Chương 57
Lâm Thất Niên
2024-07-21 12:40:58
Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
*
Làm?
Thịnh Diễn luôn cảm thấy mình nói mọi chuyện rất rõ ràng, bây giờ lại hơi sững sờ.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy từ này có liên quan gì đến mình.
Sau đấy cậu nhận ra câu hỏi này rất có vấn đề, cậu tức mình phản pháo lại: "Tao nói về bạn tao chứ có phải tao đâu!"
Ngô Sơn quá quen với "người bạn không hề tồn tại" này, cũng chẳng buồn tranh cãi với cậu: "Thôi được, thì bạn mày hỏi vậy. Thế tao hỏi mày, à không, bạn mày đã làm chưa?"
Thịnh Diễn thăm dò: "Làm gì cơ?"
Ngô Sơn nói chả buồn nghĩ: "Chưa làm à?"
Thịnh Diễn: "..."
Thấy cậu mong chờ câu trả lời, Ngô Sơn quyết định không nói chuyện hoà hoãn vui vẻ nữa: "Nhìn đi, mày đã gọi người ta là người yêu tương lai rồi, nghĩa là mày muốn ở bên người đó, còn gì chưa chắc về mối quan hệ này nữa? Muốn từ từ cái gì? Đừng nói mày cảm thấy kiểu mập mờ bây giờ cũng an toàn và thoải mái, cảm thấy đối phương sẽ luôn tốt với mày nên mày mới không muốn bước ra khỏi vùng an toàn đấy nhé?"
Nói đoạn, hắn chỉ vào đống túi lớn túi nhỏ kia: "Nhìn mấy thứ này đi, người ta đối xử với mày tốt biết bao, mày lại ỷ vào việc người ta thích mày nên mới không lo. Nhưng nếu đổi thành một người mà mày không chắc chắn về tình cảm của người kia, thì mày có dám nói từ từ nữa không?"
Thịnh Diễn không biết nếu là với người khác thì cậu có dám nói "từ từ" nữa không, nhưng sở dĩ cậu có thể thoải mái trước mặt Tần Tử Quy như vậy, dường như là bởi trong tiềm thức cậu biết rằng dù thế nào đi chăng nữa, dù cậu có gây sự cỡ nào thì Tần Tử Quy vẫn sẽ bao dung cậu, vẫn sẽ ở bên cậu, nên cậu mới nghĩ duy trì trạng thái như hiện tại cũng không tệ.
"Nhưng mày đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của đối phương chưa?" Ngô Sơn hỏi, "Một người luôn theo đuổi người khác, không phải là chuyện rất mệt mỏi hay sao? Họ không lo được lo mất ư? Tao nghĩ cô gái này thật sự cực kỳ tốt với mày, mày nên trân trọng người ta, đừng để bỏ lỡ."
"Mày đừng có mà nói gở." Thịnh Diễn không nghe được mấy lời không hay này, cầm đồ lên xoay người đi ra ngoài.
Ngô Sơn đi theo sau cậu, khoác vai cậu rồi nói: "Tao nói mày nghe này, Diễn, dù có thể mày không thích nghe nhưng đều là thật đấy. Trong trường hợp này, mày không cần phải dỗ dành, cái mày cần làm là giải thích rõ ràng, xác nhận mối quan hệ để đối phương cảm nhận được tình cảm của mày, nếu không thì đến lúc có gì đó không ổn, mày không có thời gian để hối hận đâu. Hơn nữa, chúng ta không thể ỷ vào việc chúng ta vừa cao, vừa đẹp trai, vừa lắm tiền mà trở thành những kẻ cặn bã được, đúng không?"
"Ai cặn bã...Không đúng, chuyện này thì liên quan gì đến tao. Tao nói rồi, đấy là bạn tao." Thịnh Diễn hất tay Ngô Sơn ra khỏi vai mình, bước nhanh đi với sự xấu hổ và lúng túng.
Ngô Sơn với gương mặt "sát gái" nhất quyết đòi quàng vai cậu, không chỉ quàng qua vai, hắn còn liệt kê những ví dụ để chứng minh là đàn ông thì phải có can đảm và trách nhiệm trong tình yêu, nếu không thì sẽ đánh mất tình yêu của đời mình.
Dọc đường đi, Thịnh Diễn nghe đến chai cả tai, không thể thoát được nên cậu phải trốn ra ban công ký túc xá, đẩy hắn ra chỗ khác rồi khoá cửa lại, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Sau đấy cậu cúi đầu lấy điện thoại ra, phát hiện Tần Tử Quy gửi tin nhắn đến.
Xen vào đó là thông báo từ App cầu được ước thấy: [Điều ước được phê duyệt. Nhiệm vụ: Vượt qua bài kiểm tra thành công.]
Mong ước đã được phê duyệt và thực hiện rồi.
Thịnh Diễn chưa bao giờ tìm thấy những đồ cậu đã đánh mất lúc bé, nên cái app đang dần mất đi độ tin cậy trong lòng cậu, tự nhiên lại trở nên đáng tin trở lại.
Nhưng bất kể là App này đóng vai trò gì, không thể phủ nhận rằng chính Tần Tử Quy mới là người tìm lại giúp cậu.
Dù không biết đã tìm thấy ở đâu.
Nghĩ đến những gì Ngô Sơn vừa nói, Thịnh Diễn gõ nhẹ ngón tay lên mép điện thoại, cuối cùng không nhắn tin mà trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Tử Quy.
Lần này, bên kia nhanh chóng nghe máy: "Alo, A Diễn, có chuyện gì sao?"
Khoảnh khắc nghe được giọng nói quen thuộc, trái tim vốn đang lơ lửng của Thịnh Diễn cuối cùng cũng ổn định lại.
Quả nhiên, Tần Tử Quy sẽ không chạy.
Cậu bứt lá cây bên cạnh: "Không, tôi chỉ muốn hỏi xem có phải vừa nãy anh gửi đồ gì đến cho tôi đúng không thôi."
"Ừm, sợ là cậu không thấy sợi dây chuyền sẽ lo lắng nên gửi đến cho cậu luôn." Tần Tử Quy thấy Thịnh Diễn không nói nên lời, nhưng hắn cũng không nói gì thêm.
Thịnh Diễn tiếp tục bứt lá cây: "Vậy anh tìm thấy ở đâu?"
"Tôi gọi điện cho bên KTV, tình cờ nó được nhân viên phục vụ tìm thấy nên họ đã cất nó đi." Tần Tử Quy nhẹ giọng nói, dường như việc hắn tìm được thật sự rất dễ dàng, nhưng trong giọng nói lại có sự mệt mỏi không dễ nhận ra.
Thịnh Diễn ý thức được chuyện này, hỏi: "Tần Tử Quy, anh đang không thoải mái à?"
"Không, chỉ là có hơi buồn ngủ thôi." Tần Tử Quy khẽ cười, "Dù sao tối qua cũng không được ngủ ngon, cậu biết mà."
Tiếng cười nhẹ trầm khàn vang lên bên tai, pha chút mập mờ như có như không, Thịnh Diễn hãy còn đang lo lắng lập tức bị phân tâm, tai đỏ bừng lẩm bẩm: "Sao tôi biết anh ngủ ngon hay không, tôi có cấm anh ngủ đâu."
Nói xong lời này, Thịnh Diễn chợt cảm thấy hình như cậu hơi không có lương tâm.
Hôm qua cậu uống quá nhiều, đến lúc thoải mái xong thì ngủ thiếp đi. Nhưng còn chuyện xử lý ga giường rồi quần áo cùng trạng thái say xỉn của bản thân, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là ai làm.
Thịnh Diễn nghĩ nghĩ, cảm thấy mình đúng là đã quá quen với Tần Tử Quy nên bứt mạnh một chiếc lá, hơi phụng phịu: "Dù sao thời gian này tôi cũng không ở đây, cho nên anh có thể ngủ nhiều hơn rồi đấy, đi ngủ sớm đi."
"Ừm." Tần Tử Quy đáp, "Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để ngủ rồi, nhưng không quen lắm."
Thịnh Diễn không hiểu: "Không quen cái gì?"
"Không quen đi ngủ mà không có cún con bên cạnh cọ xát xung quanh."
Cái đầu tiên Thịnh Diễn nghĩ đến là nhà họ làm gì có cún con, mãi mới nhận ra "cún con" ấy là mình, thế là Thịnh Tiểu Diễn nhẹ nhàng được một phút đã bùng nổ: "Tần Tử Quy, anh thiếu đòn hay gì!"
Nghe được giọng điệu xù lông quen thuộc của thiếu niên, dường như tâm trạng Tần Tử Quy tốt hơn rất nhiều, cười khẽ: "Ừm, dù sao tôi cũng nợ một trận đòn, vậy khi nào cậu đến đánh tôi đây. Lâu lắm rồi không được gặp cậu, tôi có hơi nhớ rồi."
Thịnh Diễn, người vẫn đang xù lông, nghe thấy câu này thì lại mềm lòng.
Đã bảo là trúc mã lạnh lùng cơ mà, sao càng lúc càng sến rện vậy.
Nhưng trên thực tế thì Thịnh Diễn cũng hơi hơi nhớ Tần Tử Quy, dù không để ý nhiều nhưng trong tiềm thức cậu đã quen với việc mỗi ngày cãi nhau này kia với Tần Tử Quy, hôm nay lại chỉ có thể gọi điện, cho nên trong lòng cậu vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Cậu cúi đầu, bứt chiếc lá khác: "Ít nhất một tháng, muộn nhất là đến khi kết thúc cuộc thi vào tháng chín."
"Cậu không thể về nhà giữa chừng được ư?" Tần Tử Quy hỏi.
Thịnh Diễn cứng đờ: "Ừm, nhiệm vụ huấn luyện rất chặt chẽ, tôi không có thời gian trở về."
Tần Tử Quy bên kia điện thoại cũng không nói gì, chỉ gật đầu: "Vậy thì nhớ luyện tập chăm chỉ nhé."
Thật ra, trước khi Thịnh Diễn đến huấn luyện, Thịnh Diễn đã nói rõ với thầy Lý là sau buổi tập vào thứ 7 thì tối đó cậu xin phép về nhà, nhưng cậu muốn gây bất ngờ cho Tần Tử Quy, cũng là kìm nén mong muốn có 1 danh phận, nên không định nói luôn lúc này.
Kết quả là, sau khi nói là không về được xong, Tần Tử Quy cũng chẳng có phản ứng gì, Thịnh Diễn cảm thấy không vui.
Sao Tần Tử Quy lại không tức giận, cậu không về tổ chức sinh nhật cho mà sao người này lại có thể không giận dỗi trước hành vi quá đáng như thế được?
Tần Tử Quy không giận, Thịnh Diễn lại tự mình giận trước: "Lâu như vậy tôi không về, anh không có gì muốn nói ư?"
Tần Tử Quy đoán được tâm tư của Thịnh Diễn, nhưng không ngờ cậu lại bùng nổ như thế, nên hắn chỉ đành cười: "Không phải cậu đã tổ chức sinh nhật cho tôi rồi sao, cậu cũng đã tặng quà sinh nhật rồi."
Lại còn nhắc đến chuyện tặng quà!
Thịnh Diễn bị buộc nhớ lại hành động đáng xấu hổ của mình một lần nữa, tức mình bảo: "Tôi đã nói rồi, say rượu không tính, hơn nữa món quà tôi chuẩn bị cho anh không phải cái đó!"
"Ừm, vậy cậu chuẩn bị cái gì?" Tần Tử Quy hỏi.
Thịnh Diễn nhận ra suýt nữa thì cậu đã để lộ bất ngờ, vội vã che che giấu giấu: "Không có gì, chỉ là món đồ tôi tình cờ mua được trên Taobao với giá mấy chục tệ thôi, không có gì đáng nói cả, cúp máy đây, tôi phải đi tắm."
Nhưng đầu bên kia điện thoại đột nhiên gọi: "A Diễn."
Gọi rất khẽ, nhưng dường như lại chứa đựng rất nhiều điều.
Thịnh Diễn khựng lại, rồi đáp: "Ừm, có chuyện gì sao?"
"Không, chỉ là thấy tên A Diễn rất hay nên muốn gọi thêm vài lần nữa. Hay là cậu cũng gọi tôi là anh Tử Quy vài lần đi?" Giọng Tần Tử Quy trầm thấp chẳng khác nào những lúc hắn thường trêu chọc Thịnh Diễn.
Thịnh Diễn không chịu nổi kiểu trêu chọc này, nên cậu lúng túng bảo: "Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tán tỉnh, đi ngủ sớm đi, chờ khi nào tôi về sẽ đánh cho anh một trận. Ngủ ngon."
Nói xong thì vội vàng cúp máy.
Sau khi cúp máy, cậu không hiểu sao lại thấy hơi xúc động, đột nhiên muốn gọi lại.
Nhưng gọi lại thì không biết phải nói gì, nên cậu đành cầm điện thoại quay lại phòng.
Kết quả lúc quay người lại, cậu nhìn thấy một khuôn mặt to đùng dán trên kính ban công, khiến cậu sợ hãi vô cùng: "Ngô Sơn, mày bị bệnh à!"
Ngô Sơn cười bỉ ổi: "Hê hê, Diễn này, mày gọi điện cho bạn gái mày chứ giề."
"Không phải." Thịnh Diễn trả lời rất dứt khoát.
Vì đó là bạn trai.
Ngô Sơn bĩu môi như chê cậu đang mạnh miệng: "Nhìn vẻ mặt xấu hổ này của mày đi, trông chả khác gì đang nói chuyện với người yêu hết, đừng lừa tao. Nhưng vừa nãy tao nghe được vài câu, mày bảo mày không về, sao thế?"
Tai thính phết đấy.
Thịnh Diễn biết Ngô Sơn không có ý gì xấu, cậu cũng không giận mà chỉ vừa cầm đồ vệ sinh vừa trả lời: "Không phải, mấy ngày nữa là sinh nhật người kia, tao muốn cho hắn một bất ngờ."
"Ồ, được đấy." Ngô Sơn cuối cùng cũng thả lỏng, "Nhưng mày không sợ người yêu mày không biết, đến lúc mày định làm người ta bất ngờ thì phát hiện người ta đi chơi với người khác rồi à?"
"Không thể nào." Thịnh Diễn rất tự tin.
Quan hệ cá nhân của Tần Tử Quy mỏng manh đến đáng sợ, ngoại trừ gia đình hắn, thì là bên nhà bà ngoại, nhất định cậu sẽ bắt được người kia.
Ngô Sơn nghĩ là cậu đã có kế hoạch riêng, chỉ hỏi: "Vậy thì mày định chuẩn bị quà gì, nhưng đừng là loại quà của bọn trai thẳng đực rựa khiến mấy bạn gái tức giận."
Lúc Ngô Sơn hỏi, tay Thịnh Diễn tình cờ đang đặt trên một cái túi màu hồng bí ẩn trong balo, lúc nghe thế thì cậu xấu hổ như thể bị một mũi tên đột ngột đâm vào đầu gối.
Ngô Sơn nhíu mày: "Không, Diễn, mày đường đường là phú nhị đại cơ mà, mày không biết chọn gì thì cứ cái đắt nhất mà phang, đừng tặng mấy cái kỳ lạ, thật đấy."
"Tao còn cần mày bảo à, tao tự biết cân nhắc." Thịnh Diễn nhanh chóng nhét túi nhỏ màu hồng vào trong balo rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Sau khi đóng cửa, cậu lấy cái ghế nhỏ trong nhà tắm ra ngồi xuống, rồi cẩn thận mở túi đồ màu hồng kia, lấy ra một cục màu xanh lá cây và một cục màu nâu đỏ, cùng với một đống len và một cây kim.
Thịnh Diễn nhìn nó một lúc lâu, cậu cảm thấy tay nghề của mình cũng không đến mức tệ, nhưng cậu không chắc đây có phải là món quà xấu xí đến mức không thể mang đi tặng được không.
Cho nên sau một hồi giằng co, cậu mở cửa nhà tắm ra, trịnh trọng hỏi: "Ngô Sơn, mày thấy cái này thế nào?"
Ngô Sơn đang cởi quần áo, nghe thấy cậu gọi thì quay đầu lại nhìn, hai mắt lập tức mở to: "Waa, Diễn, quả bóng màu xanh lá cây với con lợn nâu này trông hay vậy!"
Thịnh - chỉ muốn làm một hoàng tử bé và một con cáo nhỏ cho Tần Tử Quy - Diễn: "..."
Ba giây sau, cửa nhà tắm đóng sầm lại.
Đồ trai thẳng chết bầm!
Không thể theo kịp thẩm mỹ của gay bọn họ chút nào!
Nhìn sợi len trong tay, cậu tức mình, rõ ràng đẹp lắm mà.
*
Hết chương 57.
*
Làm?
Thịnh Diễn luôn cảm thấy mình nói mọi chuyện rất rõ ràng, bây giờ lại hơi sững sờ.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy từ này có liên quan gì đến mình.
Sau đấy cậu nhận ra câu hỏi này rất có vấn đề, cậu tức mình phản pháo lại: "Tao nói về bạn tao chứ có phải tao đâu!"
Ngô Sơn quá quen với "người bạn không hề tồn tại" này, cũng chẳng buồn tranh cãi với cậu: "Thôi được, thì bạn mày hỏi vậy. Thế tao hỏi mày, à không, bạn mày đã làm chưa?"
Thịnh Diễn thăm dò: "Làm gì cơ?"
Ngô Sơn nói chả buồn nghĩ: "Chưa làm à?"
Thịnh Diễn: "..."
Thấy cậu mong chờ câu trả lời, Ngô Sơn quyết định không nói chuyện hoà hoãn vui vẻ nữa: "Nhìn đi, mày đã gọi người ta là người yêu tương lai rồi, nghĩa là mày muốn ở bên người đó, còn gì chưa chắc về mối quan hệ này nữa? Muốn từ từ cái gì? Đừng nói mày cảm thấy kiểu mập mờ bây giờ cũng an toàn và thoải mái, cảm thấy đối phương sẽ luôn tốt với mày nên mày mới không muốn bước ra khỏi vùng an toàn đấy nhé?"
Nói đoạn, hắn chỉ vào đống túi lớn túi nhỏ kia: "Nhìn mấy thứ này đi, người ta đối xử với mày tốt biết bao, mày lại ỷ vào việc người ta thích mày nên mới không lo. Nhưng nếu đổi thành một người mà mày không chắc chắn về tình cảm của người kia, thì mày có dám nói từ từ nữa không?"
Thịnh Diễn không biết nếu là với người khác thì cậu có dám nói "từ từ" nữa không, nhưng sở dĩ cậu có thể thoải mái trước mặt Tần Tử Quy như vậy, dường như là bởi trong tiềm thức cậu biết rằng dù thế nào đi chăng nữa, dù cậu có gây sự cỡ nào thì Tần Tử Quy vẫn sẽ bao dung cậu, vẫn sẽ ở bên cậu, nên cậu mới nghĩ duy trì trạng thái như hiện tại cũng không tệ.
"Nhưng mày đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của đối phương chưa?" Ngô Sơn hỏi, "Một người luôn theo đuổi người khác, không phải là chuyện rất mệt mỏi hay sao? Họ không lo được lo mất ư? Tao nghĩ cô gái này thật sự cực kỳ tốt với mày, mày nên trân trọng người ta, đừng để bỏ lỡ."
"Mày đừng có mà nói gở." Thịnh Diễn không nghe được mấy lời không hay này, cầm đồ lên xoay người đi ra ngoài.
Ngô Sơn đi theo sau cậu, khoác vai cậu rồi nói: "Tao nói mày nghe này, Diễn, dù có thể mày không thích nghe nhưng đều là thật đấy. Trong trường hợp này, mày không cần phải dỗ dành, cái mày cần làm là giải thích rõ ràng, xác nhận mối quan hệ để đối phương cảm nhận được tình cảm của mày, nếu không thì đến lúc có gì đó không ổn, mày không có thời gian để hối hận đâu. Hơn nữa, chúng ta không thể ỷ vào việc chúng ta vừa cao, vừa đẹp trai, vừa lắm tiền mà trở thành những kẻ cặn bã được, đúng không?"
"Ai cặn bã...Không đúng, chuyện này thì liên quan gì đến tao. Tao nói rồi, đấy là bạn tao." Thịnh Diễn hất tay Ngô Sơn ra khỏi vai mình, bước nhanh đi với sự xấu hổ và lúng túng.
Ngô Sơn với gương mặt "sát gái" nhất quyết đòi quàng vai cậu, không chỉ quàng qua vai, hắn còn liệt kê những ví dụ để chứng minh là đàn ông thì phải có can đảm và trách nhiệm trong tình yêu, nếu không thì sẽ đánh mất tình yêu của đời mình.
Dọc đường đi, Thịnh Diễn nghe đến chai cả tai, không thể thoát được nên cậu phải trốn ra ban công ký túc xá, đẩy hắn ra chỗ khác rồi khoá cửa lại, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Sau đấy cậu cúi đầu lấy điện thoại ra, phát hiện Tần Tử Quy gửi tin nhắn đến.
Xen vào đó là thông báo từ App cầu được ước thấy: [Điều ước được phê duyệt. Nhiệm vụ: Vượt qua bài kiểm tra thành công.]
Mong ước đã được phê duyệt và thực hiện rồi.
Thịnh Diễn chưa bao giờ tìm thấy những đồ cậu đã đánh mất lúc bé, nên cái app đang dần mất đi độ tin cậy trong lòng cậu, tự nhiên lại trở nên đáng tin trở lại.
Nhưng bất kể là App này đóng vai trò gì, không thể phủ nhận rằng chính Tần Tử Quy mới là người tìm lại giúp cậu.
Dù không biết đã tìm thấy ở đâu.
Nghĩ đến những gì Ngô Sơn vừa nói, Thịnh Diễn gõ nhẹ ngón tay lên mép điện thoại, cuối cùng không nhắn tin mà trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Tử Quy.
Lần này, bên kia nhanh chóng nghe máy: "Alo, A Diễn, có chuyện gì sao?"
Khoảnh khắc nghe được giọng nói quen thuộc, trái tim vốn đang lơ lửng của Thịnh Diễn cuối cùng cũng ổn định lại.
Quả nhiên, Tần Tử Quy sẽ không chạy.
Cậu bứt lá cây bên cạnh: "Không, tôi chỉ muốn hỏi xem có phải vừa nãy anh gửi đồ gì đến cho tôi đúng không thôi."
"Ừm, sợ là cậu không thấy sợi dây chuyền sẽ lo lắng nên gửi đến cho cậu luôn." Tần Tử Quy thấy Thịnh Diễn không nói nên lời, nhưng hắn cũng không nói gì thêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Diễn tiếp tục bứt lá cây: "Vậy anh tìm thấy ở đâu?"
"Tôi gọi điện cho bên KTV, tình cờ nó được nhân viên phục vụ tìm thấy nên họ đã cất nó đi." Tần Tử Quy nhẹ giọng nói, dường như việc hắn tìm được thật sự rất dễ dàng, nhưng trong giọng nói lại có sự mệt mỏi không dễ nhận ra.
Thịnh Diễn ý thức được chuyện này, hỏi: "Tần Tử Quy, anh đang không thoải mái à?"
"Không, chỉ là có hơi buồn ngủ thôi." Tần Tử Quy khẽ cười, "Dù sao tối qua cũng không được ngủ ngon, cậu biết mà."
Tiếng cười nhẹ trầm khàn vang lên bên tai, pha chút mập mờ như có như không, Thịnh Diễn hãy còn đang lo lắng lập tức bị phân tâm, tai đỏ bừng lẩm bẩm: "Sao tôi biết anh ngủ ngon hay không, tôi có cấm anh ngủ đâu."
Nói xong lời này, Thịnh Diễn chợt cảm thấy hình như cậu hơi không có lương tâm.
Hôm qua cậu uống quá nhiều, đến lúc thoải mái xong thì ngủ thiếp đi. Nhưng còn chuyện xử lý ga giường rồi quần áo cùng trạng thái say xỉn của bản thân, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là ai làm.
Thịnh Diễn nghĩ nghĩ, cảm thấy mình đúng là đã quá quen với Tần Tử Quy nên bứt mạnh một chiếc lá, hơi phụng phịu: "Dù sao thời gian này tôi cũng không ở đây, cho nên anh có thể ngủ nhiều hơn rồi đấy, đi ngủ sớm đi."
"Ừm." Tần Tử Quy đáp, "Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để ngủ rồi, nhưng không quen lắm."
Thịnh Diễn không hiểu: "Không quen cái gì?"
"Không quen đi ngủ mà không có cún con bên cạnh cọ xát xung quanh."
Cái đầu tiên Thịnh Diễn nghĩ đến là nhà họ làm gì có cún con, mãi mới nhận ra "cún con" ấy là mình, thế là Thịnh Tiểu Diễn nhẹ nhàng được một phút đã bùng nổ: "Tần Tử Quy, anh thiếu đòn hay gì!"
Nghe được giọng điệu xù lông quen thuộc của thiếu niên, dường như tâm trạng Tần Tử Quy tốt hơn rất nhiều, cười khẽ: "Ừm, dù sao tôi cũng nợ một trận đòn, vậy khi nào cậu đến đánh tôi đây. Lâu lắm rồi không được gặp cậu, tôi có hơi nhớ rồi."
Thịnh Diễn, người vẫn đang xù lông, nghe thấy câu này thì lại mềm lòng.
Đã bảo là trúc mã lạnh lùng cơ mà, sao càng lúc càng sến rện vậy.
Nhưng trên thực tế thì Thịnh Diễn cũng hơi hơi nhớ Tần Tử Quy, dù không để ý nhiều nhưng trong tiềm thức cậu đã quen với việc mỗi ngày cãi nhau này kia với Tần Tử Quy, hôm nay lại chỉ có thể gọi điện, cho nên trong lòng cậu vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Cậu cúi đầu, bứt chiếc lá khác: "Ít nhất một tháng, muộn nhất là đến khi kết thúc cuộc thi vào tháng chín."
"Cậu không thể về nhà giữa chừng được ư?" Tần Tử Quy hỏi.
Thịnh Diễn cứng đờ: "Ừm, nhiệm vụ huấn luyện rất chặt chẽ, tôi không có thời gian trở về."
Tần Tử Quy bên kia điện thoại cũng không nói gì, chỉ gật đầu: "Vậy thì nhớ luyện tập chăm chỉ nhé."
Thật ra, trước khi Thịnh Diễn đến huấn luyện, Thịnh Diễn đã nói rõ với thầy Lý là sau buổi tập vào thứ 7 thì tối đó cậu xin phép về nhà, nhưng cậu muốn gây bất ngờ cho Tần Tử Quy, cũng là kìm nén mong muốn có 1 danh phận, nên không định nói luôn lúc này.
Kết quả là, sau khi nói là không về được xong, Tần Tử Quy cũng chẳng có phản ứng gì, Thịnh Diễn cảm thấy không vui.
Sao Tần Tử Quy lại không tức giận, cậu không về tổ chức sinh nhật cho mà sao người này lại có thể không giận dỗi trước hành vi quá đáng như thế được?
Tần Tử Quy không giận, Thịnh Diễn lại tự mình giận trước: "Lâu như vậy tôi không về, anh không có gì muốn nói ư?"
Tần Tử Quy đoán được tâm tư của Thịnh Diễn, nhưng không ngờ cậu lại bùng nổ như thế, nên hắn chỉ đành cười: "Không phải cậu đã tổ chức sinh nhật cho tôi rồi sao, cậu cũng đã tặng quà sinh nhật rồi."
Lại còn nhắc đến chuyện tặng quà!
Thịnh Diễn bị buộc nhớ lại hành động đáng xấu hổ của mình một lần nữa, tức mình bảo: "Tôi đã nói rồi, say rượu không tính, hơn nữa món quà tôi chuẩn bị cho anh không phải cái đó!"
"Ừm, vậy cậu chuẩn bị cái gì?" Tần Tử Quy hỏi.
Thịnh Diễn nhận ra suýt nữa thì cậu đã để lộ bất ngờ, vội vã che che giấu giấu: "Không có gì, chỉ là món đồ tôi tình cờ mua được trên Taobao với giá mấy chục tệ thôi, không có gì đáng nói cả, cúp máy đây, tôi phải đi tắm."
Nhưng đầu bên kia điện thoại đột nhiên gọi: "A Diễn."
Gọi rất khẽ, nhưng dường như lại chứa đựng rất nhiều điều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Diễn khựng lại, rồi đáp: "Ừm, có chuyện gì sao?"
"Không, chỉ là thấy tên A Diễn rất hay nên muốn gọi thêm vài lần nữa. Hay là cậu cũng gọi tôi là anh Tử Quy vài lần đi?" Giọng Tần Tử Quy trầm thấp chẳng khác nào những lúc hắn thường trêu chọc Thịnh Diễn.
Thịnh Diễn không chịu nổi kiểu trêu chọc này, nên cậu lúng túng bảo: "Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tán tỉnh, đi ngủ sớm đi, chờ khi nào tôi về sẽ đánh cho anh một trận. Ngủ ngon."
Nói xong thì vội vàng cúp máy.
Sau khi cúp máy, cậu không hiểu sao lại thấy hơi xúc động, đột nhiên muốn gọi lại.
Nhưng gọi lại thì không biết phải nói gì, nên cậu đành cầm điện thoại quay lại phòng.
Kết quả lúc quay người lại, cậu nhìn thấy một khuôn mặt to đùng dán trên kính ban công, khiến cậu sợ hãi vô cùng: "Ngô Sơn, mày bị bệnh à!"
Ngô Sơn cười bỉ ổi: "Hê hê, Diễn này, mày gọi điện cho bạn gái mày chứ giề."
"Không phải." Thịnh Diễn trả lời rất dứt khoát.
Vì đó là bạn trai.
Ngô Sơn bĩu môi như chê cậu đang mạnh miệng: "Nhìn vẻ mặt xấu hổ này của mày đi, trông chả khác gì đang nói chuyện với người yêu hết, đừng lừa tao. Nhưng vừa nãy tao nghe được vài câu, mày bảo mày không về, sao thế?"
Tai thính phết đấy.
Thịnh Diễn biết Ngô Sơn không có ý gì xấu, cậu cũng không giận mà chỉ vừa cầm đồ vệ sinh vừa trả lời: "Không phải, mấy ngày nữa là sinh nhật người kia, tao muốn cho hắn một bất ngờ."
"Ồ, được đấy." Ngô Sơn cuối cùng cũng thả lỏng, "Nhưng mày không sợ người yêu mày không biết, đến lúc mày định làm người ta bất ngờ thì phát hiện người ta đi chơi với người khác rồi à?"
"Không thể nào." Thịnh Diễn rất tự tin.
Quan hệ cá nhân của Tần Tử Quy mỏng manh đến đáng sợ, ngoại trừ gia đình hắn, thì là bên nhà bà ngoại, nhất định cậu sẽ bắt được người kia.
Ngô Sơn nghĩ là cậu đã có kế hoạch riêng, chỉ hỏi: "Vậy thì mày định chuẩn bị quà gì, nhưng đừng là loại quà của bọn trai thẳng đực rựa khiến mấy bạn gái tức giận."
Lúc Ngô Sơn hỏi, tay Thịnh Diễn tình cờ đang đặt trên một cái túi màu hồng bí ẩn trong balo, lúc nghe thế thì cậu xấu hổ như thể bị một mũi tên đột ngột đâm vào đầu gối.
Ngô Sơn nhíu mày: "Không, Diễn, mày đường đường là phú nhị đại cơ mà, mày không biết chọn gì thì cứ cái đắt nhất mà phang, đừng tặng mấy cái kỳ lạ, thật đấy."
"Tao còn cần mày bảo à, tao tự biết cân nhắc." Thịnh Diễn nhanh chóng nhét túi nhỏ màu hồng vào trong balo rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Sau khi đóng cửa, cậu lấy cái ghế nhỏ trong nhà tắm ra ngồi xuống, rồi cẩn thận mở túi đồ màu hồng kia, lấy ra một cục màu xanh lá cây và một cục màu nâu đỏ, cùng với một đống len và một cây kim.
Thịnh Diễn nhìn nó một lúc lâu, cậu cảm thấy tay nghề của mình cũng không đến mức tệ, nhưng cậu không chắc đây có phải là món quà xấu xí đến mức không thể mang đi tặng được không.
Cho nên sau một hồi giằng co, cậu mở cửa nhà tắm ra, trịnh trọng hỏi: "Ngô Sơn, mày thấy cái này thế nào?"
Ngô Sơn đang cởi quần áo, nghe thấy cậu gọi thì quay đầu lại nhìn, hai mắt lập tức mở to: "Waa, Diễn, quả bóng màu xanh lá cây với con lợn nâu này trông hay vậy!"
Thịnh - chỉ muốn làm một hoàng tử bé và một con cáo nhỏ cho Tần Tử Quy - Diễn: "..."
Ba giây sau, cửa nhà tắm đóng sầm lại.
Đồ trai thẳng chết bầm!
Không thể theo kịp thẩm mỹ của gay bọn họ chút nào!
Nhìn sợi len trong tay, cậu tức mình, rõ ràng đẹp lắm mà.
*
Hết chương 57.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro