Chương 70
Lâm Thất Niên
2024-07-21 12:40:58
Editor: jena (wordpress minjena và wattpad miknao)
*
Lúc Thịnh Diễn quay lại kí túc thì cũng sắp hết giờ nghỉ trưa.
Cậu rón rén mở cửa phòng đi vào, đã có người chậc chậc vài tiếng: "Có người ấy à, giờ nghỉ trưa tao nói vài câu thôi đã cáu bẳn mất kiên nhẫn bảo đừng quấy rầy người ta ngủ trưa. Thế mà người yêu vừa đến cái là đã không buồn ngủ cũng không về ký túc nữa."
"..." Thịnh Diễn chột dạ ghê gớm, không hơi đâu đi đôi co với Ngô Sơn, chỉ có thể đóng cửa rồi cứng miệng nói một câu: "Tao cãi nhau với anh ấy."
"Ồ, cãi nhau kiểu gì mà mặt mày ngọt ngào cứ như ngâm đường thế? Dạy tao với, để sau này tao với người yêu tao cũng cãi nhau thử." Ngô Sơn biết Thịnh Diễn nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn nắm được "điểm yếu" của Thịnh Diễn, sướng quá hoá quên mất chữ "chết" viết như thế nào.
Thế mà Thịnh Diễn cũng không sửng cồ lên như mọi khi, chỉ có thể bật ra hai chữ: "Im mồm."
Ngô Sơn chưa từng thấy dáng vẻ xấu hổ và lúng túng của thiên tài đội huyện bọn họ như thế bao giờ, cảm thấy thú vị ra phết.
Thì ra yêu vào khiến người ta trở nên dễ thương hơn.
"Nhưng mà Diễn này, mày phát hiện ra mình ấy từ lúc nào thế?"
Ngô Sơn có nhiều bạn bè nên hắn rất dễ tiếp thu. Sau cú sốc ngắn ngủi, hắn nhanh chóng chuyển sang trạng thái buôn chuyện, hỏi Thịnh Diễn với vẻ mặt hóng hớt.
Ở một mức độ nào đó, Thịnh Diễn cảm thấy Ngô Sơn là một cố vấn tình cảm khá là đáng tin cậy. Ít nhất mỗi khi cậu và Tần Tử Quy có vấn đề thì Ngô Sơn đều có thể lấy kinh nghiệm bản thân ra để cho cậu những lời khuyên đúng đắn, tuy quá trình gập ghềnh nhưng vẫn đến đích suôn sẻ.
Hơn nữa vừa nãy lúc đi ăn cơm, rõ ràng Ngô Sơn đã biết quan hệ của cậu và Tần Tử Quy nhưng hắn vẫn lựa chọn che giấu cho họ, nên Thịnh Diễn không coi Ngô Sơn là người ngoài: "Thật ra tao cũng mới nhận ra khoảng 2 tháng gần đây thôi."
"Vậy làm sao 2 người bọn mày từ anh em thành người yêu được hay vậy?" Ngô Sơn vẫn khá là tò mò nên hỏi thẳng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thịnh Diễn chỉ nghĩ được mấy chiêu trò lấy sắc dụ người mà Tần Tử Quy đã dùng với mình nên ngại không muốn nói, hai tai cậu đỏ bừng lên. Đoạn Thịnh Diễn mau chóng cầm lấy đồng phục huấn luyện rồi bảo, "Mày khỏi."
Thấy cậu như thế thì Ngô Sơn đoán được ra ngay, nhớ lại anh chàng đẹp trai trong căng tin hồi nãy dù ghen tuông nhưng vẫn lịch sự, không khỏi chậc chậc vài tiếng.
Lúc ở bên nhau, chắc hai người này là cậu bé ngây thơ và "anh trai tốt" mờ ám của cậu ấy nhỉ?
Không ngờ phong cách yêu đương của Thịnh Diễn lại là thế này.
Có điều...
Đang buôn chuyện dở, đột nhiên Ngô Sơn nhớ đến cái gì, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn: "Nhưng mà Diễn ơi, giữa mày với Tiết Dịch rốt cuộc là thế nào vậy?"
Thịnh Diễn nghe đến cái tên này thì khẽ cau mày, giọng điệu cũng bớt hào hứng lại: "Thì cũng giống như lúc đối xử với bọn mày ở đội huyện đợt trước thôi."
"Nhưng tao thấy lời nói hôm nay của cậu ta với người yêu mày cứ là lạ thế nào." Ngô Sơn luôn tin vào trực giác của mình.
Nghĩ đến chuyện này, Thịnh Diễn cũng hơi khó chịu.
Cậu cảm thấy mình không hẳn là người đồng tính, ý là cậu chỉ có cảm giác với mỗi con chim xấu kia thôi, cho nên cậu rất khó chịu với chuyện có người con trai nào khác ngoài Tần Tử Quy có suy nghĩ đó với cậu.
Hơn nữa, ngay từ đầu rất có khả năng Tiết Dịch cố ý muốn làm cậu bị thương, Thịnh Diễn hoàn toàn không muốn nhắc đến người này.
"Dù sao thì cũng không ai nhắc đến, mày cứ coi như không biết gì hết, đừng nghĩ nhiều." Thịnh Diễn thay sang đồng phục huấn luyện, thản nhiên nói.
Ngô Sơn gật đầu: "Được, không thành vấn đề. Nhưng đợt trước lúc cậu ấy nhờ tao đưa cơm cho mày, tao còn tưởng là cậu ấy muốn xin lỗi mày, thế mà trưa nay lại làm ầm ĩ như thế...Tao thấy suy nghĩ cậu ấy có vẻ hơi tiêu cực, tính cách hai đứa mày lại khác xa nhau, nên sau này ít tiếp xúc vẫn hơn."
Ngô Sơn khéo léo bày tỏ, Thịnh Diễn cũng biết rõ điều đó, chỉ bảo "Ừ."
Những ngày huấn luyện còn lại, cậu cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Tiết Dịch.
Trận giao hữu giữa đội 2 đội thành phố và đội huyện kết thúc với vị trí đứng đầu thuộc về hạt giống số 1 của đội thành phố, Thịnh Diễn về nhì và Tiết Dịch đứng thứ 3.
Sau trận này thì hai đội vẫn tập luyện riêng biệt, ngoại trừ việc thỉnh thoảng trao đổi và thi đấu với nhau thì gần như không có giao lưu gì cả.
Nhưng nhiệm vụ huấn luyện của Thịnh Diễn vẫn nặng nề hơn những người khác, không cần ai phải giám sát mà là do cậu tự nguyện, vì cậu vẫn chưa giành được hạng nhất.
Cậu không giành được vị trí đứng đầu trong trận đấu giữa hai đội thì sao cậu có thể chắc chắn sẽ giành được 1 trong 3 vị trí đứng đầu tại cuộc thi sắp tới.
Cho nên cậu vẫn như trước đây, dậy sớm hơn mọi người, đi ngủ muộn hơn mọi người. Nhưng vì không muốn làm quá sự chăm chỉ của mình nên ngoại trừ thầy Lý và Ngô Sơn thì rất ít người khác biết cậu đã nỗ lực thế nào.
Điều thay đổi duy nhất là cậu không còn phải ăn những món ăn kinh khủng ở căng tin nữa.
Mỗi ngày Tần Tử Quy đều sẽ chuẩn bị thật nhiều món bổ dưỡng và ngon miệng cho cậu, cả ở bữa trưa lẫn bữa tối mà khẩu phần mỗi bữa ngày càng nhiều. Trước kia Thịnh Diễn còn kén ăn lắm, nhưng bây giờ bữa nào cũng ăn hết.
Cho đến khi chiếc lá sung vàng đầu tiên rơi xuống trại huấn luyện vào đầu tháng 9, phong độ của Thịnh Diễn đã đủ để cạnh tranh vị trí đứng đầu với các tuyển thủ hạt giống của đội 2 đội thành phố, vẻ ngoài của người thiếu niên vốn dĩ hơi gầy dường như đã bình tĩnh hơn và quyết tâm hơn.
Dáng vẻ đứng trên sân bắn với khẩu súng trong tay, vượt qua áp lực cạnh tranh để đoạt lấy vị trí đầu tiên trong buổi tập, Ngô Sơn cảm thấy Vua của đội bắn súng bọn họ đã trở lại.
Giống như hai năm trước, chỉ cần Thịnh Diễn đứng trên sân là gần như đội họ đã có thể nắm chắc chiếc huy chương vàng.
Điểm khác biệt duy nhất so với hai năm trước là khi đó Thịnh Diễn còn non nớt, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo và ham /muốn chiến thắng, bây giờ cậu đã trưởng thành hơn nhiều.
Vẻ quyết tâm khi bắn ra từng viên đạn một không phải vì thắng hay thua trong trận đấu trước mắt, mà còn là vì một niềm tin bền bỉ nào đó.
"Có lẽ đây chính là sự trưởng thành thật sự."
Buổi tập luyện cuối cùng, Ngô Sơn đã chụp ảnh Thịnh Diễn rồi đăng lên vòng bạn bè, để caption như thế.
Nhưng bạn học Thịnh Tiểu Diễn - người trưởng thành thật sự - lúc này đang nhét hết tất cả những gì có thể nhìn thấy được vào trong vali, một tay cầm túi, tay kia kéo vali rồi lao nhanh đến chỗ cổng trại huấn luyện.
Từ xa cậu đã nhìn thấy Tần Tử Quy, nhưng Tần Tử Quy không đi đến đón cậu như trước nữa mà chỉ đứng ở cổng như có điều do dự muốn nói.
Chỉ là Thịnh Diễn không nghĩ nhiều như thế, cậu đã ngay lập tức lao đến, bỏ hết nào túi nào vali qua một bên rồi nhảy chồm lên người Tần Tử Quy rồi ôm lấy hắn, hưng phấn đến mức không kiềm chế được bản thân: "Tần Tử Quy! Em giành được vị trí thứ nhất rồi! Em vượt qua hạt giống số 1 của đội 2 đội thành phố đó! Em có hy vọng sẽ lọt vào top3 cuộc thi sắp tới rồi!!!"
Tần Tử Quy được cậu ôm: "..."
Ngô Sơn thấy cậu bỏ quên đồ nên đuổi theo: "..."
Một quý cô lái chiếc xe hàng hiệu đỗ bên cạnh: "..."
Sau một hồi im lặng, tThịnh Diễn đang bám lấy Tần Tử Quy nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, cứng ngắc ngẩng đầu lên nhìn Tần Tử Quy.
tq đáp lại cậu bằng ánh mắt: Xin lỗi, anh đã cố hết sức.
Cho nên Thịnh Diễn mới ngoảnh đầu lại, theo một nguồn tin chưa xác định lắm thì cậu nhìn thấy mộtt quý cô giàu có ăn mặc loè loẹt, Hứa Khinh Dung, tóc trên đầu được uốn thành lọn, một thân toàn đồ Chanel, đeo kính râm tựa vào con xe địa hình.
"..."
Lại một hồi im lặng nữa, Thịnh Diễn mới quay đầu lại rồi nghiêm túc nói với Tần Tử Quy: "Hình như em nhìn thấy mẹ em."
Tần Tử Quy gật đầu: "Bà ấy đúng là mẹ em thật."
"..."
"???"
"!!!"
Đệch!
Cái gì đang diễn ra ở đây vậy?
Thịnh Diễn cuối cùng cũng tỉnh người, nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Tần Tử Quy, đối mặt với Hứa Khinh Dung, hai tay để ra sau lưng rồi ngoan ngoãn cúi đầu gọi: "Mẹ."
Hứa Khinh Dung, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình con trai mình bay phốc lên như con gà con muốn chia sẻ niềm vui, bây giờ thì rụt rè như một con gà con ngốc nghếch, cố ý nén cười và bày ra vẻ lạnh lùng, "Không tệ, con vẫn nhận ra mẹ là mẹ con. Mẹ còn tưởng là mới hai tháng không gặp, con đã đổi tên thành Tần Diễn rồi chứ."
Mẹ!"
Mới đầu Hứa Khinh Dung định trêu Thịnh Diễn là con nhà Tần Tử Quy, nhưng bộ não Thịnh Diễn lại ngay lập tức suy diễn sang việc cậu lấy họ nhà chồng nên mới ngượng ngùng "Mẹ!" một tiếng.
Thế là lại khiến Hứa Khinh Dung sửng sốt: "Ô sao cơ?"
"..." Thịnh Diễn nhận ra cậu đã suy nghĩ quá đà rồi, nhìn phản ứng của Hứa Khinh Dung rồi nhanh chóng cách ra tq 3 bước, rồi ấp úng nói: "Không có gì ạ, con chỉ nghĩ là mẹ không nên nghi ngờ mối quan hệ mẹ con của chúng ta thôi."
"?" Hứa Khinh Dung biết con trai mình không giỏi nói dối, nhìn thấy cậu như thế thì không khỏi nhướng mày.
Nhưng cô luôn tôn trọng Thịnh Diễn, chưa bao giờ ép Thịnh Diễn tiết lộ bí mật nên liền xoay người mở cửa xe: "Được rồi, lên xe đi. Mẹ con vừa xuống máy bay là lấy xe mới đi đón con luôn đấy, cảm động không?"
Cảm động.
Chỉ là có hơi không dám lên xe thôi.
Nhân lúc Hứa Khinh Dung quay người lại, Thịnh Diễn nhe răng trợn mắt bắt đầu chất vấn Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy ngây thơ tỏ vẻ mình cũng bị bất ngờ.
Thịnh Diễn lại hung ác: Sao anh không nhắc em?
Tần Tử Quy lại ngây thơ nhướng mày: Anh mới gửi wechat cho em đấy.
Thịnh Diễn lại hung ác: Sao anh không nhắc em đọc wechat?
Tần Tử Quy lại ngây thơ nhướng mày: Em bám lên người anh nhanh quá, anh không kịp nhắc.
tThịnh Diễn còn định hung hăng tiếp, nhưng quý cô Hứa đã quay lại bảo: "Hai đứa ở đấy tán tỉnh nhau cái gì thế?"
"Không có gì ạ, chỉ là một chút hỏi thăm thân thiết thôi ạ. Với cả "tán tỉnh" không phải dùng kiểu đó đâu ạ." Thịnh Diễn hơi chột dạ nên nhanh chóng nhảy lên ghế phụ, thắt dây an toàn nhân tiện sửa lại lỗi dùng từ của mẹ Hứa.
Mẹ Hứa mừng rỡ: "Được đó, không hổ là anh Diễn! Thật xứng danh người được 110 điểm Ngữ văn! Lại còn sửa được lỗi dùng từ của một sinh viên tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh!"
Thịnh Diễn: "..."
Bỏ đi, tốt nhất là đừng nói gì với mẹ cậu nữa.
Tần Tử Quy vừa đặt hành lý của cậu vào cốp xe vừa nghe mẹ Hứa trêu Thịnh Diễn, cảm thấy Thịnh Diễn đúng là quá dễ bị bắt nạt.
Ngô Sơn đưa mấy cái Thịnh Diễn bỏ quên cho Tần Tử Quy, hỏi: "Quý cô xinh đẹp đó thật sự là mẹ Thịnh Diễn hả? Trông chẳng khác gì ngôi sao luôn."
"À, gia đình họ có gen tốt."
Bảo sao Thịnh Diễn trông đẹp trai thế.
Ngô Sơn tặc lưỡi lắc đầu: "Đáng tiếc ghê."
Tần Tử Quy giữ cốp xe, nghiêng mắt nhìn hắn.
Ngô Sơn trề môi: "Đáng tiếc gen tốt như thế lại không thể di truyền, nếu không, sau này thằng Diễn có thể sẽ tìm được một người vợ xinh đẹp, rồi đẻ được một đứa con gái xinh xắn, biết đâu sau này có thể đính hôn từ bé với con trai tôi..."
Cộc!
"Á đù má!"
Tần Tử Quy dùng sức đóng cốp xe lại, Ngô Sơn bị giật mình.
Nhưng Tần Tử Quy chỉ ném ra ba chữ "Đừng có mơ" rồi mở cửa lên xe.
Ngô Sơn bị doạ sợ đến mức tim đập thình thịch, cảm thấy mấy đứa gay này đúng là xấu tính!
Cho nên để trả đũa, hắn nghiêng người chui vào trong cửa sổ ghế phụ, "Cháu chào dì ạ, tạm biệt dì, tạm biệt Thịnh Diễn, với tạm biệt "anh trai" Thịnh Diễn nhé ạ, hẹn gặp lại ở giải vô địch thành phố nhé!"
Nói xong thì nhanh chân chuồn đi.
Hứa Khinh Dung nghe thế thì quay đầu lại hỏi: "Anh trai Thịnh Diễn?"
"À," Nghĩ đến những gì xảy ra với cậu khi giới thiệu Tần Tử Quy là anh trai mình cho mấy người ở trại huấn luyện, Thịnh Diễn né tránh ánh mắt Tần Tử Quy rồi anh dũng giải thích, "Đợt trước Tần Tử Quy có đến trại huấn luyện mấy bận. Lúc gặp họ thì con nói Tần Tử Quy là anh trai con ạ."
"Xem ra hai tháng không gặp hai đứa đã làm hoà rồi nhỉ. Phải thế chứ, lớn tướng hết rồi, giữa anh em với nhau thì không nên thù hằn giận dỗi." Dù đã đoán trước được nhưng Hứa Khinh Dung vẫn rất hài lòng.
Nhưng Thịnh Diễn lại không dám nhìn vào mắt Tần Tử Quy ở hàng ghế sau, chỉ có thể tiếp tục cắn răng gật đầu: "Đúng đó mẹ, mẹ nói phải, hai anh em bọn con nhất định sẽ không cãi nhau nữa đâu."
"Không tệ." Hứa Khinh Dung vừa quay đầu xe vừa nói, "Con may mắn cỡ nào mới gặp được một người anh em như Tần Tử Quy chứ, nếu không con đã bị đưa đi du học lâu rồi. Cho nên năm cuối cấp nhớ phải nghe lời Tử Quy nhiều hơn, học hỏi Tử Quy nhiều hơn, để thằng bé quản thúc cái tính tình y như cậu ấm của con, nếu không chỉ sợ sau này con không tìm được vợ đâu đấy!"
"Con nhất định sẽ nghe, sẽ học, sẽ tìm con...dâu..." Thịnh Diễn chỉ muốn đối phó với mẹ nên không nghĩ nhiều, nói được nửa câu mới phát hiện có gì đó không ổn, nhưng lời đã ra khỏi mồm, để không khiến Hứa Khinh Dung nghi ngờ, cậu chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Tần Tử Quy, tiếp tục cúi đầu nói, "Con nhất định sẽ tìm một người con dâu cao ráo, ưa nhìn, học giỏi, biết chăm sóc mọi người, lại hiền lành đức hạnh về cho mẹ."
Hứa Khinh Dung rất hài lòng với câu trả lời này: "Đúng rồi, thế mới là con trai mẹ, giỏi mơ mộng y như mẹ vậy!"
Thịnh - đã tìm được một cô con dâu cao ráo, ưa nhìn, học giỏi, biết chăm sóc mọi người, hiền lành đức hạnh - Diễn: "..."
Bỏ đi, mẹ cậu muốn làm tổn thương cậu thì cứ làm đi, chỉ cần không nghi ngờ cậu và Tần Tử Quy là được.
"Có điều..." Nhưng sau đó mẹ Hứa lại đổi chủ đề rồi trêu cậu, "Anh Diễn của chúng ta đã tìm được người ấy rồi à?"
Tim Thịnh Diễn chợt thắt lại, cậu thậm chí còn không dám thở.
Chẳng lẽ mẹ cậu đã nhìn ra được gì rồi ư?
Giây tiếp theo, quả nhiên mẹ cậu đã cười mỉm, "Có phải là người con gái mà lần trước con nói với mẹ không?"
Thịnh Diễn: "..."
Bỏ đi, mặc dù lúc về có thể Tần Tử Quy sẽ tính sổ với cậu, nhưng ít nhất mẹ cậu tạm thời không nghi ngờ, vậy thì được rồi.
Thịnh Diễn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu còn chưa kịp bình tĩnh thì mẹ Hứa đã thả ra quả bom khác, cũng với giọng điệu nhẹ nhàng kia, "Lúc nào được con dẫn đến cho mẹ gặp với, mẹ sẽ chiêu đãi cô bé một bữa thật ngon."
"...???"
Dù biết mẹ mình rất cởi mở, nhưng cậu không ngờ mẹ mình lại cởi mở đến mức đấy.
Vấn đề là cậu đã "giác ngộ" rồi, cậu tìm đâu ra một cô gái như thế để ra ngoài ăn với mẹ mình?
Nếu không dẫn người đến, thì cậu phải giải thích mấy dấu hôn hôm đó kiểu gì?
Chẳng lẽ lại nói là họ đã chia tay?
Không được, như thế sẽ chỉ khiến mẹ cậu hóng hớt và tò mò hơn thôi.
Trong tuyệt vọng và bất lực, Thịnh Diễn vốn luôn cứng đầu cuối cùng cũng nhìn Tần Tử Quy, tìm kiếm sự giúp đỡ.
Còn Tần Tử Quy lúc này đang cúi đầu, chậm rãi lật một trang sách rồi nói nhẹ bẫng: "Đang nói bạn gái của em mà, đừng nhìn anh trai, anh trai không biết đâu."
Thịnh Diễn: "..."
Cậu phát hiện ra càng ngày Tần Tử Quy càng thiếu đánh!
Tối nay, một trong hai người họ sẽ phải trả giá đắt vì hai chữ "anh trai" này!
*
Hết chương 70.
*
Lúc Thịnh Diễn quay lại kí túc thì cũng sắp hết giờ nghỉ trưa.
Cậu rón rén mở cửa phòng đi vào, đã có người chậc chậc vài tiếng: "Có người ấy à, giờ nghỉ trưa tao nói vài câu thôi đã cáu bẳn mất kiên nhẫn bảo đừng quấy rầy người ta ngủ trưa. Thế mà người yêu vừa đến cái là đã không buồn ngủ cũng không về ký túc nữa."
"..." Thịnh Diễn chột dạ ghê gớm, không hơi đâu đi đôi co với Ngô Sơn, chỉ có thể đóng cửa rồi cứng miệng nói một câu: "Tao cãi nhau với anh ấy."
"Ồ, cãi nhau kiểu gì mà mặt mày ngọt ngào cứ như ngâm đường thế? Dạy tao với, để sau này tao với người yêu tao cũng cãi nhau thử." Ngô Sơn biết Thịnh Diễn nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn nắm được "điểm yếu" của Thịnh Diễn, sướng quá hoá quên mất chữ "chết" viết như thế nào.
Thế mà Thịnh Diễn cũng không sửng cồ lên như mọi khi, chỉ có thể bật ra hai chữ: "Im mồm."
Ngô Sơn chưa từng thấy dáng vẻ xấu hổ và lúng túng của thiên tài đội huyện bọn họ như thế bao giờ, cảm thấy thú vị ra phết.
Thì ra yêu vào khiến người ta trở nên dễ thương hơn.
"Nhưng mà Diễn này, mày phát hiện ra mình ấy từ lúc nào thế?"
Ngô Sơn có nhiều bạn bè nên hắn rất dễ tiếp thu. Sau cú sốc ngắn ngủi, hắn nhanh chóng chuyển sang trạng thái buôn chuyện, hỏi Thịnh Diễn với vẻ mặt hóng hớt.
Ở một mức độ nào đó, Thịnh Diễn cảm thấy Ngô Sơn là một cố vấn tình cảm khá là đáng tin cậy. Ít nhất mỗi khi cậu và Tần Tử Quy có vấn đề thì Ngô Sơn đều có thể lấy kinh nghiệm bản thân ra để cho cậu những lời khuyên đúng đắn, tuy quá trình gập ghềnh nhưng vẫn đến đích suôn sẻ.
Hơn nữa vừa nãy lúc đi ăn cơm, rõ ràng Ngô Sơn đã biết quan hệ của cậu và Tần Tử Quy nhưng hắn vẫn lựa chọn che giấu cho họ, nên Thịnh Diễn không coi Ngô Sơn là người ngoài: "Thật ra tao cũng mới nhận ra khoảng 2 tháng gần đây thôi."
"Vậy làm sao 2 người bọn mày từ anh em thành người yêu được hay vậy?" Ngô Sơn vẫn khá là tò mò nên hỏi thẳng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thịnh Diễn chỉ nghĩ được mấy chiêu trò lấy sắc dụ người mà Tần Tử Quy đã dùng với mình nên ngại không muốn nói, hai tai cậu đỏ bừng lên. Đoạn Thịnh Diễn mau chóng cầm lấy đồng phục huấn luyện rồi bảo, "Mày khỏi."
Thấy cậu như thế thì Ngô Sơn đoán được ra ngay, nhớ lại anh chàng đẹp trai trong căng tin hồi nãy dù ghen tuông nhưng vẫn lịch sự, không khỏi chậc chậc vài tiếng.
Lúc ở bên nhau, chắc hai người này là cậu bé ngây thơ và "anh trai tốt" mờ ám của cậu ấy nhỉ?
Không ngờ phong cách yêu đương của Thịnh Diễn lại là thế này.
Có điều...
Đang buôn chuyện dở, đột nhiên Ngô Sơn nhớ đến cái gì, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn: "Nhưng mà Diễn ơi, giữa mày với Tiết Dịch rốt cuộc là thế nào vậy?"
Thịnh Diễn nghe đến cái tên này thì khẽ cau mày, giọng điệu cũng bớt hào hứng lại: "Thì cũng giống như lúc đối xử với bọn mày ở đội huyện đợt trước thôi."
"Nhưng tao thấy lời nói hôm nay của cậu ta với người yêu mày cứ là lạ thế nào." Ngô Sơn luôn tin vào trực giác của mình.
Nghĩ đến chuyện này, Thịnh Diễn cũng hơi khó chịu.
Cậu cảm thấy mình không hẳn là người đồng tính, ý là cậu chỉ có cảm giác với mỗi con chim xấu kia thôi, cho nên cậu rất khó chịu với chuyện có người con trai nào khác ngoài Tần Tử Quy có suy nghĩ đó với cậu.
Hơn nữa, ngay từ đầu rất có khả năng Tiết Dịch cố ý muốn làm cậu bị thương, Thịnh Diễn hoàn toàn không muốn nhắc đến người này.
"Dù sao thì cũng không ai nhắc đến, mày cứ coi như không biết gì hết, đừng nghĩ nhiều." Thịnh Diễn thay sang đồng phục huấn luyện, thản nhiên nói.
Ngô Sơn gật đầu: "Được, không thành vấn đề. Nhưng đợt trước lúc cậu ấy nhờ tao đưa cơm cho mày, tao còn tưởng là cậu ấy muốn xin lỗi mày, thế mà trưa nay lại làm ầm ĩ như thế...Tao thấy suy nghĩ cậu ấy có vẻ hơi tiêu cực, tính cách hai đứa mày lại khác xa nhau, nên sau này ít tiếp xúc vẫn hơn."
Ngô Sơn khéo léo bày tỏ, Thịnh Diễn cũng biết rõ điều đó, chỉ bảo "Ừ."
Những ngày huấn luyện còn lại, cậu cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Tiết Dịch.
Trận giao hữu giữa đội 2 đội thành phố và đội huyện kết thúc với vị trí đứng đầu thuộc về hạt giống số 1 của đội thành phố, Thịnh Diễn về nhì và Tiết Dịch đứng thứ 3.
Sau trận này thì hai đội vẫn tập luyện riêng biệt, ngoại trừ việc thỉnh thoảng trao đổi và thi đấu với nhau thì gần như không có giao lưu gì cả.
Nhưng nhiệm vụ huấn luyện của Thịnh Diễn vẫn nặng nề hơn những người khác, không cần ai phải giám sát mà là do cậu tự nguyện, vì cậu vẫn chưa giành được hạng nhất.
Cậu không giành được vị trí đứng đầu trong trận đấu giữa hai đội thì sao cậu có thể chắc chắn sẽ giành được 1 trong 3 vị trí đứng đầu tại cuộc thi sắp tới.
Cho nên cậu vẫn như trước đây, dậy sớm hơn mọi người, đi ngủ muộn hơn mọi người. Nhưng vì không muốn làm quá sự chăm chỉ của mình nên ngoại trừ thầy Lý và Ngô Sơn thì rất ít người khác biết cậu đã nỗ lực thế nào.
Điều thay đổi duy nhất là cậu không còn phải ăn những món ăn kinh khủng ở căng tin nữa.
Mỗi ngày Tần Tử Quy đều sẽ chuẩn bị thật nhiều món bổ dưỡng và ngon miệng cho cậu, cả ở bữa trưa lẫn bữa tối mà khẩu phần mỗi bữa ngày càng nhiều. Trước kia Thịnh Diễn còn kén ăn lắm, nhưng bây giờ bữa nào cũng ăn hết.
Cho đến khi chiếc lá sung vàng đầu tiên rơi xuống trại huấn luyện vào đầu tháng 9, phong độ của Thịnh Diễn đã đủ để cạnh tranh vị trí đứng đầu với các tuyển thủ hạt giống của đội 2 đội thành phố, vẻ ngoài của người thiếu niên vốn dĩ hơi gầy dường như đã bình tĩnh hơn và quyết tâm hơn.
Dáng vẻ đứng trên sân bắn với khẩu súng trong tay, vượt qua áp lực cạnh tranh để đoạt lấy vị trí đầu tiên trong buổi tập, Ngô Sơn cảm thấy Vua của đội bắn súng bọn họ đã trở lại.
Giống như hai năm trước, chỉ cần Thịnh Diễn đứng trên sân là gần như đội họ đã có thể nắm chắc chiếc huy chương vàng.
Điểm khác biệt duy nhất so với hai năm trước là khi đó Thịnh Diễn còn non nớt, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo và ham /muốn chiến thắng, bây giờ cậu đã trưởng thành hơn nhiều.
Vẻ quyết tâm khi bắn ra từng viên đạn một không phải vì thắng hay thua trong trận đấu trước mắt, mà còn là vì một niềm tin bền bỉ nào đó.
"Có lẽ đây chính là sự trưởng thành thật sự."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tập luyện cuối cùng, Ngô Sơn đã chụp ảnh Thịnh Diễn rồi đăng lên vòng bạn bè, để caption như thế.
Nhưng bạn học Thịnh Tiểu Diễn - người trưởng thành thật sự - lúc này đang nhét hết tất cả những gì có thể nhìn thấy được vào trong vali, một tay cầm túi, tay kia kéo vali rồi lao nhanh đến chỗ cổng trại huấn luyện.
Từ xa cậu đã nhìn thấy Tần Tử Quy, nhưng Tần Tử Quy không đi đến đón cậu như trước nữa mà chỉ đứng ở cổng như có điều do dự muốn nói.
Chỉ là Thịnh Diễn không nghĩ nhiều như thế, cậu đã ngay lập tức lao đến, bỏ hết nào túi nào vali qua một bên rồi nhảy chồm lên người Tần Tử Quy rồi ôm lấy hắn, hưng phấn đến mức không kiềm chế được bản thân: "Tần Tử Quy! Em giành được vị trí thứ nhất rồi! Em vượt qua hạt giống số 1 của đội 2 đội thành phố đó! Em có hy vọng sẽ lọt vào top3 cuộc thi sắp tới rồi!!!"
Tần Tử Quy được cậu ôm: "..."
Ngô Sơn thấy cậu bỏ quên đồ nên đuổi theo: "..."
Một quý cô lái chiếc xe hàng hiệu đỗ bên cạnh: "..."
Sau một hồi im lặng, tThịnh Diễn đang bám lấy Tần Tử Quy nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, cứng ngắc ngẩng đầu lên nhìn Tần Tử Quy.
tq đáp lại cậu bằng ánh mắt: Xin lỗi, anh đã cố hết sức.
Cho nên Thịnh Diễn mới ngoảnh đầu lại, theo một nguồn tin chưa xác định lắm thì cậu nhìn thấy mộtt quý cô giàu có ăn mặc loè loẹt, Hứa Khinh Dung, tóc trên đầu được uốn thành lọn, một thân toàn đồ Chanel, đeo kính râm tựa vào con xe địa hình.
"..."
Lại một hồi im lặng nữa, Thịnh Diễn mới quay đầu lại rồi nghiêm túc nói với Tần Tử Quy: "Hình như em nhìn thấy mẹ em."
Tần Tử Quy gật đầu: "Bà ấy đúng là mẹ em thật."
"..."
"???"
"!!!"
Đệch!
Cái gì đang diễn ra ở đây vậy?
Thịnh Diễn cuối cùng cũng tỉnh người, nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Tần Tử Quy, đối mặt với Hứa Khinh Dung, hai tay để ra sau lưng rồi ngoan ngoãn cúi đầu gọi: "Mẹ."
Hứa Khinh Dung, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình con trai mình bay phốc lên như con gà con muốn chia sẻ niềm vui, bây giờ thì rụt rè như một con gà con ngốc nghếch, cố ý nén cười và bày ra vẻ lạnh lùng, "Không tệ, con vẫn nhận ra mẹ là mẹ con. Mẹ còn tưởng là mới hai tháng không gặp, con đã đổi tên thành Tần Diễn rồi chứ."
Mẹ!"
Mới đầu Hứa Khinh Dung định trêu Thịnh Diễn là con nhà Tần Tử Quy, nhưng bộ não Thịnh Diễn lại ngay lập tức suy diễn sang việc cậu lấy họ nhà chồng nên mới ngượng ngùng "Mẹ!" một tiếng.
Thế là lại khiến Hứa Khinh Dung sửng sốt: "Ô sao cơ?"
"..." Thịnh Diễn nhận ra cậu đã suy nghĩ quá đà rồi, nhìn phản ứng của Hứa Khinh Dung rồi nhanh chóng cách ra tq 3 bước, rồi ấp úng nói: "Không có gì ạ, con chỉ nghĩ là mẹ không nên nghi ngờ mối quan hệ mẹ con của chúng ta thôi."
"?" Hứa Khinh Dung biết con trai mình không giỏi nói dối, nhìn thấy cậu như thế thì không khỏi nhướng mày.
Nhưng cô luôn tôn trọng Thịnh Diễn, chưa bao giờ ép Thịnh Diễn tiết lộ bí mật nên liền xoay người mở cửa xe: "Được rồi, lên xe đi. Mẹ con vừa xuống máy bay là lấy xe mới đi đón con luôn đấy, cảm động không?"
Cảm động.
Chỉ là có hơi không dám lên xe thôi.
Nhân lúc Hứa Khinh Dung quay người lại, Thịnh Diễn nhe răng trợn mắt bắt đầu chất vấn Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy ngây thơ tỏ vẻ mình cũng bị bất ngờ.
Thịnh Diễn lại hung ác: Sao anh không nhắc em?
Tần Tử Quy lại ngây thơ nhướng mày: Anh mới gửi wechat cho em đấy.
Thịnh Diễn lại hung ác: Sao anh không nhắc em đọc wechat?
Tần Tử Quy lại ngây thơ nhướng mày: Em bám lên người anh nhanh quá, anh không kịp nhắc.
tThịnh Diễn còn định hung hăng tiếp, nhưng quý cô Hứa đã quay lại bảo: "Hai đứa ở đấy tán tỉnh nhau cái gì thế?"
"Không có gì ạ, chỉ là một chút hỏi thăm thân thiết thôi ạ. Với cả "tán tỉnh" không phải dùng kiểu đó đâu ạ." Thịnh Diễn hơi chột dạ nên nhanh chóng nhảy lên ghế phụ, thắt dây an toàn nhân tiện sửa lại lỗi dùng từ của mẹ Hứa.
Mẹ Hứa mừng rỡ: "Được đó, không hổ là anh Diễn! Thật xứng danh người được 110 điểm Ngữ văn! Lại còn sửa được lỗi dùng từ của một sinh viên tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh!"
Thịnh Diễn: "..."
Bỏ đi, tốt nhất là đừng nói gì với mẹ cậu nữa.
Tần Tử Quy vừa đặt hành lý của cậu vào cốp xe vừa nghe mẹ Hứa trêu Thịnh Diễn, cảm thấy Thịnh Diễn đúng là quá dễ bị bắt nạt.
Ngô Sơn đưa mấy cái Thịnh Diễn bỏ quên cho Tần Tử Quy, hỏi: "Quý cô xinh đẹp đó thật sự là mẹ Thịnh Diễn hả? Trông chẳng khác gì ngôi sao luôn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"À, gia đình họ có gen tốt."
Bảo sao Thịnh Diễn trông đẹp trai thế.
Ngô Sơn tặc lưỡi lắc đầu: "Đáng tiếc ghê."
Tần Tử Quy giữ cốp xe, nghiêng mắt nhìn hắn.
Ngô Sơn trề môi: "Đáng tiếc gen tốt như thế lại không thể di truyền, nếu không, sau này thằng Diễn có thể sẽ tìm được một người vợ xinh đẹp, rồi đẻ được một đứa con gái xinh xắn, biết đâu sau này có thể đính hôn từ bé với con trai tôi..."
Cộc!
"Á đù má!"
Tần Tử Quy dùng sức đóng cốp xe lại, Ngô Sơn bị giật mình.
Nhưng Tần Tử Quy chỉ ném ra ba chữ "Đừng có mơ" rồi mở cửa lên xe.
Ngô Sơn bị doạ sợ đến mức tim đập thình thịch, cảm thấy mấy đứa gay này đúng là xấu tính!
Cho nên để trả đũa, hắn nghiêng người chui vào trong cửa sổ ghế phụ, "Cháu chào dì ạ, tạm biệt dì, tạm biệt Thịnh Diễn, với tạm biệt "anh trai" Thịnh Diễn nhé ạ, hẹn gặp lại ở giải vô địch thành phố nhé!"
Nói xong thì nhanh chân chuồn đi.
Hứa Khinh Dung nghe thế thì quay đầu lại hỏi: "Anh trai Thịnh Diễn?"
"À," Nghĩ đến những gì xảy ra với cậu khi giới thiệu Tần Tử Quy là anh trai mình cho mấy người ở trại huấn luyện, Thịnh Diễn né tránh ánh mắt Tần Tử Quy rồi anh dũng giải thích, "Đợt trước Tần Tử Quy có đến trại huấn luyện mấy bận. Lúc gặp họ thì con nói Tần Tử Quy là anh trai con ạ."
"Xem ra hai tháng không gặp hai đứa đã làm hoà rồi nhỉ. Phải thế chứ, lớn tướng hết rồi, giữa anh em với nhau thì không nên thù hằn giận dỗi." Dù đã đoán trước được nhưng Hứa Khinh Dung vẫn rất hài lòng.
Nhưng Thịnh Diễn lại không dám nhìn vào mắt Tần Tử Quy ở hàng ghế sau, chỉ có thể tiếp tục cắn răng gật đầu: "Đúng đó mẹ, mẹ nói phải, hai anh em bọn con nhất định sẽ không cãi nhau nữa đâu."
"Không tệ." Hứa Khinh Dung vừa quay đầu xe vừa nói, "Con may mắn cỡ nào mới gặp được một người anh em như Tần Tử Quy chứ, nếu không con đã bị đưa đi du học lâu rồi. Cho nên năm cuối cấp nhớ phải nghe lời Tử Quy nhiều hơn, học hỏi Tử Quy nhiều hơn, để thằng bé quản thúc cái tính tình y như cậu ấm của con, nếu không chỉ sợ sau này con không tìm được vợ đâu đấy!"
"Con nhất định sẽ nghe, sẽ học, sẽ tìm con...dâu..." Thịnh Diễn chỉ muốn đối phó với mẹ nên không nghĩ nhiều, nói được nửa câu mới phát hiện có gì đó không ổn, nhưng lời đã ra khỏi mồm, để không khiến Hứa Khinh Dung nghi ngờ, cậu chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Tần Tử Quy, tiếp tục cúi đầu nói, "Con nhất định sẽ tìm một người con dâu cao ráo, ưa nhìn, học giỏi, biết chăm sóc mọi người, lại hiền lành đức hạnh về cho mẹ."
Hứa Khinh Dung rất hài lòng với câu trả lời này: "Đúng rồi, thế mới là con trai mẹ, giỏi mơ mộng y như mẹ vậy!"
Thịnh - đã tìm được một cô con dâu cao ráo, ưa nhìn, học giỏi, biết chăm sóc mọi người, hiền lành đức hạnh - Diễn: "..."
Bỏ đi, mẹ cậu muốn làm tổn thương cậu thì cứ làm đi, chỉ cần không nghi ngờ cậu và Tần Tử Quy là được.
"Có điều..." Nhưng sau đó mẹ Hứa lại đổi chủ đề rồi trêu cậu, "Anh Diễn của chúng ta đã tìm được người ấy rồi à?"
Tim Thịnh Diễn chợt thắt lại, cậu thậm chí còn không dám thở.
Chẳng lẽ mẹ cậu đã nhìn ra được gì rồi ư?
Giây tiếp theo, quả nhiên mẹ cậu đã cười mỉm, "Có phải là người con gái mà lần trước con nói với mẹ không?"
Thịnh Diễn: "..."
Bỏ đi, mặc dù lúc về có thể Tần Tử Quy sẽ tính sổ với cậu, nhưng ít nhất mẹ cậu tạm thời không nghi ngờ, vậy thì được rồi.
Thịnh Diễn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu còn chưa kịp bình tĩnh thì mẹ Hứa đã thả ra quả bom khác, cũng với giọng điệu nhẹ nhàng kia, "Lúc nào được con dẫn đến cho mẹ gặp với, mẹ sẽ chiêu đãi cô bé một bữa thật ngon."
"...???"
Dù biết mẹ mình rất cởi mở, nhưng cậu không ngờ mẹ mình lại cởi mở đến mức đấy.
Vấn đề là cậu đã "giác ngộ" rồi, cậu tìm đâu ra một cô gái như thế để ra ngoài ăn với mẹ mình?
Nếu không dẫn người đến, thì cậu phải giải thích mấy dấu hôn hôm đó kiểu gì?
Chẳng lẽ lại nói là họ đã chia tay?
Không được, như thế sẽ chỉ khiến mẹ cậu hóng hớt và tò mò hơn thôi.
Trong tuyệt vọng và bất lực, Thịnh Diễn vốn luôn cứng đầu cuối cùng cũng nhìn Tần Tử Quy, tìm kiếm sự giúp đỡ.
Còn Tần Tử Quy lúc này đang cúi đầu, chậm rãi lật một trang sách rồi nói nhẹ bẫng: "Đang nói bạn gái của em mà, đừng nhìn anh trai, anh trai không biết đâu."
Thịnh Diễn: "..."
Cậu phát hiện ra càng ngày Tần Tử Quy càng thiếu đánh!
Tối nay, một trong hai người họ sẽ phải trả giá đắt vì hai chữ "anh trai" này!
*
Hết chương 70.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro