Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 55

Lâm Thất Niên

2024-07-21 12:40:58

Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

*

Thịnh Diễn mượn rượu định làm theo lời trong sách cắn Tần Tử Quy một cái, đánh dấu hắn để hắn không bị người khác cướp đi, nhưng trong lúc mê man, không hiểu sao lại bị Tần Tử Quy đè dưới thân mất.

Cảm giác kỳ quái của cơ thể khiến cậu không nhịn được khẽ cong người dậy, kề vai Tần Tử Quy oán giận một tiếng: "Khó chịu."

Tần Tử Quy nghe nói thế thì cho là mình khiến Thịnh Diễn không thoải mái, định bụng đứng dậy rời đi thì lại bị Thịnh Diễn túm lấy cổ tay, bá đạo ra lệnh: "Không được đi."

Tần Tử Quy hạ giọng hỏi: "Không phải em khó chịu à?"

Thịnh Diễn kề vai Tần Tử Quy không nói lời nào, hô hấp lại có hơi nặng nề.

Nháy mắt Tần Tử Quy hiểu được Thịnh Diễn nói khó chịu là khó chịu kiểu gì, hắn thò tay vào trong chăn đè giọng nói: "Vậy để anh giúp em."

Rượu tạm thời làm tê liệt lí trí của Thịnh Diễn, cậu chỉ muốn theo đuổi bản năng của cơ thể, ý thức run rẩy tan rã, tiếng rên "Anh Tử Quy, xin anh mà" không kiềm chế được bật ra, hoàn toàn tan rã không còn một mảnh.

Đến khi Thịnh Diễn tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu đau tay mỏi, cổ lẫn khoé miệng cũng có hơi đau nhói, nhíu mày khó chịu xoay người, chợt khựng lại.

Từ đã, từ đã.

Hình như đêm qua cậu mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất không lành mạnh. Tần Tử Quy trong mơ hình như biến thành một người khác, vừa mạnh mẽ vừa lời ngon tiếng ngọt vừa làm ra những hành động không cho khước từ, cứ như chó í.

Cậu bị đè dưới thân hắn, hôn thì không hôn lại, cắn cũng không cắn được, dỗ càng không dỗ nổi, đánh cũng đánh không bằng, cậu bị Tần Tử Quy dùng tay như này như này, rồi lại bị Tần Tử Quy dỗ dành mình dùng tay giúp hắn như vậy như vậy.

Ấn tượng không sâu nhưng Thịnh Diễn nhớ rõ lúc đó cánh tay cậu không còn chút sức lực nào, Tần Tử Quy còn nhất định phải túm cổ tay cậu tiếp tục làm cái đó.

Lại còn này nọ lọ chai!

Đệch!

Thịnh Diễn đang nằm ườn ra giường bị doạ sợ bật dậy!

Hoảng sợ nghiêng đầu nhìn thì thấy trên tấm gương ở cánh cửa tủ quần áo, áo trên người cậu không còn, môi sưng lên, những quả dâu tây trên cổ chói mắt, hơn nữa cánh tay đau nhức cũng rất chân thật.

Thịnh Diễn ngơ ngác.

Cậu cúi đầu nhấc chăn lên len lén nhìn.

Đù má, qu.ần lót cũng bị thay mất!

Xong rồi, cậu xong rồi, tự mình ngủ với Tần Tử Quy, phải chịu chách nhiệm với hắn. Bây giờ trong đầu Thịnh Diễn toàn là ý này.

Nhưng mà nếu chỉ dùng tay thì có tính là ngủ không?

Những chuyện sau đó Thịnh Diễn không nhớ rõ lắm, thế nên cậu không chắc sau đó cậu có còn làm những chuyện gì bất nghĩa không.

Hết lần này tới lần khác Tần Tử Quy lại không có ở đây, không chỉ Tần Tử Quy không có ở đây mà bà ngoại ông ngoại, đỗ quyên lớn đỗ quên bé cũng không có, chỉ có một mình cậu.

Thịnh Diễn cắn môi, lo lắng bất an lấy điện thoại mở wechat [Chim xấu thích lải nhà lải nhải], quả nhiên thấy một đống tin nhắn.

[Chim xấu thích lải nhà lải nhải]: "Hai ngày nay dì út nôn mửa dữ dội, bà ngoại đến thăm dì rồi, Cuckoo cũng bị đi ngoài nhẹ nên tôi đưa nó đến bệnh viện."

[Chim xấu thích lải nhà lải nhải]: "Cậu đi huấn luyện lúc 2 giờ chiều, tầm 12h trưa tôi về ăn cơm với cậu."

[Chim xấu thích lải nhà lải nhải]: "Sắp xếp vali cho cậu xong rồi, xem xem còn thiếu đồ gì nữa không."

Một chữ cũng không nhắc đến chuyện tối qua.

Thịnh Diễn có hơi đứng ngồi không yên.

Ngón tay gõ gõ màn hình nửa ngày, gõ rồi lại xoá, xoá rồi lại gõ, nửa ngày cũng chẳng gửi được tin nhắn nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuối cùng vẫn là phía bên kia gửi đến một tin nhắn nữa: "Món quà hôm qua em tặng anh thích lắm."

......

Đệch!

Thịnh Diễn nghĩ đến những hành vi đáng xấu hổ của mình thì cả người chỉ muốn nổ tung.

Cậu nghĩ gì mà lại có thể dùng món quà đó để chiến thắng tình địch, là do cậu uống say nên hỏng não rồi ư?

Để tránh Tần Tử Quy hiểu lầm, Thịnh Diễn nhanh chóng nhắn lại: "Cái đó là tôi uống quá nhiều, không tính là người có năng lực hành vi dân sự đầy đủ nên đã làm một số việc không nên làm, anh đừng để ý... nếu thật sự để ý... tôi cũng không phải là không thể chịu trách nhiệm."

[Chim xấu thích lải nhà lải nhải]: "?"

[Chim xấu thích lải nhà lải nhải]: "Cái gì gọi là làm những việc không nên làm?"

Thịnh Diễn cắn môi, gõ bàn phím gửi đi: "Chính là cái kia, cái đó, là... là xâm phạm ấy!"

Xâm phạm.

Lúc Thịnh Diễn hạ quyết tâm gõ ra hai chữ này, Tần Tử Quy bên kia không nhịn được nhướng mày.

Rốt cuộc vì sao tối qua Thịnh Diễn bị bắt nạt thành như thế mà còn nghĩ là mình có thể xâm phạm người khác?

Nghĩ đêm qua Thịnh Diễn bị bắt nạt đến nóng nảy cũng chỉ cắn mình một cái, khoé môi Tần Tử Quy mang theo ý cười trả lời: "Yên tâm, tôi không có súc sinh như thế, nếu không hôm nay có khi cậu không đến huấn luyện được."

"?"

Này có nghĩa là gì?

Thịnh Diễn không kịp phản ứng, gửi đi một dấu chấm hỏi.

[Chim xấu thích lải nhà lải nhải]: "Mở trang 218 của cuốn sách mà tôi tịch thu đi."

Thịnh Diễn nghi ngờ mở ra.

"Ai đó trải qua một đêm chiến đấu, cả cơ thể như tan rã, cắn răng đứng lên mà hai chân nhũn ra ngã vào trong ngực người kia, ngay cả sức lực đi thêm một bước cũng không có, sâu trong cơ thể còn truyền đến đau đớn mơ hồ..."

Thịnh Diễn: "..."

Loại chuyện này kinh khủng thế ư?

Khoan, sau cú sốc kia, Thịnh Diễn đột nhiên nhận ra điều gì.

Chờ đã.

Vì sao Tần Tử Quy lại bảo cậu xem trang này?

Vì sao "người kia" lại làm chuyện giống Tần Tử Quy vậy?

Vì sao miêu tả tâm lý của "ai đó" giống cậu vậy?

Vì sao "người kia" mới là người ở trên?

Sau một khoảng thời gian bị đớ người, cuối cùng Thịnh Diễn cũng phản ứng lại, cậu không thể tin nổi nhắn tin: "Tần Tử Quy anh đang nghĩ cái gì thế hả?! Cho dù tôi đồng ý ở bên anh thì anh cũng phải là vợ tôi!"

Vợ cậu đang cách cửa nhà không xa nhìn thấy tin nhắn thì đáp: "Ừm, là vợ cậu, nhưng ai bảo học giỏi bọn tôi làm chủ nhanh hơn."

[Bé đáng yêu không có não]: "?"

[Bé đáng yêu không có não]: "Cái này thì liên quan gì đến học giỏi?"

Tần Tử Quy mặt không đổi sắc: "Đêm qua bảo cậu thử trước nhưng cậu không thử còn gì."

Thịnh Diễn: "......"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hình như hôm qua đúng là mới đầu cậu ở trên, nhưng uống nhiều quá nên quên mất cắn cổ xong phải làm cái gì, sau đấy bị Tần Tử Quy chó tâm cơ cướp lấy quyền chủ động.

Thịnh Diễn cứ thế nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, tự nhiên lại đỏ mặt.

Cậu bị sao vậy nè, nhớ lại tuy rằng thoải mái thì thoải mái, nhưng cậu đường đường là một anh lớn, sao có thể tiếp nhận chuyện bị người khác đè.

Cho nên cậu bật lại: "Anh nằm mơ! Hôm qua là do trạng thái của tôi không tốt! Không tính!"

Tần Tử Quy cũng rất dễ nói chuyện: "Ừm, được, vậy lần sau khi nào trạng thái tốt hơn thì thử lại xem."

"Thử thì thử..."

Thịnh Diễn gõ được một nửa tự nhiên ý thức có gì đó sai sai.

Sao cậu lại phải thử?

Bây giờ cậu có thử cỡ nào cũng không đánh lại Tần Tử Quy.

Hơn nữa tuy đêm qua cậu ghen tuông đưa giấy chứng nhận kết hôn cất giấu đã lâu cho Tần Tử Quy, còn tiến hành một số hoạt động thân mật giúp đỡ lẫn nhau không thể kể rõ trong phòng ngủ, nhưng họ còn chưa có ở bên nhau mà.

Tần Tử Quy là đang muốn chiếm tiện nghi của cậu!

Nghĩ đến dáng vẻ lưu manh không biết xấu hổ của Tần Tử Quy, lại nghĩ đến dáng vẻ mình bị trêu chọc đến không có tiền đồ, Thịnh Diễn khó có khi tỉnh táo nhận ra nếu bây giờ mà thử thì kiểu gì cậu cũng bại trận.

Cậu không thể chấp nhận được.

Thịnh Diễn cắn răng, đang nghĩ nên bảo vệ tôn nghiêm người đàn ông của mình thế nào thì thông báo về thời gian và địa điểm tập hợp huấn luyện tự nhiên nhảy ra.

Đúng rồi, chỉ cần cậu nhanh chân là được.

Cậu sắp phải bế quan huấn luyện rồi, vừa đi chính là một tháng không phải về nhà, như thế sẽ có thời gian tạm thời tránh mặt Tần Tử Quy, sau đó tăng cường tập luyện cơ thể, sửa chữa quan niệm sai lầm đó của Tần Tử Quy.

Nghĩ vậy, Thịnh Diễn quyết định nhân lúc Tần Tử Quy chưa về thì chuồn trước. Mở App ra nhập nguyện vọng [Hy vọng một tháng sau tôi đã rèn luyện được một bản lĩnh có thể đè được Tần Tử Quy.]

Sau đấy thì ném điện thoại xuống, nhảy khỏi giường nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, rồi lại cầm điện thoại xách vali lên chuẩn bị chuồn.

Mọi thứ đều rất trơn tru, cậu mở cửa phòng ngủ, mở cửa phòng khách, mở cửa chống trộm, một đường thông suốt.

Đến khi cậu thở phào nhẹ nhõm mở cổng lớn ra.

Sau đó, yo.

Stop.

Thịnh Diễn nhìn cái cổ đẹp đẽ không biết bị ai hung hăng cắn xuất hiện trước mắt mình, ngơ ngác ngẩng đầu.

Chỉ thấy Tần Tử Quy đang đứng ngoài cổng lớn, một tay xách balo mèo, một tay cầm điện thoại nhìn cậu, ánh mắt có chút ý tứ.

Mà cùng lúc đó, điện thoại của Thịnh Diễn cũng "Ting" một tiếng.

Cậu cúi đầu nhìn.

App cầu được ước thấy.

[Phê chuẩn nguyện vọng. Nhiệm vụ: Luyện tập với Tần Tử Quy nhiều hơn.]

Thịnh Diễn: "..."

Thế giới này nhất định sai sai ở đâu rồi.

*

Hết chương 55.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Số ký tự: 0