Chương 50
Lâm Thất Niên
2024-07-21 12:40:58
Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
*
Thịnh Diễn cảm thấy Tần Tử Quy cười hơi lạ, nhất định không có ý tốt.
Nhưng cậu sẽ không hỏi, vì hỏi xong thể nào cũng là cậu chịu thiệt.
Cho nên Thịnh Diễn bèn nắm chặt chăn rồi quay lưng định đi ngủ.
Tần Tử Quy cũng tắt đèn nằm xuống bên cạnh cậu.
Dường như mưa đã nhỏ dần không còn nặng hạt như vừa nãy, nhưng khi rơi xuống mái hiên và giàn hoa thì vẫn tạo ra âm thanh rõ ràng, dưới ánh đèn mông lung ngoài cửa, hoa tường vi trên giàn như lung lay sắp đổ.
Mùa mưa mận ở phương Nam sắp đi qua, báo hiệu mận đã chín cành.
Thịnh Diễn nhìn hoa tường vi bên ngoài với cửa sổ thuỷ tinh phản chiếu bóng dáng mờ nhạt của cậu và Tần Tử Quy, đột nhiên hỏi: "Tần Tử Quy."
"Sao thế?" Tần Tử Quy vừa kiên nhẫn lại dịu dàng.
"Anh nói xem, nhiều năm sau này chúng ta có thể thấy những bông tường vi này nữa không?"
"Có thể." Tần Tử Quy trả lời không chút do dự.
Cả họ và hoa tường vi đều có thể làm được.
Thịnh Diễn luôn tin tưởng Tần Tử Quy, hắn nói cái gì chính là cái đó, cho nên liền yên tâm nhắm mắt đi ngủ.
*
Sáng sớm thứ hai chính là thời điểm tắc nghẽn nhất trong tuần ở Nam Vụ, cũng chính là lúc Thịnh Diễn không rời khỏi giường nhất.
Nhưng khổ nỗi vì muốn trốn Tần Tử Quy mà cậu đến tận nhà bà ngoại, cách trường Thực Ngoại những mười vạn tám ngàn dặm, cho nên dù 5h sáng Tần Tử Quy đã dậy thu dọn đồ đạc cho cậu, cầm theo bữa sáng rồi liên lục dỗ dành lôi kéo cậu từ trên giường dậy, đánh răng rửa mặt cho người nào đó mắt cũng không mở được rồi lại kéo người nào đó ra khỏi nhà.
Nhưng rất vinh dự, hai người vẫn đến muộn.
Hơn nữa đến trễ là cả buổi sáng tự học sẽ thêm nửa tiết toán.
Hoàng Thư Lương nhìn hai người nghiêm chỉnh cúi đầu ở cửa phòng, vừa định mắng thì lại nhớ rõ lần trước Tần Tử Quy nói Thịnh Diễn bị ông mắng đến mức có khuynh hướng tự hạ thấp bản thân, cho nên không dám mắng.
Nhưng không mắng thì rất giận.
Giận cũng chả có cách nào.
Cuối cùng chỉ đành nín giận cắn răng, nhìn hai người mà đi tới đi lui nửa ngày, giơ tay chỉ: "Em, Tần Tử Quy, về lớp, chép chính tả những từ đã học hôm nay mười lần cho thầy. Còn Thịnh Diễn, em ở lại."
"Haizz." Thịnh Diễn nghe thấy mình bị giữ lại một mình thì không nhịn được lẩm bẩm, "Lần trước còn nói là không thiên vị nữa đấy."
"Ai thiên vị! Thầy giữ em lại cũng không phải mắng em!" Hoàng Thư Lương thật sự bị cậu làm tức chết, "Là có việc muốn nói cho em."
"Ò." Thịnh Diễn đáp.
Hoàng Thư Lương thấy cậu thành thật thì không nhịn được thở dài: "Bỏ đi, nể tình gần đây em học tập chăm chỉ nên tạm thời tha cho em lần này đi học muộn. Nhưng tác phong lười nhác này của em nhất định phải sửa, nếu không lúc đi tập huấn thì thế nào!"
"Tập huấn ạ?" Thịnh Diễn ngẩng đầu.
"Đúng vậy, tập huấn." Hoàng Thư Lương cảm thấy đến con trai mình ông cũng không kiên nhẫn đến thế, "Bên đội tuyển khu vực đã đưa thông báo rồi, hôm nay sẽ chuyển tài liệu sang đây, trong vòng ba ngày thì sẽ xét duyệt xong. Bắt đầu từ ngày 1 tháng 8 thì em có thể trở thành thành viên của đội tuyển khu vực cùng với người của đội tuyển thành phố tham gia tập huấn một tháng, tháng 9 chính thức dự thi."
Nếu nói hôm qua Thịnh Diễn nghe được tin này còn cảm thấy có chút đột ngột, lúc này nghe được hai chữ tập huấn mới cảm thấy chân thật.
Tuy rằng hai năm này cậu vẫn kiên trì tự bỏ tiền ra luyện tập bắn súng với huấn luyện viên cá nhân, nhưng kiểu huấn luyện này so với một nhóm người vì thi đấu mà cố gắng vẫn không giống nhau.
Thịnh Diễn cúi đầu sờ vết chai trên tay mình.
Hoàng Thư Lương hiếm thi thấy dáng vẻ này của cậu, thở dài: "Lúc đó em đúng là rất đáng tiếc, có điều mỗi người đều có duyên phận của mình, nếu lần này em có thể giành được giải thưởng, thành tích cũng được nâng lên thì thi đỗ Trung Công Đại coi như là kế thừa mong muốn của bố em, cũng là một chuyện đáng mừng. Cho nên đừng nản lòng, không nên nản lòng mà cũng đừng lúc nào cũng cà lơ phất phơ, cần quyết tâm, hiểu không!"
Nói đến đoạn sau Hoàng Thư Lương bất giác nói lớn lên.
Thịnh Diễn lại chỉ khẽ đáp: "Dạ hiểu ạ, cảm ơn thầy chủ nhiệm."
Sau đó Hoàng Thư Lương chắp tay ra sau lưng chợt ngừng.
Ông và Thịnh Diễn từ đầu đã chém giết lẫn nhau, năm năm rồi, chưa lần nào ông nghe được Thịnh Diễn nghiêm túc nói tiếng cảm ơn như vậy. Tính tình nóng như lửa của ông nhất thời không được tự nhiên, khoát khoát tay: "Được rồi, cảm ơn thầy thì có ích gì, cảm ơn thì em có thể lấy được top 3 không? Cảm ơn thầy, em có đi đến được bước này không? Em có thể đi học tử tế, làm bài tập về nhà đầy đủ, không đến muộn không đánh nhau không gây chuyện thị phi là thầy đã đội ơn Chúa lắm rồi!"
Hoàng Thư Lương vẫn là Hoàng Thư Lương nóng nảy không nhịn được đi quở trách người khác.
Thịnh Diễn lại ôm cặp để lộ nụ cười sảng khoái của thiếu niên: "Cảm ơn thầy chủ nhiệm, thầy tốn nhiều tâm tư như thế để giúp em việc thi tuyển, giúp em chuẩn bị hồ sơ, còn giúp em tìm người viết thư giới thiệu. Cho nên em nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của thầy đâu."
Thịnh Diễn vốn dĩ là một thiếu niên sáng sủa, cả người sáng bừng như ánh mặt trời, cười như thế khiến người ta yêu thích không thôi.
Hoàng Thư Lương tự nhiên hơi ngại ngùng, trực tiếp thô lỗ xua tay: "Được rồi về lớp đi, đừng đứng ở đây nổ pháo với thầy, vô ích thôi!"
Nói xong thì chắp tay sau lưng đi về phía toà nhà văn phòng, vừa đi vừa thầm nghĩ sao trước kia không nhận ra tên nhóc thối này còn rất khiến người ta yêu mến.
Xem ra bây giờ cần giáo dục nhẹ nhàng với tụi nhỏ, phương pháp giáo dục lúc trước của mình không ổn, Hoàng Thư Lương tự phê bình lắc đầu.
Thịnh Diễn thì xoay người đi vào lớp.
Vì đang trong giai đoạn ôn tập nên phần lớn thời gian đều để làm bài, lúc Thịnh Diễn đi vào, trong lớp là một khoảng yên tĩnh.
Chỉ có Trần Du Bạch ngồi bàn trước quay đầu lại khẽ hỏi: "Hoàng Thư Lương lại mắng cậu à?"
"Không." Thịnh Diễn lấy bài tập từ trong túi ra, "Thầy nói chuyện đi tập huấn cho tôi."
Trần Du Bạch không hiểu lắm: "Tập huấn?"
Sau khi biết người Tần Tử Quy thích không phải là Trần Du Bạch, Thịnh Diễn cảm thấy Trần Du Bạch rất dễ mến, nên kể chuyện Trung Công Đại và đi thi đấu nói với y một lần.
Trần Du Bạch bừng tỉnh: "Đúng là chuyện tốt rồi, vậy là cậu có thể đến Bắc Kinh với Tần chó được rồi. Có điều cổ cậu bị làm sao đấy, sao lại đỏ thế? Ai cắn cậu hay ai đánh nhau với cậu à?"
Lời này vừa nói ra.
Động tác mở cặp sách của Thịnh Diễn khựng lại.
Tần Tử Quy đang phết nước sốt cho bánh mì nướng của Thịnh Diễn cũng khựng lại.
Lâm Khiển đang thêm gừng vào trong Tiểu Hồng cũng khựng lại.
Chỉ có mỗi Trần Du Bạch hồn nhiên ngây thơ không biết gì, còn nghiêng đầu nhìn sang Tần Tử Quy, "Ô Tần Tử Quy, sao miệng cậu cũng bị rách rồi?"
Thịnh Diễn: "."
Lâm Khiển: "."
Tần Tử Quy: "."
Sau một hồi ngơ ngác, Trần Du Bạch mới đột nhiên tỉnh ngộ: "Đù moẹ!"
Trái tim Lâm Khiển trật một nhịp.
Tần Tử Quy giơ con dao cắt bánh mì trong tay lên.
Sau đó Trần Du Bạch thở hổn hển khiếp sợ nói: "Hai người các cậu hôm qua... đừng nói là các cậu đánh nhau đấy nhé?"
Thịnh Diễn, Lâm Khiển, Tần Tử Quy: "..."
Cũng không phải không thể hiểu như thế.
Nhìn thấu sự im lặng của họ, Trần Du Bạch còn cho rằng đấy là ngầm thừa nhận.
Bình thường y cũng hay chơi game với bọn Cẩu Du nên tối hôm qua lúc đang online thì nghe nói Thịnh Diễn với Phó Uân đánh nhau bị Tần Tử Quy bắt tại trận rồi hùng hổ dẫn đi, sau đó hai người xảy ra chuyện gì đấy ở trong góc đến nỗi mặt đỏ bừng bừng.
Lại liên tưởng đến sáng nay hai người cùng nhau đến muộn, trên mặt trên cổ còn dấu vết, Trần Du Bạch đương nhiên cảm thấy tối hôm qua về nhất định hai tên này nhìn nhau không vừa mắt nên đánh một trận.
Xem ra còn đánh rất ác.
Xong rồi, không đến mức đó chứ.
Đến nay Trần Du Bạch vẫn còn nhớ lần trước Thịnh Diễn và Tần Tử Quy cãi nhau, cả người Tần Tử Quy như một cái điều hoà làm lạnh đi qua đi lại, rõ ràng để ý Thịnh Diễn nhưng lại không chịu biểu hiện ra ngoài, lần nào cũng bắt y đi bán mặt làm việc vất vả, lén lút đưa thuốc lén lút tìm hiểu tin tức lén lút đưa đồ ăn, còn bị Thịnh Diễn ghét ra mặt.
Bây giờ vất vả lắm mới làm lành được, nhớ đến tính tình nóng nảy của Thịnh Diễn lẫn mặt mũi lạnh lùng của Tần Tử Quy, y không muốn chịu khổ nữa.
Cho nên Trần Du Bạch vội vàng thì thầm khuyên nhủ: "Diễn nhi à, không phải anh đây có ý gì đâu nhưng cậu nói xem sao lúc cậu đánh nhau Tần Tử Quy lại đi bắt cậu, vì hắn chắc? Chắc chắn là vì lo cho cậu, cậu không thể phụ lòng hắn được, đúng không?"
Thịnh Diễn: "...Đúng."
Trần Du Bạch rất hài lòng với kết quả này, lại nhìn sang Tần Tử Quy: "Còn cậu nữa, đừng có lúc nào cũng trưng cái mặt thối rữa đó của cậu ra được không, Thịnh Diễn người ta nể mặt cậu mà không tự biết sao, mà chẳng lẽ Phó Uân không nên bị đánh à? Cậu không biết nói à? Ngọn lửa là gì?"
Tần Tử Quy lau sạch con dao trong tay, bình tĩnh nhìn y: "Nói xong chưa?"
Trần Du Bạch cảm thấy mình vì hoà bình của thế giới mà có thể sẽ phải hy sinh, tiếp tục kiên trì nói: "Tôi là vì tốt cho các cậu, cậu nói xem hai cậu đây là quan hệ gì? Quan hệ như anh em ruột thịt đấy, chẳng lẽ vì chút chuyện nhỏ này mà tổn thương đến hoà khí à? Cái gọi là anh em... Tôi im."
"Cậu im miệng cho tôi!" Mắt thấy Thịnh Diễn đã dứ nắm đấm trước mặt mình, Tần Tử Quy lại còn giơ con dao lên, Trần Du Bạch tên trai thẳng ngốc xít này còn không biết sống chết lải nhà lải nhải, Lâm Khiển cuối cùng không nhìn nổi nữa bèn đập quyển sách trong tay sang.
Trần Du Bạch nhanh tay đỡ được quyển sách, nhướn mày: "Sau khi bị trúc mã lạnh lùng đánh dấu, tôi mang thai? Ô là chữ phồn thể à? Hai người con trai?"
Vừa dứt lời, góc sau lớp học rơi vào sự im lặng chết chóc.
Đến khi Lâm Khiển ý thức được mình đã làm cái gì, nhìn lại bàn tay tội ác của mình, không nhịn được chửi thầm một nghìn câu trong bụng.
Bạn trúc mã của "trúc mã lạnh lùng" kia không nhịn được thò đầu lên phía trước nhìn một cái, đến khi nhìn thấy trên bìa sách có một người con trai cắn cổ một người con trai khác, trai thẳng mới cong hôm qua tỏ vẻ khiếp sợ, sao lại còn có loại sách này!
Nhưng trong sách tự có Hoàng Kim ốc, trong sách tự có nhan như ngọc (ý nói việc đọc sách rất quan trọng, mở mang hiểu biết).
Thịnh Diễn nghĩ nói không chừng đọc loại sách này một chút thì sẽ có lợi cho việc cậu sớm ngày tiếp nhận chuyện trúc mã của mình trở thành vợ mình, cho nên Thịnh Diễn hiếu học cúi đầu lấy điện thoại tra tên sách trên thanh tìm kiếm.
Nhưng càng xem càng không đúng, càng xem càng không đúng, càng xem lông mày càng nhíu sâu, cuối cùng không nhịn được gửi cho Tần Tử Quy một tin nhắn wechat: "Tần Tử Quy, tôi phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm túc."
Tần Tử Quy thấy điện thoại trong ngăn bàn sáng lên thì lấy ra, tiện tay trả lời: "Ừm cậu nói đi."
Nhưng một giây sau đầu ngón tay hắn đứng im tại chỗ, tin nhắn trên màn hình được làm mới.
[Bé đáng yêu mất não]: "Tôi nhận ra mấy cuốn tiểu thuyết này đều nói ai cao hơn đều sẽ là 1, cho nên có phải là do tôi vẫn đang phát triển không?"
Khoảnh khắc đó Tần Tử Quy đã ý thức được, vấn đề nghiêm trọng nhất giữa hắn và Thịnh Diễn đã xuất hiện.
*
Hết chương 50.
*
Thịnh Diễn cảm thấy Tần Tử Quy cười hơi lạ, nhất định không có ý tốt.
Nhưng cậu sẽ không hỏi, vì hỏi xong thể nào cũng là cậu chịu thiệt.
Cho nên Thịnh Diễn bèn nắm chặt chăn rồi quay lưng định đi ngủ.
Tần Tử Quy cũng tắt đèn nằm xuống bên cạnh cậu.
Dường như mưa đã nhỏ dần không còn nặng hạt như vừa nãy, nhưng khi rơi xuống mái hiên và giàn hoa thì vẫn tạo ra âm thanh rõ ràng, dưới ánh đèn mông lung ngoài cửa, hoa tường vi trên giàn như lung lay sắp đổ.
Mùa mưa mận ở phương Nam sắp đi qua, báo hiệu mận đã chín cành.
Thịnh Diễn nhìn hoa tường vi bên ngoài với cửa sổ thuỷ tinh phản chiếu bóng dáng mờ nhạt của cậu và Tần Tử Quy, đột nhiên hỏi: "Tần Tử Quy."
"Sao thế?" Tần Tử Quy vừa kiên nhẫn lại dịu dàng.
"Anh nói xem, nhiều năm sau này chúng ta có thể thấy những bông tường vi này nữa không?"
"Có thể." Tần Tử Quy trả lời không chút do dự.
Cả họ và hoa tường vi đều có thể làm được.
Thịnh Diễn luôn tin tưởng Tần Tử Quy, hắn nói cái gì chính là cái đó, cho nên liền yên tâm nhắm mắt đi ngủ.
*
Sáng sớm thứ hai chính là thời điểm tắc nghẽn nhất trong tuần ở Nam Vụ, cũng chính là lúc Thịnh Diễn không rời khỏi giường nhất.
Nhưng khổ nỗi vì muốn trốn Tần Tử Quy mà cậu đến tận nhà bà ngoại, cách trường Thực Ngoại những mười vạn tám ngàn dặm, cho nên dù 5h sáng Tần Tử Quy đã dậy thu dọn đồ đạc cho cậu, cầm theo bữa sáng rồi liên lục dỗ dành lôi kéo cậu từ trên giường dậy, đánh răng rửa mặt cho người nào đó mắt cũng không mở được rồi lại kéo người nào đó ra khỏi nhà.
Nhưng rất vinh dự, hai người vẫn đến muộn.
Hơn nữa đến trễ là cả buổi sáng tự học sẽ thêm nửa tiết toán.
Hoàng Thư Lương nhìn hai người nghiêm chỉnh cúi đầu ở cửa phòng, vừa định mắng thì lại nhớ rõ lần trước Tần Tử Quy nói Thịnh Diễn bị ông mắng đến mức có khuynh hướng tự hạ thấp bản thân, cho nên không dám mắng.
Nhưng không mắng thì rất giận.
Giận cũng chả có cách nào.
Cuối cùng chỉ đành nín giận cắn răng, nhìn hai người mà đi tới đi lui nửa ngày, giơ tay chỉ: "Em, Tần Tử Quy, về lớp, chép chính tả những từ đã học hôm nay mười lần cho thầy. Còn Thịnh Diễn, em ở lại."
"Haizz." Thịnh Diễn nghe thấy mình bị giữ lại một mình thì không nhịn được lẩm bẩm, "Lần trước còn nói là không thiên vị nữa đấy."
"Ai thiên vị! Thầy giữ em lại cũng không phải mắng em!" Hoàng Thư Lương thật sự bị cậu làm tức chết, "Là có việc muốn nói cho em."
"Ò." Thịnh Diễn đáp.
Hoàng Thư Lương thấy cậu thành thật thì không nhịn được thở dài: "Bỏ đi, nể tình gần đây em học tập chăm chỉ nên tạm thời tha cho em lần này đi học muộn. Nhưng tác phong lười nhác này của em nhất định phải sửa, nếu không lúc đi tập huấn thì thế nào!"
"Tập huấn ạ?" Thịnh Diễn ngẩng đầu.
"Đúng vậy, tập huấn." Hoàng Thư Lương cảm thấy đến con trai mình ông cũng không kiên nhẫn đến thế, "Bên đội tuyển khu vực đã đưa thông báo rồi, hôm nay sẽ chuyển tài liệu sang đây, trong vòng ba ngày thì sẽ xét duyệt xong. Bắt đầu từ ngày 1 tháng 8 thì em có thể trở thành thành viên của đội tuyển khu vực cùng với người của đội tuyển thành phố tham gia tập huấn một tháng, tháng 9 chính thức dự thi."
Nếu nói hôm qua Thịnh Diễn nghe được tin này còn cảm thấy có chút đột ngột, lúc này nghe được hai chữ tập huấn mới cảm thấy chân thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng hai năm này cậu vẫn kiên trì tự bỏ tiền ra luyện tập bắn súng với huấn luyện viên cá nhân, nhưng kiểu huấn luyện này so với một nhóm người vì thi đấu mà cố gắng vẫn không giống nhau.
Thịnh Diễn cúi đầu sờ vết chai trên tay mình.
Hoàng Thư Lương hiếm thi thấy dáng vẻ này của cậu, thở dài: "Lúc đó em đúng là rất đáng tiếc, có điều mỗi người đều có duyên phận của mình, nếu lần này em có thể giành được giải thưởng, thành tích cũng được nâng lên thì thi đỗ Trung Công Đại coi như là kế thừa mong muốn của bố em, cũng là một chuyện đáng mừng. Cho nên đừng nản lòng, không nên nản lòng mà cũng đừng lúc nào cũng cà lơ phất phơ, cần quyết tâm, hiểu không!"
Nói đến đoạn sau Hoàng Thư Lương bất giác nói lớn lên.
Thịnh Diễn lại chỉ khẽ đáp: "Dạ hiểu ạ, cảm ơn thầy chủ nhiệm."
Sau đó Hoàng Thư Lương chắp tay ra sau lưng chợt ngừng.
Ông và Thịnh Diễn từ đầu đã chém giết lẫn nhau, năm năm rồi, chưa lần nào ông nghe được Thịnh Diễn nghiêm túc nói tiếng cảm ơn như vậy. Tính tình nóng như lửa của ông nhất thời không được tự nhiên, khoát khoát tay: "Được rồi, cảm ơn thầy thì có ích gì, cảm ơn thì em có thể lấy được top 3 không? Cảm ơn thầy, em có đi đến được bước này không? Em có thể đi học tử tế, làm bài tập về nhà đầy đủ, không đến muộn không đánh nhau không gây chuyện thị phi là thầy đã đội ơn Chúa lắm rồi!"
Hoàng Thư Lương vẫn là Hoàng Thư Lương nóng nảy không nhịn được đi quở trách người khác.
Thịnh Diễn lại ôm cặp để lộ nụ cười sảng khoái của thiếu niên: "Cảm ơn thầy chủ nhiệm, thầy tốn nhiều tâm tư như thế để giúp em việc thi tuyển, giúp em chuẩn bị hồ sơ, còn giúp em tìm người viết thư giới thiệu. Cho nên em nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của thầy đâu."
Thịnh Diễn vốn dĩ là một thiếu niên sáng sủa, cả người sáng bừng như ánh mặt trời, cười như thế khiến người ta yêu thích không thôi.
Hoàng Thư Lương tự nhiên hơi ngại ngùng, trực tiếp thô lỗ xua tay: "Được rồi về lớp đi, đừng đứng ở đây nổ pháo với thầy, vô ích thôi!"
Nói xong thì chắp tay sau lưng đi về phía toà nhà văn phòng, vừa đi vừa thầm nghĩ sao trước kia không nhận ra tên nhóc thối này còn rất khiến người ta yêu mến.
Xem ra bây giờ cần giáo dục nhẹ nhàng với tụi nhỏ, phương pháp giáo dục lúc trước của mình không ổn, Hoàng Thư Lương tự phê bình lắc đầu.
Thịnh Diễn thì xoay người đi vào lớp.
Vì đang trong giai đoạn ôn tập nên phần lớn thời gian đều để làm bài, lúc Thịnh Diễn đi vào, trong lớp là một khoảng yên tĩnh.
Chỉ có Trần Du Bạch ngồi bàn trước quay đầu lại khẽ hỏi: "Hoàng Thư Lương lại mắng cậu à?"
"Không." Thịnh Diễn lấy bài tập từ trong túi ra, "Thầy nói chuyện đi tập huấn cho tôi."
Trần Du Bạch không hiểu lắm: "Tập huấn?"
Sau khi biết người Tần Tử Quy thích không phải là Trần Du Bạch, Thịnh Diễn cảm thấy Trần Du Bạch rất dễ mến, nên kể chuyện Trung Công Đại và đi thi đấu nói với y một lần.
Trần Du Bạch bừng tỉnh: "Đúng là chuyện tốt rồi, vậy là cậu có thể đến Bắc Kinh với Tần chó được rồi. Có điều cổ cậu bị làm sao đấy, sao lại đỏ thế? Ai cắn cậu hay ai đánh nhau với cậu à?"
Lời này vừa nói ra.
Động tác mở cặp sách của Thịnh Diễn khựng lại.
Tần Tử Quy đang phết nước sốt cho bánh mì nướng của Thịnh Diễn cũng khựng lại.
Lâm Khiển đang thêm gừng vào trong Tiểu Hồng cũng khựng lại.
Chỉ có mỗi Trần Du Bạch hồn nhiên ngây thơ không biết gì, còn nghiêng đầu nhìn sang Tần Tử Quy, "Ô Tần Tử Quy, sao miệng cậu cũng bị rách rồi?"
Thịnh Diễn: "."
Lâm Khiển: "."
Tần Tử Quy: "."
Sau một hồi ngơ ngác, Trần Du Bạch mới đột nhiên tỉnh ngộ: "Đù moẹ!"
Trái tim Lâm Khiển trật một nhịp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Tử Quy giơ con dao cắt bánh mì trong tay lên.
Sau đó Trần Du Bạch thở hổn hển khiếp sợ nói: "Hai người các cậu hôm qua... đừng nói là các cậu đánh nhau đấy nhé?"
Thịnh Diễn, Lâm Khiển, Tần Tử Quy: "..."
Cũng không phải không thể hiểu như thế.
Nhìn thấu sự im lặng của họ, Trần Du Bạch còn cho rằng đấy là ngầm thừa nhận.
Bình thường y cũng hay chơi game với bọn Cẩu Du nên tối hôm qua lúc đang online thì nghe nói Thịnh Diễn với Phó Uân đánh nhau bị Tần Tử Quy bắt tại trận rồi hùng hổ dẫn đi, sau đó hai người xảy ra chuyện gì đấy ở trong góc đến nỗi mặt đỏ bừng bừng.
Lại liên tưởng đến sáng nay hai người cùng nhau đến muộn, trên mặt trên cổ còn dấu vết, Trần Du Bạch đương nhiên cảm thấy tối hôm qua về nhất định hai tên này nhìn nhau không vừa mắt nên đánh một trận.
Xem ra còn đánh rất ác.
Xong rồi, không đến mức đó chứ.
Đến nay Trần Du Bạch vẫn còn nhớ lần trước Thịnh Diễn và Tần Tử Quy cãi nhau, cả người Tần Tử Quy như một cái điều hoà làm lạnh đi qua đi lại, rõ ràng để ý Thịnh Diễn nhưng lại không chịu biểu hiện ra ngoài, lần nào cũng bắt y đi bán mặt làm việc vất vả, lén lút đưa thuốc lén lút tìm hiểu tin tức lén lút đưa đồ ăn, còn bị Thịnh Diễn ghét ra mặt.
Bây giờ vất vả lắm mới làm lành được, nhớ đến tính tình nóng nảy của Thịnh Diễn lẫn mặt mũi lạnh lùng của Tần Tử Quy, y không muốn chịu khổ nữa.
Cho nên Trần Du Bạch vội vàng thì thầm khuyên nhủ: "Diễn nhi à, không phải anh đây có ý gì đâu nhưng cậu nói xem sao lúc cậu đánh nhau Tần Tử Quy lại đi bắt cậu, vì hắn chắc? Chắc chắn là vì lo cho cậu, cậu không thể phụ lòng hắn được, đúng không?"
Thịnh Diễn: "...Đúng."
Trần Du Bạch rất hài lòng với kết quả này, lại nhìn sang Tần Tử Quy: "Còn cậu nữa, đừng có lúc nào cũng trưng cái mặt thối rữa đó của cậu ra được không, Thịnh Diễn người ta nể mặt cậu mà không tự biết sao, mà chẳng lẽ Phó Uân không nên bị đánh à? Cậu không biết nói à? Ngọn lửa là gì?"
Tần Tử Quy lau sạch con dao trong tay, bình tĩnh nhìn y: "Nói xong chưa?"
Trần Du Bạch cảm thấy mình vì hoà bình của thế giới mà có thể sẽ phải hy sinh, tiếp tục kiên trì nói: "Tôi là vì tốt cho các cậu, cậu nói xem hai cậu đây là quan hệ gì? Quan hệ như anh em ruột thịt đấy, chẳng lẽ vì chút chuyện nhỏ này mà tổn thương đến hoà khí à? Cái gọi là anh em... Tôi im."
"Cậu im miệng cho tôi!" Mắt thấy Thịnh Diễn đã dứ nắm đấm trước mặt mình, Tần Tử Quy lại còn giơ con dao lên, Trần Du Bạch tên trai thẳng ngốc xít này còn không biết sống chết lải nhà lải nhải, Lâm Khiển cuối cùng không nhìn nổi nữa bèn đập quyển sách trong tay sang.
Trần Du Bạch nhanh tay đỡ được quyển sách, nhướn mày: "Sau khi bị trúc mã lạnh lùng đánh dấu, tôi mang thai? Ô là chữ phồn thể à? Hai người con trai?"
Vừa dứt lời, góc sau lớp học rơi vào sự im lặng chết chóc.
Đến khi Lâm Khiển ý thức được mình đã làm cái gì, nhìn lại bàn tay tội ác của mình, không nhịn được chửi thầm một nghìn câu trong bụng.
Bạn trúc mã của "trúc mã lạnh lùng" kia không nhịn được thò đầu lên phía trước nhìn một cái, đến khi nhìn thấy trên bìa sách có một người con trai cắn cổ một người con trai khác, trai thẳng mới cong hôm qua tỏ vẻ khiếp sợ, sao lại còn có loại sách này!
Nhưng trong sách tự có Hoàng Kim ốc, trong sách tự có nhan như ngọc (ý nói việc đọc sách rất quan trọng, mở mang hiểu biết).
Thịnh Diễn nghĩ nói không chừng đọc loại sách này một chút thì sẽ có lợi cho việc cậu sớm ngày tiếp nhận chuyện trúc mã của mình trở thành vợ mình, cho nên Thịnh Diễn hiếu học cúi đầu lấy điện thoại tra tên sách trên thanh tìm kiếm.
Nhưng càng xem càng không đúng, càng xem càng không đúng, càng xem lông mày càng nhíu sâu, cuối cùng không nhịn được gửi cho Tần Tử Quy một tin nhắn wechat: "Tần Tử Quy, tôi phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm túc."
Tần Tử Quy thấy điện thoại trong ngăn bàn sáng lên thì lấy ra, tiện tay trả lời: "Ừm cậu nói đi."
Nhưng một giây sau đầu ngón tay hắn đứng im tại chỗ, tin nhắn trên màn hình được làm mới.
[Bé đáng yêu mất não]: "Tôi nhận ra mấy cuốn tiểu thuyết này đều nói ai cao hơn đều sẽ là 1, cho nên có phải là do tôi vẫn đang phát triển không?"
Khoảnh khắc đó Tần Tử Quy đã ý thức được, vấn đề nghiêm trọng nhất giữa hắn và Thịnh Diễn đã xuất hiện.
*
Hết chương 50.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro