau thể hiện tình yêu chân thành nhất trong nội tâm mình với đối phương, chỉ cần đạt được chứng nhận tình yêu đích thực là có thể nhận được sự cứu chuộc chân chính."
Thật đúng là lời thoại đầy xấu hổ gì vậy.
Thịnh Diễn nhắm mắt lại, bắt đầu điên cuồng tự tẩy não mình.
Không phải yêu thật không phải yêu thật, chỉ là tình anh em chỉ là tình anh em.
Tình cảm trên đời này phong phú đa dạng như thế, cậu yêu bà nội, yêu bố mẹ, Tần Tử Quy cũng vậy.
Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, dù gì khi còn bé cậu còn từng ép Tần Tử Quy diễn vai vợ mình, câu này không phải chưa từng nói qua, chỉ là một trò chơi mà thôi, nói một câu cũng chả chết được.
Tẩy não xong, Thịnh Diễn hoàn thành công tác tâm lý cho mình, rồi mở mắt nhìn Tần Tử Quy...choáng.
Ánh mắt Tần Tử Quy rất đen, hơn nữa còn có cảm giác lạnh lùng sâu thăm thẳm, ngày thường giống như viên kim cương đen lạnh lẽo, nhưng bây giờ nhìn vào lại chỉ cảm thấy giống như trời đêm hè mênh mông dịu dàng vô tận.
Giống như là một ngày đẹp trời, che giấu đi hết thảy những ồn ã ban ngày, những bí mật cuồn cuộn kia cũng giấu đi cặn kẽ, chỉ khiến người ta cảm thấy thật trịnh trọng mà cũng rất đỗi bao dung.
Sau đó, hắn dùng sự trịnh trọng và dịu dàng gần như vô vọng ấy nói: "Thịnh Diễn, tôi yêu em."
Khoảnh khắc ấy Thịnh Diễn cứng người tại chỗ, đột nhiên quên mất hô hấp lẫn nhịp tim nên vận động thế nào.
Từ bé đến giờ cậu chưa bao giờ là người thiếu thốn tình yêu, cũng đã được nghe rất nhiều lời "yêu", nhưng cậu thấy chừng như tiếng nói "yêu" này không giống những người trước ấy.
Vì cậu cảm thấy, người trước mắt cậu như đang dựa vào màn đêm này để bộc bạch, cho dù không biết sau đêm nay sẽ như thế nào, sẽ có điều gì chờ đợi hắn.
Thịnh Diễn cứng đơ người tại chỗ, hoàn toàn quên mất mọi chuyện, cũng quên đi mình phải làm gì, cậu chỉ nhìn chăm chú vào ánh mắt Tần Tử Quy như biến thành một nhóc khờ.
Mãi đến khi "hòn đá" kêu chói tai một tiếng, máy phát hiện nói dối bật đền xanh phán định, Thịnh Diễn mới giật mình hoàn hồn rồi nhận ra vừa rồi mình đã nghĩ gì, trái tim đập kịch liệt, vành tai cũng đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, tư duy đại não cũng như chương trình bị bug, loạn như vỡ trận.
Cậu hốt hoảng tránh đi ánh mắt Tần Tử Quy, sau đó cố gắng làm cho bản thân mình nhìn có vẻ bình thường một chút, nhưng khuôn mặt đỏ ửng đã phản bội cậu: "Thì ừm, cái gì nhỉ, tôi phải làm gì bây giờ?"
Chị gái nhân viên nhìn cái là biết ngay cậu đang thẹn thùng hoảng loạn, nhịn cười ấn công tắc của máy phát hiện nói dối thay cậu rồi nhắc nhở: "Nên nói với anh đẹp trai này là cậu yêu cậu ấy đó."
"À, tôi yêu, tôi yêu, tôi yêu..." Thịnh Diễn "yêu" nửa ngày nhưng vẫn chẳng có cách nào nói ra được hết, thậm chí chỉ cần nhìn Tần Tử Quy một cái là vành tai sẽ lại nóng đỏ một màu, tim cũng đập càng ngày càng nhanh. Sắp đến mức cậu cảm thấy mình không có cách nào nói chuyện bình thường được nữa, cuối cùng thật sự không chịu nổi nên trực tiếp xé nát sự bình tĩnh, hung hăng nói lớn: "Đường đường là một trai thẳng! Tôi cũng không thích anh! Mấy lời này..."
"Tích tích tích–"
Mấy chữ "tôi không nói ra nổi đâu" còn chưa kịp nói thì Thịnh Diễn đã bị điện giật nhẹ, máy phát hiện nói dối cũng đang hiện màu đỏ bần bật, âm thanh chói tai bén nhọn không ngừng quanh quẩn bên lối ra chật hẹp.
Thịnh Diễn vẫn luôn tin mình là một trai thẳng điếng người tại chỗ: "..."
Còn Tần Tử Quy đối diện thì chỉ cúi đầu cười.
Đương nhiên hắn không mê tín đến mức tin máy phát hiện nói dối này, vì cái gọi là máy phát hiện nói dối chẳng qua chỉ là thông qua việc mồ hôi bị bài tiết ở lòng bàn tay để đưa ra phán định mà thôi, cũng không hẳn là chính xác.
Nhưng phản ứng của con người luôn có xu hướng trung thực hơn máy móc.
Trước khi đưa ra quyết định này, Tần Tử Quy đã chuẩn bị tốt tinh thần đây là lần duy nhất trong đời hắn nói ra mấy chữ "Thịnh Diễn, tôi yêu em." đó.
Vì hắn đã nói thì sẽ không còn thấy hối tiếc.
Chỉ cần Thịnh Diễn bài xích, phản cảm, ghê tởm, hắn sẽ không bao giờ nói nữa.
Cũng may nhóc khờ nào đó có vẻ cũng không thẳng lắm nhỉ.
Có lẽ sau này không phải là hắn đã hết cơ hội để thật sự nói ra những lời đó đâu.
Nhưng hắn cúi đầu cười lại khiến cho nhóc khờ không quá thẳng ở đối diện thẹn quá hoá giận: "Cười cái rắm à, tôi đã nói là đồ chơi mua ở Taobao này nhất định không đúng đâu, anh cứ không chịu nghe."
Thịnh Diễn hoảng hốt rút tay mình ra khỏi hòn đá chân ái, sau đó đỏ mặt hỏi nhân viên: "Được rồi, chúng tôi không thông qua kiểm chứng, đều thua, coi như đã kết thúc trò chơi đi. Vậy chúng tôi có thể đi được rồi chứ?"
Nhân viên lại chớp mắt: "Không, các cậu đã thông qua rồi."
Thịnh Diễn: "?"
Nhân viên giải thích: "Cậu nói là cậu không thích cậu ấy mà đèn báo đỏ chứng tỏ cậu thích cậu ấy, phủ định của phủ định là khẳng định mà anh đẹp trai ơi."
Nhân viên giải thích hợp tình hợp lý không có sơ hở.
Đài phát thanh cũng thông báo: "Chúc mừng người chơi Tần Tử Quy và người chơi Thịnh Diễn đã thông qua thử thách của hòn đá chân ái, dựa vào tình yêu chân thành nhất để giải trừ lời nguyền của ma cà rồng và nhận được phước lành của phù thuỷ, từ đó sống hạnh phúc trọn đời. Hơn nữa hai người sẽ được ban tổ chức lâu đài chúng tôi tặng một bộ đồ ngủ tình nhân hoạt hình!"
Thịnh Diễn nghe phát sóng toàn lâu đài: "..."
Cái giải thưởng khỉ gió gì thế? Có nhất thiết phải thông báo cho toàn bộ lâu đài thế không? Ban tổ chức không biết viết hai chữ khiêm tốn viết thế nào à?
Quả nhiên vừa phát sóng thong thì nhóm wechat mùa hè nhiệt tình đã chấn động.
[Du Bạch không trắng]: "Mẹ nó, ông chủ Tần và ông chủ Thịnh đúng trâu bò luôn, thế mà còn thắng cả game ẩn."
[Du Bạch không trắng]: "Nhưng giải thưởng gì buồn cười vậy, há há há há há."
[Du Bạch không trắng]: "Yêu cầu mãnh liệt thưởng thức giải thưởng này, sau đó chụp ảnh gửi vào nhóm ngay!"
[Du Bạch không trắng]: "Hơn nữa ban tổ chức này cũng giỏi vãi, bên tôi có mấy em gái đã hỏi các cậu có phải một đôi thật không rồi này."
[Du Bạch không trắng]: "Bảo nếu là một đôi thì chúc phúc cho các cậu, nếu không phải thì cho xin phương thức liên lạc được không?"
[Du Bạch không trắng]: "Tôi nên nói gì đây?"
Nói cái rắm ấy.
[Du Bạch không trắng] đã bị quản trị viên mời ra khỏi nhóm.
[Mỹ nữ đệ nhất vũ trụ]: "Xin lỗi, là cậu ấy không hiểu chuyện, tôi đã đá rồi, các cậu cứ tiếp tục đi."
[Mỹ nữ đệ nhất vũ trụ] đã rời khỏi nhóm.
Mùa hè nhiệt tình chỉ còn lại đôi Thịnh Tần.
Thịnh Diễn: "..."
Quả nhiên lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.
Tần Tử Quy đăng ký xong thông tin, nhận giải thưởng xong thì thấy lịch sử trò chuyện trong nhóm với Thịnh Diễn đang cắn môi bên cạnh ra sức chọc chọc màn hình như là muốn bày tỏ sự trong sạch, cho nên thấu tình đạt lý hỏi: "Mấy hoạt động còn lại của mùa hè nhiệt tình còn chơi nữa không?"
"Chơi cái gì, không cần về nhà làm bài tập à? Anh đã thi thử được 750 chưa mà đòi chơi? Chưa được 750 mà ngày nào cũng đòi chơi chơi chơi, anh có xứng đáng với sự mong đợi của lão Chồn không hả?" Thịnh Diễn cất điện thoại đi không dám nhìn Tần Tử Quy quá nhiều, cứ thế đi nhanh đến phòng thay đồ.
Tần Tử Quy cúi đầu cười, gửi tin nhắn cho Thịnh Diễnu Bạch: "Thịnh Diễn đang không khoẻ lắm, bọn tôi về trước đây, hai người cứ chơi đi." rồi cầm theo phần thưởng đồ ngủ đôi kia từ từ đuổi theo.
Màn hình wechat lại nhảy ra mấy tin nhắn mới mà lúc nãy do tín hiệu kém nên chưa đọc được.
[Trò chuyện nhóm: Một nhà tương thân tương ái.]
[Tần thái hậu]: "Tử Quy, Tiểu Diễn, khi nào hai đứa mới về?"
[Tần thái hậu]: "Bên bệnh viện thú y báo là sức khoẻ của Cuckoo đã ổn rồi, hôm nay có thể đón về nhà được, hai đứa thuận đường thì đón về nhé."
[Tần thái hậu]: "Có cả cháu trai của chú Giang hôm nay tự nhiên đến Nam Vụ không có chỗ ở, chắc là sẽ ở nhờ phòng Tiểu Diễn, Tiểu Diễn ok không con?"
[Tần thái hậu]: "Nếu mà con thích thì để dì út chuyền ít đồ của con sang phòng Tử Quy nhé."
[Tần thái hậu]: "Tử Quy, con với Tiểu Diễn ở cùng nhau vài hôm chắc không ngại đâu đúng không."
Tần Tử Quy định nhắn "Không ngại".
Nhưng mà Thịnh Diễn đi đằng trước thì rất ngại là đằng khác.
Chen cái gì mà chen, hai tên con trai lớn tướng chen chúc một phòng chen chung cái giường, làm gì có chuyện nào như thế?
Bây giờ cậu không cả dám nhìn Tần Tử Quy, vừa nhìn Tần Tử Quy là lại nhớ đến ánh mắt Tần Tử Quy nói "Tôi yêu em", thế là cả người cứ nóng phừng phừng, đừng nói đến chuyện ngủ cùng nhau.
Có ngủ được không?
Còn ngủ nữa thì cậu sẽ thật sự không thẳng đâu á á á!
Thịnh Diễn chỉ có thể cắn môi nhanh chóng trả lời: "Không sao đâu ạ, cứ để anh ấy ở phòng cháu, cháu về nhà bà ngoại ở."
Tần Tử Quy đọc được tin nhắn này thì khẽ nhướng mày.
Nhà bà ngoại Thịnh Diễn ở mạn kia sông, mỗi ngày đi học dù không bị tắc đường thì đi taxi cũng phải mất 40 phút, thế mà còn muốn về nhà bà nội ở?
Xem ra trai thẳng lúc này đang hoài nghi cuộc đời lắm.
Tần Tử Quy gõ gõ màn hình: "Thịnh Diễn."
"Hả?" Thịnh Diễn đi trước nhìn như bình tĩnh nhưng thực ra thì rất bối rối, "Sao cơ?"
Tần Tử Quy nhìn cậu: "Sao tự nhiên lại muốn về nhà bà ngoại ở?"
"Thì là... chỉ là... thì tự nhiên nhớ ông bà thôi."
Thịnh Diễn chột dạ né tránh ánh mắt.
Tần Tử Quy gật đầu: "Vậy à, tôi còn tưởng là cậu không dám ở cùng phòng với tôi."
"Tôi... tôi không dám gì chứ!"
Thịnh Diễn chết vẫn mạnh miệng, ánh mắt cứ nhìn quanh quanh.
Tần Tử Quy cười khẽ: "Vì vừa rồi tôi nói tôi yêu cậu."
*
Hết chương 40.
*
Cậu cảm thấy nhất định Tần Tử Quy không hề có ý tốt đẹp gì.
Cậu cũng chả ngu, ai lại đi thử cái này?
Đèn đỏ thì thua.
Đèn xanh thì cứ gay lọ kiểu gì.
Tần Tử Quy đã cảm thấy cậu không thẳng lắm, nếu mà đèn xanh nữa thì đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.
Cậu, Thịnh Diễn, thợ săn ngầu lòi nhất lâu đài.
Tay đã cầm súng, lòng đã vô tình.
Cho dù là phải quay đầu làm một trận với đám cương thi kia còn hơn là đứng đâu lôi lôi kéo kéo Tần Tử Quy làm ra cái trò ngốc nghếch nói tôi yêu anh.
Thịnh Diễn nghĩ thế nên trực tiếp lên nòng, định chết thật sảng khoái.
Nhưng Tần Tử Quy lại thản nhiên bảo: "Không muốn thử cũng không sao, dù sao tôi cũng không tìm được cây thánh giá của cậu, cậu cứ bắn một phát thì trò chơi cũng kết thúc, kiểu gì cậu cũng thắng."
Thịnh Diễn: "..."
Nghe có giống con người không?
Thịnh Diễn cậu là người sẽ làm ra loại chuyện đấy ư?
Nhưng cậu cũng không thể trực tiếp nói chuyện mình bị Tần Tử Quy cắn lúc trốn trong tủ được, nếu lỡ hai chị gái này muốn xem dấu răng...
Thịnh Diễn sờ sờ cổ mình, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì mà vành tai lại đỏ bừng lên.
Tần Tử Quy nhìn thấy, đoạn bảo: "Vậy nếu cậu không muốn bắn thì để cương thi kéo tôi lại cũng được."
"Sao có thể được!" Thịnh Diễn không chút suy nghĩ đã trực tiếp gạt đi. Đám cương thi kia được trang điểm quá kinh khủng, hơn nữa còn có vết máu, Tần Tử Quy lại thích sạch sẽ quay về đấy nhất định sẽ khó chịu chết mất, ví dụ mà gặp phải cương thi nào háo sắc nhân cơ hội đấy vấy bẩn hắn thì làm sao bây giờ.
Thịnh Diễn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
"Vậy cậu nói xem bây giờ phải làm sao."
Tần Tử Quy hỏi vô cùng kiên nhẫn, nhìn qua chẳng có chút xíu tâm tư xấu nào.
Mới vừa hỏi xong thì đài phát thanh đã vang lên lần nữa: "Ba phút trước khi trò chơi kết thúc, nếu không phân ra thắng bại thì sẽ đóng tất cả các lối ra, ranh giới an toàn sẽ được thu hòi, người hầu của quỷ dữ sẽ nuốt chửng bạn không thương tiếc."
Thịnh Diễn: "..."
Đù má, không ngờ còn có cả thời gian.
Cậu quay đầu lại nhìn những cương thi xấu xí kia rồi lại nhìn Tần Tử Quy sạch sẽ xinh đẹp, quyết tâm cắn răng nói: "Thử thì thử, nhưng thể nào cũng là đèn đỏ, thua thì anh đừng trách tôi."
"Ừm, dù sao cũng chỉ là một trò chơi mà thôi."
Nhìn qua Tần Tử Quy thật sự là không hề gì.
Nhưng Thịnh Diễn thì ngược lại, cứ như trong lòng có quỷ vậy.
Thịnh Diễn chỉ đành hít sâu một hơi, mím môi đặt tay lên hòn đá bên cạnh.
Vậy nên đã đến cảnh mà các chị gái thích nghe nhất.
Hai người điều chỉnh để Tần Tử Quy và Thịnh Diễn đứng mặt đối mặt, vỗ tay một cái: "Được rồi, bây giờ mời ma cà rồng và thợ săn cùng nhìn vào mắt nhau thể hiện tình yêu chân thành nhất trong nội tâm mình với đối phương, chỉ cần đạt được chứng nhận tình yêu đích thực là có thể nhận được sự cứu chuộc chân chính."
Thật đúng là lời thoại đầy xấu hổ gì vậy.
Thịnh Diễn nhắm mắt lại, bắt đầu điên cuồng tự tẩy não mình.
Không phải yêu thật không phải yêu thật, chỉ là tình anh em chỉ là tình anh em.
Tình cảm trên đời này phong phú đa dạng như thế, cậu yêu bà nội, yêu bố mẹ, Tần Tử Quy cũng vậy.
Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, dù gì khi còn bé cậu còn từng ép Tần Tử Quy diễn vai vợ mình, câu này không phải chưa từng nói qua, chỉ là một trò chơi mà thôi, nói một câu cũng chả chết được.
Tẩy não xong, Thịnh Diễn hoàn thành công tác tâm lý cho mình, rồi mở mắt nhìn Tần Tử Quy...choáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Tần Tử Quy rất đen, hơn nữa còn có cảm giác lạnh lùng sâu thăm thẳm, ngày thường giống như viên kim cương đen lạnh lẽo, nhưng bây giờ nhìn vào lại chỉ cảm thấy giống như trời đêm hè mênh mông dịu dàng vô tận.
Giống như là một ngày đẹp trời, che giấu đi hết thảy những ồn ã ban ngày, những bí mật cuồn cuộn kia cũng giấu đi cặn kẽ, chỉ khiến người ta cảm thấy thật trịnh trọng mà cũng rất đỗi bao dung.
Sau đó, hắn dùng sự trịnh trọng và dịu dàng gần như vô vọng ấy nói: "Thịnh Diễn, tôi yêu em."
Khoảnh khắc ấy Thịnh Diễn cứng người tại chỗ, đột nhiên quên mất hô hấp lẫn nhịp tim nên vận động thế nào.
Từ bé đến giờ cậu chưa bao giờ là người thiếu thốn tình yêu, cũng đã được nghe rất nhiều lời "yêu", nhưng cậu thấy chừng như tiếng nói "yêu" này không giống những người trước ấy.
Vì cậu cảm thấy, người trước mắt cậu như đang dựa vào màn đêm này để bộc bạch, cho dù không biết sau đêm nay sẽ như thế nào, sẽ có điều gì chờ đợi hắn.
Thịnh Diễn cứng đơ người tại chỗ, hoàn toàn quên mất mọi chuyện, cũng quên đi mình phải làm gì, cậu chỉ nhìn chăm chú vào ánh mắt Tần Tử Quy như biến thành một nhóc khờ.
Mãi đến khi "hòn đá" kêu chói tai một tiếng, máy phát hiện nói dối bật đền xanh phán định, Thịnh Diễn mới giật mình hoàn hồn rồi nhận ra vừa rồi mình đã nghĩ gì, trái tim đập kịch liệt, vành tai cũng đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, tư duy đại não cũng như chương trình bị bug, loạn như vỡ trận.
Cậu hốt hoảng tránh đi ánh mắt Tần Tử Quy, sau đó cố gắng làm cho bản thân mình nhìn có vẻ bình thường một chút, nhưng khuôn mặt đỏ ửng đã phản bội cậu: "Thì ừm, cái gì nhỉ, tôi phải làm gì bây giờ?"
Chị gái nhân viên nhìn cái là biết ngay cậu đang thẹn thùng hoảng loạn, nhịn cười ấn công tắc của máy phát hiện nói dối thay cậu rồi nhắc nhở: "Nên nói với anh đẹp trai này là cậu yêu cậu ấy đó."
"À, tôi yêu, tôi yêu, tôi yêu..." Thịnh Diễn "yêu" nửa ngày nhưng vẫn chẳng có cách nào nói ra được hết, thậm chí chỉ cần nhìn Tần Tử Quy một cái là vành tai sẽ lại nóng đỏ một màu, tim cũng đập càng ngày càng nhanh. Sắp đến mức cậu cảm thấy mình không có cách nào nói chuyện bình thường được nữa, cuối cùng thật sự không chịu nổi nên trực tiếp xé nát sự bình tĩnh, hung hăng nói lớn: "Đường đường là một trai thẳng! Tôi cũng không thích anh! Mấy lời này..."
"Tích tích tích–"
Mấy chữ "tôi không nói ra nổi đâu" còn chưa kịp nói thì Thịnh Diễn đã bị điện giật nhẹ, máy phát hiện nói dối cũng đang hiện màu đỏ bần bật, âm thanh chói tai bén nhọn không ngừng quanh quẩn bên lối ra chật hẹp.
Thịnh Diễn vẫn luôn tin mình là một trai thẳng điếng người tại chỗ: "..."
Còn Tần Tử Quy đối diện thì chỉ cúi đầu cười.
Đương nhiên hắn không mê tín đến mức tin máy phát hiện nói dối này, vì cái gọi là máy phát hiện nói dối chẳng qua chỉ là thông qua việc mồ hôi bị bài tiết ở lòng bàn tay để đưa ra phán định mà thôi, cũng không hẳn là chính xác.
Nhưng phản ứng của con người luôn có xu hướng trung thực hơn máy móc.
Trước khi đưa ra quyết định này, Tần Tử Quy đã chuẩn bị tốt tinh thần đây là lần duy nhất trong đời hắn nói ra mấy chữ "Thịnh Diễn, tôi yêu em." đó.
Vì hắn đã nói thì sẽ không còn thấy hối tiếc.
Chỉ cần Thịnh Diễn bài xích, phản cảm, ghê tởm, hắn sẽ không bao giờ nói nữa.
Cũng may nhóc khờ nào đó có vẻ cũng không thẳng lắm nhỉ.
Có lẽ sau này không phải là hắn đã hết cơ hội để thật sự nói ra những lời đó đâu.
Nhưng hắn cúi đầu cười lại khiến cho nhóc khờ không quá thẳng ở đối diện thẹn quá hoá giận: "Cười cái rắm à, tôi đã nói là đồ chơi mua ở Taobao này nhất định không đúng đâu, anh cứ không chịu nghe."
Thịnh Diễn hoảng hốt rút tay mình ra khỏi hòn đá chân ái, sau đó đỏ mặt hỏi nhân viên: "Được rồi, chúng tôi không thông qua kiểm chứng, đều thua, coi như đã kết thúc trò chơi đi. Vậy chúng tôi có thể đi được rồi chứ?"
Nhân viên lại chớp mắt: "Không, các cậu đã thông qua rồi."
Thịnh Diễn: "?"
Nhân viên giải thích: "Cậu nói là cậu không thích cậu ấy mà đèn báo đỏ chứng tỏ cậu thích cậu ấy, phủ định của phủ định là khẳng định mà anh đẹp trai ơi."
Nhân viên giải thích hợp tình hợp lý không có sơ hở.
Đài phát thanh cũng thông báo: "Chúc mừng người chơi Tần Tử Quy và người chơi Thịnh Diễn đã thông qua thử thách của hòn đá chân ái, dựa vào tình yêu chân thành nhất để giải trừ lời nguyền của ma cà rồng và nhận được phước lành của phù thuỷ, từ đó sống hạnh phúc trọn đời. Hơn nữa hai người sẽ được ban tổ chức lâu đài chúng tôi tặng một bộ đồ ngủ tình nhân hoạt hình!"
Thịnh Diễn nghe phát sóng toàn lâu đài: "..."
Cái giải thưởng khỉ gió gì thế? Có nhất thiết phải thông báo cho toàn bộ lâu đài thế không? Ban tổ chức không biết viết hai chữ khiêm tốn viết thế nào à?
Quả nhiên vừa phát sóng thong thì nhóm wechat mùa hè nhiệt tình đã chấn động.
[Du Bạch không trắng]: "Mẹ nó, ông chủ Tần và ông chủ Thịnh đúng trâu bò luôn, thế mà còn thắng cả game ẩn."
[Du Bạch không trắng]: "Nhưng giải thưởng gì buồn cười vậy, há há há há há."
[Du Bạch không trắng]: "Yêu cầu mãnh liệt thưởng thức giải thưởng này, sau đó chụp ảnh gửi vào nhóm ngay!"
[Du Bạch không trắng]: "Hơn nữa ban tổ chức này cũng giỏi vãi, bên tôi có mấy em gái đã hỏi các cậu có phải một đôi thật không rồi này."
[Du Bạch không trắng]: "Bảo nếu là một đôi thì chúc phúc cho các cậu, nếu không phải thì cho xin phương thức liên lạc được không?"
[Du Bạch không trắng]: "Tôi nên nói gì đây?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói cái rắm ấy.
[Du Bạch không trắng] đã bị quản trị viên mời ra khỏi nhóm.
[Mỹ nữ đệ nhất vũ trụ]: "Xin lỗi, là cậu ấy không hiểu chuyện, tôi đã đá rồi, các cậu cứ tiếp tục đi."
[Mỹ nữ đệ nhất vũ trụ] đã rời khỏi nhóm.
Mùa hè nhiệt tình chỉ còn lại đôi Thịnh Tần.
Thịnh Diễn: "..."
Quả nhiên lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.
Tần Tử Quy đăng ký xong thông tin, nhận giải thưởng xong thì thấy lịch sử trò chuyện trong nhóm với Thịnh Diễn đang cắn môi bên cạnh ra sức chọc chọc màn hình như là muốn bày tỏ sự trong sạch, cho nên thấu tình đạt lý hỏi: "Mấy hoạt động còn lại của mùa hè nhiệt tình còn chơi nữa không?"
"Chơi cái gì, không cần về nhà làm bài tập à? Anh đã thi thử được 750 chưa mà đòi chơi? Chưa được 750 mà ngày nào cũng đòi chơi chơi chơi, anh có xứng đáng với sự mong đợi của lão Chồn không hả?" Thịnh Diễn cất điện thoại đi không dám nhìn Tần Tử Quy quá nhiều, cứ thế đi nhanh đến phòng thay đồ.
Tần Tử Quy cúi đầu cười, gửi tin nhắn cho Thịnh Diễnu Bạch: "Thịnh Diễn đang không khoẻ lắm, bọn tôi về trước đây, hai người cứ chơi đi." rồi cầm theo phần thưởng đồ ngủ đôi kia từ từ đuổi theo.
Màn hình wechat lại nhảy ra mấy tin nhắn mới mà lúc nãy do tín hiệu kém nên chưa đọc được.
[Trò chuyện nhóm: Một nhà tương thân tương ái.]
[Tần thái hậu]: "Tử Quy, Tiểu Diễn, khi nào hai đứa mới về?"
[Tần thái hậu]: "Bên bệnh viện thú y báo là sức khoẻ của Cuckoo đã ổn rồi, hôm nay có thể đón về nhà được, hai đứa thuận đường thì đón về nhé."
[Tần thái hậu]: "Có cả cháu trai của chú Giang hôm nay tự nhiên đến Nam Vụ không có chỗ ở, chắc là sẽ ở nhờ phòng Tiểu Diễn, Tiểu Diễn ok không con?"
[Tần thái hậu]: "Nếu mà con thích thì để dì út chuyền ít đồ của con sang phòng Tử Quy nhé."
[Tần thái hậu]: "Tử Quy, con với Tiểu Diễn ở cùng nhau vài hôm chắc không ngại đâu đúng không."
Tần Tử Quy định nhắn "Không ngại".
Nhưng mà Thịnh Diễn đi đằng trước thì rất ngại là đằng khác.
Chen cái gì mà chen, hai tên con trai lớn tướng chen chúc một phòng chen chung cái giường, làm gì có chuyện nào như thế?
Bây giờ cậu không cả dám nhìn Tần Tử Quy, vừa nhìn Tần Tử Quy là lại nhớ đến ánh mắt Tần Tử Quy nói "Tôi yêu em", thế là cả người cứ nóng phừng phừng, đừng nói đến chuyện ngủ cùng nhau.
Có ngủ được không?
Còn ngủ nữa thì cậu sẽ thật sự không thẳng đâu á á á!
Thịnh Diễn chỉ có thể cắn môi nhanh chóng trả lời: "Không sao đâu ạ, cứ để anh ấy ở phòng cháu, cháu về nhà bà ngoại ở."
Tần Tử Quy đọc được tin nhắn này thì khẽ nhướng mày.
Nhà bà ngoại Thịnh Diễn ở mạn kia sông, mỗi ngày đi học dù không bị tắc đường thì đi taxi cũng phải mất 40 phút, thế mà còn muốn về nhà bà nội ở?
Xem ra trai thẳng lúc này đang hoài nghi cuộc đời lắm.
Tần Tử Quy gõ gõ màn hình: "Thịnh Diễn."
"Hả?" Thịnh Diễn đi trước nhìn như bình tĩnh nhưng thực ra thì rất bối rối, "Sao cơ?"
Tần Tử Quy nhìn cậu: "Sao tự nhiên lại muốn về nhà bà ngoại ở?"
"Thì là... chỉ là... thì tự nhiên nhớ ông bà thôi."
Thịnh Diễn chột dạ né tránh ánh mắt.
Tần Tử Quy gật đầu: "Vậy à, tôi còn tưởng là cậu không dám ở cùng phòng với tôi."
"Tôi... tôi không dám gì chứ!"
Thịnh Diễn chết vẫn mạnh miệng, ánh mắt cứ nhìn quanh quanh.
Tần Tử Quy cười khẽ: "Vì vừa rồi tôi nói tôi yêu cậu."
*
Hết chương 40.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro