Chương 80
Lâm Thất Niên
2024-07-21 12:40:58
Editor: jena (wordpress minjena và wattpad miknao)
*
Rõ ràng đã quá muộn.
Tần Tử Quy nhìn vết thương trên trán cậu, bình tĩnh bảo: "Thịnh Tiểu Diễn, em xuống đây."
Mỗi lần Tần Tử Quy gọi Thịnh Tiểu Diễn một cách nghiêm túc, đó là lúc Thịnh Diễn sẽ được "dạy dỗ" đàng hoàng.
Khi trước, mỗi lần Tần Tử Quy dạy dỗ cậu, Thịnh Diễn luôn lấy quyền uy của 1 anh lớn trong trường để dùng mọi cách không cho phép Tần Tử Quy can thiệp vào chuyện riêng của mình. Tần Tử Quy cũng muốn kiềm chế, giữ cho mối quan hệ giữa mình và Thịnh Diễn không bị quá giới hạn.
Nhưng từ khi 2 người xác định mối quan hệ, Thịnh Diễn nhìn ra được thực lực bị Tần Tử Quy che đậy, cậu thấy trong tình huống này 36 kế chuồn là thượng sách.
Vì sức khoẻ sinh lí lẫn tâm lí của mình, Thịnh Diễn quay người định nhảy vào trong, quay lại con đường mình đã đi.
Cậu vừa di chuyển, Tần Tử Quy đã lợi dụng đôi chân dài lẫn ưu thế về chiều cao của mình để nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu xuống.
Thịnh Diễn ngồi xổm trên tường tự nhiên bị kéo xuống, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tần Tử Quy kiên quyết tóm lại đẩy vào tường, ôm cậu vào lòng: "Nhóc vô tâm, mới 2 tháng không gặp mà vừa nhìn thấy anh đã muốn bỏ chạy rồi?"
Anh mới vô tâm!
Thịnh Diễn giãy dụa một lúc nhưng không thoát ra được, đành phải lên án trước: "Có người 2 tháng không gặp, lúc về cũng không nói với em tiếng nào."
"Anh nói với em thì bắt được em chắc?" Tần Tử Quy nhìn vết thương trên trán cậu thì vừa đau lòng vừa tức giận, hắn kéo cổ áo cậu ra kiểm tra cẩn thận, phát hiện không có vết thương nào khác nữa thì mới bình tĩnh lại đôi chút.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn u ám, lông mày nhíu cả vào lại: "Thịnh Tiểu Diễn, trước khi anh đi, em đã hứa với anh những gì?"
"Em không đánh nhau." Thịnh Diễn kéo cổ áo cố gắng phản kháng, "Em chỉ dạy dỗ những đứa mồm mép bẩn thỉu, không tính là đánh nhau."
Thấy cậu còn ngụy biện, Tần Tử Quy đang định nói tiếp thì Thịnh Diễn vội bảo: "Mà em cũng không chịu được những đứa nói xấu anh, dù anh có làm gì em thì cũng em cũng không thay đổi đâu. Chuyện là như thế, đúng vậy, em là chủ nhà, em mới là người có tiếng nói!"
Cậu nâng cằm, vẻ mặt lẫn giọng điệu đều có vẻ không chịu nói lý.
Nhưng khoảnh khắc Tần Tử Quy cúi đầu nhìn cậu, toàn bộ hơi thở nơi hắn đều biến thành một dòng nước ấm lan ra khắp lồ.ng ngực.
Vốn dĩ hắn về sớm mà không nói với Thịnh Diễn biết là vì muốn tạo bất ngờ cho Thịnh Diễn, nhưng vừa quay lại trường đã bắt quả tang cậu đang làm trò, lo quá mất khôn nên không nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với cậu suốt hai tháng hắn không ở đây, hắn chỉ thấy mình đã sai lầm khi để lại mình Thịnh Tiểu Diễn ở trường.
Cho nên Thịnh Tiểu Diễn của hắn không phải tuỳ tiện đánh nhau, chỉ là em ấy không thể chịu được người khác nói xấu hắn thôi.
Tần Tử Quy chỉ thấy hắn đúng là một người bạn trai vô dụng, nhìn người trước mặt, nhất thời hắn không biết nên nói gì, chỉ muốn ôm lấy cậu thật chặt.
Thịnh Diễn mới đầu nhất quyết không chịu nhận thua trước mặt Tần Tử Quy, một lòng muốn làm nóc nhà, nhưng lúc thấy Tần Tử Quy chẳng nói gì, cậu tưởng hắn thật sự tức giận nên căng thẳng lắm: "Tần Tử Quy, đừng nói là anh giận thật nhé?"
Tần Tử Quy khẽ bảo: "Không giận."
Lúc nói lời này, nhìn hắn có vẻ không vui.
Dù Thịnh Diễn thấy mình rất có lý, nhưng cậu lại thấy mình cũng không hoàn toàn có lý.
Cậu không muốn cãi nhau với Tần Tử Quy.
Suy cho cùng, người làm chủ gia đình vẫn nên nhường nhịn bạn đời của mình thì hơn.
Thịnh Diễn nghĩ nghĩ, ngẩng mặt lên rồi sờ cằm Tần Tử Quy, đoạn cúi đầu, hơi lúng túng lẫn áy náy bảo: "Được rồi, em hôn anh, anh đừng giận nữa nhá."
Lúc cúi đầu, cậu mím môi lo lắng.
Còn Tần Tử Quy chỉ nghĩ sao bạn trai mình lại có thể tốt đến thế, dễ thương đến thế, mà cũng dễ bị bắt nạt đến thế.
Nên hắn bình tĩnh bảo: "Em hôn rồi, anh vẫn còn giận."
"Hả?"
Thịnh Diễn ngẩng đầu, chưa phản ứng kịp.
Tần Tử Quy ôm eo cậu, đẩy cậu vào góc tường rồi cúi đầu hôn cậu: "Phải hôn thật nhiều."
"Tần Tử Quy, đang ở trường mà... ứm.."
Lúc đầy Thịnh Diễn còn cố gắng đẩy Tần Tử Quy ra, nhưng sau khi bị bao bọc bởi cảm giác quen thuộc mà cậu đã lâu không cảm nhận được, cậu đã nhanh chóng mềm nhũn cả người, bàn tay đang đẩy Tần Tử Quy cũng đổi thành vòng qua cổ ôm lấy hắn.
Trong rừng tre nhỏ, nơi camera không quay đến được, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng quần áo cọ xát xen lẫn những tiếng lá tre xào xạc.
Họ dùng cách thể hiện tình yêu đơn giản và trực tiếp nhất để trút bỏ những tâm tư sâu kín đã dồn nén bấy lâu.
Mãi đến khi Thịnh Diễn cảm thấy nếu hôn nữa thì xảy ra chuyện mấy, cậu đỏ mắt quay đầu sang, khàn giọng bảo: "Tần Tử Quy, đừng hôn nữa, em còn phải về lớp tự học buổi tối."
"Thì buổi tối chúng ta không học nữa." Tần Tử Quy dùng giọng điệu lạnh lùng nghiêm túc hôn lên khoé môi Thịnh Diễn, "Anh chỉ muốn về nhà thực hiện hình phạt với em thôi. Dù sao mai cũng là cuối tuần."
"Hả?" Thịnh Diễn sửng sốt, lúc nhận ra hàm ý thì vừa xấu hổ vừa tức giận bảo: "Tần Tử...ưm..."
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, lời nói của cậu đã bị gió thổi lan đi trong rừng tre, cậu nắm chặt lấy vạt áo quanh eo Tần Tử Quy.
Đêm đó, Thịnh Diễn đã đau khổ nhận ra những nguy hiểm tiềm ẩn do ở quá gần trường học và có một người bạn trai hôn quá giỏi.
Đến khi nhận ra, cậu đã bị đưa về nhà và chịu trừng phạt nghiêm khắc.
Có thể là lòng tham sau lần đầu tiên nếm trái cấm, cũng có thể là sự khao khát và yêu thương không thể kiềm chế sau thời gian dài xa cách, cũng có thể là do Tần Tử Quy còn thực sự tức giận.
Nên Thịnh Diễn đã nhận ra, rằng đánh nhau với người ta sẽ phải trả một cái giá đắt như thế.
Đến ngày thứ ba, lúc tỉnh lại thì cậu chỉ thấy ba hộp bao cao su trong thùng rác cạnh giường, cậu vừa xấu hổ vừa tức giận muốn đá Tần Tử Quy khỏi giường: "Anh có còn là người không hả!"
Nhưng chiều cao 1m87 của Tần Tử Quy không phải là trưng cho có, cú đá của Tần Tử Quy không những không hạ được Tần Tử Quy mà còn động đến chỗ đau đớn trên cơ thể cậu, không khỏi hít sâu một hơi ôm chặt lấy Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy ôm lấy cậu, hỏi: "Sau này còn dám đánh nhau nữa không?"
Thịnh Diễn nghiến răng nghiến lợi bảo: "Đánh! Phải đánh! Chỉ chọn những người nào họ Tần mà đánh! Nếu không đánh chết anh, em không xứng làm nóc cái nhà này!"
Tần Tử Quy không để ý lắm: "Vậy anh sẽ đổi họ theo họ của chồng anh."
"Tần Tử Quy!" Thịnh Diễn giận, "Sao anh lại là người như thế?"
Thịnh Diễn nói lớn đến mức gần như vỡ giọng, nghe giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Tần Tử Quy cuối cùng cũng không trêu cậu nữa, ôm cậu thật chặt rồi cười: "Được rồi, từ giờ về sau em chỉ cần đánh với người họ Tần, không đánh nhau với người khác nữa."
"Anh bớt bớt đi! Sau này em làm cảnh sát, có nhiều người phải xử lý như thế, ai thèm đánh anh?" Thịnh Diễn bực bội đá Tần Tử Quy ra.
Tần Tử Quy cười bị cậu đá ra khỏi giường, đứng dậy nấu ăn.
Lúc đến bếp, hắn chợt khựng lại.
Hắn từng nghĩ đến sau 2 tháng hắn không ở nhà, có thể căn bếp sẽ lạnh lẽo, thậm chí còn có thể bám bụi.
Nhưng không.
Căn bếp bày đầy đồ hộp, đồ ăn nhanh, đồ nấu chín mà Thịnh Diễn thích cùng với những dụng cụ nhà bếp và các loại gia vị quen thuộc Tần Tử Quy hay dùng, trong tủ có rất nhiều bát đũa đẹp mắt, trên mặt bàn còn có một cái cốc lớn hoạ tiết hình con gà nhỏ màu vàng để đựng nước ấm. Chiếc cốc được dán đầy những ghi chú Thịnh Diễn viết để tự nhắc nhở bản thân phải ăn sáng.
Ngoài ra còn có một chậu cây mọng nước hình dáng kỳ lạ dưới mái hiên ngoài ban công, bên cạnh có một hoàng tử bé dễ thương.
Có hơi bừa bộn nhưng lại ấm áp và tràn ngập khói lửa, giống như một mái ấm thật sự.
Mái ấm mà Thịnh Diễn đã cho hắn.
Thịnh Diễn nghe thấy bên ngoài không có tiếng động gì thì tưởng có chuyện xảy ra, chạy chân trần mặc áo phông của Tần Tử Quy ra ngoài, hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì, anh chỉ thấy trong nhà ấm áp hơn trước khi anh đi." Tần Tử Quy cúi đầu nhìn Thịnh Diễn, hỏi: "Đồ trong nhà đều là em mua hết sao?"
"Không thì sao, anh có mua được đâu!" Thịnh Diễn giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng tìm được người để khoe những đồ chơi mình cất giữ, mở tủ lấy bộ đồ ăn ra, "Để em nói anh nghe, ngày đó em với mẹ đang đi mua sắm, lúc nhìn thấy những cái đĩa này thì em đã nghĩ, một người lạnh lùng như Tần Tử Quy nhất định sẽ thích chúng, nhưng mà bộ này hơi đắt một chút, 1 bộ bát đũa mà có giá những mấy chục nghìn, nên em đã phải năn nỉ mẹ rất lâu thì mẹ mới đồng ý mua cho chúng ta. Mẹ nói đây coi như quà tặng chúng ta đính hôn."
"Còn đôi đũa hoạ tiết gà con này thì không đắt lắm. Đây là quà của Lâm Khiển. Cậu ấy bảo nó hợp với cốc giữ nhiệt gà con của bọn mình."
"À, anh thấy cái ghế sô pha đôi trong phòng khách chưa? Em tự mang nó từ IKEA về đấy. Nó không có chân đế đâu, mềm lắm. Anh thích làm gì cũng có thể nằm trên đấy được, nó sẽ bao lấy cả người bọn mình. Bọn mình cũng có thể cùng chơi game ở đó."
"Lúc đến IKEA thì em cũng thấy chậu cây này. Em thấy nó giống anh lắm, nên cũng mang về luôn."
Tần Tử Quy nhìn chậu cây có hình thù kỳ lạ trên bậu cửa sổ: "..."
Im lặng một chốc, hắn mới hỏi: "A Diễn, em có thể nói xem nó giống anh chỗ nào được không?"
"Giống lắm mà." Thịnh Diễn nhoài người ra cửa sổ nghịch chậu cây, "Nhìn này, những cây khác thì đều tròn trịa mập mạp nhiều hoa, nhưng cây này thì lại tự mọc thành một dải dài, đã thế còn có nhiều gai, mấy cái gai này còn mọc ngược xuống, trông có phải rất giống mặt xụ xuống không? Nhìn giống anh điên lên được. Nên em đành phải thương lòng mà mua nó về, nếu không nhất định người ta sẽ không bán được đâu."
Tần Tử Quy nhìn sang hoàng tử bé bên cạnh chậu cây kì lạ kia, trong mắt ánh lên ý cười: "Vậy em mua hết bao nhiêu?"
"19 tệ, gấp 6 lần anh đấy. Tốt nhất là anh ghi nhớ thật kỹ địa vị trong nhà của mình đi." Thịnh Diễn cảm thấy giọng điệu mình cực kỳ kiêu ngạo.
Tần Tử Quy thì chỉ cúi đầu cười: "Được, trong nhà mình địa vị của anh lúc nào cũng thấp nhất, em lúc nào cũng cao nhất."
Tai Thịnh Diễn hơi đỏ lúc nghe được Tần Tử Quy nhấn mạnh "trong nhà mình".
Tần Tử Quy ôm lấy eo cậu từ đằng sao, nhẹ hôn lên đỉnh đầu cậu: "A Diễn, ở nhà một mình có nhớ anh không?"
Chính vì rất nhớ hắn nên mỗi khi nhìn thấy những thứ gì mới lạ thú vị, cậu đều nghĩ đến Tần Tử Quy.
Đó cũng là lý do vì sao cậu lại ở nhà một mình, cố gắng giữ được cảm giác ấm áp như khi Tần Tử Quy ở bên.
Cho nên ngay cả khi nhìn thấy một chậu cây, cậu cũng cảm giác như đó chính là cái bóng của Tần Tử Quy.
Thịnh Diễn luôn nghĩ rằng mình và Tần Tử Quy yêu nhau sao mà khó khăn thế, có nhiều lúc cậu ấm ức chỉ muốn khóc thật lớn, nhưng cậu không muốn khiến mọi thứ trở nên nặng nề, không muốn để Tần Tử Quy khó chịu, không muốn Tần Tử Quy phiền lòng.
Nên cậu đã cố gắng dùng cách ồn ào và mấy lời tán tỉnh ra vẻ đó để che đi những thiếu sót, những ấm ức, những buồn bã, những khó khăn suốt 2 tháng qua.
Nhưng lúc Tần Tử Quy hỏi cậu, cậu chợt thấy mắt mình cay xè.
Cậu nhớ Tần Tử Quy lắm.
Cậu thật sự rất nhớ, cực kỳ nhớ.
Cậu muốn Tần Tử Quy ngày nào cũng ôm mình, cậu muốn có bất kỳ chuyện gì cũng phải nói ngay cho Tần Tử Q.uy đầu tiên, cậu muốn Tần Tử Quy sẽ là gối ôm hình người của cậu khi trời trở lạnh, cậu muốn nhìn thấy Tần Tử Quy giận dữ nghiêm túc dặn dò mình không được đánh nhau, không được ăn uống linh tinh, cậu muốn mỗi ngày nhắm mắt mở mắt đều nhìn thấy Tần Tử Quy.
2 tháng không gặp Tần Tử Quy, Thịnh Diễn thậm chí còn cảm thấy cuộc sống của Thịnh Diễn không còn là của Thịnh Diễn nữa, mà như là đang bắt chước cuộc sống của Tần Tử Quy.
Rồi cậu nhận ra rằng cậu và Tần Tử Quy không còn chỉ là bạn bè hay người yêu nữa, mà họ đã trở thành một phần của nhau theo năm tháng.
Nên cuối cùng, cậu cũng không mạnh miệng nói ra lời phủ nhận, chỉ cụp mi rồi bảo: "Tần Tử Quy, em không bao giờ muốn chúng mình xa nhau lâu như thế nữa đâu."
Tần Tử Quy ôm chặt lấy cậu: "Được, chúng mình sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
"Nhưng mà em sợ mình không qua được kỳ thi ở Bắc Kinh."
"Không sao, em nhất định có thể làm được, còn có anh ở đây mà."
"Thật không?" Thịnh Diễn quay người lại hỏi Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy chớp chớp đôi lông mi dài: "Ừm, thật chứ, bởi vì A Diễn của chúng ta sau này sẽ biến mọi mong muốn của em ấy thành hiện thực."
Chỉ cần đúng như ý nguyện của Thịnh Diễn, nhất định mọi thứ sẽ thành hiện thực.
Bởi vì hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Thịnh Diễn.
Giọng nói khẽ khàng và kiên định, đủ để lay động bất cứ người yêu nào.
Nhưng Thịnh Diễn nghe vào thì không troa cho Tần Tử Quy nụ hôn đẩy cảm động như mong đợi, trái lại, ánh mắt cậu sáng lên như nghĩ đến gì đấy, rồi vội vàng chạy về phòng ngủ, sau đó lại quay trở ra.
Sau đấy cậu trải bài tập trong tay ra, nằm xuống mép bàn rồi lấy bút chọc chọc vào 1 câu hỏi, nghiêm túc nói: "Vậy anh giảng em nghe câu này đi, Trần Du Bạch nói em chả hiểu gì."
Vở bài tập vốn dĩ còn mới tinh giờ đây đã đầy dấu bút, những hình vẽ chibi quả đào rồi mấy hình linh tinh giống như hình ảnh Thịnh Diễn đang cắn đầu bút nhíu mày không hiểu.
Ngay cả bàn tay từng có vết chai do bắn súng giờ cũng lắm vết chai do cầm bút lâu.
Còn bản thân Thịnh Diễn, dưới bầu không khí mờ ám và đầy cảm xúc này, cậu đi chân trần, người đầy dấu hôn nhưng lại đang nằm ườn ra bàn cầm bút, chọc chọc vào một đề bài rồi nhìn sang Tần Tử Quy, Tần Tử Quy chẳng còn biết gì khác ngoài bật cười.
Hoá ra Thịnh Diễn không cần một người bạn trai toàn năng.
Thịnh Diễn của hắn vốn là một cậu bé ngập tràn tình yêu thương, cậu luôn sẵn lòng cho đi mọi thứ tốt đẹp. Cho nên Thịnh Diễn của hắn cũng rất nỗ lực đi về phía hắn.
Không đời nào hắn có thể hết yêu một người bạn trai dễ thương như thế, hắn cũng không thể nào không làm người nữa.
Nên Tần Tử Quy đi đến, cầm lấy cây bút từ tay Thịnh Diễn, rồi ôm eo Thịnh Diễn bế cậu lên quầy bar.
Thịnh Diễn chớp chớp mắt: "Anh làm gì đó?"
Tần Tử Quy nhìn cậu: "Không phải em muốn anh giảng bài cho em sao?"
Thịnh Diễn lại chớp mắt: "À."
Sau đấy Tần Tử Quy mới cười: "Nhưng bây giờ anh đã là người đạt huy chương vàng, là học sinh dự bị của Trạng nguyên toàn tỉnh, cũng là học sinh được Đại học Bắc Kinh nhắm đến. Học phí dạy kèm rất đắt đấy."
Thịnh Diễn không hiểu lắm: "Thì sao?"
"Thì em nên trả tiền học phí trước cho anh đúng không?"
Vì thế, cả ngày hôm đó, Thịnh Diễn mới hiểu ra được một sự thật trên chiếc ghế sô pha do chính tay cậu mua.
Hoá ra không phải chỉ khi thi đấu mới phải trả giá đắt, học tập có khi còn đắt hơn.
*
Hết chương 80.
*
Rõ ràng đã quá muộn.
Tần Tử Quy nhìn vết thương trên trán cậu, bình tĩnh bảo: "Thịnh Tiểu Diễn, em xuống đây."
Mỗi lần Tần Tử Quy gọi Thịnh Tiểu Diễn một cách nghiêm túc, đó là lúc Thịnh Diễn sẽ được "dạy dỗ" đàng hoàng.
Khi trước, mỗi lần Tần Tử Quy dạy dỗ cậu, Thịnh Diễn luôn lấy quyền uy của 1 anh lớn trong trường để dùng mọi cách không cho phép Tần Tử Quy can thiệp vào chuyện riêng của mình. Tần Tử Quy cũng muốn kiềm chế, giữ cho mối quan hệ giữa mình và Thịnh Diễn không bị quá giới hạn.
Nhưng từ khi 2 người xác định mối quan hệ, Thịnh Diễn nhìn ra được thực lực bị Tần Tử Quy che đậy, cậu thấy trong tình huống này 36 kế chuồn là thượng sách.
Vì sức khoẻ sinh lí lẫn tâm lí của mình, Thịnh Diễn quay người định nhảy vào trong, quay lại con đường mình đã đi.
Cậu vừa di chuyển, Tần Tử Quy đã lợi dụng đôi chân dài lẫn ưu thế về chiều cao của mình để nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu xuống.
Thịnh Diễn ngồi xổm trên tường tự nhiên bị kéo xuống, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tần Tử Quy kiên quyết tóm lại đẩy vào tường, ôm cậu vào lòng: "Nhóc vô tâm, mới 2 tháng không gặp mà vừa nhìn thấy anh đã muốn bỏ chạy rồi?"
Anh mới vô tâm!
Thịnh Diễn giãy dụa một lúc nhưng không thoát ra được, đành phải lên án trước: "Có người 2 tháng không gặp, lúc về cũng không nói với em tiếng nào."
"Anh nói với em thì bắt được em chắc?" Tần Tử Quy nhìn vết thương trên trán cậu thì vừa đau lòng vừa tức giận, hắn kéo cổ áo cậu ra kiểm tra cẩn thận, phát hiện không có vết thương nào khác nữa thì mới bình tĩnh lại đôi chút.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn u ám, lông mày nhíu cả vào lại: "Thịnh Tiểu Diễn, trước khi anh đi, em đã hứa với anh những gì?"
"Em không đánh nhau." Thịnh Diễn kéo cổ áo cố gắng phản kháng, "Em chỉ dạy dỗ những đứa mồm mép bẩn thỉu, không tính là đánh nhau."
Thấy cậu còn ngụy biện, Tần Tử Quy đang định nói tiếp thì Thịnh Diễn vội bảo: "Mà em cũng không chịu được những đứa nói xấu anh, dù anh có làm gì em thì cũng em cũng không thay đổi đâu. Chuyện là như thế, đúng vậy, em là chủ nhà, em mới là người có tiếng nói!"
Cậu nâng cằm, vẻ mặt lẫn giọng điệu đều có vẻ không chịu nói lý.
Nhưng khoảnh khắc Tần Tử Quy cúi đầu nhìn cậu, toàn bộ hơi thở nơi hắn đều biến thành một dòng nước ấm lan ra khắp lồ.ng ngực.
Vốn dĩ hắn về sớm mà không nói với Thịnh Diễn biết là vì muốn tạo bất ngờ cho Thịnh Diễn, nhưng vừa quay lại trường đã bắt quả tang cậu đang làm trò, lo quá mất khôn nên không nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với cậu suốt hai tháng hắn không ở đây, hắn chỉ thấy mình đã sai lầm khi để lại mình Thịnh Tiểu Diễn ở trường.
Cho nên Thịnh Tiểu Diễn của hắn không phải tuỳ tiện đánh nhau, chỉ là em ấy không thể chịu được người khác nói xấu hắn thôi.
Tần Tử Quy chỉ thấy hắn đúng là một người bạn trai vô dụng, nhìn người trước mặt, nhất thời hắn không biết nên nói gì, chỉ muốn ôm lấy cậu thật chặt.
Thịnh Diễn mới đầu nhất quyết không chịu nhận thua trước mặt Tần Tử Quy, một lòng muốn làm nóc nhà, nhưng lúc thấy Tần Tử Quy chẳng nói gì, cậu tưởng hắn thật sự tức giận nên căng thẳng lắm: "Tần Tử Quy, đừng nói là anh giận thật nhé?"
Tần Tử Quy khẽ bảo: "Không giận."
Lúc nói lời này, nhìn hắn có vẻ không vui.
Dù Thịnh Diễn thấy mình rất có lý, nhưng cậu lại thấy mình cũng không hoàn toàn có lý.
Cậu không muốn cãi nhau với Tần Tử Quy.
Suy cho cùng, người làm chủ gia đình vẫn nên nhường nhịn bạn đời của mình thì hơn.
Thịnh Diễn nghĩ nghĩ, ngẩng mặt lên rồi sờ cằm Tần Tử Quy, đoạn cúi đầu, hơi lúng túng lẫn áy náy bảo: "Được rồi, em hôn anh, anh đừng giận nữa nhá."
Lúc cúi đầu, cậu mím môi lo lắng.
Còn Tần Tử Quy chỉ nghĩ sao bạn trai mình lại có thể tốt đến thế, dễ thương đến thế, mà cũng dễ bị bắt nạt đến thế.
Nên hắn bình tĩnh bảo: "Em hôn rồi, anh vẫn còn giận."
"Hả?"
Thịnh Diễn ngẩng đầu, chưa phản ứng kịp.
Tần Tử Quy ôm eo cậu, đẩy cậu vào góc tường rồi cúi đầu hôn cậu: "Phải hôn thật nhiều."
"Tần Tử Quy, đang ở trường mà... ứm.."
Lúc đầy Thịnh Diễn còn cố gắng đẩy Tần Tử Quy ra, nhưng sau khi bị bao bọc bởi cảm giác quen thuộc mà cậu đã lâu không cảm nhận được, cậu đã nhanh chóng mềm nhũn cả người, bàn tay đang đẩy Tần Tử Quy cũng đổi thành vòng qua cổ ôm lấy hắn.
Trong rừng tre nhỏ, nơi camera không quay đến được, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng quần áo cọ xát xen lẫn những tiếng lá tre xào xạc.
Họ dùng cách thể hiện tình yêu đơn giản và trực tiếp nhất để trút bỏ những tâm tư sâu kín đã dồn nén bấy lâu.
Mãi đến khi Thịnh Diễn cảm thấy nếu hôn nữa thì xảy ra chuyện mấy, cậu đỏ mắt quay đầu sang, khàn giọng bảo: "Tần Tử Quy, đừng hôn nữa, em còn phải về lớp tự học buổi tối."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thì buổi tối chúng ta không học nữa." Tần Tử Quy dùng giọng điệu lạnh lùng nghiêm túc hôn lên khoé môi Thịnh Diễn, "Anh chỉ muốn về nhà thực hiện hình phạt với em thôi. Dù sao mai cũng là cuối tuần."
"Hả?" Thịnh Diễn sửng sốt, lúc nhận ra hàm ý thì vừa xấu hổ vừa tức giận bảo: "Tần Tử...ưm..."
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, lời nói của cậu đã bị gió thổi lan đi trong rừng tre, cậu nắm chặt lấy vạt áo quanh eo Tần Tử Quy.
Đêm đó, Thịnh Diễn đã đau khổ nhận ra những nguy hiểm tiềm ẩn do ở quá gần trường học và có một người bạn trai hôn quá giỏi.
Đến khi nhận ra, cậu đã bị đưa về nhà và chịu trừng phạt nghiêm khắc.
Có thể là lòng tham sau lần đầu tiên nếm trái cấm, cũng có thể là sự khao khát và yêu thương không thể kiềm chế sau thời gian dài xa cách, cũng có thể là do Tần Tử Quy còn thực sự tức giận.
Nên Thịnh Diễn đã nhận ra, rằng đánh nhau với người ta sẽ phải trả một cái giá đắt như thế.
Đến ngày thứ ba, lúc tỉnh lại thì cậu chỉ thấy ba hộp bao cao su trong thùng rác cạnh giường, cậu vừa xấu hổ vừa tức giận muốn đá Tần Tử Quy khỏi giường: "Anh có còn là người không hả!"
Nhưng chiều cao 1m87 của Tần Tử Quy không phải là trưng cho có, cú đá của Tần Tử Quy không những không hạ được Tần Tử Quy mà còn động đến chỗ đau đớn trên cơ thể cậu, không khỏi hít sâu một hơi ôm chặt lấy Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy ôm lấy cậu, hỏi: "Sau này còn dám đánh nhau nữa không?"
Thịnh Diễn nghiến răng nghiến lợi bảo: "Đánh! Phải đánh! Chỉ chọn những người nào họ Tần mà đánh! Nếu không đánh chết anh, em không xứng làm nóc cái nhà này!"
Tần Tử Quy không để ý lắm: "Vậy anh sẽ đổi họ theo họ của chồng anh."
"Tần Tử Quy!" Thịnh Diễn giận, "Sao anh lại là người như thế?"
Thịnh Diễn nói lớn đến mức gần như vỡ giọng, nghe giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Tần Tử Quy cuối cùng cũng không trêu cậu nữa, ôm cậu thật chặt rồi cười: "Được rồi, từ giờ về sau em chỉ cần đánh với người họ Tần, không đánh nhau với người khác nữa."
"Anh bớt bớt đi! Sau này em làm cảnh sát, có nhiều người phải xử lý như thế, ai thèm đánh anh?" Thịnh Diễn bực bội đá Tần Tử Quy ra.
Tần Tử Quy cười bị cậu đá ra khỏi giường, đứng dậy nấu ăn.
Lúc đến bếp, hắn chợt khựng lại.
Hắn từng nghĩ đến sau 2 tháng hắn không ở nhà, có thể căn bếp sẽ lạnh lẽo, thậm chí còn có thể bám bụi.
Nhưng không.
Căn bếp bày đầy đồ hộp, đồ ăn nhanh, đồ nấu chín mà Thịnh Diễn thích cùng với những dụng cụ nhà bếp và các loại gia vị quen thuộc Tần Tử Quy hay dùng, trong tủ có rất nhiều bát đũa đẹp mắt, trên mặt bàn còn có một cái cốc lớn hoạ tiết hình con gà nhỏ màu vàng để đựng nước ấm. Chiếc cốc được dán đầy những ghi chú Thịnh Diễn viết để tự nhắc nhở bản thân phải ăn sáng.
Ngoài ra còn có một chậu cây mọng nước hình dáng kỳ lạ dưới mái hiên ngoài ban công, bên cạnh có một hoàng tử bé dễ thương.
Có hơi bừa bộn nhưng lại ấm áp và tràn ngập khói lửa, giống như một mái ấm thật sự.
Mái ấm mà Thịnh Diễn đã cho hắn.
Thịnh Diễn nghe thấy bên ngoài không có tiếng động gì thì tưởng có chuyện xảy ra, chạy chân trần mặc áo phông của Tần Tử Quy ra ngoài, hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì, anh chỉ thấy trong nhà ấm áp hơn trước khi anh đi." Tần Tử Quy cúi đầu nhìn Thịnh Diễn, hỏi: "Đồ trong nhà đều là em mua hết sao?"
"Không thì sao, anh có mua được đâu!" Thịnh Diễn giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng tìm được người để khoe những đồ chơi mình cất giữ, mở tủ lấy bộ đồ ăn ra, "Để em nói anh nghe, ngày đó em với mẹ đang đi mua sắm, lúc nhìn thấy những cái đĩa này thì em đã nghĩ, một người lạnh lùng như Tần Tử Quy nhất định sẽ thích chúng, nhưng mà bộ này hơi đắt một chút, 1 bộ bát đũa mà có giá những mấy chục nghìn, nên em đã phải năn nỉ mẹ rất lâu thì mẹ mới đồng ý mua cho chúng ta. Mẹ nói đây coi như quà tặng chúng ta đính hôn."
"Còn đôi đũa hoạ tiết gà con này thì không đắt lắm. Đây là quà của Lâm Khiển. Cậu ấy bảo nó hợp với cốc giữ nhiệt gà con của bọn mình."
"À, anh thấy cái ghế sô pha đôi trong phòng khách chưa? Em tự mang nó từ IKEA về đấy. Nó không có chân đế đâu, mềm lắm. Anh thích làm gì cũng có thể nằm trên đấy được, nó sẽ bao lấy cả người bọn mình. Bọn mình cũng có thể cùng chơi game ở đó."
"Lúc đến IKEA thì em cũng thấy chậu cây này. Em thấy nó giống anh lắm, nên cũng mang về luôn."
Tần Tử Quy nhìn chậu cây có hình thù kỳ lạ trên bậu cửa sổ: "..."
Im lặng một chốc, hắn mới hỏi: "A Diễn, em có thể nói xem nó giống anh chỗ nào được không?"
"Giống lắm mà." Thịnh Diễn nhoài người ra cửa sổ nghịch chậu cây, "Nhìn này, những cây khác thì đều tròn trịa mập mạp nhiều hoa, nhưng cây này thì lại tự mọc thành một dải dài, đã thế còn có nhiều gai, mấy cái gai này còn mọc ngược xuống, trông có phải rất giống mặt xụ xuống không? Nhìn giống anh điên lên được. Nên em đành phải thương lòng mà mua nó về, nếu không nhất định người ta sẽ không bán được đâu."
Tần Tử Quy nhìn sang hoàng tử bé bên cạnh chậu cây kì lạ kia, trong mắt ánh lên ý cười: "Vậy em mua hết bao nhiêu?"
"19 tệ, gấp 6 lần anh đấy. Tốt nhất là anh ghi nhớ thật kỹ địa vị trong nhà của mình đi." Thịnh Diễn cảm thấy giọng điệu mình cực kỳ kiêu ngạo.
Tần Tử Quy thì chỉ cúi đầu cười: "Được, trong nhà mình địa vị của anh lúc nào cũng thấp nhất, em lúc nào cũng cao nhất."
Tai Thịnh Diễn hơi đỏ lúc nghe được Tần Tử Quy nhấn mạnh "trong nhà mình".
Tần Tử Quy ôm lấy eo cậu từ đằng sao, nhẹ hôn lên đỉnh đầu cậu: "A Diễn, ở nhà một mình có nhớ anh không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính vì rất nhớ hắn nên mỗi khi nhìn thấy những thứ gì mới lạ thú vị, cậu đều nghĩ đến Tần Tử Quy.
Đó cũng là lý do vì sao cậu lại ở nhà một mình, cố gắng giữ được cảm giác ấm áp như khi Tần Tử Quy ở bên.
Cho nên ngay cả khi nhìn thấy một chậu cây, cậu cũng cảm giác như đó chính là cái bóng của Tần Tử Quy.
Thịnh Diễn luôn nghĩ rằng mình và Tần Tử Quy yêu nhau sao mà khó khăn thế, có nhiều lúc cậu ấm ức chỉ muốn khóc thật lớn, nhưng cậu không muốn khiến mọi thứ trở nên nặng nề, không muốn để Tần Tử Quy khó chịu, không muốn Tần Tử Quy phiền lòng.
Nên cậu đã cố gắng dùng cách ồn ào và mấy lời tán tỉnh ra vẻ đó để che đi những thiếu sót, những ấm ức, những buồn bã, những khó khăn suốt 2 tháng qua.
Nhưng lúc Tần Tử Quy hỏi cậu, cậu chợt thấy mắt mình cay xè.
Cậu nhớ Tần Tử Quy lắm.
Cậu thật sự rất nhớ, cực kỳ nhớ.
Cậu muốn Tần Tử Quy ngày nào cũng ôm mình, cậu muốn có bất kỳ chuyện gì cũng phải nói ngay cho Tần Tử Q.uy đầu tiên, cậu muốn Tần Tử Quy sẽ là gối ôm hình người của cậu khi trời trở lạnh, cậu muốn nhìn thấy Tần Tử Quy giận dữ nghiêm túc dặn dò mình không được đánh nhau, không được ăn uống linh tinh, cậu muốn mỗi ngày nhắm mắt mở mắt đều nhìn thấy Tần Tử Quy.
2 tháng không gặp Tần Tử Quy, Thịnh Diễn thậm chí còn cảm thấy cuộc sống của Thịnh Diễn không còn là của Thịnh Diễn nữa, mà như là đang bắt chước cuộc sống của Tần Tử Quy.
Rồi cậu nhận ra rằng cậu và Tần Tử Quy không còn chỉ là bạn bè hay người yêu nữa, mà họ đã trở thành một phần của nhau theo năm tháng.
Nên cuối cùng, cậu cũng không mạnh miệng nói ra lời phủ nhận, chỉ cụp mi rồi bảo: "Tần Tử Quy, em không bao giờ muốn chúng mình xa nhau lâu như thế nữa đâu."
Tần Tử Quy ôm chặt lấy cậu: "Được, chúng mình sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
"Nhưng mà em sợ mình không qua được kỳ thi ở Bắc Kinh."
"Không sao, em nhất định có thể làm được, còn có anh ở đây mà."
"Thật không?" Thịnh Diễn quay người lại hỏi Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy chớp chớp đôi lông mi dài: "Ừm, thật chứ, bởi vì A Diễn của chúng ta sau này sẽ biến mọi mong muốn của em ấy thành hiện thực."
Chỉ cần đúng như ý nguyện của Thịnh Diễn, nhất định mọi thứ sẽ thành hiện thực.
Bởi vì hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Thịnh Diễn.
Giọng nói khẽ khàng và kiên định, đủ để lay động bất cứ người yêu nào.
Nhưng Thịnh Diễn nghe vào thì không troa cho Tần Tử Quy nụ hôn đẩy cảm động như mong đợi, trái lại, ánh mắt cậu sáng lên như nghĩ đến gì đấy, rồi vội vàng chạy về phòng ngủ, sau đó lại quay trở ra.
Sau đấy cậu trải bài tập trong tay ra, nằm xuống mép bàn rồi lấy bút chọc chọc vào 1 câu hỏi, nghiêm túc nói: "Vậy anh giảng em nghe câu này đi, Trần Du Bạch nói em chả hiểu gì."
Vở bài tập vốn dĩ còn mới tinh giờ đây đã đầy dấu bút, những hình vẽ chibi quả đào rồi mấy hình linh tinh giống như hình ảnh Thịnh Diễn đang cắn đầu bút nhíu mày không hiểu.
Ngay cả bàn tay từng có vết chai do bắn súng giờ cũng lắm vết chai do cầm bút lâu.
Còn bản thân Thịnh Diễn, dưới bầu không khí mờ ám và đầy cảm xúc này, cậu đi chân trần, người đầy dấu hôn nhưng lại đang nằm ườn ra bàn cầm bút, chọc chọc vào một đề bài rồi nhìn sang Tần Tử Quy, Tần Tử Quy chẳng còn biết gì khác ngoài bật cười.
Hoá ra Thịnh Diễn không cần một người bạn trai toàn năng.
Thịnh Diễn của hắn vốn là một cậu bé ngập tràn tình yêu thương, cậu luôn sẵn lòng cho đi mọi thứ tốt đẹp. Cho nên Thịnh Diễn của hắn cũng rất nỗ lực đi về phía hắn.
Không đời nào hắn có thể hết yêu một người bạn trai dễ thương như thế, hắn cũng không thể nào không làm người nữa.
Nên Tần Tử Quy đi đến, cầm lấy cây bút từ tay Thịnh Diễn, rồi ôm eo Thịnh Diễn bế cậu lên quầy bar.
Thịnh Diễn chớp chớp mắt: "Anh làm gì đó?"
Tần Tử Quy nhìn cậu: "Không phải em muốn anh giảng bài cho em sao?"
Thịnh Diễn lại chớp mắt: "À."
Sau đấy Tần Tử Quy mới cười: "Nhưng bây giờ anh đã là người đạt huy chương vàng, là học sinh dự bị của Trạng nguyên toàn tỉnh, cũng là học sinh được Đại học Bắc Kinh nhắm đến. Học phí dạy kèm rất đắt đấy."
Thịnh Diễn không hiểu lắm: "Thì sao?"
"Thì em nên trả tiền học phí trước cho anh đúng không?"
Vì thế, cả ngày hôm đó, Thịnh Diễn mới hiểu ra được một sự thật trên chiếc ghế sô pha do chính tay cậu mua.
Hoá ra không phải chỉ khi thi đấu mới phải trả giá đắt, học tập có khi còn đắt hơn.
*
Hết chương 80.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro